Không hiểu sao con đường có quán cà phê và siêu thị nhỏ lại ở trong một cái ngõ sâu và nhiều góc cua gần làng đại học như thế này.
Hôm nay, một người đã chếc trước cửa quán cà phê.

Vậy nên bây giờ, đường phố vô cùng hoang vắng, dưới màn đêm bao phủ, trống rỗng không một bóng người.
Khi Sydel đến đầu ngõ, trước tiên cô nhìn qua cửa quán cà phê, chỗ đó ban đầu đặt hai bình thủy tinh miệng hẹp.

Trước khi Suzuki Misa chếc, một bình thủy tinh đã phát nổ.

Chiếc bình thủy tinh còn lại có lẽ đã bị chủ quán cà phê cất đi sau khi Suzuki Misa chếc.

Hiện tại trước cửa quán cà phê không có gì, cửa đã bị khóa.
Cô quay người và bước vào cửa hàng.
Các cửa hàng trên con đường này đều đóng cửa từ sớm, không biết có phải chủ cửa hàng quá dũng cảm hay không mà vẫn mở cửa.
Ánh sáng màu cam chiếu xuống bóng của những chiếc kệ sơn trắng.
Khi Sydel bước qua bậc cửa, đúng lúc bắt gặp một chàng trai trẻ vừa thanh toán tiền, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang đen, trên tay cầm một túi đồ.
Vào một đêm đáng sợ như vậy, thật sự có chút kỳ lạ khi có người xuất hiện ở nơi này.
Sydel bình tĩnh liếc nhìn chiếc túi anh ta đang cầm.

Sau khi thấy có vài hộp kẹo trong đó, hơn nữa trên người anh ta không có mùi gì như mùi m/áu.

Cái radar được kích hoạt một cách thụ động để truy bắt kẻ sát nhân của cô mới từ từ hạ xuống.
Chắc là sinh viên đại học ra ngoài mua đồ ăn vặt.
Sau khi Sydel bước vào cửa hàng, cô nhận ra rằng vấn đề không phải là chủ cửa hàng này có dũng cảm hay không.
……Đây là mời luôn m/a q/uỷ về nhà rồi còn đâu.
Sydel nhìn bóng dáng quen thuộc trên kệ đồ chơi, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp.
Không phải là sợ, cô chỉ cảm thấy như thể vừa tìm được niềm vui duy nhất trong ngày, thậm chí còn muốn bật cười.
Trên chiếc kệ sơn mài màu trắng bày một con búp bê nữ dài hơn một mét với vẻ ngoài lộng lẫy nhưng kỳ lạ.

Mái tóc nâu xoăn xõa dài đến tận chiếc nơ ruy băng màu đỏ thắt ở phần eo chiếc váy trắng như tuyết.

Mười một năm trước, sau khi nhận được con búp bê tên Annabelle này, Sydel bắt đầu cuộc sống như một con ngựa hoang đứt dây cương, cuộc sống một khi đã chệch hướng là không thể vãn hồi, từ đó cách ly với thế giới của người thường.
Bây giờ, gặp lại Annabelle, đáng lẽ Sydel nên có những cảm xúc khác, chẳng hạn như nhớ lại nỗi hoảng sợ năm đó khi cô vẫn còn nhỏ...
Nhưng cô lại nhìn thấy người quen cũ này bị mất đi một bộ phận.

Một cánh tay đã mất, phần tay áo váy mềm mại rũ xuống.
Tâm trạng thực sự không nghiêm túc nổi.
Cô nhìn bảng giá bên dưới: Xả kho, giảm giá 50%.
……Ừm.
Giống như một người có mối hận thù cũ với bạn nhiều năm trước, khi gặp lại nhau sau nhiều năm, người đó không chỉ mất đi cuộc sống huy hoàng một thời mà còn trở thành một người tàn tật, sống lang thang trên đường phố trong tuyệt vọng.
Mặc dù hồi đó Annabelle là người chị em tốt của cô.

Nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ họ chỉ là chị em plastic mà thôi.
Có lẽ vì được Asahi ban thêm năng lực nên cho dù Annabelle không chủ động ra ngoài, Sydel vẫn có thể nhìn thấy oan hồn trong cơ thể con búp bê.
Thậm chí có thể cảm nhận được sự yếu ớt của nó.
Cô đứng trước kệ hàng đánh giá kẻ đã từng là chị em plastic với mình, nhếch miệng cười, quay đầu nhìn về phía quầy thanh toán: “Giúp tôi gói con búp bê này lại, cảm ơn.”
Thật là trùng hợp phải không? Vốn dĩ Sydel không thể đưa loại chị em plastic như Annabelle về nhà, nhưng——
Trẻ con nên chơi với trẻ con.
Cô thản nhiên nghĩ rồi quay lại chọn những dụng cụ mình muốn mua.
Trong cửa hàng chỉ có một anh trai thu ngân chịu trách nhiệm thanh toán tại quầy.

Sau khi mua xong mọi thứ, Sydel bắt đầu thương lượng với anh trai thu ngân về việc trích xuất camera giám sát chiều nay.
Cô muốn biết máy quay có ghi lại cảnh tượng thời điểm Suzuki Misa qua đời không?
Điều quan trọng hơn là liệu camera có quay được cô bé mặc váy trắng hay không.
Dưới sự cám dỗ của đồng tiền, anh trai trong cửa hàng vốn dĩ kiên quyết không đồng ý cuối cùng cũng trích xuất camera, nhưng hiển nhiên anh ta không dám nhìn, sau khi nhường vị trí cho Sydel, anh ta chạy ra đứng bên ngoài quầy thu ngân.
Sydel ngồi trước máy tính, cô hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần và bấm mở đoạn video giám sát phát lại khoảng thời gian đó.
2:34(chiều).
Suzuki Misa đến trước cửa quán cà phê và hình như đang đợi ai đó.

Cô ấy nhìn đồng hồ, hơi cau mày rồi thò tay vào túi xách tìm điện thoại.
Cô bé mặc váy trắng xuất hiện trong góc, bình thủy tinh ở một bên đột nhiên nổ tung.

Suzuki Misa giật mình, hoang mang ngẩng đầu và nhìn thấy bình thủy tinh bị vỡ, vẻ mặt kinh ngạc, có vẻ sợ hãi, lúc đó cô ấy hơi nhấc gót chân phải.
Sydel chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình.

Hành động này có nghĩa là lúc đó, Suzuki Misa trong tiềm thức muốn lùi lại và tránh xa chỗ có mảnh thủy tinh.
Tuy nhiên, đúng lúc ấy, cô bé mặc váy trắng kia bất ngờ xuất hiện phía sau Suzuki Misa.
Con bé...!hay nói đúng hơn là bàn tay nhỏ bé của nó đặt lên lưng Suzuki Misa, và đẩy một cái.

Vậy nên, Suzuki Misa đang định lùi lại thì loạng choạng, như thể cô ấy đã mất thăng bằng sau khi nhấc chân lên, rồi đổ về phía trước.
Khoảnh khắc tiếp theo, Suzuki Misa nặng nề ngã xuống đất, hình như cô gái đã há miệng hét lên đau đớn, khuỷu tay cô ấy chống trên mặt đất, định bò dậy.
Nhưng Suzuki Misa đã thất bại.
Một bàn tay nhỏ nhắn nhợt nhạt ấn đầu cô ấy xuống.
Sau khi phóng to màn hình lên, Sydel có thể nhìn thấy nét mặt kinh hoàng đến mức méo mó của Suzuki Misa.
Cô bé mặc váy trắng ấn đầu Suzuki Misa đập xuống đất.

Một mảnh thủy tinh lớn hình bán nguyệt sắc bén dựng đứng trên mặt đất, không ngoài dự đoán mảnh thủy tinh đó đã đ/âm thẳng vào mắt đàn chị Suzuki.

Dù chỉ xem camera giám sát, Sydel cũng có thể nhìn thấy sự hoảng loạn và tuyệt vọng của Suzuki Misa từ tay chân co giật và vẻ mặt đau đớn của cô ấy.
Như con bướm vùng vẫy khi bị đóng đinh trên thớt.
Dù có giãy giụa thế nào, cô bé mặc váy trắng vẫn không buông tay.

M/áu nhanh chóng lan ra, bởi vì camera giám sát chỉ cho ra hình ảnh đen trắng, m/áu từng chút từng chút một dệt nên một vết đen lớn trên mặt đất, nhìn thấy mà phát hoảng.
Nhưng trong mắt người thường, chẳng qua Suzuki Misa chỉ vô tình ngã xuống và rất xui xẻo khi va phải mảnh kính đang dựng đứng đó.
……
Chàng trai bước ra khỏi cửa hàng mang theo một túi kẹo.
Trời đã tối, ngoài đường không một bóng người, gió đêm tháng Tư vẫn còn hơi mát.
Anh ta lên xe máy, thay vì lái đi ngay lập tức, anh ta mở điện thoại.
Trong bóng tối, màn hình phát ra ánh sáng trắng.
“Ba ngày sau, tỉnh Aomori, 20h30 giao hàng.”

Sau khi nhìn một lúc, anh ta tắt điện thoại, tùy tiện ném nó trở lại túi, ngón tay thon dài nhợt nhạt đặt lên tay lái xe máy.
Một người phụ nữ với mái tóc đen dài rối bù, chiếc khăn quàng dày che mặt, dáng người duyên dáng, mặc áo khoác từ bên kia đường đi về phía người sống duy nhất trên con đường này.
Tư thế của người phụ nữ có chút kỳ lạ, cô ta chắp hai tay sau lưng, nhưng tốc độ di chuyển không hề chậm, đôi mắt ngấn nước quyến rũ đang nhìn thẳng vào người duy nhất trên đường.
Gần đến rồi, còn một chút nữa thôi là có thể hỏi anh ta câu hỏi đó.

Sau đó dùng kéo x/é r/ách miệng anh ta...
“Rừm——“
Ngay khi người phụ nữ vẫn còn cách người duy nhất trên đường vài mét.
Người đó khởi động xe máy, cùng với một tiếng vèo, một luồng không khí lướt qua cơ thể người phụ nữ.

Tốc độ nhanh đến nỗi gió cuốn bay cả mái tóc đen bù xù của cô ta.
Chàng trai lái xe rất nhanh, ngoảnh đi ngoảnh lại đã biến mất ở chỗ ngoặt.

Tới khi cô gái quàng khăn phản ứng lại, quay đầu qua, thậm chí không nhìn thấy bóng dáng của anh ta đâu.
Cô gái quàng khăn: “…”
Dù sao dựa vào hai chân chắc chắn cô ta không thể đuổi kịp.
Người phụ nữ quay lại, đúng lúc nhìn thấy một cô gái tóc vàng đang đi ra khỏi cửa hàng cách đó không xa.
Đôi mắt cô ta sáng lên, rút kinh nghiệm chuyện vừa nãy, tăng tốc độ, gần như chạy đến chặn trước mặt cô gái tóc vàng kia.
Sydel rời khỏi cửa hàng, một tay ôm chiếc hộp chứa Annabelle, tay kia cầm một túi đồ lặt vặt.
Chỉ là vừa đóng cửa quay người lại, một người phụ nữ mặc áo khoác to, quàng khăn đỏ mỏng đã chặn bên cạnh cô.
Chiếc khăn quàng đỏ được quấn chặt từ sau đầu đến trước mặt, người phụ nữ này hoàn toàn che kín nửa khuôn mặt của mình, chỉ để lộ ra một đôi mắt đẹp.
Giọng nói của người phụ nữ cũng rất dễ nghe, cô ta nhẹ giọng hỏi: “Cô, cô thấy tôi, tôi…”
Cô ta lắp bắp nói một câu, nói được một nửa thì bắt đầu khó chịu.
……Chếc tiệt, vừa rồi chạy quá nhanh, lại còn quấn khăn quàng cổ nên hít thở không thông, giờ hơi hụt hơi.
Cô gái loài người này chắc chắn sẽ không sợ cô ta nữa!
Quả nhiên, cô gái tóc vàng ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lộ vẻ bối rối và thắc mắc.
Sydel khó hiểu nhìn người phụ nữ trước mặt có vẻ như đang không thở được nhưng không chịu cởi khăn quàng cổ ra, vẫn kiên trì tiếp tục lắp bắp nói chuyện.
Nghe những lời ngắt quãng, cô không nhịn được nữa: “Chị có muốn nghỉ ngơi một lát trước không?”
Người phụ nữ chắp tay sau lưng, Sydel liếc nhìn cô ta, không nhìn thấy cô ta đang cầm thứ gì.
Nhưng có vẻ trạng thái tinh thần của người phụ nữ này có vấn đề…hay nói cách khác, đầu óc cô ta không được tốt cho lắm.
Cả hai tay Sydel đang cầm đồ.

Cô do dự chốc lát rồi lặng lẽ di chuyển ra phía sau.
Cô gái quàng khăn nóng lòng nhìn thấy người trước mặt hình như định bỏ chạy, cô ta cũng không thèm nói hết câu, nhanh chóng gào lớn: “Tôi có đẹp không?”
Sydel: “...?”

[Người phụ nữ bị rách miệng:
Nghe nói trong thành phố, có một người phụ nữ tóc bù xù, trùm khăn quàng cổ, tay cầm chiếc kéo to đi lang thang vào đêm khuya.

Nếu cô ta nhìn thấy bạn, cô ta sẽ nhanh chóng bước đến gần bạn và hỏi bạn cô ta có đẹp không.

‘Nếu bạn trả lời đẹp, cô ta sẽ cởi khăn quàng cổ để lộ khóe miệng bị rách đến tận mang tai, đồng thời dùng kéo r/ạch luôn miệng bạn.

Nếu câu trả lời là không đẹp, cô ta sẽ rút kéo đ/âm chế/t bạn.


Dù thế nào đi nữa kết cục vẫn là cái chếc.
Sydel nhớ lại câu truyện ma đô thị mà cô đã nghe qua ở Hiệp hội Truyện ma, sắc mặt hơi kỳ lạ.
Cô suy nghĩ một lúc, ngẩng mặt lên, đôi mắt xanh nhìn thẳng vào cô gái đeo khăn quàng cổ trước mặt.
Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt trắng như tuyết của cô gái như mang một cảm xúc đặc biệt nào đó.

Cô mở miệng đáp: “Chị có thấy chị xinh đẹp không?”
Người phụ nữ bị rách miệng: “?”
Người phụ nữ có vẻ sửng sốt, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ bối rối.
“Chị nghĩ tôi thấy chị xinh đẹp không?”
“Chị nghĩ tôi có nghĩ chị thấy bản thân chị xinh đẹp không?”
……
Người phụ nữ bị rách miệng: “...”
Người phụ nữ bị rách miệng bắt đầu rơi vào trầm tư.
Người phụ nữ bị rách miệng không thể trả lời được.
“Haizz,” Sydel lắc đầu, ánh mắt thương hại, cảm xúc đặc biệt trên mặt dần dần trở nên nghiêm túc, cô nói một cách hùng hồn mạnh mẽ: “Nhìn xem, người khác có thấy chị đẹp hay không cũng chỉ là ý kiến chủ quan, đến chị cũng không tự tin vào nhan sắc của mình thì làm sao có thể yêu cầu người khác khen ngợi mình một cách mù quáng được?”
Dịch: Bản thân chị không có tí chủ kiến nào sao?
Người phụ nữ bị rách miệng: “...”
…Đợi đã, không đúng, rõ ràng là cô ta đến hỏi người này, tại sao lại bị hỏi ngược lại?
Cô ta giật chiếc khăn quàng cổ xuống, tức giận rút chiếc kéo to sau lưng ra, khóe miệng rách nở nụ cười đáng sợ.
Trên khuôn mặt trắng trẻo của người phụ nữ, hai bên khóe miệng có hai vết sẹo khủng khiếp, da thịt rách ra, m/áu thịt lẫn lộn dính vào nhau, tạo cảm giác có phần kinh dị.
Người phụ nữ bị rách miệng liếc nhìn cánh cửa kính của cửa hàng bên cạnh, rất hài lòng với bộ dạng đẫm m/áu phản chiếu trong tấm kính.
Cô ta ngẩng đầu lên với một nụ cười nham hiểm, đắc ý nhìn cô gái loài người nhỏ bé trước mặt.
Ha ha, sợ chưa!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương