Bí Kíp Giả B
-
Chương 37
Hạ Trì đặt chuông báo thức lúc tám rưỡi nhưng chưa tới tám giờ đã bị đánh thức.
Bên ngoài phòng phát ra đủ thứ âm thanh, có tiếng bước chân, còn có tiếng nói chuyện mồm năm miệng mười của rất nhiều người.
Tối hôm qua hắn vừa háo hức vừa căng thẳng, lăn qua lộn lại hơn hai giờ sáng mới ngủ được vậy mà bị đánh thức vào lúc này, ấn đường trướng lên nhức nhối.
Ngồi trên giường một hồi không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì mà vẫn chưa yên tĩnh trở lại, Hạ Trì bất đắc dĩ ấn hai bên thái dương, vào phòng tắm vốc nước rửa mặt, vừa mở cửa ra thì thấy Quan Hân Hân và bảo mẫu đang đứng trước cửa phòng Hạ Châu, vẻ mặt nôn nóng lo âu.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Hạ Trì bước tới.
“Tiểu Trì…” Quan Hân Hân gấp gáp tới mức tay chân luống cuống, nhìn thấy con trai mình vội vã túm lấy tay hắn, “Tiểu Châu sốt cao, bố con đã biết rồi phải làm sao bây giờ? Nhất định anh ấy sẽ cảm thấy mẹ chăm sóc Tiểu Châu không tốt… Với cả nếu ông ngoại biết thì phải làm thế nào bây giờ?”
Quan Hân Hân vừa lo lắng vừa sợ hãi, hai hàng nước mắt chảy dài. Hạ Trì ôm lấy vai bà, nhẹ nhàng an ủi: “Chỉ bị sốt thôi, ai mà không lên cơn sốt, không phải chuyện gì to tát. Bác sĩ tới chưa?”
Quan Hân Hân dựa vào bờ vai vững chãi của con trai mình, lúc này mới nguôi ngoai phần nào cảm xúc, bà gật đầu: “Tới rồi, bác sĩ Lý và bác sĩ Ngô đang ở bên trong.”
Hạ Trì động viên xoa vai bà: “Không sao hết, yên tâm.”
Quan Hân Hân khóc thút thít.
Đúng lúc này cửa phòng Hạ Châu mở ra, hai vị bác sĩ xách hòm thuốc bước ra ngoài.
“Bác sĩ, thằng bé thế nào rồi? Không sao chứ?” Quan Hân Hân vội vàng hỏi.
Bác sĩ Lý thở dài: “Sốt nghiêm trọng. Sau khi tiêm thuốc hạ sốt, chúng tôi đề nghị tốt nhất nên tới bệnh viện tiến hành trị liệu, mùa này virus cúm thường xuyên xuất hiện dễ dẫn tới viêm phổi.”
Quan Hân Hân giậm chân: “Có phải thằng bé không muốn tới bệnh viện không?”
Bác sĩ Lý khẽ thở dài, gật đầu.
Sau vụ tai nạn vào sáu năm trước, Hạ Châu không bao giờ đi bệnh viện nữa.
Trong tiềm thức của cậu ta, mẹ cậu ta cuối cùng đã nhắm mắt vĩnh viễn trên bàn mổ lạnh lẽo trong bệnh viện, và cũng trong mùi thuốc khử trùng nồng nặc nơi đó, cậu ta mất đi đôi chân của mình.
Bác sĩ Ngô là một bác sĩ nữ, khi bà chủ đầu tiên của căn nhà vẫn còn sống, cô ấy đã là bác sĩ gia đình ở đây.
Những người Hạ Châu hết mực tin tưởng không nhiều lắm, cô là một trong số đó.
Cô liếc nhìn Quan Hân Hân đầy trách móc, lạnh lùng nói với bảo mẫu: “Thời tiết này mà cửa sổ phòng thằng bé mở toang cả đêm, thân thể vốn đã không khỏe mạnh, gió lùa cả đêm, bà chăm sóc thằng bé kiểu gì vậy?”
Cô nói bóng nói gió thực sự quá hiển nhiên, Quan Hân Hân co rúm cả người lại.
Hạ Trì tiến lên phía trước nửa bước, đưa Quan Hân Hân ra phía sau mình: “Hạ Châu không còn là trẻ con nữa, chuyện ngủ phải đóng cửa sổ hay không không cần người khác giúp đỡ.”
Bác sĩ Lý nhận thấy bầu không khí có chút không thích hợp, vội vàng điều giải: “Mấy ngày nay chú ý quan sát, không phải chuyện gì quá to tát. Phải bảo đảm thằng bé uống nhiều nước, uống thuốc đúng giờ, ăn uống đúng giờ, tới buổi chiều đo nhiệt độ lại một lần nữa, nếu vẫn trên ba mươi tám độ thì phải gọi điện thoại cho tôi ngay lập tức.”
Quan Hân Hân vội vàng gật đầu.
Bảo mẫu tiễn hai vị bác sĩ ra về. Quan Hân Hân đẩy cửa bước vào, Hạ Châu nằm trên giường hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt ửng đỏ mất tự nhiên, môi khô nứt nẻ, ốm yếu bọc mình trong chăn.
Nghe thấy động tĩnh, cậu ta mở mắt ra, há miệng thở dốc, giọng anh ách: “Dì, anh.”
Quan Hân Hân đứng bên cạnh cửa, lưỡng lự hỏi: “Tiểu Châu, con không sao chứ?”
Hạ Châu miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên cười, nói: “Không sao, chỉ hơi đói bụng.”
“Dì đã nấu cháo bí đỏ, để dì lấy cho con.” Quan Hân Hân xoay người bước xuống cầu thang.
Hạ Trì cản bà lại, nói: “Mẹ, để con.”
“Anh có thể ở lại trò chuyện cùng em một chút được không?” Hạ Châu nói, “Đợi một mình hơi buồn tẻ.”
Hạ Trì đứng bất động, Quan Hân Hân đẩy eo hắn, thấp giọng nói: “Mau đi!”
Hắn nhìn điện thoại, lúc này là tám giờ bốn mươi phút sáng.
“Anh ơi, ngồi xuống đi.” Hạ Châu vỗ vỗ mép giường.
Hạ Trì không nghe lời cậu ta, cầm một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh mép giường.
“Tại sao không đóng cửa sổ?” Hắn nhấc chân lên, trầm giọng hỏi.
Hạ Châu chớp chớp mắt, vẻ mặt mù mờ: “Em quên mất.”
Hạ Trì vô cảm hừ lạnh một tiếng.
Hạ Châu tỏ vẻ vô tội: “Ngày hôm qua không ngủ trưa, buổi tối đặt lưng xuống giường là ngủ luôn nên mới quên đóng cửa sổ.”
Quan Hân Hân bưng một bát cháo và một đĩa món ăn kèm lên tầng, Hạ Trì nâng cánh tay Hạ Châu lên, bế cậu ta dậy dựa vào đầu giường.
Hạ Châu vô cùng yếu ớt, chỉ vừa cử động một chút như vậy mà trán đã rịn một tầng mồ hôi lạnh, hai tay cầm bát run rẩy lẩy bẩy.
Quan Hân Hân đón lấy bát và thìa, muốn đút cho Hạ Châu ăn.
Hạ Trì nhìn đồng hồ, đã chín giờ. Phố Ánh Trăng cách đây không xa, gọi xe tới đó không mất tới nửa tiếng, còn kịp đến trước thời gian đã hẹn.
Hắn xoay người định bước đi, phía sau truyền tới giọng nói của Hạ Châu: “Anh ơi anh đút cho em đi, vừa mới sáng sớm dì đã trông nom em, vất vả quá.”
Hai tay Hạ Trì đút túi, cũng không quay đầu lại: “Tôi có việc, đang vội.”
Hạ Châu gục đầu xuống đầy thất vọng: “Tối qua em mơ thấy hai đứa mình còn nhỏ, bố lái xe đưa em tới phố Ánh Trăng tìm anh chơi, dì cũng ở đó. Em còn mơ thấy mẹ nữa, mẹ nói rằng bà không vui…”
Quan Hân Hân nghe vậy đột nhiên tay run lên, cháo trong bát sánh ra ngoài dính lên hổ khẩu(1) của bà. Bà hoang mang rối loạn đặt bát cháo xuống, mặc vết cháo nóng trên tay truyền tới cơn đau, chầm chậm tiến về phía Hạ Trì níu tay áo hắn, nửa cưỡng bách nửa khẩn cầu gọi tên hắn: “Tiểu Trì…”
(1) Hổ khẩu: kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ
Hạ Trì đầy tay bà ra, nhíu mày: “Mẹ, con thật sự có việc gấp.”
“Ngay bây giờ, một lần cuối cùng!” Quan Hân Hân run rẩy thấp giọng nói, “Mẹ cầu xin con, cầu xin con có được không?”
Mấy năm nay hắn đã nghe không biết bao nhiêu cái ‘lần cuối cùng’, Hạ Trì há miệng nhưng nhìn ánh mắt cầu xin khẩn thiết của Quan Hân Hân, lời nói đã tới bên môi bỗng chốc nuốt ngược vào trong.
Rốt cuộc người này là mẹ hắn.
Hắn hít sâu một hơi rồi bước tới mép giường, cầm bát cháo lên, ra lệnh cứng nhắc: “Ăn.”
Hạ Châu ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu ta ăn rất chậm, mỗi lần nuốt xuống mất rất nhiều công sức, cứ ăn hai thìa cháo là phải dựa vào đầu giường tạm nghỉ trong chốc lát.
Kim đồng hồ đã dịch chuyển tới chín giờ bốn mươi phút, từng giây từng phút kéo dài vô tận, Hạ Trì mất kiên nhẫn, tăng tốc đưa tay, hết thìa này tới thìa khác đưa tới bên miệng Hạ Châu.
Hạ Châu nghiêng đầu, nói: “Ăn không nổi nữa.”
Hạ Trì đặt bát xuống, lạnh giọng nói: “Tốt lắm.”
Hắn còn chưa kịp đứng lên, Hạ Châu đã nói tiếp: “Ăn sáng xong rồi, đã tới giờ uống thuốc.”
Hạ Trì lấy tất cả những viên thuốc cậu ta cần uống trong một lần, đưa tay ra trước mặt cậu ta.
Hạ Châu không hề tức giận trước thái độ cứng rắn của Hạ Trì, cầm cốc nước lên chầm chậm uống một ngụm, cứ cho một viên thuốc vào miệng là lại uống thêm một ngụm nước, uống một ngụm nước xong rồi cho viên thuốc vào miệng.
Hạ Trì kiềm chế cơn thịnh nộ đợi Hạ Châu chậm chạp uống thuốc xong.
“Sao trông anh sốt ruột vậy, hẹn gặp người nào sao?” Hạ Châu hỏi.
Thời gian đã không còn kịp nữa, Hạ Trì vội vã bước ra ngoài cửa, Hạ Châu lau miệng, nói: “Anh có thể đưa em ra vườn phơi nắng được không? Trong phòng toàn là mùi bệnh khuẩn.”
Hạ Trì thẳng thắn từ chối: “Không thể.”
Trên hành lang vang lên tiếng bước chân, đột nhiên Hạ Châu nghiêng đầu, chỉ bức ảnh chụp trắng đen trên tường: “Em bị bệnh, mẹ sẽ không vui.”
Quan Hân Hân cầm một chiếc khăn bông ướt bước vào, nghe thấy câu nói này cả người lập tức cứng đờ, khăn bông trong tay ‘bụp’ một tiếng rơi xuống đất.
“Tiểu Trì, con mau đưa Tiểu Châu ra vườn đi dạo, mau lên!”
“Anh không muốn thì thôi vậy,” Hạ Châu vô cùng hiểu chuyện mỉm cười, “dì có thể gọi điện thoại cho không ngoại cháu được không? Bảo ông tới chơi với cháu.”
Quan Hân Hân túm lấy tay Hạ Trì trên hành lang, cầu xin hắn: “Không thể gọi ông ngoại tới đây… Con biết mẹ sợ ông ta nhất mà, con biết mà đúng chứ? Con giúp mẹ đi mà Tiểu Trì…”
Hạ Trì cảm thấy hai bên thái dương co giật, hắn nói: “Mẹ, con thật sự…”
“Có chuyện gì quan trọng hơn mẹ sao!” Quan Hân Hân kịch liệt ngắt lời hắn, lập tức nghẹn ngào đầy bất lực, “Ở trong cái nhà này, nếu con không giúp mẹ, mẹ thật sự…”
“Mẹ!” Hạ Trì nắm hai vai bà, “Sớm biết có ngày hôm nay, tại sao trước kia mẹ lại muốn, muốn… Mẹ sinh con ra có phải chỉ vì coi con là quân cờ để có thể ở bên cạnh Hạ Lỗi, có phải vậy không?”
Cả người Quan Hân Hân đột nhiên run lên, lùi về phía sau một bước.
Bà đã ở bên cạnh Hạ Lỗi những ngày tháng mới chớm tuổi đôi mươi, học hành chẳng ra gì, ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không có. Bà là một Omega vô dụng, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, bà chỉ biết rằng bà không thể rời xa Alpha của mình.
Bởi đã chịu đựng giày vò nhiều năm như vậy, mỗi đêm nhắm mắt lại, hình ảnh người phụ nữ nằm giữa vũng máu lại xuất hiện trong đầu, nguyền rủa bà cả đời này cả ngày lẫn đêm đều không được yên thân đầy cay nghiệt. Cho dù là vậy, bà vẫn không thể rời khỏi Hạ Lỗi.
“Ngay lúc này đây Tiểu Trì!” Quan Hân Hân nắm chặt cánh tay hắn, giống như người chết đuối vớ được rơm rạ cứu mạng, “Con đã dọn ra ngoài ở rồi, đã rời khỏi căn nhà này, ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng không thể làm vì mẹ sao? Con là con của mẹ! Mẹ cũng chỉ có thể dựa vào một mình con!”
Hạ Trì dựa vào tường, trong chớp mắt một cảm giác vô lực truyền khắp cơ thể hắn. Hắn nhéo ấn đường, nhắm mắt lại.
—–
Tô Tinh theo hướng dẫn trên điện thoại, chín giờ năm mươi phút tới đài phun nước ở trung tâm phố. Cậu mặc một chiếc áo lông rộng cổ tròn màu trắng gạo phối với chiếc quần dài form ôm màu đen, tóc mái mềm mại buông xõa trên trán. Toàn thân khoan khoái nhẹ nhàng, hơi thở lãnh đạm xa cách vạn dặm đều bị ý cười trong ánh mắt xua tan không biết bao nhiêu.
Mấy cô gái nhỏ trên đường đi ngang qua ai cũng lén ngắm nhìn cậu, có một vài cô gái lấy hết can đảm tới gần: “Anh trai, có thể thêm Wechat không?”
Tô Tinh lịch sự từ chối: “Không tiện.”
Cô gái nhỏ đỏ mặt chạy đi.
Đây là lần đầu tiên Tô Tinh tới phố Ánh Trăng, tên con phố này rất đặc biệt, thoạt nhìn cũng rất đặc biệt.
Mỗi ngôi nhà đều được sơn những màu tường khác nhau, nhìn thoáng qua màu sắc sặc sỡ, có cảm giác như lạc vào xứ sở thần tiên.
Kim trên tháp đồng hồ đã điểm mười giờ, Tô Tinh cũng không sốt ruột chút nào, yên lặng đứng bên cạnh đài phun nước chờ đợi.
Cậu nhìn bốn phía xung quanh, nghĩ Hạ Trì sẽ từ hướng nào tiến tới đây nhỉ? Hắn sẽ cưỡi con motor kia sao? Lần trước đã bị cảnh sát cẩu đi một lần, có lẽ lần này không dám quang minh chính đại lái ra ngoài đường nữa? Hắn sẽ gọi xe tới đây sao? Những con ngõ nhỏ thông nhau thuận tiện, xe ô tô không cách nào tiến vào, chắc hẳn cũng đi bộ vào đây giống mình, nhưng hắn sẽ xuất hiện từ con ngõ nhỏ nào đây ta?
Mười giờ một phút, điện thoại cậu đột nhiên rung lên, là tin nhắn của Hạ Trì.
Ông hai thằng bố mày đây: Tôi có chút việc đột xuất, đợi tôi.
Tô Tinh mỉm cười, trả lời hắn.
Star: Được.
Mọi khi Hạ Trì trả lời tin nhắn chỉ trong vài giây, lần này hơn năm phút Hạ Trì mới nhắn lại.
Ông hai thằng bố mày đây: Đợi tôi.
Star: Được, đợi cậu.
Chỉ là hai chữ đơn giản ngắn gọn không có emoji hay sticker gì hết, không giống phong cách chat chit thường ngày của Hạ Trì. Tô Tinh không hỏi nhiều, nếu Hạ Trì nói đợi hắn, cậu sẽ đứng chờ một chỗ cho tới khi nào Hạ Trì tới mới thôi.
“Pheromone độc lạ đây, một lọ mười đồng mại dô mại dô!”
Một người bán hàng rong mặc bộ quần áo chú hề đẩy chiếc xe đẩy nhỏ đi ngang qua, trên xe vô vàn những lọ thủy tinh nhỏ có dán nhãn.
Người bán rong thấy Tô Tinh đang đứng một mình, dừng xe lại hít hà, vẻ mặt khoa trương nói: “Anh đẹp trai đi hẹn hò sao? Đẹp trai thế này mà lại là Beta! Ai dô dô, chọn một lọ pheromone mùi độc lạ đi, muốn mùi gì có mùi đó, muốn biến thành Alpha liền biến thành Alpha, muốn biến thành Omega chỉ trong tích tắc, thu hút bạn gái bằng mùi hương, không tác dụng thì tôi tặng luôn một quả bóng!”
Tô Tinh nhướng mày: “Chỉ cần phun lên là có thể biến thành Alpha?”
Người bán rong vỗ ngực tự đắc: “Đương nhiên! Phun một lần lưu hương được ba tiếng!” Anh ta đảo mắt một vòng, che miệng nhỏ giọng nói: “Còn có thể kích tình, Beta dùng là tuyệt nhất đấy, cho cậu xúc cảm mãnh liệt bất ngờ!”
Hóa ra là bán xuân dược trá hình.
Tô Tinh xua tay ý bảo không cần, người bán rong đứng đực ra đó ăn vạ, nhất định không chịu đi, nói rằng Beta thì có gì mà hay ho, lăn giường cũng không đủ sức lực, một Beta muốn giữ bạn đời không thể nào thiếu chút đạo cụ nho nhỏ.
“Phun một lần, tình yêu thăng hoa; ngửi một lần, hâm nóng tình yêu.” Người bán rong hất quả cầu lông trên chiếc mũ chú hề, đảm bảo trăm phần trăm.
Tô Tinh thấy anh ta phiền phức không chịu nổi, lần đầu tiên gặp phải người lải nhải bám dai như đỉa ghê gớm hơn cả Hạ Trì, cậu chỉ muốn mau chóng đuổi anh ta đi nên đành phải buông lời mua một lọ.
“Ô kê con dê!” Người bán rong nhếch miệng cười, “Anh đây muốn mùi gì nào?”
“Tùy…” Tô Tinh ngừng lại, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhớ tới mùi hương ngửi được dưới áo khoác của Hạ Trì mấy hôm trước, “Có loại nào hơi đắng lại hơi khét một chút không?”
Người bán rong lục đống chai lọ thủy tinh một hồi, lấy ra một chiếc lọ màu nâu, nói: “Tinh mắt đấy! Cà phê đen, pheromone của Alpha, mùi vị mạnh mẽ! Mấy người dùng qua khen dữ lắm! Một đêm ba lần mỗi lần nửa giờ cứ phải gọi là ô mê li! Mô phỏng pheromone, một khi mở ra…”
Thấy anh ta há miệng khoác lác, đứng đó thao thao bất tuyệt tự tâng bốc mình, Tô Tinh nghe mà đầu muốn nổ tung, cũng không nghe rõ anh ta nói gì, nhanh chóng trả tiền rồi mời anh ta cút.
Người bán rong hớn hở đẩy xe đi.
Tô Tinh lắc đầu, cũng không thèm nhìn, ném bừa lọ pheromone mùi độc lạ kia vào bên hông balo.
—–
Đợi tới đúng mười rưỡi, một cô gái tết tóc mặc chiếc tạp dề màu be từ ngõ nhỏ bước tới, ôm một bó hoa trong tay.
Cô tới đài phun nước kiễng chân nhìn quanh một vòng, tới trước mặt Tô Tinh, dò hỏi: “Xin hỏi anh biết Hạ Trì tiên sinh sao?”
Tô Tinh gật đầu, hỏi: “Chị là?”
Cô gái nở nụ cười, đưa hoa trong tay cho cậu: “Cái này tặng anh.”
Tô Tinh nhận lấy bó hoa: “Tặng tôi?”
Cô gái gật đầu: “Hôm qua Hạ Trì tiên sinh tới cửa hàng chúng tôi, nói mười rưỡi đưa tới đài phun nước giữa phố. Anh ấy còn nói bạn trai anh ấy còn đẹp trai hơn mình, tôi vừa nhìn đã biết là anh, chắc chắn không thể nào sai.”
Tô Tinh trước tiên sững sờ, sau đó cúi đầu cười.
“Úi?” Cô gái nhìn xung quanh, “Sao lại không thấy Hạ Trì tiên sinh nhỉ?”
“Cậu ấy có việc, tới muộn chút.”
Cô gái cười tủm tỉm xua tay với cậu: “Tôi phải về trông cửa hàng đây, anh đẹp trai ơi, chúc anh và anh Hạ Trì đẹp trai mãi mãi hạnh phúc nha!”
“Cảm ơn.” Tô Tinh nói.
Cô gái nhảy chân sáo chạy đi, Tô Tinh ôm bó hoa, đứng bên cạnh đài phun nước.
Cậu không hiểu những chuyện này, cũng không nhận ra đây là hoa gì, chỉ cảm thấy đẹp đẹp lạ lạ, cũng không biết ngày hôm qua người qua quýt như Hạ Trì đã chọn bó hoa này bao lâu.
Đã thời đại nào rồi mà còn chơi trò quê mùa như thế này không biết.
Bó hoa được thắt một chiếc nơ con bướm màu hồng nhạt xinh xẻo. Tô Tinh bất đắc dĩ thở dài, không hiểu sao đồ dở hơi kia lại có niềm đam mê bất tận với màu hồng nhạt như vậy nữa.
Ngắm nghía một hồi, trong bó hoa có kẹp một tấm thiệp màu hồng nhạt, cậu mở ra thì thấy chữ viết tay của Hạ Trì.
Tám chữ ngắn gọn, Tô Tinh không ngừng đọc đi đọc lại.
Ngón tay lướt nhẹ qua chữ kí trên lạc khoản(2), từng nét bút của Hạ Trì bày tỏ tấm lòng vô giá một cách trân quý, xuyên qua đầu ngón tay đang vuốt ve của cậu, chạm tới góc mềm mại nhất trong tim cậu không sai một li.
(2) Lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ, thư, thiệp…
Thật lâu sau, khóe miệng cậu khẽ giương lên, trong ánh mắt ngập tràn ý cười dịu dàng, cậu cất tấm thiệp vào ngăn trong cùng của balo.
“Bầu trời ngàn sao thuộc về cậu, cậu thuộc về tớ.”
—–
Đẩy Hạ Châu đi dạo trong vườn hai vòng, sau đó bón cơm trưa cho cậu ta, Hạ Trì gấp gáp không chịu được nữa nhưng Hạ Châu lại cố tình nói muốn hắn ngồi chơi xếp hình với cậu ta.
Thời gian từng giây từ phút một trôi qua, hôm nay gió lớn, Hạ Trì lo lắng Tô Tinh đợi lâu, muốn bảo cậu đi về trước. Hắn gọi điện cho Tô Tinh ba lần nhưng đều là thuê bao.
Quay về phòng, Hạ Châu lấy một chiếc hộp từ trong ngăn kéo ra, đổ tất cả các mảnh ghép lên giường, tổng cộng khoảng chừng ba nghìn miếng.
Thái độ Hạ Trì lạnh nhạt, thậm chí có thể nói là có chút tồi tệ nhưng Hạ Châu không mảy may để ý, vẫn nhiệt tình phơi phới mời Hạ Trì lắp ráp cùng mình.
Hạ Trì đi vào phòng tắm tạt một vốc nước lạnh lên mặt, hai tay chống bồn rửa mặt, nhìn mình trong gương.
Bây giờ đã qua buổi chiều được một lúc, Tô Tinh vẫn còn đợi mình sao? Cậu ấy có đói bụng không, có lạnh không? Cậu ấy có thấy tin nhắn mình gửi cho cậu ấy không? Sao cậu ấy lại không nghe điện thoại? Giận rồi ư? Hay là còn nguyên nhân nào khác?
Đúng lúc này, hắn nhìn thoáng qua gương thấy trong góc phòng tắm có giỏ quần áo của Hạ Châu, bình thường sau khi tắm rửa xong sẽ ném quần áo vào trong giỏ, chờ ngày hôm sau bảo mẫu tới thu dọn.
Giỏ đựng quần áo làm bằng vải, một mảng đậm màu thấm ra bên ngoài, đó là vệt nước.
Hạ Trì bước tới cạnh giỏ quần áo, bên trong là bộ quần áo ngủ buổi tối Hạ Châu mới thay sau khi tắm rửa, ướt sũng toàn bộ.
Hắn nhếch miệng cười lạnh, sắc mặt trầm xuống bước ra khỏi phòng tắm, đứng bên mép giường: “Hạ Châu, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Hạ Châu đang tìm mảnh ghép trên đỉnh ống khói trong bộ xếp hình, không buồn ngẩng đầu lên: “Anh đang nói gì vậy, em nghe không hiểu.”
“Cậu cố tình làm mình bị bệnh chỉ vì muốn đùa cợt tôi?”
Hạ Châu dừng động tác tay lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, không có một chút xấu hổ nào khi âm mưu bị vạch trần, nói với vẻ mặt thản nhiên: “Em chỉ muốn ở cùng anh một lúc thôi, giống hồi hai đứa mình còn nhỏ ấy.”
“Hạ Châu,” Hạ Trì hơi khom lưng, nhìn thẳng vào mắt cậu ta với ánh mắt buốt lạnh, “tôi đã nói với cậu rất nhiều lần, đối với tôi dáng vẻ ngây thơ vô số tội của cậu chẳng là cái thá gì.”
Hạ Châu bật cười: “Thế nào chẳng là cái thá gì? Anh sợ tôi, mẹ anh cũng sợ tôi, hai người đều sợ tôi, tất cả là hai người nợ tôi.”
Hạ Trì ngẩn người trong chớp mắt, rồi cũng rất nhanh sau, hắn đứng thẳng dậy, nói một cách bình tĩnh: “Tôi không nợ cậu.”
Nói xong bốn chữ này, Hạ Trì xoay người rời đi không ngoảnh đầu lại.
Trong phòng phát ra tiếng những miếng ghép hình bị hất đổ lung tung rối loạn trên mặt đất.
—–
Hạ Trì gọi xe tới thẳng phố Ánh Trăng, trong xe hắn gửi tin nhắn cho Tô Tinh nhưng cậu vẫn không trả lời lại.
Trong lòng gấp gáp nóng như lửa đốt, liên tục thúc giục tài xế lái nhanh hơn, tới đoạn đường ùn tắc xe bị kẹt lại một lúc, sau mười lăm phút cuối cùng đã chạy tới đầu phố.
Xe ô tô không thể đi vào ngõ nhỏ quá hẹp phía trước, Hạ Trì đưa một trăm đồng cho tài xế, cũng không cần lấy lại tiền thừa, tức tốc chạy ra ngoài.
Tới đài phun nước trung tâm phố phải băng qua ba ngõ nhỏ, chạy trên đoạn đường chỉ có mấy trăm mét mà hắn toát mồ hôi đầy đầu.
Chạy qua con ngõ nhỏ cuối cùng, Hạ Trì thở phì phò, tìm kiếm thân ảnh của Tô Tinh giữa dòng người qua lại.
Đúng hai giờ, tiếng chuông tháp đồng hồ vang lên, vòi nước ‘rào’ một tiếng phun ra cột nước cao thấp đan xen, tượng thiên sứ nhỏ ngay chính giữa đài phun nước đang vẫy cánh, nhón mũi chân tạo tư thế khiêu vũ nhẹ nhàng.
Hạ Trì nôn nóng vừa chạy vừa nhìn. Xung quanh có rất nhiều người qua lại, bọn trẻ con vui vẻ chạy tới đài phun nước chỉ vào cột nước phản chiếu bảy sắc một cách hứng thú, vừa nhảy nhót vừa kêu có cầu vồng; người họa sĩ tóc dài đỡ giá vẽ và quệt một đường màu đỏ lên tờ giấy trắng; người đàn ông lang thang run rẩy lẩy bẩy móc một đồng xu trong túi mình ném vào bồn nước và cầu nguyện một ước mong giản dị.
Giữa dòng người tấp nập như vậy nhưng lại không có ngôi sao của hắn.
Cuối tháng mười một, mọi người dạo phố ai nấy cũng đeo khăn quàng cổ thật dày, chỉ có Hạ Trì toát mồ hôi đầy đầu. Hắn đã tìm quanh đài phun nước một vòng, nhưng từ đầu tới cuối cũng không thấy người hắn muốn tìm.
Cuối cùng Hạ Trì dừng bước chân, ngồi xuống ghế đá ven đường, cúi đầu xuống đầy bất lực.
Có lẽ cậu ấy không đợi được mình nên đã đi rồi.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, không biết cậu ấy đã ăn trưa chưa? Gió lớn như vậy, có phải đã bị lạnh cứng người rồi không?
Cũng không biết… không biết cậu ấy đã nhận được bó hoa cát cánh chưa…
Hắn hít thật sâu rồi thở hổn hển, mồ hôi trên trán lăn xuống chảy qua hốc mắt, khó có thể mở mắt ra được vì bị kích động. Hạ Trì nâng cánh tay lên quẹt qua mắt một cách mạnh bạo.
“Khóc rồi à?”
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên truyền tới trước mặt hắn, vẫn là dáng vẻ vô cảm quen thuộc.
Hạ Trì sững sờ mở mắt ra, đầu tiên thấy một đôi giày thể thao màu trắng, hướng mắt lên trên là đôi chân thẳng tắp thon dài, mặc một chiếc quần form ôm màu đen.
Hạ Trì ngẩng đầu. Tô Tinh đang ôm bó hoa đứng trước mặt hắn.
Hôm nay Tô Tinh mặc chiếc áo lông màu trắng, cả người toát lên vẻ mềm mại hiếm thấy, tay áo lông rộng che nửa bàn tay cậu, chỉ để lộ năm ngón tay khớp xương rõ ràng. Dây ruy băng màu hồng nhạt trên bó hoa quấn lấy ngón út mang đến chút dịu dàng quyến luyến khó nói thành lời.
“Cậu…” Hạ Trì há miệng liền nhận ra cổ họng mình đau nhức, “Cậu vẫn chưa đi…”
“Tớ nói phải đợi cậu,” Tô Tinh nói, “sẽ chờ cho tới khi cậu đến mới thôi.”
“Cậu không nhận điện thoại, tôi đã tìm rất lâu, tôi còn tưởng…”
Vừa rồi Hạ Trì xé gió mà chạy, hắn phát hiện giọng nói của mình khản đặc như một chiếc đàn xếp cũ kĩ.
“Tưởng cái gì? Điện thoại của tớ…” Tô Tinh chun mũi lại có chút ngượng ngùng, “Dùng lâu lắm rồi, pin bị chai, thời tiết lạnh quá tự động tắt máy.”
Hạ Trì thở phào nhẹ nhõm: “Tôi tưởng rằng…”
“Tớ tới một chỗ mua thứ này.” Tô Tinh mỉm cười, lấy từ trong túi một món đồ đưa cho Hạ Trì, “Hơi xấu, nhưng mà chỉ tìm được cái này thôi, tặng cậu.”
Hạ Trì nhận lấy, đó là một tấm thiệp chúc mừng dạng gấp vô cùng phổ biến, trên phong bì màu đỏ vẽ một vài chú mèo con đang ngồi xếp thành vòng tròn chúc mừng sinh nhật một trong số chúng.
Hắn mở thiệp chúc mừng, thấy một dòng chữ, là Tô Tinh viết.
Đầu bút lưu loát, chữ viết sạch sẽ đẹp đẽ.
Tên cậu được viết nắn nót trên lạc khoản, qua nét chữ có thể nhận thấy người viết vô cùng nghiêm túc trịnh trọng.
Tô Tinh.
Hai chữ, mười sáu nét(3).
(3) Tô Tinh là 苏星, hai chữ mười sáu nét
Hạ Trì ngắm nhìn một hồi lâu, giọt mồ hôi đọng trên cằm khẽ lay động, cuối cùng ‘tách’ một tiếng rơi xuống thiệp chúc mừng, thấm ướt nhạt màu một góc giấy.
“Khóc thật rồi à?” Tô Tinh đùa hắn, “Có đồng ý không, đưa ra đáp án trước đi rồi khóc tiếp.”
Hạ Trì ngẩng đầu nhìn Tô Tinh, hỏi: “Đáp án của cậu thế nào?”
Tô Tinh đang ôm bó hoa, cậu cười rộ lên đôi mắt cong cong, nốt ruồi dưới khóe mắt cũng chuyển động theo.
“Đương nhiên, thuộc về cậu đó.”
Hạ Trì cũng cười, răng hổ chống môi dưới: “Tớ cũng thuộc về cậu.”
—–
Mười chữ ngắn gọn viết trên thiệp chúc mừng, và thêm một dấu phẩy.
“Thiệp chúc mừng thuộc về cậu, cậu thuộc về tớ.”
—–
Bên ngoài phòng phát ra đủ thứ âm thanh, có tiếng bước chân, còn có tiếng nói chuyện mồm năm miệng mười của rất nhiều người.
Tối hôm qua hắn vừa háo hức vừa căng thẳng, lăn qua lộn lại hơn hai giờ sáng mới ngủ được vậy mà bị đánh thức vào lúc này, ấn đường trướng lên nhức nhối.
Ngồi trên giường một hồi không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì mà vẫn chưa yên tĩnh trở lại, Hạ Trì bất đắc dĩ ấn hai bên thái dương, vào phòng tắm vốc nước rửa mặt, vừa mở cửa ra thì thấy Quan Hân Hân và bảo mẫu đang đứng trước cửa phòng Hạ Châu, vẻ mặt nôn nóng lo âu.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Hạ Trì bước tới.
“Tiểu Trì…” Quan Hân Hân gấp gáp tới mức tay chân luống cuống, nhìn thấy con trai mình vội vã túm lấy tay hắn, “Tiểu Châu sốt cao, bố con đã biết rồi phải làm sao bây giờ? Nhất định anh ấy sẽ cảm thấy mẹ chăm sóc Tiểu Châu không tốt… Với cả nếu ông ngoại biết thì phải làm thế nào bây giờ?”
Quan Hân Hân vừa lo lắng vừa sợ hãi, hai hàng nước mắt chảy dài. Hạ Trì ôm lấy vai bà, nhẹ nhàng an ủi: “Chỉ bị sốt thôi, ai mà không lên cơn sốt, không phải chuyện gì to tát. Bác sĩ tới chưa?”
Quan Hân Hân dựa vào bờ vai vững chãi của con trai mình, lúc này mới nguôi ngoai phần nào cảm xúc, bà gật đầu: “Tới rồi, bác sĩ Lý và bác sĩ Ngô đang ở bên trong.”
Hạ Trì động viên xoa vai bà: “Không sao hết, yên tâm.”
Quan Hân Hân khóc thút thít.
Đúng lúc này cửa phòng Hạ Châu mở ra, hai vị bác sĩ xách hòm thuốc bước ra ngoài.
“Bác sĩ, thằng bé thế nào rồi? Không sao chứ?” Quan Hân Hân vội vàng hỏi.
Bác sĩ Lý thở dài: “Sốt nghiêm trọng. Sau khi tiêm thuốc hạ sốt, chúng tôi đề nghị tốt nhất nên tới bệnh viện tiến hành trị liệu, mùa này virus cúm thường xuyên xuất hiện dễ dẫn tới viêm phổi.”
Quan Hân Hân giậm chân: “Có phải thằng bé không muốn tới bệnh viện không?”
Bác sĩ Lý khẽ thở dài, gật đầu.
Sau vụ tai nạn vào sáu năm trước, Hạ Châu không bao giờ đi bệnh viện nữa.
Trong tiềm thức của cậu ta, mẹ cậu ta cuối cùng đã nhắm mắt vĩnh viễn trên bàn mổ lạnh lẽo trong bệnh viện, và cũng trong mùi thuốc khử trùng nồng nặc nơi đó, cậu ta mất đi đôi chân của mình.
Bác sĩ Ngô là một bác sĩ nữ, khi bà chủ đầu tiên của căn nhà vẫn còn sống, cô ấy đã là bác sĩ gia đình ở đây.
Những người Hạ Châu hết mực tin tưởng không nhiều lắm, cô là một trong số đó.
Cô liếc nhìn Quan Hân Hân đầy trách móc, lạnh lùng nói với bảo mẫu: “Thời tiết này mà cửa sổ phòng thằng bé mở toang cả đêm, thân thể vốn đã không khỏe mạnh, gió lùa cả đêm, bà chăm sóc thằng bé kiểu gì vậy?”
Cô nói bóng nói gió thực sự quá hiển nhiên, Quan Hân Hân co rúm cả người lại.
Hạ Trì tiến lên phía trước nửa bước, đưa Quan Hân Hân ra phía sau mình: “Hạ Châu không còn là trẻ con nữa, chuyện ngủ phải đóng cửa sổ hay không không cần người khác giúp đỡ.”
Bác sĩ Lý nhận thấy bầu không khí có chút không thích hợp, vội vàng điều giải: “Mấy ngày nay chú ý quan sát, không phải chuyện gì quá to tát. Phải bảo đảm thằng bé uống nhiều nước, uống thuốc đúng giờ, ăn uống đúng giờ, tới buổi chiều đo nhiệt độ lại một lần nữa, nếu vẫn trên ba mươi tám độ thì phải gọi điện thoại cho tôi ngay lập tức.”
Quan Hân Hân vội vàng gật đầu.
Bảo mẫu tiễn hai vị bác sĩ ra về. Quan Hân Hân đẩy cửa bước vào, Hạ Châu nằm trên giường hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt ửng đỏ mất tự nhiên, môi khô nứt nẻ, ốm yếu bọc mình trong chăn.
Nghe thấy động tĩnh, cậu ta mở mắt ra, há miệng thở dốc, giọng anh ách: “Dì, anh.”
Quan Hân Hân đứng bên cạnh cửa, lưỡng lự hỏi: “Tiểu Châu, con không sao chứ?”
Hạ Châu miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên cười, nói: “Không sao, chỉ hơi đói bụng.”
“Dì đã nấu cháo bí đỏ, để dì lấy cho con.” Quan Hân Hân xoay người bước xuống cầu thang.
Hạ Trì cản bà lại, nói: “Mẹ, để con.”
“Anh có thể ở lại trò chuyện cùng em một chút được không?” Hạ Châu nói, “Đợi một mình hơi buồn tẻ.”
Hạ Trì đứng bất động, Quan Hân Hân đẩy eo hắn, thấp giọng nói: “Mau đi!”
Hắn nhìn điện thoại, lúc này là tám giờ bốn mươi phút sáng.
“Anh ơi, ngồi xuống đi.” Hạ Châu vỗ vỗ mép giường.
Hạ Trì không nghe lời cậu ta, cầm một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh mép giường.
“Tại sao không đóng cửa sổ?” Hắn nhấc chân lên, trầm giọng hỏi.
Hạ Châu chớp chớp mắt, vẻ mặt mù mờ: “Em quên mất.”
Hạ Trì vô cảm hừ lạnh một tiếng.
Hạ Châu tỏ vẻ vô tội: “Ngày hôm qua không ngủ trưa, buổi tối đặt lưng xuống giường là ngủ luôn nên mới quên đóng cửa sổ.”
Quan Hân Hân bưng một bát cháo và một đĩa món ăn kèm lên tầng, Hạ Trì nâng cánh tay Hạ Châu lên, bế cậu ta dậy dựa vào đầu giường.
Hạ Châu vô cùng yếu ớt, chỉ vừa cử động một chút như vậy mà trán đã rịn một tầng mồ hôi lạnh, hai tay cầm bát run rẩy lẩy bẩy.
Quan Hân Hân đón lấy bát và thìa, muốn đút cho Hạ Châu ăn.
Hạ Trì nhìn đồng hồ, đã chín giờ. Phố Ánh Trăng cách đây không xa, gọi xe tới đó không mất tới nửa tiếng, còn kịp đến trước thời gian đã hẹn.
Hắn xoay người định bước đi, phía sau truyền tới giọng nói của Hạ Châu: “Anh ơi anh đút cho em đi, vừa mới sáng sớm dì đã trông nom em, vất vả quá.”
Hai tay Hạ Trì đút túi, cũng không quay đầu lại: “Tôi có việc, đang vội.”
Hạ Châu gục đầu xuống đầy thất vọng: “Tối qua em mơ thấy hai đứa mình còn nhỏ, bố lái xe đưa em tới phố Ánh Trăng tìm anh chơi, dì cũng ở đó. Em còn mơ thấy mẹ nữa, mẹ nói rằng bà không vui…”
Quan Hân Hân nghe vậy đột nhiên tay run lên, cháo trong bát sánh ra ngoài dính lên hổ khẩu(1) của bà. Bà hoang mang rối loạn đặt bát cháo xuống, mặc vết cháo nóng trên tay truyền tới cơn đau, chầm chậm tiến về phía Hạ Trì níu tay áo hắn, nửa cưỡng bách nửa khẩn cầu gọi tên hắn: “Tiểu Trì…”
(1) Hổ khẩu: kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ
Hạ Trì đầy tay bà ra, nhíu mày: “Mẹ, con thật sự có việc gấp.”
“Ngay bây giờ, một lần cuối cùng!” Quan Hân Hân run rẩy thấp giọng nói, “Mẹ cầu xin con, cầu xin con có được không?”
Mấy năm nay hắn đã nghe không biết bao nhiêu cái ‘lần cuối cùng’, Hạ Trì há miệng nhưng nhìn ánh mắt cầu xin khẩn thiết của Quan Hân Hân, lời nói đã tới bên môi bỗng chốc nuốt ngược vào trong.
Rốt cuộc người này là mẹ hắn.
Hắn hít sâu một hơi rồi bước tới mép giường, cầm bát cháo lên, ra lệnh cứng nhắc: “Ăn.”
Hạ Châu ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu ta ăn rất chậm, mỗi lần nuốt xuống mất rất nhiều công sức, cứ ăn hai thìa cháo là phải dựa vào đầu giường tạm nghỉ trong chốc lát.
Kim đồng hồ đã dịch chuyển tới chín giờ bốn mươi phút, từng giây từng phút kéo dài vô tận, Hạ Trì mất kiên nhẫn, tăng tốc đưa tay, hết thìa này tới thìa khác đưa tới bên miệng Hạ Châu.
Hạ Châu nghiêng đầu, nói: “Ăn không nổi nữa.”
Hạ Trì đặt bát xuống, lạnh giọng nói: “Tốt lắm.”
Hắn còn chưa kịp đứng lên, Hạ Châu đã nói tiếp: “Ăn sáng xong rồi, đã tới giờ uống thuốc.”
Hạ Trì lấy tất cả những viên thuốc cậu ta cần uống trong một lần, đưa tay ra trước mặt cậu ta.
Hạ Châu không hề tức giận trước thái độ cứng rắn của Hạ Trì, cầm cốc nước lên chầm chậm uống một ngụm, cứ cho một viên thuốc vào miệng là lại uống thêm một ngụm nước, uống một ngụm nước xong rồi cho viên thuốc vào miệng.
Hạ Trì kiềm chế cơn thịnh nộ đợi Hạ Châu chậm chạp uống thuốc xong.
“Sao trông anh sốt ruột vậy, hẹn gặp người nào sao?” Hạ Châu hỏi.
Thời gian đã không còn kịp nữa, Hạ Trì vội vã bước ra ngoài cửa, Hạ Châu lau miệng, nói: “Anh có thể đưa em ra vườn phơi nắng được không? Trong phòng toàn là mùi bệnh khuẩn.”
Hạ Trì thẳng thắn từ chối: “Không thể.”
Trên hành lang vang lên tiếng bước chân, đột nhiên Hạ Châu nghiêng đầu, chỉ bức ảnh chụp trắng đen trên tường: “Em bị bệnh, mẹ sẽ không vui.”
Quan Hân Hân cầm một chiếc khăn bông ướt bước vào, nghe thấy câu nói này cả người lập tức cứng đờ, khăn bông trong tay ‘bụp’ một tiếng rơi xuống đất.
“Tiểu Trì, con mau đưa Tiểu Châu ra vườn đi dạo, mau lên!”
“Anh không muốn thì thôi vậy,” Hạ Châu vô cùng hiểu chuyện mỉm cười, “dì có thể gọi điện thoại cho không ngoại cháu được không? Bảo ông tới chơi với cháu.”
Quan Hân Hân túm lấy tay Hạ Trì trên hành lang, cầu xin hắn: “Không thể gọi ông ngoại tới đây… Con biết mẹ sợ ông ta nhất mà, con biết mà đúng chứ? Con giúp mẹ đi mà Tiểu Trì…”
Hạ Trì cảm thấy hai bên thái dương co giật, hắn nói: “Mẹ, con thật sự…”
“Có chuyện gì quan trọng hơn mẹ sao!” Quan Hân Hân kịch liệt ngắt lời hắn, lập tức nghẹn ngào đầy bất lực, “Ở trong cái nhà này, nếu con không giúp mẹ, mẹ thật sự…”
“Mẹ!” Hạ Trì nắm hai vai bà, “Sớm biết có ngày hôm nay, tại sao trước kia mẹ lại muốn, muốn… Mẹ sinh con ra có phải chỉ vì coi con là quân cờ để có thể ở bên cạnh Hạ Lỗi, có phải vậy không?”
Cả người Quan Hân Hân đột nhiên run lên, lùi về phía sau một bước.
Bà đã ở bên cạnh Hạ Lỗi những ngày tháng mới chớm tuổi đôi mươi, học hành chẳng ra gì, ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không có. Bà là một Omega vô dụng, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, bà chỉ biết rằng bà không thể rời xa Alpha của mình.
Bởi đã chịu đựng giày vò nhiều năm như vậy, mỗi đêm nhắm mắt lại, hình ảnh người phụ nữ nằm giữa vũng máu lại xuất hiện trong đầu, nguyền rủa bà cả đời này cả ngày lẫn đêm đều không được yên thân đầy cay nghiệt. Cho dù là vậy, bà vẫn không thể rời khỏi Hạ Lỗi.
“Ngay lúc này đây Tiểu Trì!” Quan Hân Hân nắm chặt cánh tay hắn, giống như người chết đuối vớ được rơm rạ cứu mạng, “Con đã dọn ra ngoài ở rồi, đã rời khỏi căn nhà này, ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng không thể làm vì mẹ sao? Con là con của mẹ! Mẹ cũng chỉ có thể dựa vào một mình con!”
Hạ Trì dựa vào tường, trong chớp mắt một cảm giác vô lực truyền khắp cơ thể hắn. Hắn nhéo ấn đường, nhắm mắt lại.
—–
Tô Tinh theo hướng dẫn trên điện thoại, chín giờ năm mươi phút tới đài phun nước ở trung tâm phố. Cậu mặc một chiếc áo lông rộng cổ tròn màu trắng gạo phối với chiếc quần dài form ôm màu đen, tóc mái mềm mại buông xõa trên trán. Toàn thân khoan khoái nhẹ nhàng, hơi thở lãnh đạm xa cách vạn dặm đều bị ý cười trong ánh mắt xua tan không biết bao nhiêu.
Mấy cô gái nhỏ trên đường đi ngang qua ai cũng lén ngắm nhìn cậu, có một vài cô gái lấy hết can đảm tới gần: “Anh trai, có thể thêm Wechat không?”
Tô Tinh lịch sự từ chối: “Không tiện.”
Cô gái nhỏ đỏ mặt chạy đi.
Đây là lần đầu tiên Tô Tinh tới phố Ánh Trăng, tên con phố này rất đặc biệt, thoạt nhìn cũng rất đặc biệt.
Mỗi ngôi nhà đều được sơn những màu tường khác nhau, nhìn thoáng qua màu sắc sặc sỡ, có cảm giác như lạc vào xứ sở thần tiên.
Kim trên tháp đồng hồ đã điểm mười giờ, Tô Tinh cũng không sốt ruột chút nào, yên lặng đứng bên cạnh đài phun nước chờ đợi.
Cậu nhìn bốn phía xung quanh, nghĩ Hạ Trì sẽ từ hướng nào tiến tới đây nhỉ? Hắn sẽ cưỡi con motor kia sao? Lần trước đã bị cảnh sát cẩu đi một lần, có lẽ lần này không dám quang minh chính đại lái ra ngoài đường nữa? Hắn sẽ gọi xe tới đây sao? Những con ngõ nhỏ thông nhau thuận tiện, xe ô tô không cách nào tiến vào, chắc hẳn cũng đi bộ vào đây giống mình, nhưng hắn sẽ xuất hiện từ con ngõ nhỏ nào đây ta?
Mười giờ một phút, điện thoại cậu đột nhiên rung lên, là tin nhắn của Hạ Trì.
Ông hai thằng bố mày đây: Tôi có chút việc đột xuất, đợi tôi.
Tô Tinh mỉm cười, trả lời hắn.
Star: Được.
Mọi khi Hạ Trì trả lời tin nhắn chỉ trong vài giây, lần này hơn năm phút Hạ Trì mới nhắn lại.
Ông hai thằng bố mày đây: Đợi tôi.
Star: Được, đợi cậu.
Chỉ là hai chữ đơn giản ngắn gọn không có emoji hay sticker gì hết, không giống phong cách chat chit thường ngày của Hạ Trì. Tô Tinh không hỏi nhiều, nếu Hạ Trì nói đợi hắn, cậu sẽ đứng chờ một chỗ cho tới khi nào Hạ Trì tới mới thôi.
“Pheromone độc lạ đây, một lọ mười đồng mại dô mại dô!”
Một người bán hàng rong mặc bộ quần áo chú hề đẩy chiếc xe đẩy nhỏ đi ngang qua, trên xe vô vàn những lọ thủy tinh nhỏ có dán nhãn.
Người bán rong thấy Tô Tinh đang đứng một mình, dừng xe lại hít hà, vẻ mặt khoa trương nói: “Anh đẹp trai đi hẹn hò sao? Đẹp trai thế này mà lại là Beta! Ai dô dô, chọn một lọ pheromone mùi độc lạ đi, muốn mùi gì có mùi đó, muốn biến thành Alpha liền biến thành Alpha, muốn biến thành Omega chỉ trong tích tắc, thu hút bạn gái bằng mùi hương, không tác dụng thì tôi tặng luôn một quả bóng!”
Tô Tinh nhướng mày: “Chỉ cần phun lên là có thể biến thành Alpha?”
Người bán rong vỗ ngực tự đắc: “Đương nhiên! Phun một lần lưu hương được ba tiếng!” Anh ta đảo mắt một vòng, che miệng nhỏ giọng nói: “Còn có thể kích tình, Beta dùng là tuyệt nhất đấy, cho cậu xúc cảm mãnh liệt bất ngờ!”
Hóa ra là bán xuân dược trá hình.
Tô Tinh xua tay ý bảo không cần, người bán rong đứng đực ra đó ăn vạ, nhất định không chịu đi, nói rằng Beta thì có gì mà hay ho, lăn giường cũng không đủ sức lực, một Beta muốn giữ bạn đời không thể nào thiếu chút đạo cụ nho nhỏ.
“Phun một lần, tình yêu thăng hoa; ngửi một lần, hâm nóng tình yêu.” Người bán rong hất quả cầu lông trên chiếc mũ chú hề, đảm bảo trăm phần trăm.
Tô Tinh thấy anh ta phiền phức không chịu nổi, lần đầu tiên gặp phải người lải nhải bám dai như đỉa ghê gớm hơn cả Hạ Trì, cậu chỉ muốn mau chóng đuổi anh ta đi nên đành phải buông lời mua một lọ.
“Ô kê con dê!” Người bán rong nhếch miệng cười, “Anh đây muốn mùi gì nào?”
“Tùy…” Tô Tinh ngừng lại, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhớ tới mùi hương ngửi được dưới áo khoác của Hạ Trì mấy hôm trước, “Có loại nào hơi đắng lại hơi khét một chút không?”
Người bán rong lục đống chai lọ thủy tinh một hồi, lấy ra một chiếc lọ màu nâu, nói: “Tinh mắt đấy! Cà phê đen, pheromone của Alpha, mùi vị mạnh mẽ! Mấy người dùng qua khen dữ lắm! Một đêm ba lần mỗi lần nửa giờ cứ phải gọi là ô mê li! Mô phỏng pheromone, một khi mở ra…”
Thấy anh ta há miệng khoác lác, đứng đó thao thao bất tuyệt tự tâng bốc mình, Tô Tinh nghe mà đầu muốn nổ tung, cũng không nghe rõ anh ta nói gì, nhanh chóng trả tiền rồi mời anh ta cút.
Người bán rong hớn hở đẩy xe đi.
Tô Tinh lắc đầu, cũng không thèm nhìn, ném bừa lọ pheromone mùi độc lạ kia vào bên hông balo.
—–
Đợi tới đúng mười rưỡi, một cô gái tết tóc mặc chiếc tạp dề màu be từ ngõ nhỏ bước tới, ôm một bó hoa trong tay.
Cô tới đài phun nước kiễng chân nhìn quanh một vòng, tới trước mặt Tô Tinh, dò hỏi: “Xin hỏi anh biết Hạ Trì tiên sinh sao?”
Tô Tinh gật đầu, hỏi: “Chị là?”
Cô gái nở nụ cười, đưa hoa trong tay cho cậu: “Cái này tặng anh.”
Tô Tinh nhận lấy bó hoa: “Tặng tôi?”
Cô gái gật đầu: “Hôm qua Hạ Trì tiên sinh tới cửa hàng chúng tôi, nói mười rưỡi đưa tới đài phun nước giữa phố. Anh ấy còn nói bạn trai anh ấy còn đẹp trai hơn mình, tôi vừa nhìn đã biết là anh, chắc chắn không thể nào sai.”
Tô Tinh trước tiên sững sờ, sau đó cúi đầu cười.
“Úi?” Cô gái nhìn xung quanh, “Sao lại không thấy Hạ Trì tiên sinh nhỉ?”
“Cậu ấy có việc, tới muộn chút.”
Cô gái cười tủm tỉm xua tay với cậu: “Tôi phải về trông cửa hàng đây, anh đẹp trai ơi, chúc anh và anh Hạ Trì đẹp trai mãi mãi hạnh phúc nha!”
“Cảm ơn.” Tô Tinh nói.
Cô gái nhảy chân sáo chạy đi, Tô Tinh ôm bó hoa, đứng bên cạnh đài phun nước.
Cậu không hiểu những chuyện này, cũng không nhận ra đây là hoa gì, chỉ cảm thấy đẹp đẹp lạ lạ, cũng không biết ngày hôm qua người qua quýt như Hạ Trì đã chọn bó hoa này bao lâu.
Đã thời đại nào rồi mà còn chơi trò quê mùa như thế này không biết.
Bó hoa được thắt một chiếc nơ con bướm màu hồng nhạt xinh xẻo. Tô Tinh bất đắc dĩ thở dài, không hiểu sao đồ dở hơi kia lại có niềm đam mê bất tận với màu hồng nhạt như vậy nữa.
Ngắm nghía một hồi, trong bó hoa có kẹp một tấm thiệp màu hồng nhạt, cậu mở ra thì thấy chữ viết tay của Hạ Trì.
Tám chữ ngắn gọn, Tô Tinh không ngừng đọc đi đọc lại.
Ngón tay lướt nhẹ qua chữ kí trên lạc khoản(2), từng nét bút của Hạ Trì bày tỏ tấm lòng vô giá một cách trân quý, xuyên qua đầu ngón tay đang vuốt ve của cậu, chạm tới góc mềm mại nhất trong tim cậu không sai một li.
(2) Lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ, thư, thiệp…
Thật lâu sau, khóe miệng cậu khẽ giương lên, trong ánh mắt ngập tràn ý cười dịu dàng, cậu cất tấm thiệp vào ngăn trong cùng của balo.
“Bầu trời ngàn sao thuộc về cậu, cậu thuộc về tớ.”
—–
Đẩy Hạ Châu đi dạo trong vườn hai vòng, sau đó bón cơm trưa cho cậu ta, Hạ Trì gấp gáp không chịu được nữa nhưng Hạ Châu lại cố tình nói muốn hắn ngồi chơi xếp hình với cậu ta.
Thời gian từng giây từ phút một trôi qua, hôm nay gió lớn, Hạ Trì lo lắng Tô Tinh đợi lâu, muốn bảo cậu đi về trước. Hắn gọi điện cho Tô Tinh ba lần nhưng đều là thuê bao.
Quay về phòng, Hạ Châu lấy một chiếc hộp từ trong ngăn kéo ra, đổ tất cả các mảnh ghép lên giường, tổng cộng khoảng chừng ba nghìn miếng.
Thái độ Hạ Trì lạnh nhạt, thậm chí có thể nói là có chút tồi tệ nhưng Hạ Châu không mảy may để ý, vẫn nhiệt tình phơi phới mời Hạ Trì lắp ráp cùng mình.
Hạ Trì đi vào phòng tắm tạt một vốc nước lạnh lên mặt, hai tay chống bồn rửa mặt, nhìn mình trong gương.
Bây giờ đã qua buổi chiều được một lúc, Tô Tinh vẫn còn đợi mình sao? Cậu ấy có đói bụng không, có lạnh không? Cậu ấy có thấy tin nhắn mình gửi cho cậu ấy không? Sao cậu ấy lại không nghe điện thoại? Giận rồi ư? Hay là còn nguyên nhân nào khác?
Đúng lúc này, hắn nhìn thoáng qua gương thấy trong góc phòng tắm có giỏ quần áo của Hạ Châu, bình thường sau khi tắm rửa xong sẽ ném quần áo vào trong giỏ, chờ ngày hôm sau bảo mẫu tới thu dọn.
Giỏ đựng quần áo làm bằng vải, một mảng đậm màu thấm ra bên ngoài, đó là vệt nước.
Hạ Trì bước tới cạnh giỏ quần áo, bên trong là bộ quần áo ngủ buổi tối Hạ Châu mới thay sau khi tắm rửa, ướt sũng toàn bộ.
Hắn nhếch miệng cười lạnh, sắc mặt trầm xuống bước ra khỏi phòng tắm, đứng bên mép giường: “Hạ Châu, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Hạ Châu đang tìm mảnh ghép trên đỉnh ống khói trong bộ xếp hình, không buồn ngẩng đầu lên: “Anh đang nói gì vậy, em nghe không hiểu.”
“Cậu cố tình làm mình bị bệnh chỉ vì muốn đùa cợt tôi?”
Hạ Châu dừng động tác tay lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, không có một chút xấu hổ nào khi âm mưu bị vạch trần, nói với vẻ mặt thản nhiên: “Em chỉ muốn ở cùng anh một lúc thôi, giống hồi hai đứa mình còn nhỏ ấy.”
“Hạ Châu,” Hạ Trì hơi khom lưng, nhìn thẳng vào mắt cậu ta với ánh mắt buốt lạnh, “tôi đã nói với cậu rất nhiều lần, đối với tôi dáng vẻ ngây thơ vô số tội của cậu chẳng là cái thá gì.”
Hạ Châu bật cười: “Thế nào chẳng là cái thá gì? Anh sợ tôi, mẹ anh cũng sợ tôi, hai người đều sợ tôi, tất cả là hai người nợ tôi.”
Hạ Trì ngẩn người trong chớp mắt, rồi cũng rất nhanh sau, hắn đứng thẳng dậy, nói một cách bình tĩnh: “Tôi không nợ cậu.”
Nói xong bốn chữ này, Hạ Trì xoay người rời đi không ngoảnh đầu lại.
Trong phòng phát ra tiếng những miếng ghép hình bị hất đổ lung tung rối loạn trên mặt đất.
—–
Hạ Trì gọi xe tới thẳng phố Ánh Trăng, trong xe hắn gửi tin nhắn cho Tô Tinh nhưng cậu vẫn không trả lời lại.
Trong lòng gấp gáp nóng như lửa đốt, liên tục thúc giục tài xế lái nhanh hơn, tới đoạn đường ùn tắc xe bị kẹt lại một lúc, sau mười lăm phút cuối cùng đã chạy tới đầu phố.
Xe ô tô không thể đi vào ngõ nhỏ quá hẹp phía trước, Hạ Trì đưa một trăm đồng cho tài xế, cũng không cần lấy lại tiền thừa, tức tốc chạy ra ngoài.
Tới đài phun nước trung tâm phố phải băng qua ba ngõ nhỏ, chạy trên đoạn đường chỉ có mấy trăm mét mà hắn toát mồ hôi đầy đầu.
Chạy qua con ngõ nhỏ cuối cùng, Hạ Trì thở phì phò, tìm kiếm thân ảnh của Tô Tinh giữa dòng người qua lại.
Đúng hai giờ, tiếng chuông tháp đồng hồ vang lên, vòi nước ‘rào’ một tiếng phun ra cột nước cao thấp đan xen, tượng thiên sứ nhỏ ngay chính giữa đài phun nước đang vẫy cánh, nhón mũi chân tạo tư thế khiêu vũ nhẹ nhàng.
Hạ Trì nôn nóng vừa chạy vừa nhìn. Xung quanh có rất nhiều người qua lại, bọn trẻ con vui vẻ chạy tới đài phun nước chỉ vào cột nước phản chiếu bảy sắc một cách hứng thú, vừa nhảy nhót vừa kêu có cầu vồng; người họa sĩ tóc dài đỡ giá vẽ và quệt một đường màu đỏ lên tờ giấy trắng; người đàn ông lang thang run rẩy lẩy bẩy móc một đồng xu trong túi mình ném vào bồn nước và cầu nguyện một ước mong giản dị.
Giữa dòng người tấp nập như vậy nhưng lại không có ngôi sao của hắn.
Cuối tháng mười một, mọi người dạo phố ai nấy cũng đeo khăn quàng cổ thật dày, chỉ có Hạ Trì toát mồ hôi đầy đầu. Hắn đã tìm quanh đài phun nước một vòng, nhưng từ đầu tới cuối cũng không thấy người hắn muốn tìm.
Cuối cùng Hạ Trì dừng bước chân, ngồi xuống ghế đá ven đường, cúi đầu xuống đầy bất lực.
Có lẽ cậu ấy không đợi được mình nên đã đi rồi.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, không biết cậu ấy đã ăn trưa chưa? Gió lớn như vậy, có phải đã bị lạnh cứng người rồi không?
Cũng không biết… không biết cậu ấy đã nhận được bó hoa cát cánh chưa…
Hắn hít thật sâu rồi thở hổn hển, mồ hôi trên trán lăn xuống chảy qua hốc mắt, khó có thể mở mắt ra được vì bị kích động. Hạ Trì nâng cánh tay lên quẹt qua mắt một cách mạnh bạo.
“Khóc rồi à?”
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên truyền tới trước mặt hắn, vẫn là dáng vẻ vô cảm quen thuộc.
Hạ Trì sững sờ mở mắt ra, đầu tiên thấy một đôi giày thể thao màu trắng, hướng mắt lên trên là đôi chân thẳng tắp thon dài, mặc một chiếc quần form ôm màu đen.
Hạ Trì ngẩng đầu. Tô Tinh đang ôm bó hoa đứng trước mặt hắn.
Hôm nay Tô Tinh mặc chiếc áo lông màu trắng, cả người toát lên vẻ mềm mại hiếm thấy, tay áo lông rộng che nửa bàn tay cậu, chỉ để lộ năm ngón tay khớp xương rõ ràng. Dây ruy băng màu hồng nhạt trên bó hoa quấn lấy ngón út mang đến chút dịu dàng quyến luyến khó nói thành lời.
“Cậu…” Hạ Trì há miệng liền nhận ra cổ họng mình đau nhức, “Cậu vẫn chưa đi…”
“Tớ nói phải đợi cậu,” Tô Tinh nói, “sẽ chờ cho tới khi cậu đến mới thôi.”
“Cậu không nhận điện thoại, tôi đã tìm rất lâu, tôi còn tưởng…”
Vừa rồi Hạ Trì xé gió mà chạy, hắn phát hiện giọng nói của mình khản đặc như một chiếc đàn xếp cũ kĩ.
“Tưởng cái gì? Điện thoại của tớ…” Tô Tinh chun mũi lại có chút ngượng ngùng, “Dùng lâu lắm rồi, pin bị chai, thời tiết lạnh quá tự động tắt máy.”
Hạ Trì thở phào nhẹ nhõm: “Tôi tưởng rằng…”
“Tớ tới một chỗ mua thứ này.” Tô Tinh mỉm cười, lấy từ trong túi một món đồ đưa cho Hạ Trì, “Hơi xấu, nhưng mà chỉ tìm được cái này thôi, tặng cậu.”
Hạ Trì nhận lấy, đó là một tấm thiệp chúc mừng dạng gấp vô cùng phổ biến, trên phong bì màu đỏ vẽ một vài chú mèo con đang ngồi xếp thành vòng tròn chúc mừng sinh nhật một trong số chúng.
Hắn mở thiệp chúc mừng, thấy một dòng chữ, là Tô Tinh viết.
Đầu bút lưu loát, chữ viết sạch sẽ đẹp đẽ.
Tên cậu được viết nắn nót trên lạc khoản, qua nét chữ có thể nhận thấy người viết vô cùng nghiêm túc trịnh trọng.
Tô Tinh.
Hai chữ, mười sáu nét(3).
(3) Tô Tinh là 苏星, hai chữ mười sáu nét
Hạ Trì ngắm nhìn một hồi lâu, giọt mồ hôi đọng trên cằm khẽ lay động, cuối cùng ‘tách’ một tiếng rơi xuống thiệp chúc mừng, thấm ướt nhạt màu một góc giấy.
“Khóc thật rồi à?” Tô Tinh đùa hắn, “Có đồng ý không, đưa ra đáp án trước đi rồi khóc tiếp.”
Hạ Trì ngẩng đầu nhìn Tô Tinh, hỏi: “Đáp án của cậu thế nào?”
Tô Tinh đang ôm bó hoa, cậu cười rộ lên đôi mắt cong cong, nốt ruồi dưới khóe mắt cũng chuyển động theo.
“Đương nhiên, thuộc về cậu đó.”
Hạ Trì cũng cười, răng hổ chống môi dưới: “Tớ cũng thuộc về cậu.”
—–
Mười chữ ngắn gọn viết trên thiệp chúc mừng, và thêm một dấu phẩy.
“Thiệp chúc mừng thuộc về cậu, cậu thuộc về tớ.”
—–
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook