Bí Kíp Giả B
-
Chương 31
Tô Tinh ra ngoài ban công, xé vỏ nhét viên kẹo vào miệng, hít sâu một hơi, tự nhủ với bản thân đừng nghĩ nhiều.
Nam sinh đùa với nhau như thế này không phải là chuyện rất bình thường sao?
Hồi học cấp hai cậu cũng từng nhìn thấy hai đứa con trai ngồi trên đùi nhau, những người khác cũng giễu cợt như đám Lý Lãng, chẳng qua chỉ là đùa một chút thôi.
Hạ Trì cũng đi theo cậu ra ngoài, Tô Tinh nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ phía sau, tay run lên mất tự nhiên, vỏ kẹo rơi xuống.
“Ừ thì… tôi hút thuốc hút thuốc.” Hạ Trì nói.
“Ò.”
Bầu không khí giữa hai người có chút tế nhị, không gian nhỏ hẹp ngoài ban công như giăng một tấm lưới căng chặt, Tô Tinh và Hạ Trì vẫn duy trì tư thế cân bằng một cách kì diệu trên tấm lưới này, chỉ cần một người mất thăng bằng, tấm lưới sẽ võng xuống thắt chặt lại, vây hãm bọn họ gắt gao ở bên trong.
Tô Tinh muốn đi cũng không được, ở lại cũng không xong, đành đứng đó cứng ngắc.
Hạ Trì dựa vào thành bể giặt quần áo hút một điếu thuốc, vừa mới hút một hơi đã bị sặc.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ…”
Hạ lão đại kinh nghiệm hút thuốc dày dặn hơn hai năm, đây là lần đầu tiên bị sặc như vậy. Hắn lấy tay che miệng, ho đến mức chảy nước mắt.
Bầu không khí căng thẳng mập mờ khó nói thành lời bị vài tiếng ho của Hạ Trì phá tan.
“Không sao chứ?”
Tô Tinh nghiêng đầu nhìn hắn, Hạ Trì vội vàng xua tay: “Không sao, khụ khụ khụ… Ngựa mất móng trước(1), sơ xuất thuần túy. Câu kia nói thế nào nhỉ, tái ông thất mã yên tri phi phúc(2) khụ khụ khụ…”
(1) Ngựa mất móng trước: ẩn dụ cho những sai lầm bất ngờ; sơ xẩy, sơ xuất.
(2) Tái ông thất mã yên tri phi phúc: họa phúc khôn lường, họa phúc ở đời khó mà lường trước được.
Tô Tinh bất lực thở dài một hơi, bật cười: “Vô học.”
Hạ Trì vừa rồi cũng cảm thấy mình đần độn một cách bất thường. Hắn nhướng mày nhìn Tô Tinh qua làn khói mờ ảo lượn lờ trong không trung, cậu đứng nghiêng người, dáng người mảnh khảnh cao thẳng.
Lúc đầu hắn thích ở cạnh Tô Tinh đơn thuần chỉ vì nhóc Trạng nguyên thể chất thiên hàn, thậm chí trong những ngày tam phục tay cậu cũng lạnh lẽo, trên người còn thoang thoảng hương bạc hà. Con người Hạ Trì cái gì cũng không sợ, chỉ sợ mỗi nóng, bám lấy Tô Tinh làm hắn cảm thấy thoải mái mát mẻ hơn biết bao nhiêu.
Nhưng bây giờ lại không phải vậy, ở bên cạnh Tô Tinh không những không thể giải nhiệt mà còn cảm thấy cả người nóng bừng. Loại nhiệt này không giống như ánh nắng gắt ngày hè mà thiêu đốt âm ỉ trái tim trong lồng ngực hắn, Hạ Trì vô cùng lo lắng bồn chồn muốn làm chút gì đó để hạ nhiệt, nhưng lại không nắm được mấu chốt.
Hạ Trì rít một hơi, kìm nén những phiền muộn trong lòng, nói: “Bọn óc chó kia nói cái gì mà…”
Không đợi hắn nói hết câu, Tô Tinh trả lời: “Không coi là thật.”
“Tôi coi là thật!”
Hạ Trì thốt ra bốn chữ này mà chẳng hề suy nghĩ, tiến về phía trước hai bước, vươn tay muốn giữ lấy Tô Tinh.
Tô Tinh hơi thu tay về né tránh một chút, trên mặt không bộc lộ bất cứ biểu tình nào.
Hạ Trì phát hiện động tác nhỏ nhặt của cậu, vì vậy lúng ta lúng túng thu tay lại, cúi đầu hút điếu thuốc. Ngẩng đầu lên nhận ra vừa rồi có chút luống cuống, che giấu kĩ càng toàn bộ những cảm xúc hoang mang trong nháy mắt, nở nụ cười còn ngọt hơn cả siêu thần tượng của bạn, cợt nhả nói: “Tôi nói kì dậy thì của tôi, thật sự không tệ, không thì so sánh thử xem?”
Tô Tinh hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt ghét bỏ ném cho hắn một câu: “Tôi sợ lâu thôi.”
—–
Tô Tinh và Chu Cẩn Ngôn ngồi trên sofa, những người khác ngồi khoanh chân thành hàng ngay ngắn dưới đất.
Hạ Trì ngồi đối diện thẳng mặt Tô Tinh, hai mắt hấp háy mỉm cười với cậu.
Những người còn lại ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh tinh thần ham học hỏi như những chậu hoa bé nhỏ đang đợi người làm vườn tới chăm sóc.
Tô Tinh bị bọn họ nhìn chăm chú cảm thấy cả người không thoải mái, đặc biệt là Hạ Trì, ánh mắt hắn dính chặt lấy cậu như thuốc cao. Tô Tinh nghiêng đầu mất tự nhiên, lảng tránh ánh mắt của Hạ Trì, nói: “Tôi không biết bắt đầu bổ túc từ đâu, trước tiên nói sơ qua tình hình học tập của các cậu đã.”
Lý Lãng vô cùng chủ động, hăng hái lên tiếng: “Tôi cũng ổn, không đáng ngại.”
Lông xanh cũng nói theo hắn: “Tôi không khác nó mấy!”
Tô Tinh nghe bọn họ nói như vậy, trong lòng cảm thấy được tiếp thêm chút động lực, hỏi: “Thành tích kì thi trung học thế nào?”
Lý Lãng nói: “Hơn một trăm bốn mươi điểm á!”
Chu Cẩn Ngôn thấp giọng tán thưởng: “Điểm tối đa là một trăm năm mươi, thi được hơn một trăm bốn mươi? Lợi hại thật đó!”
Tô Tinh nhướng mày, hỏi tiếp: “Những môn nào?”
Lý Lãng ưỡn ngực, vẻ mặt hả hê: “Toán Văn Anh ba môn cộng lại hơn một trăm bốn mươi!”
Chu Cẩn Ngôn suýt chút nữa ngã lăn từ sofa xuống.
Khóe miệng Tô Tinh giật giật, thật sự không nhịn nổi nữa mắng một câu: “Vậy cậu giả ngầu làm cái gì?”
Sau khi từng người báo cáo thành tích một, Tô Tinh phát hiện Lý Lãng không hề khoác lác, thành tích của hắn thật sự không tồi, tổng điểm ba môn của Ngô Siêu còn không nổi điểm tiêu chuẩn của một môn.
Điểm của Hạ Trì cũng thuộc dạng khá, ba môn Toán Văn Anh cộng lại cũng vượt mốc hơn hai trăm, trong đó Toán được hơn một trăm điểm.
Ngô Siêu đánh trống khua chiêng với tấm lòng chân thành: “Lão đại không chỉ đẹp trai mà học tập còn đứng tuyến đầu.”
Lời nịnh bợ này khiến Hạ Trì cảm thấy xấu hổ, hắn lén nhìn thủ khoa kì thi trung học đang ngồi trên sofa, thuận tay che miệng, nói: “Tuyến mười tám, tuyến mười tám thôi.”(1)
(1) Tuyến mười tám: ai quan tâm tới Cbiz cũng biết thuật ngữ này ròi phải không, là chẳng ai biết tới, vô danh tiểu tốt á
Tô Tinh bàn bạc cùng Chu Cẩn Ngôn một chốc, nếu vừa tới đã giao bài tập cho đám học sinh tuyến mười tám này thật sự không đáng tin tưởng lắm, dứt khoát bắt đầu từ việc đọc sách.
Chu Cẩn Ngôn đánh dấu vài đoạn văn bản cần chú ý trong sách Ngữ văn, yêu cầu bọn họ đọc lại toàn bộ tác phẩm và viết chính tả những bài khóa quan trọng. Tô Tinh hệ thống lại toàn bộ công thức Toán Lí Hóa trong nửa học kì để bọn họ học thuộc lòng trong buổi sáng, sau đó buổi chiều thì kiểm tra nghe viết.
Lông xanh mặt như đưa đám, bất lực nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Bây giờ tao đi chết còn kịp không?!”
Kha Nhạc Nhạc nói: “Anh đi đi.”
Lông xanh hỏi: “Em sẽ ở góa vì anh đúng không?”
Kha Nhạc Nhạc nháy mắt với nó: “Nghĩ gì đấy? Anh chết em đi tìm người mới luôn.”
Lông xanh ‘đụ’ một tiếng, ngồi thẳng lưng, một thân hiên ngang lẫm liệt: “Nam tử hán đại trượng phu, sách còn chưa đọc xong thì làm sao mà đi chết được!”
Nó ngoắc ngón tay với Tô Tinh: “Nhóc Tinh, đem bài học thuộc lòng tới đây cho lão gia!”
Hạ Trì chống cằm, nhướn mi mắt, uể oải hỏi một câu: “Này, vị lão gia đây sai bảo ai vậy?”
Lông xanh hết hồn, cúi lưng về phía Tô Tinh mỉm cười lấy lòng: “Thầy Tô kính yêu, buổi sáng sấp nhỏ bọn em học bài gì nhỉ? Thầy cứ việc căn dặn.”
Nam sinh đùa với nhau như thế này không phải là chuyện rất bình thường sao?
Hồi học cấp hai cậu cũng từng nhìn thấy hai đứa con trai ngồi trên đùi nhau, những người khác cũng giễu cợt như đám Lý Lãng, chẳng qua chỉ là đùa một chút thôi.
Hạ Trì cũng đi theo cậu ra ngoài, Tô Tinh nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ phía sau, tay run lên mất tự nhiên, vỏ kẹo rơi xuống.
“Ừ thì… tôi hút thuốc hút thuốc.” Hạ Trì nói.
“Ò.”
Bầu không khí giữa hai người có chút tế nhị, không gian nhỏ hẹp ngoài ban công như giăng một tấm lưới căng chặt, Tô Tinh và Hạ Trì vẫn duy trì tư thế cân bằng một cách kì diệu trên tấm lưới này, chỉ cần một người mất thăng bằng, tấm lưới sẽ võng xuống thắt chặt lại, vây hãm bọn họ gắt gao ở bên trong.
Tô Tinh muốn đi cũng không được, ở lại cũng không xong, đành đứng đó cứng ngắc.
Hạ Trì dựa vào thành bể giặt quần áo hút một điếu thuốc, vừa mới hút một hơi đã bị sặc.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ…”
Hạ lão đại kinh nghiệm hút thuốc dày dặn hơn hai năm, đây là lần đầu tiên bị sặc như vậy. Hắn lấy tay che miệng, ho đến mức chảy nước mắt.
Bầu không khí căng thẳng mập mờ khó nói thành lời bị vài tiếng ho của Hạ Trì phá tan.
“Không sao chứ?”
Tô Tinh nghiêng đầu nhìn hắn, Hạ Trì vội vàng xua tay: “Không sao, khụ khụ khụ… Ngựa mất móng trước(1), sơ xuất thuần túy. Câu kia nói thế nào nhỉ, tái ông thất mã yên tri phi phúc(2) khụ khụ khụ…”
(1) Ngựa mất móng trước: ẩn dụ cho những sai lầm bất ngờ; sơ xẩy, sơ xuất.
(2) Tái ông thất mã yên tri phi phúc: họa phúc khôn lường, họa phúc ở đời khó mà lường trước được.
Tô Tinh bất lực thở dài một hơi, bật cười: “Vô học.”
Hạ Trì vừa rồi cũng cảm thấy mình đần độn một cách bất thường. Hắn nhướng mày nhìn Tô Tinh qua làn khói mờ ảo lượn lờ trong không trung, cậu đứng nghiêng người, dáng người mảnh khảnh cao thẳng.
Lúc đầu hắn thích ở cạnh Tô Tinh đơn thuần chỉ vì nhóc Trạng nguyên thể chất thiên hàn, thậm chí trong những ngày tam phục tay cậu cũng lạnh lẽo, trên người còn thoang thoảng hương bạc hà. Con người Hạ Trì cái gì cũng không sợ, chỉ sợ mỗi nóng, bám lấy Tô Tinh làm hắn cảm thấy thoải mái mát mẻ hơn biết bao nhiêu.
Nhưng bây giờ lại không phải vậy, ở bên cạnh Tô Tinh không những không thể giải nhiệt mà còn cảm thấy cả người nóng bừng. Loại nhiệt này không giống như ánh nắng gắt ngày hè mà thiêu đốt âm ỉ trái tim trong lồng ngực hắn, Hạ Trì vô cùng lo lắng bồn chồn muốn làm chút gì đó để hạ nhiệt, nhưng lại không nắm được mấu chốt.
Hạ Trì rít một hơi, kìm nén những phiền muộn trong lòng, nói: “Bọn óc chó kia nói cái gì mà…”
Không đợi hắn nói hết câu, Tô Tinh trả lời: “Không coi là thật.”
“Tôi coi là thật!”
Hạ Trì thốt ra bốn chữ này mà chẳng hề suy nghĩ, tiến về phía trước hai bước, vươn tay muốn giữ lấy Tô Tinh.
Tô Tinh hơi thu tay về né tránh một chút, trên mặt không bộc lộ bất cứ biểu tình nào.
Hạ Trì phát hiện động tác nhỏ nhặt của cậu, vì vậy lúng ta lúng túng thu tay lại, cúi đầu hút điếu thuốc. Ngẩng đầu lên nhận ra vừa rồi có chút luống cuống, che giấu kĩ càng toàn bộ những cảm xúc hoang mang trong nháy mắt, nở nụ cười còn ngọt hơn cả siêu thần tượng của bạn, cợt nhả nói: “Tôi nói kì dậy thì của tôi, thật sự không tệ, không thì so sánh thử xem?”
Tô Tinh hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt ghét bỏ ném cho hắn một câu: “Tôi sợ lâu thôi.”
—–
Tô Tinh và Chu Cẩn Ngôn ngồi trên sofa, những người khác ngồi khoanh chân thành hàng ngay ngắn dưới đất.
Hạ Trì ngồi đối diện thẳng mặt Tô Tinh, hai mắt hấp háy mỉm cười với cậu.
Những người còn lại ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh tinh thần ham học hỏi như những chậu hoa bé nhỏ đang đợi người làm vườn tới chăm sóc.
Tô Tinh bị bọn họ nhìn chăm chú cảm thấy cả người không thoải mái, đặc biệt là Hạ Trì, ánh mắt hắn dính chặt lấy cậu như thuốc cao. Tô Tinh nghiêng đầu mất tự nhiên, lảng tránh ánh mắt của Hạ Trì, nói: “Tôi không biết bắt đầu bổ túc từ đâu, trước tiên nói sơ qua tình hình học tập của các cậu đã.”
Lý Lãng vô cùng chủ động, hăng hái lên tiếng: “Tôi cũng ổn, không đáng ngại.”
Lông xanh cũng nói theo hắn: “Tôi không khác nó mấy!”
Tô Tinh nghe bọn họ nói như vậy, trong lòng cảm thấy được tiếp thêm chút động lực, hỏi: “Thành tích kì thi trung học thế nào?”
Lý Lãng nói: “Hơn một trăm bốn mươi điểm á!”
Chu Cẩn Ngôn thấp giọng tán thưởng: “Điểm tối đa là một trăm năm mươi, thi được hơn một trăm bốn mươi? Lợi hại thật đó!”
Tô Tinh nhướng mày, hỏi tiếp: “Những môn nào?”
Lý Lãng ưỡn ngực, vẻ mặt hả hê: “Toán Văn Anh ba môn cộng lại hơn một trăm bốn mươi!”
Chu Cẩn Ngôn suýt chút nữa ngã lăn từ sofa xuống.
Khóe miệng Tô Tinh giật giật, thật sự không nhịn nổi nữa mắng một câu: “Vậy cậu giả ngầu làm cái gì?”
Sau khi từng người báo cáo thành tích một, Tô Tinh phát hiện Lý Lãng không hề khoác lác, thành tích của hắn thật sự không tồi, tổng điểm ba môn của Ngô Siêu còn không nổi điểm tiêu chuẩn của một môn.
Điểm của Hạ Trì cũng thuộc dạng khá, ba môn Toán Văn Anh cộng lại cũng vượt mốc hơn hai trăm, trong đó Toán được hơn một trăm điểm.
Ngô Siêu đánh trống khua chiêng với tấm lòng chân thành: “Lão đại không chỉ đẹp trai mà học tập còn đứng tuyến đầu.”
Lời nịnh bợ này khiến Hạ Trì cảm thấy xấu hổ, hắn lén nhìn thủ khoa kì thi trung học đang ngồi trên sofa, thuận tay che miệng, nói: “Tuyến mười tám, tuyến mười tám thôi.”(1)
(1) Tuyến mười tám: ai quan tâm tới Cbiz cũng biết thuật ngữ này ròi phải không, là chẳng ai biết tới, vô danh tiểu tốt á
Tô Tinh bàn bạc cùng Chu Cẩn Ngôn một chốc, nếu vừa tới đã giao bài tập cho đám học sinh tuyến mười tám này thật sự không đáng tin tưởng lắm, dứt khoát bắt đầu từ việc đọc sách.
Chu Cẩn Ngôn đánh dấu vài đoạn văn bản cần chú ý trong sách Ngữ văn, yêu cầu bọn họ đọc lại toàn bộ tác phẩm và viết chính tả những bài khóa quan trọng. Tô Tinh hệ thống lại toàn bộ công thức Toán Lí Hóa trong nửa học kì để bọn họ học thuộc lòng trong buổi sáng, sau đó buổi chiều thì kiểm tra nghe viết.
Lông xanh mặt như đưa đám, bất lực nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Bây giờ tao đi chết còn kịp không?!”
Kha Nhạc Nhạc nói: “Anh đi đi.”
Lông xanh hỏi: “Em sẽ ở góa vì anh đúng không?”
Kha Nhạc Nhạc nháy mắt với nó: “Nghĩ gì đấy? Anh chết em đi tìm người mới luôn.”
Lông xanh ‘đụ’ một tiếng, ngồi thẳng lưng, một thân hiên ngang lẫm liệt: “Nam tử hán đại trượng phu, sách còn chưa đọc xong thì làm sao mà đi chết được!”
Nó ngoắc ngón tay với Tô Tinh: “Nhóc Tinh, đem bài học thuộc lòng tới đây cho lão gia!”
Hạ Trì chống cằm, nhướn mi mắt, uể oải hỏi một câu: “Này, vị lão gia đây sai bảo ai vậy?”
Lông xanh hết hồn, cúi lưng về phía Tô Tinh mỉm cười lấy lòng: “Thầy Tô kính yêu, buổi sáng sấp nhỏ bọn em học bài gì nhỉ? Thầy cứ việc căn dặn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook