Bí Kíp Giả B
-
Chương 1
Trước khi ra khỏi cửa, Tô Tinh không quên tiêm thuốc ức chế.
“Lại tiêm nữa?”
Tô Hồng mặc một chiếc váy ngủ màu đỏ bằng lụa, chất liệu vải mềm mịn ôm lấy cơ thể quyến rũ, phần ngực cắt xẻ đường chữ V sâu, váy dài tới mắt cá chân, che đi nửa bàn chân sơn móng màu tím sẫm.
Bà đứng trước gương soi toàn thân tô son, màu sắc diễm lệ như có thể chảy ra máu, thoa xong rồi bặm môi, ngón út cẩn thận di quanh viền môi.
Nheo mắt qua gương thấy Tô Tinh rút kim tiêm từ cánh tay ra, Tô Hồng nhếch miệng trào phúng: “Ồ, đây là ống thứ mấy trong tháng này rồi? Tiêm còn đều đặn hơn cả tao tiếp khách.”
Tô Tinh rút tờ giấy ăn lau qua loa vết tiêm, vừa tiêm thuốc ức chế xong có chút choáng váng, nhắm mắt lại vài giây để cơn váng đầu qua đi, mặc áo khoác lên, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Nắng đã dần tắt, sắc trời có chút âm u, không biết tới đêm trời có mưa không.
“Mang cái bật lửa ra đây cho tao.”
Tô Hồng ngồi trên ghế sofa, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, tới lúc châm lửa mới nhận ra bật lửa đã hỏng rồi, ấn hai lần rồi ‘cùm cụp’ một tiếng, nút bị kẹt.
Tô Tinh không trả lời, khoác balo vòng qua sofa hướng tới cửa đi ra ngoài.
Tâm tình Tô Hồng vốn dĩ đang tốt, nhìn thấy bộ dạng né tránh của Tô Tinh liền nổi đóa, cáu kỉnh ném chiếc bật lửa, hét lớn: “Mẹ nó mày điếc hay câm? Nghe thấy không đấy?”
Bật lửa đập vào gáy Tô Tinh, sau đó rơi xuống sàn nhà, quay quay vài vòng lăn tới góc tường rồi dừng lại.
Cậu dừng lại, cúi xuống nhặt chiếc bật lửa, nhét vào túi quần, bình thản nói: “Biết rồi.”
“** cả nhà ông nội mày! Cút!”
Tô Hồng hung hăng đá vào bàn trà, gạt tàn lăn vài vòng trên mặt đất phát ra tiếng động sắc đến gai người.
—–
Thay giày xong vừa mở cửa ra đã thấy một gã đàn ông bụng bia đứng bên ngoài. Gã mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc xanh trắng chật ních, trong túi áo trước ngực có một bông hồng đỏ rẻ tiền, đang giơ tay lên ấn chuông cửa.
Người đàn ông thấy Tô Tinh có chút xấu hổ liền hạ tay xuống, nhếch miệng cười, rau chân vịt còn dắt trong kẽ răng.
“Tiểu Tinh đấy à, định ra ngoài à cháu?” Người đàn ông xoa xoa lòng bàn tay có vẻ sốt ruột, lướt qua vai Tô Tinh nhìn vào trong nhà, “Thì là… chú tìm mẹ cháu có chút chuyện.”
Hắn nhếch mép cười hai tiếng, vừa định bước vào cửa, một bàn tay xương khớp rõ ràng chắn trước mặt gã, mang sức mạnh đặc trưng của thiếu niên, đầu ngón tay hơi bong tróc vì da khô.
Tô Tinh vô cảm, một tay chống khung cửa: “Chuyện gì?”
Người đàn ông một chân định bước qua cửa, nửa người trên bị Tô Tinh ngăn lại, duy trì một tư thế kì cục.
—–
Chuyện gì ư?
Trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, còn có thể là chuyện gì đây?
Tô Hồng là một góa phụ, Alpha của bà đã mất cách đây bảy năm.
Một Omega xinh đẹp quyến rũ như bà dẫn theo con trai tới một nơi như khu Như Ý sinh sống, riêng chuyện đó cũng đã đủ khiến người ta sinh nghi.
Cả con phố này không ai không biết, chỉ cần vài tờ tiền, đôi khi chỉ là vài điếu thuốc là có thể làm chút chuyện gì đó với Tô Hồng.
—–
Người đàn ông vẫn còn choáng váng trước sự dọa nạt cộc cằn của Tô Tinh, rõ ràng chỉ là thằng nhóc choai choai mười lăm mười sáu tuổi chưa đủ lông đủ cánh, thế mà ánh mắt lại lạnh chết người.
Không phải là thủ khoa kì thi tuyển sinh trung học toàn thành phố sao? Trước đây mấy tháng còn nhận phỏng vấn trên TV, mặc áo sơ mi trắng đã ố vàng, đeo cặp kính màu bạc, trả lời mọi câu hỏi với thái độ lịch sự nhã nhặn, nhìn qua giống như một học sinh giỏi mềm yếu.
Dù thế nào đi nữa cũng không phải là thiếu niên u ám đang đứng trước mặt này!
Người đàn ông né tránh ánh mắt của Tô Tinh, ấp úng đáp: “Chuyện, chuyện riêng… nếu không tiện thì thôi bỏ đi…”
“Ai đấy? Ôi anh Lý, là anh đấy à? Em chờ anh cả nửa ngày rồi, mau vào đi nào!”
Tô Hồng từ trong phòng kêu lớn tiếng, giọng điệu quyến rũ lả lơi, âm cuối ‘nào’ trầm bổng du dương, khác hoàn toàn với lúc vừa rồi đập phá đồ đạc bẩn thỉu.
Người đàn ông nuốt một ngụm nước bọt, liếm môi, do dự nhìn Tô Tinh, ánh mắt trốn tránh: “Tiểu Tinh à, cháu xem… Cái này, mẹ cháu đang sốt ruột chờ…”
Tô Tinh nhếch miệng cười như tự giễu mình, một ánh mắt cũng chẳng thèm ném cho gã, lập tức bước ra khỏi cửa.
—–
“Mày có chắc là nó đi hướng này không?”
Trong con hẻm nhỏ chật chội, sáu bảy tên côn đồ ngồi xổm trên mặt đất, thằng cầm đầu để đầu đinh, cạo sát tới mức có thể nhìn thấy da đầu, cổ đeo dây xích vàng, tay xăm trổ hình con rồng lòe loẹt.
Thằng đệ bên cạnh giơ một điếu thuốc lá tới, vỗ ngực bảo đảm: “Anh Long yên tâm! Em đã nghe kĩ càng rồi, mỗi ngày Tô Tinh đều đi qua chỗ này vào giờ này!”
Thằng Long không thể kiên nhẫn đợi thêm nữa, rít điếu thuốc lá: “Cái thứ trộm cướp kia sao vẫn chưa tới!”
“Tới rồi tới rồi!” Một thằng đệ nghển cổ nhìn, thấp giọng nói, “Tô Tinh tới rồi!”
Dưới ánh đèn lờ mờ đầu hẻm, một bóng người cao thẳng bước tới, vai khoác balo đen, mặc áo hoodie dài tay, kéo mũ trùm đầu.
“Cuối cùng cũng tới.” Thằng Long cắn đầu lọc điếu thuốc, vứt xuống đất, cầm lấy gậy sắt bên cạnh, đứng lên: “Hôm nay không giã thằng ẻo lả không biết tốt xấu này một trận tơi bời, mẹ nó ông đây sẽ đi lùi!”
Mấy thằng đệ theo sát đại ca, giơ gậy sắt lên đồng loạt đứng dậy.
Một đám xã hội đen vác gậy bóng chày trên vai, mặt mày dữ tợn, dáng vẻ sắc nhọn.
“Cái ** má!” Thằng Long ngồi xổm đã lâu, chân tê rần, trong chốc lát mất thăng bằng, lảo đảo suýt nữa ngã lăn ra. Mấy thằng đệ vừa chuẩn bị tư thế sẵn sàng thấy đại ca mình sắp ngã, hoang mang luống cuống ném gậy xông lên đỡ.
“Đại ca không sao chứ!”
“Mau tới cứu!”
“Đại ca ngã chết mẹ rồi!”
…
Tô Tinh đi tới đầu hẻm thấy một đám xăm trổ đầy mình túm tụm lại một nhảy cẫng lên như con choi choi, miệng còn la hét ầm ĩ, rất giống tổ chức tà giáo đang làm lễ hiến tế.
Vốn dĩ muốn đi đường vòng nhưng thời gian đã không còn kịp nữa, từ đường lớn đi tới chỗ cậu làm thêm ít nhất cũng phải hơn nửa tiếng.
Một người thấy cậu, hét lớn một tiếng “Tô Tinh tới rồi”, những người khác đồng loạt ngẩng đầu, trừng đôi mắt cá chết nhìn cậu còn sáng hơn cả đèn đường.
Bước chân Tô Tinh khựng lại, cậu nhận ra đây là nhắm tới mình.
Một cái đầu ló ra từ trong đám người, giơ bàn tay lớn gào to một tiếng: “Xông lên!”
Mấy thằng đệ dáng vẻ nhanh nhẹn, nhặt gậy gộc nhanh chóng tản ra, trái phải mỗi bên ba thằng, hẻm nhỏ đã bị phong tỏa chặt chẽ.
Thằng Long đứng ở giữa, cầm gậy bóng chày chỉ vào Tô Tinh, hung ác hỏi: “Mẹ nó mày chính là Tô Tinh?”
Tô Tinh liếc mắt nhìn gã, chắc chắn chưa bao giờ gặp qua người này: “Mày là ai?”
“Mày không cần quan tâm tao là ai.” Thằng Long đập gậy hai lần xuống đất, “Dám cướp người của ông đây, hôm nay tao cho mày biết thế nào là cứt đái dầm dề!”
Tô Tinh mặt mày vô cảm, mũ trùm đầu đè lên tóc mái che nửa con mắt, hai tay đút túi, hỏi: “Mày là ai?”
“Tao, là, ông, nội, mày!”
Thằng Long thấy cậu bày ra bộ dạng kiêu ngạo không coi ai ra gì, cơn giận dữ xông lên tận não, nghiêng đầu nhổ một bãi nước bọt, ánh mắt dằn xuống: “Mày còn dám ngông cuồng với tao? Một thằng ẻo lả như mày cũng dám giành Tư Ca với ông đây? Tư Ca là người mày có thể đụng vào? Tao khuyên mày biết điều thì tránh xa Tư Ca ra chút, làm ông đây biết mày dây dưa mập mờ với Tư Ca, tao đem đầu mày ném xuống hào thành phố!”
Cái người này skrskr diễn xiếc gì vậy? Đọc rap?
Tô Tinh khẽ cau mày, ngón tay giật giật trong túi quần, nửa ngày phun ra ba chữ: “Mày là ai?”
Thằng Long: “…”
Một thằng đệ nói: “Anh Long đừng nói nhảm với nó nữa, trực tiếp đánh!”
Thằng Long một tay giơ gậy lên, tay kia giơ qua đầu chỉ về phía trước: “Xông lên cho ông—”
—–
Uỳnh—
Lệnh còn chưa nói hết đã bị một tiếng động cơ gầm rú bất thình lình chen ngang.
Tô Tinh ngoảnh đầu lại, một con xe motor ngạo nghễ phóng về phía hẻm nhỏ, đèn pha chói lọi khiến người khác không mở được mắt, cậu vươn cánh tay ra chặn lại.
Chiếc xe kia chạy tới đầu hẻm rồi dừng lại, người trên xe đội mũ bảo hiểm, cách một lớp kính không nhìn thấy mặt.
“Ơ, mấy anh đánh nhau à?” Người trên xe nói, “Quấy rầy rồi ngại quá, có thể nhường đường một chút? Tôi đi qua rồi thì mấy anh tiếp tục? Tôi đang gấp quá, thông cảm chút.”
Thằng Long tay vẫn nâng nửa vời trên không trung: “Biết điều thì cút cho ông!”
Người nọ cởi mũ bảo hiểm xuống, hất hất tóc. Tuổi hắn so với Tô Tinh không khác biệt lắm, vẻ ngoài là kiểu đẹp trai khỏe mạnh, vì cằm nhọn nên đường quai hàm có chút sắc bén.
Hắn đếm từng người một, hỏi: “Bọn họ bảy người đánh một mình cậu?”
Tô Tinh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: “Nhìn không thấy à?”
Hắn huýt sáo, bật cười, lộ ra chiếc răng hổ nhòn nhọn, hớn hở nói: “Có lẽ thời gian cũng không quá ba phút đâu, vẫn có thể làm một điếu thuốc.”
Tô Tinh: “…”
Vận may hôm nay là cái cứt chó gì, gặp một lũ ngu đần thì thôi, mẹ nó còn mua bảy tặng một.
“Thằng nhóc mày còn chưa cút? Chõ mũi vào việc của người khác không có kết cục tốt đâu!”
Thằng Long bên này thấy hai người phía kia thì thầm càu nhàu gì đó, ngẩng cổ rống lên một câu.
Nam sinh đội mũ bảo hiểm giơ hai tay lên, vẻ mặt vô tội: “Mặc kệ mặc kệ, cam đoan mặc kệ, mọi người đánh thì cứ việc đánh, tôi ở bên cạnh rít điếu thuốc.”
Hắn tắt động cơ motor, lấy một điếu thuốc ra ngậm bên môi, thò tay vào hai túi quần, tay còn lại vỗ mạnh lên đùi.
Mẹ nó! Quên mang bật lửa!
Mắt thấy đám thằng Long lập tức muốn xông vào đánh người, nam sinh đeo mũ bảo hiểm bấm còi motor ‘bíp—’ một tiếng lảnh lót đinh tai nhức óc, vài thằng đệ bị dọa sợ làm rơi gậy gộc.
“Xin lỗi làm phiền một chút.” Nam sinh đội mũ bảo hiểm ngoài miệng nói xin lỗi nhưng vẻ mặt lại không có một tia ngượng ngùng. Hắn cắn điếu thuốc, nói không rõ ràng hỏi Tô Tinh, “Anh giai có bật lửa không? Mượn một chút.”
Chắc chắn là đã muộn giờ rồi, còn dây dưa nữa khẳng định sẽ lỡ việc mất.
Tô Tinh không muốn lãng phí thời gian ở đây với một đám óc chó, cậu lấy trong túi cái bật lửa, ra điều kiện: “Tôi cho cậu bật lửa, cậu đưa tôi đi.”
Nam sinh đeo mũ bảo hiểm nhướng mày, qua vài giây mới bắt lấy bật lửa, nói: “Thành giao.”
—–
“Thằng nhóc mày sáng mắt ra hộ tao cái! Thằng ẻo lả này cướp người của ông đây, ** mẹ nó đúng là kẻ thứ ba không biết xấu hổ…”
Thằng Long hùng hùng hổ hổ chửi bới phía trước, nam sinh đeo mũ bảo hiểm nhanh chóng bắt được từ mấu chốt “kẻ thứ ba” trong hàng đống từ ngữ thô tục, ánh mắt hắn âm u, bật lửa xoay giữa những ngón tay rồi chui vào trong túi áo gió.
Nhổ điếu thuốc chưa được châm lửa kia xuống đất, hắn đeo mũ bảo hiểm lại lần nữa, nhướng mày qua lớp kính, nói: “Tôi đổi ý rồi, tranh thủ thời gian tự mình gọi cảnh sát trước đi, chúc cậu may mắn.”
Sau đó hắn rồ ga, xe motor rú ầm ầm phi như bay chạy ra ngoài. Đám thằng Long sợ tới mức hú hét gọi loạn, nhanh chóng chạy theo hướng ven tường tìm đường đuổi theo, trong vài giây ngắn ngủn đã chẳng thấy bóng người đâu cả.
Tô Tinh đứng giữa khói mù từ con motor thấp giọng mắng một câu: “**!”
—–
“Lại tiêm nữa?”
Tô Hồng mặc một chiếc váy ngủ màu đỏ bằng lụa, chất liệu vải mềm mịn ôm lấy cơ thể quyến rũ, phần ngực cắt xẻ đường chữ V sâu, váy dài tới mắt cá chân, che đi nửa bàn chân sơn móng màu tím sẫm.
Bà đứng trước gương soi toàn thân tô son, màu sắc diễm lệ như có thể chảy ra máu, thoa xong rồi bặm môi, ngón út cẩn thận di quanh viền môi.
Nheo mắt qua gương thấy Tô Tinh rút kim tiêm từ cánh tay ra, Tô Hồng nhếch miệng trào phúng: “Ồ, đây là ống thứ mấy trong tháng này rồi? Tiêm còn đều đặn hơn cả tao tiếp khách.”
Tô Tinh rút tờ giấy ăn lau qua loa vết tiêm, vừa tiêm thuốc ức chế xong có chút choáng váng, nhắm mắt lại vài giây để cơn váng đầu qua đi, mặc áo khoác lên, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Nắng đã dần tắt, sắc trời có chút âm u, không biết tới đêm trời có mưa không.
“Mang cái bật lửa ra đây cho tao.”
Tô Hồng ngồi trên ghế sofa, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, tới lúc châm lửa mới nhận ra bật lửa đã hỏng rồi, ấn hai lần rồi ‘cùm cụp’ một tiếng, nút bị kẹt.
Tô Tinh không trả lời, khoác balo vòng qua sofa hướng tới cửa đi ra ngoài.
Tâm tình Tô Hồng vốn dĩ đang tốt, nhìn thấy bộ dạng né tránh của Tô Tinh liền nổi đóa, cáu kỉnh ném chiếc bật lửa, hét lớn: “Mẹ nó mày điếc hay câm? Nghe thấy không đấy?”
Bật lửa đập vào gáy Tô Tinh, sau đó rơi xuống sàn nhà, quay quay vài vòng lăn tới góc tường rồi dừng lại.
Cậu dừng lại, cúi xuống nhặt chiếc bật lửa, nhét vào túi quần, bình thản nói: “Biết rồi.”
“** cả nhà ông nội mày! Cút!”
Tô Hồng hung hăng đá vào bàn trà, gạt tàn lăn vài vòng trên mặt đất phát ra tiếng động sắc đến gai người.
—–
Thay giày xong vừa mở cửa ra đã thấy một gã đàn ông bụng bia đứng bên ngoài. Gã mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc xanh trắng chật ních, trong túi áo trước ngực có một bông hồng đỏ rẻ tiền, đang giơ tay lên ấn chuông cửa.
Người đàn ông thấy Tô Tinh có chút xấu hổ liền hạ tay xuống, nhếch miệng cười, rau chân vịt còn dắt trong kẽ răng.
“Tiểu Tinh đấy à, định ra ngoài à cháu?” Người đàn ông xoa xoa lòng bàn tay có vẻ sốt ruột, lướt qua vai Tô Tinh nhìn vào trong nhà, “Thì là… chú tìm mẹ cháu có chút chuyện.”
Hắn nhếch mép cười hai tiếng, vừa định bước vào cửa, một bàn tay xương khớp rõ ràng chắn trước mặt gã, mang sức mạnh đặc trưng của thiếu niên, đầu ngón tay hơi bong tróc vì da khô.
Tô Tinh vô cảm, một tay chống khung cửa: “Chuyện gì?”
Người đàn ông một chân định bước qua cửa, nửa người trên bị Tô Tinh ngăn lại, duy trì một tư thế kì cục.
—–
Chuyện gì ư?
Trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, còn có thể là chuyện gì đây?
Tô Hồng là một góa phụ, Alpha của bà đã mất cách đây bảy năm.
Một Omega xinh đẹp quyến rũ như bà dẫn theo con trai tới một nơi như khu Như Ý sinh sống, riêng chuyện đó cũng đã đủ khiến người ta sinh nghi.
Cả con phố này không ai không biết, chỉ cần vài tờ tiền, đôi khi chỉ là vài điếu thuốc là có thể làm chút chuyện gì đó với Tô Hồng.
—–
Người đàn ông vẫn còn choáng váng trước sự dọa nạt cộc cằn của Tô Tinh, rõ ràng chỉ là thằng nhóc choai choai mười lăm mười sáu tuổi chưa đủ lông đủ cánh, thế mà ánh mắt lại lạnh chết người.
Không phải là thủ khoa kì thi tuyển sinh trung học toàn thành phố sao? Trước đây mấy tháng còn nhận phỏng vấn trên TV, mặc áo sơ mi trắng đã ố vàng, đeo cặp kính màu bạc, trả lời mọi câu hỏi với thái độ lịch sự nhã nhặn, nhìn qua giống như một học sinh giỏi mềm yếu.
Dù thế nào đi nữa cũng không phải là thiếu niên u ám đang đứng trước mặt này!
Người đàn ông né tránh ánh mắt của Tô Tinh, ấp úng đáp: “Chuyện, chuyện riêng… nếu không tiện thì thôi bỏ đi…”
“Ai đấy? Ôi anh Lý, là anh đấy à? Em chờ anh cả nửa ngày rồi, mau vào đi nào!”
Tô Hồng từ trong phòng kêu lớn tiếng, giọng điệu quyến rũ lả lơi, âm cuối ‘nào’ trầm bổng du dương, khác hoàn toàn với lúc vừa rồi đập phá đồ đạc bẩn thỉu.
Người đàn ông nuốt một ngụm nước bọt, liếm môi, do dự nhìn Tô Tinh, ánh mắt trốn tránh: “Tiểu Tinh à, cháu xem… Cái này, mẹ cháu đang sốt ruột chờ…”
Tô Tinh nhếch miệng cười như tự giễu mình, một ánh mắt cũng chẳng thèm ném cho gã, lập tức bước ra khỏi cửa.
—–
“Mày có chắc là nó đi hướng này không?”
Trong con hẻm nhỏ chật chội, sáu bảy tên côn đồ ngồi xổm trên mặt đất, thằng cầm đầu để đầu đinh, cạo sát tới mức có thể nhìn thấy da đầu, cổ đeo dây xích vàng, tay xăm trổ hình con rồng lòe loẹt.
Thằng đệ bên cạnh giơ một điếu thuốc lá tới, vỗ ngực bảo đảm: “Anh Long yên tâm! Em đã nghe kĩ càng rồi, mỗi ngày Tô Tinh đều đi qua chỗ này vào giờ này!”
Thằng Long không thể kiên nhẫn đợi thêm nữa, rít điếu thuốc lá: “Cái thứ trộm cướp kia sao vẫn chưa tới!”
“Tới rồi tới rồi!” Một thằng đệ nghển cổ nhìn, thấp giọng nói, “Tô Tinh tới rồi!”
Dưới ánh đèn lờ mờ đầu hẻm, một bóng người cao thẳng bước tới, vai khoác balo đen, mặc áo hoodie dài tay, kéo mũ trùm đầu.
“Cuối cùng cũng tới.” Thằng Long cắn đầu lọc điếu thuốc, vứt xuống đất, cầm lấy gậy sắt bên cạnh, đứng lên: “Hôm nay không giã thằng ẻo lả không biết tốt xấu này một trận tơi bời, mẹ nó ông đây sẽ đi lùi!”
Mấy thằng đệ theo sát đại ca, giơ gậy sắt lên đồng loạt đứng dậy.
Một đám xã hội đen vác gậy bóng chày trên vai, mặt mày dữ tợn, dáng vẻ sắc nhọn.
“Cái ** má!” Thằng Long ngồi xổm đã lâu, chân tê rần, trong chốc lát mất thăng bằng, lảo đảo suýt nữa ngã lăn ra. Mấy thằng đệ vừa chuẩn bị tư thế sẵn sàng thấy đại ca mình sắp ngã, hoang mang luống cuống ném gậy xông lên đỡ.
“Đại ca không sao chứ!”
“Mau tới cứu!”
“Đại ca ngã chết mẹ rồi!”
…
Tô Tinh đi tới đầu hẻm thấy một đám xăm trổ đầy mình túm tụm lại một nhảy cẫng lên như con choi choi, miệng còn la hét ầm ĩ, rất giống tổ chức tà giáo đang làm lễ hiến tế.
Vốn dĩ muốn đi đường vòng nhưng thời gian đã không còn kịp nữa, từ đường lớn đi tới chỗ cậu làm thêm ít nhất cũng phải hơn nửa tiếng.
Một người thấy cậu, hét lớn một tiếng “Tô Tinh tới rồi”, những người khác đồng loạt ngẩng đầu, trừng đôi mắt cá chết nhìn cậu còn sáng hơn cả đèn đường.
Bước chân Tô Tinh khựng lại, cậu nhận ra đây là nhắm tới mình.
Một cái đầu ló ra từ trong đám người, giơ bàn tay lớn gào to một tiếng: “Xông lên!”
Mấy thằng đệ dáng vẻ nhanh nhẹn, nhặt gậy gộc nhanh chóng tản ra, trái phải mỗi bên ba thằng, hẻm nhỏ đã bị phong tỏa chặt chẽ.
Thằng Long đứng ở giữa, cầm gậy bóng chày chỉ vào Tô Tinh, hung ác hỏi: “Mẹ nó mày chính là Tô Tinh?”
Tô Tinh liếc mắt nhìn gã, chắc chắn chưa bao giờ gặp qua người này: “Mày là ai?”
“Mày không cần quan tâm tao là ai.” Thằng Long đập gậy hai lần xuống đất, “Dám cướp người của ông đây, hôm nay tao cho mày biết thế nào là cứt đái dầm dề!”
Tô Tinh mặt mày vô cảm, mũ trùm đầu đè lên tóc mái che nửa con mắt, hai tay đút túi, hỏi: “Mày là ai?”
“Tao, là, ông, nội, mày!”
Thằng Long thấy cậu bày ra bộ dạng kiêu ngạo không coi ai ra gì, cơn giận dữ xông lên tận não, nghiêng đầu nhổ một bãi nước bọt, ánh mắt dằn xuống: “Mày còn dám ngông cuồng với tao? Một thằng ẻo lả như mày cũng dám giành Tư Ca với ông đây? Tư Ca là người mày có thể đụng vào? Tao khuyên mày biết điều thì tránh xa Tư Ca ra chút, làm ông đây biết mày dây dưa mập mờ với Tư Ca, tao đem đầu mày ném xuống hào thành phố!”
Cái người này skrskr diễn xiếc gì vậy? Đọc rap?
Tô Tinh khẽ cau mày, ngón tay giật giật trong túi quần, nửa ngày phun ra ba chữ: “Mày là ai?”
Thằng Long: “…”
Một thằng đệ nói: “Anh Long đừng nói nhảm với nó nữa, trực tiếp đánh!”
Thằng Long một tay giơ gậy lên, tay kia giơ qua đầu chỉ về phía trước: “Xông lên cho ông—”
—–
Uỳnh—
Lệnh còn chưa nói hết đã bị một tiếng động cơ gầm rú bất thình lình chen ngang.
Tô Tinh ngoảnh đầu lại, một con xe motor ngạo nghễ phóng về phía hẻm nhỏ, đèn pha chói lọi khiến người khác không mở được mắt, cậu vươn cánh tay ra chặn lại.
Chiếc xe kia chạy tới đầu hẻm rồi dừng lại, người trên xe đội mũ bảo hiểm, cách một lớp kính không nhìn thấy mặt.
“Ơ, mấy anh đánh nhau à?” Người trên xe nói, “Quấy rầy rồi ngại quá, có thể nhường đường một chút? Tôi đi qua rồi thì mấy anh tiếp tục? Tôi đang gấp quá, thông cảm chút.”
Thằng Long tay vẫn nâng nửa vời trên không trung: “Biết điều thì cút cho ông!”
Người nọ cởi mũ bảo hiểm xuống, hất hất tóc. Tuổi hắn so với Tô Tinh không khác biệt lắm, vẻ ngoài là kiểu đẹp trai khỏe mạnh, vì cằm nhọn nên đường quai hàm có chút sắc bén.
Hắn đếm từng người một, hỏi: “Bọn họ bảy người đánh một mình cậu?”
Tô Tinh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: “Nhìn không thấy à?”
Hắn huýt sáo, bật cười, lộ ra chiếc răng hổ nhòn nhọn, hớn hở nói: “Có lẽ thời gian cũng không quá ba phút đâu, vẫn có thể làm một điếu thuốc.”
Tô Tinh: “…”
Vận may hôm nay là cái cứt chó gì, gặp một lũ ngu đần thì thôi, mẹ nó còn mua bảy tặng một.
“Thằng nhóc mày còn chưa cút? Chõ mũi vào việc của người khác không có kết cục tốt đâu!”
Thằng Long bên này thấy hai người phía kia thì thầm càu nhàu gì đó, ngẩng cổ rống lên một câu.
Nam sinh đội mũ bảo hiểm giơ hai tay lên, vẻ mặt vô tội: “Mặc kệ mặc kệ, cam đoan mặc kệ, mọi người đánh thì cứ việc đánh, tôi ở bên cạnh rít điếu thuốc.”
Hắn tắt động cơ motor, lấy một điếu thuốc ra ngậm bên môi, thò tay vào hai túi quần, tay còn lại vỗ mạnh lên đùi.
Mẹ nó! Quên mang bật lửa!
Mắt thấy đám thằng Long lập tức muốn xông vào đánh người, nam sinh đeo mũ bảo hiểm bấm còi motor ‘bíp—’ một tiếng lảnh lót đinh tai nhức óc, vài thằng đệ bị dọa sợ làm rơi gậy gộc.
“Xin lỗi làm phiền một chút.” Nam sinh đội mũ bảo hiểm ngoài miệng nói xin lỗi nhưng vẻ mặt lại không có một tia ngượng ngùng. Hắn cắn điếu thuốc, nói không rõ ràng hỏi Tô Tinh, “Anh giai có bật lửa không? Mượn một chút.”
Chắc chắn là đã muộn giờ rồi, còn dây dưa nữa khẳng định sẽ lỡ việc mất.
Tô Tinh không muốn lãng phí thời gian ở đây với một đám óc chó, cậu lấy trong túi cái bật lửa, ra điều kiện: “Tôi cho cậu bật lửa, cậu đưa tôi đi.”
Nam sinh đeo mũ bảo hiểm nhướng mày, qua vài giây mới bắt lấy bật lửa, nói: “Thành giao.”
—–
“Thằng nhóc mày sáng mắt ra hộ tao cái! Thằng ẻo lả này cướp người của ông đây, ** mẹ nó đúng là kẻ thứ ba không biết xấu hổ…”
Thằng Long hùng hùng hổ hổ chửi bới phía trước, nam sinh đeo mũ bảo hiểm nhanh chóng bắt được từ mấu chốt “kẻ thứ ba” trong hàng đống từ ngữ thô tục, ánh mắt hắn âm u, bật lửa xoay giữa những ngón tay rồi chui vào trong túi áo gió.
Nhổ điếu thuốc chưa được châm lửa kia xuống đất, hắn đeo mũ bảo hiểm lại lần nữa, nhướng mày qua lớp kính, nói: “Tôi đổi ý rồi, tranh thủ thời gian tự mình gọi cảnh sát trước đi, chúc cậu may mắn.”
Sau đó hắn rồ ga, xe motor rú ầm ầm phi như bay chạy ra ngoài. Đám thằng Long sợ tới mức hú hét gọi loạn, nhanh chóng chạy theo hướng ven tường tìm đường đuổi theo, trong vài giây ngắn ngủn đã chẳng thấy bóng người đâu cả.
Tô Tinh đứng giữa khói mù từ con motor thấp giọng mắng một câu: “**!”
—–
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook