Ba ngày sau, tôi không nhận được điện thoại của Lê Trạch.

Hôm ấy, tôi ngủ rất sớm, cứ nằm trên giường nhìn màn hình di động như thế, cho đến khi đồng hồ điểm 0h, hắn không gọi cho tôi, cũng không nhắn tin. Lúc ấy, tôi chỉ biết nhìn trần nhà thở dài, tắt di động, tháo sim, bẻ làm hai nửa..

Trong lòng tôi thầm nói: Lê Trạch, tạm biệt….

Tôi làm sim điện thoại mới.

Tôi nói, chỉ có như vậy mới cắt đứt mối quan hệ giữa tôi và Lê Trạch, Hoàng Vũ chẳng qua cũng chỉ đáp một tiếng, không an ủi gì nhiều, nhưng như vậy lại khiến lòng tôi ấm áp.

Sau ngày đó, tôi rất chăm chỉ học hành cùng Viên Viên, hoàn toàn khôi phục cuộc sống học tập bình thường của một sinh viên bình thường. Tôi lại trở về như xưa, hay nõi giỡn với mọi người, thấy trai đẹp thì trêu chọc huýt gió. Chỉ là, đêm đêm, tôi lại yên lặng nằm trên giường khóc, không nhiều lắm, cũng chỉ mấy phút. Bởi tôi cảm thấy, mình cần buông thả một nỗi đau không lời nào đó trong trái tim, hy vọng rằng một ngày nào đó sẽ không còn vì Lê Trạch mà rơi lệ.

Khi tôi bắt đầu thích ứng với cuộc sống ngụy trang bằng vẻ mặt bình thường này, Lê Trạch gọi điện tới ký túc xá, đó là ngày thứ bảy. Do dự mãi tôi mới nhận điện thoại.

“Alô?”

“Kiều Kiều, em ở đây làm gì? Tại sao di động không gọi được?” , thanh âm của hắn khàn khàn, lại mang theo vẻ tức giận.

“Đổi số.” , tôi nhàn nhạt trả lời.

Lê Trạch trầm mặc một hồi, thở dài, sau đó lên tiếng:

“Bây giờ tới quán bar, anh muốn gặp em!”

“Tôi không muốn, Lê Trạch, anh đã đưa ra quyết định rồi, về sau, đừng tìm tôi nữa, tôi cúp máy đây!”

“Em dám!”

Tôi bị tiếng gầm giận dữ của hắn dọa cho hết hồn, không cúp máy, nhưng cũng không lên tiếng trả lời.

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng thở dài:

“Ngày đó gặp em về, anh xuất ngoại, việc bận quên cả thời gian, sau đó gọi điện cho em lại không được, điện thoại ở ký túc xá lại không thông, ngay cả Hoàng Vũ cũng không nhận điện thoại của anh, chiều nay anh mới về nước. Quán bar bên này lại phát sinh rắc rối, anh không đi được, em đến đây được không, anh muốn nói chuyện với em.”

Tôi nhíu mày, sau đó che điện thoại, nhìn Viên Viên hỏi:

“Điện thoại ký túc xá mấy hôm trước hỏng à?”

“Ừ, hôm nay mới mua cái mới, chả lẽ bà không biết?”

Tôi ai oán nhìn nó rồi đặt điện thoại lên tai, nói:

“Điện thoại ký túc xá của tôi bị hư, có gì anh nói luôn đi.”

“Đồ ngốc, cho em nửa giờ nữa phải xuất hiện trước mặt anh!”

“Tôi không muốn đi”

“Em có tin anh lật tung trường này lên không?” , Lê Trạch nghiến răng nghiến lợi nói, rồi cúp máy.

Tôi im lặng nghe tiếng tút tút kéo dài, một lát sau liền cười, bỏ điện thoại xuống, cầm túi chạy vội ra ngoài.

Tôi đi taxi tới thẳng quán bar của Lê Trạch. Mới vừa xuống xe, liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang đứng dựa vào tường. Hắn cúi đầu, hút thuốc.

Tôi lấy hết dũng khí của mình để bước qua đó.

Nghe thấy tiếng động, Lê Trạch đột nhiên ngẩng đầu. Nhìn thấy tôi, ánh mắt lạnh như băng chợt hiện lên nhu tình ấm áp, nhưng sau đó lại lạnh đến đáng sợ. (người kiểu gì mà…. >”

Tôi đứng đối diện hắn, vì chiều cao chênh lệch, nên tôi phải ngẩng đầu. Vừa muốn mở miệng, Lê Trạch liền ném điếu thuốc xuống, kéo giật lấy tôi, không chút gì thương xót hung hăng hôn mạnh lên môi tôi. Tôi giãy dụa, đôi môi có cảm giác bị người nhẹ nhàng cắn, sau đó càng ngày càng dùng sức, cho đến khi tôi cảm thấy vị máu tanh nơi đầu lưỡi, mới được thả ra.

Tôi liếm liếm cánh môi còn in dấu răng nhàn nhạt của mình, nhìn ánh mắt tức giận muốn phóng hỏa giết người của hắn, lại bật cười.

“Không cho cười!”, giọng nói nhàn nhạt của hắn vang lên bên tai tôi.

Tôi cười đến càng phát ra vui vẻ, lấy tay vòng lên cổ của hắn, khẽ cắn môi nhìn hắn.

“Bé con, gan em lớn rồi đấy, dám làm anh không tìm được em, có lần thứ hai, anh sẽ lột da em.” Sau đó, Lê Trạch ôm ngang lấy người tôi, vác ra bãi đậu xe, từng lời nói giống như rít qua kẽ răng.

Tôi không nói gì, tiếp tục cười khúc khích, cho đến khi bị hắn đặt trong xe. Nhìn Lê Trạch thắt dây an toàn, tôi cũng ngừng cười.

Hắn vốn định khởi động xe, nhưng nhìn đến ánh mắt của tôi liền ngừng lại. Đôi mắt thoáng động, sau đó trên môi nở nụ cười thản nhiên.

“Anh nghĩ xong chưa?”, tôi học theo ngữ điệu của hắn, nhẹ nhàng mở miệng.

“Rồi.”

“Vậy sau này nếu xảy ra chuyện gì, có khó khăn đến mấy, có mệt mỏi đến đâu, anh cũng không bỏ em lại một mình?”

“Ừ.”

“Thề đi!” , tôi nhìn hắn, nghiêm túc nói.

Hắn cúi đầu cười: “Lê Trạch tôi đời này kiếp này sẽ không bỏ rơi Hoàng Kiều Kiều, nếu không . . . . .”, nói tới đây hắn hơi nhíu mày lại, tựa hồ đang suy nghĩ đến thứ gì độc địa nhất.

“Nếu không em vĩnh viễn không tha thứ cho anh!”, tôi nói tiếp.

Bàn tay đặt trên vai tôi khẽ run, sau đó hắn cười, gật đầu.

Thời khắc đó, trong mắt hắn không có chút do dự nào, tôi đã tin hắn thật sự muốn bên tôi mãi mãi.

Chỉ là, nếu hắn có thể biết trước tương lai, thì sẽ không gật đầu, mà tôi cũng vậy, vạn lần không nghĩ tới, lời thề có hiệu lực, bắt đầu từ thời khắc này.

Một tháng sau, cha nuôi của Lê Trạch là Đỗ Sinh Bang thông báo với báo giới tin Lê Trạch đính hôn cùng Đỗ Hân Di, còn lấy tính mạng của mình ép buộc hắn phải xuất hiện trong buổi lễ đính hôn.

Đêm hôm ấy tôi đến quán bar, cố ý tìm một người ngồi uống rượu với hắn. Cuối cùng Viên Viên chạy tới đón tôi, nếu không không biết đã có sai lầm gì xảy ra.

Khi tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ của Lê Trạch. Không mở đèn. Tôi nghiêng người ngồi dậy, liền nhìn thấy thân ảnh đang đứng trong bóng tối gần chiếc giường của tôi.

Hắn cầm một cây diêm. “Soạt” một tiếng, ánh sáng mờ ảo nổi bật trong màn đêm, rọi lên gò má của hắn. Lê Trạch đưa điếu thuốc lại gần cho tới khi bén lửa, mới dập tắt.

Lê Trạch là người đàn ông dùng diêm để châm thuốc đầu tiên mà tôi gặp, nhưng, không phải duy nhất.

Mỗi lần hắn lấy diêm, tôi lại bắt được trong đôi mắt ấy một tia đau đớn. Tôi nghĩ loại diêm hắn dùng hẳn là có ý nghĩa của nó, chẳng qua lúc ấy tôi còn quá nhỏ, chưa từng thực sự muốn hiểu chuyện gì liên quan tới Lê Trạch, ngay cả việc hắn đã từng là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng cũng phải đợi đến một năm sau tôi mới biết. Lúc đó, cả hai đã chia tay.

Tôi khoanh chân ngồi trên giường, nhìn hắn. Vài phút sau, Lê Trạch dập thuốc, đôi chân từng bước từng bước tới, hai tay chống lên giường, giam giữ tôi trong vòng tay rộng lớn. Tôi thấy trong ánh mắt của hắn là lửa giận không thể ức chế, mơ hồ còn có chút run rẩy, hình như, hắn đang sợ….

Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng tôi biết rõ, chuyện gì cũng không xảy ra, bởi vì trừ cái đầu hơi đau nhức, trên người cũng không chỗ nào thấy khó chịu. Tôi quay đầu sang nơi khác, không muốn nhìn vào ánh mắt của hắn. Người đàn ông chết tiệt, một ngày trước còn hứa với tôi sẽ hủy bỏ tiệc đính hôn, một ngày sau đã có thể nuốt lời.

Chúng tôi không có nói chuyện, hắn cứ nhìn tôi chăm chú như vậy. Qua một lúc lâu, tôi nghe tiếng hắn thở dài một cái, sau đó một tay kéo lấy tôi. Tôi có cảm giác, thân thể hắn khẽ run.

Tôi vòng tay ôm lấy hông của Lê Trạch, mặt chôn trong ngực hắn, bao nhiêu tủi hờn cũng dần biến mất.

“Anh thật sự không đính hôn.”, hắn ôm tôi ngã xuống giường, từ từ vuốt lưng tôi, giọng nói khàn khàn giống như từ một nơi rất xa vọng đến.

Tôi buồn bực không đáp . Thật ra thì, thời khắc tôi mở mắt ra, nhìn thấy căn phòng này, tôi cũng đoán ra được.

Tôi muốn cầm lấy tay của hắn, lại phát hiện sự tránh né của hắn. Tôi sửng sốt, ngồi dậy kéo lại tay của hắn, trên mu bàn tay còn vết sưng đã thâm đen.

Lòng đau.

Tôi từ từ xoa giúp hắn, giọng nói cũng phát run: “Vì sao vậy?”

Lê Trạch nắm trên giường nhìn tôi, không đáp.

Tôi tiếp tục giúp hắn xoa mu bàn tay, rồi nằm trước ngực hắn, hôn nhẹ lên khuôn mặt hắn. Qua một lúc lâu, Lê Trạch rút tay ra, đẩy tôi, đứng lên, sau đó hai tay nhét túi quần nói: “Anh ngủ phòng khách”

Tôi kinh ngạc đến ngây người nhìn hắn đi về phía cửa, không chút suy nghĩ trực tiếp nhảy xuống giường. Khi bàn tay Lê Trạch đặt lên nắm cửa, tôi ôm chặt lấy cơ thể hắn, từ phía sau.

“Tại sao? Em không muốn, em ngủ phòng khách với anh”

Lưng hắn thẳng đờ. Rất lâu sau, tôi nghe thấy tiếng hăn thở hắt ra. Lê Trạch gỡ từng ngón tay của tôi, xoay người, hai tròng mắt lạnh như băng tràn đầy tức giận, tôi không tự chủ cúi đầu.

“Tại sao? Anh sợ mình sẽ không áp chế được mà bóp chết em, em có biết nếu bạn em tới trễ, sẽ phát sinh chuyện gì không? Nếu cô ta tới trể một chút, không phải em sẽ. . . . . .”, nói tới đây, trong mắt hắn hiện lên sự đau đớn cùng sợ hãi.

Chớp mắt một cái, hắn đi ra ngoài.

Tôi nhìn cánh cửa phòng đóng lại, có chút chột dạ liếm môi. Đứng đó nửa ngày, cuối cùng ngoan ngoãn trở lại giường. Nếu hôm nay tôi thật sự dây dưa với với hắn, chưa biết chừng hắn thật sự bóp chết tôi, người biết thức thời là người thông minh, tôi quyết định trong thời gian tới sẽ không trêu chọc hắn nữa.

Ngày hôm sau khi tôi tỉnh lại, trong phòng không có ai. Tôi vào phòng ăn thấy trên bàn có để một tờ giấy, trong lòng lại cảm thấy vui vẻ.

“Ăn sáng rồi đi học! Sữa tươi cùng trứng tự đun nóng, không được ăn lạnh !”

Mấy ngày kế tiếp tôi ngoan ngoãn trở về trường học, cứ cách hai giờ lại gửi cho hắn một tin nhắn đọc đến là buồn nôn.

Ba ngày sau tôi lại đến quán bar, vừa đi vào, có cảm giác mọi người đều nhìn mình bằng một con mắt kỳ lạ, không phải hâm mộ cũng là ghen ghét.

Tôi ngồi một góc, chờ Lữ Hạo đến mới nghi ngờ hỏi hắn: “Xảy ra chuyện gì? Sao ai cũng nhìn em như thể siêu mẫu thế giới thế?”

Lữ hạo kinh ngạc nói, hoàn toàn lờ đi lời đùa cợt của tôi:”Em không biết à?”

“Biết cái gì? >”

“Tiệc đính hôn của anh Trạch với vị tiểu thư họ Đỗ.”

Tôi nhìn hắn một cái, tôi hừ lạnh một tiếng, không nói gì, tiếp tục uống rượu. Lữ Hạo bỏ đi, một lát sau đưa tạp chí lá cải nào đó cho tôi.

Tiêu đề đỏ chót, ngụm rượu vừa mới uống lập tức phun ra ngoài. Anh chàng phục vụ đẹp trai đúng lúc đi ngang qua, một giọt cũng không bỏ sót, bắn hết vào người. Với ánh mắt phẫn nộ ấy, tôi chỉ ngượng ngùng cười, lau miệng, cầm tạp chí gọi cho một người.

Máy bận, khóe miệng tôi giương lên nụ cười rút gân (=.=)

Báo nói trong tiệc đính hôn ngày đó, hắn một thân áo đen xuất hiện, trực tiếp đi tới trước mặt Đỗ Sinh Bang, nói một câu: “Cha, thật xin lỗi!” , rồi quỳ xuống dập đầu ba cái, sau đó đứng dậy, không để ý tới khuôn mặt tức giận của Đỗ Sinh Bang, lập tức rời đi, không chút do dự.

Trên báo còn đăng hình hắn quỳ xuống, tuy là quỳ nhưng không thể nhìn ra vẻ đê tiện nào, ngược lại làm cho người ta cảm thấy hắn là người có tình có nghĩa, con người rắn rỏi.

Một mình tôi ôm báo chạy tới mọi ngõ ngách, vừa gọi điện cho hắn, vừa yên lặng khóc. Thời điểm có người bắt máy, người đàn ông ở đầu kia điện thoại cũng đã đứng trước mặt tôi, tay tôi nắm điện thoại, cặp mắt sưng đỏ ngơ ngác nhìn hắn.

Lê Trạch nhìn tôi, ánh mắt dần trở nên nhu hòa, cất điện thoại, rút tờ báo chết dí trong tay tôi ra, sau đó ôm tôi đi về.

Buổi tối chúng tôi ôm nhau nằm trên giường, tôi ngửa đầu nhìn hắn, có chút đau lòng hỏi”Tại sao phải để tấm hình kia lộ ra ngoài?”

Lê Trạch nhéo cằm tôi, ở trên bờ môi của tôi hung hăng hôn một cái, cười cười:”Ông ấy là người rất sĩ diện , anh làm như vậy, là để cho ông ấy có đường lui”

Mặc dù ngữ điệu êm ái, ánh mắt mỉm cừoi, nhưng tôi vẫn bắt được sự chán nản thoáng hiện ra trong đôi mắt hắn. Tôi biết, Lê Trạch có cảm giác áy náy với Đỗ Sinh Bang.

“A Trạch, em yêu anh!”

Lê Trạch cười, ôm siết tôi vào lòng, sau đó bàn tay không có quy củ bắt đầu lộn xộn, tôi cười khanh khách hai tiếng, rồi vòng tay qua cổ hắn, từ từ hưởng thụ.

Mặc dù hiện tại tôi không thể giúp gì cho Lê Trạch, nhưng tôi biết, thời điểm ở cạnhi tôi, hắn rất vui vẻ. Nhất là lúc hắn ăn hết tôi, từ trong ánh mắt rực lửa của hắn tôi có thể thấy ý cười.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương