Lúc sắp tối, các tộc nhân Hắc Linh trại mang tới mấy bộ quần áo và vật dụng sinh hoạt cho Thời Thất, bởi vì theo chân Hắc Ngạo tới nên bọn họ tất nhiên cho rằng Thời Thất và Hắc Ngạo có quan hệ khó nói nên cũng không nói gì để nàng vào ở trong trại.

Thời Thất lúng túng, mắt thấy sắp tối, nàng cũng không thể... thật sự ở chỗ này, ở chung một phòng với tên dê vô lại kia được?

Thời Thất nhìn trong phòng, chầm chậm ngồi xuống ghế đá dưới cây sồi. Hai tay chống cằm nhìn bầu trời đêm, nơi này có thể chạm tay tới trời sao, nhìn ra xa một chút là sườn núi Thiên Lang...

"Đồ nhút nhát, vào đi ngủ."

Sau lưng truyền tới tiếng nói đòi mạng của Hắc Ngạo, nàng bịt tai, xem như không nghe thấy.

Một lát sau, một đôi tay xuyên qua dưới nách, vào lúc Thời Thất ngây người thì hai chân đã cách mặt đất, nàng bị người ta nhấc lên cao. Thời Thất bịt tai không kịp phản ứng.

"Ngươi... ngươi..."

Hắc Ngạo nói tiếp: "Ta mang ngươi đi ngủ."

Đi... đi ngủ.

Dự cảm chẳng lành bỗng nhiên xuất hiện.

Thời Thất bị Hắc Ngạo vác trên vai, cơ thể rắn chắc của hắn làm Thời Thất đau, Hắc Ngạo đặt Thời Thất lên trên giường đá trong phòng, cởi thắt lưng ở ngay trước mặt Thời Thất, cởi áo ngoài ra để lộ thân trên gầy gò.

Nhìn chằm chằm cơ bụng tám múi gần trong gang tấc của hắn, mặt Thời Thất đỏ bừng, nàng nhảy dựng lên, chưa kịp chạy ra cửa đã bị Hắc Ngạo kéo về giường lần nữa. Hắc Ngạo nhìn Thời Thất chăm chú từ trên cao xuống, ánh mắt ấy không khỏi làm nàng run rẩy.

Thời Thất ôm chặt vòng ngực, suýt nữa sợ hết hồn.

"Ta ta ta... ta là sói đàng hoàng." Chóp mũi nàng giật giật, giọng nghẹn ngào: "Ngươi... ngươi đừng..."

Hắc Ngạo nhíu mày: "Là nàng ngủ ở đây, không phải ta ngủ với nàng."

Vừa nghe xong những lời của Hắc Ngạo, Thời Thất vừa xấu hổ vừa sợ hãi, khuôn mặt nàng ửng đỏ, cúi đầu nhìn mũi chân, im lặng không dám lên tiếng.

Cả ngày hôm nay nàng đều lo lắng hãi hùng, vốn nghĩ cho dù không hoàn thành lịch luyện thì cũng có thể nghĩ cách liên lạc với các huynh trưởng của mình. Ai ngờ... ai ngờ gặp phải tên dê lưu manh, một ngày hôm nay đã tiêu hao tất cả dũng khí ba trăm năm của nàng, nghĩ tới ngày sau... Thời Thất hoàn toàn không dám nghĩ tới.

Nàng uất ức, nước mắt lăn xuống từng giọt lớn, thấm ướt vạt áo trên người.

Thời Thất cứ nghĩ rồi khóc, nhưng chẳng hề phát ra chút âm thanh nào.

Cũng kỳ lạ, con người Hắc Ngạo trước giờ chưa từng thương hoa tiếc ngọc, rất ghét con gái khóc lóc, nhưng mà hắn lại cảm thấy... bộ dạng khóc lóc của Thời Thất rất đáng yêu, muốn người ta ôm vào trong lòng giày vò một trận.



Cho dù bụng dạ xấu xa Hắc Ngạo cũng không đành lòng trêu chọc Thời Thất nữa, vắt áo đã cởi ra lên vai rồi Hắc Ngạo quay người rời đi.

Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa của hắn, Thời Thất khóc nức nở ngước mắt: "Ngươi... ngươi đi đâu vậy?"

Hắc Ngạo không quay đầu, vẫy vẫy tay với nàng: "Có chuyện gì gọi ta, ta ở ngay bên ngoài."

Lạch cạch.

Cửa đóng lại, trong phòng rơi vào yên tĩnh.

Thời Thất do dự một chút, cẩn thận lên giường, hai tay ôm đầu gối cảnh giác nhìn cửa, qua nửa canh giờ rồi mà tên dê vô lại kia không có ý muốn vào. Thời Thất có hơi buồn ngủ, dụi dụi mắt nằm lên giường. Nàng suy nghĩ rồi cuộn người lại, khôi phục nguyên hình sói trắng nhỏ, lúc này mới yên tâm nhắm mắt lại.

Hắc Ngạo ngồi bên trên cây sồi, hắn dựa vào thân cây và cầm bầu rượu trong tay, từ nơi này vừa vặn có thể nhìn thấy cửa sổ mở rộng đối diện giường đá trong phòng. Hắc Ngạo nhìn Thời Thất trên giường.

Nguyên hình của Thời Thất vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn, toàn thân trắng muốt, lông rối xù, cái đuôi cuộn tròn ôm lấy cơ thể, nàng từ từ nhắm hai mắt lại, thật sự vô cùng đáng yêu.

Hắc Ngạo híp híp mắt, đổ rượu vào miệng rồi ngón tay thon dài cong lên, ánh nến trong phòng lập tức lụi tắt, hắn lại vung tay lên, cửa sổ mở rộng từ từ khép lại. Hắc Ngạo nghiêng đầu, khoanh tay lại, nhắm mắt ngủ.

*

Thư viện Kỳ Lân nằm ở trung tâm núi Kỳ Lân, theo nguyên tắc cho dù là yêu tộc thì cũng phải học lý thuyết giáo dục phổ cập tinh thần, các bậc cha mẹ trong yêu tộc đều dẫn con cái của mình tới thư viện Kỳ Lân tiếp nhận dạy dỗ học hành.

Thư viện Kỳ Lân khá lớn, kề núi xanh tựa nước biếc, vào lúc bình minh và hoàng hôn đều có sương mù vấn vít, vào buổi tối ngân hà trút xuống tự tạo thành một quang cảnh bao la hùng vĩ. Thư viện có tổng cộng bốn, năm trăm học sinh, trong đó có nhỏ yếu sợ phiền phức, cũng có hiếu chiến gây chuyện, bởi vì sợ yêu tộc ăn thịt ức hiếp yêu tộc nhỏ yếu nên viện trưởng chia thư viện Kỳ Lân thành hai phần, thư viện bên trái tên Càn, dành cho yêu tộc ăn thịt; thư viện bên phải tên Khôn, dành cho yêu tộc ăn chay. Dù rằng chia thành hai nhưng vẫn có học sinh Càn viện không an phận trèo tường vào Khôn viện, giở trò đùa giai dọa học sinh Khôn viện, viện trưởng hết cách, phải đổi luật, để Càn viện học buổi sáng, Khôn viện học buổi chiều.

Mà Thời Thất... không hiểu sao bị xếp vào Càn viện.

Thật ra nàng cũng chẳng biết vì sao phải tới thư viện Kỳ Lân này.

Tất nhiên nàng từng nghe tiếng tăm của thư viện này nhưng chưa bao giờ tới. Lang tộc kiêu ngạo, khinh thường giao du với các tộc khác, cho dù dạy học cũng mời giáo viên của mình, như Thời Thất càng chưa từng tới thư viện thế này, dạy nàng biết chữ cũng là tam ca của nàng.

Thời Thất mặc váy màu hồng đào đang đứng trên bục giảng lớp một Càn viện, nàng nắm chặt dây cặp thấp thỏm nhìn xuống dưới lớp. Lớp này có khoảng ba bốn mươi học sinh, đều là con trai cường tráng, người nào cũng ngồi với vẻ bất cần, nhìn Thời Thất như là... quan sát con mồi?

Cơ thể Thời Thất run lên, tầm mắt rơi vào người Hắc Ngạo ở hàng cuối cùng.

Con dê vô lại kia dựa vào thành ghế, hai chân tùy tiện gác lên bàn sách, đang lười biếng nhìn Thời Thất luống cuống.

Nàng bị con dê này kéo tới...



Buổi sáng còn chưa tỉnh ngủ đã bị con dê này kéo tới chỗ này...

"Thầy ơi, có phải nàng tới nhầm chỗ rồi không?"

"Đúng vậy, nàng phải tới Khôn viện sát vách mới đúng chứ?"

"Tiểu yêu ngươi bị gì vậy? Chẳng lẽ con cừu nhỏ? Ổ mãnh thú này không phải chỗ ngươi tới ngồi đâu."

Nhóm yêu quái này đều không phải yêu quái tốt, ngày thường kết bè kết phái gây chuyện khắp nơi, không thì đi chặn đường học sinh Khôn viện, bắt lại trêu chọc đe dọa một phen. Bây giờ bỗng nhiên một cô nương yếu ớt tới, tất nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Thầy giáo cũng có chút lúng túng.

Ông cũng cảm thấy cô nương này tới Khôn viện mới đúng, nhưng mà...

Thầy giáo cẩn thận nhìn Hắc Ngạo ngồi bên dưới, Hắc Ngạo này tuy sinh ra ở trong Linh Dương tộc xem như vô hại nhưng tư chất bất phàm, tuổi còn trẻ đã tay không bắt mãng xà hai đầu ở ngọn núi phía sau thư viện, từ đó làm cho bọn côn đồ Càn viện phục tùng, nghe theo hắn răm rắp.

Tuy ông là thầy giáo, nhưng... nhưng thực sự không quản được Hắc Ngạo.

"Trò... trò giới thiệu về bản thân với mọi người đi." Thầy giáo đẩy Thời Thất, muốn mau chóng kết thúc tình cảnh này.

"Ta... ta tên Thời Thất."

Tiếng nàng rất nhỏ, tiếng nói nhỏ bé lập tức bị tiếng trêu đùa của chúng yêu lấn át. Lá gan Thời Thất vốn nhỏ, bây giờ đâu dám mở miệng nói chuyện nữa, nàng nắm chặt nắm đấm, mắt mờ mịt sương mù, vẻ mặt tủi thân.

Thời Thất cúi đầu xuống chuẩn bị nói lại thì vào lúc này phía sau bỗng nhiên truyền tới tiếng vang chói tai, Hắc Ngạo đá văng cái bàn rồi lại ngồi xuống nhìn Thời Thất trên bục giảng. Xung quanh vừa rồi còn ồn ào lập tức yên tĩnh lại, chúng yêu lo lắng nhìn Hắc Ngạo, vẻ mặt hắn lười biếng, nhìn không ra cảm xúc.

Nhịp tim Thời Thất như trống, dời ánh mắt vội vàng nói: "Ta... ta tên Thời Thất."

Nàng nói xong, Hắc Ngạo cong môi cười.

"Đồ nhút nhát, ngồi chỗ ta này." Hắn nói, tiếng nói khàn khàn chứa sự vui vẻ.

------------

Tác giả muốn nói:

Thời Thất: Ta là sói đàng hoàng, không tùy tiện ngủ cùng dê đâu.

Hắc Ngạo: Sói đứng đắn, như thế ta càng muốn làm chuyện xấu cùng hơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương