Bị Hưởng Dụng Đích Nam Nhân
-
Chương 6
Tương lai không dự đoán trước làm cho yêu thương càng trở nên cuồng nhiệt. Chúng Hưởng cùng Âu Dương Khả toàn tâm toàn ý mà hưởng thụ, sự ngọt ngào như thiên đường và ẩn giấu phía sau là nỗi xót xa không nhìn thấy, tư vị cực đoan đan xen.
Âu Dương Khả buồn rầu.
Hắn nhìn đôi má lúm đồng tiền của Chúng Hưởng , trán Chúng Hưởng, mi của Chúng Hưởng, nghe tiếng hô hấp đều đặn trong giấc ngủ của Chúng Hưởng. Nam hài này, phải chăng thực sự mê hoặc thế nhân?
Nhưng, từ cổ chí kim, người bị lừa gạt bao giờ cũng mơ hồ. Ta hiện tại, có tỉnh táo hay không?
“Khả, ta muốn đi ra ngoài một chút.”
Mặt trời mang theo tia sáng tinh mơ chiếu nghiêng những mảng hồng lên cửa sổ, trải trên một góc giường.
Chúng Hưởng ngồi trong lòng Âu Dương Khả, đưa ra thỉnh cầu.
Không muốn để Chúng Hưởng ra ngoài, chỉ mong giữ hắn ở bên người, vĩnh viễn, chỉ ở tại nơi này… . . . . .
Đôi đồng tử của Âu Dương Khả lóe sáng, nhẹ nhàng mà hôn lên môi người yêu: “Hảo a, muốn ta đi cùng ngươi không?”
“Ta muốn một mình đi khắp nơi.” Đôi mắt trong suốt của Chúng Hưởng nhìn chăm chú gương mặt Âu Dương Khả, tựa hồ muốn tìm ra một đầu mối, lại vừa thoải mái mà nở nụ cười: “Ta còn chưa từng thử qua, một mình tự do tự tại đi dạo phố mà.”
Mỗi một lần, đều là khách nhân mang theo ra ngoài. Ngoài cửa sổ xe người thong dong đi dạo, dường như với hắn là hai người ở hai thế giới.
“Không thành vấn đề.” vẫn như mọi khi ôn nhu cười khẽ một cách sủng nịch, Âu Dương Khả nói: “Ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể đi ra ngoài cho khuây khỏa, bất quá bản thân phải cẩn thận.” Không đành lòng cướp đoạt tự do Chúng Hưởng. Âu Dương Khả cũng hiểu rõ, Chúng Hưởng khao khát chỉ là được đối xử như một người bình thường.
Trên đường người đến người đi, giờ phút này tràn ngập sức sống cùng hy vọng.
Tiếng rao hàng huyên náo tràn ngập trong tai, đối với Chúng Hưởng mà nói tựa như âm nhạc động lòng người .
Những cô gái ăn mặc trang phục chuyên môn váy ngắn xinh đẹp, hai người hai bên đứng ngoài cửa vỗ tay, cùng tiết tấu hô lớn: “Đổi mùa giảm giá, mời vào xem!” Chúng Hưởng ở ngoài cửa thú vị mà nhìn chằm chằm, lập tức một cô gái buộc tóc đuôi ngựa khuôn mặt tươi cười đón chào.
“Tiên sinh, đến đây nhìn một cái, hôm nay có hoạt động ưu đãi a!” Đối diện với nam nhân tuấn tú như vậy, tự nhiên nụ cười cũng thêm phần sáng lạn.
Đã lớn thế này, nhưng chưa bao giờ tự mình thưởng thức thú vui mua sắm. Tất cả quần áo của hắn, đều do khách nhân mang theo, như trang phục giống với búp bê vậy.
Chúng Hưởng hiếu kỳ mỉm cười, làm cho các cô gái ở cửa cũng khoe ra nụ cười kinh diễm.
“Ngươi có phải hay không một ngôi sao điện ảnh a?” Bị nhiệt tình bắt chuyện, rốt cuộc cũng đã đi vào cửa hàng chuyên mại tràn ngập người. Chúng Hưởng dáng vẻ tươi cười ngại ngùng cùng sự an tĩnh động lòng người, nhận được càng nhiều ánh nhìn thân thiện.
Hảo ấm áp, nơi yếu đuối trong lòng, cũng được sưởi ấm.
Được giới thiệu vài bộ trang phục thể thao, ngoan ngoãn mà mang đến phòng thay đồ thử lại, vừa tạo nên một trận khen ngợi trầm trồ. Chân thật, những lời ca ngợi thuần túy, không hề mang mục đích cùng dục vọng.
Ngay sau đó, mua lại. Lấy tiền ra, ngoan ngoãn đến quầy thu ngân thanh toán. Âu Dương Khả đưa cho rất nhiều tiền, xem ra chỉ dùng cho việc này.
“Hoan nghênh đã quang lâm!” Nhân viên quầy thu sôi nổi mà chào hỏi, nhưng khi bốn mắt chạm nhau lại trở nên ngây ngốc.
Chúng Hưởng vẫn luôn mang theo nụ cười thản nhiên khoái trá lập tức biến mất, hắn sắc mặt trắng bệch, nhìn người trước mặt.
Độ Phi, mặc quần áo chuyên môn, cũng há hốc miệng trừng mắt nhìn Chúng Hưởng.
Cũng thật không ngờ, cư nhiên ở nơi này gặp lại người quen trước đây của mình. Mọi âm thanh nói cười ấm áp thân thiện, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành sự coi thường cùng khinh thị.
Cả hai ngây ngốc trong chốc lát, Độ Phi ngược lại sớm phản ứng. Một lần nữa khoác lên dáng tươi cười thành thật, tiếp nhận quần áo trong tay Chúng Hưởng, nhanh nhẹn đến nơi tính tiền.
“Tổng cộng là —— bảy trăm năm mươi sáu đồng. Cám ơn!”
Chúng Hưởng hơi an tâm một chút. Thật vất vả mới được cảm thụ sự ấm áp bình thường, hắn không muốn bị phá hư hoàn toàn. Cho dù chỉ là giả dối nhất thời cũng tốt.
Thanh toán tiền, ngay cả tiền trả lại cũng không cần, cầm lấy quần áo liền vội vàng hướng ra ngoài, trốn chạy hết thảy quá khứ đau thương.
“Chờ một chút!” Độ Phi chạy đến, bắt được hắn nói: “Chúng Hưởng, đã lâu không gặp rồi.”
“Tiểu Phi, là bằng hữu của ngươi sao?” Hai cô gái chào hàng bên cạnh cười hỏi.
Độ Phi mỉm cười gật đầu: “Đúng a, bằng hữu của ta.”
“Quả nhiên, người bộ dáng đẹp trai chỉ tìm bằng hữu cũng đẹp trai, phải giới thiệu cho chúng ta đấy.”
Độ Phi cười đáp ứng.
Chúng Hưởng bị hắn kéo tay, trong lòng cười lạnh. Bằng hữu, ta chưa từng có bằng hữu. Tại Phàm Gian cùng nhau bán rẻ chính mình, cư nhiên có thể mang danh phận bằng hữu?
Độ Phi cười rất nhiệt tình, tựa hồ thật sự cao hứng khi gặp được Chúng Hưởng: “Ta bây giờ có thể thay ca rồi, đi, ta mời ngươi uống đi.”
Không muốn làm to chuyện ồn ào, cũng không muốn gây sự chú ý cho mọi người . Chúng Hưởng để Độ Phi lôi kéo, cả hai ngồi vào một quán cà phê ven đường.
Nhân viên phục vụ quán cà phê cười ngọt ngào cới Độ Phi, từ xa tặng hắn một cái hôn gió.
Chúng Hưởng lạnh lùng quan sát, nhìn Độ Phi như mở cờ trong bụng mà đáp lại.
“Thật không ngờ ta cũng có vận khí như ngươi, có thể gặp được… . . . Gặp được . . .” Độ Phi vô cùng vui vẻ tràn đầy hào hứng, nói đến đoạn sau lại xấu hổ mà nhìn về phía nhân viên phục vụ cao lớn sau quầy bar.
Chúng Hưởng nhìn nhìn người nhân viên xem ra là người yêu của Độ Phi kia, hờ hững nói: “Ngươi rời khỏi Phàm Gian rồi?”
“Đúng a, sau khi ngươi đi, ta liền gặp được hắn.” Độ Phi trong lòng ngọt ngào, mặt cũng đỏ lên: “Hắn nói chúng ta sau này cùng một chỗ đi, sau đó liền… . . .” Thẹn thùng mà cười. “Tiện thể hiện tại đi làm thu ngân ở một quán chuyên mại.”
“Rất hạnh phúc a… . .”
Độ Phi nghe không ra ý mỉa mai trong lời nói của Chúng Hưởng, cư nhiên khuôn mặt ửng hồng gật đầu: “Ân, rất hạnh phúc.” Hắn thừa nhận nói, như thể đang chìm đắm trong hạnh phúc: “Chưa bao giờ biết rằng, ta còn có thể có cuộc sống hạnh phúc như vậy, không thể so với bây giờ được. Trước kia tại Phàm Gian, ta còn tưởng rằng đời này chỉ có chơi đùa.”
Trong lòng Chúng Hưởng giống như bị gai đâm, nhìn Độ Phi ngây thơ đáng yêu được đắm chìm trong hạnh phúc, cùng với người yêu cao lớn của hắn liếc mắt đưa tình, hận không thể tìm ra một lời để nói có thể phá hủy người khác, đem hắn từ trên mây một cước đá xuống.
Nhưng Độ Phi lại nghiêng tới trước, cầm lấy tay hắn, chân thành nói: “Đây hết thảy đều phải cảm tạ ngươi, ta thật sự thật sự, rất cảm kích ngươi, ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta.”
Quả thực không hiểu tại sao, Chúng Hưởng nhớ rõ trước kia ở Phàm Gian phi thường bận rộn , cùng với tiểu tử này căn bản cũng không nói qua mấy câu.
“Nếu như không phải nhờ ngươi, ta căn bản là không tin còn có người có thể yêu ta, như vậy thực sự yêu ta. Thế nhưng từ trường hợp của ngươi, nhìn thủ lĩnh yêu ngươi như vậy, ta đã nghĩ… . . Ta nghĩ, có thể cũng sẽ có người, yêu ta như vậy. Cho nên một lần gặp gỡ hắn, ta liền theo hắn đi, không chút nào do dự. Ta cả đời này, chưa từng có quyết tâm như vậy. Thật sự thật sự, rất cảm kích ngươi.”
Độ Phi dùng rất nhiều “Thật sự thật sự “, dường như tìm không được lời nào để hình dung được sự cảm kích của hắn đối với Chúng Hưởng.
Chúng Hưởng cười khổ, vì nguyên nhân như vậy, được trở thành “Bằng hữu tốt nhất “, hơn nữa lại vô cùng cảm kích, quả thật là lời nói chua xót vô cùng.
Trái tim đố kỵ đã dần hồi phục, Chúng Hưởng cười đến có phần thê lương, nhẹ uống tách cà phê.
Tư vị đậm đặc thơm ngon, lan tỏa trong miệng.
“Hắn pha cà phê, uống ngon lắm.” Độ Phi nhẹ nhàng nói, ngọt ngào cười.
Chúng Hưởng không nhịn được, phóng đãng mà cười sằng sặc, khiến những vị khách trong quán cà phê nhìn chằm chằm. Độ Phi lại không để ý, vẫn như cũ cười ngây ngô nhìn hắn.
Chúng Hưởng ngừng lại, lẳng lặng nhìn chăm chú gương mặt thanh tú.
Các ngươi có thể cùng một chỗ bao lâu? Chờ hắn nếm đủ mới mẻ rồi, có lẽ sẽ bắt đầu ghét bỏ quá khứ của ngươi.
Ngọt ngào lại càng ngày càng lãnh đạm, quá khứ cũng không thể phai mờ… … .
Không đem những lời đó nói ra khỏi miệng, hắn đã quá mức đau khổ, liên lụy tới cả Âu Dương Khả cũng bị giày vò, hà tất phải kéo theo Độ Phi?
Tương lai mờ mịt lúc nào cũng quanh quẩn trong đầu, đấu tranh suy nghĩ hủy diệt hết thảy hạnh phúc hư ảo, để những ý niệm trong đầu hoàn toàn kết thúc, không biết sẽ khiến Chúng Hưởng làm ra chuyện tình đáng sợ đến thế nào.
“Chúng Hưởng, ngươi có khỏe không?” Độ Phi nghiêng đầu hỏi, cuộc sống tại Phàm Gian, tựa hồ không gây tổn hại đến lòng chân thành của hắn : “Ta nghĩ, Âu Dương Khả nhất định đối với ngươi tốt lắm.”
“Đúng vậy, hắn đối với ta tốt lắm.” Nếu như quên đi mối cừu hận của phụ thân chúng ta, quên đi ý đồ muốn ăn tươi nuốt sống của mọi người trong Đồng Tâm đối với ta.
Độ Phi thẹn thùng, kiên định mà đặt lên tay Chúng Hưởng trên mặt bàn, ngón tay nhỏ nhắn, trắng nõn giống nhau đan lại thành một khối, một đôi ấm áp, một đôi lạnh băng như tuyết. “Chúng ta đều sẽ hạnh phúc.” Hắn tươi cười thật xinh đẹp, trong nháy mắt ngay cả Chúng Hưởng cũng cảm thấy không sánh bằng .
Độ Phi nói: “Hạnh phúc cứ như vậy thêm nữa… . . .”
Mặt trời chiều ngả về tây, đã tới lúc phải trở về.
Độ Phi đứng bên cạnh người yêu vẫy tay chào từ biệt Chúng Hưởng.
Được ánh sáng nhu hòa của mặt trời chiếu rọi, bên tai vẫn quanh quẩn thanh âm của Độ Phi :
“Chúng ta đều sẽ hạnh phúc…”
“Hạnh phúc cứ như thế thêm nữa… . . . .”
Thanh âm đẹp đẽ quá
Thủa ban sơ khi chúa trời mở mắt, lời đầu tiên truyền đến đối với thế nhân, phải chăng là thanh âm tuyệt đẹp như vậy?
Hết chương6
Bị hưởng dụng đích nam nhân
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook