Bị Ép Kết Hôn
Chương 9



Bị ép kết hôn
Trans: Ying Ying

Chương 09
Ngày hôm sau, hai người ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao, Đoạn Minh Sâm mơ mơ màng màng mò tay qua người nằm cạnh, cứ tưởng là mãnh nam nào đó, mắt còn chưa mở đã tranh thủ sờ soạn: Wao ~ rắn chắc quá đi ~
Ôn Hạc Xuyên nửa tỉnh nửa mê bị sờ đến phát ngứa, hắn vốn chẳng quan tâm nhưng không ngờ bàn tay hư hỏng kia được nước làm tới muốn mò xuống đũng quần hắn.

Ôn Hạc Xuyên lập tức bắt lấy bàn tay không thành thật này, hắn phải xem thử nhóc con nào có gan chủ động khiêu khích mình.

Mở mắt ra liền thấy Đoạn Minh Sâm, cậu cũng đang nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc rồi cùng đồng thanh nói: "Đệt." Thế là cả hai quay lưng định ngủ tiếp.

Năm phút sau quản gia đến gõ cửa: "Thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong rồi, khi nào mới khởi hành đến nhà lão gia bên kia?"
Ôn Hạc Xuyên lập tức bật dậy, sau đó đạp Đoạn Minh Sâm một cái: "Mau dậy đi! Còn qua thăm ông ngoại tôi."
Đoạn Minh Sâm bị đạp miễn cưỡng ngọ nguậy hai cái, nhưng vẫn không có dấu hiệu muốn ngồi dậy.

Ôn Hạc Xuyên nhìn đồng hồ rồi trực tiếp xốc chăn cậu lên: "Lại còn giả vờ nữa! Mau dậy đi!"

Không còn mền che đậy, Đoạn Minh Sâm tóc tai bù xù quạu quọ ngồi dậy, thực sự là tự mình đánh rớt hình tượng: "Đậu má! Đã chịu thiệt gả cho anh còn bắt dậy sớm là sao!"
Ôn Hạc Xuyên buồn cười nhìn dáng vẻ lúc này của cậu: "Giống chó lông xù quá nhỉ?"
"Im đi đồ ngu!"
"Nhanh đi thay đồ đi."
Đoạn Minh Sâm cũng biết gặp trưởng bối không được tới trễ, tuy rằng cậu đang rất không vui nhưng vẫn ngồi dậy mặc quần áo rồi đi rửa mặt.

Ôn Hạc Xuyên cũng đang trong nhà vệ sinh, cậu đứng sau hắn ngáp dài một cái: "Khi nào mới chuyển nhà vậy? Đi vệ sinh cũng phải chen chúc với anh!"
"Chờ thêm hai ngày nữa đi."
"Nhanh nhanh lên đó nha! Đã lâu rồi tôi chưa bị nhốt ở ngoài vì đi chơi về muộn như hôm qua."
Ôn Hạc Xuyên nặn kem đánh răng lên bàn chải rồi đưa cho cậu: "Mau đánh răng đi, đừng phí thời gian nữa."
"Ủa ủa tôi còn phải tắm rồi mới đi nha."
Ôn Hạc Xuyên cầm đồ cạo râu quay đầu nhìn cậu đánh giá một lúc, Đoạn Minh Sâm ngơ ngác nhìn hắn: "Nhìn gì mà nhìn, chưa từng thấy mỹ nam à."
Ôn Hạc Xuyên gật đầu: "Đã không có nhan sắc còn tắm rửa làm gì cho tốn sức."
Đoạn Minh Sâm không thèm phản bác, cậu trực tiếp cầm ly nước hất lên đũng quần Ôn Hạc Xuyên, vệt nước chảy dài thấm ướt ra xung quanh, Đoạn Minh Sâm vừa nhìn vừa huýt sáo: "Wow ~ lớn ghê nha."
Hai người cà khịa nhau cả buổi mới chỉnh tề xuống lầu, Ôn Nghị đang ngồi chơi cờ với quản gia bên dưới, ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ: "Hai đứa ngủ ngon không?"
Đoạn Minh Sâm ngoan ngoãn gật đầu: "Rất ngon ạ, cảm giác như ở nhà mình vậy."
Ôn Nghị nở nụ cười: "Không còn sớm nữa, con mau đi hỏi thăm ông ngoại, dì Nghiêm cũng có ở đó."
Nghiêm gia cách nhà Đoạn Minh Sâm từng ở khi còn bé không xa lắm, cậu cũng nhớ chút chút đường đi đến, khi còn nhỏ đã từng tới Nghiêm gia chơi vài lần.

Xe còn chưa đến cửa đã có người đứng đón, Đoạn Minh Sâm híp mắt nhìn một chút: "Hình như là mẹ anh đó."
"Ừm." Ôn Hạc Xuyên không hài lòng cau mày: "Thân thể bà không tốt còn ra đây hứng gió."
Dứt lời hắn lái xe nhanh hơn.

Nghiêm phu nhân thấy bọn họ xuống xe liền dịu dàng cười: "Minh Sâm còn nhớ dì không nè?"
Ôn Hạc Xuyên tới gần Nghiêm phu nhân, sau đó cởi áo khoác của mình choàng lên cho bà, Nghiêm phu nhân nhỏ giọng nói: "Không sao đâu."
Đoạn Minh Sâm lễ phép cúi đầu: "Con chào dì."
Nghiêm phu nhân gật đầu, sau đó nắm tay cậu dẫn vào nhà.

Nghiêm lão gia đang ngồi chờ trong phòng khách, mắt thấy bọn họ liền nhanh chóng vẫy tay: "Vất vả rồi, vất vả rồi."
Ôn Hạc Xuyên đột nhiên lớn tiếng trả lời: "Không vất vả đâu ông ngoại!"
Đoạn Minh Sâm đứng bên cạnh sợ hết hồn, Ôn Hạc Xuyên giải thích với cậu: "Ông ngoại tôi bị lãng tai."
Đoạn Minh Sâm gật gật đầu, sau đó cũng lớn giọng: "Chào ông ngoại, con là Đoạn Minh Sâm!"
Nghiêm lão gia híp mắt nhìn: "Ông nhớ rồi nhớ rồi, cháu trai của lão Đoạn đây mà." Sau đó ông quay đầu hỏi Ôn Hạc Xuyên: "Nghe nói dạo trước con đánh nhau với Minh Sâm hả?"

Ôn Hạc Xuyên nhất thời không nhớ ra: "Lúc nào nhỉ?"
Nghiêm lão gia dùng sức nện cây gậy xuống đất hai cái: "Lão Đoạn nói con đánh Minh Sâm, muốn ông dạy dỗ lại con đó."
Ôn Hạc Xuyên cảm thấy hoang mang, hắn quay đầu nhỏ giọng hỏi Đoạn Minh Sâm: "Lúc nào vậy?"
Đoạn Minh Sâm liếc mắt nhìn hắn: "Hôm lăn giường lần đầu đó."
"Đệt, chuyện này cũng đi méc hả?"
"Ơ sao lại không, tôi đã nói là anh bạo hành tôi đó."
Ôn Hạc Xuyên quay đầu nhìn Nghiêm phu nhân, bà đang ngồi một bên yên lặng uống trà, hắn quyết định không tranh cãi với Đoạn Minh Sâm nữa.

Trò chuyện cùng ông ngoại một lúc rồi người hầu dìu ông đi nghỉ ngơi, Nghiêm phu nhân vẫn nhìn bọn họ nói chuyện, trong đáy mắt mang theo tia dịu dàng: "Không ngờ các con lại kết hôn với nhau."
Đoạn Minh Sâm gật đầu: "Thực ra con cũng không ngờ luôn á." Cảm giác Ôn Hạc Xuyên ngồi kế bên lấy tay khều khều mình, cậu nhanh chóng đổi giọng: "Nhưng yêu rồi thì biết làm sao."
Nghiêm phu nhân che miệng cười: "Minh Sâm vẫn luôn đáng yêu như vậy.

Khi còn bé, con với Hạc Xuyên thường chí chóe gây cãi, bác lại cứ nghĩ hai đứa không thích nhau."
Đoạn Minh Sâm âm thầm tán thành trong lòng: Ghét nhau thật mà!
"Còn nhỏ không hiểu chuyện thôi, có rất nhiều việc con đã quên mất."
"Hai đứa lúc đó suốt ngày đi theo cháu Hạ gia, luôn tươi cười với đứa bé kia, bác còn tưởng tụi con thích đứa nhỏ đó."
Đoạn Minh Sâm âm thầm khen ngợi Nghiêm phu nhân, dì Nghiêm quan sát thật tỉ mỉ nha.

Nghiêm phu nhân nhớ đến chuyện trước đây trong lòng rất vui vẻ: "Có lần hai đứa đánh nhau rất ác, tới giờ bác vẫn chưa biết nguyên nhân, rõ ràng lúc đó còn cùng nhau hi hi ha ha làm bài tập mà."
Đoạn Minh Sâm quay đầu nhìn Ôn Hạc Xuyên, tiện thể nhớ lại một chút.

Trước khi Đoạn Minh Sâm dọn đến nơi ở khác, mỗi ngày cậu đều quấn lấy Hạ Vân.

Đoạn Minh Sâm thích chơi với Hạ Vân, Ôn Hạc Xuyên cũng vậy.

Khi còn bé, Hạ Vân trắng nõn rất đáng yêu, ngày nào cũng mặc một bộ vest nhỏ chỉnh tề, dù đứng hay ngồi đều rất lễ phép, thành tích học tập thì luôn đứng đầu trong nhà trẻ.

Đoạn Minh Sâm từ nhỏ đã không cùng đẳng cấp với Hạ Vân, những lúc bị ba thuyết giáo ông luôn lấy Hạ Vân ra làm tấm gương soi sáng cho cậu.

Theo lý mà nói thì con nhà người luôn bị ghét, thế nhưng Đoạn Minh Sâm lúc bé đã rất có gu, ba cậu càng khen Hạ Vân thì cậu lại càng u mê y.

Cậu dùng một cục kẹo để kết bạn với Hạ Vân, Ôn Hạc Xuyên phải dùng hai cục sô cô la mới được gia nhập tổ chức của bọn cậu.


Ôn Hạc Xuyên từ nhỏ đã rất giỏi giả vờ, trước mặt người khác luôn mẫu mực lễ phép, nhưng sau lưng chính là ác ma gian tà.

Đoạn Minh Sâm có ấn tượng khá tốt với hắn, đơn giản vì Ôn Hạc Xuyên với Hạ Vân đều là những bạn nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.

Có một ngày nọ, Ôn Hạc Xuyên kéo Đoạn Minh Sâm đến một góc tường rồi nhét vào tay cậu một hộp sô cô la: "Tôi muốn cùng Hạ Vân về chung, cậu đừng đi theo được không?"
Bàn tay nhỏ mền mại của Đoạn Minh Sâm vừa định mở hộp sô cô la ra: "Tại sao vậy?"
"Cậu nhìn như con gái ý, tôi với Hạ Vân chỉ thích chơi với con trai thôi."
Đoạn Minh Sâm lúc nhỏ cực kỳ ghét người khác nói mình nhìn như con gái, khác hẳn với khi lớn lên, cậu đã luyện thành công kĩ năng bỏ ngoài tai những lời mèo kêu chó sủa.

Cậu suy nghĩ một lát cũng hiểu được ý tứ của Ôn Hạc Xuyên, tên nhóc con này muốn dùng sô cô la để hối lộ mình, sau đó độc chiếm Hạ Vân đây mà hừ hừ.

Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng tức giận, cậu ném hộp sô cô la vào người Ôn Hạc Xuyên rồi phun một bãi nước bọt lên áo sơ mi của hắn: "Ôn Hạc Xuyên, cậu là đồ ngu! Hạ Vân chỉ chơi với tôi thôi!"
Ôn Hạc Xuyên cau mày nhìn cậu: "Đoạn Minh Sâm, tại sao cậu lại mắng tôi?"
"Ông đây thích mắng cậu đấy!!" Dứt lời cậu liền phun thêm một bãi nước bọt vô mặt Ôn Hạc Xuyên, sau đó quay người chạy thật nhanh.

Thế là về sau chỉ cần chỗ nào có Hạ Vân, bọn họ đều kè kè đi theo.

Ôn Hạc Xuyên cảm thấy chuyện này cần được giải quyết, nên hắn nói với Đoạn Minh Sâm: "Hay là tụi mình hỏi Hạ Vân đi, xem cậu ấy thích chơi với ai, người nào thua thì tự rút lui được không?"
Đoạn Minh Sâm suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý, vì vậy cuối tuần Ôn Hạc Xuyên mời cậu cùng Hạ Vân đến nhà làm bài tập chung.

Hạ Vân lễ phép ngồi xuống ghế nhỏ do Nghiêm phu nhân chuẩn bị sẵn, Đoạn Minh Sâm liếc mắt nhìn Ôn Hạc Xuyên cướp lời: "Hạ Vân, tớ rất thích chơi với cậu, cậu cũng thích tớ phải không?"
Ôn Hạc Xuyên không ngờ cậu lại nói thẳng ra như vậy, không đợi Hạ Vân trả lời hắn cũng liền hỏi theo: "Hạ Vân, tớ cũng rất thích chơi với cậu, cậu thích tớ hay Đoạn Minh Sâm vậy?"
Hạ Vân im lặng nửa ngày không nói gì, chờ y viết xong con chữ cuối cùng rồi mới đóng tập lại, sau đó ngồi thẳng lưng trả lời bọn họ: "Tớ thích bạn Dương Tiểu Hoa lớp A, tớ muốn chơi với bạn ấy."

Hạ Vân hay lắm *bật ngón cái*.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương