Bị Ép Kết Hôn
-
Chương 13
Bị ép kết hôn
Trans: Ying Ying
–
Chương 13
Mấy tiếng sau, rốt cuộc cũng có nước, Đoạn Minh Sâm giành đi tắm trước.
Chờ hai người chuẩn bị xong cũng đã đến chín giờ tối, ban đêm ở nông thôn không giống thành phố lúc nào cũng sáng ánh đèn.
Buổi tối ở đây không ai muốn ra đường cả, hai người vất vả tìm kiếm cả đoạn đường mới thấy một quán ăn kiêm tạp hóa nhỏ đang chuẩn bị đóng cửa, Đoạn Minh Sâm chỉ lấy một ít bánh quy, cậu quay đầu nhìn Ôn Hạc Xuyên, có chút sững sờ: "Anh định làm cơm à?"
"Đúng vậy."
Cậu cầm mấy bịch bánh quy cùng Ôn Hạc Xuyên trở lại căn nhà nhỏ.
Về tới nơi, Ôn Hạc Xuyên mang mấy túi nguyên liệu nấu ăn vào nhà bếp.
Có đánh chết Đoạn Minh Sâm cũng không tin Ôn Hạc Xuyên biết nấu ăn, cậu mở một bịch bánh quy cho vào miệng, vừa nhai rạp rạp vừa nhìn Ôn Hạc Xuyên làm bếp.
Kết quả đưa ra là Ôn Hạc Xuyên nấu ăn rất thành thạo, hắn làm một phần bắp cải trộn dầu dấm cùng một đĩa trứng chiên.
Ôn Hạc Xuyên dọn hai món ra bàn ăn, Đoạn Minh Sâm cũng nhanh chóng dẹp bịch bánh sang một bên, cậu đặc biệt hiểu chuyện chủ động vào nhà bếp dọn chén đũa lên, vừa nhìn thấy Ôn Hạc Xuyên đôi mắt liền sáng lấp lánh nói lời nịnh hót: "Anh thật lợi hại."
Ôn Hạc Xuyên đưa mắt nhìn cậu: "Bộ cậu thiếu xoạc hả."
Đoạn Minh Sâm hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy nha."
"Vậy tôi không xoạc đâu."
"Ông đây cũng không thèm xoạc với đồ ngu ngốc như anh!"
Đoạn Minh Sâm múc cho mình một chén cơm: "Anh làm sao biết nấu cơm vậy, ở nhà có thời gian học cái này luôn hở?"
"Học được lúc ở trên này, lần đầu bị đi đày là năm 13 tuổi."
"Vì sao vậy?"
"Có lẽ là do đánh nhau, quên mất rồi, sau này thì trung bình một năm sẽ bị đi đày một lần."
"Anh chịu được luôn hả? Vậy mỗi lần lên đây anh sẽ làm gì? Không phải chỉ ở trong phòng thôi chứ!"
"Lúc đầu thì có chút không phục, muốn đi chơi nhưng ở đây chẳng có gì để chơi, tôi chỉ có thể ở trong phòng chờ ba đến đón về.
Sau này tập thành thói quen, ba tôi liên hệ với bên trường học bắt đầu quyên góp một ít vật phẩm, cứ mỗi lần tôi lên đây đều sẽ tự mình đưa tới vài thứ."
Đoạn Minh Sâm run sợ làm rớt miếng trứng chiên xuống bàn: "Wow Ôn Hạc Xuyên, hình tượng của anh đột nhiên thay đổi luôn nha."
Ôn Hạc Xuyên thừa dịp cậu không để ý đến hai miếng trứng cuối cùng, hắn nhanh tay gắp hết vào chén của mình: "Cậu thì hiểu tôi được bao nhiêu đâu? Lúc cậu bảy, tám tuổi đã dọn đi, sau này có dịp nghỉ mới cùng Hạ Vân đến nhà tôi, chúng ta gặp mặt cũng toàn xã giao vài câu chữi mắng."
"Cũng đúng ha, nhưng dù cho có như vậy cũng không thể giúp anh tẩy trắng việc anh muốn bỏ thuốc Hạ Vân đâu nhé."
Ôn Hạc Xuyên ăn xong trứng chiên liền gắp mấy miếng cải trắng còn sót lại vào chén: "Thật ra tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu chuyện này, rốt cuộc ai đã nói với cậu là tôi muốn bỏ thuốc Hạ Vân?"
"Đỗ Diên á."
Ôn Hạc Xuyên gật đầu không nói gì thêm, hắn ăn xong miếng cơm cuối cùng rồi để chén lên bàn: "Tôi nấu cơm, cậu rửa chén?"
Đoạn Minh Sâm vừa định trả lời, cậu cúi đầu nhìn xuống bàn liền thấy đồ ăn đã không cánh mà bay.
"Con mẹ nó, anh chừa cho tôi một ít sẽ chết hả!!"
Buổi tối, hai người chen chúc trên chiếc giường nhỏ.
Sáng hôm sau, Đoạn Minh Sâm mơ mơ màng màng đi xả nước, đang định về giường ngủ tiếp, vừa mới nằm xuống liền phát hiện bên cạnh ít đi một người.
Cậu lớn tiếng kêu: "Ôn Hạc Xuyên!"
Đáp lại cậu là khoảng không gian yên lặng, nằm trên giường lăn lộn được mười phút thì đột nhiên tiếng di động vang lên, cậu mò mò tủ đầu giường lúc lâu mới tìm thấy điện thoại cầm lên nghe: "Ai vậy."
"Mặc quần áo xuống lầu."
Đoạn Minh Sâm còn chưa tỉnh ngủ, ậm ừ hỏi: "Làm gì vậy."
"Dẫn cậu đi làm việc tốt."
"Không đi, tôi không bao giờ làm việc tốt, tôi chỉ muốn ở phòng chơi game."
"Vậy ư?"
"Đúng vậy."
"Quên nói cho cậu biết, chỗ này buổi sáng lúc nào cũng sẽ cúp điện, lúc tôi ra ngoài thì đã cúp rồi."
Đoạn Minh Sâm mở mắt nhìn điện thoại của mình một chút, hôm qua cậu quên sạc nên giờ chỉ còn 20% pin, thế nhưng cậu không muốn nhúc nhích: "Vậy tôi ngủ tiếp."
"Không ai nấu cơm cho cậu ăn."
"Tôi sẽ tự đi mua nha."
"Được." Sau đó liền quyết đoán cúp điện thoại.
Đoạn Minh Sâm nằm trên giường dụi mắt một cái rồi đột nhiên ngồi thẳng người dậy, cậu mặc tạm quần đùi chạy như bay đến phòng khách lăn qua lộn lại tìm kiếm thứ gì đó nửa ngày, cuối cùng đành cầm điện thoại gọi cho Ôn Hạc Xuyên: "Bóp tiền đâu!"
"Tôi lấy đi rồi."
"Phắc!"
Đoạn Minh Sâm rất không tình nguyện đi xuống lầu, Ôn Hạc Xuyên không biết ở đâu tìm được một chiếc xe đang mở cửa sẵn chờ cậu.
"Làm gì vậy, hôm qua đã mệt như cún rồi, sao hôm nay còn không để cho tôi ngủ."
Ôn Hạc Xuyên buồn cười nhìn mái tóc bù xù như bông hoa của cậu: "Tôi có bắt cậu phải đi sao?"
"Vậy anh đưa bóp tiền cho tôi đi!"
"Không cho."
"Anh đã không cho! Mẹ nó, rõ ràng là bắt buộc mà!"
"Tôi thích thế."
"Đệt!"
Sau khi lên xe, Đoạn Minh Sâm không thèm để ý đến Ôn Hạc Xuyên nữa, cậu đang cực kì hối hận vì sao lúc đó mình lại tùy tiện kết hôn với Ôn Hạc Xuyên, đây quả thực là sai lầm kinh khủng trong đời cậu.
Một đường đi thẳng đến địa điểm mất khoảng một tiếng, Đoạn Minh Sâm từ trong xe nhìn thấy một trường tiểu học hai tầng, diện tích không lớn lắm, sân luyện tập bây giờ đang là giờ học, trên sân còn có một khung bóng rổ.
Cả hai vừa xuống xe liền thấy một bác lớn tuổi đang chầm chậm chạy lại phía mình, sau khi đứng vững ông sốt sắng chà tay vào quần rồi mới nói: "Ôn tiên sinh, vất vả cho cháu rồi."
Ôn Hạc Xuyên vẫn luôn có thái độ tôn trọng đối với trưởng bối, hắn nghiêng mình bắt tay: "Hiệu trưởng, đã lâu không gặp."
Hiệu trưởng vội vàng gật đầu, sau đó ông nhìn sang Đoạn Minh Sâm: "Vị tiên sinh này là?"
Ôn Hạc Xuyên lên tiếng giới thiệu: "Vị này là nhân viên bốc vác cháu mời tới."
Đoạn Minh Sâm mới vừa hơi cảm động trước hình tượng mới của Ôn Hạc Xuyên liền bị câu nói này của hắn triệt để hủy diệt chút thiện cảm đó.
–
Hẳn là nhân viên bốc vác =))) Cái số cưới chồng thật vất vả a ~.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook