Bị Độc Thân
-
Chương 3-7: Tình yêu của mình, một khi đã bắt đầu thì không muốn dừng lại nữa
3.7 Tình yêu của mình, một khi đã bắt đầu thì không muốn dừng lại nữa
“Thực sự từ bỏ, thực sự chia tay, không phải nói chuyện là có thể phân định rạch ròi được. Thực sự chia tay không cần phải nói ra, không vì lý do gì mà kết thúc, dần dần tan biến không để lại chút dấu vết. Nếu người đó thực sự yêu thương, không nỡ rời xa cô, làm sao có thể nói ra những lời như kiểu bảo cô hãy thử suy nghĩ đến những người đàn ông khác chứ?
Tình yêu cũng giống như một dòng sông, chảy đến đâu thì biết đến đấy. Những gì chúng ta có thể làm được chỉ là chảy theo.
Đàn ông và phụ nữ hoàn toàn khác nhau. Phụ nữ nói chia tay có đôi khi chỉ là lời nói lúc tức giận, hoặc để chờ đợi phản ứng của người kia. Còn đàn ông nói chia tay tức là anh ta đã suy nghĩ một cách kỹ càng.”
Hiểu Khê nhẫn nại chờ đợi phản ứng của Nguyên Kiệt sau khi nhận được bức thư đó. Nhưng đã hơn một tuần nay, Nguyên Kiệt vẫn chưa có bất cứ hồi âm gì. Anh chưa nhận được sao? Không thể nào, EMS nhất định sẽ phái nhân viên đưa thư tới tận tay người nhận. Hiểu Khê vô cùng lo lắng, buổi tối cô gọi điện cho Nguyên Kiệt, không phải máy bận thì là tắt máy. Hiểu Khê cảm thấy vô cùng lạc lõng. Hàng ngày, cô phải đối mặt với hai tình trạng, một là đã rất muộn mà vẫn không ngủ được; hai là tỉnh dậy từ khi còn rất sớm. Phải chăng trong thư cô đã viết điều gì không thỏa đáng? Hay là anh gặp phiền phức gì trong công việc? Hoặc giả anh đã phải lòng người phụ nữ khác? Cuối cùng, Hiểu Khê đã cảm nhận được sự lạnh nhạt của anh, sự lạnh lùng hơn cả tiết trời đông giá giữa đêm khuya ở Bắc Kinh này, điều ấy khiến người ta càng thêm khó chịu.
“Tại sao mình lại như thế chứ? Con người phóng khoáng trước kia của mình đâu rồi? Tại sao mình lại phải như thế? Anh ấy lạnh nhạt, tại sao mình không thể làm y như vậy được chứ?” Hiểu Khê không ngừng chất vấn bản thân. Sau khi tắm xong, cô bỗng thấy mình tinh khiết, trong trắng tựa nữ thần. Cô đột nhiên cảm thấy cứ để mọi chuyện tiếp tục diễn ra thế này, đối với cô sẽ vô cùng bất lợi. Cho dù tâm trạng của mình có thể nào thì vẫn phải giữ vững khí thế của bản thân. Vì vậy, cô quyết định dừng lại, suy ngẫm cho thật kĩ càng.
Hiểu Khê kiềm chế bản thân, không để mình tiếp tục nghĩ đến anh mà liên lạc với anh nữa. Cô cứ thế vượt qua đau khổ. Sau hơn mười ngày trời, Nguyên Kiệt vẫn chẳng buồn chủ động liên hệ gì với cô hết. Lúc này, họ thật giống như hai con người xa lạ, chưa từng quen biết. Hiểu Khê quyết định tìm hiểu thông tin từ chỗ Giai Hân, có lẽ chị sẽ biết nhiều chuyện liên quan đến công việc của Nguyên Kiệt hơn, biết đâu anh thực sự gặp vấn đề gì quan trọng cần phải giải quyết nên không có thời gian để tâm đến những chuyện khác. Cô tự vẽ ra hàng ngàn hàng vạn khả năng. Nhưng rồi câu trả lời của Giai Hân cũng không rõ lắm. Bởi vì sau khi anh đến Quảng Châu, hai người họ cũng chẳng liên lạc gì nữa.
“Đừng suy nghĩ quá nhiều, em vẫn còn trẻ trung, còn rất nhiều cơ hội mà. Hà tất phải đặt quá nhiều tâm tư tình cảm lên Nguyên Kiệt thế? Hãy lấy lại sự phóng khoáng trước kia của mình đi!” Giai Hân khuyên giải Hiểu Khê.
“Em chẳng thể tìm lại được em của trước kia nữa rồi. Em đã không còn là cô gái nhỏ bé, vô ưu vô lo như trước, suốt ngày chỉ biết có công việc, chỉ biết mơ mộng về tình yêu qua những bộ phim Hàn nữa.” Hiểu Khê ôm chầm lấy Giai Hân, bật khóc.
Giai Hân vỗ nhẹ lên hai vai của Hiểu Khê, giống hệt như mẹ ngày xưa vẫn dỗ dành cô đi ngủ: “Đừng khóc, đừng có khóc, đừng quá bi quan! Em đau buồn như vậy, chị sẽ cảm thấy vô cùng áy náy. Nói cho cùng thì cũng vì chị mà em mới quen biết Nguyên Kiệt. Chị cảm thấy vô cùng áy náy.”
“Đâu có liên quan đến chị chứ!” Hiểu Khê gạt nước mắt trả lời. Có lẽ mọi chuyện không hề bi quan như mình vẫn nghĩ. Cô cố gắng nở nụ cười, dù gì thì Giai Hân cũng chỉ vì không muốn cô cứ mãi lãng phí tuổi thanh xuân. Giai Hân chỉ có ý tốt thôi.
“Em xem, hai người đều suy nghĩ kĩ càng cả rồi, tại sao em không chủ động hỏi anh ấy xem rốt cuộc là có ý gì? Như vậy ít nhất cũng không lãng phí thời gian của cả hai bên.” Giai Hân nói xong, sau đó tiếp tục làm việc. Đúng vậy, những ngày tháng như thế này khác gì ngồi tù chung thân đâu! Cô không đáng bị trải qua những ngày tháng lạnh lẽo đau thương thế này. Cho dù có chết thì cũng phải chết một cách dứt khoát rõ ràng. Có lẽ Nguyên Kiệt, anh ấy có thể làm việc quên mình, chứ Hiểu Khê thì không thể. Cô nhất thiết phải có một đáp án rõ ràng hoặc là một thái độ chân thực đối với tình cảm của hai người.
Mười giờ tối, công việc của Nguyên Kiệt dù có bận đến đâu thì giờ này chắc cũng đã nghỉ ngơi rồi. Hiểu Khê nghĩ vậy tuy trong lòng có chút bồn chồn bất an nhưng vẫn quyết định gửi tin nhắn cho anh: “Chúng ta nói chuyện chút đi!”
“Đợi anh khoảng một tiếng nữa!” Anh trả lời.
Một lúc sau, có một số điện thoại lạ gọi tới, Hiểu Khê nhấc máy, là Nguyên Kiệt.
“Đây là số điện thoại mới của anh sao?” Hiểu Khê hỏi.
“Đây là số anh dùng ở đây, số điện thoại cũ bây giờ anh ít khi sử dụng lắm.”
“Ồ, vậy chúng ta cứ đi thẳng vào vấn đề chính nhé, bàn một số chuyện đi! Rốt cuộc anh định thế nào?” Hiểu Khê mở đầu dứt khoát, thẳng thắn, đơn giản.
Đầu dây bên kia, anh im lặng một hồi rồi nói: “Chúng ta hãy làm một thỏa thuận nhé!”
“Thỏa thuận gì vậy anh?”
“Lúc anh không ở bên em, nếu bên cạnh em có một người đàn ông khác tốt hơn, em có thể suy nghĩ xem sao. Nếu bên cạnh vẫn không có ai thích hợp thì chúng ta lại duy trì tiếp hiện trạng như bây giờ.”
“Vậy còn anh thì sao?”
“Anh bây giờ vừa bắt đầu gây dựng sự nghiệp mới, chẳng còn thời gian suy nghĩ đến những việc gì khác.”
“Vậy cũng được.” Hiểu Khê cô tỏ ra như không có chuyện gì, sau đó dập máy.
Ngày tiếp theo, Hiểu Khê đem thỏa thuận này kể cho Giai Hân và Trác Nhiên nghe, đáp án nhận được từ hai người đều giống nhau, vừa bất ngờ lại vừa đáng sợ. “Thỏa thuận này của anh ta nhìn bề ngoài thì có vẻ như là suy nghĩ cho em, ý là không muốn lãng phí thời gian của em, nhưng trên thực tế thì anh ta đang tìm một cái cớ cho những tâm tư khác của bản thân mình. Em có thể suy nghĩ đến người đàn ông khác thì anh ta cũng có thể nghĩ đến người phụ nữ khác. Em hiểu không?”
“Tại sao cô lại phải đến tìm anh ta để nói chuyện chứ?” Trác Nhiên hỏi.
“Tôi muốn có một đáp án rõ ràng. Nếu như đó là một đáp án bất hạnh thì tôi có thể hoàn toàn dập tắt mọi hi vọng, như vậy mới có thể từ bỏ được.” Hiểu Khê nói ra suy nghĩ của bản thân.
“Thực sự từ bỏ, thực sự chia tay, không phải cứ nói chuyện là có thể phân rạch ròi được. Chia tay không cần phải nói ra, không vì cái gì mà kết thúc, dần dần sẽ tan biến mà không để lại dấu vết. Thực ra phương pháp tốt nhất chính là án binh bất động, âm thầm chiến đấu. Có điều, cô là một người còn non nớt trong tình trường, anh ta lại là cao thủ. Thực tế, cô không phải là đối thủ của anh ta. Cô tìm anh ta nói chuyện thực chất là đang ép anh ta phải cho mình một đáp án. Cái thỏa thuận này của anh ta cũng có thể coi là suy nghĩ sâu xa. Ngoài mặt thì có vẻ đàng hoàng, tử tế, trên thực tế thì đã có lòng khác rồi. Thử hỏi xem, nếu người đó thật lòng yêu thương, không nỡ rời xa cô, làm sao có thể nói ra những lời như bảo cô hãy thử suy nghĩ đến người đàn ông khác chứ?” Trác Nhiên phân tích rõ ràng từng từ từng chữ một, tất cả những điều nàv đều vô cùng chính xác.
“Đúng vậy, nếu Nguyên Kiệt thực sự yêu thương mình, thực lòng thích mình, làm sao có thể nói ra những lời như thế? Nếu như anh ấy đã muốn bản thân mình nghĩ tới người dàn ông khác, vậy mình sẽ cho anh ấy toại nguyện. Đích thực phải mở rộng tầm nhìn mới được.” Hiểu Khê thầm nghĩ.
“Hiểu Khê, em phải thật tỉnh táo, hãy thử suy nghĩ đến những người đàn ông khác xem sao. Có lẽ anh ta cũng chỉ là một điểm khởi đầu, đằng sau nhất định sẽ còn có những người đàn ông khác còn tốt hơn.” Lời khuyên nhủ của Giai Hân và Trác Nhiên không hẹn mà gặp đều giống nhau.
“Khi một người đàn ông lần đầu tiên nói lời chia tay thì cô nên phóng khoáng rút lui. Đàn ông và phụ nữ hoàn toàn khác nhau. Phụ nữ nói chia tay đôi khi chỉ là lời nói lúc tức giận hoặc để chờ đợi phản ứng của người kia. Còn đàn ông nói chia tay là anh ta đã suy nghĩ kỹ càng rồi. Khổ sở, si tình, suy sụp vì người ta chỉ làm cho bản thân mình trong mắt anh ta trở nên rẻ mạt hơn. Đàn ông đều rất thích thách thức và chinh phục, khi anh ta đã bắt đầu coi nhẹ cô cũng có nghĩa là cô sẽ chẳng bao giờ nhận được cơ hội có lại tình yêu của anh ta được nữa. Còn một số người đàn ông, dù anh ta không còn yêu cô nữa, nhưng vẫn cho phép cô tiếp tục ở bên cạnh anh ta. Chỉ có điều, khi nào anh ta thực sự tìm được “chân mệnh thiên nữ” của đời mình, cũng chính là lúc cô phải biến mất. Đến lúc đó mới ra đi, e rằng không thể nào nho nhã, kiêu sa được nữa.” Trác Nhiên nói.
Hiểu Khê nhẹ gật đầu, cô không thể nào tiếp tục những ngày tháng chẳng khác nào ngồi tù chung thân thế này được nữa. Ai ai cũng là cao thủ chốn tình trường, chỉ có mỗi mình cô là kẻ ngốc trong tình yêu. Hiểu Khê bỗng cảm thấy xót xa vô cùng.
Mấy ngày trước, Hiểu Khê có đọc được một câu: “Tình yêu thuộc về những người dũng cảm tìm kiếm, dũng cảm hi sinh.” Hiểu Khê của trước kia phải chăng đã quá bị động, đã quá trốn tránh? Còn bây giờ, cô quyết định sẽ không chờ đợi, không làm đà điểu nhát gan nữa. “Tình yêu của mình, một khi đã bắt đầu thì không muốn dừng lại nữa. Nhiều khi, tình yêu cũng giống như một dòng sông, chảy đến đâu thì biết đến đấy. Vậy mình cứ nghe theo ý trời, tuân theo vận mệnh vậy”, Hiểu Khê nhắm mắt, tự nhủ với bản thân.
“Thực sự từ bỏ, thực sự chia tay, không phải nói chuyện là có thể phân định rạch ròi được. Thực sự chia tay không cần phải nói ra, không vì lý do gì mà kết thúc, dần dần tan biến không để lại chút dấu vết. Nếu người đó thực sự yêu thương, không nỡ rời xa cô, làm sao có thể nói ra những lời như kiểu bảo cô hãy thử suy nghĩ đến những người đàn ông khác chứ?
Tình yêu cũng giống như một dòng sông, chảy đến đâu thì biết đến đấy. Những gì chúng ta có thể làm được chỉ là chảy theo.
Đàn ông và phụ nữ hoàn toàn khác nhau. Phụ nữ nói chia tay có đôi khi chỉ là lời nói lúc tức giận, hoặc để chờ đợi phản ứng của người kia. Còn đàn ông nói chia tay tức là anh ta đã suy nghĩ một cách kỹ càng.”
Hiểu Khê nhẫn nại chờ đợi phản ứng của Nguyên Kiệt sau khi nhận được bức thư đó. Nhưng đã hơn một tuần nay, Nguyên Kiệt vẫn chưa có bất cứ hồi âm gì. Anh chưa nhận được sao? Không thể nào, EMS nhất định sẽ phái nhân viên đưa thư tới tận tay người nhận. Hiểu Khê vô cùng lo lắng, buổi tối cô gọi điện cho Nguyên Kiệt, không phải máy bận thì là tắt máy. Hiểu Khê cảm thấy vô cùng lạc lõng. Hàng ngày, cô phải đối mặt với hai tình trạng, một là đã rất muộn mà vẫn không ngủ được; hai là tỉnh dậy từ khi còn rất sớm. Phải chăng trong thư cô đã viết điều gì không thỏa đáng? Hay là anh gặp phiền phức gì trong công việc? Hoặc giả anh đã phải lòng người phụ nữ khác? Cuối cùng, Hiểu Khê đã cảm nhận được sự lạnh nhạt của anh, sự lạnh lùng hơn cả tiết trời đông giá giữa đêm khuya ở Bắc Kinh này, điều ấy khiến người ta càng thêm khó chịu.
“Tại sao mình lại như thế chứ? Con người phóng khoáng trước kia của mình đâu rồi? Tại sao mình lại phải như thế? Anh ấy lạnh nhạt, tại sao mình không thể làm y như vậy được chứ?” Hiểu Khê không ngừng chất vấn bản thân. Sau khi tắm xong, cô bỗng thấy mình tinh khiết, trong trắng tựa nữ thần. Cô đột nhiên cảm thấy cứ để mọi chuyện tiếp tục diễn ra thế này, đối với cô sẽ vô cùng bất lợi. Cho dù tâm trạng của mình có thể nào thì vẫn phải giữ vững khí thế của bản thân. Vì vậy, cô quyết định dừng lại, suy ngẫm cho thật kĩ càng.
Hiểu Khê kiềm chế bản thân, không để mình tiếp tục nghĩ đến anh mà liên lạc với anh nữa. Cô cứ thế vượt qua đau khổ. Sau hơn mười ngày trời, Nguyên Kiệt vẫn chẳng buồn chủ động liên hệ gì với cô hết. Lúc này, họ thật giống như hai con người xa lạ, chưa từng quen biết. Hiểu Khê quyết định tìm hiểu thông tin từ chỗ Giai Hân, có lẽ chị sẽ biết nhiều chuyện liên quan đến công việc của Nguyên Kiệt hơn, biết đâu anh thực sự gặp vấn đề gì quan trọng cần phải giải quyết nên không có thời gian để tâm đến những chuyện khác. Cô tự vẽ ra hàng ngàn hàng vạn khả năng. Nhưng rồi câu trả lời của Giai Hân cũng không rõ lắm. Bởi vì sau khi anh đến Quảng Châu, hai người họ cũng chẳng liên lạc gì nữa.
“Đừng suy nghĩ quá nhiều, em vẫn còn trẻ trung, còn rất nhiều cơ hội mà. Hà tất phải đặt quá nhiều tâm tư tình cảm lên Nguyên Kiệt thế? Hãy lấy lại sự phóng khoáng trước kia của mình đi!” Giai Hân khuyên giải Hiểu Khê.
“Em chẳng thể tìm lại được em của trước kia nữa rồi. Em đã không còn là cô gái nhỏ bé, vô ưu vô lo như trước, suốt ngày chỉ biết có công việc, chỉ biết mơ mộng về tình yêu qua những bộ phim Hàn nữa.” Hiểu Khê ôm chầm lấy Giai Hân, bật khóc.
Giai Hân vỗ nhẹ lên hai vai của Hiểu Khê, giống hệt như mẹ ngày xưa vẫn dỗ dành cô đi ngủ: “Đừng khóc, đừng có khóc, đừng quá bi quan! Em đau buồn như vậy, chị sẽ cảm thấy vô cùng áy náy. Nói cho cùng thì cũng vì chị mà em mới quen biết Nguyên Kiệt. Chị cảm thấy vô cùng áy náy.”
“Đâu có liên quan đến chị chứ!” Hiểu Khê gạt nước mắt trả lời. Có lẽ mọi chuyện không hề bi quan như mình vẫn nghĩ. Cô cố gắng nở nụ cười, dù gì thì Giai Hân cũng chỉ vì không muốn cô cứ mãi lãng phí tuổi thanh xuân. Giai Hân chỉ có ý tốt thôi.
“Em xem, hai người đều suy nghĩ kĩ càng cả rồi, tại sao em không chủ động hỏi anh ấy xem rốt cuộc là có ý gì? Như vậy ít nhất cũng không lãng phí thời gian của cả hai bên.” Giai Hân nói xong, sau đó tiếp tục làm việc. Đúng vậy, những ngày tháng như thế này khác gì ngồi tù chung thân đâu! Cô không đáng bị trải qua những ngày tháng lạnh lẽo đau thương thế này. Cho dù có chết thì cũng phải chết một cách dứt khoát rõ ràng. Có lẽ Nguyên Kiệt, anh ấy có thể làm việc quên mình, chứ Hiểu Khê thì không thể. Cô nhất thiết phải có một đáp án rõ ràng hoặc là một thái độ chân thực đối với tình cảm của hai người.
Mười giờ tối, công việc của Nguyên Kiệt dù có bận đến đâu thì giờ này chắc cũng đã nghỉ ngơi rồi. Hiểu Khê nghĩ vậy tuy trong lòng có chút bồn chồn bất an nhưng vẫn quyết định gửi tin nhắn cho anh: “Chúng ta nói chuyện chút đi!”
“Đợi anh khoảng một tiếng nữa!” Anh trả lời.
Một lúc sau, có một số điện thoại lạ gọi tới, Hiểu Khê nhấc máy, là Nguyên Kiệt.
“Đây là số điện thoại mới của anh sao?” Hiểu Khê hỏi.
“Đây là số anh dùng ở đây, số điện thoại cũ bây giờ anh ít khi sử dụng lắm.”
“Ồ, vậy chúng ta cứ đi thẳng vào vấn đề chính nhé, bàn một số chuyện đi! Rốt cuộc anh định thế nào?” Hiểu Khê mở đầu dứt khoát, thẳng thắn, đơn giản.
Đầu dây bên kia, anh im lặng một hồi rồi nói: “Chúng ta hãy làm một thỏa thuận nhé!”
“Thỏa thuận gì vậy anh?”
“Lúc anh không ở bên em, nếu bên cạnh em có một người đàn ông khác tốt hơn, em có thể suy nghĩ xem sao. Nếu bên cạnh vẫn không có ai thích hợp thì chúng ta lại duy trì tiếp hiện trạng như bây giờ.”
“Vậy còn anh thì sao?”
“Anh bây giờ vừa bắt đầu gây dựng sự nghiệp mới, chẳng còn thời gian suy nghĩ đến những việc gì khác.”
“Vậy cũng được.” Hiểu Khê cô tỏ ra như không có chuyện gì, sau đó dập máy.
Ngày tiếp theo, Hiểu Khê đem thỏa thuận này kể cho Giai Hân và Trác Nhiên nghe, đáp án nhận được từ hai người đều giống nhau, vừa bất ngờ lại vừa đáng sợ. “Thỏa thuận này của anh ta nhìn bề ngoài thì có vẻ như là suy nghĩ cho em, ý là không muốn lãng phí thời gian của em, nhưng trên thực tế thì anh ta đang tìm một cái cớ cho những tâm tư khác của bản thân mình. Em có thể suy nghĩ đến người đàn ông khác thì anh ta cũng có thể nghĩ đến người phụ nữ khác. Em hiểu không?”
“Tại sao cô lại phải đến tìm anh ta để nói chuyện chứ?” Trác Nhiên hỏi.
“Tôi muốn có một đáp án rõ ràng. Nếu như đó là một đáp án bất hạnh thì tôi có thể hoàn toàn dập tắt mọi hi vọng, như vậy mới có thể từ bỏ được.” Hiểu Khê nói ra suy nghĩ của bản thân.
“Thực sự từ bỏ, thực sự chia tay, không phải cứ nói chuyện là có thể phân rạch ròi được. Chia tay không cần phải nói ra, không vì cái gì mà kết thúc, dần dần sẽ tan biến mà không để lại dấu vết. Thực ra phương pháp tốt nhất chính là án binh bất động, âm thầm chiến đấu. Có điều, cô là một người còn non nớt trong tình trường, anh ta lại là cao thủ. Thực tế, cô không phải là đối thủ của anh ta. Cô tìm anh ta nói chuyện thực chất là đang ép anh ta phải cho mình một đáp án. Cái thỏa thuận này của anh ta cũng có thể coi là suy nghĩ sâu xa. Ngoài mặt thì có vẻ đàng hoàng, tử tế, trên thực tế thì đã có lòng khác rồi. Thử hỏi xem, nếu người đó thật lòng yêu thương, không nỡ rời xa cô, làm sao có thể nói ra những lời như bảo cô hãy thử suy nghĩ đến người đàn ông khác chứ?” Trác Nhiên phân tích rõ ràng từng từ từng chữ một, tất cả những điều nàv đều vô cùng chính xác.
“Đúng vậy, nếu Nguyên Kiệt thực sự yêu thương mình, thực lòng thích mình, làm sao có thể nói ra những lời như thế? Nếu như anh ấy đã muốn bản thân mình nghĩ tới người dàn ông khác, vậy mình sẽ cho anh ấy toại nguyện. Đích thực phải mở rộng tầm nhìn mới được.” Hiểu Khê thầm nghĩ.
“Hiểu Khê, em phải thật tỉnh táo, hãy thử suy nghĩ đến những người đàn ông khác xem sao. Có lẽ anh ta cũng chỉ là một điểm khởi đầu, đằng sau nhất định sẽ còn có những người đàn ông khác còn tốt hơn.” Lời khuyên nhủ của Giai Hân và Trác Nhiên không hẹn mà gặp đều giống nhau.
“Khi một người đàn ông lần đầu tiên nói lời chia tay thì cô nên phóng khoáng rút lui. Đàn ông và phụ nữ hoàn toàn khác nhau. Phụ nữ nói chia tay đôi khi chỉ là lời nói lúc tức giận hoặc để chờ đợi phản ứng của người kia. Còn đàn ông nói chia tay là anh ta đã suy nghĩ kỹ càng rồi. Khổ sở, si tình, suy sụp vì người ta chỉ làm cho bản thân mình trong mắt anh ta trở nên rẻ mạt hơn. Đàn ông đều rất thích thách thức và chinh phục, khi anh ta đã bắt đầu coi nhẹ cô cũng có nghĩa là cô sẽ chẳng bao giờ nhận được cơ hội có lại tình yêu của anh ta được nữa. Còn một số người đàn ông, dù anh ta không còn yêu cô nữa, nhưng vẫn cho phép cô tiếp tục ở bên cạnh anh ta. Chỉ có điều, khi nào anh ta thực sự tìm được “chân mệnh thiên nữ” của đời mình, cũng chính là lúc cô phải biến mất. Đến lúc đó mới ra đi, e rằng không thể nào nho nhã, kiêu sa được nữa.” Trác Nhiên nói.
Hiểu Khê nhẹ gật đầu, cô không thể nào tiếp tục những ngày tháng chẳng khác nào ngồi tù chung thân thế này được nữa. Ai ai cũng là cao thủ chốn tình trường, chỉ có mỗi mình cô là kẻ ngốc trong tình yêu. Hiểu Khê bỗng cảm thấy xót xa vô cùng.
Mấy ngày trước, Hiểu Khê có đọc được một câu: “Tình yêu thuộc về những người dũng cảm tìm kiếm, dũng cảm hi sinh.” Hiểu Khê của trước kia phải chăng đã quá bị động, đã quá trốn tránh? Còn bây giờ, cô quyết định sẽ không chờ đợi, không làm đà điểu nhát gan nữa. “Tình yêu của mình, một khi đã bắt đầu thì không muốn dừng lại nữa. Nhiều khi, tình yêu cũng giống như một dòng sông, chảy đến đâu thì biết đến đấy. Vậy mình cứ nghe theo ý trời, tuân theo vận mệnh vậy”, Hiểu Khê nhắm mắt, tự nhủ với bản thân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook