Bị Độc Thân
-
Chương 2-8: Vậy làm sao mới có thể buộc chặt trái tim của một người đàn ông?
2.8 Vậy làm sao mới có thể buộc chặt trái tim của một người đàn ông?
“Muốn trói chặt trái tim của một người đàn ông, trước kia, người ta cho rằng người phụ nữ phải giữ được chiếc dạ dày của anh ta. Bây giờ thì phải chú trọng vào hai điểm: một là dịu dàng, hai là tình dục.”
“Hiểu Khê, những gì anh vừa nói đã nhớ kĩ chưa?”. Chuẩn bị kết thúc cuộc họp thảo luận tổ, Lưu Hiên quay sang hỏi Hiểu Khê. Cô đang ngây người đờ đẫn, đến lúc này mới giật mình sực tỉnh.
“Em xin lỗi, vừa nãy em nghe không rõ lắm”. Hiểu Khê nói lí nhí.
“Ngày kia, em tới chỗ khách hàng đưa báo giá cho họ”. Ngừng lại mấy giây, Lưu Hiên nhắc lại lời nói lúc nãy.
Họp xong, Hiểu Khê đang định đứng dậy nhấp ngụm cà phê để bản thân nhanh chóng lấy lại trạng thái làm việc đúng mực thì Lưu Hiên nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị: “Hiểu Khê, em ở lại thêm một lát!”.
Xem ra cô sắp phải chịu một trận giáo huấn rồi.
Sau khi những đồng nghiệp khác đều đã ra khỏi phòng họp, khuôn mặt của Lưu Hiên vẫn nghiêm nghị như lúc nãy, anh nói: “Hiểu Khê, em có biết công ty chúng ta dựa vào cái gì để cạnh tranh với các đối thủ khác không?”
“Là cái gì ạ?”
“Sự chuyên nghiệp”. Anh điềm tĩnh đáp. “Đúng vậy, sự chuyên nghiệp. Công ty chúng ta kiếm được miếng ăn chính là nhờ vào mấy chữ này. Cho nên, anh không muốn trong tổ chức của mình có một người không đủ chuyên nghiệp.”
“Dạ, em biết rồi ạ. Em sẽ chú ý”. Hiểu Khê cúi đầu nói. Đây là những lời trách móc nặng nề nhất mà Lưu Hiên nói với cô kể từ khi Hiểu Khê gia nhập công ty. Không thích hợp ở trong tổ chức của anh? Không phải là muốn cô đi khỏi đây sao?
“Hiểu Khê, em đừng trách anh không nể tình. Phụ nữ toàn vậy, cứ yêu đương vào là tâm hồn sẽ treo ngược cành cây. Nhưng ngành xuất nhập khẩu này không thể dung nạp những người không chuyên tâm. Em có hiểu không?”
“Em hiểu ạ”. Cái anh Lưu Hiên này, trước kia, khi cô còn chưa yêu đương gì hết thì lúc nào cũng động viên, khuyến khích cô hẹn hò. Nhưng ngay khi cô bắt đầu yêu thì lại quay ra trách cô không đủ chuyên nghiệp. Hiểu Khê thầm nghĩ, trong lòng cũng chẳng mấy vui vẻ.
Có lẽ đàn ông và phụ nữ có những khác biệt nhất định. Có một người bạn gái vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, sao chẳng thấy anh ngơ ngẩn bao giờ mà vẫn luôn chuyên nghiệp như vậy nhỉ? Lẽ nào Nguyên Kiệt cũng bình tĩnh và chuyên nghiệp hệt như Lưu Hiên sao? Hay anh ấy cũng giống hệt như mình, cả ngày đầu óc chỉ tràn ngập toàn hình ảnh của anh?
Trên đường quay trở về chỗ ngồi, cô vẫn miên man nghĩ về chuyện này. Xem ra, từ nay, cô sẽ không thể vào các trang web không liên quan đến công việc ở công ty cũng như không được phép thơ thẩn, mất hồn nữa. Bây giờ, cô đã trở thành “khách quý” trong danh sách cảnh cáo rồi, nhất định sẽ bị giám sát gắt gao.
Buổi tối, Hiểu Khê lại theo thói quen lên mạng chơi điện tử. Đúng là chỉ ở trong “đại bản doanh” của chính mình thì mới an toàn nhất, bản thân muốn vào trang web nào cũng được không phải lo bị ai để ý, soi mói nữa. Mỗi lần thấy cấp trên bất ngờ xuất hiện bên cạnh mình là cô lại sợ đến mức thót cả tim lại. Lâu ngày như vậy, cô không bị mắc bệnh tim mới là lạ đấy.
Chơi trò chơi thì chán lại chẳng có ai trên mạng để tán gẫu cùng cả. Cô đột nhiên nhớ đến cô bạn gái cũ mà trước kia Nguyên Kiệt có kể. Cái cô DJ đó, có lẽ cô có thể tìm hiểu thông qua mạng internet. Nhớ lại lúc đó cô nghe anh nói bạn giá cũ làm việc ở một kênh nào đó, cùng một số tin tức liên quan khác, nhưng Hiểu Khê lại không biết tên đầy đủ của cô gái đó.
Tuy nhiên, dựa vào kinh nghiệm bấy lâu lang thang trên mạng, Hiểu Khê nhanh chóng tìm ra trang blog của cô gái kia. Cô đọc từng trang, từng trang để tìm xem liệu có chút dấu tích nào về mối quan hệ giữa họ không. Cuối cùng, khi đọc đến trang thứ bảy, cô đã tìm được vài dòng cảm nhận: “Lần đầu tiên gặp mặt Kiệt…”, “Hôm nay là sinh nhật của anh ấy, nhóm bọn mình đi hát hò ăn uống…”, “Mình bị bệnh, anh ấy vừa xuống máy bay đã chạy vội đến đây, tất tưởi nấu canh cho mình uống…”. Thời gian viết những dòng này trên blog trùng khớp với khoảng thời gian Nguyên Kiệt đã kể về mối tình thứ hai. Buổi sinh nhật mà cô ấy nhắc đến chính là ngày sinh nhật của Nguyên Kiệt. Hiểu Khê đã mất hơn ba tiếng đồng hồ để đọc hết các bài viết trong cái blog này.
Làm sao có thể hình dung được tâm trạng của Hiểu Khê lúc này đây? Cô cảm thấy vô cùng buồn chán và cũng bắt đầu thấy vô cùng hối hận vì đã đọc những dòng viết trên blog đó. Cảnh Nguyên Kiệt gặp gỡ, yêu đương người bạn gái thứ hai đó thực sự quá chi tiết, tỉ mỉ. Hơn nữa, lúc này những cảnh đó không ngừng hiện lên trong đầu Hiểu Khê. Dường như bầu không khí trong căn phòng dần trở nên ngột ngạt, khó chịu, ngay đến việc thở thôi, cô cũng cảm thấy khó khăn vô cùng...
“Giai Hân, chị đang làm gì thế?”. Hiểu Khê nhấc điện thoại gọi cho Giai Hân. Lúc này, cô chỉ muốn tìm một người để tâm sự. Bao giờ cũng thế, Giai Hân chính là chiếc phao cứu hộ của cô.
“Em làm sao vậy? Giọng em sao nghe kì lạ vậy?”
“Em cũng chẳng biết mình bị làm sao nữa, cảm thấy tâm trạng không thoải mái lắm.”
“Em đợi nhé, chị sẽ qua đó ngay!”. Giai Hân nói rồi cúp máy ngay lập tức.
Khoảng hai mươi phút sau, tiếng chuông cửa vang lên. Vừa tất tưởi cởi giày ra, Giai Hân vừa cất tiếng hỏi: “Lại có chuyện gì thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Nguyên Kiệt ăn hiếp em sao?”
“Không phải, là do bản thân em quá tò mò. Em đã đọc blog của bạn gái cũ anh ấy, biết được chuyện tình yêu mặn nồng trước kia giữa bọn họ nên trong lòng cảm thấy không thoải mái thôi.”
“Cô em ngốc ạ, chuyện ấy đã đi vào dĩ vãng rồi, em còn để ý làm gì nữa? Em đúng là tự chuốc khổ vào thân! Hiểu Khê à, một người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi, làm sao lại không có quá khứ yêu đương chứ? Em tưởng người ta cũng giống một trang giấy trắng như em sao? Người như Nguyên Kiệt mà có mấy mối tình lâm li bi đát trước đó cũng là chuyện bình thường mà. Chỉ có em – một cô gái đã hai mươi lăm tuổi rồi mà vẫn chưa một lần yêu đương hẹn hò tử tế thì mới là hiếm có thôi.”
“Nhưng em hiếu kì lắm.”
“Con người ấy mà, càng biết được nhiều chuyện lại càng không mấy vui vẻ.”
“Làm sao để buộc chặt trái tim một người đàn ông hả chị?” Hiểu Khê hi vọng tìm được bí quyết để tháo gỡ những khúc mắc trong lòng mình.
“Để trói chặt trái tim của một người đàn ông, trước kia, người ta cho rằng người phụ nữ phải giữ được chiếc dạ dày của anh ta. Còn bây giờ thì chị nhận thấy có hai điểm quan trọng: một là dịu dàng, hai là tình dục.”
Khi Giai Hân rời khỏi đó một lúc lâu rồi, Hiểu Khê vẫn còn nghĩ mãi về những gì chị ấy nói. Nhưng nghĩ mãi, nghĩ mãi, cô vẫn chẳng tài nào biết được mình nên làm gì nữa. Cô của bây giờ làm sao có thể hiểu được hai điểm này chứ.
“Muốn trói chặt trái tim của một người đàn ông, trước kia, người ta cho rằng người phụ nữ phải giữ được chiếc dạ dày của anh ta. Bây giờ thì phải chú trọng vào hai điểm: một là dịu dàng, hai là tình dục.”
“Hiểu Khê, những gì anh vừa nói đã nhớ kĩ chưa?”. Chuẩn bị kết thúc cuộc họp thảo luận tổ, Lưu Hiên quay sang hỏi Hiểu Khê. Cô đang ngây người đờ đẫn, đến lúc này mới giật mình sực tỉnh.
“Em xin lỗi, vừa nãy em nghe không rõ lắm”. Hiểu Khê nói lí nhí.
“Ngày kia, em tới chỗ khách hàng đưa báo giá cho họ”. Ngừng lại mấy giây, Lưu Hiên nhắc lại lời nói lúc nãy.
Họp xong, Hiểu Khê đang định đứng dậy nhấp ngụm cà phê để bản thân nhanh chóng lấy lại trạng thái làm việc đúng mực thì Lưu Hiên nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị: “Hiểu Khê, em ở lại thêm một lát!”.
Xem ra cô sắp phải chịu một trận giáo huấn rồi.
Sau khi những đồng nghiệp khác đều đã ra khỏi phòng họp, khuôn mặt của Lưu Hiên vẫn nghiêm nghị như lúc nãy, anh nói: “Hiểu Khê, em có biết công ty chúng ta dựa vào cái gì để cạnh tranh với các đối thủ khác không?”
“Là cái gì ạ?”
“Sự chuyên nghiệp”. Anh điềm tĩnh đáp. “Đúng vậy, sự chuyên nghiệp. Công ty chúng ta kiếm được miếng ăn chính là nhờ vào mấy chữ này. Cho nên, anh không muốn trong tổ chức của mình có một người không đủ chuyên nghiệp.”
“Dạ, em biết rồi ạ. Em sẽ chú ý”. Hiểu Khê cúi đầu nói. Đây là những lời trách móc nặng nề nhất mà Lưu Hiên nói với cô kể từ khi Hiểu Khê gia nhập công ty. Không thích hợp ở trong tổ chức của anh? Không phải là muốn cô đi khỏi đây sao?
“Hiểu Khê, em đừng trách anh không nể tình. Phụ nữ toàn vậy, cứ yêu đương vào là tâm hồn sẽ treo ngược cành cây. Nhưng ngành xuất nhập khẩu này không thể dung nạp những người không chuyên tâm. Em có hiểu không?”
“Em hiểu ạ”. Cái anh Lưu Hiên này, trước kia, khi cô còn chưa yêu đương gì hết thì lúc nào cũng động viên, khuyến khích cô hẹn hò. Nhưng ngay khi cô bắt đầu yêu thì lại quay ra trách cô không đủ chuyên nghiệp. Hiểu Khê thầm nghĩ, trong lòng cũng chẳng mấy vui vẻ.
Có lẽ đàn ông và phụ nữ có những khác biệt nhất định. Có một người bạn gái vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, sao chẳng thấy anh ngơ ngẩn bao giờ mà vẫn luôn chuyên nghiệp như vậy nhỉ? Lẽ nào Nguyên Kiệt cũng bình tĩnh và chuyên nghiệp hệt như Lưu Hiên sao? Hay anh ấy cũng giống hệt như mình, cả ngày đầu óc chỉ tràn ngập toàn hình ảnh của anh?
Trên đường quay trở về chỗ ngồi, cô vẫn miên man nghĩ về chuyện này. Xem ra, từ nay, cô sẽ không thể vào các trang web không liên quan đến công việc ở công ty cũng như không được phép thơ thẩn, mất hồn nữa. Bây giờ, cô đã trở thành “khách quý” trong danh sách cảnh cáo rồi, nhất định sẽ bị giám sát gắt gao.
Buổi tối, Hiểu Khê lại theo thói quen lên mạng chơi điện tử. Đúng là chỉ ở trong “đại bản doanh” của chính mình thì mới an toàn nhất, bản thân muốn vào trang web nào cũng được không phải lo bị ai để ý, soi mói nữa. Mỗi lần thấy cấp trên bất ngờ xuất hiện bên cạnh mình là cô lại sợ đến mức thót cả tim lại. Lâu ngày như vậy, cô không bị mắc bệnh tim mới là lạ đấy.
Chơi trò chơi thì chán lại chẳng có ai trên mạng để tán gẫu cùng cả. Cô đột nhiên nhớ đến cô bạn gái cũ mà trước kia Nguyên Kiệt có kể. Cái cô DJ đó, có lẽ cô có thể tìm hiểu thông qua mạng internet. Nhớ lại lúc đó cô nghe anh nói bạn giá cũ làm việc ở một kênh nào đó, cùng một số tin tức liên quan khác, nhưng Hiểu Khê lại không biết tên đầy đủ của cô gái đó.
Tuy nhiên, dựa vào kinh nghiệm bấy lâu lang thang trên mạng, Hiểu Khê nhanh chóng tìm ra trang blog của cô gái kia. Cô đọc từng trang, từng trang để tìm xem liệu có chút dấu tích nào về mối quan hệ giữa họ không. Cuối cùng, khi đọc đến trang thứ bảy, cô đã tìm được vài dòng cảm nhận: “Lần đầu tiên gặp mặt Kiệt…”, “Hôm nay là sinh nhật của anh ấy, nhóm bọn mình đi hát hò ăn uống…”, “Mình bị bệnh, anh ấy vừa xuống máy bay đã chạy vội đến đây, tất tưởi nấu canh cho mình uống…”. Thời gian viết những dòng này trên blog trùng khớp với khoảng thời gian Nguyên Kiệt đã kể về mối tình thứ hai. Buổi sinh nhật mà cô ấy nhắc đến chính là ngày sinh nhật của Nguyên Kiệt. Hiểu Khê đã mất hơn ba tiếng đồng hồ để đọc hết các bài viết trong cái blog này.
Làm sao có thể hình dung được tâm trạng của Hiểu Khê lúc này đây? Cô cảm thấy vô cùng buồn chán và cũng bắt đầu thấy vô cùng hối hận vì đã đọc những dòng viết trên blog đó. Cảnh Nguyên Kiệt gặp gỡ, yêu đương người bạn gái thứ hai đó thực sự quá chi tiết, tỉ mỉ. Hơn nữa, lúc này những cảnh đó không ngừng hiện lên trong đầu Hiểu Khê. Dường như bầu không khí trong căn phòng dần trở nên ngột ngạt, khó chịu, ngay đến việc thở thôi, cô cũng cảm thấy khó khăn vô cùng...
“Giai Hân, chị đang làm gì thế?”. Hiểu Khê nhấc điện thoại gọi cho Giai Hân. Lúc này, cô chỉ muốn tìm một người để tâm sự. Bao giờ cũng thế, Giai Hân chính là chiếc phao cứu hộ của cô.
“Em làm sao vậy? Giọng em sao nghe kì lạ vậy?”
“Em cũng chẳng biết mình bị làm sao nữa, cảm thấy tâm trạng không thoải mái lắm.”
“Em đợi nhé, chị sẽ qua đó ngay!”. Giai Hân nói rồi cúp máy ngay lập tức.
Khoảng hai mươi phút sau, tiếng chuông cửa vang lên. Vừa tất tưởi cởi giày ra, Giai Hân vừa cất tiếng hỏi: “Lại có chuyện gì thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Nguyên Kiệt ăn hiếp em sao?”
“Không phải, là do bản thân em quá tò mò. Em đã đọc blog của bạn gái cũ anh ấy, biết được chuyện tình yêu mặn nồng trước kia giữa bọn họ nên trong lòng cảm thấy không thoải mái thôi.”
“Cô em ngốc ạ, chuyện ấy đã đi vào dĩ vãng rồi, em còn để ý làm gì nữa? Em đúng là tự chuốc khổ vào thân! Hiểu Khê à, một người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi, làm sao lại không có quá khứ yêu đương chứ? Em tưởng người ta cũng giống một trang giấy trắng như em sao? Người như Nguyên Kiệt mà có mấy mối tình lâm li bi đát trước đó cũng là chuyện bình thường mà. Chỉ có em – một cô gái đã hai mươi lăm tuổi rồi mà vẫn chưa một lần yêu đương hẹn hò tử tế thì mới là hiếm có thôi.”
“Nhưng em hiếu kì lắm.”
“Con người ấy mà, càng biết được nhiều chuyện lại càng không mấy vui vẻ.”
“Làm sao để buộc chặt trái tim một người đàn ông hả chị?” Hiểu Khê hi vọng tìm được bí quyết để tháo gỡ những khúc mắc trong lòng mình.
“Để trói chặt trái tim của một người đàn ông, trước kia, người ta cho rằng người phụ nữ phải giữ được chiếc dạ dày của anh ta. Còn bây giờ thì chị nhận thấy có hai điểm quan trọng: một là dịu dàng, hai là tình dục.”
Khi Giai Hân rời khỏi đó một lúc lâu rồi, Hiểu Khê vẫn còn nghĩ mãi về những gì chị ấy nói. Nhưng nghĩ mãi, nghĩ mãi, cô vẫn chẳng tài nào biết được mình nên làm gì nữa. Cô của bây giờ làm sao có thể hiểu được hai điểm này chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook