Bị Điên Phê Bệnh Kiều Chiếm Hữu
-
Chương 6
Ngay khi Hạ Nghiên tưởng rằng cô sẽ ngạt thở vì thiếu oxy thì người đàn ông đó tạm thời buông cô ra, nụ hôn cuồng nhiệt của anh chuyển từ môi cô di chuyển xuống đến ngực.
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào làn da trắng trẻo của Hạ Nghiên, Hạ Nghiên rùng mình, nhận ra người đàn ông này muốn làm gì tiếp theo, cô vùng vẫy, khóc to hơn, cầu xin: "Không! Tôi cầu xin anh, làm ơn hãy để tôi đi, tôi sẽ đồng ý với bất cứ điều gì anh nói, xin đừng làm điều này với tôi..."
Nghe được lời cầu xin của Hạ Nghiên, người đàn ông hơi khựng lại, ngẩng đầu lên, dục vọng sâu nặng trong mắt, khiến Hạ Nghiên sợ hãi đến mức chỉ muốn bỏ chạy.
"Bảo bối, em có biết em xinh đẹp đến như thế nào không..." Ngón trỏ thon dài của người đàn ông di chuyển từ trán Hạ Nghiên dọc theo gò má cô, cuối cùng dừng lại trên xương quai xanh gợi cảm của Hạ Nghiên, mang theo hàm ý sắc tình.
Tay không ngừng vuốt ve, giọng nói vừa trầm vừa gợi cảm, "Muốn anh thả em đi cũng không phải là không thể, nhưng đổi lại em sẽ lấy gì để đổi lại đây? Hửm?"
Hạ Nghiên còn chưa kịp trả lời, người đàn ông đột nhiên cởi trói cho đôi bàn tay bị còng của cô, kéo cô để cô cảm nhận được dục vọng của mình: "Bảo bối, em có cảm nhận được không, nó khao khát em..."
Hạ Nghiên cảm giác được lòng bàn tay nóng bừng, đồng tử sợ hãi co rút lại, cô vùng vẫy muốn buông ra, đáng tiếc người đàn ông đó không buông cô ra.
“Sao vậy, bảo bối không thích dùng tay?" Thịnh Yến siết chặt tay cô, Hạ Nghiên cảm thấy tay như sắp trật khớp, lông mày nhăn lại vì đau đớn.
“Đã không muốn dùng tay thì dùng cái miệng nhỏ phía trên này đi.
Sẽ rất tuyệt...” Đôi mắt dâm đãng của Thịnh Yến rơi vào đôi môi đỏ mọng của Hạ Nghiên, như muốn nuốt chửng cô.
Nghe được lời nói bẩn thỉu của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Nghiên lập tức tái nhợt, cô run rẩy hồi lâu mới nói được, giọng khàn khàn khác thường vì khóc quá nhiều: "Tôi...!tôi dùng tay giúp anh...!"
"Ngoan, thật nghe lời.” Người đàn ông khen ngợi cô, vẻ mặt đầy vẻ thích thú, đôi mắt trần trụi không thể che giấu, "Bảo bối, ngồi vào lòng anh ~"
Hạ Nghiên đã trải qua cái giá bằng sự không nghe lời, cô không dám trái lời hắn ta, cô nghiến chặt răng, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, Hạ Nghiên chậm rãi ngồi lên đùi anh, mặc dù cô bị ngăn cách bởi một lớp quần tây nhưng Hạ Nghiên vẫn có thể cảm nhận được những đường cơ bắp phát triển ở đôi chân của hắn.
"Tiếp...!tiếp theo anh muốn làm cái gì..." Hạ Nghiên lắp bắp, không biết nhìn đi đâu, bộ dáng giống như một con thỏ trắng nhỏ ngơ ngác.
Người đàn ông dẫn tay cô đến đũng quần, giọng nói trầm gợi cảm nhẹ nhàng dỗ dành: "Ngoan, mở khóa kéo ra ~"
Hạ Nghiên nghe vậy, nhắm mắt lại như chết, cô run rẩy tìm kiếm vị trí của dây kéo, từ từ kéo nó xuống, vừa khóc nức nở vừa hỏi: "Kéo ra..."
Hàng hàng mi mảnh mai của Hạ Nghiên đầy nước mắt, vẻ mặt sợ hãi của cô rất đáng yêu.
Dục vọng trong mắt Thịnh Yến càng mạnh mẽ hơn, anh cúi đầu hôn nhẹ lên mí mắt cô, trìu mến tựa vào trán cô, lời nói vô cùng tục tĩu: “Ngoan, dùng bàn tay nhỏ bé của em chạm vào nó, nó dường như sắp nổ tung vì em rồi..."
Hạ Nghiên vành tai đỏ bừng như chảy máu, run rẩy đưa tay ra, chạm vào vật gì nóng hổi, cô không khỏi rút tay lại, lắc đầu nức nở kêu lên: "Không được! Tôi không làm được..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook