Trong ánh hoàng hôn mờ mờ ảo ảo, Mặt trời bắt đầu khuất dần về phía tây, bị song cửa chắn lại tạo thành một hàng bóng dài, chiếu vào người Trung Dật, làm cho hắn lộ ra một vẻ đẹp huyền ảo kỳ lạ, đột nhiên hiện ra trong không khí rồi ngay lập tức lại biến mất không dấu vết gì…

Nhạc Nhạc mê mẩn nhìn hắn, nhưng Trung dật không hề phát hiện… .

Đã hai năm nữa trôi qua, chính vì một câu nói của hài tử này: “Ba, Nhạc Nhạc không muốn chết, Nhạc Nhạc muốn sống … .”

Chỉ một câu nói đó làm mình cố gắng nhẫn nại ngậm sỉ nhục mà sống sót, trải qua một cuộc sống như một con rối không có ngày đêm, hết thảy tất cả đều vì Nhạc Nhạc, vì hắn, vì hắn có thể sống sót, nhưng rồi sẽ đến đâu đây, hay là mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ cho an toàn của hắn, lo lắng cho an nguy của hắn, Nhạc Nhạc à… lựa chọn của ngươi có đúng hay không? … Sự hy sinh của ba vất vả quá… .

Song những bất lực cùng lo lắng của Trung Dật, Nhạc Nhạc không hề cảm thụ được chút nào, Nhạc Nhạc vẫn ngang ngạnh không muốn đi nhà trẻ, hắn không biết hai người thúc thúc đã không thể chịu đựng được việc hắn cứ bám dính lấy ba dưới một mái nhà, cho dù hắn mới năm tuổi, bọn họ cũng vẫn ghen ghét đố kị.

Nhưng Trung Dật có thể nói cái gì đây? Thế giới của người lớn vốn rất phức tạp, hắn sao có thể cho Nhạc Nhạc biết rằng thế giới đó vốn là một nơi mạnh được yếu thua, ép con người ta phải tàn khốc mới có thể sinh tồn được. Có thể nào cho hắn biết rằng, ba bất quá cũng chỉ như miếng thịt trước miệng, có ngon đến đâu thì để lâu cũng sẽ bẩn sẽ thối, cuối cùng không phải bị nuốt vào thì chính là bị nôn ra, không có cái gọi là kết cục tốt đẹp… Đối với tiền đồ chỉ có tuyệt vọng, Trung Dật cũng không phải chỉ có một lần hiện lên ý niệm muốn chết trong đầu, chỉ là Nhạc Nhạc còn quá nhỏ, thế giới của hắn mới bắt đầu, Trung Dật dù tàn nhẫn đến đâu cũng vẫn còn trái tim! Vạn nhất nếu mình chết, Nhạc Nhạc sẽ sống sao đây, nhưng muốn dẫn theo hắn cùng chết, Nhạc Nhạc lại nói: hắn muốn sống !

Một người cha nào có thể nào cướp đoạt chính mạng sống của chính con trai mình đây?

Trung Dật suy nghĩ hồi lâu, trong chốc lát hình như đã nghĩ thông suốt, nhưng chỉ một chốc lại luẩn quẩn mờ mịt. Chuyện chưa được giải quyết xong, Thiệu Diệp cùng Ân Kiện Nam cũng chưa tỏ vẻ có ý kiến gì, trái tim hắn không cách nào ổn định được, sau khi Nhạc Nhạc nghĩ ra biện pháp để cự tuyệt việc đi nhà trẻ, Trung Dật biết mình khó có thể thuyết phục tiểu tử kia hồi tâm chuyển ý, thế là Trung Dật cùng Nhạc Nhạc đành đợi trong phòng khách, chờ hai người kia trở về “Xử trí” .

Thời gian cứ thế trôi đi, Trung Dật chợt nhớ lại những chuyện trước đây, tỉnh giấc đã thấy qua song cửa, sắc trời đã tối sầm, thời gian trôi qua thật nhanh.

Chân có một chút tê dại, Trung Dật xoay lại cái thắt lưng mỏi nhừ, nhìn một bên thấy Nhạc Nhạc đang vẽ tranh, mặc dù trời đã tối, nhưng hắn vẫn đang chăm chú cầm bút vẽ , ánh mắt rất nghiêm túc a! Thật là một tiểu quỷ: “Nhạc Nhạc… Ngươi vẽ gì vậy? Cho ba xem một chút có được không?” Trung Dật cười dài hỏi.

“Ba chờ một chút. . . bức tranh sắp xong rồi… .” Nhạc Nhạc nghiêm túc nói, không cho Trung Dật tới gần.

Trung dật buồn cười nhìn bộ dáng nghiêm túc của Nhạc Nhạc, thì ra đây là cảm giác có con a! Được ở cùng một chỗ với Nhạc Nhạc quả là hạnh phúc, dù cho phải sống một cuộc đời giam cầm cũng không sao, Nhạc Nhạc chính là niềm vui của mình, cùng Nhạc Nhạc ở chung một chỗ, tuy biểu hiện là ta chăm sóc hắn, nhưng thực tế nếu không có hắn, ta một ngày cũng sống không nổi… Trung Dật quan tâm đi bật đèn cho Nhạc Nhạc, hắn là bảo bối của ta, là ai so ra cũng kém hắn, Trung Dật mỉm cười nhìn Nhạc Nhạc vẽ, Nhạc Nhạc cầm lấy một cái bút chì màu đỏ, trên giấy cũng toàn một màu sắc như vậy, đột nhiên, trong nháy mắt, không hiểu được mình có nhìn nhầm hay không, vẻ mặt mỉm cười của Nhạc Nhạc, đột nhiên hiện lên vẻ “Dữ tợn “, trong nháy mắt lạnh đến âm độ , Nhạc Nhạc như thế nào có cái loại vẻ mặt này? Có phải nhìn lầm rồi hay không? Trung Dật không cách nào xác định được.

Đang trong lúc Trung Dật còn giật mình, Nhạc Nhạc đã cầm theo bức tranh hắn vừa vẽ xong chạy đến bên người Trung Dật: “Ba, ta vẽ xong rồi, cho ngươi xem.” Nhạc Nhạc đáng yêu mỉm cười.

Trung Dật cầm lấy bức tranh rồi lại ngồi xuống nhìn kỹ. Giữa bức tranh vẽ một đôi nam nữ đang kết hôn, hai người được vẽ rất lớn ở giữa bức tranh, chỗ trống bên cạnh cũng tản mác vài bông hoa nhỏ, chú rể tóc ngắn kia chắc chắn là Nhạc Nhạc, hắn với nhân vật chính trong bức tranh giống nhau như đúc, đáng yêu đến mức nói không nên lời… tân nương so với chú rể lại thấp hơn một cái đầu, nàng tóc vừa đen vừa dài, làn da trắng noãn, có vẻ Nhạc Nhạc rất thích con gái trắng trẻo, Trung Dật lại tiếp tục nhìn… Với trình độ của một đứa trẻ năm tuổi như Nhạc Nhạc mà nói, vẽ tân nương này đã rất đẹp rồi, bút pháp vẽ chú rể lại có vẻ tinh ranh hơn một chút, ngay cả một cái lông mi cũng được chăm chút tỉ mỉ cẩn thận, khiến cả hai tròng mắt tràn ngập cảm giác sinh động, cái mũi cùng đôi môi của tân nương cũng được vẽ không chút sai sót nào, không biết Nhạc Nhạc học được ở đâu, quan sát cẩn thận, vẽ tranh cũng rất chuyên tâm chú ý… .

Phía dưới tấm khăn che mặt của tân nương có một cái hạng quyển cùng một đoạn xiềng xích, Trung Dật nhìn thấy, trong tiềm thức sờ sờ lên hạng quyển trên cổ, … Từ khi bị bắt đeo hạng quyển đến nay đã sáu năm rồi, chưa từng được gỡ xuống bao giờ, cho dù có đi ra ngoài, cũng là không thể cởi nó xuống, chỉ có thể mở cái khoá bên đầu kia sợi xích, sợi xích này dài không gần sáu thước, khi ra ngoài phải biết điều chỉnh quần áo để giấu đi, … Trung Dật dù thế nào cũng không thoát khỏi hạng quyển cùng xiềng xích, cũng bởi vì đã bị hạn chế, phạm vi hoạt động của hắn cũng chỉ giới hạn trong phòng ngủ với phòng ăn cùng phòng khách, ngay cả phòng của Nhạc Nhạc cũng không tới nổi… .

Nhạc Nhạc đem hạng quyển cùng xiềng xích vẽ phia dưới tấm lụa trắng, Trung Dật rất cảm động, hắn biết Nhạc Nhạc vốn là muốn nói cho mình rằng, sau khi hắn lớn lên kết hôn rồi, nhất định sẽ giúp ba đem trói buộc cùng xiềng xích trên cổ tháo xuống.

Tâm ý của Nhạc Nhạc Trung Dật hiểu, nhưng muốn thắng được Thiệu Diệp cùng Ân Kiện Nam chỉ sợ so với lên trời còn khó hơn, bản thân mình nhất định sẽ chết già ở đây cùng hạng quyển và xiềng xích rồi, Nhạc Nhạc, ba nghĩ thông suốt rồi, ba sẽ vì ngươi mà cố gắng nhẫn nại, nhưng đợi đến lúc ngươi được hai mươi tuổi, dù ngươi trở nên như thế nào, cũng phải tôn trọng quyết định của ba, cho ba được đi tìm cái chết, cả đời này ba sống cũng không bằng con heo con chó, nếu không phải vì ngươi thì ba đã sớm chống giữ không nổi, nhưng coi như là vì ngươi, ba cũng chỉ có thể nhẫn nại hai mươi năm, tương lai nếu không đợi được đến lúc ngươi giải cứu, ngươi ngàn vạn lần đừng hận ba, ba hết sức rồi!

Trung Dật nhìn bức tranh không có hạng quyển, cùng với đoạn xiềng xích kia, hai tròng mắt trào đầy nước mắt… .

“Ba, bức tranh của ta có đẹp không?” Nhạc Nhạc nhìn Trung Dật vẻ mặt cảm động, cười toét miệng.

“Tốt lắm…… Nhạc Nhạc…vẽ tranh đẹp lắm…” Trung Dật thổn thức nói, chính mình cũng không tại biết sao lại vậy nữa, tự dưng khóc trước mặt Nhạc Nhạc, thật không ra dáng một người cha chút nào.

“Ba, còn một bức nữa, bức này vừa mới vẽ xong … .” Nhạc Nhạc vẻ mặt tươi cười đem một bức họa khác đưa cho Trung Dật.

“Hả. . . Nhạc Nhạc… cái này… ?” Trung Dật tiếp nhận bức họa, thiếu chút nữa té xỉu, bức tranh cơ hồ toàn bộ là do màu đỏ cấu thành ── màu đỏ của máu tanh.

Ở giữa bức tranh, như trước vẫn là hai người, lần này thay đổi là hai người nam nhân mặc áo sơmi, trong đó có một người toàn thầy đầy những lỗ hổng màu đỏ, dưới lỗ hổng đó còn có một đường màu đỏ trải dài, đó chính là những vết đạn, cái đường màu đỏ chính là đại biểu cho máu tanh chảy xuống ── Nhạc Nhạc muốn nam nhân này bị bắn như tổ ong mà chết, khuôn mặt hắn bởi vì thống khổ mà vặn vẹo biến hình, con ngươi mở thật to dường như muốn rớt ra, từ hình dáng của người này, Trung Dật có thể đoán đây là ── Thiệu Diệp.

Người còn lại thì toàn thân nguyên vẹn, chỉ có điều là cái đầu của hắn bị rớt ra, máu trên cổ phun ra như suối hướng lên trời, Trung Dật nghiêm túc nhìn một lúc, cảm thấy vô cùng kinh tởm đến phát nôn, người này tựa hồ còn không biết mình bị chém đầu, thân thể ưu nhã đứng đó, phát ra một loại khí tức liều lĩnh trương cuồng, hắn là ── Ân Kiện Nam.

“Oẹ…” Trung Dật thấp thỏm che bức tranh lại : “Nhạc Nhạc, bức tranh này không ổn lắm, ba xé nát nó có được không?” Trung Dật dùng ngữ khí thương lượng hỏi Nhạc Nhạc, nhưng vẻ mặt lại tỏ vẻ sẽ kiên quyết xé nó đi… Nhạc Nhạc như thế nào lại vẽ loại tranh này? Bức tranh như thế thật sự kinh khủng, … Là ta làm cho tâm hồn trong sáng của hắn bị nhiễm mầm mống thù hận, ta còn chưa dạy cho hắn những thứ tốt đẹp, vậy mà làm hắn chưa hiểu được tình yêu đã hiểu được hận thù, hoàn cảnh trớ trêu, làm cha nhưng không làm tròn bổn phận của mình, làm tâm linh hắn vẩn đục, vậy ánh mắt âm tàn lúc nãy không phải ảo giác… Nhạc Nhạc thật sự muốn giết hai người kia, ta không thể để cho Thiệu Diệp cùng Ân Kiện Nam nhìn thấy bức họa này của Nhạc Nhạc được.

Nhạc Nhạc nghe Trung Dật nói vậy, vẻ mặt đột nhiên thay đổi: “Không !” Nhạc Nhạc lớn tiếng nói, đoạt lấy bức tranh từ trong tay Trung Dật, rồi chạy thẳng vào phòng hắn mà không thèm ngoái đầu lại, xiềng xích nối với hạng quyển trên cổ Trung Dật không dài tới đó được, hắn nóng ruột hô to: “Trường Bách, Trường Bách, mau tới giúp ta… .” Hắn nhìn Nhạc Nhạc đóng cửa phòng, vừa tức vừa vội lại vừa sợ… .

“Bạch thiếu gia, chuyện gì vậy?” Trường Bách nghe được tiếng Trung Dật hô to, lập tức có mặt.

“Mau giúp ta lấy lại bức tranh trên tay Nhạc Nhạc, nhanh lên kẻo không kịp mất… .” Trung Dật vạn phần lo lắng nói.

“Được, ta đi ngay!” Trường Bách đáp ứng, phòng Nhạc Nhạc chỉ có thể khóa từ bên ngoài nên Trường Bách cũng không khó khăn để mở nó ra.

Trung Dật nhìn Trường Bách đi qua mà thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay vào lúc đó, cửa lớn bỗng mở ra, Ân Kiện Nam từ ngoài đi vào, Trung Dật vẻ mặt đề phòng nhìn hắn: “Trường Bách ngươi đang làm gì vậy? Nhạc Nhạc đâu?”

Trường Bách mới đi được nửa đường, nghe Ân Kiện Nam nói, quay lại nhìn Trung Dật, ấp a ấp úng…

Cont…



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương