Bị Các Đại Lão Trêu Đùa H
2: Ở Đây Không Nuôi Mấy Kẻ Lười Biếng


Đầu đau quá…Noãn Noãn ôm đầu ngồi dậy, nàng có chút mơ hồ nhìn hoàn cảnh xung quanh.Đây… là nơi nào?Căn phòng rất nhỏ, lại vô cùng thô sơ mộc mạc, chỉ có một chiếc bàn, một chiếc ghế, tủ quần áo và một chiếc giường, không khí thoang thoảng mùi thảo dược, cũng không thấy người hầu kẻ hạ nào.Nơi này hoàn toàn không phải là phòng của nàng!Hơn nữa cơ thể không còn cảm giác mệt mỏi ốm yếu như trước, thần thanh khí sảng giống như được sinh ra lần thứ hai.Ngay lúc Noãn Noãn đang không hiểu chuyện gì, cửa lớn đột nhiên bị người mở ra từ bên ngoài.Ánh sáng mặt trời chiếu vào khiến nàng không nhịn được mà nheo mắt lại, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy người tới có dáng người khá cao ráo.“Nếu đã tỉnh dậy rồi, vậy thì đi làm việc đi.

Ở đây không nuôi mấy kẻ lười biếng.”Noãn Noãn: ???Lúc này nàng đã có thể nhìn kỹ người vừa mới nói chuyện kia.

Đó là một nam nhân mặc áo trắng, trên mặt đeo mặt nạ bằng bạc, không thể nhìn rõ dung mạo.


Nhưng với giọng điệu của hắn vừa rồi, nàng có thể khẳng định kẻ này chắc chắn là không tốt lành gì!“Ngươi tốt nhất là nghe lời một chút, cha mẹ ngươi đã bán ngươi cho ta rồi.”Noãn Noãn: ???Không thể nào! Nhà bọn họ đâu có thiếu thốn đến mức cha mẹ phải bán nàng đi chứ.Noãn Noãn có chút nửa tin nửa ngờ nhìn nam nhân trước mặt, hay hắn là kẻ buôn người?Có vẻ như là rất không hài lòng với thái độ này của nàng, nam nhân bước tới, túm lấy phần cổ áo sau gáy Noãn Noãn, dùng một tay xách nàng ra bên ngoài.“Ngươi… ngươi làm gì vậy?”Noãn Noãn hoảng hốt giãy giụa, tay đấm chân đá.

Nhưng một tiểu cô nương mới 8 tuổi như nàng có thể làm gì được một nam nhân sức dài vai rộng chứ?“Xem ra là không bị câm.”Nam nhân cũng không để tâm tới mấy hành động nhỏ này của nàng, vẫn bước đi phăng phăng về phía trước.Giãy giụa một hồi, không những không thể thoát khỏi bàn tay của nam nhân, trái lại còn khiến bản thân thở dốc không ngừng, Noãn Noãn chỉ có thể bất lực mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.Dọc đường đi, Noãn Noãn cũng đã quan sát được hoàn cảnh xung quanh.Nơi này là một căn tứ hợp viện, cách bài trí tương đối mộc mạc, hầu như chỉ có một vài vật dụng cần thiết cho cuộc sống hàng ngày.Giữa sân thì là vô số giá phơi, bên trên đặt đầy cỏ với lá khô gì đó, nhưng mùi thảo dược lại càng thêm nồng đậm.Chẳng lẽ… người nam nhân này là một vị đại phu?Ngay lúc Noãn Noãn còn đang mải mê suy nghĩ, nam nhân cũng đã mở cửa một căn phòng, sau đó đặt nàng ngồi lên trên ghế.“Sắp xếp đống thảo dược này ra thành từng loại giống nhau, không được để sót một cọng nào.

Khi nào làm xong thì lúc ấy ngươi mới được ăn cơm.”Nhìn đống thảo dược chất cao như núi được đặt ở trên bàn.


Noãn Noãn đã hoàn toàn chết lặng.Dù có thông minh cỡ nào thì nàng cũng chỉ là một đứa trẻ 8 tuổi thôi mà? Rốt cuộc kẻ này muốn làm gì?Noãn Noãn quay người muốn nói lý lẽ với hắn, nhưng người nọ đã biến mất không thấy tăm hơi.???Tại sao lại như vậy?Dựa theo những lời nam nhân nói và những gì nàng quan sát được, Noãn Noãn đã mơ hồ đoán ra được vài chuyện.Đầu tiên, nàng cũng không hề bị bắt cóc hay gì.

Bởi vì trước đó nàng bị trúng độc, vẫn luôn ở cùng cha mẹ…Mà nam nhân này lại là một vị đại phu, rất có thể cha mẹ đã nhờ người này cứu nàng.Nhưng theo như vừa rồi nàng quan sát, ở căn tứ hợp viện này, có vẻ như không có ai ngoài nàng và hắn.Vậy cha mẹ đã đi đâu rồi?Ọc… ọc…Tiếng bụng đói kêu vang, Noãn Noãn đành thở dài một tiếng giống như bà cụ non.Không biết lời nam nhân kia nói có phải là sự thật hay không.

Nhưng dựa theo tình cảnh trước mắt, nàng bắt buộc phải nghe theo lời hắn nói…Không có cha mẹ ở bên, việc lấp đầy chiếc bụng đói thật sự là việc quan trọng nhất hiện giờ!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương