Chung Văn Thanh cuối cùng cũng không thể rời đi, cậu bị Chung Văn Thịnh lưu tại phòng ngủ chính trong Chung gia nhà cũ. Chung gia nhà cũ đã cùng bảy năm trước kia cậu gặp qua khác một trời một vực, sau khi thay đổi gia chủ, bên trong lại được trang hoàng một lần nữa, sau khi Chung Văn Thanh nhìn hoàn chỉnh căn nhà, cậu hơi hơi kinh ngạc, lại nhấp môi không nói chuyện, trong ánh mắt có chút không xác định.

Chung Văn Thịnh nói, về sau cậu sẽ ở nơi này một thời gian dài, nên phải nhanh chóng thích ứng. Chung Văn Thanh nghe xong, hoàn toàn không muốn cùng Chung Văn Thịnh nói chuyện, hơn nữa thập phần kháng cự cùng Chung Văn Thịnh xuất hiện ở cùng một nơi, Chung Văn Thịnh tùy cậu, nhưng hắn có một yêu cầu, buổi tối hai người cần thiết ngủ cùng một giường.

Chung Văn Thanh ngày đầu tiên không muốn, chết sống không chịu ngủ, Chung Văn Thịnh liền chặn ngang đem cậu bế lên, môi dán lỗ tai uy hiếp: "Có phải em lại muốn bị thao một lần?"

Chung Văn Thanh nghe vậy lỗ tai đỏ lên, thân thể lại lạnh lẽo, liều mạng giãy giụa muốn xuống đất, Chung Văn Thịnh nắm chân cậu, đem cậu đè trên giường, cả cơ thể ngã vào người cậu, thành niên nam nhân thể trọng ép cậu cơ hồ không thở nổi, cậu duỗi tay muốn đẩy.

Chung Văn Thịnh đem đầu vùi vào vai cậu, nhẹ giọng nói: "Đừng nhúc nhích, để ta ôm trong chốc lát."

Nếu là trước kia, nhìn thấy dáng vẻ này của Chung Văn Thịnh, Chung Văn Thanh tuyệt đối sẽ mềm lòng, nhưng là khoảng cách cậu bị Chung Văn Thịnh ném tới trên giường mới qua đi mấy ngày, làn da cậu quá non mịn,màu xanh lá dấu hôn bị Chung Văn Thịnh cắn ra cũng chưa tiêu tan bớt, cậu không muốn nói chuyện, chỉ phải dùng sức đẩy hắn, đẩy nửa ngày, tay đều mỏi, Chung Văn Thịnh không chút sứt mẻ, ngược lại được một tấc lại muốn tiến một thước mà dùng cái mũi nhẹ ngửi cổ cậu, ngón tay vuốt ve xương quai xanh của cậu, lại vẫn không thỏa mãn, còn có xu thế muốn xuống phía dưới, Chung Văn Thanh tức giận đến lấy mắt trừng hắn, một tay bắt lấy đôi tay đang tác quái của hắn, gắt gao nắm chặt ở lòng bàn tay, một bộ kiên quyết không cho hắn tiếp tục chơi lưu manh.

Chung Văn Thịnh bàn tay so với Chung Văn Thanh lớn hơn rất nhiều, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, mà so sánh với Chung Văn Thanh liền có vẻ nhỏ nhắn hơn, ngón tay vừa trắng lại vừa mềm, cực kì đáng yêu.

Chung Văn Thịnh nắm tay cậu, thấu lên thân thân những ngón tay, nói: " Mẹ ta ngày hôm qua cùng ta nói, ta già đầu rồi, cả ngày ở bên ngoài đi làm, một người bạn gái cũng không có, có phải hay không không được?"

Chung Văn Thanh đối với Tịch Khả Lam ký ức khắc sâu, cái người mà ở thời thơ ấu của cậu, chỉ cần một câu là có thể quyết định cả đời cậu, còn có câu nói kia của bà "May mà mẹ mày đã chết", lời nói tràn đầy lạnh nhạt cùng coi khinh mẹ cậu.

Chung Văn Thịnh nhéo cằm cậu, dùng cái mũi cọ cọ cái mũi nhỏ của cậu,nói: "Bảo bối, em cảm thấy ta được hay không được?"

Chung Văn Thanh cau mày, trên mặt lại thẹn lại giận, căn bản không muốn để ý đến hắn, Chung Văn Thịnh ôm cậu, hôn hôn khóe môi cậu: "Ta ngày hôm qua trở về nói với mẹ" hắn nói, nâng đôi mắt lên nhìn Chung Văn Thanh, màu mắt hắn rất sâu, Chung Văn Thanh không dám nhìn, chính là cặp mắt đó có một loại ma lực, trên người Chung Văn Thịnh vẫn luôn có loại ma lực này, làm người không rời mắt được, "Ta đã tìm được một người."

Người nào? Chung Văn Thanh không rõ.

Chung Văn Thịnh lại không nói tiếp, hắn từ trên người Chung Văn Thanh đứng dậy, đi đến phòng rửa mặt.

Tiếng nước chảy từ trong phòng truyền ra, Chung Văn Thanh ngơ ngác mà nhìn cánh cửa đang tạm thời ngăn cách hai người họ, cậu nghĩ ca ca thật sự quá giảo hoạt, từ khi còn nhỏ hắn liền đem cậu ăn đến gắt gao, người như vậy, cậu muốn như thế nào phản kháng hắn?

Khi Chung Văn Thịnh tắm rửa xong ra tới, Chung Văn Thanh còn đang ngẩn người, hắn khó khăn lắm ở xương hông vây quanh một cái khăn lông, hướng tới chỗ cậu, lúc hắn tới gần Chung Văn Thanh mới hoàn hồn.

Chung Văn Thịnh cầm khăn lông lau tóc, mái tóc ướt dầm dề nhỏ nước, bọt nước trong suốt dọc theo ngực Chung Văn Thịnh chảy dọc theo đường cong cơ bắp, một đường chảy xuống bụng nhỏ, Chung Văn Thịnh cảm giác khuôn mặt mình có chút nóng lên, không khỏi nhớ tới cảnh tượng ngày đó, Chung Văn Thịnh chính là như vậy đem cậu ấn dưới thân tùy ý xâm phạm, đó cũng là lần đầu tiên cậu ý thức được, Chung Văn Thịnh đã là một người nam nhân trưởng thành, thân thể cường kiện, tính dục tràn đầy, cực độ nguy hiểm.

"Ba tháng sau đại thọ 50 tuổi của cha, cử hành ở nhà mới, ta đáp ứng mẹ đem người mang cho bà xem một cái," hắn đem đầu tóc sát một chút liền đem khăn lông ném ở một bên, nằm lên trên giường, duỗi tay đem Chung Văn Thanh còn đang sững sờ ôm vào trong ngực.

"Liền đi lúc này đây, bảo bối," hắn vuốt đầu tóc Chung Văn Thanh, nói: "Mẹ ta sẽ không ăn thịt người."

Bà ấy sẽ. Chung Văn Thanh lại không cách nào nói ra, cậu hiện tại trưởng thành, mà Tịch Khả Lam đã già rồi, cậu không nên sợ hãi.

"Ngủ ngon." Chung Văn Thịnh nói, hắn như nguyện mà đem Chung Văn Thanh ôm nằm trên giường hắn, hắn biết mỗi một chỗ uy hiếp của cậu.

Tiệc mừng thọ sao, chỉ là một cái lý do để hắn mang Chung Văn Thanh ra ngoài, Chung gia hiện tại người làm chủ là hắn, hắn muốn cùng ai ở cùng một chỗ liền ở cùng một chỗ, mẹ hắn kiệt lực phản đối, vậy thì thế nào?

Bác sĩ nói thân thể Chung Văn Thanh về hai bộ khí quan kia, nữ tính khí quan phát dục rất khá, trải qua tỉ mỉ điều dưỡng, cậu hoàn toàn có thể sinh một đứa bé, nam tính phát dục bất lương, nhưng không ảnh hưởng thân thể khỏe mạnh.

Như vậy tất cả vấn đề đều giải quyết dễ dàng, quả thực giai đại vui mừng, trong bóng đêm hắn ôm Chung Văn Thanh nghĩ, một khi đã như vậy, Chung Văn Thanh căn bản không cần thiết lại ra cửa gặp người, cậu chỉ cần canh giữ bên người hắn, bồi hắn một người.

Loại dục vọng này ở ban đêm tĩnh lặng càng thêm lên men, Chung Văn Thịnh càng tưởng tượng, liền cảm thấy vô cùng mỹ diệu, hắn thu nạp cánh tay, đem thân thể mềm mại trong ngực ôm càng chặt.

Bảo bối, em chỉ có một mình ta không tốt sao?

Vì cái gì em không phải chỉ có một mình ta?

Trong đêm đen, Chung Văn Thanh cường chống tinh thần rốt cuộc không chịu nổi, mệt mỏi nghiêng đầu ngủ. Cậu dựa vào cánh tay rắn chắc của Chung Văn Thịnh, có lẽ là mơ thấy ác mộng, đột nhiên nỉ non "Ca ca...... Ca ca......" Phảng phất sợ hãi tới cực điểm, chỉ có bản năng kêu ca ca, giống như trên đời này tất cả những chuyện khủng bố nguy hiểm, chỉ cần ca ca ở, cậu sẽ không có việc gì.

Hắn là như thế tin cậy ta, không muốn xa rời ta.

Cho dù ta đã hung hăng thương tổn cậu một lần.

Chung Văn Thịnh thấy tâm hắn mềm thành một đoàn, như thế nào sẽ ngốc như vậy đâu.

Hắn vẫn là đệ đệ của ta.

Chỉ là đệ đệ, như thế nào đủ?

"Đừng sợ, bảo bối, ta ở chỗ này."

Hắn nói xong, Chung Văn Thanh giống như tìm được nơi dựa vào, thuận theo mà vùi sâu vào trong lòng ngực hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương