Bị Ca Ca Cải Tạo Thân Thể
-
Chương 5
Có một đoạn thời gian rất dài, Chung Văn Thịnh không gặp Chung Văn Thanh.
Hắn cho Chung Văn Thanh một cái toàn chức bảo mẫu, chuyên môn chiếu cố cho Chung Văn Thanh. Bảo mẫu họ Lưu, tên đầy đủ là Lưu Hiếu Cầm, khoảng 40 tuổi, Chung Văn Thanh thường gọi bà là dì Lưu, Lưu Hiếu Cầm được Chung Văn Thịnh giao phó chiếu cố cậu, cho nên thái độ rất cung kính, làm việc tinh tế, những việc vặt trong sinh hoạt hằng ngày đều không cần Chung Văn Thanh làm.
Chung Văn Thanh chưa từng được người khác hầu hạ tận tâm như vậy, cậu cảm thấy bối rối cùng băn khoăn nên gọi điện thoại cho Chung Văn Thịnh để nói lại chuyện này, Chung Văn Thịnh hỏi: "Không thích?" Chung Văn Thanh nghe vậy liền nhăn mày, "Dì Lưu làm việc rất săn sóc, em không có không thích."
Chung Văn Thịnh đang mở họp, hắn giúp cha mình là Chung Gia Anh xử lý việc công ty, một ngày 24 giờ có 20 giờ là mở hội nghị, lúc Chung Văn Thanh gọi điện thoại lại đây, hắn liền bảo hội nghị tạm dừng, một đám hàng hiệu tốt nghiệp đại học nòng cốt tinh anh, trơ mắt nhìn sếp tổng tương lai ném xuống hạng mục đầu tư vài trăm triệu, cầm điện thoại đi ra ngoài, chỉ nghe hắn dùng thanh âm cực kì ôn hòa nói: "Đó là làm sao vậy? Nhớ ta?"
Chung Văn Thanh bị hắn hỏi vậy liền nghẹn, tuy rằng chỉ có một mình ở trên giường gọi điện thoại, nhưng vẫn cứ hồng mặt, Chung Văn Thịnh ở bên kia tiếp tục nói: "Bây giờ đang bận, không thể gặp em, có việc tìm dì Lưu, bà ấy sẽ giúp em giải quyết."
"Em không có chuyện gì, ca ca cứ đi làm đi."
Chung Văn Thanh 10 tuổi bị Chung Văn Thịnh ôm đến căn biệt thự này, bảy năm qua đi, Chung Văn Thanh đã cao đến cằm Chung Văn Thịnh, bọn họ còn ở cùng một chỗ, cậu nghĩ đến mẹ ruột của mình là Ngải Đan, cậu thường xuyên hoài nghi cô có từng yêu cậu, cậu kiệt lực làm chính mình tin tưởng, mẹ thích cậu, chỉ tại thân thể dị dạng nên không thích cậu nữa.
Nhưng nếu muốn hỏi đến Chung Văn Thịnh, đầu tiên Chung Văn Thanh sẽ nghĩ đến, cánh tay kiên cố vững chắc mà hắn dùng để ôm cậu, cho cậu ôm cổ, dẫn cậu rời đi nhà cũ Chung gia, nơi khiến cậu nhận hết nhục nhã cùng chật vật, lúc sau, sinh hoạt rực rỡ hẳn lên, cậu có một ca ca yêu cậu, nguyện ý chiếu cố cậu, cậu có thể làm nũng với hắn, đối với hắn khóc thút thít, cũng sẽ không bị quát lớn, còn nguyện ý hôn môi cậu.
Ở trong trí nhớ, Ngải Đan chưa bao giờ ôm cậu, thân mặt cậu, cho dù cậu là đứa con duy nhất của cô.
Sau một hồi điện thoại đó, Chung Văn Thịnh trở về một lần, vội vàng cùng cậu ăn một bữa cơm rồi lại nhanh chóng rời đi. Sau lại Chung Văn Thanh lục tục gọi điện thoại cho Chung Văn Thịnh vài lần, đều bị Chung Văn Thịnh lấy lời nói có lệ, liền cúp máy.
Chung Văn Thanh nhận thấy được Chung Văn Thịnh lãnh đạm, quá rõ ràng, giống như đã lười đến tiêu phí tâm tư che lấp, biểu lộ cực kỳ trắng ra.
Một mình cậu ở trong căn phòng trống rỗng, ban đêm phòng khách mở đèn, rốt cuộc không chờ đến chủ nhân - người hay trở về lúc đêm khuya. Chung Văn Thanh tưởng tượng đến chuyện này, tâm tựa như bị từng cây dây thừng tinh tế thít chặt, dây nhỏ một chút tiến vào huyết nhục, đau đớn theo máu tràn ra, cậu đau đến mức gọi không ra tiếng, chỉ có thể yên lặng chịu đựng, đau đớn này theo thời gian kéo dài, giống miệng vết thương thối rữa, rõ ràng đã huyết nhục mơ hồ, chính là cậu vẫn không thể nói ra.
Ban đêm, vô số lần, cậu muốn lấy di động gọi điện thoại cho Chung Văn Thịnh, lại vô số lần đánh mất cái ý tưởng này, cậu một chút đều không hiểu biết ca ca, cậu không hiểu biết Chung gia, ngay cả dì Lưu, Chung Văn Thanh cũng không hiểu biết.
Cậu nghĩ đến những ngày cùng Chung Văn Thịnh cùng nhau sinh hoạt, cái gì cũng là thật, nhưng cậu lại cảm giác tựa như giả vậy.
Cậu lại nghĩ đến thân thể mình, ca ca biết sẽ có cái gì ý tưởng?
Giống mẹ cậu chán ghét? Coi cậu như quái vật?
Chung Văn Thịnh là người thông minh, Chung Văn Thanh nghĩ đến chuyện mình mỗi tháng đều đau bụng mấy ngày, sơ hở rõ ràng, Chung Văn Thịnh khẳng định sẽ phát hiện.
Phát hiện cũng tốt, Chung Văn Thanh nghĩ, ca ca về sau sẽ có bạn gái, kết hôn, có gia đình.
Chúng ta là anh em, sớm muộn gì sẽ tách ra.
Ca ca chiếu cố mình nhiều năm như vậy, mình không thể trói buộc hắn.
Chung Văn Thanh nghĩ đến đó, ngực buồn đến cơ hồ không thể hô hấp, cậu ôm chặt chăn, đem đầu thật sâu vùi vào.
Ca ca...... Cậu nỉ non, nhưng người này lạnh nhạt cự tuyệt, sẽ không bao giờ ôm cậu vào lòng, gọi cậu là bảo bối, giống như cậu là trân bảo của hắn.
Đêm đó cậu không biết mình có khóc hay không, sáng sớm lên, cậu bị người trong gương hốc mắt sưng đỏ dọa nhảy dựng, cậu dùng băng chườm thật lâu mới xuống lầu, dì Lưu đang làm bữa sáng, cũng không biết có thấy bộ dáng chật vật của cậu hay không, nhưng vẫn luôn biểu hiện cùng bình thường không có gì khác nhau.
Giữa trưa lúc tan học, cậu chuẩn bị đi lấy cơm trưa, tiếng chuông di động vang lên.
Phòng học phần lớn học sinh đi nhà ăn ăn cơm, có mấy cái bởi vì học tập mệt mỏi, ghé vào trên bàn ngủ. Đột nhiên có tiếng chuông vang lên, khiến cho bọn họ ghé mắt, Chung Văn Thanh ngượng ngùng nhìn bọn họ cười cười, cầm di động đi ra phòng học, tới hành lang mới mở ra nhìn màn hình.
Là ca ca......
Chung Văn Thanh nhìn điện thoại, hô hấp hơi dồn dập, trong mắt như có thứ gì đâm vào, toan đến lợi hại, cậu ấn nút trò chuyện, tận lực bình tĩnh hỏi: "Ca ca?"
" Dì Lưu nói tối hôm qua em không ngủ, làm sao vậy?" Giọng nói Chung Văn Thịnh từ trong điện thoại xuyên qua, trầm thấp mà từ tính, Chung Văn Thanh nhịn không được chuyển sang lỗ tai khác nghe.
"Không có việc gì, gần đây ôn tập áp lực lớn." Chung Văn Thanh nói, đi đến bên lan can, nhìn những học sinh trên sân thể dục giữa trưa không ăn cơm đang nói chuyện vui vẻ.
"Thật sự?" Chung Văn Thịnh như tùy ý hỏi.
Chung Văn Thanh ừ một tiếng, cười nói: "Ca ca đã lâu không gọi điện thoại lại đây, em có một việc muốn cùng ca ca thương lượng, hiện tại nói được không?"
Bên kia Chung Văn Thịnh trầm mặc một chút, trong điện thoại có tiếng người nói chuyện, tiếp theo khôi phục yên lặng, Chung Văn Thịnh thanh âm truyền tới: "Em nói đi."
"Em không muốn điền đại học thành phố B, em muốn đến phía Nam, hồi nhỏ em cùng mẹ từng ở đó sinh sống." Đó là mười tuổi trước kia, sinh hoạt tràn ngập nghèo hèn cùng cực khổ, Chung Văn Thanh chưa bao giờ quên.
Chung Văn Thịnh hồi lâu không đáp lại, trong điện thoại chỉ có tiếng hít thở của hai người, Chung Văn Thanh nhấp môi, cậu rũ mắt nhìn sân thể dục tràn ngập ánh mặt trời, trong lòng nghĩ, ca ca nhất định sẽ tức giận, hắn nhất định sẽ càng chán ghét cậu.
Quả nhiên, trong điện thoại Chung Văn Thanh nghe được Chung Văn Thịnh gằn từng chữ một mà nói: "Bảo bối, em giận ta?"
Giận? Chung Văn Thanh lắc đầu, nói: "Em sẽ không giận ca ca." Ngữ khí có một loại khẳng định cố chấp.
"Không phải giận dỗi, vậy mà muốn đi phía Nam?" Chung Văn Thịnh thanh âm thực bình tĩnh, bình tĩnh cơ hồ có chút thấm người.
"Em muốn đi xem, em đã trưởng thành."
"Trưởng thành." Chung Văn Thịnh lặp lại một lần, hừ cười một tiếng, nói tiếp: "Em đứng đó đừng nhúc nhích."
"Cái gì?"
"Đừng nhúc nhích bảo bối," Chung Văn Thịnh nói, "Ta đến đón em."
Nói xong, Chung Văn Thịnh cúp điện thoại, Chung Văn Thanh có một loại cảm giác kỳ quái, giống như thân thể bản năng dự cảm nguy hiểm tiến đến, phát ra cảnh báo cho cậu biết.
Chính là, ca ca tới tìm cậu, như thế nào sẽ nguy hiểm đâu?
Chung Văn Thanh nắm di động đứng ở trên hành lang chờ. Chung Văn Thịnh xuống xe liền nhìn đến cậu đứng trên hành lang lầu ba, đây cũng coi như là bản lĩnh đặc thù của Chung Văn Thịnh, cho dù Chung Văn Thanh đã che dấu chính mình, hắn đều có thể dùng ánh mắt đầu tiên nhìn đến cậu, cậu đối với hắn luôn là đặc biệt, hắn nỗ lực xem nhẹ cậu, nhưng một khi đứa nhỏ này trên mặt lộ ra chút ủy khuất, tâm hắn liền khống chế không được mà sinh ra thương tiếc.
Một người có thể ảnh hưởng tâm tình của mình, hắn là không có khả năng thả chạy, đi phía Nam?
Mệt cậu có thể nghĩ ra.
Chung Văn Thịnh bước chân lên thang lầu, hắn khí tràng cường đại khiến người chú ý. May mắn lúc này học sinh không nhiều lắm, hắn mới không bị nhiều người vây xem.
Chung Văn Thịnh đi qua, thấy Chung Văn Thanh đang ngẩn người, cậu cong eo ghé vào trên lan can, gió nhẹ thổi qua trán cậu, lộ ra khuôn mặt nhỏ tinh xảo, thái độ tản mạn lười biếng như vậy, làm thời điểm Chung Văn Thịnh càng tới gần cậu, càng thả chậm bước chân, thẳng đến khi tiếp cận Chung Văn Thanh, cái đứa nhỏ trì độn này mới ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt khá kinh ngạc.
Hắn trầm khuôn mặt, nhìn chằm chằm đôi mắt cậu thật lâu không nói lời nào, Chung Văn Thanh bị tầm mắt hắn làm cho cả người lạnh lẽo, trên mặt hiện ra kinh hoảng.
"Ca......" Chung Văn Thanh thử nói chuyện, Chung Văn Thịnh duỗi ngón trỏ đặt trên miệng mình, "...... Hư —— đừng nói chuyện, bảo bối."
Chung Văn Thanh nhắm lại miệng, Chung Văn Thịnh vừa lòng mà nắm cổ tay cậu dẫn cậu đi xuống, Chung Văn Thịnh bước chân rất lớn, lại đi nhanh, Chung Văn Thanh không thể không chạy chậm mới đuổi kịp, ở phía sau họ, cấp dưới của hắn đã sớm xin nghỉ thay cho cậu, đồng thời thu thập đồ dùng ở trường học của Chung Văn Thanh.
Chung Văn Thanh bị hắn mang theo ngồi trên Lincoln màu đen mà ngày thường Chung Văn Thịnh đi công tác mới dùng, dọc theo đường đi Chung Văn Thịnh đều nắm lấy tay cậu, sắc mặt âm trầm, trong xe áp khí rất thấp, Chung Văn Thanh thử tránh thoát vài lần, Chung Văn Thịnh nhìn chằm chằm cậu, tăng thêm lực độ, Chung Văn Thanh có thể cảm giác được lực đạo kia tựa hồ có thể đem cổ tay cậu bẻ gãy, cậu nhăn mi, cảm giác đau bụng quen thuộc truyền đến.
"Ca ca, chúng ta đi đâu vậy?" Chung Văn Thanh nhìn ngoài cửa sổ phong cảnh cực kì xa lạ, rốt cuộc lấy hết can đảm đánh vỡ trầm mặc, cậu muốn nhanh chóng xuống xe, rời đi Chung Văn Thịnh.
Chung Văn Thịnh trực giác thái độ của Chung Văn Thanh chợt chuyển biến, hắn duỗi tay nắm cằm đứa nhỏ này, thật sâu mà nhìn chăm chú mặt cậu: "Đừng gọi ta là ca ca."
Chung Văn Thanh bị bắt nhìn thẳng Chung Văn Thịnh đôi mắt, Chung Văn Thịnh lúc này ánh mắt tràn ngập không hề che lấp bạo ngược cùng xâm lược, Chung Văn Thanh bị hắn nhìn đến rùng mình, giọng nói của cậu có chút run rẩy: "Em nên gọi ngài là gì?"
Chung Văn Thịnh nghe cậu nói, cúi đầu chậm rãi ở khóe môi cậu, không dung kháng cự mà rơi xuống một cái hôn: "Chờ lát nữa em sẽ biết, ta mang em về nhà."
Nhà không phải Chung Văn Thịnh cái tiểu biệt thự dùng để kim ốc tàng kiều kia, mà là nhà cũ Chung gia, hiện tại tòa nhà này không sai biệt lắm đã do Chung Văn Thịnh làm chủ, con trai quá xuất sắc, cha mẹ tự nhiên sẽ vui vẻ thoái nhượng.
Chung Văn Thanh nghe được hắn trả lời, đồng tử đột nhiên rụt một chút, tiếng xe dừng lại, Chung Văn Thanh thấy được ác mộng nhà cũ Chung gia. Chung Văn Thịnh tựa hồ nhìn ra cậu sợ hãi, hắn trực tiếp khom lưng đem Chung Văn Thanh ôm vào trong ngực. Chung Văn Thanh có khung xương di truyền mẹ đẻ, khung xương tiểu xảo, bị ôm vào trong ngực, căn bản không cần quá nhiều sức lực.
Chung Văn Thịnh liền công khai như vậy mà ôm cậu xuống xe, lúc đi qua đình viện, cảnh vệ mở cửa cho hắn đều cúi đầu, phảng phất cái gì cũng không thấy.
Thẳng đến khi bị Chung Văn Thịnh một phen vứt đến trên giường, Chung Văn Thanh mới có thể từ trong quá khứ hồi ức tỉnh lại.
Cậu ngã thất điên bát đảo, ngẩng đầu nhìn đến Chung Văn Thịnh đứng ở mép giường nhìn chằm chằm cậu, tâm tình của hắn hình như rất tốt, đang thong thả ung dung cởi bỏ cà vạt, Chung Văn Thanh nhìn hắn ném cà vạt ra, lại bắt đầu cởi bỏ cúc áo sơ mi của hắn.
Chung Văn Thịnh là một nam nhân cường tráng trưởng thành, cơ bắp cường tráng kiên cố, theo cúc áo cởi bỏ, Chung Văn Thanh có thể thấy đường cong cơ bắp của cơ ngực, không chỉ thế, Chung Văn Thịnh một bên cởi bỏ, một bên đến gần cậu, tư thái đó có một loại nhất định phải được.
Chung Văn Thanh không thể tin được mà nhìn Chung Văn Thịnh: "Ca ca, ca ca, ca ca......" cậu thét lên, thanh âm lộ ra ủy khuất cùng cầu xin.
Chung Văn Thịnh trước kia nghe cậu gọi ca ca, chỉ cảm thấy bực bội, hiện tại nghe cậu kêu, lại cảm thấy dễ nghe nhiều, cậu là em trai của hắn, hắn đem cậu nuôi lớn cho tới hôm nay, cậu đương nhiên thuộc về hắn.
Hắn càng tới gần, Chung Văn Thanh vùng vẫy đôi chân muốn đào tẩu, Chung Văn Thịnh một phen đè cậu lại, đem cậu kéo trở về, đè ở dưới thân, đùi chống đùi.
Chung Văn Thịnh nhìn đến hốc mắt Chung Văn Thanh ửng đỏ, có nước mắt tràn ra, Chung Văn Thịnh cúi người đem nước mắt cậu liếm hết, hắn nói: "Bảo bối, hiện tại đừng khóc, chờ lát nữa em sẽ được khóc đủ."
Chung Văn Thanh lập tức trừng lớn đôi mắt nhìn Chung Văn Thịnh, trong ánh mắt giống như có thứ gì vỡ vụn, Chung Văn Thịnh xem đến rõ ràng, nhưng những cái đó đều không phải hắn muốn, hắn căn bản không để bụng.
Hắn một tay xé mở Chung Văn Thanh áo trên, lộ ra thân mình thiếu niên trắng nõn mảnh khảnh, gần như sắc tình đem thân thể cậu toàn bộ nhìn hết, Chung Văn Thịnh cởi bỏ đai lưng của Chung Văn Thanh, Chung Văn Thanh nhận thấy được ý đồ của hắn, đột nhiên kịch liệt phản kháng lên, "Không cần, ca ca, không cần...... Buông tha em đi, em là em trai anh mà!"
Đúng vậy, em là em trai của ta, Chung Văn Thịnh dùng đầu gối chống lại Chung Văn Thanh, mạnh mẽ đem quần cùng quần lót Chung Văn Thanh cùng nhau cởi ra, Chung Văn Thanh cảm giác được chính mình toàn thân trần trụi mà nằm dưới thân ca ca, thẹn cảm cùng khuất nhục khiến cậu khóc lớn lên: "Ta không có ca ca như vậy, anh không phải ca ca *."
(*đoạn này thụ bùng nổ nên để xưng hô khác)
"Em cho rằng ta muốn làm ca ca của em sao, bảo bối?" Chung Văn Thịnh hôn khuôn mặt non mịn của cậu, theo gương mặt một đường hôn đến cái cổ duyên dáng cùng xương quai xanh, nói tiếp: "Ta chỉ nghĩ hung hăng làm em, đem em thao chết ở trên giường."
Chung Văn Thịnh vuốt ve eo nhỏ của cậu, làm một cái thiếu niên đang phát dục tới nói, eo cậu thật sự quá nhỏ, Chung Văn Thịnh cảm giác đôi tay hắn giống như có thể cầm trọn hết nó, hắn cúi đầu nhìn đầu v* Chung Văn Thanh đứng thẳng trong không khí, màu sắc của chúng nó quá tươi mới, là màu hồng nhạt, Chung Văn Thịnh chịu không nổi dụ hoặc mà cắn một viên bỏ vào trong miệng, lại hút lại hàm, đem nó hút ẩm ướt, nhớp nháp, xinh xắn ở trong không khí, nụ hoa dục phóng, khiến cho nam nhân càng thêm ham muốn tiếp tục nhấm nháp, tiếp theo tay hắn theo đường cong phần eo Chung Văn Thanh di chuyển đến bộ vị tư mật của thiếu niên.
Em trai phát dục quá chậm, lông chim cứ như không mọc, tú tú khí khí lại mềm mại, Chung Văn Thịnh có thể cảm giác tay hắn không chút nào cố sức mà cầm tiểu dương v*t của cậu, Chung Văn Thịnh dùng ngón tay thưởng thức vật nhỏ, tiếp theo hắn cảm giác được khi đầu ngón tay thâm nhập, có một trận ướt át truyền đến.
Chung Văn Thịnh ngừng tay, đôi mắt hàm chứa nùng liệt dục vọng nhìn Chung Văn Thanh, hắn ánh mắt tựa hồ dọa tới thiếu niên nguyên bản đã rơi lệ đầy mặt, ánh mắt cậu tràn ngập hoảng sợ, Chung Văn Thịnh một tay đem cổ tay Chung Văn Thanh đè ở đỉnh đầu, một tay cầm đùi cậu, đè hướng bên cạnh, hai cái đùi thon dài nháy mắt bị bắt mở rộng ra, thiếu niên chưa bao giờ đối với người ngoài triển lãm quá nơi riêng tư, giờ phút này hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt Chung Văn Thịnh.
Phấn phấn nộn nộn dương v*t bị hắn chơi đến nửa dựng đứng, nhưng mà phía dưới dương v*t đồng dạng mở ra một đóa sắc hoa đỏ bừng, nơi đó tựa hồ bị kích thích, hai mảnh cánh thịt khép mở, huyệt khẩu chảy ra ít máu đỏ thắm, như là đang khóc, đáng thương lại đáng yêu, bị hắn cường ngạnh kéo ra chân dài giãy giụa muốn khép lại, ngăn cản Chung Văn Thịnh tiếp tục xem.
Chung Văn Thịnh ngay từ đầu thật là không nghĩ đến, hắn ngốc trong chốc lát, cặp chân kia thừa dịp hắn đang suy nghĩ dùng sức hợp lại với nhau. Nhưng mà hắn căn bản chưa nhìn đủ, nào cho phép Chung Văn Thanh giấu đi. Hắn hơi dùng sức bẻ ra hai chân trắng nõn của Chung Văn Thanh, thiếu niên phản kháng sức lực nhỏ bé với hắn mà nói thật sự không quan trọng gì. Đôi mắt hắn lại gắt gao nhìn chằm chằm hoa môi hơi hơi nhấp, chúng nó nhỏ như vậy, kiều kiều nộn nộn co chặt, Chung Văn Thịnh vươn tay vuốt ve thịt cánh, nơi tư mật này của Chung Văn Thanh chưa từng bị người nào đụng vào, ngày thường chính cậu đều tận lực bỏ qua, rất ít đụng vào. Lúc này ngón tay Chung Văn Thịnh không hề chướng ngại mà đụng vào chúng nó, thẹn cảm tràn ngập làm cậu gần như hỏng mất, cậu chảy nước mắt khóc cầu Chung Văn Thịnh: "Ca ca...... Ca ca...... Đừng chạm vào...... Cầu anh......"
Đùi Chung Văn Thịnh đè nặng hai chân Chung Văn Thanh, hắn cúi người xuống, đôi tay từ dưới nách Chung Văn Thanh xuyên qua, bao bọc lấy bả vai mảnh khảnh của cậu, đem cậu ôm vào trong ngực không thể động đậy. Tư thế này làm thô tráng dương v*t đã sưng to của Chung Văn Thịnh vừa lúc chạm vào nơi cậu luôn cẩn thận bảo vệ, loại đồ vật dục vọng lại lửa nóng này không chút nào thương tiếc nghiền nát hoa môi cùng dương v*t của cậu.
"Thì ra em vẫn luôn sợ cái này......" Chung Văn Thịnh dưới thân chơi Chung Văn Thanh, tay hắn giữ lấy đầu Chung Văn Thanh, cưỡng bách cậu đối mặt với hắn. Bọn họ giờ phút này thân mật khăng khít mà giao điệp ở bên nhau, Chung Văn Thịnh đối Chung Văn Thanh có hoàn toàn khống chế, hắn muốn khi nào thọc vào tiểu huyệt của cậu liền thọc, muốn dùng tư thế nào thao đi vào liền dùng cái gì tư thế đó mà thao, Chung Văn Thanh chỉ có thể tiếp thu hắn, dùng âm huyệt tiếp thu hắn, bị hắn xỏ xuyên qua, tinh dịch bắn vào tử cung.
"Đừng sợ, bảo bối," Chung Văn Thịnh nói, "Ta yêu em."
Hắn cho Chung Văn Thanh một cái toàn chức bảo mẫu, chuyên môn chiếu cố cho Chung Văn Thanh. Bảo mẫu họ Lưu, tên đầy đủ là Lưu Hiếu Cầm, khoảng 40 tuổi, Chung Văn Thanh thường gọi bà là dì Lưu, Lưu Hiếu Cầm được Chung Văn Thịnh giao phó chiếu cố cậu, cho nên thái độ rất cung kính, làm việc tinh tế, những việc vặt trong sinh hoạt hằng ngày đều không cần Chung Văn Thanh làm.
Chung Văn Thanh chưa từng được người khác hầu hạ tận tâm như vậy, cậu cảm thấy bối rối cùng băn khoăn nên gọi điện thoại cho Chung Văn Thịnh để nói lại chuyện này, Chung Văn Thịnh hỏi: "Không thích?" Chung Văn Thanh nghe vậy liền nhăn mày, "Dì Lưu làm việc rất săn sóc, em không có không thích."
Chung Văn Thịnh đang mở họp, hắn giúp cha mình là Chung Gia Anh xử lý việc công ty, một ngày 24 giờ có 20 giờ là mở hội nghị, lúc Chung Văn Thanh gọi điện thoại lại đây, hắn liền bảo hội nghị tạm dừng, một đám hàng hiệu tốt nghiệp đại học nòng cốt tinh anh, trơ mắt nhìn sếp tổng tương lai ném xuống hạng mục đầu tư vài trăm triệu, cầm điện thoại đi ra ngoài, chỉ nghe hắn dùng thanh âm cực kì ôn hòa nói: "Đó là làm sao vậy? Nhớ ta?"
Chung Văn Thanh bị hắn hỏi vậy liền nghẹn, tuy rằng chỉ có một mình ở trên giường gọi điện thoại, nhưng vẫn cứ hồng mặt, Chung Văn Thịnh ở bên kia tiếp tục nói: "Bây giờ đang bận, không thể gặp em, có việc tìm dì Lưu, bà ấy sẽ giúp em giải quyết."
"Em không có chuyện gì, ca ca cứ đi làm đi."
Chung Văn Thanh 10 tuổi bị Chung Văn Thịnh ôm đến căn biệt thự này, bảy năm qua đi, Chung Văn Thanh đã cao đến cằm Chung Văn Thịnh, bọn họ còn ở cùng một chỗ, cậu nghĩ đến mẹ ruột của mình là Ngải Đan, cậu thường xuyên hoài nghi cô có từng yêu cậu, cậu kiệt lực làm chính mình tin tưởng, mẹ thích cậu, chỉ tại thân thể dị dạng nên không thích cậu nữa.
Nhưng nếu muốn hỏi đến Chung Văn Thịnh, đầu tiên Chung Văn Thanh sẽ nghĩ đến, cánh tay kiên cố vững chắc mà hắn dùng để ôm cậu, cho cậu ôm cổ, dẫn cậu rời đi nhà cũ Chung gia, nơi khiến cậu nhận hết nhục nhã cùng chật vật, lúc sau, sinh hoạt rực rỡ hẳn lên, cậu có một ca ca yêu cậu, nguyện ý chiếu cố cậu, cậu có thể làm nũng với hắn, đối với hắn khóc thút thít, cũng sẽ không bị quát lớn, còn nguyện ý hôn môi cậu.
Ở trong trí nhớ, Ngải Đan chưa bao giờ ôm cậu, thân mặt cậu, cho dù cậu là đứa con duy nhất của cô.
Sau một hồi điện thoại đó, Chung Văn Thịnh trở về một lần, vội vàng cùng cậu ăn một bữa cơm rồi lại nhanh chóng rời đi. Sau lại Chung Văn Thanh lục tục gọi điện thoại cho Chung Văn Thịnh vài lần, đều bị Chung Văn Thịnh lấy lời nói có lệ, liền cúp máy.
Chung Văn Thanh nhận thấy được Chung Văn Thịnh lãnh đạm, quá rõ ràng, giống như đã lười đến tiêu phí tâm tư che lấp, biểu lộ cực kỳ trắng ra.
Một mình cậu ở trong căn phòng trống rỗng, ban đêm phòng khách mở đèn, rốt cuộc không chờ đến chủ nhân - người hay trở về lúc đêm khuya. Chung Văn Thanh tưởng tượng đến chuyện này, tâm tựa như bị từng cây dây thừng tinh tế thít chặt, dây nhỏ một chút tiến vào huyết nhục, đau đớn theo máu tràn ra, cậu đau đến mức gọi không ra tiếng, chỉ có thể yên lặng chịu đựng, đau đớn này theo thời gian kéo dài, giống miệng vết thương thối rữa, rõ ràng đã huyết nhục mơ hồ, chính là cậu vẫn không thể nói ra.
Ban đêm, vô số lần, cậu muốn lấy di động gọi điện thoại cho Chung Văn Thịnh, lại vô số lần đánh mất cái ý tưởng này, cậu một chút đều không hiểu biết ca ca, cậu không hiểu biết Chung gia, ngay cả dì Lưu, Chung Văn Thanh cũng không hiểu biết.
Cậu nghĩ đến những ngày cùng Chung Văn Thịnh cùng nhau sinh hoạt, cái gì cũng là thật, nhưng cậu lại cảm giác tựa như giả vậy.
Cậu lại nghĩ đến thân thể mình, ca ca biết sẽ có cái gì ý tưởng?
Giống mẹ cậu chán ghét? Coi cậu như quái vật?
Chung Văn Thịnh là người thông minh, Chung Văn Thanh nghĩ đến chuyện mình mỗi tháng đều đau bụng mấy ngày, sơ hở rõ ràng, Chung Văn Thịnh khẳng định sẽ phát hiện.
Phát hiện cũng tốt, Chung Văn Thanh nghĩ, ca ca về sau sẽ có bạn gái, kết hôn, có gia đình.
Chúng ta là anh em, sớm muộn gì sẽ tách ra.
Ca ca chiếu cố mình nhiều năm như vậy, mình không thể trói buộc hắn.
Chung Văn Thanh nghĩ đến đó, ngực buồn đến cơ hồ không thể hô hấp, cậu ôm chặt chăn, đem đầu thật sâu vùi vào.
Ca ca...... Cậu nỉ non, nhưng người này lạnh nhạt cự tuyệt, sẽ không bao giờ ôm cậu vào lòng, gọi cậu là bảo bối, giống như cậu là trân bảo của hắn.
Đêm đó cậu không biết mình có khóc hay không, sáng sớm lên, cậu bị người trong gương hốc mắt sưng đỏ dọa nhảy dựng, cậu dùng băng chườm thật lâu mới xuống lầu, dì Lưu đang làm bữa sáng, cũng không biết có thấy bộ dáng chật vật của cậu hay không, nhưng vẫn luôn biểu hiện cùng bình thường không có gì khác nhau.
Giữa trưa lúc tan học, cậu chuẩn bị đi lấy cơm trưa, tiếng chuông di động vang lên.
Phòng học phần lớn học sinh đi nhà ăn ăn cơm, có mấy cái bởi vì học tập mệt mỏi, ghé vào trên bàn ngủ. Đột nhiên có tiếng chuông vang lên, khiến cho bọn họ ghé mắt, Chung Văn Thanh ngượng ngùng nhìn bọn họ cười cười, cầm di động đi ra phòng học, tới hành lang mới mở ra nhìn màn hình.
Là ca ca......
Chung Văn Thanh nhìn điện thoại, hô hấp hơi dồn dập, trong mắt như có thứ gì đâm vào, toan đến lợi hại, cậu ấn nút trò chuyện, tận lực bình tĩnh hỏi: "Ca ca?"
" Dì Lưu nói tối hôm qua em không ngủ, làm sao vậy?" Giọng nói Chung Văn Thịnh từ trong điện thoại xuyên qua, trầm thấp mà từ tính, Chung Văn Thanh nhịn không được chuyển sang lỗ tai khác nghe.
"Không có việc gì, gần đây ôn tập áp lực lớn." Chung Văn Thanh nói, đi đến bên lan can, nhìn những học sinh trên sân thể dục giữa trưa không ăn cơm đang nói chuyện vui vẻ.
"Thật sự?" Chung Văn Thịnh như tùy ý hỏi.
Chung Văn Thanh ừ một tiếng, cười nói: "Ca ca đã lâu không gọi điện thoại lại đây, em có một việc muốn cùng ca ca thương lượng, hiện tại nói được không?"
Bên kia Chung Văn Thịnh trầm mặc một chút, trong điện thoại có tiếng người nói chuyện, tiếp theo khôi phục yên lặng, Chung Văn Thịnh thanh âm truyền tới: "Em nói đi."
"Em không muốn điền đại học thành phố B, em muốn đến phía Nam, hồi nhỏ em cùng mẹ từng ở đó sinh sống." Đó là mười tuổi trước kia, sinh hoạt tràn ngập nghèo hèn cùng cực khổ, Chung Văn Thanh chưa bao giờ quên.
Chung Văn Thịnh hồi lâu không đáp lại, trong điện thoại chỉ có tiếng hít thở của hai người, Chung Văn Thanh nhấp môi, cậu rũ mắt nhìn sân thể dục tràn ngập ánh mặt trời, trong lòng nghĩ, ca ca nhất định sẽ tức giận, hắn nhất định sẽ càng chán ghét cậu.
Quả nhiên, trong điện thoại Chung Văn Thanh nghe được Chung Văn Thịnh gằn từng chữ một mà nói: "Bảo bối, em giận ta?"
Giận? Chung Văn Thanh lắc đầu, nói: "Em sẽ không giận ca ca." Ngữ khí có một loại khẳng định cố chấp.
"Không phải giận dỗi, vậy mà muốn đi phía Nam?" Chung Văn Thịnh thanh âm thực bình tĩnh, bình tĩnh cơ hồ có chút thấm người.
"Em muốn đi xem, em đã trưởng thành."
"Trưởng thành." Chung Văn Thịnh lặp lại một lần, hừ cười một tiếng, nói tiếp: "Em đứng đó đừng nhúc nhích."
"Cái gì?"
"Đừng nhúc nhích bảo bối," Chung Văn Thịnh nói, "Ta đến đón em."
Nói xong, Chung Văn Thịnh cúp điện thoại, Chung Văn Thanh có một loại cảm giác kỳ quái, giống như thân thể bản năng dự cảm nguy hiểm tiến đến, phát ra cảnh báo cho cậu biết.
Chính là, ca ca tới tìm cậu, như thế nào sẽ nguy hiểm đâu?
Chung Văn Thanh nắm di động đứng ở trên hành lang chờ. Chung Văn Thịnh xuống xe liền nhìn đến cậu đứng trên hành lang lầu ba, đây cũng coi như là bản lĩnh đặc thù của Chung Văn Thịnh, cho dù Chung Văn Thanh đã che dấu chính mình, hắn đều có thể dùng ánh mắt đầu tiên nhìn đến cậu, cậu đối với hắn luôn là đặc biệt, hắn nỗ lực xem nhẹ cậu, nhưng một khi đứa nhỏ này trên mặt lộ ra chút ủy khuất, tâm hắn liền khống chế không được mà sinh ra thương tiếc.
Một người có thể ảnh hưởng tâm tình của mình, hắn là không có khả năng thả chạy, đi phía Nam?
Mệt cậu có thể nghĩ ra.
Chung Văn Thịnh bước chân lên thang lầu, hắn khí tràng cường đại khiến người chú ý. May mắn lúc này học sinh không nhiều lắm, hắn mới không bị nhiều người vây xem.
Chung Văn Thịnh đi qua, thấy Chung Văn Thanh đang ngẩn người, cậu cong eo ghé vào trên lan can, gió nhẹ thổi qua trán cậu, lộ ra khuôn mặt nhỏ tinh xảo, thái độ tản mạn lười biếng như vậy, làm thời điểm Chung Văn Thịnh càng tới gần cậu, càng thả chậm bước chân, thẳng đến khi tiếp cận Chung Văn Thanh, cái đứa nhỏ trì độn này mới ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt khá kinh ngạc.
Hắn trầm khuôn mặt, nhìn chằm chằm đôi mắt cậu thật lâu không nói lời nào, Chung Văn Thanh bị tầm mắt hắn làm cho cả người lạnh lẽo, trên mặt hiện ra kinh hoảng.
"Ca......" Chung Văn Thanh thử nói chuyện, Chung Văn Thịnh duỗi ngón trỏ đặt trên miệng mình, "...... Hư —— đừng nói chuyện, bảo bối."
Chung Văn Thanh nhắm lại miệng, Chung Văn Thịnh vừa lòng mà nắm cổ tay cậu dẫn cậu đi xuống, Chung Văn Thịnh bước chân rất lớn, lại đi nhanh, Chung Văn Thanh không thể không chạy chậm mới đuổi kịp, ở phía sau họ, cấp dưới của hắn đã sớm xin nghỉ thay cho cậu, đồng thời thu thập đồ dùng ở trường học của Chung Văn Thanh.
Chung Văn Thanh bị hắn mang theo ngồi trên Lincoln màu đen mà ngày thường Chung Văn Thịnh đi công tác mới dùng, dọc theo đường đi Chung Văn Thịnh đều nắm lấy tay cậu, sắc mặt âm trầm, trong xe áp khí rất thấp, Chung Văn Thanh thử tránh thoát vài lần, Chung Văn Thịnh nhìn chằm chằm cậu, tăng thêm lực độ, Chung Văn Thanh có thể cảm giác được lực đạo kia tựa hồ có thể đem cổ tay cậu bẻ gãy, cậu nhăn mi, cảm giác đau bụng quen thuộc truyền đến.
"Ca ca, chúng ta đi đâu vậy?" Chung Văn Thanh nhìn ngoài cửa sổ phong cảnh cực kì xa lạ, rốt cuộc lấy hết can đảm đánh vỡ trầm mặc, cậu muốn nhanh chóng xuống xe, rời đi Chung Văn Thịnh.
Chung Văn Thịnh trực giác thái độ của Chung Văn Thanh chợt chuyển biến, hắn duỗi tay nắm cằm đứa nhỏ này, thật sâu mà nhìn chăm chú mặt cậu: "Đừng gọi ta là ca ca."
Chung Văn Thanh bị bắt nhìn thẳng Chung Văn Thịnh đôi mắt, Chung Văn Thịnh lúc này ánh mắt tràn ngập không hề che lấp bạo ngược cùng xâm lược, Chung Văn Thanh bị hắn nhìn đến rùng mình, giọng nói của cậu có chút run rẩy: "Em nên gọi ngài là gì?"
Chung Văn Thịnh nghe cậu nói, cúi đầu chậm rãi ở khóe môi cậu, không dung kháng cự mà rơi xuống một cái hôn: "Chờ lát nữa em sẽ biết, ta mang em về nhà."
Nhà không phải Chung Văn Thịnh cái tiểu biệt thự dùng để kim ốc tàng kiều kia, mà là nhà cũ Chung gia, hiện tại tòa nhà này không sai biệt lắm đã do Chung Văn Thịnh làm chủ, con trai quá xuất sắc, cha mẹ tự nhiên sẽ vui vẻ thoái nhượng.
Chung Văn Thanh nghe được hắn trả lời, đồng tử đột nhiên rụt một chút, tiếng xe dừng lại, Chung Văn Thanh thấy được ác mộng nhà cũ Chung gia. Chung Văn Thịnh tựa hồ nhìn ra cậu sợ hãi, hắn trực tiếp khom lưng đem Chung Văn Thanh ôm vào trong ngực. Chung Văn Thanh có khung xương di truyền mẹ đẻ, khung xương tiểu xảo, bị ôm vào trong ngực, căn bản không cần quá nhiều sức lực.
Chung Văn Thịnh liền công khai như vậy mà ôm cậu xuống xe, lúc đi qua đình viện, cảnh vệ mở cửa cho hắn đều cúi đầu, phảng phất cái gì cũng không thấy.
Thẳng đến khi bị Chung Văn Thịnh một phen vứt đến trên giường, Chung Văn Thanh mới có thể từ trong quá khứ hồi ức tỉnh lại.
Cậu ngã thất điên bát đảo, ngẩng đầu nhìn đến Chung Văn Thịnh đứng ở mép giường nhìn chằm chằm cậu, tâm tình của hắn hình như rất tốt, đang thong thả ung dung cởi bỏ cà vạt, Chung Văn Thanh nhìn hắn ném cà vạt ra, lại bắt đầu cởi bỏ cúc áo sơ mi của hắn.
Chung Văn Thịnh là một nam nhân cường tráng trưởng thành, cơ bắp cường tráng kiên cố, theo cúc áo cởi bỏ, Chung Văn Thanh có thể thấy đường cong cơ bắp của cơ ngực, không chỉ thế, Chung Văn Thịnh một bên cởi bỏ, một bên đến gần cậu, tư thái đó có một loại nhất định phải được.
Chung Văn Thanh không thể tin được mà nhìn Chung Văn Thịnh: "Ca ca, ca ca, ca ca......" cậu thét lên, thanh âm lộ ra ủy khuất cùng cầu xin.
Chung Văn Thịnh trước kia nghe cậu gọi ca ca, chỉ cảm thấy bực bội, hiện tại nghe cậu kêu, lại cảm thấy dễ nghe nhiều, cậu là em trai của hắn, hắn đem cậu nuôi lớn cho tới hôm nay, cậu đương nhiên thuộc về hắn.
Hắn càng tới gần, Chung Văn Thanh vùng vẫy đôi chân muốn đào tẩu, Chung Văn Thịnh một phen đè cậu lại, đem cậu kéo trở về, đè ở dưới thân, đùi chống đùi.
Chung Văn Thịnh nhìn đến hốc mắt Chung Văn Thanh ửng đỏ, có nước mắt tràn ra, Chung Văn Thịnh cúi người đem nước mắt cậu liếm hết, hắn nói: "Bảo bối, hiện tại đừng khóc, chờ lát nữa em sẽ được khóc đủ."
Chung Văn Thanh lập tức trừng lớn đôi mắt nhìn Chung Văn Thịnh, trong ánh mắt giống như có thứ gì vỡ vụn, Chung Văn Thịnh xem đến rõ ràng, nhưng những cái đó đều không phải hắn muốn, hắn căn bản không để bụng.
Hắn một tay xé mở Chung Văn Thanh áo trên, lộ ra thân mình thiếu niên trắng nõn mảnh khảnh, gần như sắc tình đem thân thể cậu toàn bộ nhìn hết, Chung Văn Thịnh cởi bỏ đai lưng của Chung Văn Thanh, Chung Văn Thanh nhận thấy được ý đồ của hắn, đột nhiên kịch liệt phản kháng lên, "Không cần, ca ca, không cần...... Buông tha em đi, em là em trai anh mà!"
Đúng vậy, em là em trai của ta, Chung Văn Thịnh dùng đầu gối chống lại Chung Văn Thanh, mạnh mẽ đem quần cùng quần lót Chung Văn Thanh cùng nhau cởi ra, Chung Văn Thanh cảm giác được chính mình toàn thân trần trụi mà nằm dưới thân ca ca, thẹn cảm cùng khuất nhục khiến cậu khóc lớn lên: "Ta không có ca ca như vậy, anh không phải ca ca *."
(*đoạn này thụ bùng nổ nên để xưng hô khác)
"Em cho rằng ta muốn làm ca ca của em sao, bảo bối?" Chung Văn Thịnh hôn khuôn mặt non mịn của cậu, theo gương mặt một đường hôn đến cái cổ duyên dáng cùng xương quai xanh, nói tiếp: "Ta chỉ nghĩ hung hăng làm em, đem em thao chết ở trên giường."
Chung Văn Thịnh vuốt ve eo nhỏ của cậu, làm một cái thiếu niên đang phát dục tới nói, eo cậu thật sự quá nhỏ, Chung Văn Thịnh cảm giác đôi tay hắn giống như có thể cầm trọn hết nó, hắn cúi đầu nhìn đầu v* Chung Văn Thanh đứng thẳng trong không khí, màu sắc của chúng nó quá tươi mới, là màu hồng nhạt, Chung Văn Thịnh chịu không nổi dụ hoặc mà cắn một viên bỏ vào trong miệng, lại hút lại hàm, đem nó hút ẩm ướt, nhớp nháp, xinh xắn ở trong không khí, nụ hoa dục phóng, khiến cho nam nhân càng thêm ham muốn tiếp tục nhấm nháp, tiếp theo tay hắn theo đường cong phần eo Chung Văn Thanh di chuyển đến bộ vị tư mật của thiếu niên.
Em trai phát dục quá chậm, lông chim cứ như không mọc, tú tú khí khí lại mềm mại, Chung Văn Thịnh có thể cảm giác tay hắn không chút nào cố sức mà cầm tiểu dương v*t của cậu, Chung Văn Thịnh dùng ngón tay thưởng thức vật nhỏ, tiếp theo hắn cảm giác được khi đầu ngón tay thâm nhập, có một trận ướt át truyền đến.
Chung Văn Thịnh ngừng tay, đôi mắt hàm chứa nùng liệt dục vọng nhìn Chung Văn Thanh, hắn ánh mắt tựa hồ dọa tới thiếu niên nguyên bản đã rơi lệ đầy mặt, ánh mắt cậu tràn ngập hoảng sợ, Chung Văn Thịnh một tay đem cổ tay Chung Văn Thanh đè ở đỉnh đầu, một tay cầm đùi cậu, đè hướng bên cạnh, hai cái đùi thon dài nháy mắt bị bắt mở rộng ra, thiếu niên chưa bao giờ đối với người ngoài triển lãm quá nơi riêng tư, giờ phút này hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt Chung Văn Thịnh.
Phấn phấn nộn nộn dương v*t bị hắn chơi đến nửa dựng đứng, nhưng mà phía dưới dương v*t đồng dạng mở ra một đóa sắc hoa đỏ bừng, nơi đó tựa hồ bị kích thích, hai mảnh cánh thịt khép mở, huyệt khẩu chảy ra ít máu đỏ thắm, như là đang khóc, đáng thương lại đáng yêu, bị hắn cường ngạnh kéo ra chân dài giãy giụa muốn khép lại, ngăn cản Chung Văn Thịnh tiếp tục xem.
Chung Văn Thịnh ngay từ đầu thật là không nghĩ đến, hắn ngốc trong chốc lát, cặp chân kia thừa dịp hắn đang suy nghĩ dùng sức hợp lại với nhau. Nhưng mà hắn căn bản chưa nhìn đủ, nào cho phép Chung Văn Thanh giấu đi. Hắn hơi dùng sức bẻ ra hai chân trắng nõn của Chung Văn Thanh, thiếu niên phản kháng sức lực nhỏ bé với hắn mà nói thật sự không quan trọng gì. Đôi mắt hắn lại gắt gao nhìn chằm chằm hoa môi hơi hơi nhấp, chúng nó nhỏ như vậy, kiều kiều nộn nộn co chặt, Chung Văn Thịnh vươn tay vuốt ve thịt cánh, nơi tư mật này của Chung Văn Thanh chưa từng bị người nào đụng vào, ngày thường chính cậu đều tận lực bỏ qua, rất ít đụng vào. Lúc này ngón tay Chung Văn Thịnh không hề chướng ngại mà đụng vào chúng nó, thẹn cảm tràn ngập làm cậu gần như hỏng mất, cậu chảy nước mắt khóc cầu Chung Văn Thịnh: "Ca ca...... Ca ca...... Đừng chạm vào...... Cầu anh......"
Đùi Chung Văn Thịnh đè nặng hai chân Chung Văn Thanh, hắn cúi người xuống, đôi tay từ dưới nách Chung Văn Thanh xuyên qua, bao bọc lấy bả vai mảnh khảnh của cậu, đem cậu ôm vào trong ngực không thể động đậy. Tư thế này làm thô tráng dương v*t đã sưng to của Chung Văn Thịnh vừa lúc chạm vào nơi cậu luôn cẩn thận bảo vệ, loại đồ vật dục vọng lại lửa nóng này không chút nào thương tiếc nghiền nát hoa môi cùng dương v*t của cậu.
"Thì ra em vẫn luôn sợ cái này......" Chung Văn Thịnh dưới thân chơi Chung Văn Thanh, tay hắn giữ lấy đầu Chung Văn Thanh, cưỡng bách cậu đối mặt với hắn. Bọn họ giờ phút này thân mật khăng khít mà giao điệp ở bên nhau, Chung Văn Thịnh đối Chung Văn Thanh có hoàn toàn khống chế, hắn muốn khi nào thọc vào tiểu huyệt của cậu liền thọc, muốn dùng tư thế nào thao đi vào liền dùng cái gì tư thế đó mà thao, Chung Văn Thanh chỉ có thể tiếp thu hắn, dùng âm huyệt tiếp thu hắn, bị hắn xỏ xuyên qua, tinh dịch bắn vào tử cung.
"Đừng sợ, bảo bối," Chung Văn Thịnh nói, "Ta yêu em."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook