Phản ứng đầu tiên của Lương Chấp là: Thẩm Quyền bị thương, mình phải đi cứu anh ấy!
Cậu s0 so4ng toàn thân, lúc bị dịch chuyển thì cậu đang ngủ, không mang theo di động.
Đờ mờ! Lương Chấp hỏi hệ thống: "Tao lấy cái gì cứu nhân vật chính? Lấy đầu cứu à?"
Hệ thống lạnh lùng tựa như một tên sát thủ chuyện nghiệp: "Đấy là vấn đề cậu phải giải quyết."
Lương Chấp chẳng muốn cãi cọ với hệ thống nữa, bây giờ, cái cậu cần nhất chính là biết được tình trạng của Thẩm Quyền, cậu hỏi: "Có người gây nguy hiểm cho Thẩm Quyền ngay lúc này, phải không?"
Hệ thống: "Hồ Bình Phàm."
Lương Chấp ngộ ra, quả nhiên náo loạn trong bệnh viện là để cứu Hồ Bình Phàm ra, cảnh sát đã ém tin tức.
Lương Chấp: "Vậy Thẩm Quyền bây giờ bị nhốt ở đâu? Kẻ địch có bao nhiêu người?"
Hệ thống cũng muốn Lương Chấp hoàn thành nhiệm vụ, lúc này, nó rốt cuộc bày ra bàn tay vàng của bổn hệ thống, rất nhanh, trước mặt Lương Chấp xuất hiện sơ đồ kiến trúc tòa nhà bỏ hoang, đồng thời, cậu cũng nhìn thấy có hai người trong một căn phòng, ngoài cửa có một người.
Lương Chấp đoán tên ở ngoài cửa chính là thủ hạ đứng trông chừng cho Hồ Bình Phàm, Thẩm Quyền chắc chắn đang bị Hồ Bình Phàm tra tấn.
Tuy bên địch chỉ có hai người, nhưng Lương Chấp không biết bọn chúng có vũ khí hay không, hơn nữa, ngộ nhỡ tên thủ hạ kia có sức mạnh lớn, với tình trạng cơ thể hiện tại của cậu, cậu cũng không chắc mình có thể an toàn cứu Thẩm Quyền ra ngoài không.
Khó quá đi, Lương Chấp đi tới cửa, cậu hỏi hệ thống: "Có thể ra ngoài trước rồi báo cảnh sát không?"
Hệ thống nói: "Chỗ này là vùng ngoại thành hẻo lánh, bốn phía đều là nhà bỏ hoang, muốn tới đây phải lái xe khoảng nửa tiếng, chìa khóa của cái xe duy nhất ở chỗ này thì đang nằm trong tay Hồ Bình Phàm."
Lương Chấp nghe vậy thì đau đầu, cho nên là cậu phải liều thôi, cậu xoay người ra khỏi phòng, đi tìm vũ khí cầm thuận tay, cũng may là cậu thật sự tìm được một ống thép dài trong xó, cậu nghĩ thầm mình phải giải quyết tên trông cửa mà không làm kinh động Hồ Bình Phàm.
Tên đàn ông áo đen đang đứng canh cửa, gã đột nhiên nghe thấy có tiếng một cái lon rơi xuống đất, gã lập tức cảnh giác, đi đến chỗ phát ra tiếng động.
Đi xuống dưới lầu, gã nhìn cái lon nằm dưới đất, nghi rằng có phải do gió thổi ngã không, đang lúc xoay người trở về, gã bị tung một nắm cát bụi vào mắt từ phía đối diện.
Gã thật sự không nghĩ ra là ai có thể âm thầm theo đuôi bọn chúng tới tận nơi này, sau đó, một cơn đau nổ ra trên đầu, gã ngã xuống.
Lương Chấp lập tức buông ống thép trong tay, cậu ngồi xuống lục lọi túi quần của gã đàn ông, tìm được di động thì lập tức gọi điện cho cảnh sát.
Cảnh sát sẽ dựa vào định vị trên điện thoại để tới đây, nhờ hệ thống, Lương Chấp biết cảnh sát phải mất 30 phút mới tới được đây, cậu cúp máy, cầm ống thép, bước lên lầu.
Lương Chấp còn đang suy nghĩ làm cách nào để nhử Hồ Bình Phàm ra ngoài, cậu mở sơ đồ tòa nhà ra, cậu giật thót khi thấy trong căn phòng chỉ còn lại một người!
Lúc này, một bóng người đi ra từ căn phòng bên cạnh, Lương Chấp còn chưa kip nhìn rõ thì đã bị bóp cổ, cả người bị dộng vào tường.
Hồ Bình Phàm bóp cổ Lương Chấp, gã nhìn qua nhìn lại cậu vài lần: "Không ngờ mày rất có tiền đồ trong phương diện theo dõi, tao thật sự xem thường mày quá rồi."
Lương Chấp không ngờ Hồ Bình Phàm trông gầy yếu mà sức mạnh lại lớn như vậy, hai tay cậu bắt lấy cánh tay đang bóp cổ mình, cậu gian nan nói: "Tôi đã báo cảnh sát...... Nếu ông không chạy đi ngay thì không còn kịp đâu."
Hồ Bình Phàm cười một nụ cười tàn nhẫn: "Cảnh sát nhanh nhất cũng phải mất nửa tiếng, chút xíu thời gian đó cũng đủ cho tao giết mày vô số lần rồi."
"Thế à?" Lương Chấp cụp mắt nhìn xuống, cậu nhếch mép: "Có phải ông đang hối hận vì đã cắn đứt ngón tay phải không? Nếu không, ông bây giờ có thể dùng tay phải để b0p ch3t tôi đấy."
Lương Chấp ở bên cạnh Thẩm Quyền lâu, lúc mỉa mai người khác thì y hệt như cầm một con dao đâm chính xác vào hồng tâm, Hồ Bình Phàm tức đến bật cười: "Tao hối hận nhất đến giờ chính là lúc trước nên giết mày, chứ không phải giao cho Thẩm Quyền."
Vừa dứt lời, Hồ Bình Phàm gồng tay, bóp cổ Lương Chấp, ném cậu ra ngoài.
Lương Chấp ngã ra bên ngoài, lăn mấy vòng trên sàn, mà ban công không có lan can nên cậu cứ thế trượt ra ngoài khoảng không, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, cậu bắt lấy rìa ban công, nhưng mặt sàn xi-măng đầy cát, chưa đến 5 giây, cậu đã bị trượt tay.
Trong chớp mắt ngã xuống, cánh tay cậu bị một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt, Lương Chấp ngẩng đầu nhìn, cậu trợn to mắt, kinh ngạc thốt lên: "Thẩm ca......"
Thẩm Quyền trông còn thảm hơn cả Lương Chấp, mặt hắn không còn chút màu máu, tóc mái ướt sũng bết vào trán, trên mặt và trên người đều đầy những vết thương to nhỏ do bị dao cắt.
"Cậu là đồ ngu à! Tôi đã bảo cậu không được đi ra khỏi phòng bệnh một bước, chờ tôi trở về......" Thẩm Quyền trông khá chật vật, nhưng giọng mắng Lương Chấp vẫn còn sung sức mười phần.
Một giọt nước không biết là máu hay mồ hôi nhỏ từ người Thẩm Quyền xuống, giọt nước rớt trên mặt Lương Chấp, cậu không khống chế được cảm xúc nữa, mắt ậng nước, trào ra ngoài.
"Em không làm được......" Lương Chấp nghẹn ngào, cậu muốn nuốt nước mắt xuống, nhưng trái tim cậu nhìn thấy Thẩm Quyền bị thương, thế là nó đau đến không thể ức chế, "Làm như không biết gì cả, chỉ chờ đợi anh."
Cả người Thẩm Quyền đều đau, nhưng loại đau đớn này chịu lâu rồi sẽ thấy chết lặng, nhưng lời Lương Chấp nói lại làm trái tim hắn đau như bị kim châm, cơn đau như cả ngàn chiếc kim đâm trúng kéo đến.
Chờ đợi. Chỉ là một từ nhưng lại khiến ta đau khổ không thôi, hắn hồi còn bé thì cứ một mực chờ đợi người nhà đến đón hắn về, sau khi lớn lên thì hắn lại chờ đợi thời khắc báo được thù.
Đợi được đến lúc đấy rồi, nhưng đó cũng chỉ là sung sướng nhất thời, theo sau là mệt mỏi trống rỗng.
Thẩm Quyền còn chưa kịp kéo Lương Chấp lên, sau lưng hắn đột nhiên bị người đạp một cú, cơn đau làm hắn xém nữa buông tay ra, hắn nhanh chóng tóm lại cổ tay vừa bị trượt xuống.
Hồ Bình Phàm nghiến chân lên vết thương của Thẩm Quyền, máu tươi tràn ra, dính vào mũi giày của gã, trên mặt gã không còn vẻ tươi cười, có lẽ cảnh này làm gã thật sự cười không nổi nữa: "Mày buông ra bây giờ, tao cam đoan sẽ không giết mày."
Thẩm Quyền không trả lời, chỉ càng nắm chặt hơn.
Lương Chấp nhìn dòng máu chảy xuống theo tay Thẩm Quyền, cậu đột nhiên bình tĩnh lại, nói với hệ thống: "Hóa ra là muốn tao hi sinh thân mình để cứu Thẩm Quyền."
Hệ thống lúc này không nói gì, giống như ngầm thừa nhận.
Hóa ra thiết lập của cậu chính là người bạn tốt xuất hiện trong câu chuyện cũ khi nhân vật chính kể cho người khác nghe. Lương Chấp cũng không có gì uất ức, vốn đến được thế giới này đã là một loại kỳ tích, còn có thể đi phiêu lưu cùng nhân vật chính, vậy là đã có lời lắm rồi.
Điểm tiếc nuối duy nhất, có lẽ là không có người bầu bạn, cũng không nhìn thấy được phần truyện Thẩm Quyền gặp nữ chính.
Hồ Bình Phàm thấy Thẩm Quyền không nói gì, gã thật sự tức giận: "Tao không hiểu, mày thật sự vì một thằng oắt tầm thường mà cả mạng mình cũng không cần nữa! Mày điên rồi à?!"
Trong mắt Thẩm Quyền, tất cả chỉ có hình bóng Lương Chấp, câu hỏi của Hồ Bình Phàm cũng chính là vấn đề mà hắn đã nghĩ trong những đêm không ra tay giết Lương Chấp.
Nhưng sau đó, hắn hiểu ra, tuy đối phương không xuất sắc, thậm chí cậu tốt ở chỗ nào, hắn cũng không nói được, chỉ có thể hình dung là bình thường. Nhưng chính bản chất đơn thuần đến mức chỉ cần liếc mắt là thấy rõ này, cũng là thứ hắn khát vọng mà không có cách nào hiểu được.
Hắn chỉ muốn bảo vệ Lương Chấp, tựa như bảo vệ bản thân đã từng có thể lớn lên không âu lo.
"Lương Chấp." Thẩm Quyền đột nhiên lên tiếng.
Lương Chấp còn đang suy nghĩ nên nói lời từ biệt thế nào với Thẩm Quyền, cậu ngước mắt nhìn, đối diện với Thẩm Quyền đang nhướn mày nhìn lại.
Cậu hơi híp mắt lại, có lẽ do ngược sáng, cậu thậm chí còn cảm thấy mình đã thấy ảo giác trong chớp mắt ấy. Thẩm Quyền đang cười với cậu, nụ cười này khác với nụ cười hắn thường dùng để che đậy, kìm nén những cảm xúc đen tối, đó là một nụ cười trong sáng và thuần khiết.
Hắn nói: "Yêu nhau không?"
Lương Chấp: "Hả?" Cậu đang nghe nhầm à?
"Không yêu thì tôi thả tay." Khi Thẩm Quyền nói lời này, trong lòng hắn như sinh ra một sức mạnh, làm hắn có thể tiếp tục cố gắng nắm chặt tay Lương Chấp trước sự điên cuồng của Hồ Bình Phàm.
U ám trong thâm tâm của Lương Chấp biến thành hư không, giờ khắc này, nỗi sợ hãi cái chết bị ánh mặt trời xua tan, ánh sáng chói lọi như chiếu ra từ trong mắt cậu.
Cậu cất cao giọng: "Có yêu!"
"Vậy chúng mày xuống âm phủ yêu nhau đi!" Hồ Bình Phàm không còn chần chừ nữa, gã giơ con dao trong tay lên, tàn nhẫn đâm xuống lưng Thẩm Quyền.
"Đùng!" Một tiếng súng vang lên, Hồ Bình Phàm khựng người lại, cơn đau kịch liệt lan rộng sau lưng, gã quay đầu lại nhìn, Thẩm Hổ đứng cách đó không xa, súng ở trong tay đang giơ lên, nòng súng còn toát ra chút khói mỏng manh.
"Mày......" Hồ Bình Phàm loạng choạng lùi ra sau, kết quả đạp trúng khoảng không, té xuống dưới.
Thẩm Quyền nhìn thấy Hồ Bình Phàm rơi xuống nóc xe van, lúc này, tay hắn đã tê rần, cũng may đã có một cánh tay khác nhanh chóng giúp hắn, bắt lấy Lương Chấp.
Hai người hợp lực kéo Lương Chấp lên, người sau thở hổn hển vài hơi, bình phục lại cảm xúc rồi, cậu mới hỏi: "Bác Thẩm, sao bác lại ở đây?"
Thẩm Hổ không trả lời câu hỏi của cậu, ông nói: "Cảnh sát và xe cấp cứu sắp tới rồi, bác đi đây."
Thẩm Quyền cúi đầu, giống như không nghe thấy lời ông nói, Lương Chấp không hiểu, cậu hỏi: "Bác Thẩm, bác muốn đi đâu? Bác không ở lại cùng bọn cháu sao?"
Thẩm Hổ lúc này mới nhìn về phía Lương Chấp, hiếm khi thấy ông nói chuyện nhẹ nhàng: "Bác còn có chút việc cần phải xử lý."
Lương Chấp vì Thẩm Quyền nên không có ấn tượng tốt với Thẩm Hổ, nhưng đối phương đã cứu cậu và Thẩm Quyền, cậu cũng không thể nói chuyện với đối phương bằng thái độ cộc cằn, cậu nói: "Bác Thẩm, bảo trọng."
Cậu chỉ nói khách khí, nhưng trong nháy mắt, bước chân của Thẩm Hổ như muốn khựng lại, nhưng ông nhanh chóng hồi phục, rời đi cũng không quay đầu lại nhìn.
"Tất cả đều đã xong." Lương Chấp nhẹ nhàng thở ra, cậu quay lại mới phát hiện Thẩm Quyền từ nãy đến giờ sao vẫn không nói gì, tới gần hắn, cậu mới thấy Thẩm Quyền đã hôn mê.
"Thẩm ca!!!"
Mười phút sau, xe cảnh sát và xe cấp cứu cùng đồng thời tới hiện trường, tên mặc đồ đen bị cảnh sát giải đi, Thẩm Quyền và Lương Chấp cùng lên xe cấp cứu đến bệnh viện.
Thân thể Lương Chấp vốn còn chưa khôi phục hoàn toàn, Thẩm Quyền cũng vào nằm chung với cậu.
Thẩm Quyền nằm truyền dịch trên giường, hai mắt hắn nhắm chặt, toàn thân có hơn ba mươi vết thương được băng bó lại, tuy bác sĩ nói chỉ là thương ngoài da, nhưng nhìn thì thấy cũng rất kinh khủng.
Thẩm Quang Minh chạy tới bệnh viện, từ lời kể của Lương Chấp, anh mới biết chuyện gì xảy ra, anh chấn động mạnh, ngồi trên ghế thật lâu mà không nói được lời nào.
Lương Chấp cảm thấy phản ứng của anh có chút kỳ lạ, cậu hỏi: "Ông làm sao vậy? Hồ Bình Phàm bị bắt rồi, ông không vui sao?"
Thẩm Quang Minh ngẩng đầu nhìn Lương Chấp, rồi lại cúi đầu: "Không bắt được gã."
"Cái gì?!" Lương Chấp cả kinh, bật dậy khỏi ghế, "Hồ Bình Phàm té thẳng từ lầu bốn xuống, đừng nói với tôi là thằng đó vẫn còn sức mà chạy trốn chứ!"
Thẩm Quang Minh nói: "Bọn tôi quả thật tìm được vết máu của Hồ Bình Phàm trên chiếc xe van trắng, nhưng gã thật sự đã biến mất, mà cái làm tôi càng lo lắng hơn chính là ba tôi cũng không thấy đâu."
Lương Chấp như nghĩ tới cái gì, cậu lẩm bẩm: "Tình huống thế này sao trông quen thế......"
Thẩm Quang Minh không nói gì, trong lòng anh đã có đáp án, chẳng qua anh không muốn thừa nhận đáp án đó thôi.
Thẩm Hổ không bị đám tội phạm uy hiếp phải làm việc cho chúng, ông bắt đám người Ôn Đăng Nhất và Hồ Bình Phàm đi là vì mục đích riêng của ông.
Thẩm Quang Minh không thể đoán ra được Thẩm Hổ rốt cuộc muốn làm gì, nhưng sự bất an trong lòng anh cứ lớn dần, bên phía cục cảnh sát cũng đang ráo riết kiểm tra camera và cho người đi tìm Thẩm Hổ.
Một lát sau, Thẩm Quang Minh đứng dậy rời đi, Lương Chấp hỏi hệ thống: "Tại sao Thẩm Quang Minh không hỏi tao làm cách nào mà tao đi được đến chỗ Thẩm Quyền bị nhốt với bộ dạng thế này?"
Hệ thống nói: "Đây là tác dụng của bàn tay vàng, không có ai thắc mắc chuyện này đâu."
Lương Chấp yên tâm: "Thế thì tốt."
Cậu nhìn sang Thẩm Quyền đang ngủ say, nhớ lại lúc đó, đối phương nói muốn đi mua quýt, biểu cảm trên mặt hắn như thể đã nắm chắc tất cả sự tình.
Lương Chấp hỏi: "Chắc chắn là Thẩm Quyền và Thẩm Hổ âm thầm lập kế hoạch gì đó với nhau, cho nên dù không có tao đi cứu, Thẩm Quyền cũng sẽ không chết, phải không?"
Hệ thống trả lời sảng khoái: "Đúng vậy."
Lương Chấp nghe vậy thì hận không thể lôi hệ thống ra đấm một trận: "Cho nên mày dịch chuyển tao qua đó là muốn tao bị ăn hành hả? Đồ độc ác! Tao phải đổi hệ thống!"
Hệ thống cũng lười cãi cọ với cậu, trên thực tế, chỉ cần câu chuyện chưa kết thúc thì nhân vật chính không có khả năng chết, nên lúc Thẩm Quyền bị Hồ Bình Phàm tra tấn, nó không nói cho Lương Chấp biết.
Thế giới này sẽ thay đổi theo ý chí của nhân vật chính, nếu nhân vật chính là người tốt, vậy thế giới sẽ phát triển theo hướng tốt đẹp; nhưng một khi nhân vật chính bị ác niệm của những tên sát nhân đồng hóa và trở thành kẻ xấu, vậy thế giới sẽ mất khống chế, đi đến hủy diệt.
Sở dĩ hệ thống có thái độ kỳ lạ, mở bàn tay vàng dịch chuyển Lương Chấp qua, là vì khi đó Thẩm Quyền mất máu quá nhiều, thần trí mơ hồ, hắn lại có một suy nghĩ vô cùng mãnh liệt trong đầu, chính suy nghĩ đó hình thành ý chí của thế giới.
[Hắn muốn gặp Lương Chấp quá.]
Lương Chấp không để bụng chuyện bàn tay vàng nhiều lắm, với cậu mà nói thì trọng tâm là cái gì, trọng tâm là Thẩm Quyền chính miệng nói muốn yêu nhau với cậu!
Tuy từ trước tới nay, cậu luôn ảo tưởng đến cảnh này, nhưng khi giấc mơ thành sự thật, bánh bao rớt từ trên trời xuống, Lương Chấp vẫn có cảm giác không chân thật.
Lương Chấp nhìn chăm chú Thẩm Quyền một hồi, sau đó đứng dậy, cậu vội vàng hôn trộm Thẩm Quyền một cái, rồi lập tức che miệng, cậu sợ bản thân không nhịn được, ngửa mặt lên trời cười một tràng dài, đánh thức đối phương mất.
Lúc này, y tá mở cửa, nhắc cậu nên trở lại phòng của mình, Lương Chấp bấy giờ mới lưu luyến đứng dậy, đi theo y tá.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Thẩm Quyền vẫn nhắm mắt nằm trên giường đột nhiên giơ tay lên, che khuôn mặt đang dần dần đỏ bừng
Cậu s0 so4ng toàn thân, lúc bị dịch chuyển thì cậu đang ngủ, không mang theo di động.
Đờ mờ! Lương Chấp hỏi hệ thống: "Tao lấy cái gì cứu nhân vật chính? Lấy đầu cứu à?"
Hệ thống lạnh lùng tựa như một tên sát thủ chuyện nghiệp: "Đấy là vấn đề cậu phải giải quyết."
Lương Chấp chẳng muốn cãi cọ với hệ thống nữa, bây giờ, cái cậu cần nhất chính là biết được tình trạng của Thẩm Quyền, cậu hỏi: "Có người gây nguy hiểm cho Thẩm Quyền ngay lúc này, phải không?"
Hệ thống: "Hồ Bình Phàm."
Lương Chấp ngộ ra, quả nhiên náo loạn trong bệnh viện là để cứu Hồ Bình Phàm ra, cảnh sát đã ém tin tức.
Lương Chấp: "Vậy Thẩm Quyền bây giờ bị nhốt ở đâu? Kẻ địch có bao nhiêu người?"
Hệ thống cũng muốn Lương Chấp hoàn thành nhiệm vụ, lúc này, nó rốt cuộc bày ra bàn tay vàng của bổn hệ thống, rất nhanh, trước mặt Lương Chấp xuất hiện sơ đồ kiến trúc tòa nhà bỏ hoang, đồng thời, cậu cũng nhìn thấy có hai người trong một căn phòng, ngoài cửa có một người.
Lương Chấp đoán tên ở ngoài cửa chính là thủ hạ đứng trông chừng cho Hồ Bình Phàm, Thẩm Quyền chắc chắn đang bị Hồ Bình Phàm tra tấn.
Tuy bên địch chỉ có hai người, nhưng Lương Chấp không biết bọn chúng có vũ khí hay không, hơn nữa, ngộ nhỡ tên thủ hạ kia có sức mạnh lớn, với tình trạng cơ thể hiện tại của cậu, cậu cũng không chắc mình có thể an toàn cứu Thẩm Quyền ra ngoài không.
Khó quá đi, Lương Chấp đi tới cửa, cậu hỏi hệ thống: "Có thể ra ngoài trước rồi báo cảnh sát không?"
Hệ thống nói: "Chỗ này là vùng ngoại thành hẻo lánh, bốn phía đều là nhà bỏ hoang, muốn tới đây phải lái xe khoảng nửa tiếng, chìa khóa của cái xe duy nhất ở chỗ này thì đang nằm trong tay Hồ Bình Phàm."
Lương Chấp nghe vậy thì đau đầu, cho nên là cậu phải liều thôi, cậu xoay người ra khỏi phòng, đi tìm vũ khí cầm thuận tay, cũng may là cậu thật sự tìm được một ống thép dài trong xó, cậu nghĩ thầm mình phải giải quyết tên trông cửa mà không làm kinh động Hồ Bình Phàm.
Tên đàn ông áo đen đang đứng canh cửa, gã đột nhiên nghe thấy có tiếng một cái lon rơi xuống đất, gã lập tức cảnh giác, đi đến chỗ phát ra tiếng động.
Đi xuống dưới lầu, gã nhìn cái lon nằm dưới đất, nghi rằng có phải do gió thổi ngã không, đang lúc xoay người trở về, gã bị tung một nắm cát bụi vào mắt từ phía đối diện.
Gã thật sự không nghĩ ra là ai có thể âm thầm theo đuôi bọn chúng tới tận nơi này, sau đó, một cơn đau nổ ra trên đầu, gã ngã xuống.
Lương Chấp lập tức buông ống thép trong tay, cậu ngồi xuống lục lọi túi quần của gã đàn ông, tìm được di động thì lập tức gọi điện cho cảnh sát.
Cảnh sát sẽ dựa vào định vị trên điện thoại để tới đây, nhờ hệ thống, Lương Chấp biết cảnh sát phải mất 30 phút mới tới được đây, cậu cúp máy, cầm ống thép, bước lên lầu.
Lương Chấp còn đang suy nghĩ làm cách nào để nhử Hồ Bình Phàm ra ngoài, cậu mở sơ đồ tòa nhà ra, cậu giật thót khi thấy trong căn phòng chỉ còn lại một người!
Lúc này, một bóng người đi ra từ căn phòng bên cạnh, Lương Chấp còn chưa kip nhìn rõ thì đã bị bóp cổ, cả người bị dộng vào tường.
Hồ Bình Phàm bóp cổ Lương Chấp, gã nhìn qua nhìn lại cậu vài lần: "Không ngờ mày rất có tiền đồ trong phương diện theo dõi, tao thật sự xem thường mày quá rồi."
Lương Chấp không ngờ Hồ Bình Phàm trông gầy yếu mà sức mạnh lại lớn như vậy, hai tay cậu bắt lấy cánh tay đang bóp cổ mình, cậu gian nan nói: "Tôi đã báo cảnh sát...... Nếu ông không chạy đi ngay thì không còn kịp đâu."
Hồ Bình Phàm cười một nụ cười tàn nhẫn: "Cảnh sát nhanh nhất cũng phải mất nửa tiếng, chút xíu thời gian đó cũng đủ cho tao giết mày vô số lần rồi."
"Thế à?" Lương Chấp cụp mắt nhìn xuống, cậu nhếch mép: "Có phải ông đang hối hận vì đã cắn đứt ngón tay phải không? Nếu không, ông bây giờ có thể dùng tay phải để b0p ch3t tôi đấy."
Lương Chấp ở bên cạnh Thẩm Quyền lâu, lúc mỉa mai người khác thì y hệt như cầm một con dao đâm chính xác vào hồng tâm, Hồ Bình Phàm tức đến bật cười: "Tao hối hận nhất đến giờ chính là lúc trước nên giết mày, chứ không phải giao cho Thẩm Quyền."
Vừa dứt lời, Hồ Bình Phàm gồng tay, bóp cổ Lương Chấp, ném cậu ra ngoài.
Lương Chấp ngã ra bên ngoài, lăn mấy vòng trên sàn, mà ban công không có lan can nên cậu cứ thế trượt ra ngoài khoảng không, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, cậu bắt lấy rìa ban công, nhưng mặt sàn xi-măng đầy cát, chưa đến 5 giây, cậu đã bị trượt tay.
Trong chớp mắt ngã xuống, cánh tay cậu bị một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt, Lương Chấp ngẩng đầu nhìn, cậu trợn to mắt, kinh ngạc thốt lên: "Thẩm ca......"
Thẩm Quyền trông còn thảm hơn cả Lương Chấp, mặt hắn không còn chút màu máu, tóc mái ướt sũng bết vào trán, trên mặt và trên người đều đầy những vết thương to nhỏ do bị dao cắt.
"Cậu là đồ ngu à! Tôi đã bảo cậu không được đi ra khỏi phòng bệnh một bước, chờ tôi trở về......" Thẩm Quyền trông khá chật vật, nhưng giọng mắng Lương Chấp vẫn còn sung sức mười phần.
Một giọt nước không biết là máu hay mồ hôi nhỏ từ người Thẩm Quyền xuống, giọt nước rớt trên mặt Lương Chấp, cậu không khống chế được cảm xúc nữa, mắt ậng nước, trào ra ngoài.
"Em không làm được......" Lương Chấp nghẹn ngào, cậu muốn nuốt nước mắt xuống, nhưng trái tim cậu nhìn thấy Thẩm Quyền bị thương, thế là nó đau đến không thể ức chế, "Làm như không biết gì cả, chỉ chờ đợi anh."
Cả người Thẩm Quyền đều đau, nhưng loại đau đớn này chịu lâu rồi sẽ thấy chết lặng, nhưng lời Lương Chấp nói lại làm trái tim hắn đau như bị kim châm, cơn đau như cả ngàn chiếc kim đâm trúng kéo đến.
Chờ đợi. Chỉ là một từ nhưng lại khiến ta đau khổ không thôi, hắn hồi còn bé thì cứ một mực chờ đợi người nhà đến đón hắn về, sau khi lớn lên thì hắn lại chờ đợi thời khắc báo được thù.
Đợi được đến lúc đấy rồi, nhưng đó cũng chỉ là sung sướng nhất thời, theo sau là mệt mỏi trống rỗng.
Thẩm Quyền còn chưa kịp kéo Lương Chấp lên, sau lưng hắn đột nhiên bị người đạp một cú, cơn đau làm hắn xém nữa buông tay ra, hắn nhanh chóng tóm lại cổ tay vừa bị trượt xuống.
Hồ Bình Phàm nghiến chân lên vết thương của Thẩm Quyền, máu tươi tràn ra, dính vào mũi giày của gã, trên mặt gã không còn vẻ tươi cười, có lẽ cảnh này làm gã thật sự cười không nổi nữa: "Mày buông ra bây giờ, tao cam đoan sẽ không giết mày."
Thẩm Quyền không trả lời, chỉ càng nắm chặt hơn.
Lương Chấp nhìn dòng máu chảy xuống theo tay Thẩm Quyền, cậu đột nhiên bình tĩnh lại, nói với hệ thống: "Hóa ra là muốn tao hi sinh thân mình để cứu Thẩm Quyền."
Hệ thống lúc này không nói gì, giống như ngầm thừa nhận.
Hóa ra thiết lập của cậu chính là người bạn tốt xuất hiện trong câu chuyện cũ khi nhân vật chính kể cho người khác nghe. Lương Chấp cũng không có gì uất ức, vốn đến được thế giới này đã là một loại kỳ tích, còn có thể đi phiêu lưu cùng nhân vật chính, vậy là đã có lời lắm rồi.
Điểm tiếc nuối duy nhất, có lẽ là không có người bầu bạn, cũng không nhìn thấy được phần truyện Thẩm Quyền gặp nữ chính.
Hồ Bình Phàm thấy Thẩm Quyền không nói gì, gã thật sự tức giận: "Tao không hiểu, mày thật sự vì một thằng oắt tầm thường mà cả mạng mình cũng không cần nữa! Mày điên rồi à?!"
Trong mắt Thẩm Quyền, tất cả chỉ có hình bóng Lương Chấp, câu hỏi của Hồ Bình Phàm cũng chính là vấn đề mà hắn đã nghĩ trong những đêm không ra tay giết Lương Chấp.
Nhưng sau đó, hắn hiểu ra, tuy đối phương không xuất sắc, thậm chí cậu tốt ở chỗ nào, hắn cũng không nói được, chỉ có thể hình dung là bình thường. Nhưng chính bản chất đơn thuần đến mức chỉ cần liếc mắt là thấy rõ này, cũng là thứ hắn khát vọng mà không có cách nào hiểu được.
Hắn chỉ muốn bảo vệ Lương Chấp, tựa như bảo vệ bản thân đã từng có thể lớn lên không âu lo.
"Lương Chấp." Thẩm Quyền đột nhiên lên tiếng.
Lương Chấp còn đang suy nghĩ nên nói lời từ biệt thế nào với Thẩm Quyền, cậu ngước mắt nhìn, đối diện với Thẩm Quyền đang nhướn mày nhìn lại.
Cậu hơi híp mắt lại, có lẽ do ngược sáng, cậu thậm chí còn cảm thấy mình đã thấy ảo giác trong chớp mắt ấy. Thẩm Quyền đang cười với cậu, nụ cười này khác với nụ cười hắn thường dùng để che đậy, kìm nén những cảm xúc đen tối, đó là một nụ cười trong sáng và thuần khiết.
Hắn nói: "Yêu nhau không?"
Lương Chấp: "Hả?" Cậu đang nghe nhầm à?
"Không yêu thì tôi thả tay." Khi Thẩm Quyền nói lời này, trong lòng hắn như sinh ra một sức mạnh, làm hắn có thể tiếp tục cố gắng nắm chặt tay Lương Chấp trước sự điên cuồng của Hồ Bình Phàm.
U ám trong thâm tâm của Lương Chấp biến thành hư không, giờ khắc này, nỗi sợ hãi cái chết bị ánh mặt trời xua tan, ánh sáng chói lọi như chiếu ra từ trong mắt cậu.
Cậu cất cao giọng: "Có yêu!"
"Vậy chúng mày xuống âm phủ yêu nhau đi!" Hồ Bình Phàm không còn chần chừ nữa, gã giơ con dao trong tay lên, tàn nhẫn đâm xuống lưng Thẩm Quyền.
"Đùng!" Một tiếng súng vang lên, Hồ Bình Phàm khựng người lại, cơn đau kịch liệt lan rộng sau lưng, gã quay đầu lại nhìn, Thẩm Hổ đứng cách đó không xa, súng ở trong tay đang giơ lên, nòng súng còn toát ra chút khói mỏng manh.
"Mày......" Hồ Bình Phàm loạng choạng lùi ra sau, kết quả đạp trúng khoảng không, té xuống dưới.
Thẩm Quyền nhìn thấy Hồ Bình Phàm rơi xuống nóc xe van, lúc này, tay hắn đã tê rần, cũng may đã có một cánh tay khác nhanh chóng giúp hắn, bắt lấy Lương Chấp.
Hai người hợp lực kéo Lương Chấp lên, người sau thở hổn hển vài hơi, bình phục lại cảm xúc rồi, cậu mới hỏi: "Bác Thẩm, sao bác lại ở đây?"
Thẩm Hổ không trả lời câu hỏi của cậu, ông nói: "Cảnh sát và xe cấp cứu sắp tới rồi, bác đi đây."
Thẩm Quyền cúi đầu, giống như không nghe thấy lời ông nói, Lương Chấp không hiểu, cậu hỏi: "Bác Thẩm, bác muốn đi đâu? Bác không ở lại cùng bọn cháu sao?"
Thẩm Hổ lúc này mới nhìn về phía Lương Chấp, hiếm khi thấy ông nói chuyện nhẹ nhàng: "Bác còn có chút việc cần phải xử lý."
Lương Chấp vì Thẩm Quyền nên không có ấn tượng tốt với Thẩm Hổ, nhưng đối phương đã cứu cậu và Thẩm Quyền, cậu cũng không thể nói chuyện với đối phương bằng thái độ cộc cằn, cậu nói: "Bác Thẩm, bảo trọng."
Cậu chỉ nói khách khí, nhưng trong nháy mắt, bước chân của Thẩm Hổ như muốn khựng lại, nhưng ông nhanh chóng hồi phục, rời đi cũng không quay đầu lại nhìn.
"Tất cả đều đã xong." Lương Chấp nhẹ nhàng thở ra, cậu quay lại mới phát hiện Thẩm Quyền từ nãy đến giờ sao vẫn không nói gì, tới gần hắn, cậu mới thấy Thẩm Quyền đã hôn mê.
"Thẩm ca!!!"
Mười phút sau, xe cảnh sát và xe cấp cứu cùng đồng thời tới hiện trường, tên mặc đồ đen bị cảnh sát giải đi, Thẩm Quyền và Lương Chấp cùng lên xe cấp cứu đến bệnh viện.
Thân thể Lương Chấp vốn còn chưa khôi phục hoàn toàn, Thẩm Quyền cũng vào nằm chung với cậu.
Thẩm Quyền nằm truyền dịch trên giường, hai mắt hắn nhắm chặt, toàn thân có hơn ba mươi vết thương được băng bó lại, tuy bác sĩ nói chỉ là thương ngoài da, nhưng nhìn thì thấy cũng rất kinh khủng.
Thẩm Quang Minh chạy tới bệnh viện, từ lời kể của Lương Chấp, anh mới biết chuyện gì xảy ra, anh chấn động mạnh, ngồi trên ghế thật lâu mà không nói được lời nào.
Lương Chấp cảm thấy phản ứng của anh có chút kỳ lạ, cậu hỏi: "Ông làm sao vậy? Hồ Bình Phàm bị bắt rồi, ông không vui sao?"
Thẩm Quang Minh ngẩng đầu nhìn Lương Chấp, rồi lại cúi đầu: "Không bắt được gã."
"Cái gì?!" Lương Chấp cả kinh, bật dậy khỏi ghế, "Hồ Bình Phàm té thẳng từ lầu bốn xuống, đừng nói với tôi là thằng đó vẫn còn sức mà chạy trốn chứ!"
Thẩm Quang Minh nói: "Bọn tôi quả thật tìm được vết máu của Hồ Bình Phàm trên chiếc xe van trắng, nhưng gã thật sự đã biến mất, mà cái làm tôi càng lo lắng hơn chính là ba tôi cũng không thấy đâu."
Lương Chấp như nghĩ tới cái gì, cậu lẩm bẩm: "Tình huống thế này sao trông quen thế......"
Thẩm Quang Minh không nói gì, trong lòng anh đã có đáp án, chẳng qua anh không muốn thừa nhận đáp án đó thôi.
Thẩm Hổ không bị đám tội phạm uy hiếp phải làm việc cho chúng, ông bắt đám người Ôn Đăng Nhất và Hồ Bình Phàm đi là vì mục đích riêng của ông.
Thẩm Quang Minh không thể đoán ra được Thẩm Hổ rốt cuộc muốn làm gì, nhưng sự bất an trong lòng anh cứ lớn dần, bên phía cục cảnh sát cũng đang ráo riết kiểm tra camera và cho người đi tìm Thẩm Hổ.
Một lát sau, Thẩm Quang Minh đứng dậy rời đi, Lương Chấp hỏi hệ thống: "Tại sao Thẩm Quang Minh không hỏi tao làm cách nào mà tao đi được đến chỗ Thẩm Quyền bị nhốt với bộ dạng thế này?"
Hệ thống nói: "Đây là tác dụng của bàn tay vàng, không có ai thắc mắc chuyện này đâu."
Lương Chấp yên tâm: "Thế thì tốt."
Cậu nhìn sang Thẩm Quyền đang ngủ say, nhớ lại lúc đó, đối phương nói muốn đi mua quýt, biểu cảm trên mặt hắn như thể đã nắm chắc tất cả sự tình.
Lương Chấp hỏi: "Chắc chắn là Thẩm Quyền và Thẩm Hổ âm thầm lập kế hoạch gì đó với nhau, cho nên dù không có tao đi cứu, Thẩm Quyền cũng sẽ không chết, phải không?"
Hệ thống trả lời sảng khoái: "Đúng vậy."
Lương Chấp nghe vậy thì hận không thể lôi hệ thống ra đấm một trận: "Cho nên mày dịch chuyển tao qua đó là muốn tao bị ăn hành hả? Đồ độc ác! Tao phải đổi hệ thống!"
Hệ thống cũng lười cãi cọ với cậu, trên thực tế, chỉ cần câu chuyện chưa kết thúc thì nhân vật chính không có khả năng chết, nên lúc Thẩm Quyền bị Hồ Bình Phàm tra tấn, nó không nói cho Lương Chấp biết.
Thế giới này sẽ thay đổi theo ý chí của nhân vật chính, nếu nhân vật chính là người tốt, vậy thế giới sẽ phát triển theo hướng tốt đẹp; nhưng một khi nhân vật chính bị ác niệm của những tên sát nhân đồng hóa và trở thành kẻ xấu, vậy thế giới sẽ mất khống chế, đi đến hủy diệt.
Sở dĩ hệ thống có thái độ kỳ lạ, mở bàn tay vàng dịch chuyển Lương Chấp qua, là vì khi đó Thẩm Quyền mất máu quá nhiều, thần trí mơ hồ, hắn lại có một suy nghĩ vô cùng mãnh liệt trong đầu, chính suy nghĩ đó hình thành ý chí của thế giới.
[Hắn muốn gặp Lương Chấp quá.]
Lương Chấp không để bụng chuyện bàn tay vàng nhiều lắm, với cậu mà nói thì trọng tâm là cái gì, trọng tâm là Thẩm Quyền chính miệng nói muốn yêu nhau với cậu!
Tuy từ trước tới nay, cậu luôn ảo tưởng đến cảnh này, nhưng khi giấc mơ thành sự thật, bánh bao rớt từ trên trời xuống, Lương Chấp vẫn có cảm giác không chân thật.
Lương Chấp nhìn chăm chú Thẩm Quyền một hồi, sau đó đứng dậy, cậu vội vàng hôn trộm Thẩm Quyền một cái, rồi lập tức che miệng, cậu sợ bản thân không nhịn được, ngửa mặt lên trời cười một tràng dài, đánh thức đối phương mất.
Lúc này, y tá mở cửa, nhắc cậu nên trở lại phòng của mình, Lương Chấp bấy giờ mới lưu luyến đứng dậy, đi theo y tá.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Thẩm Quyền vẫn nhắm mắt nằm trên giường đột nhiên giơ tay lên, che khuôn mặt đang dần dần đỏ bừng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook