"Tôi nói, tôi hoàn toàn không biết kẻ kia, tôi chỉ thuê bọn họ!"

"Tôi muốn làm gì à? Đương nhiên là tôi muốn cho thằng Lương Chấp biết thế nào là lễ độ!"

"Anh cảnh sát, lấy tài lực và thế lực của tôi, muốn b0p ch3t Lương Chấp còn đơn giản hơn cả bóp con kiến, làm nó chết yên lặng không một tiếng động rất dễ dàng với tôi, tội gì tôi lại dùng cách ngu xuẩn đấy." Tô Khấu Khấu vắt chân phải trên chân trái, hai tay khoanh lại, đối mặt với thẩm vấn của cảnh sát, vẻ mặt và lời nói của gã đều vô cùng kiêu ngạo.

Tô Khấu Khấu kiêu ngạo thì cứ kiêu ngạo, cảnh sát cho rằng gã không có liên hệ với sự kiện dùng súng này, chỗ gã bị thẩm vấn là khu làm việc chung của cảnh sát, mà không phải là phòng thẩm vấn.

Viên cảnh sát không nhịn được liếc mắt nhìn Lương Chấp ngồi ở phía sau, trên mặt đối phương không có gì thay đổi, giống như hoàn toàn không nghe Tô Khấu Khấu nói gì.

Lương Chấp nhìn thẳng đằng trước, cậu có chút không yên lòng, không chú ý những lời Tô Khấu Khấu nói.

Cậu đang nghĩ tới Khăn Quàng Đỏ đã biến mất, đối phương từng xuất hiện ở nhà hàng của sơn trang, chứng tỏ anh ta cũng lấy thân phận lữ khách vào ở.

Nếu có thể tra một chút thì tốt rồi, đáng tiếc chủ của sơn trang là Tô Khấu Khấu, mà cậu cũng không nhận biết vị cảnh sát phụ trách điều tra.

Lúc này, sự chú ý của Lương Chấp đối với Khăn Quàng Đỏ đã vượt qua Thẩm Quang Minh, dù sao thiết lập che mặt đầy bí ẩn thật sự rất có khí chất của nhân vật chính!

Lương Chấp nói: "Hệ thống! Có phải Khăn Quàng Đỏ là nhân vật chính không?"

Hệ thống nói: "Khăn Quàng Đỏ là ai?"

Lương Chấp: "Là vị bịt mặt cứu tao ngày hôm nay á."

Hệ thống lập lại lời vừa nói: "Khăn Quàng Đỏ là ai?"

Lương Chấp hiểu ý của hệ thống, trước hết cậu cần tìm ra thân phận thật của Khăn Quàng Đỏ.

Dù thế giới này chân thật cỡ nào, Lương Chấp vẫn biết nơi đây là một cuốn tiểu thuyết, có đủ các màn trùng hợp được dựng sẵn chờ trình diễn, vị Khăn Quàng Đỏ kia sớm muộn sẽ xuất hiện, chỉ không biết anh ta sẽ dùng cách gì để lên sàn.

Bên này, Tô Khấu Khấu còn đang chém gió mình trâu bò thế nào với viên cảnh sát, gã không chỉ đơn thuần khoe khoang, còn muốn đả kích Lương Chấp hiện giờ chỉ là một tên phóng viên quèn, muốn dọa dẫm đối phương.

Kết quả hắn quay đầu nhìn lướt qua liền nổi giận, ánh mắt thằng Lương Chấp này đang dại ra, còn chỉ nhìn chằm chằm lá cờ thưởng treo trên tường, cmn không phải đang ngẩn người thì là cái gì?

"Lương Chấp!" Tô Khấu Khấu nghiến răng gọi một tiếng.

Lương Chấp bị tiếng gọi the thé của Tô Khấu Khấu kéo hồn trở về, cậu nhíu mày nhìn gã: "Làm gì?"

Tô Khấu Khấu hỏi: "Nãy giờ mày có nghe lời tao nói không?"

Lương Chấp không muốn nói chuyện với Tô Khấu Khấu, cậu quay sang viên cảnh sát: "Nó nói gì vậy?"

Tô Khấu Khấu đứng bật dậy, ghế bị xô ngã trên mặt đất.

Gã hầm hầm đi đến chỗ Lương Chấp, vị cảnh sát thấy thế bèn đứng dậy ngăn cản.

"Mày đánh không lại tao." Lời này của Lương Chấp làm bước chân Tô Khấu Khấu khựng lại một chút.

Lương Chấp nhíu mày, ba lô của cậu vẫn còn ở sơn trang, không đem theo đến đây, điều này làm cậu cực độ không có cảm giác an toàn, dù đang đứng trong cục cảnh sát cũng không thể tiêu trừ bất an của cậu.

Khiêu khích của Tô Khấu Khấu lại làm cậu cáu kỉnh trong lòng hơn, cậu lạnh lùng nói: "Nơi này là cục cảnh sát, tao sẽ để mày đấm tao một cái, sau đó tao sẽ lấy lý do tự vệ, đánh mày vào bệnh viện luôn."

"Muốn chết thì cứ việc xông vào, dám không?"

Bộ dạng của Lương Chấp mãi mãi là mặt búp bê 18 tuổi, lúc cười thì lộ hai lúm đồng tiền trên má, rất ưa nhìn, khi không cười thì cho người ta cảm giác rất ngoan ngoãn.

Lúc lạnh nhạt nhìn người thì khó làm người ta phản cảm, ngược lại còn làm người nhìn hiểu lầm cậu chỉ đang dỗi một chút thôi, dỗ một tí là được rồi.

Dỗ cái rắm á! Tô Khấu Khấu học cùng đại học với Lương Chấp đến tận tốt nghiệp, gã biết rất rõ bản chất của Lương Chấp lãnh khốc đến mức nào.

Mặt ngoài thì giống như có thể sống chung hòa thuận với bất kỳ ai, kỳ thật người qua lại thân thiết thực sự với cậu chỉ có Thẩm Quang Minh và Đường Nghiêu.

Tô Khấu Khấu cứ mơ hồ có cảm giác Lương Chấp kết bạn là có mục đích riêng, cụ thể là cái gì thì gã không biết.

Năm đó, Tô Khấu Khấu là một trong những người có tiếng ở trường, có người ghét gã, cũng có không ít người thích gã.

Thế mà ánh mắt Lương Chấp nhìn gã, giống như đang nhìn một cái phông nền bài trí trong suốt, mà phông nền bài trí này còn chướng mắt nữa.

Trực giác của Tô Khấu Khấu luôn rất chuẩn, cho nên gã đã tìm cách chỉnh Lương Chấp.

Đương nhiên, kết quả là người đi chỉnh lại trở thành người bị chỉnh.

Đã nhiều năm qua rồi, Tô Khấu Khấu tự nhận thấy mình là người có tiền đồ nhất trong số các bạn học, tổ chức họp lớp cũng là muốn cho Lương Chấp nhìn.

Nhìn xem gã hiện giờ lợi hại cỡ nào.

Kết quả, ánh mắt Lương Chấp nhìn gã vẫn giống như lúc trước, người kết giao thân thiết vẫn chỉ có Thẩm Quang Minh và Đường Nghiêu.

Vì cái gì lại một mực kết giao với hai người cảnh sát? Không lẽ thằng này có sở thích đồng phục? Tô Khấu Khấu nghĩ mãi không ra câu trả lời.

Viên cảnh sát nghiêm khắc cảnh cáo ý định của Tô Khấu Khấu: "Chỗ này là cục cảnh sát, người phạm tội sẽ bị tạm giam ngay lập tức."

Câu này của vị cảnh sát xem như là nấc thang cho Tô Khấu Khấu đi xuống, dù sao gã cũng không muốn toang ở đây, gã hừ lạnh một tiếng, quay người dựng lại chiếc ghế dựa.

Đang chuẩn bị ngồi xuống, viên cảnh sát nói: "Cậu có thể đi được rồi."

Tô Khấu Khấu nhíu mày, nói: "Anh không còn cái gì muốn hỏi à?"

Trong thời gian ngắn, vị cảnh sát này đã hiểu thấu bản tính ngốc nghếch kiêu ngạo của Tô Khấu Khấu, xua tay nói: "Sau này nếu cần thì sẽ mời cậu lên phối hợp điều tra."

Tô Khấu Khấu có chút khó chịu, gã nhìn lướt qua Lương Chấp, rồi kiêu ngạo bước đi.

Bây giờ đến phiên Lương Chấp ngồi trên ghế ở khu làm việc chung, vị cảnh sát chủ yếu hỏi cậu những chi tiết khi gặp nạn, có nhận biết Đào Minh hay không.

Lương Chấp ngẩn ra một chút, viên cảnh sát nhanh chóng nói cho cậu biết, Đào Minh chính là kẻ cầm súng tập kích cậu.

"Có ảnh chụp của tên đấy không?" Lúc đó, Lương Chấp không thấy rõ diện mạo của đối phương.

Cảnh sát nhanh chóng lấy ảnh chứng minh thư của Đào Minh ra cho cậu xem, Lương Chấp nhìn thoáng qua vẻ ngoài của đối phương liền hiểu rõ, đây là một vị diễn viên pháo hôi mà chương sau sẽ không còn đất diễn.

"Tôi không biết tên côn đồ này." Lương Chấp đảo mắt đã quên tên đối phương.

Lời này cậu nói chính là sự thật, cảnh sát có thể nhìn thần thái của cậu để xác định có nói dối hay không.

Sau đấy, Lương Chấp kể toàn bộ chi tiết bị tập kích, còn Khăn Quàng Đỏ thì cậu không nói cho cảnh sát, tuy nói ra, cảnh sát có thể đi điều tra thân phận anh ấy, nhưng cảnh sát sẽ điều tra với mục đích tìm nghi phạm, nhỡ Khăn Quàng Đỏ là nhân vật chính, bị bắt rồi thì cậu ôm đùi kiểu gì.

Về phần tên bắt cóc kia có khai ra chuyện đối phương hay không, thì cậu tin tưởng mình có thể làm cảnh sát tin vào lời của một công dân tốt bụng, chứ không phải tin lời của một gã phạm nhân.

Phòng thẩm vấn.

Ám Dạ Ma Đồ, cũng chính là Đào Minh, gã cụp mắt xuống, thái độ vô cùng hờ hững khi đối mặt với thẩm vấn của cảnh sát.

Cảnh sát hỏi: "Tại sao cậu muốn hại Lương Chấp?"

Giọng nói của Đào Minh thật bình tĩnh, chính sự bình tĩnh này lại lộ ra mùi không bình thường: "Chỉ là muốn nhìn thấy bộ dáng nó chết thôi."

Cảnh sát hỏi: "Cậu có thù oán với cậu ta?"

Đào Minh lắc đầu: "Không có."

Cánh sát lại hỏi: "Cậu chỉ chuyên đến giết cậu ta?"

Đào Minh: "Đúng."

Cảnh sát: "Tại sao?"

Đào Minh đan hai tay đang bị còng lại, mười ngón giao nhau, nhìn qua thật bình tĩnh: "Tôi vừa nói lý do rồi."

Hai người cảnh sát liếc nhìn nhau, tìm được đáp án trong mắt đối phương.

Cảnh sát nói: "Lát nữa chúng tôi sẽ đưa cậu sang khoa thần kinh để khám."

Đào Minh nhún vai, bị cho là bệnh nhân tâm thần cũng không thấy gã có bao nhiêu phẫn nộ, gã chỉ vào cuốn sổ trên bàn: "Có thể cho tôi xem tấm ảnh kia được không?"

Vị cảnh sát ngạc nhiên, kẹp trong sổ tay của anh là tấm hình của Lương Chấp, vốn định dùng lúc thẩm vấn Đào Minh, nhưng vẫn không có cơ hội lấy ra.

Nhưng tấm ảnh kẹp trong sổ chỉ lộ ra một cạnh, làm thế nào Đào Minh nhìn thấy?

Ánh mắt của vị cảnh sát làm Đào Minh khá hài lòng, gã khẽ cười một tiếng, nói: "Trừ bỏ lúc ngủ, tất cả thời gian còn lại tôi đều dùng để theo dõi cậu ta, bộ dáng của cậu ấy đã khắc sâu vào trong đầu tôi."

Vị cảnh sát há miệng, kẻ điên cũng không nói thêm gì, anh rút tấm ảnh ra, đứng dậy đi đến trước mặt Đào Minh, đưa ảnh cho gã.

Đào Minh nhận lấy tấm ảnh, ngón tay vuốt nhẹ mặt bóng bên ngoài của tấm ảnh, ánh mắt chân thành thâm tình, một chút cũng không muốn dời mắt.

Vị cảnh sát chịu không nổi ánh mắt ghê tởm của gã, lúc xoay người đi thì nhìn thấy đôi mắt kinh hãi của đồng nghiệp.

"Không xong!"

Vị cảnh sát vội quay lại, liền nhìn thấy có máu tươi tràn ra từ khóe miệng Đào Minh.

Anh đi đến trước mặt gã, lớn tiếng hỏi: "Cậu khó chịu ở chỗ nào?!"

Vết thương duy nhất của Đào Minh là ở gáy, nhưng lúc trước, bác sĩ cũng xác định đây không phải là vết thương nghiêm trọng.

Đào Minh liếc nhìn vị cảnh sát, sau đó há mồm phun ra một vật.

Viên cảnh sát tức khắc thấy tê dại cả đầu, đó là đầu lưỡi.

"Gã tự cắn đứt lưỡi của mình, tôi đi gọi bác sĩ lại đây!" Đồng nghiệp nhìn thấy, bèn nhanh chóng chạy ra khỏi phòng thẩm vấn.

Vị cảnh sát coi đồng phục trên người, cuốn thành một cục, không quan tâm đến giãy dụa của Đào Minh, nhét thẳng vào trong miệng gã.

Cảnh sát quát: "Cậu điên à?!"

Máu chảy ra từ miệng Đào Minh càng lúc càng nhiều, rơi từng giọt xuống tấm hình gã cầm trong tay, nhìn thấy tấm ảnh Lương Chấp dính máu đỏ tươi, ánh mắt của gã có chút si dại.

Thật là đẹp mắt.

Đáng tiếc không có cơ hội thấy được.

Nhưng không sao, người yêu của cưng nhiều như vậy, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại nhau ở địa ngục.

Lúc viên cảnh sát còn lại kéo bác sĩ đến phòng thẩm vấn, Đào Minh đã không còn thở nữa, mà vị cảnh sát đứng bên cạnh gã, hai tay dính đầy máu, trong mắt mang theo sự kinh ngạc nói không nên lời.

Là một người bình thường, anh vĩnh viễn không thể hiểu suy nghĩ và hành vi của kẻ phạm tội.

Lục Nhất Phong là tổng biên tập của một tờ báo nổi danh, sự kiện xảy ra trong sơn trang, ông là một trong những người nhận được tin tức sớm nhất.

Ông mở website giết người, phát hiện ID của Ám Dạ Ma Đồ đã biến mất, ngay cả post gã trả lời ông trước đó cũng không còn.

Cái này có nghĩa Ám Dạ Ma Đồ thi hành thất bại, người thành lập website đã gạch bỏ tài khoản của gã.

"Ầm!" Lục Nhất Phong dùng sức đập mạnh lên bàn, trong lòng mắng chửi Ám Dạ Ma Đồ ngu xuẩn ngàn vạn lần, ông không nên trông cậy vào một tên từng thi hành thất bại có thể giết được Lương Chấp.

Tự mình động thủ? Lục Nhất Phong cầm chuột, nhưng ngón tay không hề động đậy, ông không muốn động thủ Lương Chấp, bởi vì một khi đối phương chết, cảnh sát sẽ triển khai điều tra những người có quan hệ thân cận.

Trừ khi ông có thể nghĩ ra kế hoạch giết người hoàn mỹ, nếu không sẽ chỉ còn nằm chờ chết.

Lúc này, Lục Nhất Phong phát hiện con số trước mặt có biến hóa.

Mục tiêu: Lương Chấp

Người thi hành: 7 người

Số lần thất bại: 5

Lại thêm một kẻ thi hành, Lục Nhất Phong yên lòng, người thi hành liên tục thất bại đã hấp dẫn sự chú ý của những kẻ khác.

Sống ở đâu cũng sẽ có cạnh tranh, ở website giết người này, mỗi người sẽ dùng tỷ lệ trốn thoát và thủ pháp giết người để cạnh tranh nhau.

Cho nên website mới có bảng xếp hạng mục tiêu.

Lục Nhất Phong post bài hỏi ---

Mộc Phong: Ai là người thi hành mới nhất của Lương Chấp? Tôi có thể cung cấp vị trí cụ thể của đối phương.

Rất nhanh, Lục Nhất Phong nhận được một tin nhắn riêng.

Hoa lí hồ tiếu (*): Nó ở đâu?

(*) thành ngữ Trung Quốc, miêu tả màu sắc quá sáng và phức tạp (như sặc sỡ, lòe loẹt). Nghĩa ẩn dụ là hào nhoáng và không thật.

Lục Nhất Phong lập tức báo địa chỉ của sơn trang, cũng hồi âm thêm: tôi sẽ gửi cậu vị trí thời gian thật của nó.

Hoa lí hồ tiếu trả lời: Không cần.

Cô gái tóc dài mặc đồng phục JK (*) cất điện thoại vào trong túi, cắn một miếng bánh rán trái cây trong tay, vừa nhai vừa nhìn chăm chú Lương Chấp đang đứng ở cửa cục cảnh sát.

(*) JK: viết tắt của joshi kosei bên Nhật, nghĩa là nữ sinh trung học. Đồng phục JK là đồng phục nữ sinh trung học Nhật.

Tìm thấy mục tiêu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương