Sáng sớm hôm sau, Thẩm Quyền tỉnh ngủ, còn chưa mở mắt đã cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mặt mình.
Ánh mắt này cũng không có ác ý, nên hắn biết rõ là ai.
Mở mắt ra, một khuôn mặt phóng to đang xáp lại gần.
"Tỉnh rồi." Lương Chấp lần này dậy còn sớm hơn Thẩm Quyền, dù sao đối phương là bệnh nhân, cậu đã thu xếp đồ đạc cần thiết để xuất viện, "Quang Minh đã đi làm thủ tục xuất viện."
Thẩm Quyền: "......" Nói chuyện thì cứ nói, xáp lại gần như vậy làm gì?
Hắn rốt cuộc chỉ ừ một tiếng, đứng dậy nhận quần áo, vào WC rửa mặt, thay đồ.
Bác sĩ rất có ý kiến phê bình kín đáo với quyết định xuất viện của Thẩm Quyền, hơn nữa đối phương còn nói miệng vết thương từng vỡ ra, ông nghĩ Lương Chấp là người nhà nên dặn dò: "Nghỉ ngơi nhiều, đừng để vết thương của cậu ta lại vỡ, ba ngày sau đến bệnh viện thay thuốc."
Lương Chấp vừa nghe vừa gật đầu, thậm chí còn lấy điện thoại ra ghi chú lại.
Thẩm Quang Minh còn nhìn cậu một cái, tên này hồi còn đi học cũng chưa chăm chú thế này.
Thẩm Quyền đã ra ngoài từ trước, cầm chìa khóa xe của Thẩm Quang Minh, nói là ngồi trong xe đợi bọn họ.
Lúc sau, Thẩm Quang Minh và Lương Chấp sóng vai đi tới, Lương Chấp hỏi anh: "Lục Nhất Phong bị phán bao nhiêu năm?"
Sau khi Lục Nhất Phong lộ mặt thật, hai người cũng không gọi ông ta là chú Lục nữa.
Thầm Quang Minh nhớ đến lời Lục Nhất Phong nói ngày hôm qua, anh nhíu mày, nói: "Có ý định bắt cóc, tổn thương người, trốn không thoát mười năm, đến lúc đó cần ông ra tòa, ông đừng mềm lòng cầu tình."
Lương Chấp chỉ vào bản thân, nói: "Ông xem tôi giống thánh phụ lắm à? Ông ta hại Thẩm ca thành dạng này, phán tử hình cũng không quá."
Thẩm Quang Minh cảm giác mình vừa bị thồn cẩu lương, anh nói: "Lục Nhất Phong thì không nói, nhỡ vợ con ông ta tìm ông cầu tình thì sao? Nếu nhớ không nhầm, lúc còn đi học, ông từng đến nhà người ta ăn chùa rồi đấy."
Lương Chấp không còn gì để đáp trả, thân phận cậu trong thế giới này là vật hy sinh, thân nhân của cậu đều định cư ở nước ngoài vì lý do công việc, sinh hoạt thường ngày cũng chỉ có tiêu tiền, cho nên có đôi khi, cậu không muốn ăn đồ ngoài mà sẽ đi ăn chùa.
Còn về chuyện Lục Nhất Phong muốn hại cậu lần này, Lương Chấp không định nói với người nhà mình, dù sao với thể chất hiện tại của cậu, cố gắng không thân cận với ai mới là tốt nhất.
Vì thế mà mấy năm nay, quan hệ tốt nhất với cậu chỉ có Thẩm Quang Minh và Đường Nghiêu, bởi vì bọn họ là cảnh sát, có năng lực tự vệ nhất định, tội phạm không dám ra tay với họ.
"Tôi sẽ không vì dì cầu tình mà tha thứ." Nguyên nhân chính là vì quãng thời gian quá khứ rất tốt đẹp, hiện giờ bị đánh vỡ, Lương Chấp mới thấy khó có thể chấp nhận, thậm chí còn sinh ra một cơn phẫn nộ khó có thể nói rõ bằng lời.
Thẩm Quang Minh nhìn vẻ mặt cậu, chỉ vỗ vai an ủi.
Thẩm Quang Minh lái xe đưa mọi người đến bệnh viện, Lương Chấp xuống xe sau, cậu đánh giá xung quanh, đây là một bệnh viện tâm thần, nhìn bề ngoài thì quy mô rất lớn, cũng rất chính quy.
Cậu quay đầu nhìn biểu cảm của Thẩm Quyền, vẻ mặt của đối phương vẫn như bình thường.
Lương Chấp nói với hệ thống: "Mày nói xem, nội tâm Thẩm Quyền đang nghĩ cái gì?"
Hệ thống: "Về nhà."
Lương Chấp: "???"
Hệ thống nói: "Thời gian hắn ta ở đây còn lâu hơn ở nhà."
Lương Chấp nghe vậy lại càng đau lòng Thẩm Quyền.
Thẩm Quang Minh vốn muốn đi vào cùng bọn họ, nhưng trên cục gọi điện nói có tình huống, anh đành phải chạy qua một chuyến.
Lương Chấp và Thẩm Quyền cùng đi vào trong, lúc gặp nhóm y tá, bọn họ còn chào hỏi với Thẩm Quyền, bộ dáng như rất quen.
Thẩm Quyền đồng dạng cười đáp lại, hắn thậm chí còn gọi họ của đối phương, không nhầm lẫn một ai.
Lương Chấp cảm thán: "Trí nhớ của Thẩm ca tốt thật."
Thẩm Quyền với nhóm ý tá hỏi gì đáp nấy, đối với Lương Chấp thì ngược lại, có thái độ vô ý xa cách, nhưng sâu bên trong nội tâm, hắn vẫn đáp lại câu nói của Lương Chấp.
Hắn đương nhiên nhớ rõ các nữ y tá, hắn đã từng khóc cầu, nhưng những người này đều lựa chọn như không thấy.
Rốt cuộc đã tới phòng khám của vị bác sĩ họ Vương kia, Lương Chấp bất giác đứng thẳng người lên, có chút khẩn trương.
Thẩm Quyền gõ cửa, nói: "Bác sĩ Vương, cháu là Thẩm Quyền."
"Vào đi." Một giọng nói nhã nhặn truyền đến.
Thẩm Quyền mở cửa đi vào, Lương Chấp theo phía sau, gặp được vị bác sĩ họ Vương kia.
Lúc đó, cậu có thấy đối phương một lần lúc thông qua thị giác của bé Thẩm Quyền, khi đó, tuổi của đối phương cách không bao nhiêu so với tuổi của ba Thẩm hiện tại, bây giờ đã 20 năm qua đi, phần lớn tóc đã bạc trắng, khuôn mặt già đi theo thời gian, ổn trọng và thân thiết hơn.
Cậu liếc qua bảng tên đặt trên bàn, tên là Vương Thư, cái tên thật ra khá hợp với khí chất trên người đối phương.
Vương Thư lần đầu tiên thấy có người lạ đi theo Thẩm Quyền, tò mò hỏi: "Khó được dịp thấy cháu đưa bạn bè tới đây."
Thẩm Quyền mỉm cười, nói: "Cậu ấy không chỉ là bạn bè với cháu."
Lương Chấp tuy biết lời này là giả, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác mơ hồ mình như đang bị thả thính vậy, mặt cậu đỏ bừng: "Chào chú, cháu là Lương Chấp."
"Chào cháu." Thái độ Vương Thư nhã nhặn, dù sao đây là bệnh viện tâm thần, không thích hợp tỏ vẻ hoan nghênh nhiệt tình.
Thẩm Quyền lúc này nói: "Cậu ra ngoài chờ anh đi."
Lương Chấp biết Thẩm Quyền sau đó sẽ phải bắt đầu nhận chẩn và điều trị bệnh, cậu nói: "Không thể ngồi đây dự thính sao? Em cam đoan sẽ không lên tiếng quấy rầy."
So với ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Quyền, Vương Thư có vẻ rất khách sáo: "Khám và chữa bệnh tâm lý đều là một người kèm một người, tính riêng tư rất quan trọng."
Lương Chấp nghe thế cũng biết không thể ở trong này nữa, cậu nói: "Cháu có thể đi dạo quanh nơi này không?"
Vương Thư cười nói: "Có thể, để chú gọi Tiểu Mĩ đưa cháu đi dạo xung quanh."
Nói xong, Vương Thư bấm điện thoại gọi một y tá trẻ tuổi tới, Lương Chấp nhìn thấy đối phương, đánh giá trong lòng là đáng yêu.
Đột nhiên, hai má cậu bị người tàn nhẫn nhéo một cái, đau đến mức làm cậu phải quay qua nhìn, không ngờ người ra tay lại là Thẩm Quyền.
Thẩm Quyền nhìn với ánh mắt giá rét, miệng hơi nhếch lên, có loại vặn vẹo quái lạ, hắn thấp giọng nói: "Đừng làm phiền thêm cho người khác."
Này tựa như lời thì thầm của ác ma, làm Lương Chấp run lẩy bẩy trong lòng, dục v0ngsống sót bắt cậu gật đầu lia lịa.
"Không thêm phiền không thêm phiền."
Thẩm Quyền nghe vậy mới buông tay, hắn nhìn chằm chằm Lương Chấp và nữ y tá cùng rời đi, lúc nãy, đối phương còn ra vẻ có chết cũng không đi, thế mà vừa thấy gái xinh thì cun cút chạy theo.
"Thẩm Quyền, chúng ta bắt đầu đi." Giọng nói của Vương Thư vang lên từ đằng sau.
Vẻ mặt tối tăm của Thẩm Quyền rút đi trước khi quay người lại, hắn lộ ra nụ cười không sơ hở: "Vâng, bác sĩ Vương."
Lương Chấp từ miệng Tiểu Mĩ biết được kết cấu sơ lược của bệnh viện tâm thần, tổng cộng có năm lầu, bệnh nhân có bệnh tình tương đối nghiêm trọng, cần nằm viện lâu dài để điều trị thì ở lầu bốn, bệnh nhân nữ ở lầu năm.
Còn những lầu bên dưới là bệnh nhân có thể dùng thuốc để khống chế bệnh tình, phần lớn có thể giữ được hành động lý trí, cho nên mỗi ngày có thể xuống sân sau chơi bóng rổ dưới sự giám sát của y tá, hoặc là tham dự các hoạt động trong nhà như chơi cờ, bóng bàn.
Lương Chấp nghĩ đến Thẩm Quyền, cậu hỏi: "Tiểu Mĩ, vậy đằng ấy có biết Thẩm ca năm đó ở lầu mấy không?"
Tiểu Mĩ nói: "Mình đến bệnh viện này làm việc từ ba năm trước, nhưng mà mình nghe y tá trưởng nói qua, Thẩm Quyền năm đó điều trị ở lầu bốn 8 năm."
Lúc này, một ý tá nam đẩy xe lăn có người bệnh ngồi đi ngang qua bọn họ, tay chân người bệnh đều dùng sợi dây đặc biệt buộc chặt vào xe, người bệnh nhắm hai mắt, như là đang ngủ.
Lương Chấp nhịn không được, nhìn theo, Tiểu Mĩ mới nói: "Bệnh nhân này lúc vừa được đưa đến bệnh viện thì quấy rất dữ, còn cắn cả bác sĩ bị thương, phải ba y tá hợp sức mới khống chế được cậu ta."
Tiểu Mĩ kể xong, bèn chảo hỏi với y tá kia: "Sao hôm nay cậu ta lại im lặng như vậy?"
Y tá kia nói: "Vừa rồi quấy dữ lắm, chích một mũi thì an phận."
Lương Chấp vừa nghe thì tê cả da đầu, nơi này cậu chỉ nghe nói mà đã thấy khó chịu cả người, vậy Thẩm Quyền sống qua 8 năm ở đây như thế nào.
Y tá kia đẩy người bệnh đang ngủ đi, Lương Chấp hỏi Tiểu Mĩ: "Bác sĩ Vương là người thế nào?"
Tiểu Mĩ nói: "Bác sĩ Vương rất tốt, ông ấy đối xử với bọn mình và bệnh nhân rất có tâm, lý lịch cũng lâu nhất, ai trong bệnh viện cũng rất kính trọng ông ấy."
Lương Chấp làm ra vẻ tò mò, cậu ghé đầu qua, nhỏ giọng hoi: "Chẳng lẽ chưa từng có chẩn bệnh sai sao?"
Tiểu Mĩ thấy Lương chấp ghé lại gần thì đỏ mặt, cô cúi đầu ngượng ngùng, nên không nghe Lương Chấp nói gì, chỉ ừ qua loa một tiếng.
Thẩm Quyền đi ra từ phòng khám, hỏi qua y tá hướng Lương Chấp đi rồi cũng đi theo qua đó.
Kết quả là thấy bộ dạng Lương Chấp và y tá nữ kia đang nói chuyện thân mật với nhau.
Thị lực của hắn rất tốt, tốt đến độ có thể thấy được gương mặt đỏ bừng của y tá.
Hai người này trông khá hợp với nhau đấy, nhưng này thì có liên qua gì tới hắn đâu? Thẩm Quyền hờ hững nghĩ.
Lương Chấp còn đang tự hỏi ừ là có ý gì? Cậu truy hỏi: "Rốt cuộc là có hay không?"
"Có hay không cái gì?"
Lương Chấp nghe giọng nói bèn quay đầu lại, đôi mắt sáng rực, cậu tách khỏi Tiểu Mĩ, chạy qua hỏi han: "Kết quả khám bệnh thế nào?"
Thẩm Quyền cầm túi hồ sơ trong tay, bên trong là báo cáo khám bệnh, hắn nói: "Tôi chưa xem."
Lương Chấp rất hiếu kì, cậu cẩn thận hỏi: "Có thể cho em xem không?"
Thẩm Quyền đưa túi hồ sơ cho Lương Chấp, đối phương mở túi, lấy báo cáo ra xem, cậu vừa xem vừa hưng phấn: "Thẩm ca, kết quả khám bệnh nói trạng thái tinh thần của anh có chuyển biến tốt! Tỉ lệ phạm tội tiềm ẩn cũng giảm xuống 30% này!"
Thẩm Quyền nghe vậy thì ngạc nhiên, hắn lấy báo cáo qua xem, kết quả khám bệnh ghi bên trong quả thật không giống lần trước.
Lương Chấp tuy nghi ngờ tên bác sĩ kia có kỳ lạ, nhưng kết quả này với Thẩm Quyền mà nói, là chuyện đáng vui mừng, cậu nói: "Để chúc mừng, em mời Thẩm ca đi xem phim đi!"
Có cái gì mà đáng chúc mừng, huống chi hắn chẳng cảm thấy một chút vui vẻ nào, Thẩm Quyền nhìn Tiểu Mĩ đứng một bên, ma xui quỷ khiến thế nào lại thay đổi lời từ chối định nói.
"Được."
Lương Chấp tưởng Thẩm Quyền cũng vui như cậu, liền được đằng chân lân đằng đầu, ôm vai đối phương thảo luận nên xem phim gì.
Tiểu Mĩ bị bơ đang định mở miệng, Lương Chấp lúc này quay đầu lại nói với cô: "Bọn mình đi, tạm biệt nhé."
"Vậy, tạm biệt." Tiểu Mĩ rốt cuộc cũng không lấy được dũng khí xin số liên lạc của Lương Chấp.
Thẩm Quyền chú ý tới dáng dấp cô đơn trên mặt Tiểu Mĩ, khóe miệng nhếch lên, hắn nghĩ thầm, không hiểu ánh mắt thế nào mà lại vừa ý người này.
Lương Chấp ở bên cạnh còn đang luyên thuyên, Thẩm Quyền một chữ cũng không nghe, thỉnh thoảng ừ một tiếng.
Kết quả buổi tối ở nhà ngày hôm đó, Thẩm Quyền nhìn thấy Lương Chấp khoe hai tấm vé xem phim trên vòng bạn bè.
"Tui và Thẩm ca sắp đi xem phim nà! [hình ảnh.jpg]"
Còn là phim tình cảm nghệ thuật.
Thẩm Quyền:......
Hắn nhắn tin cho Lương Chấp: Không xem phim nữa.
Lương Chấp: Tại sao!!! Không lẽ em làm sai gì à?
Không, chú mày đúng, Thẩm Quyền tự kiểm điểm mình sâu sắc.
Là hắn sai, hắn sai ở chỗ không nhanh chóng xử lý Lương Chấp, làm hắn hiện tại - tức đến muốn thổ huyết.
Ánh mắt này cũng không có ác ý, nên hắn biết rõ là ai.
Mở mắt ra, một khuôn mặt phóng to đang xáp lại gần.
"Tỉnh rồi." Lương Chấp lần này dậy còn sớm hơn Thẩm Quyền, dù sao đối phương là bệnh nhân, cậu đã thu xếp đồ đạc cần thiết để xuất viện, "Quang Minh đã đi làm thủ tục xuất viện."
Thẩm Quyền: "......" Nói chuyện thì cứ nói, xáp lại gần như vậy làm gì?
Hắn rốt cuộc chỉ ừ một tiếng, đứng dậy nhận quần áo, vào WC rửa mặt, thay đồ.
Bác sĩ rất có ý kiến phê bình kín đáo với quyết định xuất viện của Thẩm Quyền, hơn nữa đối phương còn nói miệng vết thương từng vỡ ra, ông nghĩ Lương Chấp là người nhà nên dặn dò: "Nghỉ ngơi nhiều, đừng để vết thương của cậu ta lại vỡ, ba ngày sau đến bệnh viện thay thuốc."
Lương Chấp vừa nghe vừa gật đầu, thậm chí còn lấy điện thoại ra ghi chú lại.
Thẩm Quang Minh còn nhìn cậu một cái, tên này hồi còn đi học cũng chưa chăm chú thế này.
Thẩm Quyền đã ra ngoài từ trước, cầm chìa khóa xe của Thẩm Quang Minh, nói là ngồi trong xe đợi bọn họ.
Lúc sau, Thẩm Quang Minh và Lương Chấp sóng vai đi tới, Lương Chấp hỏi anh: "Lục Nhất Phong bị phán bao nhiêu năm?"
Sau khi Lục Nhất Phong lộ mặt thật, hai người cũng không gọi ông ta là chú Lục nữa.
Thầm Quang Minh nhớ đến lời Lục Nhất Phong nói ngày hôm qua, anh nhíu mày, nói: "Có ý định bắt cóc, tổn thương người, trốn không thoát mười năm, đến lúc đó cần ông ra tòa, ông đừng mềm lòng cầu tình."
Lương Chấp chỉ vào bản thân, nói: "Ông xem tôi giống thánh phụ lắm à? Ông ta hại Thẩm ca thành dạng này, phán tử hình cũng không quá."
Thẩm Quang Minh cảm giác mình vừa bị thồn cẩu lương, anh nói: "Lục Nhất Phong thì không nói, nhỡ vợ con ông ta tìm ông cầu tình thì sao? Nếu nhớ không nhầm, lúc còn đi học, ông từng đến nhà người ta ăn chùa rồi đấy."
Lương Chấp không còn gì để đáp trả, thân phận cậu trong thế giới này là vật hy sinh, thân nhân của cậu đều định cư ở nước ngoài vì lý do công việc, sinh hoạt thường ngày cũng chỉ có tiêu tiền, cho nên có đôi khi, cậu không muốn ăn đồ ngoài mà sẽ đi ăn chùa.
Còn về chuyện Lục Nhất Phong muốn hại cậu lần này, Lương Chấp không định nói với người nhà mình, dù sao với thể chất hiện tại của cậu, cố gắng không thân cận với ai mới là tốt nhất.
Vì thế mà mấy năm nay, quan hệ tốt nhất với cậu chỉ có Thẩm Quang Minh và Đường Nghiêu, bởi vì bọn họ là cảnh sát, có năng lực tự vệ nhất định, tội phạm không dám ra tay với họ.
"Tôi sẽ không vì dì cầu tình mà tha thứ." Nguyên nhân chính là vì quãng thời gian quá khứ rất tốt đẹp, hiện giờ bị đánh vỡ, Lương Chấp mới thấy khó có thể chấp nhận, thậm chí còn sinh ra một cơn phẫn nộ khó có thể nói rõ bằng lời.
Thẩm Quang Minh nhìn vẻ mặt cậu, chỉ vỗ vai an ủi.
Thẩm Quang Minh lái xe đưa mọi người đến bệnh viện, Lương Chấp xuống xe sau, cậu đánh giá xung quanh, đây là một bệnh viện tâm thần, nhìn bề ngoài thì quy mô rất lớn, cũng rất chính quy.
Cậu quay đầu nhìn biểu cảm của Thẩm Quyền, vẻ mặt của đối phương vẫn như bình thường.
Lương Chấp nói với hệ thống: "Mày nói xem, nội tâm Thẩm Quyền đang nghĩ cái gì?"
Hệ thống: "Về nhà."
Lương Chấp: "???"
Hệ thống nói: "Thời gian hắn ta ở đây còn lâu hơn ở nhà."
Lương Chấp nghe vậy lại càng đau lòng Thẩm Quyền.
Thẩm Quang Minh vốn muốn đi vào cùng bọn họ, nhưng trên cục gọi điện nói có tình huống, anh đành phải chạy qua một chuyến.
Lương Chấp và Thẩm Quyền cùng đi vào trong, lúc gặp nhóm y tá, bọn họ còn chào hỏi với Thẩm Quyền, bộ dáng như rất quen.
Thẩm Quyền đồng dạng cười đáp lại, hắn thậm chí còn gọi họ của đối phương, không nhầm lẫn một ai.
Lương Chấp cảm thán: "Trí nhớ của Thẩm ca tốt thật."
Thẩm Quyền với nhóm ý tá hỏi gì đáp nấy, đối với Lương Chấp thì ngược lại, có thái độ vô ý xa cách, nhưng sâu bên trong nội tâm, hắn vẫn đáp lại câu nói của Lương Chấp.
Hắn đương nhiên nhớ rõ các nữ y tá, hắn đã từng khóc cầu, nhưng những người này đều lựa chọn như không thấy.
Rốt cuộc đã tới phòng khám của vị bác sĩ họ Vương kia, Lương Chấp bất giác đứng thẳng người lên, có chút khẩn trương.
Thẩm Quyền gõ cửa, nói: "Bác sĩ Vương, cháu là Thẩm Quyền."
"Vào đi." Một giọng nói nhã nhặn truyền đến.
Thẩm Quyền mở cửa đi vào, Lương Chấp theo phía sau, gặp được vị bác sĩ họ Vương kia.
Lúc đó, cậu có thấy đối phương một lần lúc thông qua thị giác của bé Thẩm Quyền, khi đó, tuổi của đối phương cách không bao nhiêu so với tuổi của ba Thẩm hiện tại, bây giờ đã 20 năm qua đi, phần lớn tóc đã bạc trắng, khuôn mặt già đi theo thời gian, ổn trọng và thân thiết hơn.
Cậu liếc qua bảng tên đặt trên bàn, tên là Vương Thư, cái tên thật ra khá hợp với khí chất trên người đối phương.
Vương Thư lần đầu tiên thấy có người lạ đi theo Thẩm Quyền, tò mò hỏi: "Khó được dịp thấy cháu đưa bạn bè tới đây."
Thẩm Quyền mỉm cười, nói: "Cậu ấy không chỉ là bạn bè với cháu."
Lương Chấp tuy biết lời này là giả, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác mơ hồ mình như đang bị thả thính vậy, mặt cậu đỏ bừng: "Chào chú, cháu là Lương Chấp."
"Chào cháu." Thái độ Vương Thư nhã nhặn, dù sao đây là bệnh viện tâm thần, không thích hợp tỏ vẻ hoan nghênh nhiệt tình.
Thẩm Quyền lúc này nói: "Cậu ra ngoài chờ anh đi."
Lương Chấp biết Thẩm Quyền sau đó sẽ phải bắt đầu nhận chẩn và điều trị bệnh, cậu nói: "Không thể ngồi đây dự thính sao? Em cam đoan sẽ không lên tiếng quấy rầy."
So với ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Quyền, Vương Thư có vẻ rất khách sáo: "Khám và chữa bệnh tâm lý đều là một người kèm một người, tính riêng tư rất quan trọng."
Lương Chấp nghe thế cũng biết không thể ở trong này nữa, cậu nói: "Cháu có thể đi dạo quanh nơi này không?"
Vương Thư cười nói: "Có thể, để chú gọi Tiểu Mĩ đưa cháu đi dạo xung quanh."
Nói xong, Vương Thư bấm điện thoại gọi một y tá trẻ tuổi tới, Lương Chấp nhìn thấy đối phương, đánh giá trong lòng là đáng yêu.
Đột nhiên, hai má cậu bị người tàn nhẫn nhéo một cái, đau đến mức làm cậu phải quay qua nhìn, không ngờ người ra tay lại là Thẩm Quyền.
Thẩm Quyền nhìn với ánh mắt giá rét, miệng hơi nhếch lên, có loại vặn vẹo quái lạ, hắn thấp giọng nói: "Đừng làm phiền thêm cho người khác."
Này tựa như lời thì thầm của ác ma, làm Lương Chấp run lẩy bẩy trong lòng, dục v0ngsống sót bắt cậu gật đầu lia lịa.
"Không thêm phiền không thêm phiền."
Thẩm Quyền nghe vậy mới buông tay, hắn nhìn chằm chằm Lương Chấp và nữ y tá cùng rời đi, lúc nãy, đối phương còn ra vẻ có chết cũng không đi, thế mà vừa thấy gái xinh thì cun cút chạy theo.
"Thẩm Quyền, chúng ta bắt đầu đi." Giọng nói của Vương Thư vang lên từ đằng sau.
Vẻ mặt tối tăm của Thẩm Quyền rút đi trước khi quay người lại, hắn lộ ra nụ cười không sơ hở: "Vâng, bác sĩ Vương."
Lương Chấp từ miệng Tiểu Mĩ biết được kết cấu sơ lược của bệnh viện tâm thần, tổng cộng có năm lầu, bệnh nhân có bệnh tình tương đối nghiêm trọng, cần nằm viện lâu dài để điều trị thì ở lầu bốn, bệnh nhân nữ ở lầu năm.
Còn những lầu bên dưới là bệnh nhân có thể dùng thuốc để khống chế bệnh tình, phần lớn có thể giữ được hành động lý trí, cho nên mỗi ngày có thể xuống sân sau chơi bóng rổ dưới sự giám sát của y tá, hoặc là tham dự các hoạt động trong nhà như chơi cờ, bóng bàn.
Lương Chấp nghĩ đến Thẩm Quyền, cậu hỏi: "Tiểu Mĩ, vậy đằng ấy có biết Thẩm ca năm đó ở lầu mấy không?"
Tiểu Mĩ nói: "Mình đến bệnh viện này làm việc từ ba năm trước, nhưng mà mình nghe y tá trưởng nói qua, Thẩm Quyền năm đó điều trị ở lầu bốn 8 năm."
Lúc này, một ý tá nam đẩy xe lăn có người bệnh ngồi đi ngang qua bọn họ, tay chân người bệnh đều dùng sợi dây đặc biệt buộc chặt vào xe, người bệnh nhắm hai mắt, như là đang ngủ.
Lương Chấp nhịn không được, nhìn theo, Tiểu Mĩ mới nói: "Bệnh nhân này lúc vừa được đưa đến bệnh viện thì quấy rất dữ, còn cắn cả bác sĩ bị thương, phải ba y tá hợp sức mới khống chế được cậu ta."
Tiểu Mĩ kể xong, bèn chảo hỏi với y tá kia: "Sao hôm nay cậu ta lại im lặng như vậy?"
Y tá kia nói: "Vừa rồi quấy dữ lắm, chích một mũi thì an phận."
Lương Chấp vừa nghe thì tê cả da đầu, nơi này cậu chỉ nghe nói mà đã thấy khó chịu cả người, vậy Thẩm Quyền sống qua 8 năm ở đây như thế nào.
Y tá kia đẩy người bệnh đang ngủ đi, Lương Chấp hỏi Tiểu Mĩ: "Bác sĩ Vương là người thế nào?"
Tiểu Mĩ nói: "Bác sĩ Vương rất tốt, ông ấy đối xử với bọn mình và bệnh nhân rất có tâm, lý lịch cũng lâu nhất, ai trong bệnh viện cũng rất kính trọng ông ấy."
Lương Chấp làm ra vẻ tò mò, cậu ghé đầu qua, nhỏ giọng hoi: "Chẳng lẽ chưa từng có chẩn bệnh sai sao?"
Tiểu Mĩ thấy Lương chấp ghé lại gần thì đỏ mặt, cô cúi đầu ngượng ngùng, nên không nghe Lương Chấp nói gì, chỉ ừ qua loa một tiếng.
Thẩm Quyền đi ra từ phòng khám, hỏi qua y tá hướng Lương Chấp đi rồi cũng đi theo qua đó.
Kết quả là thấy bộ dạng Lương Chấp và y tá nữ kia đang nói chuyện thân mật với nhau.
Thị lực của hắn rất tốt, tốt đến độ có thể thấy được gương mặt đỏ bừng của y tá.
Hai người này trông khá hợp với nhau đấy, nhưng này thì có liên qua gì tới hắn đâu? Thẩm Quyền hờ hững nghĩ.
Lương Chấp còn đang tự hỏi ừ là có ý gì? Cậu truy hỏi: "Rốt cuộc là có hay không?"
"Có hay không cái gì?"
Lương Chấp nghe giọng nói bèn quay đầu lại, đôi mắt sáng rực, cậu tách khỏi Tiểu Mĩ, chạy qua hỏi han: "Kết quả khám bệnh thế nào?"
Thẩm Quyền cầm túi hồ sơ trong tay, bên trong là báo cáo khám bệnh, hắn nói: "Tôi chưa xem."
Lương Chấp rất hiếu kì, cậu cẩn thận hỏi: "Có thể cho em xem không?"
Thẩm Quyền đưa túi hồ sơ cho Lương Chấp, đối phương mở túi, lấy báo cáo ra xem, cậu vừa xem vừa hưng phấn: "Thẩm ca, kết quả khám bệnh nói trạng thái tinh thần của anh có chuyển biến tốt! Tỉ lệ phạm tội tiềm ẩn cũng giảm xuống 30% này!"
Thẩm Quyền nghe vậy thì ngạc nhiên, hắn lấy báo cáo qua xem, kết quả khám bệnh ghi bên trong quả thật không giống lần trước.
Lương Chấp tuy nghi ngờ tên bác sĩ kia có kỳ lạ, nhưng kết quả này với Thẩm Quyền mà nói, là chuyện đáng vui mừng, cậu nói: "Để chúc mừng, em mời Thẩm ca đi xem phim đi!"
Có cái gì mà đáng chúc mừng, huống chi hắn chẳng cảm thấy một chút vui vẻ nào, Thẩm Quyền nhìn Tiểu Mĩ đứng một bên, ma xui quỷ khiến thế nào lại thay đổi lời từ chối định nói.
"Được."
Lương Chấp tưởng Thẩm Quyền cũng vui như cậu, liền được đằng chân lân đằng đầu, ôm vai đối phương thảo luận nên xem phim gì.
Tiểu Mĩ bị bơ đang định mở miệng, Lương Chấp lúc này quay đầu lại nói với cô: "Bọn mình đi, tạm biệt nhé."
"Vậy, tạm biệt." Tiểu Mĩ rốt cuộc cũng không lấy được dũng khí xin số liên lạc của Lương Chấp.
Thẩm Quyền chú ý tới dáng dấp cô đơn trên mặt Tiểu Mĩ, khóe miệng nhếch lên, hắn nghĩ thầm, không hiểu ánh mắt thế nào mà lại vừa ý người này.
Lương Chấp ở bên cạnh còn đang luyên thuyên, Thẩm Quyền một chữ cũng không nghe, thỉnh thoảng ừ một tiếng.
Kết quả buổi tối ở nhà ngày hôm đó, Thẩm Quyền nhìn thấy Lương Chấp khoe hai tấm vé xem phim trên vòng bạn bè.
"Tui và Thẩm ca sắp đi xem phim nà! [hình ảnh.jpg]"
Còn là phim tình cảm nghệ thuật.
Thẩm Quyền:......
Hắn nhắn tin cho Lương Chấp: Không xem phim nữa.
Lương Chấp: Tại sao!!! Không lẽ em làm sai gì à?
Không, chú mày đúng, Thẩm Quyền tự kiểm điểm mình sâu sắc.
Là hắn sai, hắn sai ở chỗ không nhanh chóng xử lý Lương Chấp, làm hắn hiện tại - tức đến muốn thổ huyết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook