Bí Ẩn Ngôi Trường Huyền Diệu
Chương 28: Thức tỉnh

“Au!”

Thư ôm đầu từ từ mở mắt.

“Cậu ổn chứ?”

Tôi lo lắng đưa cho nhỏ cốc nước.

“Hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Sao tớ không nhớ gì hết?”

“Hôm qua cậu hơi mệt nên ngất thôi. An tâm buổi biểu diễn thành công lắm.”

Tôi cười trừ trả lời. Làm sao tôi có thể cho nhỏ biết chuyện nhỏ làm hôm qua được.

“Ngọc, mau đi học thôi.”

Chị Dương tựa người vào cửa nhắc nhở tôi.

“Ơ, Thư thì…”

Tôi chưa kịp nói xong chị Dương đã ngắt lời tôi.

“Cứ để cho cậu ấy nghỉ.”

Nói rồi chị bỏ ra ngoài. Sao tôi có cảm giác chị Dương không thích Thư vậy? Dù hôm qua nhỏ định giết tôi nhưng mà nhỏ bị kẻ khác hãm hại cơ mà. Tuy nhiên đó không phải là điều tôi lo lắng điều tôi lo lắng thật sự đó là…

“Wow, nhìn kìa chị ấy là nàng công chúa hôm qua đó!”

Một nam sinh lên tiếng.

“Hôm qua diễn cứ như thật ý.”

Một nam sinh khác xen vào. Là thật đó em trai!

“Đúng rồi, nhìn cái lúc anh Hạo Phong hôn chị ấy tớ vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.”

Một nữ sinh liền xen vào. Rồi hàng loạt tiếng xì xào vang lên. Nói chung vở kịch hôm qua vẫn là đề tài nóng bỏng của mọi người. Tôi ỉu xìu bước vào lớp. Vừa bước vào mọi người đã ôm lấy tôi.

“Cậu làm tốt lắm! Vở kịch hôm qua rất thành công!”

“Đúng đó, hôm qua màn biểu diễn của cậu tuyệt cú mèo luôn.”

Tôi suýt ngất xỉu vì bị mọi người ôm quá chặt. Cầu trời cái tin này nhanh lắng xuống để tôi bình yên hưởng tuổi già.

Tôi trở về chỗ ngồi của mình. Uả hình như hôm nay Hạo Phong vắng mặt thì phải. Hôn con gái nhà lành nên định bỏ chạy hả?

“Thư thế nào rồi?”

Thái Bảo lên tiếng hỏi tôi.

“À, cậu ấy tỉnh rồi và không hề nhớ chuyện xảy ra hôm qua.”

“Vậy là tốt rồi. À, còn một chuyện nữa, cậu hãy cẩn thận đó!”

Khuôn mặt của cậu ta đột nhiên trở nên nghiêm túc khiến tôi giật mình.

“Là sao?”

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta. Thái Bảo không trả lời khuôn mặt hiện nên nét lo lắng.

Tối hôm đó, tôi không ngủ được liền đi xung quanh.

“Em chưa ngủ à?”

Một giọng nói vang lên sau lưng tôi.

“Chị Dương?” – Tôi ngạc nhiên nhìn chị rồi thở dài. – “Em thật sự không hiểu vì sao Thái Bảo lại nói em cẩn thận nữa.”

“Cậu ấy nói đúng đấy. Đôi lúc những người luôn đối tốt với ta lại là những kẻ muốn hãm hại ta nhất. tốt nhất ta không nên quá tin tưởng họ.”

“Ý chị là sao?”

“Đừng nên quá tin ai! Những kẻ hay cười thì chín phần mười là giả tạo!”

“???”

“Haizz, đồ ngốc! Mau đi ngủ đi mai đừng ngủ quên nữa đấy.”

Chị Dương thở dài xoa đầu tôi rồi bước vào trong nhà. Rốt cuộc mọi người đang giấu tôi chuyện gì vậy?

Tôi trở về phòng ngủ. Bỗng một cảm giác lo lắng xen lẫn sợ hãi dấy lên trong lòng tôi.

“Sao vậy? Chắc do mình lo nghĩ nhiều quá!”

Tôi tự trấn an bản thân rồi chìm vào giấc ngủ.

*****

“Bảo Ngọc! Bảo Ngọc!”

Một giọng nói vang lên trong bóng tối.

“Sera? Cô ở đâu?”

Tôi ngạc nhiên nhìn xung quanh đột nhiên một luồng gió lạnh từ sau gáy tôi truyền đến.

“Ở sau lưng cô!”

“A!”

Tôi giật mình quay người lại. Không biết từ bao giờ sợi xích trên cơ thể Sera đã biến mất và chỉ còn duy nhất một sợi… nối liền với tay tôi.

“Đừng ngạc nhiên như vậy. Từ cái lần cô muốn cứu chị cô nhưng sợi xích đã biến mất rồi. Tuy nhiên vẫn còn một sợ nữa nối liền giữa tôi và cô. Tôi thật sự muốn xem giữa hai chúng ta ai sẽ thoát khỏi dây xích này.”

Sera nhếch mép nhìn tôi.

“Vậy tại sao tôi vẫn chưa bị cô chi phối?”

“Bởi vì cô chưa giải phong ấn cho tôi nhưng tôi vẫn có thể điều khiển cô trong một thời gian ngắn.”

“Cái gì! Cô không thể làm vậy.”

Tôi tức giận gắt lên.

“An tâm, bây giờ cô vẫn được tự do cơ mà. Nhưng chỉ là bây giờ thôi ha ha ha.”

“Im đi! Tôi là tôi, mãi mãi là tôi!”

Tôi ôm đầu hét lên.

Bộp.

Sera liền tát tôi một cái.

“Người nên im là cô, đừng bao giờ cãi lời tôi nếu không muốn các bạn cô bị liên lụy.”

Sera lạnh lùng nhìn tôi.

“Cô… đồ độc ác!”

Tôi trừng mắt nhìn cô ta. Nhưng đáp lại tôi chỉ là cái nhìn hờ hững có chút bi thương.

“Thì tôi đâu có nói tôi là người tốt.”

“Rốt cuộc cô muốn gì?”

“Muốn gì à? Cô biết rồi mà. Đừng quên sức mạnh của cô do tôi nắm giữ. Nếu giải phong ấn cho tôi, tôi sẽ thay cô trả thù.”

“Tôi không cần trả thù! Tôi chỉ cần cô mau biến mất thôi!”

“Rất tiếc, cô không có quyền. Hãy tự do khi còn có thể đi!”

Sera bật cười nhìn tôi.

*****

“A!”

Tôi giật mình choàng tỉnh. Lau mồ hôi trên trán tôi ngước lên nhìn đồng hồ, mới có 5 giờ sáng. Tuy vẫn còn sớm nhưng tôi không tài nào ngủ được nữa. Haizz, đành đi dạo giết thời gian vậy. Tôi đứng dậy bước ra ngoài. Xung quanh vắng tanh khiến tôi lạnh cả sống lưng.

“Chà, tiểu thư Bảo Ngọc cũng có lúc dậy sớm ư? Hôm nay chắc có bão.”

Giọng nói không thể nhầm vào đâu được của Nhi Tuyết khiến tâm trạng tôi tụt xuống âm độ.

“Ha ha, bạn Nhi Tuyết hôm nay đột nhiên lịch sự như vậy chắc có động đất hay sóng thần nữa cơ.”

Tôi cười mỉa mai. Đừng đùa với chị!

“Hừ, xem cô còn cười được không! Tụi bay, lên.”

Cô ta hừ lạnh từ đằng sau xuất hiện một đám phù thủy cấp D. Trời ơi, tôi đâu có biết võ làm sao đánh đây. Đành dùng mưu vậy!

“Cái gì kìa.”

Tôi liền chỉ ra đăng sao ngay lập tức cả đám quay đầu lại nhân cơ hội tôi liền cong mông chạy. Rất tiếc ngay sau đó bọn chúng đuổi theo tôi. Ặc, nếu mình chăm chỉ rèn luyện thể lực thì đâu rơi vào thảm cảnh này. Sau ba vòng chạy cuối cùng tôi cũng đuối sức phải dừng lại.

“Rơi vào ngõ cụt rồi phải không?”

Nhi Tuyết nhếch mép cười bước lại gần tôi.

“Bao nhiêu người thế này mà chấp một mình tôi thật hèn hạ.”

“Thì tôi đâu có nói là tôi ngay thẳng đâu! Bọn mày lên.”

Đám phù thủy cấp D cười đầy gian tà bước lại gần tôi đánh liên tục.

- Mau giải phong ấn đi, cô muốn chết à?

Giọng nói của Sera vang lên. Không, nhất định tôi sẽ không bán đứng bản thân mình nhất định mọi người sẽ tới giúp tôi.

Bộp… bộp…

Cú đánh giáng xuống bụng tôi khiến tôi nhăn mặt. Đáng ghét, bọn chúng đông quá! Tôi đỡ không kịp.

“Ai bảo mày cứ thích lại gần Hạo Phong của tao.”

Nhi Tuyết nhìn bộ dạng của tôi bật cười. Tôi không còn sức đáp lại cô ta, cảnh vật xung quanh mờ dần rồi tối lại.

-----------------------------------------

“Ngất rồi à? Người đâu mà yếu xìu.”

Nhi Tuyết nâng cằm Ngọc lên cười khinh miệt.

“Bỏ ra!”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Bảo Ngọc à không Sera mở to đôi mắt màu tro xám của mình.

“Cô… cô…”

Nhi Tuyết sợ hãi nhìn cô gái trước mặt mình. Không phải Bảo Ngọc, cô ta là ai?

“Mau… mau lên đi!”

Một đám phù thủy cấp D xông lên vây lấy Sera.

“Tầm thường!” – Sera nhếch mép tay tạo ra một luồng sáng. – “Tia sáng chết chóc!”

Một loạt tia sáng xuất hiện xuyên qua cơ thể bọn chúng khiến máu bắn ra dính đầy mặt Nhi tuyết.

“Cô… cô không phải Bảo Ngọc!”

“Hừ xem ra cô cũng thông minh đấy nhỉ.”

Sera lạnh lùng trả lời.

“Cô là ai?”

“Ta là ai không quan trọng vấn đề ở đây là cô sắp chết!”

Sera cười nham hiểm rồi xông lên.

*****

Lúc này ở Kí túc xá…

“Ngọc, mau dậy đi!”

Dương lên tiếng kéo kéo đống chăn trước mặt.

“Này Ngọc, cậu mà không dậy tớ cù léc cậu đó!”

Lam cùng Trang bước vào.

“Hả, không phải chứ!”

Thư ngạc nhiên kéo đông chăn ra nhưng bên trong chẳng có gì.

“Có mùi máu!”

Dương lên tiếng khiến mặt ai cũng tái lại.

“Là máu của Ngọc?”

“Không, nhưng ta mau đi xem đã.”

Dương lắc đầu rồi nhanh chạy ra ngoài. Vừa đến nơi mọi người giật mình nhìn cảnh tượng trước mắt.

“A… A… A…”

Thư cùng Trang hét lên khi thấy Ngọc nằm giữa vũng máu khóe môi vẫn mỉm cười.

-----------------------------

Tôi từ từ mở mắt ra. Đây là phòng của tôi mà, sau tôi lại ở đây nhỉ?

“Hả? Chính Sera đã giết phù thủy cấp D?”

Trang ngạc nhiên lên tiếng.

“Đúng thế, hơn nữa Sera chính là công chúa ánh sáng.”

Chị Dương gật đầu chắc nịch.

“Không thể nào, vậy Ngọc chính là hậu duệ của cô ta? Nếu cậu ta bị phát hiện thì…”

“Nhưng nếu nói như vậy Ngọc đã giải phong ấn cho Sera?”

Tiến kinh ngạc. Chị Dương lắc đầu rồi trả lời.

“Chưa, có lẽ Sera đã tự ý điều khiển Ngọc dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.”

“Vậy ai đã gọi lũ phù thủy cấp D?”

“Còn ai ngoài con nhỏ Nhi Tuyết đó cơ chứ!”

Lam tức giận đập bàn.

“Khoan tức giận, bây giờ ta phải nghĩ cách nhốt Sera và bảo vệ Ngọc.”

Thư khẽ lên tiếng.

“Giá mà Sera chị kết hợp với Ngọc.”

“Thế thì cái giường đã biết nói từ lâu rồi.”

Thư phì cười. Chị Dương tựa người vào tường khẽ lẩm bẩm.

“Vậy Nhi Tuyết đã biết thân phận của Ngọc, tổ chức bóng đêmsớm muộn gì cũng sẽ biết.”

“Vậy hãy để tôi đi.”

Tôi lên tiếng từ từ bước xuống giường.

“Ngọc em đang nói gì vậy!”

Chị Dương lo lắng nhìn tôi. Tôi mỉm cười nhìn chị, chị vẫn luôn là người quan tâm tôi nhất.

“Không phải mọi người đã thấy việc tôi làm rồi sao! Tôi có thể hại chết tất cả nếu tôi không kiềm chế được bản thân.”

“Em đừng lo, nhìn xem.” – Chị Dương lên tiếng lấy ra một cái vòng cổ hình ngôi sao bên trong có một cái bình nhỏ trong suốt. – “Mẹ đã gửi cái này cho em. Cái vòng này có khả năng giúp em kiềm chế sức mạnh của em. Nếu thứ chất lỏng trong bình này tràn ra tức là cái vòng sẽ nổ tung.”

Tôi nhìn chiếc vòng trên cổ mình. Nó vang lên một tiếng rồi một thứ chất lỏng màu đen từ trong bình dâng lên. Mồ hôi tôi chảy dài trên mặt. Đừng tràn làm ơn đừng tràn!

“Dừng lại rồi!”

Lam ngạc nhiên nhìn chiếc vòng. Chỉ cần thêm một giọt nữa thôi thứ chất lỏng đó có thể tràn ra.

“Nó…”

Tôi sợ hãi nhìn chiếc vòng.

“Đừng lo! Có bọn tớ ở đây chiếc vòng sẽ không bị nổ đâu!”

Lam cùng Trang mỉm cười.

“Đúng vậy, chị sẽ bảo vệ em!”

Chị Dương mỉm cười nhìn tôi.

“Tớ nữa!”

Tiến cùng Thư gật đầu.

“Mọi người…”

Tôi cảm động suýt khóc.

“Nhanh ngủ đi để còn có sức mà chiến đấu chứ!”

Thư mỉm cười nhìn tôi. Tôi bật cười, đúng vậy chúng tôi nhất định sẽ vượt qua!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương