Bí Ẩn Đôi Long Phượng
-
Chương 6: Cổ quái
Edited by Bà Còm in Wattpad
Vô luận Viên Thiếu Nhung dùng lời ngon ngọt mời mọc như thế nào thì Khấu Lẫm vẫn thờ ơ, hắn chỉ có cách phân phó tùy tùng phong tỏa xung quanh để có thể đứng ngoài đường nói chuyện: "Đích xác có chuyện muốn thỉnh Khấu huynh hỗ trợ. Hai năm trước gia phụ ở phủ Đô đốc mưu một chức quan nhàn tản cho xá đệ, khổ nỗi xá đệ từ nhỏ đã bị trong nhà nuông chiều hư rồi, trước đó vài ngày đã chống đối với Tống Đô đốc, sợ là không thể ở đó nổi nữa..."
Khấu Lẫm vừa vuốt ve lông mèo vừa nghe câu được câu mất, không hề ừ hử một tiếng nào.
Viên Thiếu Nhung đợi một lát rồi tiếp tục: "Gia phụ chuẩn bị đưa xá đệ đến một nơi khác, nhưng lại lo lắng tính tình hắn bất hảo, sau này ở trong quan trường khó tránh khỏi gây hại. Vì thế, thỉnh Khấu huynh tạm thời thu xá đệ vào Cẩm Y Vệ để mài dũa tính tình của hắn..." Dừng một chút rồi bổ sung, "Xá đệ từ nhỏ tập qua chút võ nghệ, tuy kém xa "kiêu dũng thiện chiến" nhưng tuyệt đối sẽ không cho Khấu huynh thêm phiền toái."
Viên Thiếu Cẩn cúi đầu làm bộ dạng hổ thẹn.
Viên gia mượn án mất trộm của Đông Cung lên kế hoạch lùa Sở Tiêu hồi kinh là muốn vạch trần hắn, làm sao có thể chấp nhận để Khấu Lẫm trộn lẫn vào? Sau này Sở Tiêu nhốt mình trong nha môn của Cẩm Y Vệ thì Viên gia bọn họ còn xuống tay như thế nào?
Tĩnh lặng một hồi lâu, lúc Viên Thiếu Nhung cho rằng Khấu Lẫm dùng trầm mặc để biểu đạt sự không đồng ý, vị Khấu đại nhân đột nhiên mở miệng: "Viên Thiếu Cẩn?"
Viên Thiếu Cẩn nhíu mày, tiến lên một bước: "Hạ quan có mặt."
Khấu Lẫm giống như vô tình đặt câu hỏi: "Huynh trưởng ngươi nói tính tình ngươi bất hảo, ta nhớ rõ lúc trước ngươi ở Quốc Tử Giám cũng hơi có chút tài danh, mỗi lần đều có thể lấy được vị trí đệ NHỊ."
Chữ "Nhị" bị hắn cố tình cao giọng nhấn mạnh.
Biết Khấu Lẫm muốn trêu chọc hắn, Viên Thiếu Cẩn nắm chặt bàn tay giấu trong tay áo, kiệt lực duy trì bình tĩnh: "Vâng, hạ quan đúng là người mang danh đệ nhị, mỗi lần đều bại bởi Sở Tiêu."
Khấu Lẫm tiếc hận: "Ba năm trước Sở Tiêu bởi vì thân bị nhiễm bệnh nặng mà phải bỏ qua thi Đình, cuối cùng ngươi có cơ hội ở cuộc thi Đình đoạt giải nhất, thế mà lại nghe nói trước khi thi Đình ngươi cũng ngã ngựa bị thương. Thật sự thật sự đáng tiếc!"
Viên Thiếu Cẩn cụp mắt xuống, trong lòng tràn ngập thống khổ. Sở Tiêu giả bệnh, hắn cũng cố ý làm mình ngã ngựa. Hắn có kiêu ngạo của bản thân, tình nguyện làm "Lão nhị vạn năm" cũng không muốn khi người đời đề cập đến hắn sẽ nhận xét một câu, "Đáng tiếc Sở Tiêu bị bệnh bỏ qua thi Đình nên mới để tên Viên Thiếu Cẩn kia khảo trúng Trạng Nguyên." Ba năm trước, phụ thân treo hắn lên quất cho một trận, chất vấn hắn nếu Sở Tiêu cả đời không thi khoa cử thì có phải hắn cũng cả đời không khảo thí hay không? Bị đánh da tróc thịt bong, hắn vẫn dám cứng cổ lớn tiếng nói đúng vậy!
Khấu Lẫm thu hết phản ứng của hắn vào trong mắt, xác minh lại suy đoán của chính mình, vẫy tay kêu: "Ngươi đến gần một ít."
Viên Thiếu Cẩn đang phân tâm, nhất thời không phản ứng kịp. Đại ca hắn nhẹ giọng gắt: "Còn thất thần làm gì? Khấu đại nhân kêu ngươi tiến lên."
Viên Thiếu Cẩn vội vàng tiến gần thêm vài bước.
"Lại gần thêm một ít."
Viên Thiếu Cẩn lại đi vài bước, nghe theo lời dặn dò của Đại ca trước khi gặp mặt nên không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào trong kiệu. Khi sắp dựa sát vào cửa kiệu thì nghe Khấu đại nhân cười hài lòng: "Không tồi, bộ dáng nhìn cũng tuấn tú, nhưng vẫn còn thua ta xa lắc, sẽ không đoạt sự nổi bật của ta, thích hợp tới nha môn Cẩm Y Vệ."
Viên Thiếu Cẩn nghe đến đó khóe miệng thật muốn run rẩy, nhịn không được ngẩng đầu lên để nhìn rõ ràng diện mạo của Khấu Lẫm: Mày sắc như đao, mắt như sao sớm, thực sự anh tuấn -- -- nhưng nam nhân anh tuấn nào mà không có bộ dáng như vậy?
Viên Thiếu Cẩn có dày đặc bóng ma tâm lý đối với học vấn nhưng đối với dung mạo thì lại vô cùng tự tin -- "thua xa lắc" hả? Còn biết xấu hổ hay không?
Khấu Lẫm thấy biểu tình không phục lại nghẹn của hắn, chậm rãi nhếch lên khóe môi mỉm cười. Đúng lúc đó thì Viên Thiếu Cẩn đã rũ mắt xuống, bằng không chắc chắn lại bị một cú đả kích lớn vì coi bộ sẽ phải thừa nhận câu "thua xa lắc" kia nhất định có đạo lý. Gương mặt Khấu Lẫm thâm thúy, khi mặt vô biểu tình thì hiện ra khí chất anh lãng của một võ tướng; khi nhếch lên nụ cười khóe miệng thì cả gương mặt trở nên nhu hòa dị thường, diện mạo rất có phong tình.
Trước khi buông kiệu mành xuống, Khấu Lẫm hỏi Viên Thiếu Nhung: "Viên huynh không còn chuyện gì khác chứ?"
Viên Thiếu Nhung biết Khấu Lẫm đã đồng ý, mặt lộ vẻ vui mừng: "Đa tạ Khấu huynh."
"Vậy ta về nha môn trước."
"Thật sự Khấu huynh không muốn vào ngồi xuống? Hai chúng ta cũng có một thời gian dài không gặp, sao không uống rượu tìm vui không say không về?"
Khấu Lẫm buông kiệu mành: "Hôm nào khác đi, mới vừa hồi kinh còn có rất nhiều công vụ yêu cầu xử lý."
Hắn thực sự rất bận rộn, bị bãi quan mấy tháng nên thế lực khắp nơi đều đang tấn công Cẩm Y Vệ của hắn, lại còn phải giải quyết vụ án mất trộm của Đông Cung, bận đến sứt đầu mẻ trán, bằng không đâu thể nào bỏ qua cơ hội xài tiền của tên kia hưởng thụ một bữa cho sướng cái thân.
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Khấu Lẫm trở lại nha môn Cẩm Y Vệ, Đoạn Tiểu Giang đã từ phủ Thượng thư trở về một khoảng thời gian rồi.
Khấu Lẫm đi vào nội gian của nha môn, hai thủ hạ vội vàng tiến lên. Một người xách theo giỏ tre lót nệm mềm, thật cẩn thận tiếp nhận con mèo yêu quý Chiêu Tài trong tay Khấu Lẫm; một người khác thì cởi xuống áo choàng lông chồn. Cuối tháng chín tuy ban đêm đã hơi trở lạnh, nhưng bọc trên người vài cân lông chồn một thời gian lâu cũng có thể nổi rôm sẩy toàn thân chứ chẳng đùa. Đoạn Tiểu Giang muốn khuyên đại nhân nhà mình bắt đầu mùa đông hẵng mặc nhưng cũng biết không cách gì khuyên được. Một năm ba mùa xuân thu đông đều phải mặc vào, chỉ có mùa hè là đành tiếc nuối không mặc mà thôi, coi bộ vẫn còn tồn lại một chút lòng kính sợ ông trời.
Giống như hồ ly bị lột sạch da lông, cả người Khấu Lẫm cảm thấy trống trải, hụt hẫng đi ra đại sảnh -- -- hắn triệu tập quan viên của Nam Bắc Trấn phủ tư.
Đoạn Tiểu Giang vừa đi bên cạnh vừa giơ chứng từ Sở Tu Ninh đã lập cho hắn xem, cười thấy răng không thấy mắt: "Đại nhân, không ngờ Thượng Thư đại nhân dễ nói chuyện như vậy."
"Cũng là trong dự kiến, lão sợ ta khua môi múa mép đồn bậy." Một tiểu thư chưa xuất giá mà đêm khuya bị bắt đi, tuy nói là một người thọt khó gả, nhưng bị truyền ra một ít tin đồn nhảm nhí thì tóm lại cũng không dễ nghe. Khấu Lẫm liếc mắt nhìn tờ chứng từ một cái, cười tủm tỉm: "Lão Hồ li chắc chắn tức đến nỗi vài đêm ngủ không được."
"Sở tiểu thư cả buổi vẫn tránh phía sau bình phong không nói một lời, có lẽ đêm hôm trước căn bản không nhìn ra được gì, là đại nhân đa tâm mà thôi."
"Nhìn ra cũng không sao. Có bản lĩnh nhìn ra chứng tỏ nàng là người thông minh, cho dù không thông minh thì lão Hồ li cũng sẽ dạy nàng thông minh hơn." Khấu Lẫm vừa nói chuyện vừa hồi ức trong đầu tình cảnh đêm đó -- -- Sở tiểu thư bộ dáng mỹ diễm, khi mới thấy mặt nàng hắn cũng phải giật mình, bất quá hắn không có hứng thú đối với sắc đẹp, chỉ hai ngày ngắn ngủn cũng chỉ nhớ được đại khái hình dáng, còn gương mặt thì đã mơ hồ không nhớ rõ. Nhưng hiện tại, sự tình đang làm hắn bận rộn lại liên quan đến nàng.
Đêm đó tên áo đen thừa lúc trong chùa hỗn loạn bắt đi nàng hiện giờ đang bị nhốt ở chiếu ngục của Bắc Trấn phủ tư.
Gã áo đen tên là Khương Hành, xuất thân từ trộm môn, sở hữu khả năng đạo chích tinh vi cùng khinh công độc môn, ở trên giang hồ hơi có chút danh tiếng. Gã này "tới vô ảnh đi vô tung", người gặp được gương mặt thật của hắn đã ít càng thêm ít. Trùng hợp nhất chính là, gã ta là sư huynh đồng môn của Đoạn Tiểu Giang, khi Khấu Lẫm giao thủ với hắn thì từ chiêu thức mà nhận ra hắn.
Khương Hành không phải đối thủ của Khấu Lẫm, ba chiêu hai thức đã bị đánh trọng thương, nhưng Khương Hành bèn vận dụng khinh công thượng thừa tẩu thoát. Khấu Lẫm không cách gì đuổi kịp, chờ ra khỏi cánh rừng bèn dùng bồ câu đưa thư cho Đoạn Tiểu Giang, ra lệnh cho hắn mang đội binh đi bắt giữ. Khương Hành núp ở kinh giao có chỗ ẩn mình nào thì Đoạn Tiểu Giang đồng sư môn với hắn rất rõ ràng, vừa ra tay liền bắt được người mang về ném vào ngục.
Khấu Lẫm hạ lệnh bắt giữ Khương Hành hoàn toàn không phải vì Sở Dao, lúc ấy hắn cũng không biết vụ Thánh Thượng mật chiếu Sở Tiêu hồi kinh để vẽ lại bức họa Núi Sông Vạn Dặm. Nguyên nhân duy nhất là vì Đông Cung mất trộm, truyền nhân của trộm môn lại xuất hiện trong vùng phụ cận của kinh thành, không bắt hắn thì bắt ai?
Nhưng mà sau khi đến bảo khố Đông Cung xem xét qua hiện trường vụ án, Đoạn Tiểu Giang cho rằng Khương Hành đúng là có bản lĩnh lẻn vào Đông Cung không bị phát hiện, nhưng lại không có năng lực mở ra đại môn của bảo khố. Đại môn tổng cộng có tám mươi tám ổ khóa thiết kế tinh diệu, hẳn là phải do nhóm Tổ sư gia đứng đầu về cơ quan dốc hết tâm huyết tạo thành, đâu dễ gì cho đám trộm cắp có thể phá giải trong chốc lát? Trực giác cũng cho Khấu Lẫm biết vụ mất trộm không quan hệ đến Khương Hành, nhưng trước khi án được phá thì không có khả năng thả hắn ra, bèn sai Nam Trấn phủ tư tra hỏi Khương Hành, xem coi đến tột cùng là thần tiên nào đã tiêu một số tiền lớn bắt đi Sở tiểu thư. Người này cũng là đối tượng trọng điểm yêu cầu điều tra vì vụ án mất trộm.
Đang chuẩn bị tiến vào đại sảnh để bảo khố kiến quan viên thì có người tới báo: "Đại nhân, đã tiếp nhận Sở Tiêu đem tới đây, có cần đưa hắn đến bái kiến đại nhân hay không?"
Khấu Lẫm ngẫm nghĩ: "Không cần,bảo khốthu thập gian phòng sát bên cạnh bảo khố quan cho hắn ở đó."
Thủ hạ Cẩm Y Vệ ngây ngẩn cả người: "Ở cách vách phòng đại nhân ạ?"
Vẽ lại đồ dỏm là vấn đề thuộc về cơ mật quốc gia nên bọn họ cũng không được cho biết vị đệ nhất tài tử kia là tới làm gì, bọn họ đoán rằng chỉ là một tên công tử bột xin được chức Bách hộ để lãnh bổng lộc ăn không ngồi rồi mà thôi. Người như vậy ở Cẩm Y Vệ chiếm không ít, rốt cuộc khi Thái Tổ thành lập Cẩm Y Vệ còn có thêm một chức năng này, xem như cho đám nhi tử không nên thân của bọn quan viên một chiếu cố đặc thù.
Thế nhưng hiện giờ Sở Tiêu chẳng những được hộ tống tới đây, lại còn được cùng Chỉ Huy Sứ đại nhân ở chung dưới một mái hiên? Là một tiểu bạch kiểm vai không thể gánh tay không thể nâng, chỉ biết ngâm thơ vẽ tranh mân mê phong nguyệt, ở trong nha môn Cẩm Y Vệ có thể làm được gì?
Khấu Lẫm không có khả năng giải thích cho bọn họ: "Lời của bản quan có phải rất khó hiểu hay không?"
"Không không ạ! Thuộc hạ tuân mệnh!" Thủ hạ hoảng sợ lĩnh mệnh rời đi.
"Sợ là bọn họ sẽ khi dễ Sở công tử." Đoạn Tiểu Giang vuốt cằm, "Cái đám khỉ ranh xưa nay vô pháp vô thiên kia cũng sẽ không quản có phải là công tử của Thượng thư hay không."
Khấu Lẫm xuất thân thấp hèn, thông qua võ cử để tiến vào Cẩm Y Vệ, cho nên cũng không trọng dụng hậu nhân thế gia. Vì thế nha môn Cẩm Y Vệ đại khái là một cơ quan duy nhất trong kinh thành mà hậu nhân thế gia thê thảm hề hề, trong khi hậu nhân nhà bần hàn thì lại tác oai tác phúc.
Khấu Lẫm chậm rãi nói: "Do đó ta mới tìm bằng hữu cho hắn, qua mấy ngày nữa Viên Thiếu Cẩn cũng tới."
Đoạn Tiểu Giang hơi giật mình, hai vị công tử Sở gia Viên gia ghé vào cùng nhau, nha môn này sợ là muốn nổ tung! Hắn buồn rầu buông tay: "Đại nhân, án mất trộm của Đông Cung còn chưa có một chút manh mối nào, thế mà chúng ta lại tự tìm cho chính mình một cái đại phiền toái."
"Ta chỉ là phụng mệnh hành sự." Khấu Lẫm cũng có chút phiền lòng, bảo hộ Sở Tiêu là ý chỉ của Thánh Thượng, hắn cho Sở Tiêu tới thì nhất định phải đồng ý cho Viên gia nhét người vào Cẩm Y Vệ, bằng không phiền toái càng nhiều hơn. Hắn phẩy tay áo chửi đổng, "Hai lão già kia đúng là hai cây gậy chọc... uế vật."
Đoạn Tiểu Giang ngượng ngùng nói: "Tiểu nhân xem ra Viên đảng và Sở đảng cũng đánh giá ngài giống y như vậy."
"Ngươi lấy bọn họ ra so với ta?" Khấu Lẫm cười lạnh, "Ta là gậy vàng, bọn họ bất quá là thứ gậy sắt vụn đồng nát mà thôi."
Đoạn Tiểu Giang cúi đầu khom lưng: "Vâng vâng vâng, đại nhân là cây gậy vàng, là loại tỏa ra kim quang rực rỡ loá mắt."
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Sở Tiêu không phải là người chú ý ăn diện, từ phủ Thượng thư dọn vào nha môn Cẩm Y Vệ chỉ mang đến ba bộ thường phục cùng một bình rượu đựng đầy máu gà.
Sau khi được một Cẩm Y Vệ đưa đến nhà ở, bởi vì toàn bộ hành trình bộ mặt đối phương đen sì sì, hắn rốt cuộc cũng biết mình được ở cách vách phòng của Khấu Lẫm. Trước khi rời nhà, Sở Dao vừa giảng giải qua cho hắn về quy củ của nha môn Cẩm Y Vệ, hoặc nói cho đúng là quy củ của chính Khấu Lẫm.
Nhà ở trong nha môn vốn dĩ chỉ cung cấp cho quan viên nghỉ chân khi thay phiên làm việc, nhưng nha môn Cẩm Y Vệ của Khấu Lẫm liền trực tiếp mua hơn phân nửa con phố liền nhau để xây phòng. Đã là thủ hạ làm việc cho hắn thì nếu không phải kỳ nghỉ thì không được về nhà, chẳng khác biệt lắm với vụ đi tòng quân.
Bất quá Sở Tiêu cảm thấy chính mình càng giống ngồi tù hơn.
Khoảng cách đến giờ Tý còn sớm, trước tiên hắn chợp mắt trong chốc lát. Đến gần thời gian ước định với Sở Dao, hắn ngáp dài rời giường, lôi bình máu gà giấu dưới gầm giường ra đặt trên bàn. Vừa mở nắp, một mùi máu tươi nồng đậm bay ra khắp nơi.
Tới gần giờ Tý, Khấu Lẫm mới giải quyết xong việc cần làm trong ngày, vô cùng mệt mỏi trở về căn phòng hắn sống một mình. Hắn chợt nhớ lại, hình như đã năm sáu ngày qua hắn chưa từng chợp mắt, thân thể sắp đến cực hạn của sự chịu đựng. Vậy mà hắn vừa vào sân viện liền ngửi thấy một cỗ máu tươi, trong khoảnh khắc quét sạch cơn buồn ngủ của hắn.
Bỗng nhiên nhớ tới căn phòng này hôm nay Sở Tiêu mới vừa dọn vào, trong lòng Khấu Lẫm cả kinh, bước nhanh về hướng phòng Sở Tiêu. Tới nửa đường hắn dừng lại bước chân, bởi vì từ trong phòng truyền ra tiếng ngáp nghe vui vẻ thoải mái, không có bất luận dị thường gì. Nhưng mùi máu tươi thật sự từ trong phòng hắn truyền ra, Khấu Lẫm chau mày, thả nhẹ bước chân tiếp tục tiến tới rồi dừng lại ngoài cửa phòng của Sở Tiêu. Thoáng do dự một chút, hắn liếm ngón tay, chọc một lỗ nhỏ trên giấy dán cửa sổ, ghé mắt nhìn vào bên trong.
Xuyên thấu qua phòng dưới ánh nến tối tăm, hắn nhìn thấy Sở Tiêu khom lưng đứng ở trước bàn, đôi tay nâng một bình rượu rộng miệng, liên tục hít sâu vào. Khấu Lẫm tuy nhìn không thấy nhưng cũng đoán được chiếc bình kia đựng đầy máu.
Tên công tử này đang làm cái khỉ gì thế nhỉ?
Là một gã cổ quái ngửi máu để nâng cao tinh thần hay sao?
Vô luận Viên Thiếu Nhung dùng lời ngon ngọt mời mọc như thế nào thì Khấu Lẫm vẫn thờ ơ, hắn chỉ có cách phân phó tùy tùng phong tỏa xung quanh để có thể đứng ngoài đường nói chuyện: "Đích xác có chuyện muốn thỉnh Khấu huynh hỗ trợ. Hai năm trước gia phụ ở phủ Đô đốc mưu một chức quan nhàn tản cho xá đệ, khổ nỗi xá đệ từ nhỏ đã bị trong nhà nuông chiều hư rồi, trước đó vài ngày đã chống đối với Tống Đô đốc, sợ là không thể ở đó nổi nữa..."
Khấu Lẫm vừa vuốt ve lông mèo vừa nghe câu được câu mất, không hề ừ hử một tiếng nào.
Viên Thiếu Nhung đợi một lát rồi tiếp tục: "Gia phụ chuẩn bị đưa xá đệ đến một nơi khác, nhưng lại lo lắng tính tình hắn bất hảo, sau này ở trong quan trường khó tránh khỏi gây hại. Vì thế, thỉnh Khấu huynh tạm thời thu xá đệ vào Cẩm Y Vệ để mài dũa tính tình của hắn..." Dừng một chút rồi bổ sung, "Xá đệ từ nhỏ tập qua chút võ nghệ, tuy kém xa "kiêu dũng thiện chiến" nhưng tuyệt đối sẽ không cho Khấu huynh thêm phiền toái."
Viên Thiếu Cẩn cúi đầu làm bộ dạng hổ thẹn.
Viên gia mượn án mất trộm của Đông Cung lên kế hoạch lùa Sở Tiêu hồi kinh là muốn vạch trần hắn, làm sao có thể chấp nhận để Khấu Lẫm trộn lẫn vào? Sau này Sở Tiêu nhốt mình trong nha môn của Cẩm Y Vệ thì Viên gia bọn họ còn xuống tay như thế nào?
Tĩnh lặng một hồi lâu, lúc Viên Thiếu Nhung cho rằng Khấu Lẫm dùng trầm mặc để biểu đạt sự không đồng ý, vị Khấu đại nhân đột nhiên mở miệng: "Viên Thiếu Cẩn?"
Viên Thiếu Cẩn nhíu mày, tiến lên một bước: "Hạ quan có mặt."
Khấu Lẫm giống như vô tình đặt câu hỏi: "Huynh trưởng ngươi nói tính tình ngươi bất hảo, ta nhớ rõ lúc trước ngươi ở Quốc Tử Giám cũng hơi có chút tài danh, mỗi lần đều có thể lấy được vị trí đệ NHỊ."
Chữ "Nhị" bị hắn cố tình cao giọng nhấn mạnh.
Biết Khấu Lẫm muốn trêu chọc hắn, Viên Thiếu Cẩn nắm chặt bàn tay giấu trong tay áo, kiệt lực duy trì bình tĩnh: "Vâng, hạ quan đúng là người mang danh đệ nhị, mỗi lần đều bại bởi Sở Tiêu."
Khấu Lẫm tiếc hận: "Ba năm trước Sở Tiêu bởi vì thân bị nhiễm bệnh nặng mà phải bỏ qua thi Đình, cuối cùng ngươi có cơ hội ở cuộc thi Đình đoạt giải nhất, thế mà lại nghe nói trước khi thi Đình ngươi cũng ngã ngựa bị thương. Thật sự thật sự đáng tiếc!"
Viên Thiếu Cẩn cụp mắt xuống, trong lòng tràn ngập thống khổ. Sở Tiêu giả bệnh, hắn cũng cố ý làm mình ngã ngựa. Hắn có kiêu ngạo của bản thân, tình nguyện làm "Lão nhị vạn năm" cũng không muốn khi người đời đề cập đến hắn sẽ nhận xét một câu, "Đáng tiếc Sở Tiêu bị bệnh bỏ qua thi Đình nên mới để tên Viên Thiếu Cẩn kia khảo trúng Trạng Nguyên." Ba năm trước, phụ thân treo hắn lên quất cho một trận, chất vấn hắn nếu Sở Tiêu cả đời không thi khoa cử thì có phải hắn cũng cả đời không khảo thí hay không? Bị đánh da tróc thịt bong, hắn vẫn dám cứng cổ lớn tiếng nói đúng vậy!
Khấu Lẫm thu hết phản ứng của hắn vào trong mắt, xác minh lại suy đoán của chính mình, vẫy tay kêu: "Ngươi đến gần một ít."
Viên Thiếu Cẩn đang phân tâm, nhất thời không phản ứng kịp. Đại ca hắn nhẹ giọng gắt: "Còn thất thần làm gì? Khấu đại nhân kêu ngươi tiến lên."
Viên Thiếu Cẩn vội vàng tiến gần thêm vài bước.
"Lại gần thêm một ít."
Viên Thiếu Cẩn lại đi vài bước, nghe theo lời dặn dò của Đại ca trước khi gặp mặt nên không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào trong kiệu. Khi sắp dựa sát vào cửa kiệu thì nghe Khấu đại nhân cười hài lòng: "Không tồi, bộ dáng nhìn cũng tuấn tú, nhưng vẫn còn thua ta xa lắc, sẽ không đoạt sự nổi bật của ta, thích hợp tới nha môn Cẩm Y Vệ."
Viên Thiếu Cẩn nghe đến đó khóe miệng thật muốn run rẩy, nhịn không được ngẩng đầu lên để nhìn rõ ràng diện mạo của Khấu Lẫm: Mày sắc như đao, mắt như sao sớm, thực sự anh tuấn -- -- nhưng nam nhân anh tuấn nào mà không có bộ dáng như vậy?
Viên Thiếu Cẩn có dày đặc bóng ma tâm lý đối với học vấn nhưng đối với dung mạo thì lại vô cùng tự tin -- "thua xa lắc" hả? Còn biết xấu hổ hay không?
Khấu Lẫm thấy biểu tình không phục lại nghẹn của hắn, chậm rãi nhếch lên khóe môi mỉm cười. Đúng lúc đó thì Viên Thiếu Cẩn đã rũ mắt xuống, bằng không chắc chắn lại bị một cú đả kích lớn vì coi bộ sẽ phải thừa nhận câu "thua xa lắc" kia nhất định có đạo lý. Gương mặt Khấu Lẫm thâm thúy, khi mặt vô biểu tình thì hiện ra khí chất anh lãng của một võ tướng; khi nhếch lên nụ cười khóe miệng thì cả gương mặt trở nên nhu hòa dị thường, diện mạo rất có phong tình.
Trước khi buông kiệu mành xuống, Khấu Lẫm hỏi Viên Thiếu Nhung: "Viên huynh không còn chuyện gì khác chứ?"
Viên Thiếu Nhung biết Khấu Lẫm đã đồng ý, mặt lộ vẻ vui mừng: "Đa tạ Khấu huynh."
"Vậy ta về nha môn trước."
"Thật sự Khấu huynh không muốn vào ngồi xuống? Hai chúng ta cũng có một thời gian dài không gặp, sao không uống rượu tìm vui không say không về?"
Khấu Lẫm buông kiệu mành: "Hôm nào khác đi, mới vừa hồi kinh còn có rất nhiều công vụ yêu cầu xử lý."
Hắn thực sự rất bận rộn, bị bãi quan mấy tháng nên thế lực khắp nơi đều đang tấn công Cẩm Y Vệ của hắn, lại còn phải giải quyết vụ án mất trộm của Đông Cung, bận đến sứt đầu mẻ trán, bằng không đâu thể nào bỏ qua cơ hội xài tiền của tên kia hưởng thụ một bữa cho sướng cái thân.
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Khấu Lẫm trở lại nha môn Cẩm Y Vệ, Đoạn Tiểu Giang đã từ phủ Thượng thư trở về một khoảng thời gian rồi.
Khấu Lẫm đi vào nội gian của nha môn, hai thủ hạ vội vàng tiến lên. Một người xách theo giỏ tre lót nệm mềm, thật cẩn thận tiếp nhận con mèo yêu quý Chiêu Tài trong tay Khấu Lẫm; một người khác thì cởi xuống áo choàng lông chồn. Cuối tháng chín tuy ban đêm đã hơi trở lạnh, nhưng bọc trên người vài cân lông chồn một thời gian lâu cũng có thể nổi rôm sẩy toàn thân chứ chẳng đùa. Đoạn Tiểu Giang muốn khuyên đại nhân nhà mình bắt đầu mùa đông hẵng mặc nhưng cũng biết không cách gì khuyên được. Một năm ba mùa xuân thu đông đều phải mặc vào, chỉ có mùa hè là đành tiếc nuối không mặc mà thôi, coi bộ vẫn còn tồn lại một chút lòng kính sợ ông trời.
Giống như hồ ly bị lột sạch da lông, cả người Khấu Lẫm cảm thấy trống trải, hụt hẫng đi ra đại sảnh -- -- hắn triệu tập quan viên của Nam Bắc Trấn phủ tư.
Đoạn Tiểu Giang vừa đi bên cạnh vừa giơ chứng từ Sở Tu Ninh đã lập cho hắn xem, cười thấy răng không thấy mắt: "Đại nhân, không ngờ Thượng Thư đại nhân dễ nói chuyện như vậy."
"Cũng là trong dự kiến, lão sợ ta khua môi múa mép đồn bậy." Một tiểu thư chưa xuất giá mà đêm khuya bị bắt đi, tuy nói là một người thọt khó gả, nhưng bị truyền ra một ít tin đồn nhảm nhí thì tóm lại cũng không dễ nghe. Khấu Lẫm liếc mắt nhìn tờ chứng từ một cái, cười tủm tỉm: "Lão Hồ li chắc chắn tức đến nỗi vài đêm ngủ không được."
"Sở tiểu thư cả buổi vẫn tránh phía sau bình phong không nói một lời, có lẽ đêm hôm trước căn bản không nhìn ra được gì, là đại nhân đa tâm mà thôi."
"Nhìn ra cũng không sao. Có bản lĩnh nhìn ra chứng tỏ nàng là người thông minh, cho dù không thông minh thì lão Hồ li cũng sẽ dạy nàng thông minh hơn." Khấu Lẫm vừa nói chuyện vừa hồi ức trong đầu tình cảnh đêm đó -- -- Sở tiểu thư bộ dáng mỹ diễm, khi mới thấy mặt nàng hắn cũng phải giật mình, bất quá hắn không có hứng thú đối với sắc đẹp, chỉ hai ngày ngắn ngủn cũng chỉ nhớ được đại khái hình dáng, còn gương mặt thì đã mơ hồ không nhớ rõ. Nhưng hiện tại, sự tình đang làm hắn bận rộn lại liên quan đến nàng.
Đêm đó tên áo đen thừa lúc trong chùa hỗn loạn bắt đi nàng hiện giờ đang bị nhốt ở chiếu ngục của Bắc Trấn phủ tư.
Gã áo đen tên là Khương Hành, xuất thân từ trộm môn, sở hữu khả năng đạo chích tinh vi cùng khinh công độc môn, ở trên giang hồ hơi có chút danh tiếng. Gã này "tới vô ảnh đi vô tung", người gặp được gương mặt thật của hắn đã ít càng thêm ít. Trùng hợp nhất chính là, gã ta là sư huynh đồng môn của Đoạn Tiểu Giang, khi Khấu Lẫm giao thủ với hắn thì từ chiêu thức mà nhận ra hắn.
Khương Hành không phải đối thủ của Khấu Lẫm, ba chiêu hai thức đã bị đánh trọng thương, nhưng Khương Hành bèn vận dụng khinh công thượng thừa tẩu thoát. Khấu Lẫm không cách gì đuổi kịp, chờ ra khỏi cánh rừng bèn dùng bồ câu đưa thư cho Đoạn Tiểu Giang, ra lệnh cho hắn mang đội binh đi bắt giữ. Khương Hành núp ở kinh giao có chỗ ẩn mình nào thì Đoạn Tiểu Giang đồng sư môn với hắn rất rõ ràng, vừa ra tay liền bắt được người mang về ném vào ngục.
Khấu Lẫm hạ lệnh bắt giữ Khương Hành hoàn toàn không phải vì Sở Dao, lúc ấy hắn cũng không biết vụ Thánh Thượng mật chiếu Sở Tiêu hồi kinh để vẽ lại bức họa Núi Sông Vạn Dặm. Nguyên nhân duy nhất là vì Đông Cung mất trộm, truyền nhân của trộm môn lại xuất hiện trong vùng phụ cận của kinh thành, không bắt hắn thì bắt ai?
Nhưng mà sau khi đến bảo khố Đông Cung xem xét qua hiện trường vụ án, Đoạn Tiểu Giang cho rằng Khương Hành đúng là có bản lĩnh lẻn vào Đông Cung không bị phát hiện, nhưng lại không có năng lực mở ra đại môn của bảo khố. Đại môn tổng cộng có tám mươi tám ổ khóa thiết kế tinh diệu, hẳn là phải do nhóm Tổ sư gia đứng đầu về cơ quan dốc hết tâm huyết tạo thành, đâu dễ gì cho đám trộm cắp có thể phá giải trong chốc lát? Trực giác cũng cho Khấu Lẫm biết vụ mất trộm không quan hệ đến Khương Hành, nhưng trước khi án được phá thì không có khả năng thả hắn ra, bèn sai Nam Trấn phủ tư tra hỏi Khương Hành, xem coi đến tột cùng là thần tiên nào đã tiêu một số tiền lớn bắt đi Sở tiểu thư. Người này cũng là đối tượng trọng điểm yêu cầu điều tra vì vụ án mất trộm.
Đang chuẩn bị tiến vào đại sảnh để bảo khố kiến quan viên thì có người tới báo: "Đại nhân, đã tiếp nhận Sở Tiêu đem tới đây, có cần đưa hắn đến bái kiến đại nhân hay không?"
Khấu Lẫm ngẫm nghĩ: "Không cần,bảo khốthu thập gian phòng sát bên cạnh bảo khố quan cho hắn ở đó."
Thủ hạ Cẩm Y Vệ ngây ngẩn cả người: "Ở cách vách phòng đại nhân ạ?"
Vẽ lại đồ dỏm là vấn đề thuộc về cơ mật quốc gia nên bọn họ cũng không được cho biết vị đệ nhất tài tử kia là tới làm gì, bọn họ đoán rằng chỉ là một tên công tử bột xin được chức Bách hộ để lãnh bổng lộc ăn không ngồi rồi mà thôi. Người như vậy ở Cẩm Y Vệ chiếm không ít, rốt cuộc khi Thái Tổ thành lập Cẩm Y Vệ còn có thêm một chức năng này, xem như cho đám nhi tử không nên thân của bọn quan viên một chiếu cố đặc thù.
Thế nhưng hiện giờ Sở Tiêu chẳng những được hộ tống tới đây, lại còn được cùng Chỉ Huy Sứ đại nhân ở chung dưới một mái hiên? Là một tiểu bạch kiểm vai không thể gánh tay không thể nâng, chỉ biết ngâm thơ vẽ tranh mân mê phong nguyệt, ở trong nha môn Cẩm Y Vệ có thể làm được gì?
Khấu Lẫm không có khả năng giải thích cho bọn họ: "Lời của bản quan có phải rất khó hiểu hay không?"
"Không không ạ! Thuộc hạ tuân mệnh!" Thủ hạ hoảng sợ lĩnh mệnh rời đi.
"Sợ là bọn họ sẽ khi dễ Sở công tử." Đoạn Tiểu Giang vuốt cằm, "Cái đám khỉ ranh xưa nay vô pháp vô thiên kia cũng sẽ không quản có phải là công tử của Thượng thư hay không."
Khấu Lẫm xuất thân thấp hèn, thông qua võ cử để tiến vào Cẩm Y Vệ, cho nên cũng không trọng dụng hậu nhân thế gia. Vì thế nha môn Cẩm Y Vệ đại khái là một cơ quan duy nhất trong kinh thành mà hậu nhân thế gia thê thảm hề hề, trong khi hậu nhân nhà bần hàn thì lại tác oai tác phúc.
Khấu Lẫm chậm rãi nói: "Do đó ta mới tìm bằng hữu cho hắn, qua mấy ngày nữa Viên Thiếu Cẩn cũng tới."
Đoạn Tiểu Giang hơi giật mình, hai vị công tử Sở gia Viên gia ghé vào cùng nhau, nha môn này sợ là muốn nổ tung! Hắn buồn rầu buông tay: "Đại nhân, án mất trộm của Đông Cung còn chưa có một chút manh mối nào, thế mà chúng ta lại tự tìm cho chính mình một cái đại phiền toái."
"Ta chỉ là phụng mệnh hành sự." Khấu Lẫm cũng có chút phiền lòng, bảo hộ Sở Tiêu là ý chỉ của Thánh Thượng, hắn cho Sở Tiêu tới thì nhất định phải đồng ý cho Viên gia nhét người vào Cẩm Y Vệ, bằng không phiền toái càng nhiều hơn. Hắn phẩy tay áo chửi đổng, "Hai lão già kia đúng là hai cây gậy chọc... uế vật."
Đoạn Tiểu Giang ngượng ngùng nói: "Tiểu nhân xem ra Viên đảng và Sở đảng cũng đánh giá ngài giống y như vậy."
"Ngươi lấy bọn họ ra so với ta?" Khấu Lẫm cười lạnh, "Ta là gậy vàng, bọn họ bất quá là thứ gậy sắt vụn đồng nát mà thôi."
Đoạn Tiểu Giang cúi đầu khom lưng: "Vâng vâng vâng, đại nhân là cây gậy vàng, là loại tỏa ra kim quang rực rỡ loá mắt."
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Sở Tiêu không phải là người chú ý ăn diện, từ phủ Thượng thư dọn vào nha môn Cẩm Y Vệ chỉ mang đến ba bộ thường phục cùng một bình rượu đựng đầy máu gà.
Sau khi được một Cẩm Y Vệ đưa đến nhà ở, bởi vì toàn bộ hành trình bộ mặt đối phương đen sì sì, hắn rốt cuộc cũng biết mình được ở cách vách phòng của Khấu Lẫm. Trước khi rời nhà, Sở Dao vừa giảng giải qua cho hắn về quy củ của nha môn Cẩm Y Vệ, hoặc nói cho đúng là quy củ của chính Khấu Lẫm.
Nhà ở trong nha môn vốn dĩ chỉ cung cấp cho quan viên nghỉ chân khi thay phiên làm việc, nhưng nha môn Cẩm Y Vệ của Khấu Lẫm liền trực tiếp mua hơn phân nửa con phố liền nhau để xây phòng. Đã là thủ hạ làm việc cho hắn thì nếu không phải kỳ nghỉ thì không được về nhà, chẳng khác biệt lắm với vụ đi tòng quân.
Bất quá Sở Tiêu cảm thấy chính mình càng giống ngồi tù hơn.
Khoảng cách đến giờ Tý còn sớm, trước tiên hắn chợp mắt trong chốc lát. Đến gần thời gian ước định với Sở Dao, hắn ngáp dài rời giường, lôi bình máu gà giấu dưới gầm giường ra đặt trên bàn. Vừa mở nắp, một mùi máu tươi nồng đậm bay ra khắp nơi.
Tới gần giờ Tý, Khấu Lẫm mới giải quyết xong việc cần làm trong ngày, vô cùng mệt mỏi trở về căn phòng hắn sống một mình. Hắn chợt nhớ lại, hình như đã năm sáu ngày qua hắn chưa từng chợp mắt, thân thể sắp đến cực hạn của sự chịu đựng. Vậy mà hắn vừa vào sân viện liền ngửi thấy một cỗ máu tươi, trong khoảnh khắc quét sạch cơn buồn ngủ của hắn.
Bỗng nhiên nhớ tới căn phòng này hôm nay Sở Tiêu mới vừa dọn vào, trong lòng Khấu Lẫm cả kinh, bước nhanh về hướng phòng Sở Tiêu. Tới nửa đường hắn dừng lại bước chân, bởi vì từ trong phòng truyền ra tiếng ngáp nghe vui vẻ thoải mái, không có bất luận dị thường gì. Nhưng mùi máu tươi thật sự từ trong phòng hắn truyền ra, Khấu Lẫm chau mày, thả nhẹ bước chân tiếp tục tiến tới rồi dừng lại ngoài cửa phòng của Sở Tiêu. Thoáng do dự một chút, hắn liếm ngón tay, chọc một lỗ nhỏ trên giấy dán cửa sổ, ghé mắt nhìn vào bên trong.
Xuyên thấu qua phòng dưới ánh nến tối tăm, hắn nhìn thấy Sở Tiêu khom lưng đứng ở trước bàn, đôi tay nâng một bình rượu rộng miệng, liên tục hít sâu vào. Khấu Lẫm tuy nhìn không thấy nhưng cũng đoán được chiếc bình kia đựng đầy máu.
Tên công tử này đang làm cái khỉ gì thế nhỉ?
Là một gã cổ quái ngửi máu để nâng cao tinh thần hay sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook