Quay "Chống Cự" thập phần vất vả, cuối cũng trải qua ba tháng cũng đến khâu cuối cùng.

Kết thúc quay phim là cảnh cao trào nhất của bộ phim, Mạc Tịnh Ngôn đóng vai nằm vùng giết chết binh sĩ do Vương Tử Hựu sắm vai.

Tiếng đỗ vỡ trong căn nhà Vương Tử Hựu bị nhốt vang lên, được đồng đội yểm hộ Vương Tử Hựu lảo đảo chạy về hướng đồng ruộng. Một mảnh vàng rực của hoa hướng dương lẫn trong sương mù, bao phủ đôi mắt Vương Tử Hựu, cô ấy thở nặng nề, khuôn mặt dính khói đen mê mang thật sâu. Chân của cô ấy bị bắn, đầu óc rối loạn không biết mình đang làm gì, không biết mình nên đi đâu, cô ấy chỉ biết dốc sức liều mạng đẩy những cây hướng dương sang một bên, chạy trốn. Cho đến khi Mạc Tịnh Ngôn xuất hiện trước mặt cô ấy, thì tất cả hốt hoảng cũng biến mất.

Vương Tử Hựu đột ngột dừng bước.

Vừa rồi...không phải ảo giác? Là cô ấy! Sẽ không sai!

Vương Tử Hựu nhìn đằng sau lưng, rồi quay người xem xét bốn phía. Vô luận nhìn về hướng nào cũng chỉ thấy những đoá hoa hướng dương giống nhau! Trời đất quay cuồng khi đột nhiên phía sau lưng đau nhói. Cô ta la nhỏ một tiếng ngã xuống đất.

"Trốn...xem cô trốn nơi nào." Mạc Tịnh Ngôn cầm cây roi trong tay, khí định thần nhàn thong thả đi đến, quân phục sạch sẽ chỉnh tề hoàn toàn đối lập với bộ đồ rách rưới lủng lỗ của Vương Tử Hựu.

Vương Tử Hựu nhìn thẳng vào ánh mắt Mạc Tịnh Ngôn một cách yên bình, như là triệt để thư thái thoải mái, không một chút phản kháng, còn nở nụ cười.

"Cô cười cái gì?" Mạc Tịnh Ngôn không hiểu.

Vương Tử Hựu toàn thân xụi lơ ngã vào một đoá hoa hướng dương, thân thể nhẹ nhàng, khẽ tung lên, như ở trong đám mây.

"Khi cô cười nhìn thật sự rất đẹp" Vương Tử Hựu đơn thuần cười: "Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cô cũng cười như thế này."

Sau 12 giờ, mặt trời rất gay gắt, chiếu thẳng vào Mạc Tịnh Ngôn khiến nàng không thể mở mắt nổi.

"Cô muốn giết tôi?" Hai mắt Vương Tử Hựu thuần tuý vô tội: "Tôi không phản kháng."

Mạc Tịnh Ngôn không nói hai lời giơ súng lên, nhắm ngay trái tim Vương Tử Hựu: "Tôi không có tâm tình đùa giỡn với cô, cô cho rằng tôi không dám giết cô sao?"

Vương Tử Hựu đứng lên, nhìn thẳng vào Mạc Tịnh Ngôn, nàng thậm chí không để ý đến cây súng Mạc Tịnh Ngôn đang cầm trong tay.


"Sinh vào thời này, có thể sống đến tuổi này cũng không dễ dàng. Tôi sinh ra ở một thôn xóm rất nhỏ, có thể đi theo bộ đội ra núi lớn, tiếp thu kiến thức bên ngoài, tôi cũng không còn gì nuối tiếc...hơn nữa chết trong tay người khác tôi chắc chắn không cam lòng, nhưng nếu là cô thì tôi không một câu trách móc."

"...Cô là đồ ngốc hả?"

Vương Tử Hựu y nguyên cười rạng rỡ: "Có lẽ" Ánh mắt đột nhiên kiên định: "Đến đây đi, nổ súng đi."

Mạc Tịnh Ngôn giơ súng lên, tay không ngừng run rẩy, đạo diễn theo dõi cảm thấy không ổn.

"Monica bị làm sao hả?"

"Cảnh này....phải nổ súng..."

Mạc Tịnh Ngôn y nguyên bất động.

"CUT!"

Nghe đạo diễn hô "Cut" Mạc Tịnh Ngôn như người mộng du tỉnh giấc, mồ hôi lạnh ứa ra. Vương Tử Hựu đứng dậy, nhìn sắc mặt Mạc Tịnh Ngôn tái nhợt đến đáng sợ, lo nàng ngất xỉu, vội vàng đỡ lấy nàng, khẽ gọi: "Mạc tỷ, chị không sao chứ?"

"Không có...không có gì."

Vương Tử Hựu ngoắc trợ lý Tiếu của Mạc Tịnh Ngôn, để hắn hỗ trợ đưa nàng đi nghỉ ngơi.

Mạc Tịnh Ngôn được đặt xuống dưới cây dù che nắng, đắp mặt bằng khăn để nghỉ ngơi, Vương Tử Hựu đứng hút thuốc bên cạnh nàng.

"Mạc tỷ" Ánh mặt trời rất gay gắt, Vương Tử Hựu nheo mắt nói: "Mạc tỷ, chỉ đóng phim thôi mà, vì sao lại không dám nổ súng?"

"..." Môi Mạc Tịnh Ngôn giật giật, không nói.

Vương Tử Hựu ngồi xổm xuống, vuốt ve mái tóc nàng, Mạc Tịnh Ngôn nghe thấy nàng ở bên tai mình, dịu dàng nở nụ cười nói: "Chỉ cần bắn chết tôi thì chị không cần phiền não nữa, không tốt sao?"


Mạc Tịnh Ngôn đột nhiên tay nàng lạnh , chẳng hiểu đột nhiên có thêm một cây súng, sợ hãi nhìn Vương Tử Hựu buộc nàng chỉa cây súng ngay trái tim nàng.

"Nổ súng đi Mạc tỷ, không có gì phải sợ. Một phát súng , chị có thể giải thoát rồi."

Mạc Tịnh Ngôn liều mạng lắc đầu, thế nhưng khí lực của Vương Tử Hựu lại mạnh đến kinh người, cứ thế đè chặt ngón tay nàng, khống chế hành động của nàng, một tiếng vang thật lớn, Mạc Tịnh Ngôn đã nổ súng.

"Tiểu Hựu!" Mạc Tịnh Ngôn mở mắt cả người giật bắng, khăn mặt trên trán rơi xuống đấy, nhân viên công tác bị tiếng thét kinh hãi của nàng doạ đến mức toàn thân run rẩy. Vương Tử Hựu đang uống nước cũng bị sặc phải ho khan liên tục, vừa ho vừa chạy đến bên cạnh Mạc Tịnh Ngôn,ngồi xổm nhìn nàng:

"Mạc tỷ, Mạc tỷ, em ở đây." Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, hai mắt trống rỗng, không thở nổi, Vương Tử Hựu vuốt lưng nàng nói: "Gặp ác mộng hả? Đừng sợ...muốn uống nước không? Em lấy cho chị"

Nhân viên công tác ngây người nhìn, Vương Tử Hựu vô cùng xấu hổ, nhưng tận trong thâm tâm chua xót và ngọt ngào cùng tồn tại.

Được rồi! Các người muốn nhìn thì nhìn đi! Không có gì phải quan tâm! Chúng tôi đều là con gái với nhau sợ cái gì!

Vương Tử Hựu dứt khoát ở trước mặt mọi người ôm Mạc Tịnh Ngôn vào ngực, Mạc Tịnh Ngôn cũng không giãy dụa, nép vào lòng nàng, luôn run rẩy. Hai mắt Vương Tử Hựu mê man nhìn về phía trước.

Kỳ thật em cũng rất mệt... Vương Tử Hựu bất đắc dĩ cười, nói với bản thân, em cũng muốn một cái ôm, em cũng muốn lúc bất lực cũng được chị dỗ dành, cho em dũng khí, em cũng biết đau lòng, cũng không biết làm gì, cũng khổ sở đến mức muốn buông tay...thế nhưng cuối cùng em cũng có thể kiên trì. Bởi vì em biết rõ, hai chúng ta đều là nữ, chúng ta đều dễ dàng bị tổn thương, cho nên tổn thương là một con dao hai lưỡi, em chỉ có thể vì chị mà không buông tay. Tình yêu sẽ khiến người ta ngu ngộc, quả nhiên là chân lý.

Kỳ thật tim Vương Tử Hựu cũng không chịu được nữa, nàng chỉ dựa vào quán tính mà tiến về phía trước, yêu Mạc Tịnh Ngôn theo quán tính. Thế nhưng nếu như không có động lực cùng nặng lực mới, thì quán tính luôn dừng lại.

Vết thương chồng chất, lại không ngừng tạo ra cái mới. kết cục chắc chắn chỉ là sụp đổ. Chẳng qua bản thân nàng không có phát hiện ra.

Tâm trí lẫn thân thể, vì yêu một người mà không ngại ngần trao tất cả, toàn tâm toàn ý, thế nhưng cuối cùng tổn thương vẫn nặng nhất, tất cả thân thể lẫn trái tim bị thương đến khó coi. Trong khoảng khắc mới chợt nhận ra...nguyên lai trái tim mình cũng đã chết rồi.

Nghỉ ngơi thật lâu các nàng mới tiếp tục quay, vài lần Mạc Tịnh Ngôn cũng không cách nào hoàn thành cảnh bắn súng cuối cùng. Lưu Chính Húc dở khóc dở cười, Monica à Monica, cô nói xem làm sao cô có thể gia nhập ngành giải trí đây, cảnh này có gì mà khó khăn đến như thế hả? Buổi rượu mừng đóng máy cô định không cho mọi người uống hay sao.

Thực xin lỗi... Mạc Tịnh Ngôn ngoại trừ nói những lời này, không biết nên nói cái gì cho phải.


Bất kể là cuộc sống ngoài đời hay là trong thế giới phim ảnh, cô ấy không có cách nào thực hiện động tác nổ súng vào Vương Tử Hựu, nó làm dậy lên cảm giác muốn chôn vùi sự sợ hãi. Rất đáng sợ, cô ấy cảm thấy tay cô ấy không thuộc về cô ấy, cô ấy không cách nào khống chế tay chân của mình.

"Mạc tỷ" Vương Tử Hựu cười nói "Nổ súng đi" Sau đó chỉ vào ngực trái mình: "Nhắm vào chỗ này nè, đừng bắn lệch."

Da đầu Mạc Tịnh Ngôn lập tức run lên, cảnh này giống y trong mộng!

Đạo diễn thấy Mạc Tịnh Ngôn lại xúc động, vội vàng gọi quay phim nhanh chóng quay hình.

"Không có gì hoàn mỹ bằng việc chết dưới tay chị." Thân thể Vương Tử Hựu trắng trẻo dưới ánh mặt trời bị phủ một màu vàng, cùng cánh đồng hoa hướng dương hoà nhập thành một...

"Em yêu chị." Vương Tử Hựu nói ba chữ kia rất nhỏ, Mạc Tịnh Ngôn nghe thấy được, những người khác không cách nào nghe được.

Trong lòng Mạc Tịnh Ngôn run rẩy, hoàn thành cảnh quay nổ súng.

"Chống cự" rốt cuộc đóng máy. Thế nhưng trong buổi lễ đóng máy không có mặt của hai nữ chính Mạc Tịnh Ngôn cùng Vương Tử Hựu. Phóng viên tò mò về chỗ hai người đi, Lưu Chính Húc lại phải qua loa nói đại, già dặn trả lời: "Hai người vì quay phim quá nhập tâm, kết thúc phim vẫn chưa thoát khỏi nhân vật, cho nên về nghỉ ngơi."

"Nhập tâm thế nào? Xem ra bộ phim này đáng trông chờ rồi"

"Cho nên, mọi người hãy đến xem bom tấn "Chống cự" vào cuối năm nhé, ha ha ha"

80 cùng Tô Trì phát hành số tạp chí phỏng vấn có ảnh bìa của Vương Tử Hựu và Mạc Tịnh Ngôn, vừa xuất bản ở thành phố đã bán sạch, bán nhanh chóng. Hai người nói muốn đi Tây Tạng chơi một chuyến, công việc ném cho trợ lý lo liệu.

"Đi Tây Tạng? Có thoải mái quá không hả?" 80 sợ vùng đồi núi, phản đối.

"Ah?" Tô Trì liếc nàng: "Chắc do cậu không dám đi?"

"Không dám đi? cậu nói ai không dám hả. Cậu dám đi thì mình dám đi"

Tô Trì cười ha ha, ôm chặt chiếc eo nhỏ của 80, nhẹ nhàng ôm nàng, hôn lên cằm nàng nói: "Cậu nói đi, mình đi đâu thì cậu cũng sẽ theo, không cho trốn mất"

80 nhìn nàng, khuôn mặt này quá mức quen thuộc, vì cái gì mỗi lần ngắm đều có cảm giác xúc động? Rõ ràng cũng chỉ là một cô gái lưu manh mà thôi!

"Là do cậu nói thôi, muốn cùng mình thử cảm giác thiên trường địa cửu, hiện tại kết quả thử thế nào?

Nghe 80 nói xong....Tô Trì quay người đặt nàng lên ghế sofa, cởi quần áo bắt đầu hôn nàng.


"Kết quả thử, cảm thấy rất thơm rất ngọt"

"Cậu...chết đi!"

"Nếu chết thì cùng chết, chết trước không có ý nghĩa đâu"

"..."

Ai có thể giải đoạn nghiệt duyên này đây.

Nhóm nhạc Lợi Khí ở lễ trao giải âm nhạc cuối năm đoạt người mới xuất sắc nhất. Tiểu Phi không để ý, ôm cúp khóc như mưa. Quay đầu lại bị khuôn mặt không biểu tình cười nhạo cả buổi tối

"Cậu thật sự là độc phụ độc mồm độc miệng, chà đạp lên thành quả lao động của mình"

"Không phải là nhân vật mới xuất sắc nhất đâu..."

"Có bản lĩnh thì phân cao thấp đi..."

Tiểu Cửu đùa với mấy lọn tóc nói: "Chính là có ý đó"

"Nói đi cũng phải nói lại, không phải cậu đã gia nhập cái nhóm Major gì đó sao? Như thế nào người ta phát hành album, bán hết rồi, cậu còn nhàn rỗi ở đây?"

"Đừng nói nữa, còn không phải vì chị hai mình lải nhải dong dài, hại mình mất cơ hội ra mắt với Major, nhưng...." Tiểu Cực kéo chiếc cà vạt nhỏ của Tiểu Phi để nàng sát nàng hơn nữa nói: "Mình sang năm mới chính thức ra mắt, cậu muốn trốn cũng không trốn được đâu. Ở giới âm nhạc quyết thắng thua nhé con mèo nhỏ"

Thời gian trôi qua, nhìn như yên bình không có gì đặc biệt, kỳ thật là tuổi thanh xuân hoang vu của mỗi người

Doanh thu bán vé của "Chống Cự" phá mức 200 triệu, trở thành bộ phim ăn khách nhất trong năm. Một bộ phim lãng mạn cùng khó hiểu, cảnh cuối cùng của phim, lúc Mạc Tịnh Ngôn nổ súng giết chết Vương Tử Hựu, nếu dụng tâm lắng nghe cẩn thận, sẽ nghe được giọng Vương Tử Hựu rất nhỏ nói một câu không có trong kịch bản...chính là câu em yêu chị...

Rất nhiều người vì muốn tìm ra chân tướng nên nhao nhao đến rạp chiếu phim. Có một số người nghe được, có một số người không nghe được bảo ra PR.

Sự thật là gì? Người hâm mộ chỉ có thể phân vân mà thôi.

Cuối năm rộn ràng lễ hội của giới điện ảnh, giải thưởng Kim Tượng cũng sắp khai mạc rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương