Đạo diễn Lưu Chính Húc nói sẽ cho diễn viên tham gia quân đội để huấn luyện hoàn toàn không phải giỡn, đám nghệ sĩ đều bị đưa vào doanh trại quân đội, tiếp nhận cuộc huấn luyện xa lạ. Mỗi ngày rèn luyện thể lực, để có thể đạt đến hiệu quả quay phim cao nhất.

Nam nghệ sĩ thì có thể chịu được, Vương Tử Hựu miễn cưỡng cảm thấy khá may mắn, nhưng nàng đau lòng Mạc Tịnh Ngôn. Trong khoảng thời gian này Mạc Tịnh Ngôn vốn đã gầy gò, nay còn bị dày vò chết người, thân thể nàng cao 1m7 giảm còn 45 kg, mắt hõm sao thành hình số 8. Vương Tử Hựu thật sự không thể chịu nổi, vụng trộm nhờ Đại Nguyên hoặc trợ lý mang súp đến đoàn phim, để Mạc Tịnh Ngôn được bồi bổ cho tốt.

"Này, em đừng làm phô trương quá, không thể để mọi người đàm tiếu chuyện chúng ta." Mạc Tịnh Ngôn vẫn muốn âm thầm một chút.

"Sao thế? Rốt cuộc là tin đồn quan trọng hay sức khoẻ của chị quan trọng?" Vương Tử Hựu ngược lại xem như chuyện đương nhiên, bởi vì nàng quyết tâm công khai, cho nên trong lòng vô cùng yên tĩnh.

Chẳng sao cả, các người muốn viết cái gì đều được, tôi chính là như vậy, mập mờ xem như đã công khai một nửa. Nàng chỉ muốn bảo vệ Mạc Tịnh Ngôn, trong lòng nàng tràn đầy tình yêu thương, việc gì phải che che đậy đậy chứ?

Thế nhưng Mạc Tịnh Ngôn không phải muốn là được.

Vương Tử Hựu biết rõ, ở Italy đưa ra lời thách đấu với Mạc Tịnh Ngôn là vì muốn Mạc Tịnh Ngôn sẽ nói với nàng, hai chúng ta cần gì phải làm điều này chứ? Tôi nghe lời em là được rồi. Thế nhưng rốt cuộc Mạc Tịnh Ngôn cũng không nói, nàng chọn chấp nhận lời thách thức, đứng ở vị trí đối đầu.

Mạc Tịnh Ngôn lực chọn đối đầu mà không chịu thoả hiệp, trong lòng Vương Tử Hựu rất không vui.

Hai ngày gần đây, Mạc Tịnh Ngôn vùi đầu đọc kịch bản, Vương Tử Hựu cảm thấy rõ ràng, lần này không chỉ trong phim nàng cùng Mạc Tịnh Ngôn chống đối nhau về tinh thần lẫn thân thể, mà bên ngoài bộ phim cũng như thế. Nàng muốn Mạc Tịnh Ngôn có một tình yêu nguyên vẹn bình thường, mà Mạc Tịnh Ngôn lại muốn như cũ, các nàng đều vì chính bản thân mà kiên trì nỗ lực, muốn đối phương phải cúi đầu nhận thua, muốn đối phương đi theo con đường mà mình đã chọn, đến cuối cùng chỉ có người thực lực mới có thể chiến đấu và khống chế đối phương.

Vương Tử Hựu không muốn hai người yêu nhau lại phải dùng phương pháp này để buộc đối phương cúi đầu, nhưng nàng đã bắt đầu trò chơi này, đối phương cũng đã tiếp nhận thử thách, nàng sao có thể nhận thua? Cho dù đối phương có là Mạc Tịnh Ngôn nàng cũng không cho là mình thua nàng, hơn nữa dùng hành động để khuất phục Mạc Tịnh Ngôn, loại cảm giác nhất định cực kỳ tốt.


Cho nên Vương Tử Hựu muốn tập trung tâm trí để nghiên cứu kịch bản, ép bản thân phải hoà nhập vào nhân vật, giải kim tượng cuối năm nhất định phải đánh bại nàng!

Sự tình bỗng trở nên thú vị.

Mạc Tịnh Ngôn tựa hồ dùng hết sức lực, mỗi đêm Vương Tử Hựu đi ngang qua phòng Mạc Tịnh Ngôn, Vương Tử Hựu đều dừng bước, tinh tế lắng nghe động tịnh trong phòng. Mạc Tịnh Ngôn đều dành rất nhiều thời gian để học thuộc lời thoại cùng phỏng đoán tính cách nhân vật, mỗi một lời thoại, mỗi một cảm xúc chấn động đều được nàng một mình diễn thử rất nhiều lần. Mãi cho đến tận khuya vẫn còn tiếp tục luyện tập. Vương Tử Hựu rất muốn đẩy cửa đi vào, nhưng mỗi lần tay chuẩn bị chạm, thì lại buông xuống

Hiện tại các nàng là đối thủ cạnh tranh! Vương Tử Hựu nhắc nhở chính mình, tuyệt đối không thể buông lỏng.

Mạc Tịnh Ngôn có thực lực, tuyệt đối không thể xem nhẹ.

Vì nàng cho đến nay vẫn nắm giữ tình yêu trong tay, không chút buông lỏng!

Đả đảo chế độ quân chủ chuyên chế Mạc Tịnh Ngôn!

Hai người họ ở trong từng phòng, một mình tập diễn phần của mình, rất nhiều lần các nàng từ đoàn phim trở về, tắm rửa xong là trong đầu lại bắt đầu nhập vai luyện tập, hai người cách nhau một bức tường, đưa lưng về phía nhau, đắm chìm vào thế giới khác của cuộc đời. Ngày hôm sau, hai mắt thâm quầng đến đoàn phim, làm mọi người nhìn ngó.

Vương Tử Hựu luôn nhập vai vào nhân vật của mình, hoàn toàn quên, quên nàng từng mang lại lợi ích rất lớn.

Bộ phim chính thức quay, mỗi ngày phim trường đều ngập tràn khói thuốc, nam diễn viên chính vốn có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo bị bôi hắc ín đen thui...trông thật đàn ông.


Đạo diễn hô "Action", Vương Tử Hựu quỳ dưới đất, nhìn Mạc Tịnh Ngôn ở giữa bọn đàn ông ngẩng đầu cao ngạo mặc quân phục, đội mũ, khuôn mặt không còn trắng trẻo, mang giày quân đội, hoàn toàn hoá thân vào nhân vật, nét mặt ma mị từ đám đàn ông dơ bẩn đi về phía Vương Tử Hựu, dùng bàn tay nâng cằm Vương Tử Hựu nói: "Từ hôm nay, em hãy theo tôi, tôi nhất định sẽ...chiếu cố em."

Khoé mắt Mạc Tịnh Ngôn ánh lên vẻ lẳng lơ diêm dúa, đôi môi đỏ tươi của nàng nhết lên tươi cười...Tuy Vương Tử Hựu biết rõ đây không phải là Mạc Tịnh Ngôn, nhưng lời thoại cùng nhân vật phong tao kia hoàn toàn đúng với kịch bản phim, nhưng so với khí chất nhu hoà của nàng ngày thường cực kỳ khác với vẻ mị lực trước mặt, Vương Tử Hựu bị nàng hấp dẫn , hai mắt nhìn chằm chằm, ngây người.

Nếu Mạc tỷ ngày thường cũng gợi cảm như thế này thì thật tốt!

Vương Tử Hựu cảm thấy có thể làm diễn viên, có thể ở cùng đoàn phim với Mạc Tịnh Ngôn, thật sự là quá tốt! Nhân sinh vì thế mà trở nên hoàn hảo.

Mạc Tịnh Ngôn cùng Vương Tử Hựu ở trong kịch bản luôn tác động lẫn nhau, diễn cùng rất nhiều cảnh, mỗi lần đóng cảnh đối thủ với nhau các nàng đều quay một lần là đạt, đạo diễn nghiêm túc đến cực đoan Lưu Chính Húc khen ngợi các nàng hợp tác ăn ý.

Vì thế truyền thông đưa tin lại chèn vào màu sắc mập mờ: "Vương Tử Hựu, Mạc Tịnh Ngôn hợp tác ăn ý trong bộ phim mới, tâm linh tương giao."

Vương Tử Hựu lấy tạp chí ném cho Mạc Tịnh Ngôn nói: "Chị xem, chúng ta yêu nhau rõ như ban ngày."

Mạc Tịnh Ngôn chẳng thèm liếc: "Buổi chiều sẽ quay cảnh tôi đánh em, sao em không đi chuẩn bị đi?"

Vương Tử Hựu suy nghĩ một chút, đích thật không thể tránh được màn này, cũng không biết biên kịch nghĩ thế nào, hiện tại thị trường nội địa có thể phóng khoáng đến nỗi có thể quay cảnh bạo lực như vậy sao? Bất quá vừa nghĩ đến Mạc Tịnh Ngôn mặc quân phục mạnh mẽ, nàng lại có chút kích động. Nhìn quanh thấy trong phòng không có người, nàng dứt khoát đứng lên ôm ấp Mạc Tịnh Ngôn, reo lên "Nữ vương đại nhân của em, đến đánh em đi! Từng tế bào của em vì chị mà trở nên kích động!"

Mạc Tịnh Ngôn tái nhợt nhìn Vương Tử Hựu đùa giỡn, vừa thấy một nhóm diễn viên nam đúng lúc đi ngang qua cửa, nghe được lời nói của Vương Tử Hựu thì lập tức ngây dại. Mạc Tịnh Ngôn nhìn sắc mặt Vương Tử Hựu bất thiện, có cảm giác đằng sau có người nhìn, không rõ ràng quay đầu, đối mặt với đám đàn ông. Một giây, hai giây...cực độ xấu hổ.


Vương Tử Hựu kịp thời khôi phục lại đầu óc, trong lòng gió nổi mây phun mà ngoài mặt lại rất trấn định tự nhiên, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Các anh nhìn gì, chưa thấy qua bạo hay sao?"

Nhóm nam diễn viên lập tức giải tán, Mạc Tịnh Ngôn cười đến sắp ngất, Vương Tử Hựu hầm hầm nhìn, Mạc Tịnh Ngôn lau nước mắt ở khoé mi nói: "Tiểu Hựu, em không biết trong đoàn phim có rất nhiều nam diễn viên yêu thầm em hay sao? Em nói vậy sẽ làm tổn thương bọn hắn đó"

"Em chẳng muốn quản chuyện bọn hắn thương tâm khỉ gió gì hết" Vương Tử Hựu cực kiên định nói: "Trong mắt của em chỉ có chị mà thôi"

Mạc Tịnh Ngôn quay đầu nhìn nàng, hơi cười, nét mặt tươi tắn vô cùng: "Tiểu Hựu, em đôi khi đúng là không có đầu óc, da mặt lại dày, còn không lễ phép, tự đại muốn chết, còn rất lỗ mãng, cảm giác rất đa tâm, là một đứa trẻ thích tranh cãi..."

"Này! Ý chị là gì hả?"

"Tôi đang nói sự thật..." Mạc Tịnh Ngôn nheo mắt, lộ ra vẻ giảo hoạt ma mị nói : "Tôi muốn thắng em, sau đó đem cái người đáng yêu là em đem giấu, không cho bất kỳ ai tranh giành em với tôi, như vậy thật tốt đúng không?"

Những lời này làm Vương Tử Hựu sửng sốt vài giây không kịp phản ứng.

Đây có thật là Mạc tỷ không? Thật sự là chính nàng ư? Có phải nàng nhập vai quá sâu không? Nhìn thế nào cũng giống với yêu nghiệt bên trong kịch bản! Nụ cười rộ câu hồn lạc phách kia, đây không phải là Mạc tỷ của tôi!

Thế nhưng bởi vì Mạc Tịnh Ngôn không thường có vẻ mặt yêu mị nên làm Vương Tử Hựu không biết hưng phấn thế nào! Thật muốn ...nhảy bổ vào người nàng!

Mạc Tịnh Ngôn tựa hồ đạt mục đích, đứng dậy, giày va trên mặt đất rất to, nàng đi đến bên người Vương Tử Hựu vỗ vai nàng nói : "Cố gắng lên, đừng dễ dàng thua tôi đó!"

Vương Tử Hựu thẳng người nhìn về phía trước, đột nhiên hỏi: "Chị không muốn công khai tình cảm của chúng ta hay là muốn ở ẩn cùng với em hả?"


Mạc Tịnh Ngôn nói: "Trận quyết đấu này không phải do em tự nghĩ ra sao? Hiện tại em sợ thua nên hối hận rồi phải không?"

"Không phải!"

"Vậy là tốt rồi" Mạc Tịnh Ngôn quay đầu, dùng khoé mắt nhìn nàng: "Đừng để tôi thất vọng, tôi đã dốc toàn lực để diễn tốt vai này"

Vương Tử Hựu cười lạnh: "Em đã nhìn ra chị rất nhập tâm vào bộ phim, thế nhưng em sẽ không thua! Chúng ta sẽ quyết một trận thắng thua bằng sự nghiệp! Đánh bạc tương lai chúng ta!"

"Tốt" Mạc Tịnh Ngôn cúi đầu "Đánh bạc...tương lai chúng ta sao?"

"Đúng vậy" Vương Tử Hựu kéo Mạc Tịnh Ngôn lại, hung hăng hôn lên môi nàng, chứng kiến khuôn mặt đỏ ửng thẹn thùng của nàng, Vương Tử Hựu đã rõ, Mạc Tịnh Ngôn dù thay đổi cũng chỉ là bề ngoài, bên trong chuyện đó vẫn dễ dàng làm nàng xấu hổ "Em tuyệt đối sẽ không thua!"

Mạc Tịnh Ngôn kéo đầu Vương Tử Hựu, rõ ràng chủ động hôn nàng. Vương Tử Hựu mở to hai mắt, nhất thời không kịp trấn định tinh thần.

"Tôi tuyệt đối sẽ không thua, thân yêu, bảo trọng"

Nhìn theo Mạc Tịnh Ngôn đi ra khỏi phòng nghỉ, Vương Tử Hựu ngã ngồi trên ghế.

Mạc Tịnh Ngôn là diễn viên giỏi? Hay là chị ấy đã bị kích động phải bộc lộ tính cách không chịu thua của mình ra?

Trò chơi này hai nàng đánh cuộc một ván, ai thắng ai thua đều mạo hiểm tất cả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương