Thương Hàn nói chuyện có chút kỳ diệu, đôi khi cô thốt ra một câu, người bên ngoài nghe xong cảm giác thật diệu kỳ, sau đó cô mới có phản ứng lại, phản ứng ra một trận giải thích.

Thương Hàn giải thích cho Thành Lăng cả buổi, câu chuyện kia thật quá mức ly kỳ, cũng không biết Thành Lăng có tin hay không, có vẻ là không tin, nếu không Thành Lăng cũng sẽ không đưa ra yêu cầu tan tầm đưa Thương Hàn trở về nhà.

"Không có chuyện gì đâu học tỷ." Thương Hàn kêu rên.


Thành Lăng nở nụ cười mê người, nháy mắt phóng điện với Thương Hàn, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Em chắc chứ."

Đầu óc Thương Hàn lúc này chỉ còn lại nụ cười của học tỷ, ngoài ra không nghĩ thêm được cái gì khác.

Đôi mắt của học tỷ thật to, lông mi thật dài. Thương Hàn nghĩ, trong đầu không hiểu sao hiện lên khuôn mặt của cô bé sáng nay gọi bậy cô là mẹ.

Chưa kể, cô bé đó và học tỷ quả thật rất giống nhau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương