[bhtt]không Thể Lớn Lên - Tam Nguyệt Đồ Đằng
-
C1: Chương 1
Mùa đông năm nay tuyết đột nhiên sớm trút xuống.
Sáng sớm, Thương Hàn miệng ngậm một cái bánh mì vừa được lấy ra từ trong tủ lạnh, bước chân ra cửa, cửa vừa mở ra, gió lạnh ùa tới đập thẳng vào mặt cô, Thương Hàn theo bản năng hà hơi, trước mắt cô hình thành một đoàn sương trắng, phút chốc tản ra, cho tới tận lúc đi xuống dưới lầu, Thương Hàn mới phát hiện, ngoài trời có tuyết rơi.
Cả tiểu khu mênh mông một màu tuyết trắng, lạnh đến chói mắt, Thương Hàn bọc nhanh cái áo lông đen của mình lại, run lên một cái, vận sức nuốt xuống miếng bánh mì lạnh lẽo cuối cùng. Cô đạp chân vài cái cho thân thể thích ứng với cái lạnh, như thế này cô mới có thể bước chân vào trong tuyết, giờ mới đi làm thì đã muộn, cô không thể không chạy nhanh đến công ty.
Vết sẹo trên đầu Thương Hàn âm ẩm đau, 5 năm trước cô bị tai nạn xe cộ, đầu phải khâu đến 10 mũi, đến giờ vẫn còn di chứng, ngày trái gió trở trời thì sẽ đau.
Thương Hàn vừa bước những bước đầu tiên, cô cảm giác ống quần có chút lực cản, cô cúi đầu, nguyên lai không biết từ đâu ra một cô bé chừng bốn năm tuổi, đang bám chặt ống quần của cô không để cho cô đi.
Cô bé này cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt to tròn đen bóng, lông mi thật dài phe phẩy phía trên, nhìn tinh xảo giống như là một con búp bê vậy. Bộ đồ cô bé đang mặc cũng giống như của búp bê, váy công chúa màu hồng nhạt, quần tất màu trắng, còn có một đôi giày da nhỏ màu đen, giữa một vùng trời tuyết trắng, chỉ duy có một bóng dáng nho nhỏ hồng hồng điểm lên, Thương Hàn nhìn cô bé cảm giác mẫu tính tràn ra, thầm nghĩ muốn hôn cô bé một cái.
Hiện tại nhiệt độ bên ngoài phải dưới 0 độ, Thương Hàn sợ cô bé bị lạnh, nhanh chóng kéo áo lông bọc lại cô bé, cả người cô bé lạnh, không có một chút độ ấm nào, lạnh đến mức khiến cho Thương Hàn phải giật mình.
Thương Hàn chỉ còn 10 phút nữa là muộn giờ làm, cô nghĩ nghĩ một chút, người vẫn còn ôm đứa bé để cản gió, cô nhẹ giọng hỏi cô bé: "Bé ơi, mẹ bé đâu?"
Đứa bé kia tròn mắt nhìn cô, đôi mắt ướt sũng giống như chỉ chực chờ chảy nước, không hề sợ người lạ, cô bé nở nụ cười ngây ngô với cô, gọi cô một tiếng giòn tan: "Mama!"
Thương Hàn sợ tới mức tay run lên, đặt đứa bé trở lại mặt đất: "Cháu! Cháu đừng nói lung tung! Cô còn chưa lập gia đình! Ai là mẹ của cháu chứ!"
Đứa bé kia nghẹn họng, đôi mắt to rất nhanh chứa đầy nước mắt, nhỏ giọng đáng thương gọi cô: "Mama..."
Đứa bé nhìn có vẻ dễ thương này thì ra là một đứa ngốc, mẹ mình mà còn không nhận biết được, Thương Hàn sợ mình càng ở lại lâu càng không thể rõ ràng, hơn nữa cô còn đang vội đi làm, nghĩ một chút, cô nhẫn tâm để đứa bé ở lại dưới hàng hiên, gọi điện thoại cho tổng đài, nói tên địa điểm, để những người có nghiệp vụ nhanh chóng tìm giúp cha mẹ đứa bé kia, còn cô thì nhanh như bay chạy đi đến chỗ làm.
Sau lưng cô, đứa bé vẫn còn đứng ở trong tuyết, giọng trẻ con gọi theo cô: "Mama..." Thương Hàn quay đầu, bầu trời lại đổ xuống một trận tuyết, trong tuyết chỉ có hình dáng một đứa trẻ mặc đồ công chúa, không hề cảm thấy cái lạnh, cái miệng nhỏ nhắn tươi cười với cô, nụ cười ngọt ngào, quỷ dị khó tả.
Cả người Thương Hàn run lên, bước chân chạy trốn càng nhanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook