40.


Giả Bảo Ngọc nghĩ giáo dục chính là phong cách giáo dục khoa học kỹ thuật chặt chẽ cẩn thận, ai biết, khi cô cắm USB vào máy tính, mở cửa sổ ra, cả người như phát mộng.

Đây là. . . Yêu tinh đánh nhau à.

Giả Bảo Ngọc đỏ mặt, mặt nóng hầm hập.

Bên cạnh có người không tiếng động đỏ mắt xem, kinh ngạc, tò mò, tỉnh ngộ.

"Tôi không cẩn thận mở ra." Giả Bảo Ngọc chú ý có người tới bên cạnh mình, tay chân loạn choạng, bàn tay căng thẳng trơn trượt, con chuột làm sao cũng không tìm thấy mục tiêu, sau một cơn hoảng loạn, rốt cục cô cũng tắt được nó đi, nhưng những file phía sau đều bại lộ ra trước mặt mọi người.

Hảo H. . . Quả thực là bách khoa toàn thư phim H, phân biệt theo trật tự, Âu Mĩ một khối, Nhật Bản một khối.

Giả Bảo Ngọc nhìn những cái tên khó coi cũng đã muốn sung huyết não, hơn nữa cái người ở bên cạnh cũng đang lẩm nhẩm đọc theo.

"Đừng xem." Giả Bảo Ngọc dứt khoát tắt máy, sau một giây màn hình vụt tắt tối đen.

"Thì ra, khẩu vị của em cũng tốt vậy." Lưu Dương mê đắm nhìn.

"Em không có. . ." Giả Bảo Ngọc vội vàng giải thích, thuyết minh cho sự trong sạch của mình.

"Không sao, không sao, anh biết, hiện tại anh cũng yên tâm rồi, trước đây còn tưởng rằng em đã thành tiên nhân, thân vô tạp niệm, sau này biết phải làm sao, nhưng mà bây giờ nhìn em như vậy, ca ca đây vô cùng vui mừng, tiểu muội muội, muội đã trưởng thành rồi." Lưu Dương căn bản không nghe cô nói gì, cứ thế luyên huyên.

Giả Bảo Ngọc phát hiện anh ta và Lý Tử Sanh đúng là một đôi trời sinh, hoàn toàn không cho ai có cơ hội giải thích.

Giả Bảo Ngọc trầm mặc, tắt máy tính rồi, đột nhiên lại nhớ ra phải đem toàn bộ file kia xóa đi.

Ai. Thở dài một hơi, cô lại mở máy tính ra.

Đảo mắt, liền chứng kiến Lưu Dương cầm USB qua, vội vội vàng vàng quay về vị trí của mình, đem file chuyển giao vào máy tính.

"Anh đang làm gì vậy?" Giả Bảo Ngọc khó hiểu.

"Ngốc, đương nhiên là lại, gần đây anh đang chán." Lưu Dương lười ngẩng đầu, vội vàng tìm chỗ trống trong máy.

"Nhưng mà cái kia. . ."

"Anh biết, rất hài hòa rất hài hòa." Lưu Dương sờ sờ cằm, diễn cảm vô cùng dâm tiện.

"Bảo Ngọc muội muội thì ra khẩu vị tốt vậy." Lúc trả lại USB, Lưu Dương không quên them một câu đả kích Giả Bảo Ngọc.


Giả Bảo Ngọc vẫn còn chưa tan học, đã phải thu về đến mười mấy cái tin nhắn.

Đầu tiên vẫn là Vương Hi Phượng nói nàng hiện đang ở trong quán bar kiểm kê, phải tối muộn mới về nhà, không cần lo lắng.

Tiếp theo cứ ba phút lại một tin nhắn gửi đến, nói tiến độ của nàng đang nhanh hơn, không cần lo lắng.

Tiếp theo đó là vài tin nhắn nữa gửi đến, nhanh nhanh.

Giả Bảo Ngọc chỉ có thể thu về tin ngắn.

Tin nhắn cuối cùng của Vương Hi Phượng gửi tới viết rằng: "Nha đầu, về chưa?"

"Em về đây." Giả Bảo Ngọc thu thập xong đồ đạc, đeo balo trở về nhà.

Cửa nhà vừa mở ra, bên trong truyền đến mùi thịt xào nấm hương, mùi hương đã muốn lan đến tận tay nắm cửa, Giả Bảo Ngọc vừa bước vào nhà đã bị loại hương vị gia đình vây quanh.

"Em đã về rồi!" Vương Hi Phượng nói.

Ánh mắt của Giả Bảo Ngọc phóng tới trên bàn, nơi đó có ly rượu đỏ, có một chai rượu đỏ, có nến, còn có cả. . . cơm thường.

"Hôm nay chúng ta có cơm bên ánh nến." Vương Hi Phượng bưng đồ ăn đi ra, nói.

"Ừm." Trước mặt Giả Bảo Ngọc là một bán đồ ăn phong phú, sắp đặt đầy một bàn, thoạt nhìn có chút đồ sộ.

"Hôm nay em mệt không?" Vương Hi Phượng dỡ tạp dề trên người xuống, ngồi ở vị trí đối diện, hỏi Giả Bảo Ngọc.

Giả Bảo Ngọc lắc đầu, nói: "Em không mệt."

"Còn kỳ kinh nguyệt?"

Hả. . ."Là nửa tháng trước rồi." Giả Bảo Ngọc thành thật trả lời.

"Good job, tắt đèn, châm nến, ăn cơm nào." Vương Hi Phượng hạ từng cái mệnh lệnh.

Rốt cục thì cũng đã yên tĩnh trở lại, đèn đường từ bên ngoài theo ô cửa sổ chiếu vào, từ xa nhìn lại giống như vô số đốm nhỏ rơi xuống, trước mặt là ánh nến tỏa, ánh nến mỏng manh, chiếu ra thứ ánh sáng mỏng manh, khiến người người trở nên mơ hồ, tựa như ngắm hoa trong sương, hết thảy đều trở nên xinh đẹp.

Đôi mắt của Vương Hi Phượng ở trong mắt của Giả Bảo Ngọc lại càng trở nên xinh đẹp. Giả Bảo Ngọc nhịn không được cúi đầu xuống.

Một đóa hồng, được Vương Hi Phượng mang lên, đưa cho Giả Bảo Ngọc, nói: "Đồ ngốc, tặng hoa hồng cho chị đi."

Vương Hi Phượng chỉ biết tên Giả Bảo Ngọc này, ngay cả lãng mạn là cái gì cũng không biết, dứt khoát bắt mình phải đạo diễn toàn bộ, nàng bèn mua một đóa hồng, để cho Giả Bảo Ngọc tặng nàng.

Giả Bảo Ngọc nhận lấy đóa hồng, chậm rãi đưa tới trước mặt Vương Hi Phượng, nói: "Tặng cho chị."


"Còn lời ngon tiếng ngọt?" Vương Hi Phượng hai tay nâng cằm, đôi mắt lưu chuyển, ánh nến trong mắt nàng lập lòe toát ra, Giả Bảo Ngọc cảm thấy nếu như mình đưa tay là có thể từ trong mắt nàng gợi ra được những gợn song lăn tăn trên hồ nước.

"Em. . . Em sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt." Hai tay Giả Bảo Ngọc đang run rẩy, cô chưa từng nói, cũng không có người dạy cô nói, ở trong gia đình, loại lời nói hiện đại tôi yêu em em yêu anh ngượng ngùng này, các nàng càng nội liễm, muốn dùng tâm để nhận thức.

"Thật sự là ngại, nhưng chị cũng sớm biết em sẽ ngại nói lời dễ nghe." Vương Hi Phượng cũng không trông cậy cô ấy sẽ nói cái gì, đưa tay đón lấy đóa hồng, khi đầu ngón tay chỉ vừa tiếp xúc, Giả Bảo Ngọc đột nhiên nói: "Em nguyện cùng chị thấu hiểu, bất luận bao lâu cũng không thay đổi."

"Coi như là êm tai." Vương Hi Phượng tiếp nhận hoa hồng, đáy lòng đã muốn cười trộm.

Bao hoa để ở một bên, tận lực bồi tiếp mở chai rượu đỏ, Vương Hi Phượng thuần thục mở chai rượu đỏ, trước rót cho Giả Bảo Ngọc, nói: "Chị nhớ là em uống không say."

"Em không uống nhiều, cho nên không biết điểm mấu chốt." Giả Bảo Ngọc cũng không dám khẳng định mình có thể uống được bao nhiêu, Vương Hi Phượng rót một nửa cho cô, còn mình thì đầy ly, nói: "Cạn ly, chúc mừng hôm nay chúng ta lưỡng tình tương duyệt, ha ha, chuyện này quả thực là nằm mơ cũng không nghĩ tới."

Vương Hi Phượng nói ngữ khí vui vẻ, Giả Bảo Ngọc nghe xong, trong lòng cũng tự nhiên vui sướng, đốt nến, bày biện hoa hồng, uống rượu đỏ, sau đó ăn cơm thường, có chút không hài hòa, nhưng lại hoàn toàn là sự hòa hợp giữa cuộc sống và lãng mạn.

Tự tại như vậy là đủ rồi. Ai quy định trời sinh cái gì cùng cái gì không thể xứng đôi, cái gì cùng cái gì xứng cùng một chỗ.

Lúc ăn cơm, Vương Hi Phượng nói: "Chị không nghĩ sẽ có ngày này. Cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy."

Nàng cúi đầu theo thói quen muốn sờ tóc mình, lại phát hiện đầu đang bóng lưỡng, cứng rắn đâm vào tâm nàng.

*Góc giải thích: Lý do VHP ở tình trạng trên là vì quán bar của VHP có người làm loạn, thím VHP đạn lạc nên ăn nguyên 1 chai rượu vào đầu, vô bệnh viện thì đầu có vết rách phải cạo tóc chỗ đó đi, VHP nghĩ để tóc chỗ ngắn chỗ dài cũng không hay nên cạo luôn đầu, cũng vì chuyện này mà GBN nghĩ cần phải đối diện với tình cảm của VHP không lỡ ngày mai xảy ra chuyện gì thì hối cũng không kịp.

Nguyên lai bộ dạng hiện tại của nàng là như vậy, nghĩ đến cũng có chút uể oải, Vương Hi Phượng nhìn về phía người đối diện, Giả Bảo Ngọc đang chăm chú nhìn nàng, nàng nhìn bóng mình trong mắt người mà cảm thấy hốt hoảng.

"Đem mặt đưa qua đây, để chị sờ xem em có phải thật không?" Vương Hi Phượng vươn tay, nói với Giả Bảo Ngọc.

Giả Bảo Ngọc đưa mặt đến gần, đầu ngón tay của Vương Hi Phượng đụng đến da của cô, ấm áp tinh tế, nàng biết đây là sự thật.

"Em có thật là Giả Bảo Ngọc không đấy?" Vương Hi Phượng hỏi, "Em họ của chị?"

"Vâng." Giả Bảo Ngọc chân thật trả lời.

"Mấy tuổi thì chị có kinh nguyệt?"

"Khi chị vừa lên lớp năm tiểu học, lúc có kinh nguyệt còn chạy đến chỗ em, trên giường em đều là máu của chị, chị nói chị sắp chết, rồi bắt đầu khóc. . ."

Vương Hi Phượng vội vươn tay, nói: "Đó là đoạn thời gian rất khờ dại."

"Chị còn muốn hỏi gì không?" Giả Bảo Ngọc hỏi.


"Không, chị tin em là Giả Bảo Ngọc rồi, một người thật tốt, bây giờ là đã của chị. Nghĩ đến liền muốn cười, a ha ha ha. . ." Vương Hi Phượng thật sự nở nụ cười, lại còn cười rất điên cuồng, còn Giả Bảo Ngọc bất đắc dĩ thở dài, yên lặng ăn hết cơm trong bát.

Ăn cơm xong, nến chỉ còn một nửa, đem ngọn nến đi ra phòng khách, liền có một chút vầng sáng bao phủ hai người.

"Đợi lát nữa em nhất định phải kiên nhẫn xem đấy, bất luận có chuyện gì phát sinh." Vương Hi Phượng cầm nến, đột nhiên quay đầu lại, nói với Giả Bảo Ngọc.

Lửa từ trong ngọn nến toát ra, chiếu lên gương mặt Vương Hi Phượng tranh tối tranh sáng, vì thế, Giả Bảo Ngọc đã bị hù sợ.

"Là phim ma à?" Lúc Giả Bảo Ngọc ngồi xuống, chân đã mềm nhũn ra, cả người té trên mặt đất.

"Không, so với phim ma tốt hơn." Vương Hi Phượng sợ Giả Bảo Ngọc né ra sau, trực tiếp kéo cô lại, hai chân đặt lên người Giả Bảo Ngọc, làm tốt công tác chuẩn bị triệt để, nàng bắt đầu bật phim.

CD bắt đầu bằng bầu trời xanh nắng ấm, hẳn là vùng ngoại ô nước Anh, mặt cỏ, hoa dại, còn có cây đại thụ.

Sau đó xuất hiện hai bé gái nước ngoài xinh xắn vui vẻ chạy lại, trên mặt đất trải khăn trải bàn, bày ra vô số món điểm tâm ngọt rực rỡ muôn màu, còn có cả rượu đỏ.

Hết thảy đều thực bình thường, âm nhạc chậm rãi, mà người cũng rất khoái nhạc.

Giả Bảo Ngọc sợ sau đó trên màn hình sẽ xuất hiện những hình ảnh không nên xuất hiện, có trực giác bài xích.

Vương Hi Phượng đợi không được, trực tiếp mau vào đề đi, mau vào mau vào, mau vào đến màn hôn môi.

Trước mắt Giả Bảo Ngọc hiện ra một trận trắng, trắng trong áo trắng trong da thịt. . .

"Mắt không được né tránh đâu đấy, xem cho kỹ." Vương Hi Phượng ra lệnh.

Giả Bảo Ngọc muốn quay mặt đi, Vương Hi Phượng lại nói tiếp: "Em đã nói là cần học tốt."

Những lời này là đúng là Giả Bảo Ngọc nói, Giả Bảo Ngọc đành phải chịu đựng cảm giác ngượng ngùng, tiếp tục xem tiếp.

Vì hôn môi mà hai cô gái bắt đầu quay cuồng, một người bị áp đảo, rượu đỏ xối trên người của nàng, màu đỏ của rượu giống như một loại nước hoa xinh đẹp, chảy trên da thịt màu trắng lại càng xinh đẹp.

Đường cong nữ nhân cứ như vậy trực tiếp bại lộ trước mắt Giả Bảo Ngọc, màu phấn hồng, hình dáng, còn có độ cong.

"Bộ ngực của chị so với cô ấy đẹp hơn nhiều, em nói có phải không?" Vương Hi Phượng không biết từ khi nào thì đã bắt đầu ở sau lưng cô, liếm lấy lỗ tai cô, ở bên tai nhẹ nhàng thầm thì.

Trong đầu Giả Bảo Ngọc phải so sánh giữa hai người, cô nhớ rõ Vương Hi Phượng càng xuất sắc, càng đầy đặn, càng hấp dẫn. Có lẽ cô không biết mình từ khi nào thì nhận thức được như vậy, ở chung thật lâu, nhìn qua vô số lần, vô số lần lặp lại trí nhớ, đầu óc liền đem thân hình trước mắt khắc thật sâu.

Thì ra, cô đã tự cải biến trong vô thức.

"Nhìn tay cô ấy làm như thế nào đi?" Vương Hi Phượng nói với Giả Bảo Ngọc.

Động tác tay, lực đạo, điểm kích thích, tất cả đều là cần học tập cho thuần thục.

Giả Bảo Ngọc bắt đầu ép mình xem, khiến cho mắt dán chặt vào màn hình.

"Học xong chưa?" Giai đoạn thứ nhất đã qua, đến bước tiếp theo, cô giáo Vương còn ân cần hỏi thăm học trò.


Thanh âm nuốt nước miếng của Giả Bảo Ngọc vô cùng rõ ràng, cô nói: "Em nhớ kỹ rồi."

"Bước tiếp theo càng phải xem kỹ đấy, bước này rất trọng yếu." Tay Vương Hi Phượng ở trên tay Giả Bảo Ngọc qua lại vuốt ve, cảm giác vuốt ve này khiến cho lông tơ toàn thân Giả Bảo Ngọc đều dựng đứng lên.

Bước tiếp theo, là bụng, phần bụng bằng phẳng, mặt trên còn có khuyên rốn, đầu lưỡi màu hồng của cô gái kia chủ động ở trước mặt đánh tới đánh lui, qua lại dao động.

"Như vậy sẽ thoải mái sao?" Giả Bảo Ngọc dùng thái độ hiếu học hỏi Vương Hi Phượng.

Cô giáo Vương còn chân thật giải đáp: "Sẽ rất thoải mái."

"Sẽ như vậy thật không?" Giả Bảo Ngọc khó hiểu. Vì sao chính mình sờ bụng lại thấy nhột?

"Để cho em luyện tập thật tốt, em sẽ biết." Vương Hi Phượng cảm thấy nàng đã cảm giác được khoái cảm.

Tiếp theo là trọng điểm, quần lót màu trắng, bao bọc khu vực thần bí, Giả Bảo Ngọc căn cứ vào nguyên tắc phi lễ chớ nhìn, quay đầu không dám nhìn tiếp.

Vương Hi Phượng biết em ấy không dám nhìn, ở bên tai thủ thỉ: "Em không dám nhìn có phải không?"

Giả Bảo Ngọc ấp úng nói: "Chuyện này thì hơi quá."

"Em có biết thân thể phụ nữ kỳ thực rất yếu ớt, nếu em làm sai cái gì, sẽ gặp xuất huyết. . . Sau đó. . ." Vương Hi Phượng còn chưa nói xong, mặt Giả Bảo Ngọc lập tức xoay trở lại.

"Bé ngoan." Vương Hi Phượng hôn nhẹ gương mặt của cô.

Giả Bảo Ngọc lần đầu tiên tiếp xúc với loại phim này, lại là vì thực hành, cô tự nhủ mình đừng nên suy nghĩ quá nhiều, coi như là giờ sinh học, có điều càng xem càng thấy không thích hợp.

"A. . ." Thanh âm kỳ dị truyền đến tai, ngọt nị giống như là mật, trong lỗ tai của Giả Bảo Ngọc tràn ngập loại âm thanh này, cô cảm thấy trong thân thể mình phát sinh biến hóa.

"Hiện tại đã được chưa?" Vương Hi Phượng đột nhiên đóng màn hình, lưu lại thanh âm.

Nến đã muốn tắt, ở một khắc này, trong phòng tối đen một mảnh, trong bóng đêm, gương mặt Giả Bảo Ngọc cùng gương mặt Vương Hi Phượng chậm rãi tiến lại gần một chỗ.

"Có tiến bộ." Sau một hồi, Vương Hi Phượng cười nói.

Học sinh giỏi.

Trong bóng tối, trên mặt Giả Bảo Ngọc có bao nhiêu quẫn bách cũng sẽ không bị người chứng kiến, cô cảm thấy yên tâm.

"Em đã nhớ rõ điểm trọng yếu chưa?"

"Em quên rồi." Giả Bảo Ngọc nói, trong đầu cô hiện tại đã trống rỗng.

"Thế thì xem lại nào." Vương Hi Phượng đang muốn mở TV ra, một lần nữa bắt đầu lại, Giả Bảo Ngọc ngăn trở nàng, nói: "Em nghĩ. . . Em nghĩ em có thể chậm rãi thăm dò."

Đường thăm dò nhất định là dài đằng đẵng, hơn nữa còn có ngọt ngào.

------------------

Edit trước không vì lý do đặc biệt gì cả =)) Dạo này HN mưa nhiều, tự nhiên nhớ đến cái cao triều và màn H phong cách học trò giỏi của bạn GBN nên edit trước thôi :)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương