21.

Giả Bảo Ngọc mặc váy ngủ, áo ngắn tay bằng tơ lụa, dài đến đầu gối, từ nhỏ cô vẫn luôn mặc áo ngủ như vậy, đến khi trưởng thành cũng không hề thay đổi, Vương Hi Phượng dựa vào chăn bông, đôi mắt híp lại, nhìn đôi chân trắng mà nhỏ của Giả Bảo Ngọc đi ngang qua trước mặt mình, vạt váy ngủ phiêu đãng che đi cặp đùi trắng muốt như ẩn như hiện.

Bắp đùi của Vương Hi Phượng thì đã tự mình triển lãm miễn phí, nhưng lại không chịu đi nhìn, còn đối với đôi chân dường như không có mỹ cảm gì của Giả Bảo Ngọc thì lại khắc sâu ấn tượng, có lẽ đơn thuần do tâm trạng tốt.

Giả Bảo Ngọc ngồi chồm hỗm ở trên tấm thảm lót sàn, sửa sang lại chăn gối, chuẩn bị ngủ.

Hai người còn cách nhau một sải tay, trước khi đi ngủ luôn là thế này, nhưng khi màn đêm buông xuống, Vương Hi Phượng vô tình hay cố ý đều tự mình lăn đến bên người Giả Bảo Ngọc, chui vào trong chăn của em họ.

Khoảng cách không là vấn đề, miễn là gặp đúng người có tâm.

Ngày hôm nay Vương Hi Phượng không đợi đến khi đèn tắt, đêm dài người tĩnh mới làm cái chuyện hái hoa đạo tặc mới có thể làm, ngược lại ngay từ đầu nàng đã chui vào trong chăn của em họ.

Giả Bảo Ngọc thấy Vương Hi Phượng lại tới nữa, đến sợ cái cô chị họ này, mỗi sáng đều hoặc là đè nặng nửa người mình, hoặc là ôm cổ, khiến cho hai cái thân người đều đổ đầy mồ môi. Nhìn chị họ coi đây là chuyện đương nhiên, Giả Bảo Ngọc cũng không thể nói nổi, chỉ có thể thầm mong tướng ngủ của chị họ tốt một chút. Vương Hi Phượng chủ động mò vào chăn của cô, trên cái gối đầu có thêm một cái đầu, Giả Bảo Ngọc cũng chỉ có thể thu về một góc trời còn lại, nằm chết dí ở trên cái gối đầu kia: "Chị họ, chị luôn luôn lăn qua bên này."

"Chị sợ đêm em không ngủ được." Vẻ mặt của Vương Hi Phượng như thể vì muốn tốt cho em họ thôi, giống như việc nàng làm là đang hy sinh chính mình.

Giả Bảo Ngọc giơ tay lên, đụng đến cái công tắc trên vách tường, mới vừa đè công tắc xuống, căn phòng tối sầm lại, cô đã bị Vương Hi Phượng ấn định.

Tay Vương Hi Phượng bao lấy toàn thân Giả Bảo Ngọc, từ dưới nách em họ xuyên lên, đến trên lưng, chất áo bằng tơ lụa mềm mại còn giống như nước.

"Tướng ngủ của chị quả thực kém. Đừng gác chân lên đây nữa được không, chị họ? Em sắp bị chị đè chết rồi." Giả Bảo Ngọc không thể không kháng nghị, đùi của Vương Hi Phượng đã áp trên đùi của cô, còn ôm lấy chân của cô, giống như là dây thừng trói chặt cô lại.

Ở bên tai, cô còn nghe được tiếng nói của Vương Hi Phượng: "Nha đầu, ôm một chút thì sẽ chết à, chị thích ôm, dù sao em cũng không tổn thất gì."

Có, sẽ bị đè chết đấy. Giả Bảo Ngọc cảm giác được tay Vương Hi Phượng lại dùng sức.

Cái điều hòa mới mua cực kỳ tương xứng với kỳ vọng về công năng của nó, không ngừng tản ra làn hơi mát lạnh, hạ độ ấm trong phòng đến mức thích hợp với giấc ngủ của cơ thể người, vậy nên cho dù có bị chị họ ôm chặt, cô cũng sẽ không khó chịu.

Giả Bảo Ngọc đột nhiên phát giác ra, không biết chừng Vương Hi Phượng tích cực đi mua điều hòa chính là vì mục đích này.

Trong thứ ánh sáng hôn ám, cô mơ hồ thấy cái chớp mắt của Vương Hi Phượng, trôi nổi ánh sáng, Giả Bảo Ngọc cũng đi theo cái chớp mắt, nghe lời Vương Hi Phượng nói: "Sao em còn chưa ngủ?"

Giả Bảo Ngọc nhắm mắt lại, xem như là đang ngủ.


"Nha đầu ngốc." Nghe Vương Hi Phượng ở bên tai nhẹ nhàng nói.

Nha đầu, đồ ngốc, còn có tiểu cô nương, mấy từ Vương Hi Phượng dùng để gọi cô, lặp đi lặp lại, cô nghe đã thành thói quen.

Thói quen có năng lực thật đáng sợ.

Giả Bảo Ngọc nhắm mắt lại, sau một lúc lâu, cơn buồn ngủ chậm rãi ăn mòn ý thức của cô, trong ý thức của cô, có gì đó ấm áp bao quanh mình, mang theo độ mạnh yếu, mời cô hoàn toàn cảm giác được đến sự tồn tại của một người khác.

Loại cảm giác này giống như là khi còn bé bị mẹ ôm, mềm mại, tràn ngập cảm giác an toàn.

"Nha đầu, ngủ rồi à?" Cho dù thần ngủ đã ghé thăm Giả Bảo Ngọc nhưng đầu óc của cô vẫn còn rất dễ dàng tỉnh táo, đó là Vương Hi Phượng dán lỗ tai của cô nói chuyện.

Hơi thở thổi qua lỗ tai cô, nóng và ẩm ướt.

Vương Hi Phượng ôm Giả Bảo Ngọc càng chặt, Giả Bảo Ngọc theo bản năng kháng cự, bắt chéo tay ở giữa hai người, đẩy ra một chút khoảng cách, xây dựng cho mình một chút khoảng không để thở.

Vị trí để tay thiếu thoả đáng, ngược lại lại càng tạo cho Vương Hi Phượng có cơ hội để trêu chọc.

Vương Hi Phượng tỉnh táo lại, nàng thử gọi Giả Bảo Ngọc vài tiếng, Giả Bảo Ngọc cũng không đáp lời, xem ra là đã chìm vào giấc ngủ.

Nha đầu lúc ngủ luôn luôn quy củ vô cùng, tư thế hướng về phía bên phải để không gây áp lực lên trái tim, tay chân xếp gọn gàng, một đêm cũng sẽ không xoay qua lộn lại, khi ngủ không ngáy cũng không gây ra âm thanh kỳ quái, càng sẽ không đá chăn, một khi đã ngủ rồi thì rất khó để tỉnh lại. Mỗi một cái thói quen nhỏ của em họ, Vương Hi Phượng đều biết rất rõ ràng.

Vương Hi Phượng do dự một chút, tay chậm rãi dời đến trước ngực Giả Bảo Ngọc, cảm giác được hô hấp của em họ vững vàng, hơi thở phập phồng xuyên thấu qua lồng ngực mà nhắn gửi đến lòng bàn tay của Vương Hi Phượng, tiếng tim đập cùng hơi thở có bao nhiêu mạnh mẽ tràn ngập sinh lực.

Ngón tay nàng khẽ vuốt ve vài cái, ở cách lớp tơ lụa tìm được đầu ngực của em họ, nó bởi vì ngoại giới sờ mà không tự giác cứng lên, xuyên thấu qua lớp vải dệt tơ lụa, chỉ cần nhẹ nhàng sờ soạng vài cái, liền bắt đầu bành trướng.

Giả Bảo Ngọc vẫn còn trong giấc mộng chỉ hơi hơi nhíu mày vài cái, sau khi thích ứng, cơ thể phản ứng chậm lại.

Vương Hi Phượng chậm rãi mà ôn nhu vuốt ve, chính là ngắn ngủi dừng lại, lưu luyến thật lâu.

Trừ bộ vị giữa hai chân ra, nàng đã đem toàn thân em họ trên dưới vuốt ve qua một lần.

Từ khi bắt đầu cho đến hiện tại, mỗi đêm đều là như thế, nhẹ nhàng mà thong thả, giống như là một độc phụ tràn ngập tâm cơ, dùng phương thức như thế để hạ độc, mỗi ngày hạ một chút, trong thời gian dài có thể ở trong thân thể tích tiểu thành đại.

Ngón tay Vương Hi Phượng dường như đi vào nơi bắp đùi của Giả Bảo Ngọc, vừa có ý định liền ép mình thả ra.

Cơ thể Giả Bảo Ngọc dần dần thả lỏng, giống như là đã quen được chạm vào, giống như là đang hưởng thụ vậy.

Ngón tay Vương Hi Phượng ở trong bóng đêm mò tới gương mặt của em họ, tìm được đôi môi của em họ, ngón tay khẽ chạm vào đôi môi mềm mại khẽ nhếch lên.


Vương Hi Phượng ở bên tai em họ nhỏ giọng hỏi: "Có thoải mái không?"

Giả Bảo Ngọc đang trong mộng dường như trả lời: "Ừm."

Vương Hi Phượng cười giống như bà hoàng hậu trong câu truyện cổ tích xưa kia, nàng Bạch Tuyết bị hoàng hậu mỗi ngày cho ăn quả táo có độc, rốt cục đến một ngày, trốn cũng không thoát khỏi bàn tay của nàng.

"Rồi em sẽ thích." Vương Hi Phượng nhẹ nhàng nói.

Nhưng là đậu hủ ăn được một lần, chính mình không chiếm được bao nhiêu phần tốt, lại còn khiêu khích chính mình bốc hỏa lên. Ngực Vương Hi Phượng cứng rắn còn giống như hai hạt đậu, ngón tay của Giả Bảo Ngọc chỉ cần hơi hơi cọ xát qua, lại có thể sinh ra khoái cảm tươi sáng đến vậy, Vương Hi Phượng ảo tưởng chính em họ đang động thủ vuốt ve mình, em họ nhất định phải rất cẩn thận, giống như đang đối đãi với một cuốn sách cổ có chút tuổi tác, ở bên trong cất giấu rất nhiều chuyện xưa, Giả Bảo Ngọc sẽ thật cẩn thận nghiền ngẫm, dùng những ngón tay vuốt ve, đọc kỹ mỗi một cái Hán tự.

Vương Hi Phượng nghĩ đến thì nổi trận lôi đình, bàn tay vốn là mềm nhẹ vuốt ve lưng của Giả Bảo Ngọc, bắt đầu dời xuống, xuyên qua lớp áo của em họ, nàng vừa mới vừa đụng chạm đến da thịt sau lưng của Giả Bảo Ngọc thì ngay lập tức tỉnh táo trở lại.

Vương Hi Phượng ngồi dậy hít sâu thật sâu vào, nhắc nhở chính mình đừng có quá khích, nàng ôm đầu, sau khi bình tĩnh lại thì quyết định đi vào phòng tắm.

Lúc nàng rời đi, không cẩn thận đụng phải Giả Bảo Ngọc, Giả Bảo Ngọc cũng theo đó tỉnh lại, mở ra đôi mắt mệt mỏi, cô nhìn trong bóng tối có hình dáng Vương Hi Phượng đang tiến vào trong phòng tắm.

"Chị họ?" Tiếng gọi của Giả Bảo Ngọc rất nhỏ, cơ hồ ngay cả cô cũng không thể nghe thấy được.

Cô ôm chăn, cơ thể tê tê dại dại, giống như bên trong có cất giấu vô số luồng điện nhỏ, nhưng không biết là vì cái gì? Giả Bảo Ngọc còn cho rằng đó là do mình đang đắp chăn nên bị hấp nhiệt, cô bèn vén chăn lên, để cho khí lạnh điều hòa điều hòa thân nhiệt lại.

Tay Giả Bảo Ngọc vô tình lại lướt qua trước ngực mình, phát hiện bộ ngực trướng nhiệt, luồng điện ở trong thân thể lại càng náo loạn lên.

Mình bị làm sao vậy? Giả Bảo Ngọc vì thân thể của mình mà cảm thấy buồn bực.

Bỏ ra bên ngoài mặt chiếu lạnh như băng, hơn nữa còn có gió điều hòa lập tức thổi tới, cơ thể cô chậm rãi dịu lại.

Cô nghe thấy trong phòng tắm tiếng nước chảy rầm rầm, giống như là suối, chảy mãi không ngừng.

Dường như có tiếng Vương Hi Phượng phát ra những âm thanh thống khổ, rất nhỏ, thỉnh thoảng như ẩn như hiện.

Giả Bảo Ngọc nghe thấy nhưng lại không hiểu âm thanh kia, âm thanh thoát phá khỏi sương mù, tựa hồ như đang tìm kiếm một điều gì đó, nhưng lại không thể kiếm ra.

Rất nhanh, tiếng nước ngừng lại, trả lại khoảng không im lặng cho màn đêm.

Vương Hi Phượng mở ra cánh cửa phòng tắm, tiếng chân trần bước trên mặt đất dần dần truyền đến.

Giả Bảo Ngọc hơi hơi nhúc nhích mí mắt, giọng nói của Vương Hi Phượng cũng theo đó lại gần: "Sao em lại ngủ ở bên ngoài, cảm lạnh thì biết phải làm sao bây giờ?"


Vương Hi Phượng ôm chăn cùng gối đầu đem lại, đặt gối đầu ở dưới đầu Giả Bảo Ngọc, chăn đắp ở trên người.

Cơ thể Vương Hi Phượng bởi vì vừa mới tắm xong mà lạnh lẽo ướt át, làn da có cảm giác mát lạnh.

Cận kề cơ thể Giả Bảo Ngọc, Giả Bảo Ngọc cảm giác trên người của chị họ có một cỗ hương vị gì đó không thể nói rõ ra được, càng tiến tới gần lại càng rõ ràng.

Vương Hi Phượng cả người đều buông lỏng, sau khi đạt đến cao triều, cơ thể bình tĩnh giống như một hồ nước, linh hồn ở trên mặt hồ bay lượn, cảm thấy buồn ngủ, sau khi ôm lấy cơ thể Giả Bảo Ngọc, nàng rất nhanh liền ngủ mất.

Chính là mặt của Giả Bảo Ngọc, không ngừng đỏ lên.

...

Gần đây Giả Bảo Ngọc ở trên lớp thường ngẩn ngơ, người còn chôn ở trong đống văn thư mà hồn phách thì giống như đã bị tống lên một cái khinh khí cầu trôi dạt trên mây, rõ là bộ dạng của một học sinh hiếu học. Mà tâm trạng khi về đến nhà thì luôn luôn hoảng hốt, giống như không biết mình làm sao lại đến được trường. Cô ở trên xe dựa vào cửa kính, xe bị người chen tới chen lui, ý thức hoàn toàn không hòa hợp với thân thể, đi đến cửa nhà mới phát hiện ra mình đã quên mang chìa khóa.

Vương Hi Phượng không có ở trong nhà. Giả Bảo Ngọc nhìn đồng hồ giờ là 3 giờ trưa, lúc này dựa theo thói quen của Vương Hi Phượng, đáng lý ra chị họ phải đang ngủ trưa, trừ bỏ ngủ trưa thì phải là xem phim, hiếm khi bỏ nhà đi như thế này.

Giả Bảo Ngọc lục tìm khắp người cũng không tìm thấy cái chìa khóa, thứ đó là ở trường học hay là ở nhà. Cô cẩn thận hồi tưởng lại, lúc mình đi ra cửa bắt đầu ngẩn người, đồ vật này nọ đều không mang theo.

Cô chỉ còn cách đứng ở trước cửa nhà chờ chị họ trở lại.

Một tiếng sau, Vương Hi Phượng miệng huýt sáo hiện lên từ phía cầu thang lên lầu, nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy Giả Bảo Ngọc, em họ nàng đang cô đơn đứng ở trước cửa nhà, giống như một con cún con không có nhà để về.

"Em không mang theo chìa khóa à?" Vương Hi Phượng nhíu mày.

Giả Bảo Ngọc gật gật đầu, tình trạng của mình đã vượt quá sức tưởng tượng.

"Lần sau quên mang chìa khóa thì nhớ gọi điện thoại cho chị, chị sẽ chạy về mở cửa cho." Vương Hi Phượng xoay người mở cửa.

"Em cũng quên mang cả di động." Giả Bảo Ngọc buông túi sách xuống, trong giọng nói dường như có chút bất đắc dĩ, cô tìm trong đống sách vở cả nửa ngày mới tìm ra được cái chìa khóa cùng di động mất tích, hai món đồ kia bị các loại sách vở thật dày che phủ đi, lúc mở ra mới phát hiện được.

"Hôm nay em làm sao vậy, cả điện thoại cũng quên mang vậy?" Vương Hi Phượng xông lên trước ôm lấy eo Giả Bảo Ngọc, eo gầy tong teo, ôm thật thoải mái.

Giả Bảo Ngọc cũng muốn tự hỏi mình là đang bị sao vậy, trong đầu một mảnh trống không, Vương Hi Phượng chỉ mới khẽ dựa gần, cô đã cảm thấy có một loại cảm xúc phiền muộn từ dưới lòng bàn chân bò lên, cái loại cảm xúc này được gọi là xấu hổ.

Tựu giống như. . . Tựu giống như mình không cẩn thận nhìn thấy một chút hình ảnh không nên thấy, muốn che dấu nhưng lại không biết làm thế nào để làm bộ tự nhiên.

Vương Hi Phượng còn không biết Giả Bảo Ngọc đang suy nghĩ gì, cười hỏi: "Nha đầu, tối nay chúng ta ăn kem được không?"

"Ừm, được." Giả Bảo Ngọc hồi đáp.

"Nha đầu, chị đi mua cho em một bộ đồ, cảm thấy nó rất hợp với em, em mặc thử xem, xem có vừa hay không." Vương Hi Phượng hưng phấn nói, nghĩ đến việc chiếc áo T-shirt mình mua mặc ở trên người Giả Bảo Ngọc, không biết chừng có thể hoàn hảo hơn so với người mẫu.

Giả Bảo Ngọc thì không có thói quen đi shopping, quần áo đa phần là khuyết thiếu, hoặc là đến mùa sẽ vào trong một nhãn hiệu nổi tiếng nào đó để mua, hiện tại cô đến nhà của Vương Hi Phượng, đều là chị họ mua quần áo cho cô mặc.

Có điều màu sắc của chúng luôn có chút quá mức sặc sỡ. Giả Bảo Ngọc không hiểu vì cái gì Vương Hi Phượng thích mua cho cô những bộ quần áo quá trẻ trung.

Giả Bảo Ngọc cũng không tính là già, chỉ là không thích lắm những màu sắc tươi tắn, đồ của cô nhiều nhất là màu đen cùng màu trắng, hoặc là màu xám, khó tránh bị người ta nói là có vẻ trưởng thành, chỉ là chất vải của cái áo kia rất tốt, mặc vào cũng cảm thấy thoải mái.


Thành quả Vương Hi Phượng đổ máu cả một cái buổi chiều khi mặc lên người Giả Bảo Ngọc, quả nhiên quá dễ để nhận ra kết quả.

Vương Hi Phượng thất bại, vỗ cái trán, nói: "Cởi ra."

Giả Bảo Ngọc vừa mới đem mặc cái áo T-shirt vào, xấu hổ đi ra, ở trước mặt Vương Hi Phượng dạo qua một vòng, cô còn chưa kịp có cảm giác đã mặc nó vào thì đã bị Vương Hi Phượng ngay lập tức hạ lệnh: "Cởi ra."

Cô nghi hoặc nhìn Vương Hi Phượng.

Vương Hi Phượng đi lên trước, tay bắt lấy vạt áo của cô hướng lên trên: "Chị nghĩ em mặc đồ trẻ trung sẽ rất hợp, nhưng không nghĩ tới lại thành ra quá non."

Ý tứ của chị họ là mình không thích hợp mặc đồ trẻ trung sao? Giả Bảo Ngọc nghĩ.

Bộ đồ bị Vương Hi Phượng kéo mạnh lên, đã tới ngực, Giả Bảo Ngọc nói: "Để em tự mình cởi."

"Em thẹn thùng cái gì." Vương Hi Phượng không cho là đúng, cứ thế cởi quần áo của em họ ra. Cơ thể này sớm muộn gì cũng thuộc về mình, người này sớm muộn gì cũng sẽ là người của mình, trước tiên cứ chiếm chút tiện nghi đã. Vương Hi Phượng đầu thì mưu tính tay thì bắt đầu kéo áo đối phương.

Thay người cởi quần áo là một chuyện biết bao tốt đẹp. Nếu như gặp được đối phương có chút ngượng ngùng, đã nghiện còn ngại, lôi kéo vạt áo, nho nhỏ chống cự, còn có thể nói vài câu thoại khuôn sáo, trên TV không phải đều là như thế này diễn sao?

"-- Cô cứ hét lên, hét lên to nữa đi thì cũng không có người đến cứu cô đâu."

Tâm tình Vương Hi Phượng vui vẻ vô cùng.

Giả Bảo Ngọc thì không như vậy, cô đúng thực là ngượng ngùng, chuyện này cũng xảy ra trong thời kỳ trưởng thành, cô còn không biết ngực mình bị thương ở đâu, một ngày tự nhiên sưng lên. Dần dần cô để ý từng người là như thế nào, khi đó bộ ngực của Vương Hi Phượng đã có điềm báo, ngực phụ huynh gương mặt học sinh.

Ý thức nữ tính của Giả Bảo Ngọc bắt đầu nảy sinh, sau đó liền trở nên bất an không yên, sợ người khác nhìn chằm chằm vào mình, cũng sợ tầm mắt của mình không cẩn thận dừng ở trên thân người người khác. Càng ngày cô càng có vẻ cẩn thận.

Hiện tại ý, thức của cô lần thứ hai bắt đầu dậy thì, thì phải là lúc phát hiện ra bí mật của Vương Hi Phượng, trong sách cũng có mơ hồ đọc qua, mà trong hiện thực thực sự gặp, lại khiến cho người ta lúng túng.

May mà sau khi Vương Hi Phượng cởi quần áo cô ra thì liền bỏ đi, Giả Bảo Ngọc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn trong gương, cơ thể mình bị bại lộ dưới ánh mặt trời, cũng không dám nhìn thẳng.

Cô ngay lập tức mặc quần áo, che đậy da thịt lại.

Vương Hi Phượng cầm theo một bộ đồ khác tiến vào thì phát hiện Giả Bảo Ngọc đã mặc lại nguyên đai nguyên kiện, nàng có chút tiếc nuối: "Em còn chưa thử qua cái này."

Giả Bảo Ngọc nhìn thoáng qua bộ đồ trên tay chị họ, ý niệm mua quần áo thay cô ngày càng cường đại trong đầu Vương Hi Phượng, cô hàm hồ nói: "Bộ đồ này cũng được."

"Em thích à?" Vương Hi Phượng không nghĩ tới Giả Bảo Ngọc nhìn cũng không nhìn đã nói ưng.

"Ừm." Giả Bảo Ngọc qua loa nói, thậm chí trên bộ đồ kia có hoa văn gì cũng không nhìn cho kỹ.




---

*Càng đọc càng thấy giống chuyện tình má con... =))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương