19.


Trên đường trở về, trời nổi lên cơn mưa phùn mùa hạ, hạt mưa giống như những hạt giống nho nhỏ rơi xuống nền xi măng, thấm vào trong đất rồi tan biến đi.

Vương Hi Phượng quay đầu lại có thể thấy ở cách mình vài thước có một người vẫn lẳng lặng đi theo sau.

Cô ấy đứng ở dưới ánh đèn đường giống như một thiếu niên mười mấy tuổi.

Vương Hi Phượng ngẫu nhiên quay đầu lại là có thể thấy cô ấy, mà đối phương ý thức được nàng quay đầu lại thì liền tìm kiếm một chỗ để núp đi.

Về tới lầu dưới khu nhà trọ, Vương Hi Phượng ở dưới mái hiên đợi người kia, không có ý định đi vào luôn.

Người nọ thấy Vương Hi Phượng không đi vào, nghĩ bụng chắc là chị ấy có chuyện cần nói với cô, vậy nên cô thật cẩn thận tiêu sái bước lên, tính toán nhìn sắc mặt của nàng, cô sợ Vương Hi Phượng sẽ lộ vẻ cự tuyệt.

"Em tên là gì?" Vương Hi Phượng hỏi cô.

Cô đáp: "Tô Nguyệt."

"Em người ở đâu?"

"Em ở Tô Châu."

"Năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Năm nay mới vừa tròn 23."

"Em vẫn còn học đại học à?"

"Không, sau khi tốt nghiệp cấp 3 thì em không học nữa, hiện tại đang làm ở cục điện tín Hàng Châu. Chị còn có gì muốn hỏi không?"


"Không." Vương Hi Phượng xoay người mở ra cánh cửa sắt, người nọ vội vàng đi theo sau, bước vào trong lầu: "Vậy thì chị hỏi em nhiều thế để làm chi?"

Hỏi đương nhiên là để biết, nhỡ có ngày bị trộm thì còn biết chỗ mà kiếm cô ta tính sổ, kiểu gì thì cũng nên có tâm phòng bị người lạ.

Vương Hi Phượng còn chưa ngốc đến mức độ vừa nghe có người thích mình là ngơ ngơ ngẩn ngẩn đem toàn bộ của cải dâng ra.

Chỉ là căn cứ vào những thông tin tổng kết được, cô gái này còn nhỏ tuổi hơn nàng.

Gần đây tình chị em đang là xu hướng hả? Hay đám trẻ ngày nay thích những người phụ nữ thành thục trưởng thành hơn? Nói đi cũng phải nói lại, kiểu thục nữ như Vương Hi Phượng cũng đã bắt đầu hiểu được đạo lý thái âm bổ tức, đi tìm những thiếu nữ trẻ trung để xuống tay.

Vương Hi Phượng thì đắm chìm ở trong những suy nghĩ của bản thân, còn Tô Nguyệt thì cũng không biết kiếm đâu ra đề tài để mà làm nóng không khí, Vương Hi Phượng đứng ở dưới hàng hiên nhìn con đường trước mặt, không có có ý tứ muốn mời đối phương lên làm miếng nước uống cốc trà, ý nghĩ của Vương Hi Phượng là để quan hệ của hai người giữ ở một định mức an toàn. Nhưng nàng lại không biết lúc nào thì thích hợp để nói hẹn gặp lại.

Hai người chỉ đứng đó đưa mắt nhìn nhau, không nói thêm câu gì.

"Tôi lên lầu đây." Vương Hi Phượng bước lên bậc thang thứ nhất.

Tô Nguyệt ngẩng mặt lên, mở to mắt nhìn nàng, có lẽ là vì còn trẻ nên chưa học được cách che giấu cảm xúc, Tô Nguyệt hỏi: "Vậy đêm mai, chị còn tới đó không?"

"Tất nhiên." Vương Hi Phượng thản nhiên trả lời. Tô Nguyệt nhỏ giọng ừm một tiếng, bước qua cảnh cửa sắt rỉ sét đi ra ngoài, một khắc này, trong đầu Vương Hi Phượng nảy ra một cái ý tưởng nho nhỏ, đứa nhỏ này có lẽ không tồi.

Vương Hi Phượng cảm thấy rất nhiều người cũng không tệ, chỉ là hiện tại đã không còn ai ở bên cạnh nàng rồi. Người là nước chảy, tình nhân lại càng là nước chảy trong dòng nước xiết.

Ngược lại nàng thích yên ổn, ở bên cạnh cây già ngàn năm ở trên núi, tĩnh lặng ở đó cho đến khi chết đi, nguyên dạng trừ phi là khô héo, hoặc là bị sét đánh, còn không sẽ vĩnh viễn ở đó không thay đổi. Nếu như bị người chặt đi, thì cũng sẽ còn lưu lại một cái gốc cây.

Vương Hi Phượng huýt sáo, tiết tấu theo nhịp đi lên lầu.

Nhà cũ có điểm phiền phức chính là ở trong đêm khuya, âm thanh không hài hòa mơ hồ truyền tới, Vương Hi Phượng nghe nhiều thành quen, coi đó cũng giống như gặp chó gặp mèo ở trên đường.

Trở lại phòng của mình, đèn đuốc phòng khách vẫn sáng trưng, không còn giống như trong trí nhớ của nàng, căn phòng chỉ dựa vào một chiếc đèn để chiếu sáng, bước vào cửa, nàng liền nhìn thấy Giả Bảo Ngọc đang ngồi ở trước cái bàn phòng khách đưa lưng về phía nàng, trước mặt sách vở chất đống.


Vương Hi Phượng tự động đem chỗ kia quy hoạch cho Giả Bảo Ngọc, những loại sách kia nàng đọc không hiểu, cũng không dám động, nàng lưu lại cho mình một chỗ ở trên bàn trà để đặt võ hiệp ngôn tình là đủ rồi.

"Chị về rồi à, chị bị ướt sao?" Giả Bảo Ngọc nghe được tiếng cửa mở, lập tức đứng dậy, hướng vào trong phòng tắm.

Vương Hi Phượng cúi xuống cởi giày cao gót, tiếp theo bắt đầu cởi quần áo, quần áo của nàng hơi ướt, cơn mưa không lớn, hơn nữa đoạn đường cũng không phải rất dài. Trên tóc nàng có dính chút nước mưa, mới vừa dùng tay gạt đi, trước mắt đã hiện lên một khối khăn lông màu trắng.

Giả Bảo Ngọc đưa khăn mặt cho nàng, giữa hai hàng lông mày mang theo vẻ mệt mỏi, giống như đã ở dưới đèn đọc sách hồi lâu.

Vương Hi Phượng tiếp nhận cái khăn, tùy tay lau một chút, ngồi vào ghế sô pha, sau đó nàng ném khăn mặt qua một bên, Giả Bảo Ngọc tiếp nhận, tinh tế lau khô tóc cho nàng.

"Sao còn chưa ngủ? Đừng nói em đang đợi chị về đấy." Vương Hi Phượng hưởng thụ đôi tay hầu hạ ngang với liệu trình mát xa từ các mỹ nữ trong thẩm mĩ viện cao cấp, thuận tiện quan tâm đến vấn đề ngủ nghỉ của tiểu muội muội.

Giả Bảo Ngọc lại một lần nữa ngửi được mùi rượu trên người Vương Hi Phượng, đôi lông mày cô hơi nhíu lại, nói không ra sự khó chịu trong lòng.

Sau một lúc lâu, cô đáp: "Em cần phải hoàn thành luận văn cho ngày mai, vậy nên cần thức đêm để làm."

"Vậy em làm xong chưa?" Vương Hi Phượng biết bản thân không giúp được gì, chỉ có thể biểu hiện quan tâm, tỏ vẻ an ủi.

"Em cũng gần xong rồi."

"Ừm." Vương Hi Phượng bật TV lên, vừa vặn đang chiếu phim đêm khuya, là một bộ phim kinh dị Nhật Bản, Vương Hi Phượng rất thích, ban đêm khi ở một mình không ngủ được, nàng thường mượn nó làm thú tiêu khiển, chỉ là Giả Bảo Ngọc có vẻ sợ hãi, nàng quay đầu lại thấy em ấy cúi đầu, tay xoa lung tung.

Nhìn cái bộ dạng này, em ấy giống như hận không thể bịt kín tai mình lại.

"Nha đầu, em nhìn cái vết be bé kia xem là cái gì? Là máu hay là. . ." Vương Hi Phượng giả bộ không biết gì hết, ngây thơ hỏi.

Tay Giả Bảo Ngọc rõ ràng đông cứng lại, lung tung chà lau, ngón tay không biết làm sao lại tiến vào trong tóc Vương Hi Phượng, ngón tay cuốn lấy, không sao tách ra.

"Đau, em đừng động có được không?" Trong quá trình tách ra, tóc Vương Hi Phượng bị Giả Bảo Ngọc kéo đau. Vương Hi Phượng bắt lấy tay Giả Bảo Ngọc, muốn cô bình tĩnh lại.


Không cần nhìn mặt Giả Bảo Ngọc cũng biết, mặt em ấy hiện tại đang lúc đỏ lúc trắng thay phiên nhau.

"Thì ra em không thích xem phim ma à nha." Vương Hi Phượng vô cùng hài lòng với phát hiện mới này.

Không thích xem là sao, phải là sợ muốn chết. Cơ hội để phim ma xuất hiện trong cuộc đời của Giả Bảo Ngọc cực kỳ nhỏ, hai mươi mấy năm cũng chỉ xem tổng cộng có hai ba bộ, thế nhưng bộ nào cũng gieo giắc nỗi ám ảnh kinh hoàng vào trong trí nhớ cô.

Dựa theo tâm lý học, đối với một sự kiện có sợ hãi tâm lý, phương pháp trị liệu chính là ép buộc đi đối mặt, chỉ là Giả Bảo Ngọc không có cơ hội đối mặt, cũng không có lá gan để mà đối mặt, trong đời cô có thể không có phim ma, và cô cũng có thể không cần để ý đến loại sợ hãi này.

Vậy nên một khi bị kích thích thì nó giống như là đại hồng thủy mà tràn ra.

Sắc mặt của Giả Bảo Ngọc trắng bệch, nhưng trên TV vẫn rên rỉ một giọng nói yếu ớt, thấp thoáng giọng phụ nữ u ám u ám, khiến cho bóng tối lan tràn vào trong mỗi một lỗ chân lông của cô.

Giả Bảo Ngọc dường như muốn yêu cầu Vương Hi Phượng tắt TV đi.

Vương Hi Phượng kéo Giả Bảo Ngọc qua, để cô dựa vào nàng, Giả Bảo Ngọc lúc này giống như con rối gỗ vô hồn, nàng kéo đi đâu cô lả lướt theo đấy.

Vương Hi Phượng ôm đầu cô vào trước bộ ngực C cup của mình, Giả Bảo Ngọc không giãy ra, không biết là vô ý hay thật sự muốn tìm kiếm sự an ủi.

Vương Hi Phượng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, đáy lòng thích mãi không thôi.

Nhìn đi nhìn đi, nha đầu này lại ngẫu nhiên lại lộ ra một chút yếu đuối. Vương Hi Phượng ước gì có thể dùng hết sự ôn nhu của mình để bao phủ lấy em họ, nàng lặng lẽ chỉnh âm thanh lên nấc cao nhất.

*Thím Phượng mất nết vờ lờ =)))))))))))))))))))

"Chị họ, đừng buông ra." Qua hồi lâu, Giả Bảo Ngọc mới yếu ớt lên tiếng, giọng nói mang theo nhiều hương vị cầu khẩn như vậy.

Vương Hi Phượng nghe đến lỗ tai như mềm ra: "Phim này rất hay. Trước kia chị ở một mình, không ngủ được vẫn thường hay xem."

Thân thể của Giả Bảo Ngọc rõ ràng là run lên.

Vương Hi Phượng cười khẽ, làm sao thế này, nàng cũng không phải là bà thím biến thái, lấy hành vi ru con ra làm thú vui.

Giả Bảo Ngọc giãy khỏi vòng tay Vương Hi Phượng, ngẩng mặt lên từ bộ ngực của nàng: "Chị họ, em đi ngủ đây."


Cô vừa muốn đứng lên, Vương Hi Phượng lập tức hô: "Nha đầu mau nhìn kìa, có người từ trong TV bò ra . . ."

Cái đầu kia lại một đường quay trở lại với bộ ngực của Vương Hi Phượng, Vương Hi Phượng không nhịn được muốn huýt sáo.

Áo lót ngực của Vương Hi Phượng dán lên mặt Giả Bảo Ngọc, hai khối cầu thịt thật lớn tràn ngập co giãn, hương thơm phụ nữ lẫn với mùi phấn son, mùi sữa tắm hương hoa hồng như có như không, gương mặt của Giả Bảo Ngọc hoàn toàn đắm chìm trong đó, trong bóng đêm, cô cảm nhận được trước ngực Vương Hi Phượng truyền đến từng nhịp run rẩy, giống như là đang cười.

Giả Bảo Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn thấy khóe miệng của Vương Hi Phượng còn chưa kịp thu hồi ý cười, sắc mặt cô nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn lại: "Phượng tỷ, chị đang cười. Có phải chị đang trêu em không đấy?"

Trời đất ơi, trễ thế này em mới nhận ra sao? Vương Hi Phượng bị phát hiện rồi vẫn còn ngờ vực độ chậm chạp của Giả Bảo Ngọc: "Chị họ tốt với em như vậy, sao lại có thể đi dọa em, em nhìn nhầm đấy. Nhưng mà chị hỏi thật này, em lớn vậy rồi vẫn còn sợ ma hả?"

"Không sợ." Giả Bảo Ngọc không sợ ma, mình làm người đường đường chính chính, không hổ thẹn với trời đất, trong lòng sẽ không có bóng ma, ma quỷ vốn chỉ là sự phản ánh mặt tối tiêu cực của con người, vốn không có thực.

Nhưng không sợ ma là một chuyện, xem phim ma lại là chuyện khác. Giả Bảo Ngọc bài xích phim ma, đơn thuần chỉ là bởi vì hiệu quả hóa trang và hiệu ứng khủng bố của nó.

"Phim hết rồi. Ngoan ngoan, không cần phải sợ nữa nha~" Vương Hi Phượng xoa đầu cô giống như đang xoa đầu một đứa nhỏ 10 tuổi.

Giả Bảo Ngọc bất đắc dĩ thở dài, ở trong mắt cô Vương Hi Phượng cũng có biểu hiện thật trẻ con, tay Vương Hi Phượng còn ở trên đầu Giả Bảo Ngọc, nàng cúi đầu chống lại ánh mắt của Giả Bảo Ngọc, ánh mắt sáng ngời có thần, hai màu trắng đen phân minh, trong mắt viết rõ lời chỉ trích.

"Sau này chị sẽ không bật phim ma nữa." Vương Hi Phượng thỏa hiệp.

"Đừng coi em là đứa nhỏ nữa." Giả Bảo Ngọc nói rồi thì liền đứng dậy, cô đi đến mép bàn, thu dọn sách vở, sáng mai cái bàn này còn phải làm bàn ăn.

Căn nhà của Vương Hi Phượng vốn nhỏ, để hai người ở được thì tự bản thân nó cần phải phát huy tối đa công năng của mình, chỉ là chuyện này lại khiến cho những sách vở của Giả Bảo Ngọc phải ám thêm mùi khói dầu.

"Hay chúng ta tìm một căn nhà lớn hơn đi?" Vương Hi Phượng đột nhiên lại nói tiếp. Giả Bảo Ngọc nghe xong, quay đầu nhìn nàng.

"Chị không thích căn phòng này quá nhỏ, ở cũng thấy khó chịu." Vương Hi Phượng nhún vai, dùng giọng điệu thoải mái để che đậy.

Giả Bảo Ngọc biết là chị ấy lại đang nhân nhượng chính mình, căn phòng này tuy nhỏ, nhưng một người ở là phù hợp. Hơn nữa nhà ở Hàng Châu giá phòng cao như vậy, nào có dễ dàng tìm một căn nhà mới.

"Nơi này rất tốt. Hơn nữa, chúng ta vừa mới lắp điều hòa, em nghĩ không cần phải dọn đi đâu." Giả Bảo Ngọc ngắm nhìn bốn phía, rồi đưa ra kết luận.

Giả Bảo Ngọc nói không cần rời đi, Vương Hi Phượng sẽ không có ý định rời đi nữa, chính nàng cũng lười di chuyển.

"Ừ, vậy cũng được." Vương Hi Phượng lười biếng đáp lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương