17.

Giả Bảo Ngọc lần đầu tiên chứng kiến Vương Hi Phượng xuống bếp, bật bếp, đổ dầu, cầm nguyên liệu trong tay do dự một hồi rồi mới dựa theo trí nhớ đổ xuống, sau đó cầm cái xẻng lung tung lật qua lật lại, vãi một chút muối, bột ngọt, rồi bưng ra mâm.

Cơm canh rong biển, cùng với vài ba món xào và nấm kim châm.

Thế là bữa cơm chiều nhà Vương Hi Phượng đã hoàn thành xong.

Khi còn ở tại nhà, Giả Bảo Ngọc rất chú ý chuyện cơm nước, ăn đúng giờ đúng bữa, mẹ cô rất ít xuống bếp, nhiều nhất là làm canh, sợ bàn tay có nút trai, cũng không muốn ám mùi khói dầu. Từ nhỏ chuyện ăn uống đều do nhũ mẫu lo cho cô hết.

Trong nhà, bữa cơm chú trọng phối hợp thịt rau rất khéo, lúc ăn cơm cô nhai từ từ nuốt chầm chậm, một bữa cơm ăn vô cùng tinh tế tỉ mỉ.

Vương Hi Phượng bưng đồ ăn lên, nàng cởi bỏ tạp dề trên người, ném qua một bên, dò hỏi: "Em ăn thử xem có ngon hay không?"

Giả Bảo Ngọc gắp một miếng, bỏ vào trong miệng nhai nhai, sau một lúc mới vận sức nuốt xuống, nhận xét: "Vẫn còn sống."

Vương Hi Phượng không nói không rằng, bưng chén đũa đi trở lại phòng bếp, Giả Bảo Ngọc còn cho là lời nói của mình đã làm tổn thương sự tự ái của chị họ, có đôi khi lời nói cũng phải nhìn thời gian cụ thể, chị họ đã khổ cực như vậy làm ra, câu nói đầu tiên của mình lại đi phủ định công sức của chị ấy, như vậy là mình không đúng.

Giả Bảo Ngọc cảm thấy trong lòng tràn ngập tội lỗi, nghĩ lát nữa nhất định phải ngoan ngoãn mắt nhắm mắt mở nói ngon mới được.

Vương Hi Phượng lại đem ra một đợt đồ ăn mới từ trong chảo, đặt lên trên bàn, Giả Bảo Ngọc tự giác lấy đũa nếm một chút, gật đầu: "Không sống."

"Vậy là tốt rồi." Xưa nay, Vương Hi Phượng yêu cầu bản thân mình rất thấp, đây là lần thất bại đầu tiên, sau này nhất định sẽ ngày càng tốt hơn. Vậy nên lần đầu tiên không thể tạo ra yêu cầu quá cao được.

Giả Bảo Ngọc nhai nhai đậu tương trong miệng, nghĩ đến mấy ngày này, có lẽ ở một đoạn cuộc sống trong tương lai sắp tới, cô sẽ đều phải ăn thức ăn như vậy.

Vương Hi Phượng gắp một ít thức ăn bỏ vào trong bát của Giả Bảo Ngọc: "Ăn nhiều lên một chút, đây chính là lần đầu tiên của chị, chưa ai được ăn đâu."

Giả Bảo Ngọc nói cám ơn.


Vương Hi Phượng nói: "Trước đây chị không thường nấu ăn, cũng không vì người khác làm đồ ăn, em là người khiến cho chị nghĩ muốn nấu ăn cho em, nếu không nấu cho em thì em sẽ đói xanh xao vàng vọt mất."

Giả Bảo Ngọc ngẩng đầu nhìn nàng, trong lời nói che dấu phần nào đó ý tứ giống như là một cây kim mắc trong bao đay, rất nhỏ đâm xuống làn da.

"Chị đối với em thật là tốt." Giả Bảo Ngọc mơ hồ nói.

"Sai rồi, chị đối với em là tốt nhất." Vương Hi Phượng nói lời thật tình: "Chị chưa từng thật lòng đối với ai như vậy. Hiện tại em chưa hiểu thì cũng không sao, sau này rồi sẽ hiểu, tương lai còn dài. Ăn cơm ăn cơm thôi."

Miệng của Giả Bảo Ngọc đang nhai cơm, đồ ăn trong bát đã chất cao như núi, còn Vương Hi Phượng thì nhìn cô với vẻ mặt tràn đầy mong chờ, giống như cô ăn một ngụm cơm, nàng có thể thu hoạch được một cân thịt heo vậy.

*Nuôi để thịt nghĩa đen :)

Dưới ánh mắt chờ mong của Vương Hi Phượng, trái tim của Giả Bảo Ngọc không biết gì sao lại đập loạn lên.

Cảm giác kia, gọi là trực giác báo nguy của động vật đi.

Từ sau khi Vương Hi Phượng chăm lo cho chuyện ăn uống của Giả Bảo Ngọc, nàng phát hiện ra đời nàng nếu như có thêm một cái niềm vui, thì đó chính là chăm cho Giả Bảo Ngọc của nàng ăn no, vậy là từ nay về sau hứng thú nấu ăn ngày càng nhiều, bên ngoài mọi người truyền tai nhau Vương Hi Phượng đã hoàn lương, buông tha cho chốn phồn hoa, bắt đầu ở trong 3 inch phòng bếp lau sàn nấu cơm cho em họ đến mức biến mình vào trong hàng ngũ con gái đàng hoàng mất rồi.

Bên tai nàng truyền đến tiếng mật báo, người nọ nói mà căm giận dâng trào, nói rằng có người nói uy phong của Phượng tỷ đã sớm tắt, triệt để sa đọa thành người phụ nữ có chồng, ai trước kia có cừu oán với Phượng tỷ, cũng theo đó lời ra tiếng vào, Vương Hi Phượng thật lâu không trả lời, tiểu chó săn kia có chút tức giận nói: "Phượng tỷ, chị có đang nghe không đấy?"

"Có, có." Vương Hi Phượng tùy tiện ậm ừ một tiếng, đem điện thoại thay đổi phương hướng, dùng bả vai trái và lỗ tai kẹp lấy tai nghe, cái muôi trong tay không ngừng khuấy nồi.

"Phượng tỷ, Miêu Tử nói chị giờ đã thay hình đổi dạng rồi." Cô bé kia khó chịu nêu ra ý kiến, còn Vương Hi Phượng thì cảm thấy kỳ lạ, mình học nấu ăn thì liên quan gì đến cô ta. Sao lại ra cái vẻ buồn đau muốn chết như vậy, tuyệt vọng giống như nhìn thấy idol mình lật mặt vậy.

"Ừ, tỷ vẫn luôn là như vậy." Vương Hi Phượng liếc nhìn thực đơn trên bàn, trên đó viết các bước cần tiến hành.

Ba phút? Nàng nhìn đồng hồ.

"Phượng tỷ!" Cô bé kia hét to, từ giọng nói không khó tưởng tượng bộ dạng đã bắt đầu nổi bão của cô bé.

"Rốt cuộc là em bị làm sao vậy?" Vương Hi Phượng nhân lúc đang rảnh rỗi làm yên lòng tiểu chó săn này.


"Phượng tỷ, chị không thể thế được. Chị là một nữ vương cơ mà."

"Tỷ không có hứng thú với SM." Vương Hi Phượng đáp lại.

"Không phải! Phượng tỷ phải là người ăn trên ngồi trước, coi rẻ nhân gian sự đời. Chị phải là người mặc áo da bó đen cầm roi da bắt em họ chị làm trâu làm ngựa. . ."

Mồ hôi trên trán Vương Hi Phượng đổ xuống ròng ròng, ngày hôm nay trời càng lúc càng nóng, giống như là trong một cái lồng hấp. Nàng cởi bỏ tạp dề trên người, cởi ra món đồ bên trong, bên trong chỉ mặt áo lót cùng với tạp dề, để thêm một chút duy mỹ, nàng còn xịt lên một chút Chanel số 5, học theo bộ dáng của nữ thần gợi cảm Marilyn Monroe, khẽ nâng đầu, mân mê miệng, ánh mắt quyến rũ, nói: "Tỷ đang mặc tạp dề xịt nước hoa Chanel."

Máu huyết phun trào.

"Chị quá tốt với em họ, độc giả có ý kiến!" Trong giọng nói của tiểu chó săn mang theo ý ghen tuông.

"Tỷ hiểu tỷ hiểu, hôm nay tỷ triệu hồi em ấy đến làm ấm giường cho tỷ thì thế nào?" Vương Hi Phượng nhìn xuống đồng hồ đeo tay, kim giây đứng ở phương hướng mười hai giờ, vừa đúng lúc.

"Đúng đúng đúng! Phải như vậy mới đúng đắn chứ." Người nọ hoa chân múa tay vui sướng hưng phấn dị thường, tuyến giáp bị kích thích cực độ.

"Trời hôm nay thì nóng, lại còn làm ấm giường, em muốn tỷ bị cảm nắng có phải không!" Vương Hi Phượng dập máy, ném điện thoại qua một bên, thức ăn trong nồi vừa vặn xuất lô.

Lời này vừa đề ra, Vương Hi Phượng đã cảm thấy nhiệt độ tăng lên vài phần.

Mùa hè nóng như thế này thì làm gì mà không phạm tội, tỷ lệ tội phạm tình ái mùa này tăng vọt. Vương Hi Phượng nói như thế nào cũng phải có điểm đề phòng.

Ý là Giả Bảo Ngọc cần phải đề phòng nàng.

Tiếp đó, Vương Hi Phượng ra đạo thánh chỉ thúc giục Giả Bảo Ngọc về nhà ăn cơm, Giả Bảo Ngọc bắt đầu thu dọn vật dụng, chuẩn bị đi về nhà.

Lưu Dương cùng tổ nhìn cô đang khẩn cấp thu dọn để trở về, anh ta hỏi: "Sao bạn vội vậy?"

*Trước m đọc cách chap tưởng Lưu Dương lớn tuổi hơn Giả Bảo Bối, nên h m sẽ sửa lại 1 chút xưng hô mấy chap trước =))

"Nếu không quay về thì sẽ không có đồ ăn." Giả Bảo Ngọc lặp lại mệnh lệnh của Vương Hi Phượng.


"Chị họ của bạn nói chuyện đanh đá thật, mồm mép giống như dao găm á." Lưu Dương dựa theo ngữ điệu kia để suy đoán ra diện mạo của Vương Hi Phượng.

Giả Bảo Ngọc mỉm cười, bỏ tài liệu vào trong túi xách. Chị họ đúng như anh ta hình dung, giọng cũng như người.

"Mà chị họ bạn đang làm cái gì vậy?" Lưu Dương tò mò hỏi.

Tay của Giả Bảo Ngọc đang bận rộn đình chỉ lại một chút, mày không tự giác nhíu lại, sau khi có lại ý thức mới hạ giọng trả lời: "Chị họ tôi đang làm công ở Hàng Châu."

"À há, vậy thì cũng khổ cho chị họ bạn rồi, vừa phải đi làm vừa phải chăm lo cho bạn."

Giả Bảo Ngọc nói: "Đúng là như vậy. Nhưng có quá rõ ràng như vậy không?"

"Thì tôi cũng chỉ đoán mò thôi, nhưng mà có đôi khi biểu hiện của bạn cực kỳ đáng quan ngại đấy. Tôi cảm thấy lo lắng thay cho bạn, vậy nên ở trường học mới giống như một vị ca ca để chiếu cố, có phải hay không mỗi một đời người đều có một vị ca ca tốt như tôi đây." Lưu Dương tự xưng là đại ca của Giả Bảo Ngọc, rung đùi đắc ý tràn ngập cảm khái.

"Trừ bỏ đọc sách ra tôi không biết cái gì hết." Giả Bảo Ngọc cười cười như tự giễu.

Lưu Dương vỗ vỗ đồi ngực: "Vậy thì tìm một người đàn ông vạn sự tinh thông giống như ca ca đây làm chồng."

Giả Bảo Ngọc lắc đầu, cũng không chọc thủng bong bóng khoe mẽ của anh ta, diễn cảm bao hàm, khéo léo tiến thoái.

"Hiện tại nghiên cứu sinh khó tìm việc, bạn cũng đã hai mươi tư rồi, sớm tìm đối tượng gả đi. Không lại thành Diệt Tuyệt sư thái không ai muốn đâu." Lưu Dương vừa nói xong, đầu đã bị ai đó gõ, quay đầu lại thì ra là bạn gái mới của anh ta, đây còn đang là giai đoạn mập mờ, không chừng lần này hai người chính thức anh rẽ trái em rẽ phải.

*Đây hẳn là so sánh trước khi có Diệt Tuyệt sư thái phiên bản Châu Hải My :) :) :)

Lý Tử Sanh từ trên cao nhìn xuống, hai tay giao ở trước ngực, trong tay cầm một tập hung khí giết người dày đến mấy trăm trang có tên gọi là tập văn kiện, cô nhìn xuống Lưu Dương đang ngồi trên ghế thấp hơn mình một đoạn, chất vấn: "Đây là anh đang nguyền rủa tôi đấy hả?"

Lý Tử Sanh là nghiên cứu sinh năm cuối, cô cùng với Lưu Dương là tỷ đệ luyến, người mà sớm bước chân vào hàng ngũ Diệt Tuyệt sư thái nhất chính là là cô chứ không phải ai khác.

Lưu Dương bật người lại tươi cười làm ra vẻ mặt lấy lòng, đến cả mấy hạt thanh xuân trên mặt cũng tràn ngập a dua theo: "Không đâu, em còn thừa thanh xuân lắm."

"Xiaolon, tên đàn ông mồm mép không có một câu nào là thật cả." Lý Tử Sanh nắm lỗ tai của anh ta, giống như vặn công tắc quạt điện xoay nó một góc chín mươi độ.

Phải đến khi giọng nói của Lưu Dương oang oang cầu xin tha thứ. Lý Tử Sanh mới thỏa mãn buông ra.

Cô quay đầu lại nhìn Giả Bảo Ngọc, Giả Bảo Ngọc đứng ở một bên thờ ơ nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt, cảm thấy phương thức hai người này ở chung có chút thú vị.


"Bảo Ngọc bảo bối, điện thoại di động của em reo kìa." Lý Tử Sanh nhắc nhở.

Không chỉ Lý Tử Sanh gọi Giả Bảo Ngọc là Bảo Ngọc bảo bối, chỉ cần là nghiên cứu sinh giới tính nữ, biết đến Giả Bảo Ngọc, đều gọi cô là Bảo Ngọc bảo bối, những năm gần đây, người có thể khiến cho người khác cam tâm tình nguyện gọi một tiếng bảo bối không nhiều, thật vất vả mới xuất hiện một người như Giả Bảo Ngọc, đương nhiên bọn họ cần phải triệt để bảo tồn.

Giả Bảo Ngọc cúi đầu nhìn lại, quả nhiên, màn hình điện thoại đang lóe lóe, chỉ là không rung và đổ chuông, cho nên cô không nhận ra.

Giả Bảo Ngọc bắt máy, giọng của Vương Hi Phượng ngay lập tức truyền đến, nàng nói một hơi không cần thở: "Nha đầu, em đang ở đâu?"

"Em vẫn còn ở trường học, đang thu dọn đồ đạc, em đi ngay đây." Giả Bảo Ngọc nói xong, thấy có hai đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Giả Bảo Ngọc nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Hai người song song lắc đầu.

Đợi đến lúc Giả Bảo Ngọc biến mất sau cánh cửa, Lý Tử Sanh mới nói: "Chưa từng thấy qua người thành thật như vậy."

Lưu Dương tựa đầu trên ghế dựa: "Em thấy cô ấy vừa mắt rồi phải không?"

"Anh ghen tị đấy hả?" Lý Tử Sanh ngồi trên cái bàn ở trước mặt anh ta, bàn tay vỗ nhẹ lên mặt của Lưu Dương, cười nói.

"Anh còn có thể không ăn giấm sao? Trước kia em nhiều tiền án tiền sự như vậy, đương nhiên anh phải có điểm đề phòng rồi." Lưu Dương bắt lấy tay cô, ở lòng bàn tay hôn một chút, bị Lý Tử Sanh châm chọc là thiếu đứng đắn.

"Nếu anh cũng ngoan như vậy, em sẽ chỉ cần mình anh."

"Không thành vấn đề." Lưu Dương nói ra lời thề son sắt.

Mới vừa dứt lời, sắc trời đã tối sầm, Lý Tử Sanh cười lạnh tra khảo: "Thế thì xế chiều hôm qua, anh đi cùng con nào?"

"Bạn ý mà." Lưu Dương vội vàng chữa cháy.

"Anh đi mà lừa mẹ anh ấy, anh coi tôi là đồ ngốc chắc." Một cái tát đáp xuống, lưu lại ở trên mặt Lưu Dương một cái ấn hình dấu tay đỏ bừng.



---

Chúc mừng năm mới, chúc mọi người và gia đình một năm mới bình an dồi dào sức khỏe nhé =v=v

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương