15.

Sau khi sống cùng Vương Hi Phượng được một thời gian, Giả Bảo Ngọc học được rất nhiều điều mới, đó là những chuyện mà người trưởng thành nào cũng đều biết, nhưng đối với cô những kỹ xảo này bởi vì không có đất dụng võ mà bị xem nhẹ.

Không biết buổi sáng đi ra ngoài mua bữa sáng có được tính vào không nhỉ?

Bình thường Vương Hi Phượng phải 12 giờ đêm đến rạng sáng mới trở về, người nồng nặc mùi rượu, nhưng mùi rượu này là từ người lây sang chứ không phải tự thân chị họ hút thuốc uống rượu, bất quá cô nghĩ điều kiện chỗ kia cũng không phải tốt lắm. Chị họ khi về đến nhà thì nằm lỳ trên mặt đất cho đến tận hừng đông.

Mới đầu, Giả Bảo Ngọc còn có thể ở cửa nhà đợi nàng, nhưng gần đến ngày khai giảng, cô nhất định phải đi ngủ đúng giờ, đảm bảo cho giấc ngủ ngon. Vương Hi Phượng cũng bảo cô đừng đợi nàng, cô đợi vành mắt đen lên, người phải chịu tội lại chính là Vương Hi Phượng.

Tuy rằng Giả Bảo Ngọc không hiểu ý tứ đằng sau câu nói này của Vương Hi Phượng, lỗi này tại sao lại nằm trên người Vương Hi Phượng được. Sau này, chậm rãi ở chung, lâu dần cũng bắt đầu quen với tập quán sinh hoạt của đối phương.

Ban đêm, Giả Bảo Ngọc đi ngủ trước, để lại đèn trong phòng khách chiếu sáng, đợi Vương Hi Phượng trở về.

Ban ngày, cô dậy trước Vương Hi Phượng, đi mua bữa sáng thuận tiện mua cho chị họ thêm một phần.

Xuống lầu dưới, bầu không khí bên ngoài rất trong lành, nắng sớm vương đầy mặt đất. Có người già mặc bộ đồ thể thao chậm rãi tản bộ dưới bóng cây, hoặc là bà dẫn cháu đi nhà trẻ, Giả Bảo Ngọc từ tốn đi đến cửa hàng bán đồ ăn sáng mua bữa sáng mang về.

Chị họ của cô không kén ăn, chỉ là lười, thích uống mềm không muốn ăn, cho nên thường thì chỉ cần một túi sữa đậu nành là no bụng.

Giả Bảo Ngọc mang theo túi sữa đậu nành đi vào trong phòng ngủ, cách một lớp lụa có thể thấy cơ thể trắng muốt bên dưới. Vương Hi Phượng đá cái chăn trên người xuống đến chân, không cần kiêng kị triển lãm bảy tám phần cơ thể ra ngoài.

"Chị họ, em mua bữa sáng rồi này, chị họ mau dậy ăn, sữa đậu nành dễ nguội."

"Ừm. . ." Bên trong có tiếng mơ hồ đáp lại.

"Di động chị hết tiền rồi, em đến trường giúp chị nạp tiền."

"Ừm. . ." Cơ thể bên trong trở mình, quỳ rạp trên mặt đất gật gù.

"Em đi học trước đây, tạm biệt." Giả Bảo Ngọc nói xong, liền đi ra ngoài, Vương Hi Phượng vẫn còn ít ý thức nghe tiếng bước chân cô, âm thanh càng ngày càng đi xa, tiếng mở cửa, tiếng bước chân ra ngoài, tiếng đóng cửa, tắt tiếng...


Người đi rồi, trong căn phòng cũng quạnh quẽ hơn. Còn lại Vương Hi Phượng tiếp tục tẩm bổ cho giấc ngủ.

...

Giả Bảo Ngọc luôn tới sớm hơn giờ lên lớp, có thời gian rảnh làm việc hoà hoãn xung đột, sáng sớm trong sân trường đã tụ tập đầy người, bởi vì là khai giảng năm học mới, nên không khí cũng vô cùng tươi mới, Giả Bảo Ngọc ở tòa nhà chung nhìn dòng người tấp nập náo nhiệt, 1/3 là tân sinh viên, còn lại là phụ huynh hoặc người giám hộ.

Ở bên cạnh, một vị giáo sư cảm thán, học trò ngày nay càng ngày càng yếu ớt.

Giả Bảo Ngọc bất đắc dĩ cười khổ, nếu như người nhà của cô lên sân khấu, có lẽ sẽ càng khủng bố hơn bọn họ.

Cưng chiều là viên thuốc độc bọc đường, chính mình không thiếu, còn có thể nói được ai?

Giả Bảo Ngọc đi đường vòng, bỏ qua tòa nhà chung đang sôi nổi những hoạt động, hướng về góc tối nơi có phòng nghiên cứu sinh, vị trí của mình cũng đã được thiết lập, mà đồ vật này nọ còn chưa kịp sửa sang qua. Cô đi vào trong phòng học nhìn thấy những người khác đã an vị ở trong phòng, ở tại chỗ bày ra những món đồ này nọ, còn trên bàn mình máy tính vẫn còn ở trong rương.

Giả Bảo Ngọc không am hiểu xử lý máy tính công nghệ cao gì đó, đối với những thứ này cô thúc thủ vô sách, máy tính không phải do cô tháo ra, cô cũng không hiểu lắp ráp nó lại như thế nào.

"Muốn tôi giúp không? Bạn học yêu quý, tôi thấy bạn nhìn thứ này một lúc lâu, còn tưởng bạn không nhận ra đây là cái máy tính."

Lúc này bả vai bị người vỗ, Giả Bảo Ngọc quay đầu lại thấy một nam sinh cao gầy phía sau, nam sinh kia cười chói lọi như ánh mặt trời, trên mặt còn lấm tấm mấy hột mụn từ thời kỳ trưởng thành, khiến cho người ta cảm thấy anh ta là một người cực kỳ chân thành.

"Thật sự thì tôi không hiểu biết về máy tính lắm. Làm phiền anh rồi." Giả Bảo Ngọc vòng sang một bên, để nam sinh kia giúp cô lắp ráp máy tính.

"Chuyện nhỏ thôi mà." Nam sinh xắn tay áo lên, biến nó thành áo 3 lỗ, nhanh nhẹn làm việc, không lâu sau cho ra một chiếc máy tính hoàn chỉnh, bật máy tính lên dùng thử không phát hiện ra vấn đề gì mới an tâm.

"Cám ơn anh." Giả Bảo Ngọc nói.

"Khách khí cái gì. Sau này chiếu cố nhau nhiều hơn, cái tên kia. . ." Nam sinh nhìn về phía chỗ ngồi của cô, mặt trên dán nhãn Giả Bảo Ngọc. Anh ta xòe tay, chào hỏi: "Sau này ở chung tốt đẹp, bạn học Cổ. Tôi tên là Lưu Dương, Lưu trong Lưu Bị, Dương trong ánh dương."

"Ở chung tốt đẹp." Giả Bảo Ngọc bắt tay lại, người nọ lại nắm chặt không buông, Giả Bảo Ngọc cảm thấy khó hiểu, Lưu Dương cười tươi như hoa, khóe miệng cong thành hình bán nguyệt, dò hỏi: "Trong nhà của muội có phải còn có một muội muội tên là Lâm Đại Ngọc, Lâm muội muội, tiểu sinh đây vốn còn độc thân, trong nhà ruộng tốt 100 mẫu, nhà đơn 100 m2, không biết vị tiểu muội muội đây có thể giới thiệu cho chúng ta nhận thức được không?"

Giả Bảo Ngọc bị lời nói đùa của anh ta chọc cười, đáp lại: "Đành khiến cho huynh đài đây thất vọng rồi, trong nhà ta không có biểu muội, chỉ có một biểu tỷ mà thôi."


"Lẽ nào nàng tên gọi là Tiết Bảo Thoa?"

"Biểu tỷ tên gọi là Vương Hi Phượng." Giả Bảo Ngọc cười đáp.

"Bạn thật là vui tính." Lưu Dương rốt cuộc cũng buông tay cô ra, trong tay đều là mồ hôi, trên gương mặt trẻ tuổi lộ ra vẻ xấu hổ, tay bỏ ra sau đầu gãi gãi.

Giả Bảo Ngọc biết anh ta đang định trêu chọc, nhưng cô không chỉ ra. Cô ngồi vào chỗ của mình, thu dọn sách vở, thuận tiện xem qua booklist, ở trên có một số cuốn hình như cô không mua.

"Hiện tại bạn có ở trong KTX không?" Lưu Dương không có chuyện gì để làm, dựa vào mép bàn cô hỏi thăm.

Giả Bảo Ngọc đang đắm chìm trong booklist thật dài, trả lời: "Không."

"Vì sao vậy? Có phải không biết xin vào như thế nào không, tôi có người quen, quản lý ký túc chính là cô của tôi, để tôi giúp bạn làm giấy tờ, đảm bảo xong ngay lập tức." Sự nhiệt tình của Lưu Dương khiến cho Giả Bảo Ngọc khó có thể tiếp thụ, người nọ càng nhiệt tình, càng giống như một quả cầu mặt trời thật lớn.

Không biết có phải là do cái tên mà anh ta nhiệt tình với người khác, không hề giữ lại cái gì. Giả Bảo Ngọc không phải chán ghét, mà chỉ là không quen.

"Tôi đang ở trong nhà chị họ." Giả Bảo Ngọc nở một nụ cười xin lỗi, độ thân thiện của Lưu Dương khiến cho cô cảm thấy cự tuyệt là một chuyện cực kỳ tàn nhẫn.

Lưu Dương giật mình, nói: "Bạn đang ở trong nhà người chị họ tên Vương Hi Phượng kia?"

"Đúng vậy." Giả Bảo Ngọc gật đầu.

"Là thật hay giả vậy?" Lưu Dương vẫn còn chưa tin nổi, chuyện này cũng thật là trùng hợp, cả nhà này đều thích xem Hồng Lâu Mộng có phải không, một người thì tên là Giả Bảo Ngọc, chị họ thì gọi là Vương Hi Phượng, không biết có phải cha của Giả Bảo Ngọc sẽ tên là Giả Chính?

Vẻ mặt của Lưu Dương khiến cho Giả Bảo Ngọc dễ dàng đoán ra được ý nghĩ của anh ta, cô nói: "Bố tôi đúng thật tên gọi là Giả Chính."

"Thật á? !" Lưu Dương mở to hai mắt nhìn.

Giả Bảo Ngọc gật đầu lần nữa.

Nhất thời, Lưu Dương không biết phải phản ứng như thế nào, đứng sững ở nơi này, diễn cảm vặn vẹo.


Lúc này, giáo sư đi vào phòng, mấy học sinh cũng theo chân ông tiến vào, trong phòng lập tức náo loạn cả lên, chủ đề cái tên lập tức ngừng lại. Lưu Dương trộm nhắn tin cho cô hỏi rảnh không thì đi ăn làm quen, Giả Bảo Ngọc quay đầu lại tìm chỗ ngồi của Lưu Dương, Lưu Dương đúng là ngồi ở phía sau lưng cô, duỗi thẳng cánh tay rảnh chụp bả vai của cô, đợi Giả Bảo Ngọc quay đầu lại nhìn, anh ta ghé vào bàn nhỏ giọng nói: "Bạn đừng có hiểu lầm, không phải tôi đang theo đuổi bạn đâu."

Giả Bảo Ngọc thành thật lắc đầu: "Tôi không hiểu lầm."

Câu trả lời khiến cho Lưu Dương xấu hổ, giống như nghe qua thì là ngữ khí đùa giỡn, nhưng nói không chừng thì thật ra có mang theo một chút ảo tưởng, chỉ là thái độ của Giả Bảo Ngọc cực kỳ thẳng thắn không quanh co, Lưu Dương giống như đụng phải bức tường gạch, gượng cười chữa ngượng: "Sau này xin chiếu cố nhiều hơn."

Buổi sáng tới trường là để làm một vài thủ tục hành chính, buổi chiều phần lớn thời gian là không có lớp, Giả Bảo Ngọc đi đến thư viện mượn một vài cuốn sách, lúc đi ra cửa nhìn thấy tủ sách tiểu thuyết hiện đại ở phía đối diện, nghĩ đến lần trước Vương Hi Phượng đọc tiểu thuyết võ hiệp, chị họ còn chưa kịp đọc hết. Cô thuận tiện giúp chị họ mượn về đọc tiếp.

Ra khỏi thư viện, gió nóng bên ngoài ập đến tấn công cơ thể đã được điều hòa thổi mát, Giả Bảo Ngọc mới nhớ ra đây là chủ ý của bản thân, chưa nhận được sự đồng ý của Vương Hi Phượng mà cô đã giúp Vương Hi Phượng làm chủ rồi.

...

Giả Bảo Ngọc mang theo một túi sách lớn về đến nhà, Vương Hi Phượng vẫn còn đang nằm dài trên mặt đất, chỉ là túi sữa đậu nành kia đã được uống xong, cái gói vứt ở trong thùng rác trong bếp. Giả Bảo Ngọc đem sách mượn được bỏ lên trên giá sách, đem cuốn tiểu thuyết Cổ Long mượn cho Vương Hi Phượng đặt ở phía trên bàn trà, đối xứng với cuốn Hồng Lâu Mộng không biết Vương Hi Phượng đã mượn được từ đâu.

Lúc Vương Hi Phượng tỉnh lại thì đã là 11 giờ trưa, bụng nàng bắt đầu réo, mới không thể không bò ra khỏi giường.

Vương Hi Phượng hỏi Giả Bảo Ngọc: "Chúng ta gọi đồ ăn ngoài, hay là ra ngoài ăn?"

Giả Bảo Ngọc đến ở nhà Vương Hi Phượng gần nửa tháng, cũng không mấy khi thấy chị họ tự mình xuống bếp, có lẽ chỉ có thể nói là Vương Hi Phượng không thích nấu cơm, hoặc là không am hiểu về nấu bếp, hai người không ai chịu nấu ăn thì chỉ có thể nhịn đói đến chết, thế là một chồng lớn quảng cáo dày như cuốn từ điển được dịp phát huy công dụng, đủ mọi loại món, từ món ăn bình dân Giang Nam, đặc sản Hàng Châu, mì sợi Lan Châu, cho tới các loại đồ ăn nhanh Kentucky Fried Chicken, MacDonald gì đó, chỉ có không muốn mua chứ không có không thể mua.

Giả Bảo Ngọc có chút bất đắc dĩ, đồ ăn bên ngoài luôn chứa nhiều dầu mỡ, cô ăn không quen, dạ dày Vương Hi Phượng làm bằng thép, dạ dày của cô thì không.

Vương Hi Phượng nhìn Giả Bảo Ngọc còn chưa đi gọi điện thoại, cảm thấy chuyện có gì biến hóa, nàng tiếp tục ghé sát nhìn sắc mặt em họ, nhìn ra gương mặt kia viết hai chữ [Không muốn].

"Không muốn ăn?"

"Không muốn ăn." Giả Bảo Ngọc trả lời.

"Vậy thì em muốn ăn cái gì?" Vương Hi Phượng ngồi ở bên cạnh cô, giống như một con sứa không xương mềm mại ngã vào.

Giả Bảo Ngọc đáp lại: "Nghĩ tới đồ ăn bên ngoài, dạ dày em cảm thấy khó chịu."

"Là chị họ vô dụng, không thể chăm sóc cho em họ ăn uống tốt, chị họ đã phụ sự phó thác của cậu. . ." Vương Hi Phượng bắt đầu xướng lên hí khúc thường ngày, cơ thể nghiêng về một bên, từ từ ngã xuống đùi Giả Bảo Ngọc, lợi dụng bắp đùi của em họ làm cái gối đầu.

"Chị họ. . ." Giả Bảo Ngọc cười nói.

"Được rồi, không thích ăn đồ ngoài thì chúng ta không ăn nữa, chúng ta đi đến nhà muội muội ăn ké vậy." Vương Hi Phượng đề nghị.

Giả Bảo Ngọc lại lắc đầu: "Em không muốn gây phiền phức cho người khác."


"Vậy thì gọi bọn họ tới đây nấu cơm cho chúng ta, chị nhớ là người yêu của Miêu Tử biết làm cơm. . ." Vương Hi Phượng nhắm hai mắt lại, trong đầu tổng hợp lại tất cả những người quen, xếp thứ tự biết nấu cơm từ trên xuống dưới, phía trước có mấy người cũng đều là T.

Gần đây, làm công nhất định phải có kỹ năng, lên được phòng ngủ, xuống được phòng bếp, việc nhỏ phải biết đi mua băng vệ sinh, việc lớn phải biết sửa chữa bồn cầu, vô cùng đa di năng.

Hình như trước đây, nàng có nghe Miêu Tử khoe khoang, việc duy nhất bạn gái em ấy không thể làm chính là uốn éo trên giường.

Da mặt Vương An Sinh vốn mỏng, đỏ lên như là cái lưỡi gà, sau đó thay đổi đèn tín hiệu sang màu đen.

Vương Hi Phượng thở dài một tiếng, Giả Bảo Ngọc lại nói: "Chi bằng để tự em làm."

Nghe những lời này, Vương Hi Phượng nguyên bản đang nhắm mắt đột nhiên trợn to, nhãn cầu như sắp bay ra khỏi hốc mắt, nàng cảm thán: "Chị không nghe lầm đấy chứ."

Nhất định là nghe lầm, nhất định là nghe lầm, nhất định là nghe lầm. chuyện quan trọng Vương Hi Phượng phải nói 3 lần.

"Em đi làm cơm trưa." Giả Bảo Ngọc đứng dậy đi vào trong phòng bếp.

Một giây đầu, bóng lưng của em họ, nghiêm túc như một vị anh hùng.

Vương Hi Phượng thật muốn thay mặt Đảng và nhà nước vỗ tay hoan hô một công dân gương mẫu.

Một giây sau, nàng lo lắng, em họ cho tới tận bây giờ còn chưa cầm qua con dao, chỉ cần nhìn sự cưng chiều của mẹ đối với em họ là có thể thấy được, đoán chừng là một vị đại tiểu thư trong bếp có những thứ gì cũng không biết, có lẽ em họ biết hai chữ bếp ga viết thế nào, nhưng sẽ không biết cái vật hình chữ nhật bên trên đặt hai cái nồi chính là cái bếp ga.

Vương Hi Phượng nằm lại trên ghế sô pha, dưới đáy lòng giống như có một con chuột nhỏ gặm nhấm không an phận.

Nàng đứng dậy đi vào trong phòng bếp, nhìn thấy Giả Bảo Ngọc còn chưa chạm vào con dao, liền thở phào nhẹ nhõm.

Giả Bảo Ngọc đang nghiêm túc lục tìm trong tủ lạnh thứ gì đó, tìm nửa ngày trời cũng không tìm thấy gì, Vương Hi Phượng đi đến, đứng bên cạnh, nàng hỏi: "Em đang tìm cái gì vậy?"

Giả Bảo Ngọc trả lời: "Chị họ, trong tủ lạnh của chị họ không có gì hết."

"Chị cũng không biết, nhớ lần trước chị ra ngoài mua hàng đã là một tuần trước rồi." Xưa nay, Vương Hi Phượng không quan tâm đến việc nhỏ nhặt này, nàng đói bụng thì ra ngoài tìm hàng ăn hoặc cửa hàng ăn nhanh ăn một bữa, còn nếu như thực sự chịu không nổi thì đến nhà muội muội ăn chực một chút, khi nào có hứng mua sắm thì ra siêu thị hốt mấy túi đồ ăn đem về nhét tủ lạnh, nàng hiếm khi nào lưu lại trong tủ lạnh đồ vật này nọ.

---

Việt Nam nói là làm =v=v

P.s: Nhưng không biết làm được trong bao lâu ; v ;/~~~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương