9.

Trong trí nhớ của Giả Bảo Ngọc, bên người cô luôn được vây quanh bởi những khuôn mặt thân thiện, gương mặt quen thuộc của các trưởng bối cùng với ánh mắt mong đợi từ bốn phương tám hướng đều ném ở trên người cô, không thể nào tránh né.

Hồi còn nhỏ, cô không phải là một đứa trẻ hoạt bát, cũng bởi vì thể chất sinh non, cơ thể ốm yếu, không giống như những đứa trẻ hiếu động khác trong gia tộc, khi đó cô thật giống Lâm Đại Ngọc, là một con ma ốm, trên người luôn nồng đậm mùi thuốc Đông y, sách là người bạn duy nhất của cô, nhìn qua ô cửa sổ có thể thấy một mảnh trời vuông vắn, dưới mái hiên nỉ non tiếng chim Yến kêu. Đây cũng là thú vui thời niên thiếu của Giả Bảo Ngọc.

Những người lớn trong nhà luôn nghĩ cô là một người yếu đuối, ấn tượng đó tồn tại thâm căn cố đế trong đầu của bọn họ, không thể nào rút ra, cho dù Giả Bảo Ngọc sau khi lớn lên thân thể chuyển biến tốt, càng ngày càng khỏe mạnh, bọn họ vẫn như trước coi cô là Lâm Đại Ngọc nhiều bệnh, sợ ngày nào đó cô giang cánh còn chưa bay được bao xa đã rơi xuống đất, chịu không được một cơn gió, một hồi mưa phùn.

Cô có rất ít cơ hội đi ra ngoài kết bạn. Lúc này lại bị 3 gương mặt không đồng dạng như vậy vây lấy, Giả Bảo Ngọc không khỏi có chút không thoải mái.

Trong ánh mắt của bọn họ tràn ngập ý tò mò, gần như là đang chiêm ngưỡng người ngoài hành tinh.

Ba người ba loại dung mạo cùng bất đồng tính khí, Giả Bảo Ngọc thoáng có cảm giác như mình vừa tiến nhập vào một hoa viên trăm hoa đua nở, tinh tế khoe sắc, trong lúc nhất thời trước mắt cô là một mảnh hỗn loạn.

Giả Bảo Ngọc nhận ra được hai người trong đó, ngày cô đến nhà Vương Hi Phượng cô có gặp qua các nàng, một người là kiểu dễ thương giống mèo con, còn có cô gái tóc dài ngồi ở bên cạnh, một người có gương mặt và cách ăn mặc trung tính, thời điểm con ngươi màu đen nhìn về phía cô, tràn ngập sự đắc ý khó nói lên lời.

Không biết làm sao chị họ lại quen với các cô ấy, sau khi nhận thức được con người thật của chị họ, Giả Bảo Ngọc biết, cuộc sống của Vương Hi Phượng phong phú vượt xa so với những gì mình nghĩ.

"Mặt cậu thật là đỏ nha, là vì da quá mỏng à?" Miêu Tử đột ngột vươn tay nhẹ nhàng sờ soạng gương mặt Giả Bảo Ngọc, móng tay hơi dài không cẩn thận cào ra một vết xước, Miêu Tử cũng không ngờ đến, cô nguyên bản chỉ là muốn trêu chọc Giả Bảo Ngọc, không nghĩ đến độ dài móng tay mình, ngay lập tức liền có một ánh mắt muốn giết người ném về phía cô. Miêu Tử đem cái cổ vốn dĩ thon dài của mình rút ngắn lại một nửa, giấu mình tránh thật xa cái ánh mắt giết người kia.

"Mềm thật đấy." Miêu Tử cúi đầu cười nói.

Giả Bảo Ngọc nhìn về phía hai người còn lại, họ tựa hồ cũng nóng lòng muốn xông lên sờ thử.

Vương Hi Phượng cực kỳ muốn làm một việc, đó chính là đem ba muội muội không nghe lời kia đá văng đi, tiếp theo lôi cổ Giả Bảo Ngọc xách về nhà.

Giả Bảo Ngọc không giỏi nói chuyện, yêu nhền nhện 3000 năm tu luyện sẽ đem cô bắt nhốt lại, trước mắt Vương Hi Phượng giống như xuất hiện một Đường Tăng bất lực bị mấy nữ yêu tinh trêu chọc.

"Bảo Ngọc muội muội cảm thấy là cậu soái hay Hạ Hạ nhà chúng mình soái?" Miêu Tử ôm mặt Hạ Hạ, nâng đến trước mặt Giả Bảo Ngọc, hưng phấn hỏi.

Hạ Hạ nháy mắt trái một cái, phao một cái mị nhãn cho cô.

Lần đầu tiên có người hỏi Giả Bảo Ngọc vấn đề như vậy, cô phản ứng không kịp, quả nhiên là người không bình thường sẽ không hỏi những vấn đề bình thường. Giả Bảo Ngọc dựa theo nguyên tắc thành thực, trả lời: "Mình cảm thấy là cậu ấy soái."

Ngón tay Hạ Hạ lướt qua tóc mái che đậy mí mắt, dương dương tự đắc.


"Bảo Ngọc muội muội, cậu cảm thấy trong ba bọn mình ai là người xinh đẹp nhất?" Ngón tay Tử Di theo thứ tự điểm qua chính mình, Miêu Tử với tư thế cợt nhả, sau đó dừng lại ở trên người Vương Hi Phượng, Vương Hi Phượng thoáng nhìn, mắt quét ngang qua.

Tử Di mặc kệ, cười đắc ý.

Chuyện này khiến cho Giả Bảo Ngọc nhớ tới trong thần thoại Hy Lạp cũng có một câu chuyện tương tự, tuy rằng không biết tại sao mình lại liên tưởng như vậy, nhưng cô cảm thấy câu nệ, nói: "Mỗi người mỗi vẻ."

"Thật ba phải. Nói thế chẳng khác nào chưa nói, mình cũng không cần đáp án như vậy. Nói ra đi, ai là người xinh đẹp nhất." Các cô đối với đáp án mình không cần cảm thấy rất bất mãn, phải có một kết quả rõ ràng, Giả Bảo Ngọc thực không biết nên nói ai đẹp hơn ai, mỹ nữ có nhiều dạng, tùy theo cách nhìn người.

Vương Hi Phượng thấy bọn họ tạm thời vẫn còn chưa gây khó dễ, coi như là thả tâm, ba muội muội thích chơi nhưng cũng không phải là trẻ nhỏ, nên biết ở trước mặt người nào nói cái gì. Vương Hi Phượng còn không muốn sớm như vậy dọa Giả Bảo Ngọc chạy mất.

Nàng âm thầm ở dưới bàn đá chân Miêu Tử, ai biết dưới mặt bàn đều là chân, đá đến ai cũng không biết.

Hạ Hạ kinh hô một tiếng, mắt trừng Vương Hi Phượng.

Vương Hi Phượng nhìn xuống dưới mặt bàn, thấy được năm đôi chân, từ cái chân đi giày cao gót, mũi giầy nhọn vô cùng, đá người hoặc đá bắp chân khẳng định là đau thấu xương. Chân ba người đối diện đều đặn ở cùng một chỗ. Mà đôi chân thon dài của Giả Bảo Ngọc lại quy củ đặt bên cạnh.

"Làm sao vậy?" Tử Di hỏi Hạ Hạ.

Hạ Hạ nói: "Bị một con muỗi thật lớn đốt." Muỗi mẹ không có cách nào bắt lấy cô, cô lại tiếp tục không coi ai ra gì trêu chọc Giả Bảo Ngọc.

"Bảo Ngọc muội muội, từng có người theo đuổi cậu chưa?"

"Không có."

"Một người cũng không có? Không có nam cũng không có nữ?"

"Ừm."

"Tại sao chứ? Cậu lớn lên không xấu, tính khí lại dịu dàng, mình mà biết cậu sớm vài năm, đã sớm theo đuổi rồi." Lời nói của Miêu Tử khiến Giả Bảo Ngọc hiện lên nghi hoặc, nhưng lại trở thành lời trêu chọc, cô không để ý, mỉm cười nói: "Cám ơn."

"Mình không phải an ủi cậu. Điều mình nói là thật, mình không lừa cậu đâu." Miêu Tử trịnh trọng nói.

"Bảo Ngọc muội muội, nếu có người thực sự thích cậu, cậu có thể tiếp nhận hay không?" Tử Di có khuynh hướng nghiêng về phía trước, làm ra tư thế thật sự lắng nghe.


Giả Bảo Ngọc chưa từng đặt ra giả thuyết như vậy, giả như dù sao cũng chỉ là giả như, không hiện hữu trong hiện thực, Giả Bảo Ngọc cũng không thấy được sự an ủi trong cái giả như ấy, cô xưa nay bình thản, tâm sự thiếu nữ còn không khác gì của bé gái. Cô cúi đầu tự hỏi trong chốc lát, rồi nói: "Nếu như là tâm đầu ý hợp."

"Vậy, nếu như cậu không thích đối phương?" Tử Di gặng hỏi.

"Nếu vậy chỉ có thể nói xin lỗi, kiếp này vô duyên."

"Nếu người đó cực kỳ cực kỳ yêu cậu, yêu đến chết đi sống lại? Cậu cũng không thể miễn cưỡng chấp nhận người ấy sao?" Trong lời nói có điều gì ám chỉ, chính là khinh thường Vương Hi Phượng, nàng còn không hèn mọn đến mức độ đó. Lời Tử Di nói tựa hồ ám chỉ nàng chính là một người bất lực. Vương Hi Phượng tin tưởng mình là một người tiêu sái, hơn nữa còn là vô cùng tiêu sái.

Người đã vô tình thì ta liền từ bỏ. Đáy lòng Vương Hi Phượng nghĩ như vậy.

"Mình cũng không muốn miễn cưỡng bản thân một đoạn tình yêu không có kết quả." Ngữ khí của Giả Bảo Ngọc tuy rằng ôn hòa, nhưng lại hàm chứa sự cứng rắn ở bên trong.

Giả Bảo Ngọc tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cũng không cự tuyệt, là một người tính khí ôn hòa, cùng Đinh Thiên Nhất có vài phần tương tự, có lẽ trải qua hai mươi mấy năm nữa, để thời gian đem hương vị ngây ngô trên người Giả Bảo Ngọc tẩy sạch, không chừng sẽ trở thành một Đinh Thiên Nhất.

Hạ Hạ quay trở lại nhìn Vương Hi Phượng, Vương Hi Phượng có thói quen thích người như vậy, có lẽ bởi vì chính mình không phải vậy, cho nên càng có xu hướng tìm kiếm kiểu người này. Vương Hi Phượng không thích đọc sách, lại thích kiểu thanh niên đọc sách có văn hoá, là một con Hồ Điệp (bươm bướm) nay đây mai đó, cố tình lại có cảm giác với người dịu dàng trầm tĩnh này.

Giả Bảo Ngọc giống như là người phù hợp nhất cho nàng.

Vương Hi Phượng gọi tiểu soái ca tới tính tiền, ba người kia bận vây quanh tỉ mỉ xem xét thật kỹ Giả Bảo Ngọc, Vương Hi Phượng trả hết tiền nước, bọn họ cũng không phát hiện ra.

Chờ lấy được hóa đơn, Vương Hi Phượng nhét nó xuống dưới đệm ghế ngồi, sau đó không chút khách khí kéo tay Giả Bảo Ngọc, một mạch đi ra ngoài.

Đám người Hạ Hạ mới tiến hành điều tra được một nửa, thì hoảng hồn nhận ra đối diện đã không còn ai. Ba người nhìn ra ngoài cửa sổ, Giả Bảo Ngọc đang bị Vương Hi Phượng nắm cổ tay đi qua ngã tư đường, chiều cao hai người trái lại rất xứng đôi, chỉ là so về khí chất, nói như thế nào cũng có chút không tương xứng.

"Đi thong thả không tiễn." Miêu Tử hướng cửa sổ thủy tinh vẫy tay, cũng không thèm bận tâm hai người kia có thấy hay không.

"Phượng tỷ nghiêm túc thật, chưa từng thấy ánh mắt đó của chị ấy, giống như gà mẹ canh chừng lũ chồn chúng ta, chỉ sợ chúng ta ăn mất con gà con kia." Hạ Hạ cười nói.

"Bảo Ngọc muội muội cũng thật tốt, quả nhiên là dịu dàng như ngọc. Chỉ tiếc là. . ." Tử Di lấy ra tờ hóa đơn, Vương Hi Phượng lần đầu tiên chịu chi tiền, đây cũng tính là kỷ niệm.

"Đáng tiếc cái gì?"

"Đáng tiếc là bên ngoài còn bao lấy một tầng đá tảng." Tử Di cười nói.


"Mình rất lạc quan vào hai người họ." Miêu Tử rút từ trong túi ra một trăm đồng tiền, đặt ở trên bàn: "Tự nhiên mình muốn mời. Cậu đẹp trai, tính tiền."

"Làm màu vừa thôi má, Phượng tỷ trả hết từ đời nào rồi." Tử Di lắc lắc tờ hóa đơn trong tay.

"Chết rồi, Vương Hi Phượng chịu bỏ tiền, đó là điềm báo khủng hoảng tài chính à, mình muốn đem cổ phiếu trong tay vứt hết đi, sáng mai tỉnh dậy, nó so với dầu mỏ còn không đáng tiền." Miêu Tử khó có thể tin việc này là thực. Theo nhận biết của cô từ khi Vương Hi Phượng bắt đầu làm tỷ tỷ, từ trước đến nay chỉ có các cô chi tiền thỉnh Vương Hi Phượng, người ngoài nhìn vào sẽ thấy giống như Vương Hi Phượng chiếm tiện nghi của các cô, mà trên thực tế, các cô lại chiều không biết chán, ai bảo bọn họ không cần tiền, chỉ để ý đến cảm tình.

Giả Bảo Ngọc bị Vương Hi Phượng mang đi, tay Vương Hi Phượng vừa vặn cầm cổ tay của cô, mang cô theo ra bên ngoài.

Lúc đi qua đường cái, Giả Bảo Ngọc hỏi: "Bạn của chị có bị mất hứng không?"

Vương Hi Phượng đem túi nhỏ vắt ở sau lưng, tiêu sái nói: "Mấy người đó... đám muội muội đều biết tính tôi, sao lại tức giận được."

Vương Hi Phượng sau khi cứu người khỏi miệng chồn thì không biết nên đem đi đâu, trước mắt là đường cái người xe như nước, hai người đứng đây cũng không phải là biện pháp hay.

"Chúng ta đây. . ."

"Chúng ta đây. . ."

Hai người cười xấu hổ, Giả Bảo Ngọc nói: "Chúng ta đến thư viện đọc sách đi, có được không?"

Vương Hi Phượng từ sau khi tốt nhiệp trung học sơ cấp, đúng là chưa từng tới thư viện, nàng không thể ngồi yên một chỗ, lại không thích không khí ở nơi đó, có lẽ nó giống như sách vở ngành học, nàng có chút chẳng muốn đi, nhưng nhìn lại mặt Giả Bảo Ngọc, thấy em ấy không muốn đi chỗ khác, nàng liền gật đầu.

May mắn Vương Hi Phượng hôm nay mặc đồ có chút giản dị, dễ dàng lọt vào thư viện, sau đó có thể thấy được thư viện đồ sộ, những người trong lúc nghỉ hè không trở về nhà cùng với những người đã ra ngoài xã hội đều đến nơi đây đọc sách, Giả Bảo Ngọc lên trên lầu tìm một vài cuốn sách chuyên sâu, còn Vương Hi Phượng thì đọc tiểu thuyết hiện đại Trung Quốc.

Theo lời đám người Hạ Hạ, thư viện đại học có không ít tiểu thuyết ngôn tình cùng truyện tranh, nhưng không biết là để ở đâu. Vương Hi Phượng thuận tay tìm một cuốn tiểu thuyết Cổ Long, cũng chỉ có quyển sách này là nàng có thể đọc.

Giả Bảo Ngọc chọn hai cuốn sách, đi đến chỗ hẹn, đã thấy Vương Hi Phượng ngồi đọc sách từ bao giờ, nhìn tư thế chị họ cúi đầu đọc sách, có vài phần uyển chuyển hàm xúc, người nhà họ Giả trong xương cốt đều có hương vị thư hương, Giả Bảo Ngọc nghĩ, có lẽ Vương Hi Phượng cũng là một người đọc sách tốt.

Cô ngồi trước mặt Vương Hi Phượng, Vương Hi Phượng ngẩng đầu, nhìn thấy trong tay Giả Bảo Ngọc là hai quyển sách thật dày, liền nhịn không được nhíu mày.

Nha đầu kia thực sự kiên nhẫn muốn làm loại nghiên cứu này, đây là cần kiên nhẫn cùng nghị lực. Nói không chừng Giả Bảo Ngọc chìm đắm trong đống sách này, sẽ đem cuộc đời của mình cống hiến cho việc nghiên cứu.

Vương Hi Phượng nâng cằm lên, không đọc sách, mà ngược lại đi nghiên cứu nha đầu đối diện.

Giả Bảo Ngọc đắm chìm ở trong sách, ánh mắt của Vương Hi Phượng lại đắm chìm ở trên người cô, coi cô như là gió điều hòa phất qua da thịt, không hề động đậy chút nào, làm cho Vương Hi Phượng không chút kiêng sợ nhìn cô.

Lúc này, chuông điện thoại di động ầm ĩ vang lên. Trong thư viện yên tĩnh lại càng vang dội.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía Vương Hi Phượng và Giả Bảo Ngọc, Vương Hi Phượng không dự đoán được điện thoại di động của mình lại quên tắt chuông, vội vàng chạy vọt ra ngoài hành lang.


Oan gia thật sự là oan gia, sớm không tới muộn không tới, cố tình đúng lúc đó, làm mất mặt Vương Hi Phượng, thù này phải nhớ kỹ một chút. Vương Hi Phượng nhìn dãy số, là số điện thoại của Tử Di, thời điểm nàng nghe điện thoại, giọng nói u ám.

Tử Di không nghe ra sự khó chịu trong giọng nói của Vương Hi Phượng, hỏi nàng buổi tối có tới quán bar không?

Gần đây là giai đoạn trước khi khai giảng học kỳ mới, quán bar làm ăn tốt đẹp ngoài mong đợi, bình thường đều có tứ đại mỹ nữ trấn thủ ở quầy bar, chiêu phong dẫn điệp, ngẫu nhiên tia được có người mang cảnh đẹp ý vui xuất hiện, bát quái một chút thỏa mãn cuộc sống bình thản của chính mình.

Từ sau khi Giả Bảo Ngọc từ trên trời rớt xuống đời Vương Hi Phượng, ba ngày có hai ngày không gặp người, tứ đại mỹ nữ thiếu mất Vương Hi Phượng tươi đẹp nhất, cả quán bar thiếu đi một đạo ánh sáng.

Tử Di vội vã hỏi động thái buổi tối của Vương Hi Phượng, Vương Hi Phượng biết trong lòng em ấy có gì đó.

"Có chuyện gì à?" Vương Hi Phượng hỏi.

"Phượng tỷ không đi, quán bar quạnh quẽ lắm." Tử Di a dua nói.

Vương Hi Phượng tựa vào tường hành lang, một chân hơi cong, giày cao gót để lên tường, một nam sinh đi ngang qua đánh giá nàng, quay đầu nhìn lại thì nam sinh đó đã nhanh chóng bước nhanh đi mất, người trong đại học này cũng quá thanh thuần đi, có lẽ vì thấy có người không giống mình nên cảm thấy tò mò.

Mình cũng từng thực thanh thuần, tính từ dùng để hình dung cô gái trong quá khứ đã đánh trúng sự chú ý của nàng, Vương Hi Phượng cười nói: "Sao trước đây không thấy mấy đứa quan tâm đến tỷ tỷ có đi hay không nhỉ? Hiện tại lại sợ hãi tỷ tỷ không đến, có phải hay không có việc gì. . ."

"Không có."

"Em nói không thì khẳng định là có. Tỷ tỷ càng không thể đi."

"Làm sao bây giờ? Phượng tỷ nói chị ấy không đi." Tử Di nhỏ giọng nói với người bên cạnh. Vương Hi Phượng đang nghe điện thoại, trợn trắng mắt.

Điện thoại bị người đoạt mất, Miêu Tử nhiệt tình nói: "Phượng tỷ, nghe em nói này. Tử Di thật khờ, nói chuyện không rõ ràng, quán bar đêm nay có người đặt làm tiệc sinh nhật, muốn chị lại đây trấn thủ."

"Người nào chi mạnh tay vậy?"

"Là bạn của Tử Di, hơn nữa còn giống như là chúc mừng thành lập gia tộc, họ làm chung luôn, mấy người bọn em đều đến, muốn chị lại đây cùng."

"Thu được bao nhiêu tiền?" Vương Hi Phượng chỉ quan tâm đến chuyện này.

"Chuyện đó à. . . bạn tốt của Tử Di, cho nên ý tứ thu một chút phí tổn thôi." Tiếng của Miêu Tử nhỏ dần nhỏ dần...

Vương Hi Phượng cũng không phải là người trách móc nặng nề, thuận miệng hỏi xong thì thôi, nói buổi tối sẽ qua được, Tử Di còn hỏi đi hỏi lại đến hai lần là nàng nhất định phải tới.

Trong cái đầu nhỏ kia của Tử Di không biết đang có ý tưởng gì, là ngại nàng chưa đủ bận rộn có phải không, chỉ cấp cho nàng thêm phiền. Vương Hi Phượng thở dài.

Nàng trở về vị trí ban đầu, Giả Bảo Ngọc cũng không ngẩng đầu lên, có lẽ đợi đến lúc em ấy ngẩng đầu lên được, Vương Hi Phượng sẽ thấy một Giả Bảo Ngọc của 100 năm sau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương