Phạm Đồng Đồng mặt mũi lộ vẻ khó khăn, lúc nói chuyện ngập ngừng ấp úng.

Điển hình cho cái trạng thái trong lòng có quỷ không muốn để người khác nhìn ra nhưng biểu hiện lại cứ lồ lộ như vậy.

May mắn là Thư Tiệp trước hết để không tốn công lao động trẻ em bưng cà phê chạy lại, nàng đã tự bưng cho mình một ly cà phê lại đây, lưng dựa vào ghế tựa. Thời tiết cuối tháng năm, trời chiều vẫn còn chưa bắt đầu khô nóng, nàng chậm rãi bỏ đường vào cà phê, cùng cô ấy ngồi đối diện, đợi cô ấy hết đấu tranh nội tâm sẽ tự động nói ra.

Thư Tiệp không có ý định lên tiếng trước, vì có đôi khi, đòn đánh phủ đầu thường quá mức cường thế.

Đĩa nhạc CD mới mua đặt ở trong PC, chậm rãi cất lên câu hát:

Please, come and find me, my love

I m ready now, to come home

Please, come and find me, my love

Let s leave this place, let s leave no trace

Can you hear me, my love,

I m shouting in the wind,

Can you hear me

. . .

Phạm Đồng Đồng thở ra một hơi, giải phòng toàn bộ đám khí ở trong bụng ra, thở ra rồi, nói chuyện cũng lưu loát đi nhiều.

"Thư Tiệp. . ." Phạm Đồng Đồng gọi tên Thư Tiệp, chấm chấm chấm, lượng khí thở ra là không đủ, dũng khí thu vào chỉ đủ để cô nói hai từ này, còn lại thì vẫn là loại ánh mắt yếu ớt nhìn Thư Tiệp.

Thư Tiệp uống xong ly cà phê, đặt cái ly xuống bàn, cái ly còn chưa đụng tới mặt bàn, nửa chừng bị người chặn lại, Phạm Đồng Đồng nâng bình cà phê lên, nói để tớ giúp cậu pha thêm cà phê.

Thư Tiệp nhìn bóng lưng cô ấy gấp rút rời đi, thậm chí nàng không thể nói rõ một câu không cần thiết.

Phạm Đồng Đồng thực sự rất gấp, nhưng vẫn chẳng thể thu đủ dũng khí để nói ra miệng.


Khi cô pha cà phê, nước nóng văng phải tay khiến cho cô tỉnh ngộ. Cô một mạch đi về phía Thư Tiệp kia, tư thế có thể nói là hiên ngang thấy chết không sờn.

Đối với lần này, Thư Tiệp nói rõ: "Sáng nay, tớ đã uống hai ly cà phê rồi."

Phạm Đồng Đồng nhìn ly cà phê dư thừa trong tay, không thể đưa cho Thư Tiệp uống thêm được nữa, cô dứt khoát tự mình nâng ly lên uống.

Thư Tiệp nói: "Cái ly đó là của tớ."

"Chúng ta ai cùng ai. . ."

"Chúng ta ai cùng ai?" Thư Tiệp biết rõ còn cố hỏi.

Phạm Đồng Đồng mặt đỏ bừng, trên ly cà phê của Thư Tiệp có ký hiệu màu hồng nhạt, nếu Phạm Đồng Đồng uống ly cà phê kia sẽ tính là dùng loạn đồ của Thư Tiệp.

Thư Tiệp không nhịn được bật cười, ở dưới bàn, chân của Thư Tiệp đã bị Phạm Đồng Đồng nhẹ nhàng đá vài cái. Thư Tiệp dùng sức đá trở về.

Chân Phạm Đồng Đồng giống như đụng phải chân bàn, thốn đến tận xương.

"Nói đi." Thư Tiệp cho cô ấy một cơ hội cuối cùng.

Tầm mắt Phạm Đồng Đồng rơi xuống vết son môi ở trên miệng cốc cà phê, chỉ có không đối diện với Thư Tiệp, cô mới không bị áp lực lớn đè nặng, cô nói: "Trưa nay tớ phải về nhà."

"Thì sao?" Thư Tiệp nói.

"Tớ cũng mua cho cậu một vé." Phạm Đồng Đồng nói được ra câu này hẳn cũng đã phải ôm theo cả một bầu trời dũng khí, khóe mắt liếc trộm qua, khuôn mặt Thư Tiệp vẫn bình thường, không giống như sẽ nổi giận một ngụm cắn chết Phạm Đồng Đồng.

Cũng không phải Phạm Đồng Đồng hi vọng Thư Tiệp sẽ bộc lộ ra vẻ mặt như thế, nhưng hiện tại Thư Tiệp bình tĩnh thì lại cứ có gì đó sai sai.

"Chúng ta cùng nhau về nhà nhé." Cái cổ cao gầy của Phạm Đồng Đồng thu lại còn nửa thanh.

Thư Tiệp không nói gì cả, chỉ nháy mắt ba cái.

"Dì nói là nhớ cậu lắm đấy." Giờ tới lượt thay đổi chân, nàng đem chân trái đặt lên trên chân phải.

"Nói xong chưa?" Thư Tiệp hỏi.

Phạm Đồng Đồng gật đầu.

"Đi cọ phòng tắm đi."

"Thế thôi à?"


"Nếu cậu còn muốn đi cọ thêm cả nhà bếp, tớ cũng không cản đâu."

"Rồi rồi, tớ đi, tớ đi đây." Phạm Đồng Đồng giống như phạm nhân nhận được tin đại xá toàn quốc, từ trong nhà giam đi ra ngoài hoa tay múa chân sung sướng, một đường nhảy chân sáo bước đi.

Lúc sau, khi cô ấy đã rời đi hẳn rồi, sắc mặt Thư Tiệp tối lại.

Thư Tiệp đã sớm biết khả năng biểu đạt của Thùng cơm có hạn, Phạm Đồng Đồng nghĩ rằng việc cô ấy lén lút làm thì trừ bỏ cô ấy ra sẽ chẳng ai biết được, nhưng ai lại hâm đến độ gắn luôn cái vé đó ở trên tường, xoay người một cái là có thể nhìn thấy được, sau đó nàng chỉ việc tiếp tục suy đoán là có thể luận ra ngay được chủ ý của cô ấy.

Thư Tiệp thở dài, đưa tay cầm lên ly cà phê, cà phê đã nguội rồi, uống vào vị đắng đắng chua sót không chịu nổi. Thư Tiệp nhíu mày, cái đồ Thùng cơm lại quên thêm đường rồi.

Đến giờ cơm trưa, Phạm Đồng Đồng muốn hỏi Thư Tiệp định sẽ như thế nào, cô muốn biết tính toán của Thư Tiệp, là đi hay vẫn là ở.

Nếu Thư Tiệp lựa chọn không quay về, Phạm Đồng Đồng đơn giản là một mình trở về nhà, chỉ là cô luyến tiếc Thư Tiệp, nếu Thư Tiệp lựa chọn trở về, như vậy là tốt nhất, điều đó cũng nói lên rằng nàng đã nghĩ thông suốt, đã có thể đối mặt với sự thật, đối mặt với dì.

Thư Tiệp vẫn không tỏ thái độ gì.

Nàng hôm nay vẫn như mọi ngày, ngồi trước bàn máy tính, lạch cạch đánh chữ, hoặc là cất giọng, giải thích một chuyện gì đó, còn lại Phạm Đồng Đồng đang ở trong phòng tắm, chà chà cái bồn tắm lớn, chà chà đến cơ hồ chói lọi.

Phạm Đồng Đồng luôn muốn hỏi Thư Tiệp, nhưng lại không mở miệng được, lúc đó Thư Tiệp không tức giận đối với cô đã là một chuyện cực kỳ may mắn rồi.

Thế nên bữa cơm trưa này, Phạm Đồng Đồng ăn vô cùng khó chịu, mặt mày nhăn nhó vô cùng. Thư Tiệp buông bát, lần đầu tiên ăn được nửa bát nàng nói ra một chủ đề nghiêm túc.

"Cậu ăn nhanh lên, ăn xong rồi đi ngủ trưa."

"Ừm. Còn chuyện kia. . ."

"Hai giờ chiều là phải đến trạm xe lửa rồi phải không? Đến lúc đó đến muộn thì phải làm sao bây giờ?"

"À phải." Phạm Đồng Đồng nuốt cơm xuống, cũng nuốt luôn lời vừa tới miệng.

Vậy là Thư Tiệp không về.

Chờ cơm nước xong, Phạm Đồng Đồng gọi điện thoại cho dì, dì giống như luôn chực chờ ở bên điện thoại, điện thoại vừa reo một tiếng, bà lập tức nhấc máy.

"Đồng Đồng à, bé có trở về không?"

"Dì. . ." Ngón tay Phạm Đồng Đồng ở trên tường vẽ vài vòng, cái tin tức khiến cho người ta thất vọng, cô không thể nói ra được.


"Ừ, con bé không trở lại cũng tốt, công tác bận rộn như vậy. . ." Dì lại vì cô giải vây, điều đó càng khiến Phạm Đồng Đồng tức giận, bận cái gì chứ, nàng từ chức rồi vẫn chưa kiếm việc lại, vẫn còn đang thời kỳ ở nhà, kỳ nghỉ này cũng khó có dịp Phạm Đồng Đồng mình cũng rảnh rỗi, về nhà một chuyến cũng không chịu.

"Con nói với con bé, không cần phải cố gắng quá, là con gái, chung quy vẫn phải lập gia đình, leo cao quá, người muốn theo đuổi sẽ chạy mất, con gái dì xinh đẹp như vậy, trở thành gái ế thì biết phải làm sao bây giờ?" Dì nói một đoạn, khiến cho Phạm Đồng Đồng cảm thấy lòng chua xót, lau đi nước mắt, quay đầu lại nhìn Thư Tiệp an vị ở bàn trà bên người cô, nghiêng tai nghe âm thanh phát ra từ trong tai nghe.

"Đồng Đồng, con nhớ nói với bé."

"Dạ." Phạm Đồng Đồng ngoan ngoãn trả lời, cúp điện thoại, Thư Tiệp lập tức cười lạnh nói: "Nói gì! Tớ nghe đây."

"Không, tớ không có chuyện gì để nói." Phạm Đồng Đồng cúi đầu.

"Tớ chưa từng nói là sẽ không về." Thư Tiệp nói, Phạm Đồng Đồng mở to mắt kinh ngạc, tay lập tức đem vé xe để dưới máy điện thoại rút ra.

Trên chiếc vé đề hai giờ chiều, từ Hàng Châu về đến Trữ Ba, tới lúc về đến nhà cũng đã là năm sáu giờ chiều, một ngày đã trôi qua rồi.

Tờ giấy chữ nhật mầu hồng quen thuộc, hằng năm Thư Tiệp đều mua một tấm vé, thường là do nàng nhất thời xúc động, bỏ chạy đến nhà ga mua một tấm vé, nhưng rồi lại chần chừ không chịu đi.

Có lẽ là vì sợ, nàng vừa nghĩ tới những chuyện đã qua, liền không muốn đi đối mặt.

Dần dà, miệng vết thương bắt đầu thối rữa, trong bóng đêm càng cảm thấy đáng sợ.

"Thư Tiệp, chúng ta cùng nhau về nhà gặp ba mẹ." Phạm Đồng Đồng cười nói.

"Ừm, ngủ trưa đi." Thư Tiệp đặt tấm vé xe lại chỗ cũ, bên dưới cái điện thoại, Phạm Đồng Đồng kéo cổ tay của nàng, cùng nhau hướng đến cái giường bên cạnh.

"Chừng nào thì cậu mới có thể đem cái giường này hủy đi?" Thư Tiệp nói.

"Không cần đâu, tớ cảm thấy cái giường này đặt ở đây là được rồi. Vừa rộng rãi lại còn sáng sủa."

"Đi chết đi. Lười thì cứ nói thẳng là lười, tìm nhiều cớ như vậy để làm gì."

"Không phải mà." Phạm Đồng Đồng cam đoan.

"Đợi chúng ta trở về từ Trữ Ba, cậu đi hủy ngay cái giường này cho tớ, chuyển vào bên trong đi, ngủ ở chỗ này, buổi sáng tớ thức dậy có cảm giác giống như đang nằm trên đường cái."

"Là do Thư Tiệp khuyết thiếu cảm giác an toàn thôi."

"Đồ thần kinh."

Bịch. . . Có một vật thể nặng 50kg rớt xuống đất.

"Thư Tiệp, cậu có cần đá tớ xuống giường như vậy không. Mông đau chết đi được."

"Vậy cậu có bò lên nữa không."

"Rõ."

Trước lúc khởi hành, Thư Tiệp mới phát hiện Phạm Đồng Đồng rất có năng lực bức vua thoái vị, quần áo, đồ trang điểm, cùng với vật dụng hằng ngày của nàng đều bị Phạm Đồng Đồng bỏ hết vào trong túi du lịch, nếu như mình nói một chữ không, Phạm Đồng Đồng liền lôi cái túi du lịch kia đi đến thẳng Trữ Ba, bỏ lại nàng ở Hàng Châu, chỉ còn chăn nệm cùng nước lọc.


Thư Tiệp đối với người này cạn lời tới cực điểm.

Phạm Đồng Đồng lôi kéo chiếc túi du lịch thật lớn, Thư Tiệp chỉ việc cầm theo chiếc laptop của nàng.

Đóng cửa nhà, trong lòng khó tránh sinh ra cảm xúc lưu luyến, Thư Tiệp ổn định tâm tình, cố gắng không nghĩ đến nỗi sợ kia nữa, trong thâm tâm tự nói với bản thân, đây là một chuyến du lịch, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Chỉ là, cái cảm xúc sợ hãi này, đã và đang quanh quẩn trong lòng nàng thật lâu không chịu tiêu tan.

Căn nhà cách vách giống như đã đổi chủ, cậu thanh niên Chu Triết Nam vừa mới cầm được tấm văn bằng đại học liền bị đá ra ngoài xã hội đã muốn dọn đi rồi, ở ngoài cửa Phạm Đồng Đồng được tận mắt chứng kiến tinh thần bất khuất của một thanh niên otaku kiên trì bền bỉ trong suốt 4 năm liền.

Có ba thanh niên rắn chắc, không ngừng vận chuyển từ trên xuống dưới thùng giấy các tông. Bên trong chính là sách vở, tạp chí, manga, bài vẽ thiết kế, figure, poster game, cùng hai cái máy tính.

Đi lên, Chu Triết Nam đem một rương manga đưa cho Phạm Đồng Đồng, nói là để làm kỷ niệm, nói xong balo đeo lưng, tráng sĩ ra đi không quay đầu lại. Thư Tiệp ở bên cạnh, cậu cũng không liếc nhìn một cái.

Phần về cái rương kia, Phạm Đồng Đồng tỉ mỉ ẩn núp đi, cẩn thận xem xét mới phát hiện đó là cả một bầu trời báu vật, thậm chí còn có cả hàng nguyên bản tiếng Nhật.

Hiện tại, poster game trên cánh cửa kia đã bị xé xuống, thiếu nữ tộc elf 3D đã bỏ về thiên giới, trên cánh cửa chỉ còn lưu lại một ít dấu vết hình chữ nhật minh chứng cho việc nơi này đã từng là nơi lưu trú của một nam sinh viên.

"Sau này không biết ai sẽ đến ở nhỉ?" Phạm Đồng Đồng hỏi Thư Tiệp.

Thư Tiệp lắc đầu, nói: "Tạm thời còn chưa biết, có lẽ sẽ là một tân sinh viên mới nhập học năm nay."

"Thật nhanh. Lại thêm một mùa tân sinh."

Trên xe lửa, Phạm Đồng Đồng bắt đầu mệt chỉ muốn ngủ, cô dựa vào bả vai Thư Tiệp, chìm vào trong giấc ngủ.

Thư Tiệp nghe tiếng mắt xích xe lửa ma sát, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc này, xe lửa đang lướt qua một cánh đồng ruộng xanh biếc, nàng nhớ lại cảnh vật năm đó lại là một hồi tuyết lớn.

Bên ngoài không gian rộng lớn màu trắng xoá, nàng đơn độc đi đến Hàng Châu, lúc đó chẳng nghĩ mình đặt chân lên mảnh đất này rồi sẽ không rời đi nữa.

Nàng đi rất vội vàng, thậm chí còn không nói lời tạm biệt với người xung quanh.

Nàng vốn cho là chính mình rời đi, đối với người khác đơn giản cũng chỉ là một người bước qua cuộc đời họ, không nghĩ tới Phạm Đồng Đồng lại đợi nàng lâu đến như vậy.

Xe lửa đi tới trạm Thượng Ngu, chậm rãi dừng lại, người ngồi phía ngoài đã lục tục xuống xe, Thư Tiệp kéo Phạm Đồng Đồng lại, để cô ấy dựa vào đùi mình.

Phạm Đồng Đồng gối lên đùi nàng, Thư Tiệp nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve mái tóc của cô ấy, chuyện cũ như nước chảy, vốn vẫn luôn tích tụ trong trí nhớ, bị nàng ngăn cách cẩn thận, nhưng bởi vì có thêm một cô người yêu đột nhiên xuất hiện, mà bắt đầu trào ra.




---

*Hẳn là càng về cuối 2 thím càng dễ thương *chấm khăn*, mà chương sau con rể leo ban công vào phòng vợ nhóe :)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương