Bhtt Tục Mệnh
55: Sao Bởi Vì Lòng Tham Không Đáy


Trong đầu Tiểu Phù cũng như có trống nhỏ đánh vang, nhìn nhìn xung quanh, giật mạnh tay áo Không Thanh, run rẩy nói: "Cô nương có phải bị lão gia dọa choáng váng rồi không, kêu sai tên?"
Không Thanh cũng sửng sốt một lúc, đẩy tay nàng ra bình tĩnh nói: "Kêu sai rồi, ngươi nhanh chóng thu dọn bọc hành lý đi, cô nương chờ đó."
Tiểu Phù hạ thấp giọng hỏi: "Ngươi không cảm thấy hôm nay cô nương có chút dọa người sao?"
Không Thanh liếc nàng một cái, ung dung mà nói: "Ngươi không cảm thấy cái phủ này dọa người, ngược lại cảm thấy cô nương nhà mình dọa người.

Thân thể Đại cô nương yếu ớt, vào thời gian trước không phải còn bị mộng du sao? Bây giờ sợ là lại bị yểm."
Tiểu Phù bị đẩy tay ra, vội vàng kéo lại lần nữa, hàm răng run run lên, "Nhưng, nhưng bộ dáng cô nương không giống bị yểm."
Từ trước đến nay Không Thanh đều không hay cười, luôn nghiêm mặt làm việc, khiến người khác quên mất nàng ấy chỉ mới qua mười sáu, cùng tuổi với Tiểu Phù.

Nàng ấy lắc đầu, ánh mắt thật trầm ổn, "Có gì mà phải sợ, nếu gặp quỷ thì gặp thôi, còn có thể làm người ta sợ hãi hơn lão gia hay không?"
Tiểu Phù nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có đạo lý, ở trong Dung phủ này, Dung Trường Đình còn đáng sợ hơn cả quỷ quái.
Nàng lại thò đầu ra bên ngoài dò xét một chút, nhìn thấy Dung Trường Đình nằm bò trên mặt đất, không biết sao lại té ngã, trông hắn thật dữ tợn, giống hệt lệ quỷ.
Tiểu Phù sợ run cả người, nhanh chóng thu dọn bọc hành lý.
Trong phòng, Bạch Liễu cũng đang luống cuống tay chân mà thu dọn, một câu cũng không nói, đầu lại cúi thấp sắp chạm vào ngực, hai mắt chẳng dám nâng lên.
Tiểu Phù thấy Không Thanh cứng đầu cứng cổ, muốn nói chuyện với Bạch Liễu vài câu, tuy bình thường nàng và Bạch Liễu không thích nhau, nhưng hiện tại cùng chung hoạn nạn, trò chuyện một chút cũng có thể.
Nàng nghĩ thầm tính tình Bạch Liễu khá hoạt bát, có lẽ sẽ không sợ, vì thế bước đi qua, lúc này mới thấy trên mặt Bạch Liễu đều là nước mắt, cánh mũi còn hơi mấp máy, nhẹ nhàng hít hít cái mũi.
Bạch Liễu chưa ngẩng đầu lên, ở nơi nàng ấy không nhìn thấy, quỷ lột da đang đứng bất động nhìn nàng ấy.
Tiểu Phù kinh ngạc, "Ngươi bị dọa khóc sao?"
Bạch Liễu đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt hồng hồng trừng nàng: "Ngươi đang nói bậy bạ cái gì, ta chỉ là mới vừa đi rửa mặt cho tỉnh táo thôi."
"Vậy......!Vậy ngươi tỉnh táo chưa." Tiểu Phù hỏi.
Bạch Liễu cúi đầu, khẽ hừ một tiếng, dường như không muốn để ý đến nàng, trong lòng lại suy nghĩ, tỉnh táo cái gì chứ, nàng sắp bị dọa xỉu rồi.
Ngoài phòng, Dung Trường Đình nằm trên mặt đất, nửa tấc cũng bò không ra, quỷ khí âm u trói chặt hai chân của hắn.

Thấy Dung Ly sắp đi, khàn giọng hô to: "Đan Tuyền, Đan Tuyền ——"
Dung Ly dừng bước chân, quay đầu lại hỏi: "Ngươi gọi ta là gì?"
Nàng hơi tạm dừng, không mặn không nhạt nói tiếp: "Cha, tuy thân thể Ly nhi yếu ớt, nhưng đầu óc vẫn rất tốt."
Dung Trường Đình lại như không nghe rõ nàng đang nói gì, đôi tay múa may, giọng nói sắp bị xé toạc, "Đan Tuyền ——"
Dung Ly không thèm liếc hắn một cái, đi đến đẩy cửa phòng Tự Chiêu, nào ngờ bên trong bị cài then cửa, căn bản không thể đẩy được.img
Hoa Túc đứng bên cạnh, giơ tay lên gõ một cái, người bình thường không thấy nàng ấy gõ cửa, chỉ nghe vang lên một tiếng đốc.
Đây thật sự là quỷ gõ cửa.
Hoa Túc mới vừa gõ cửa, quỷ khí ở giữa năm ngón tay chậm rãi bay ra chui vào khe cửa, từ từ đẩy then cài ra.
Phía sau, tiếng then cài chầm chậm vang lên, cực kỳ thong thả như đang mài rìu.
Hoa Túc thu tay lại, ngón trỏ thon dài ngoắc một cái, nhè nhẹ từng đợt từng đợt sương đen từ khe cửa chui ra ngoài, trở về trong tay nàng ấy.
Then cài bị mở, trong phòng lại không hề có tiếng động.

Dung Ly giơ tay mở cửa ra, lần này dễ dàng đẩy được, trong phòng quả thật đang châm đèn.

Nàng cất bước tiến vào ngưỡng cửa, nhìn chung quanh một vòng, bên cạnh bàn không có ai, chăn đệm trên giường lộn xộn, trong phòng chẳng có một bóng người.
Hoa Túc đi theo vào phòng, chỉ liếc mắt một cái liền nói: "Ở trong ngăn tủ."
Căn phòng to như vậy, thứ có thể giấu được người chính là tủ gỗ hoàng dương cao tầm nửa cơ thể dựa vào tường ở phía đông kia.

Dung Ly đi qua, nhẹ nhàng mở ngăn tủ ra, rũ mắt liền thấy người đang ngồi xổm bên trong.
Mặt mày xinh đẹp quyến rũ, đúng là Tự Chiêu.
Tự Chiêu ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt đỏ bừng trừng to, hai tay che miệng, sợ phát ra âm thanh.
Nhưng cho dù nàng ta đã che miệng kín mít, vẫn bị phát hiện.
Dung Ly cười khẽ, nụ cười cực kỳ uể oải, ốm yếu, mấy năm nay khi nàng mỉm cười luôn là như vậy, đều không phải thiệt tình muốn cười, chỉ là cảm thấy cong khóe miệng lên một chút, mới giống người sống hơn.
Tự Chiêu bị dọa, cái ót đột nhiên đập vào ngăn tủ, bùm một tiếng, nhưng nàng ta vẫn không dám lên tiếng, hơi thở lại càng lúc càng nhanh.
Kiếp trước Dung Ly suy nghĩ rất lâu, vẫn chưa nghĩ được rõ ràng, vì sao Dung Trường Đình đối xử với nàng như vậy, cũng không biết Dung Trường Đình có tư tưởng kỳ lạ đó từ đâu, cảm thấy nàng là Đan Tuyền chuyển thế, hiện giờ sống lại một lần mới biết, ngọn nguồn chính là ở chỗ này.
Tuy Tự Chiêu trốn trong phòng khá lâu, ngăn tủ đóng kín mít, cửa sổ cũng khép chặt vô cùng, nhưng không có khả năng không nghe thấy âm thanh bên ngoài, nàng ta ắt hẳn có thể nghe được những lời gào rống của Dung Trường Đình.
"Tại sao ngươi không đi?" Dung Ly đột nhiên hỏi.
Tay Tự Chiêu vẫn bịt miệng, nếu là trước kia, nàng ta nhất định sẽ không sợ nha đầu thân thể yếu ớt này, nhưng hiện giờ nàng ta không rõ, nàng ta không biết Đại cô nương Dung gia trước mặt có phải là người ban đầu hay không.
Dung Trường Đình còn ở ngoài phòng khàn khàn kêu to, kêu đến tê tâm liệt phế.
Tự Chiêu nghe một tiếng liền run lên một chút, nàng ta không biết Dung Trường Đình ở bên ngoài gặp phải cái gì, nhưng chắc chắn đã bị giữ lại, bằng không vì sao chỉ kêu gào mà không tới gần một bước?
Dung Trường Đình đang vào độ tuổi tráng niên, lại thường xuyên ở bên ngoài áp tải, thân thể khỏe mạnh hơn người bình thường rất nhiều, mấy hộ viện trong phủ cũng không thể ngăn được, càng miễn bàn hắn chính là chủ của Dung gia, hộ viện sao dám cản hắn.
Vậy ai là người cản hắn? Nếu không phải người, thì......!Chỉ có thể là quỷ.
Con ngươi Tự Chiêu run rẩy dữ dội, nhìn Đại cô nương Dung gia đứng phía trước, như mắc một trăm cây kim trong cổ họng, nói không ra lời.

Trong ngăn tủ quá tối, cho nên biểu hiện trên mặt nàng cũng trở nên mờ ám không rõ.
Dung Ly lui sau một bước, không sợ Tứ phu nhân xoay người bỏ chạy, duỗi tay cầm lấy giá đèn trên bàn.
Giá đèn bằng đồng rất nặng, suýt nữa nàng không nâng cổ tay lên nổi.
Hoa Túc nhìn nàng cố hết sức, lại chưa vội ra tay giúp, qua một lúc mới miễn cưỡng vươn tay tới bưng giá đèn cho nàng.
Dung Ly lại đi tới trước tủ gỗ hoàng dương, dựa vào ánh sáng ảm đạm thấy rõ vẻ sợ hãi trên mặt Tự Chiêu, "Tứ nương, ra ngoài nói chuyện chứ?"
Tự Chiêu vừa nghe thấy hai tiếng "Tứ nương", trong lòng liền phát hoảng, càng rúc sâu vào trong ngăn tủ, nhưng lưng nàng ta đã đụng lên ngăn tủ, còn có thể trốn đến chỗ nào?
Dung Ly đành phải thôi, không mời nàng ta ra ngoài nữa, mí mắt uể oải rũ xuống, mặt mày lộ ra vài phần mệt mỏi, "Lúc trước ngươi nói với Dung Trường Đình thế nào, sao khiến cho hắn thật sự tin ta là Đan Tuyền chuyển sinh."
Lời này như một tia sấm sét giáng xuống làm khuôn mặt Tự Chiêu cứng đờ, nàng ta nín thở thật lâu, thiếu chút nữa tắt thở, đột nhiên hơi buông bàn tay che trên miệng ra, hít sâu một hơi.
"Tứ nương, thân thể Ly nhi yếu đuối, đứng lâu sẽ choáng váng đầu, một khi choáng lên, sẽ không thể cười nổi." Dung Ly nhẹ nhàng nói.
Tự Chiêu vẫn không nói lời nào, cứng rắn trừng mắt với nàng.
Dung Ly cười nhạt, duỗi tay vỗ vỗ vai Tự Chiêu, "Đều là người một nhà, Tứ nương cần gì phải trốn ở trong ngăn tủ, như thế......!Cũng quá khách khí."
Tự Chiêu bị nàng chụp vai, bỗng dưng rùng mình một cái.

"Người một nhà không nói lời khách khí, tứ nương có chuyện gì gạt ta, không thể nói rõ ra được sao, làm Ly nhi phải đoán." Dung Ly ho nhẹ vài tiếng, khụ đến gò má lại ửng hồng.
Từng câu nghe thật khiêm nhường khéo léo, nhưng lại có thể so với sóng to gió lớn, ào ào đập vào lòng Tự Chiêu.
"Tứ nương, ngươi nói một câu đi, trước kia lúc ngươi ở trước mặt cha, thật sự rất biết ăn nói." Dung Ly nói lời thâm thúy.
Hoa Túc bất chợt lên tiếng, "Biết ăn nói đến tột cùng là ai?"
Sắc mặt Dung Ly không đổi.
Tự Chiêu dứt khoát buông tay che miệng xuống, ngược lại trừng mắt bịt hai lỗ tai, không muốn nghe Dung Ly nói chuyện.

Miệng nàng ta há to, như con cá khát nước.
"Tứ Nương, từ trước đến nay Ly nhi đều kính trọng ngươi, cũng không dám mạo phạm, ngươi nói một lời, Ly nhi liền để ngươi đi." Dung Ly vốn muốn dụ Tứ phu nhân mở miệng, bản thân đã nói một lúc lâu, giọng cũng hơi khàn đi, âm thanh nhỏ nhỏ nhẹ nhẹ, hơi thở muốn đứt mà không đứt được.
Dung Trường Đình ở ngoài phòng kêu: "Đan Tuyền, Đan Tuyền, nàng đã trở về trả thù, vì sao không nhìn ta nhiều hơn?"
Lời này vừa dứt, Tự Chiêu giống như sụp đổ, thình lình xông tới người trước mặt.
Dung Ly vội vàng ngửa người ra, một bàn tay lạnh băng nắm cánh tay của nàng, kéo nàng qua một bên, vừa lúc tránh khỏi Tứ phu nhân đang lảo đảo chui ra khỏi ngăn tủ.
Tự Chiêu chạy ra ngoài, mới vừa chạy tới cửa liền thấy Dung Trường Đình nằm dưới đất giãy giụa, nàng ta liền khựng lại, bị dọa đến suýt mất hồn.
Quả thực có quỷ, bằng không vì sao Dung Trường Đình nằm bò trên mặt đất và không thể di chuyển được một bước!
Gió trong viện lúc này mạnh hơn ngày thường, bùn đất dưới gốc cây bay lên khắp nơi.
Dung Trường Đình bấu chặt mười ngón tay xuống đất, hai cánh tay vùng vẫy liên tục, mười đầu ngón tay đều đã chảy máu tươi, nhưng vẫn không thể bò tới nửa tấc.
Tự Chiêu nhìn thấy rõ ràng, đất ở bên hai chân Dung Trường Đình bị đẩy ra một chút, hình dáng bị đẩy ra kia, cực kỳ giống......!Một đôi tay.
Trên hai chân Dung Trường Đình không có dây thừng, cũng chẳng có xích sắt, là quỷ, là một bàn tay quỷ bắt lấy hắn!
Tự Chiêu sợ hãi run rẩy, bờ vai co chặt, hai cái đùi đã mềm nhũn không còn một chút sức lực.
Dung Ly từ trong phòng đi ra, nhẹ nhàng ho khan, hơi thở yếu ớt, "Thân thể Ly nhi rất yếu, ở trong phòng nói chuyện vẫn tốt hơn, sao tứ nương chạy ra bên ngoài, gió lạnh thổi tới, Ly nhi sợ sẽ bị nhiễm lạnh sinh bệnh."
Tự Chiêu đã không thể bước đi, lồng ngực phập phồng liên tục, tròng mắt cũng chưa xoay chuyển, trông như một người đần độn.
Ánh mắt Hoa Túc lạnh lùng, chưa để Tứ phu nhân này vào trong mắt, cười nhạt một tiếng, "Còn nói? Không khát sao."
Dung Ly cảm thấy hơi khát, nhưng hiện tại không rảnh rỗi để uống nước.
Dung Trường Đình vẫn còn vùng vẫy, bùn đất trải rộng dưới cơ thể đều là máu, cổ tay áo của hắn cũng bị dính đỏ một mảnh, cả người dơ bẩn chật vật.
Dung Ly rũ mắt, đôi môi tái nhợt lúc đóng lúc mở, trong lời nói mang theo vài phần oán trách, "Bọn họ ai cũng không chịu nói chuyện rõ ràng với ta."
Không phải "Các ngươi", mà là "Bọn họ", cho nên lời này nhất định không phải nói với hai người đang sống sờ sờ trong viện kia.
Hoa Túc im lặng không lên tiếng, dứt khoát không nhúng tay vào, nàng ấy muốn nhìn xem, nha đầu Dung Ly ốm yếu này có thể làm đến tình trạng gì.
Nhưng Dung Ly vẫn cứ đứng bất động, có lẽ đêm nay hứng gió lạnh lâu rồi, ho đến mệt mỏi, chỉ điềm tĩnh từ tốn cầm khăn lên che trước môi.
Từng tiếng ho khan, như từng tiếng chuông vang, chấn động khiến lòng Dung Trường Đình cùng Tự Chiêu không nhịn được run rẩy.
Da trên mười đầu ngón tay của Dung Trường Đình đều bị ma sát đến rách nát, còn cọ da thịt xuống mặt đất, gần sắp lộ ra xương cốt.

Giọng nói của hắn đã khàn đi, như mài giũa trên hạt sắt, thật sự khó nghe, "Đan Tuyền, nàng quả thực đã trở lại có phải không?"

Đã sợ đến mức này, còn không quên Đan Tuyền, không phải si ngốc, mà là điên rồi.
Nghe tiếng "Đan Tuyền" này, hai mắt Tự Chiêu trắng dã, đông một tiếng ngã xuống đất.
Dung Ly không đứng nổi, vén làn váy lên ngồi trên thềm đá thấp ngoài phòng, nhìn chằm chằm vào Tự Chiêu, duỗi tay tới dò xét hơi thở của nàng ta.
Lúc này Hoa Túc mới cúi đầu liếc mắt nhìn mỹ phụ này một cái, trong ánh mắt không có gợn sóng, "Mong nàng ta chết như vậy?"
Dung Ly lắc đầu, tiếng nói nhẹ tựa nỉ non, "Sao có thể để bọn họ chết dễ dàng như vậy được."
Hoa Túc suy nghĩ một lúc, giơ tay chém ra một sợi quỷ khí, quỷ khí lao thẳng tới mặt Tự Chiêu, giống hệt một tấm lụa đen che miệng mũi của nàng ta lại, như muốn bịt nàng ta đến chết.
Dung Ly thoáng sửng sốt, đâu dự đoán được Hoa Túc bỗng dưng ra tay, vội vàng ngước mắt lên.
Tự Chiêu bị bịt miệng mũi, suýt nữa không thể hít thở, khóe mắt trừng to muốn nứt ra, khuôn mặt đỏ rực.
Lụa đen che miệng mũi của nàng ta đột nhiên buông ra, uyển chuyển nhẹ nhàng cuốn trở về lòng bàn tay Hoa Túc.
Tự Chiêu thở phì phò, chầm chậm xoay chuyển con ngươi cứng đờ, thình lình nhìn thấy Đại cô nương ngồi ngay bên cạnh.
"Tứ nương, trên mặt đất lạnh, muốn ngủ cũng nên về phòng mà ngủ." Dung Ly nhìn nàng ta nói.
Tự Chiêu đổ mồ hôi lạnh, như thấy ác quỷ, "Ngươi, ngươi thật sự là Đan Tuyền?"
"Ngươi cảm thấy ta phải hay không." Dung Ly trả lời không rõ ràng, giọng điệu vừa nhẹ vừa chậm.
Tự Chiêu bỗng nhắm mắt lại, hai cái đùi đạp lung tung, muốn trốn ra khỏi nơi này.
Hoa Túc nhìn nàng ta duỗi chân đạp loạn xạ, giày sắp đụng đến váy Dung Ly, nha đầu này lại cố tình không biết tránh.

Nàng ấy không tình nguyện cử động ngón tay, bắn ra một sợi quỷ khí nữa, trói hai chân của Tự Chiêu lại.
Tự Chiêu nhìn xuống hai chân mình, trên đùi không có một vật gì, nhưng giống như bị trói lại, không thể động đậy được.

Miệng nàng ta hô hô thở phì phò, trái tim đập điên cuồng khiến lồng ngực khó chịu, chóng mặt hoa mắt, nghiêng đầu nôn khan.
Dung Ly vẫn lẳng lặng nhìn nàng ta, như đang xem kịch.
Tự Chiêu vội vàng nhìn qua Dung Trường Đình, lão gia Dung gia giàu nhất một vùng chưa từng chật vật đến thế, đôi mắt đỏ đậm như con thú bị vây trói, không chỉ mũ cùng xiêm y bị xiêu vẹo, trên tay còn chảy đầy máu, kêu gào đến vỡ cả cuống họng.
Nàng ta run lẩy bẩy, lắp bắp nói: "Ta nói, ngươi muốn nghe cái gì, ta đều nói."
"Mới vừa hỏi xong." Dung Ly nhỏ giọng, "Trí nhớ của tứ nương không nên như thế."
Tự Chiêu lại nhắm mắt, không dám nhìn nàng, "Là ta, đều là ta, ta nói với hắn, ngươi có thể chính là Đan Tuyền chuyển thế."
"Mấy năm nay, tứ nương cũng coi như nhìn ta lớn lên." Dung Ly nói.
Tự Chiêu sợ hãi há miệng hít thở, "Ta chưa bao giờ gặp Đan Tuyền, ta không biết bộ dáng của nàng thế nào, nhưng ngươi càng ngày càng lớn lên, lão gia hắn......!Cũng càng tin là Đan Tuyền đã trở lại, ta chẳng qua chỉ đề cập đến thôi, ta, ta......"
Dung Ly nhìn nàng ta không chớp mắt, chậm rãi nói: "Ngươi cố ý như thế, ngươi muốn Dung Trường Đình coi ta là Đan Tuyền, lại muốn Mông thị hại chết ta, đến lúc đó Dung Trường Đình sẽ bị truyền ra tin đồn lσạи ɭυâи gì đó, chờ hắn hoàn toàn phát điên rồi, không còn tâm trí ứng phó với việc của tiêu cục, Dung gia sẽ giao vào tay của Tứ đệ, ngươi liền......!Thuận lợi."
Nàng đỡ đầu gối, "Lúc trước ta nghĩ không ra, hiện tại xem như đã hiểu."
Hơi thở Tự Chiêu gấp gáp đến khó thở, mí mắt mỏng hơi hạ xuống, tròng mắt chấn động xoay chuyển.
"Mông Nguyên cũng tham, nhưng ngươi so với nàng ta," Dung Ly tạm dừng, tìm từ thích hợp, "Kỹ xảo cao hơn một bậc."
Hoa Túc lẳng lặng nhìn, liếc thấy lông mi Dung Ly khẽ rung, đôi mắt trong sáng kia buông xuống, trong đáy mắt toát ra một chút lạnh nhạt cùng chán nản, dường như không thể nào vui vẻ, nét ốm yếu trên mặt càng thêm rõ ràng.
Tự Chiêu đã run đến không ngừng được, mở hai mắt ra, muốn bắt lấy tay của Dung Ly, "Ta biết sai rồi, ta, ta ban đầu chỉ là muốn lập kế, không biết......!Ngươi thật sự đã trở lại."
Nàng ta vội vàng thở phì phò như bị ho lao, cũng giống Dung Trường Đình xem Dung Ly thành Đan Tuyền.
Người chết sống lại, vốn chính là một việc mơ hồ huyễn hoặc, người bình thường sao dám không sợ.
Mắt thấy tay của Tự Chiêu sắp chạm đến, Dung Ly liền đứng dậy, vì nàng đứng dậy quá nhanh nên bị choáng váng, đỡ khung cửa thở hổn hển một lúc mới bình ổn lại.
Tự Chiêu khóc lóc kêu la, còn muốn dập đầu, nhưng quỳ cũng quỳ không được, hai chân bị quỷ khí trói chặt, đâu thể cử động.
Ngọc Trác đi tìm quản gia từ cửa viện thò ra nửa cái người, "Đại cô nương, tìm được quản gia rồi."
Dung Ly vỗ vỗ làn váy dính bùn đất, cúi đầu nói với Tự Chiêu: "Đa tạ đã đảm đương mấy năm qua, tối nay gió lớn, vừa vặn để cho ngươi tỉnh táo một lát."
Nàng vừa dứt lời, liền hướng về phòng mình mà nói: "Đồ vật thu dọn xong chưa."

Ba nha đầu lục tục nhìn ra ngoài cửa, sắc mặt đều khác nhau.
Tiểu Phù run run mở miệng: "Thu dọn xong rồi."
Dung Ly nghĩ nghĩ nói: "Lát nữa viết một phong thư, sáng mai mời công tử Tiếu gia Tiếu Minh Thần tới Dung phủ một chuyến, thay ta đưa thư đến đó, đợi ngày mai gặp công tử kia xong, chúng ta liền rời đi."
Hoa Túc hơi nhướng mày, "Nghe giống như ngươi có thâm thù đại hận gì với hắn vậy, không ngại nói cho ta nghe một chút?"
Dung Ly nghĩ thầm trong lòng, việc kiếp trước sao có thể dễ dàng nói ra.

Vì thế chỉ chớp mắt với đại quỷ một cái, dáng vẻ vô tội lại ngây thơ.
Hoa Túc cười nhạt, "Rất biết giả ngu."
Không Thanh thấy cô nương sắp đi, vội vàng hỏi: "Cô nương muốn đi đâu bây giờ?"
"Đi ở trong phủ một lát, không cần theo ta." Dung Ly quay đầu lại nói.
Ra khỏi Lan viện, Ngọc Trác hơi khom người, vẻ mặt hết sức suиɠ sướиɠ, dường như thành quỷ cũng thật không tệ, "Cô nương đi theo ta."
Hoa Túc bước ra ngưỡng cửa rồi dừng lại, quay đầu liếc nhìn vào trong viện, bím tóc hai màu giao nhau trông có vẻ muốn buông xõa, sợi dây màu đen cột phía dưới lỏng lẻo nhưng lại như bị đóng đinh, căn bản sẽ không thể rơi xuống.
Nàng ấy nâng tay lên, ngón tay thon dài như ngọc ngoắc một cái, tất cả đèn lồng lay động trong viện đều bị dập tắt, ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ giấy trong phòng cũng ảm đạm xuống.
Chỉ chớp mắt, toàn bộ Lan viện đen nhánh một mảnh, chỉ có ánh trăng chiếu rọi xuống mặt đất.
Phía sau bỗng dưng tối sầm, Dung Ly ngừng bước chân, quay đầu lại nhìn thấy khắp nơi đen như mực, ngay cả hai đèn lồng giấy treo trên cửa viện cũng không sáng.
Hoa Túc chưa lập tức thu tay về, ngón tay nàng ấy lại ngoắc một cái, một đám ánh sáng trắng óng ánh bay ra từ trong cửa viện, tựa đom đóm vây quanh bay tới.
Dung Ly dời ánh mắt, nhìn về lòng bàn tay đang mở ra của Hoa Túc, thấy ánh sáng linh tinh đó nhảy trên lòng bàn tay nàng ấy.
Hoa Túc bình tĩnh nhắm mắt, chậm rãi hít hà một hơi, ánh sáng trong lòng bàn tay đột nhiên trở nên ảm đạm như ngọn lửa dần tắt.
"Đây là cái gì?" Dung Ly hỏi.
Hoa Túc mở mắt ra, "Sinh lợi*."
(*Sự sống, sự sinh tồn, sự sinh trưởng,...)
Dung Ly vẫn khó hiểu, mày hơi nhăn lại, có lẽ có chút hứng thú, đôi mắt chán nản hơi sáng lên.
Hoa Túc nói tiếp: "Là sinh lợi của hai người kia, con người nếu không có sinh lợi thì dương thọ sẽ giảm đi, cực dễ bị chấn động kinh sợ, còn có thể thấy được quỷ quái, dễ dàng bị yêu quỷ đoạt xá."
Dung Ly sửng sốt, khẽ mím môi, chớp mắt một cái mới hỏi: "Ta đây......!Hay cũng bị mất sinh lợi?"
"Tuy ít, nhưng có." Hoa Túc tạm ngừng rồi lại nói: "Ngươi có thể nhìn thấy quỷ, không phải do thiếu sinh lợi, rốt cuộc là vì sao thì ta chưa rõ."
Dung Ly nhỏ giọng đáp lời, xoay người lại đi theo Ngọc Trác.
Phía sau có đại quỷ, Ngọc Trác hẳn là phải sợ, nhưng tận mắt thấy Tam phu nhân bị nuốt mất hồn, từ nay về sau không thể vào được luân hồi, cũng không thể vãn sanh, nàng ta rất vui vẻ, tạm thời quên cả sợ.
Quản gia đang quỳ ở trong phòng, phòng của hắn châm đàn hương, một mùi vị tịch mịch.
Chỉ là trong lòng hắn lại không hề bình tĩnh, mặc dù quỳ lên đệm hương bồ, trên tay còn vê Phật châu, nhưng nội tâm của hắn chẳng thể yên ổn một giây phút nào.
Dung Ly đẩy cửa phòng của hắn ra, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nàng bước vào chỗ ở của quản gia, mới vừa mở cửa liền bị mùi vị nồng nàn của đàn hương làm choáng đầu, nhanh chóng giơ tay che lại nửa khuôn mặt.
Hoa Túc lạnh lùng phiền chán nói: "Quản gia này e rằng trong lòng cũng có quỷ."
Quản gia run run quay đầu lại, nhìn thấy là Dung Ly mới thở dài một hơi, "Đại cô nương."
Dung Ly ho hai tiếng, không muốn bước vào bên trong, dứt khoát ở ngoài nói: "Ta muốn nghe chuyện của mẹ ta Đan Tuyền."
Quản gia đứng dậy, tuy sợ hãi nhưng bước chân còn tính ổn định, đứng trước mặt Dung Ly, khàn giọng hỏi: "Không biết lão gia......"
Dung Ly không đề cập tới Dung Trường Đình, chỉ nói: "Ngày mai đưa đám nha đầu và gã sai vặt trong phủ đến phòng thu chi lấy tiền tiêu vặt của tháng sau, từ nay trở đi tất cả đều quay về nhà mình, khế ước bán thân của đám tôi tớ cũng giao vào tay bọn họ, trả lại tự do cho bọn họ."
Quản gia lập tức hiểu ý, chung quy tuổi tác đã không còn nhỏ, hốt hoảng hỏi: "Lão gia còn ở Lan viện, các phu nhân......"
"Chờ tới ban ngày, ngươi đi nhìn xem." Dung Ly nói không rõ ràng.
HoaTúc hứng thú hơi cong khóe miệng lên, không mặn không nhạt nói: "Chờ tới ban ngày,sợ sẽ là đi nhặt xác.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương