Sau đó, Kỷ Du Thanh gắp được rất nhiều thú bông, nhưng không có con gấu Teddy nào con duy nhất là con mà cô vừa đưa cho Đường Nghiên.

Cho nên trên đường trở về, Trương Mễ Nhã khó tránh khỏi phàn nàn, "Du Thanh, cậu thật thiên vị!"

Kỷ Du Thanh đang lái xe vai run lên, cười nói: "Không vừa lòng, ngoại trừ Teddy mình đều cho cậu tất cả gấu bông mà."

Trương Mễ Nhã không phải thực sự phàn nàn, mà chỉ cố ý trêu chọc một chút, vừa nắm bàn tay nhỏ bé của Đậu Đậu vừa nói: "Chúng ta nên cảm ơn dì Kỷ vì đã tặng chúng ta gấu bông, cảm ơn cảm ơn..."

Đường Nghiên cảm thấy bầu không khí trong xe rất vui vẻ, trên mặt bất giác hiện lên một nụ cười, cúi đầu nhìn con gấu bông trên ngực, yên lặng ôm chặt hơn.

Lần tiếp xúc đầu tiên với cô Trương cũng đến lúc kết thúc, cho đến giờ Đường Nghiên cũng không biết rõ về người này, thông tin duy nhất mà nàng biết là cô ấy và mẹ nàng cũng là đồng học, cô ấy và cô Kỷ là bạn tốt của nhau, nhưng rõ ràng là cô ấy cũng biết mẹ nàng, có lẽ họ cũng biết về người cha mà nàng chưa từng gặp mặt chăng?

Đường Nghiên không khỏi nghĩ đến những chuyện đó, mặc dù nàng không quan tâm cha mình là ai, nhưng nàng chỉ muốn tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra, tại sao những người nàng tiếp xúc từ trước đến nay đều không có ai nhắc tới cha nàng.

Buổi tối, Đường Nghiên bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị đi học ngày mai, nàng luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, sau đó mới biết đó là con gấu Teddy nằm yên bình bên gối mình, Đường Nghiên rất thích con gấu này nàng cầm nó lên xoa xoa mặt, với nụ cười không thể kiểm soát trên khuôn mặt, vẫn là mang ngươi đi cùng.

[7/9/2019 Thời tiết nhiều mây

Ngày mai đi học lại, một ngày nghỉ ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa, hôm nay tôi gặp một người bạn nữ của cô Kỷ, cô ấy đã kết hôn và có một đứa con gần một tuổi, tôi có một cảm giác an tâm khó tả, tôi không thể nói thành lời, hôm nay tôi đã xem phim cùng cô Kỷ bộ phim hài lãng mạn nói về tình yêu giữa nam và nữ trong đó không làm tôi rung động, tôi không biết tại sao, từ khi còn nhỏ, những câu chuyện tình yêu giữa đàn ông và phụ nữ ở Trung Quốc cổ đại và hiện đại cũng như ở nước ngoài không thể làm tôi động dung. Nhưng phần hài vẫn tạm được, và điều bất ngờ là cô Kỷ cũng có nhận định giống tôi, đúng rồi hôm nay cô còn tặng tôi một con gấu Teddy gắp ở trung tâm mua sắm, nên tôi biết được rằng cô Kỷ gắp thú bông thực sự giỏi. ]

Đường Nghiên đang viết nhật ký, đột nhiên nghe thấy trong phòng bên kia truyền đến một tiếng kêu hoảng sợ, cùng với một trận hỗn độn tiếng vang, phản ứng đầu tiên là từ phòng cô Kỷ truyền đến, không nói một lời liền ném bút lên bàn lao ra ngoài.

Lo lắng cô Kỷ có thể xảy ra chuyện gì, Đường Nghiên lao tới trong đầu gần như không có ý nghĩ nào khác, Kỷ Du Thanh hiển nhiên không nghĩ tới Đường Nghiên sẽ như vậy xông vào phòng tắm, thế nên thân thể không một mảnh vải ngã trên mặt đất bị thấy không sót một thứ gì.

Đường Nghiên theo bản năng quay người lại, lấy tay che mắt: "Cô Kỷ... Con không biết cô không mặc quần áo."

Kỷ Du Thanh ngượng ngùng cười xấu hổ, "Không nghĩ tới hôm nay phòng tắm có chút trơn..." Vừa nói, cô vừa định động đứng dậy, lại cảm thấy có chút khó khăn.

Đường Yên rất muốn giúp đỡ, nhưng là... đúng lúc nàng do dự không biết nên làm thế nào, cô Kỷ nằm trên mặt đất phía sau cô lên tiếng: "Có thể đưa cô khăn tắm trên giá được không?"



Đường Nghiên lập tức hành động, lấy khăn tắm màu trắng trên giá xuống, một bên lấy tay che mắt một bên xoay người đưa cho cô Kỷ.

Kỷ Du Thanh nhìn nàng dùng sức ném khăn tắm sang một bên, bất đắc dĩ cười cười, đưa tay nhận lấy, quấn quanh người cô: "Được rồi, con có thể đỡ cô dậy được không?"

Nghe được lời chỉ thị này, Đường Nghiên mới dám bỏ tay xuống mở mắt ra, cố hết sức đỡ cô từ dưới sàn nhà tắm lên, máu từ chân cô chảy ra, Đường Nghiên sợ hãi gần chết, lo lắng không thôi "cô Kỷ, cô đang chảy máu."

Kỷ Du Thanh có vẻ khá bình tĩnh, trước đây, khi sống một mình, không thể tránh khỏi những va chạm, cô cũng tự giải quyết và xử lý chúng, "Không sao, chỉ cần khử trùng bôi ít thuốc là được rồi."

Đường Nghiên vừa đau lòng vừa ngưỡng mộ sự điềm tĩnh không sợ hãi của cô, nàng nghiến răng cố gắng đỡ một bên cánh tay của cô Kỷ đi ra phòng ngủ để cô Kỷ ngồi lên ghế đẩu: "Hộp thuốc trong ngăn thứ ba con có thể lấy giúp cô không?"

"Được!" Đường Nghiên chạy ra ngoài, tìm hộp thuốc theo chỉ dẫn của cô Kỷ, ngồi xổm trước mặt cô để mở hộp thuốc, Đường Nghiên không biết cách sử dụng, giọng nói của Kỷ Du Thanh vẫn tiếp tục truyền đến từ trên đầu cô nói: "Cái bình đó để khử trùng rồi, rửa vết thương trước đi."

Đường Nghiên gật đầu bởi vì sợ hãi mà vội vàng, cô Kỷ an ủi nàng: "Đừng hoảng, cứ thong thả."

Sau khi vặn mở lọ thuốc khử trùng, Kỷ Du Thanh duỗi chân bị thương ra, Đường Nghiên mới nhìn thấy một vết thương lớn, máu chảy ào ạt ra ngoài, hai tay run rẩy: "cô Kỷ, chúng ta đi bệnh viện đi."

Kỷ Du Thanh biết rõ vết thương của mình còn chưa đến mức phải khâu, chỉ là trầy da, vết thương tương đối dài, cho dù có đi bệnh viện cũng chỉ là rửa sạch và bôi thuốc đơn giản, cô có thể làm được,

"Cô không sao, tin tưởng cô." Lúc này Đường Nghiên nhìn thấy trong mắt cô Kỷ vô cùng kiên định.

Được, con tin tưởng cô.

Đường Nghiên cẩn thận đổ thuốc khử trùng lên vết thương, vừa khử trùng vừa rửa vết máu, cô có thể cảm nhận được rõ ràng hai chân của cô Kỷ đang run rẩy, trên đầu còn vang lên tiếng hít vào và sự ẩn nhẫn, Đường Nghiên biết mình làm cô đau, nên càng cẩn thận hơn.

Nàng liên tục dỗ dành: "Sẽ ổn thôi, một lát nữa sẽ ổn thôi, cô hãy chịu đựng một chút"

Sau khi vết thương được rửa sạch và sát trùng, nàng lấy thuốc ra, dùng tăm bông cẩn thận bôi lên.



Từ góc độ này, Kỷ Du Thanh chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Đường Nghiên, động tác của nàng rất nhẹ nhàng cẩn thận, Kỷ Du Thanh cảm thấy rất an tâm, Đường Nghiên thật sự là một đứa trẻ ngoan.

"Không cần băng bó." Thấy nàng chuẩn bị đi lấy trong hộp thuốc băng gạc, Kỷ Du Thanh vội vàng nói: "Cấp độ này vết thương rất nhanh liền lành, bôi thuốc cũng coi như cách ly không khí cùng vi khuẩn."

Đường Nghiên gật đầu, ghi nhớ điều đó.

Nàng yên lặng đóng hộp thuốc lại, ngẩng đầu hỏi: "Cô Kỷ, con còn có thể làm gì không, việc gì con cũng có thể làm."

Kỷ Du Thanh bị vẻ mặt nghiêm túc của nàng làm cho buồn cười, " Cô cũng không phải người tàn tật, làm sao còn cái gì khác cần con giúp, con ngày mai còn phải về trường học, nghỉ ngơi sớm một chút."

Đường Nghiên mím môi, bưng hộp thuốc trong tay đứng lên: "Được rồi... cô Kỷ, cô cũng nên nghỉ ngơi thật tốt, lúc nào cần gì có thể gọi cho con."

Vừa quay người đi tới cửa, Kỷ Du Thanh đột nhiên gọi nàng một tiếng, "Nghiên Nghiên."

Đường Nghiên vội quay người lại, cơ hồ chỉ tốn một giây.

"Cám ơn con." Kỷ Du Thanh nở nụ cười, ôn nhu đến mức có thể bóp ra nước, nhanh chóng vây lấy trái tim Đường Nghiên.

Đường Nghiên vô cớ đỏ mặt, trái tim trong lồng ngực bắt đầu đập thình thịch, thình thịch, thình thịch, càng lúc càng nhanh.

Ngay sau đó, nàng rời khỏi phòng của cô Kỷ mà không nói một lời.

Đúng vậy, là trốn thoát.

Nàng cũng không biết tại sao mình lại như vậy, khi trở lại phòng nàng dựa lưng vào cửa thở hồng hộc, cứ đứng như vậy một lúc mới thả lỏng được một chút, nàng quay lại bàn cầm lấy cây bút, nhìn vào cuốn nhật ký còn dang dở, nhưng nàng không thể viết được gì nữa, đầu óc trống rỗng.

Kỷ Du Thanh nhìn cửa phòng ngủ mở rộng, nghĩ đến vừa rồi Đường Nghiên bởi vì lời nói của mình mà chạy trối chết, không hiểu có điểm buồn cười.

Cô gái này thật khả ái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương