Rebecca, luôn có bộ dáng thành thạo, ghẹo tôi làm trò vui, nhưng một khi chơi trò mạo hiểm, như là dòng nước xiết dũng tiến, như tàu lượn siêu tốc, hay nhà ma, mặt nhóc con này tái mét.

Nếu không phải sĩ diện, em nhất định đã sớm bò lên người tôi, một bên khóc nhè một bên xin tôi: Huhuhu, chị Lily, đừng tiếp tục, thật là đáng sợ!”
Cuối cùng ngồi trên bánh xe quay, sắc mặt em mới tốt lên.

Chơi lâu như vậy, vẫn là mệt mỏi.

Lúc tôi đang ngắm các tòa nhà xa xa, em đã ngủ rồi.

Tôi ngồi ở đối diện với em, quan sát đến dung nhan khi ngủ.

Em đầu hơi ngưỡng, dựa vào ghế dựa, đôi tay lười biếng mà rũ bên người.

Ánh mai nhu hòa dán lên mặt em, làn da trắng đến trong suốt, ngay cả sợi tóc màu đen như dát màu trà lên.

Nhịn không được dùng cỏ đuôi chó chọc chọc mặt em, em hơi hơi nhíu mày, “Ừ” một tiếng, mặt xoay về một bên.

Oa! Lại nhịn không được cọ lông mi.

Lông mi em hơi run run, hơi cuốn lại, lông xù xù.

Bất tri bất giác, đã đứng ở trước mặt em, cách em rất gần rất gần.

Em lớn lên cũng thật đẹp.

Dù đã sớm biết em là một tiểu mỹ nhân, khi còn nhỏ vừa ngẩng đầu liền khiến người ta kinh diễm, qua mấy năm, lại học trang điểm, đẹp như tranh.

Nhưng mà mắt em hơi ướt, giữa mày cũng lộ ra tối tăm.

Tôi bỗng nhiên nghĩ chuyện vừa rồi, lướt qua biểu tình thống khổ.

Rebecca, em rốt cuộc đã trải qua những gì? Lúc em cợt nhả, liệu là một biểu cảm mà tôi chưa từng thấy?
Không đồng nhất không cẩn thận, liền xem đến mê mẩn.

Lại một không cẩn thận, cỏ đuôi chó rơi trên mặt đất, l tay bị em bắt được.

Lúc này mới phát hiện, em mở to cặp lan tử la kia, ngửa đầu nhìn tôi không chớp mắt.

Trong mắt em có tơ máu đỏ hồng, hô hấp hơi nặng.

Tôi theo bản năng mà nhắm mắt lại, còn tưởng rằng em lại sẽ qua đâyta.


Nhưng em không có.

Em buông tay tôi ra, nhìn ra cửa sổ, âm thanh hơi khàn: “Chị ngủ bao lâu?”
“Cũng không lâu…… Chắc tầm hai mấy phút.”
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy thủ đoạn của chính mình, trên mặt còn lưu lại độ ấm của em.

Trong lòng ngũ vị trần tạp.

Cũng may lúc sau, chúng tôi chơi rất vui.

Chúng tôi chèo thuyền trong hồ, đi qua khắp loại cửa hàng xuyên, rong chơi ở chợ rong, rất mau liền quên mất cảm giác không thoải mái.

Rất nhiều cái nháy mắt, đều lướt qua —— bảy năm trước, chúng tôi cũng ngồi qua bánh xe quay vac ngựa gỗ xoay tròn, chúng tôi ở chợ địa phương ăn trái cây, quan sát mèo trong lồng sắt, trong tay cầm bong bóng màu sắc rực rỡ.

Chúng tôi còn gặp được một đám tuổi trẻ bằng tuổi, bọn họ chơi nhạc cụ, cười, nhảy, hít mây nhả khói.

Bọn họ uống một loại rượu ngọt, thả hương ngọt, lúc sau sẽ có loại cảm giác phiêu phiêu, sẽ không tự chủ được mà muốn theo chân bọn họ cùng nhau khiêu vũ.

“Lily, chị xem.” Rebecca chỉ vào chợ lều trại sặc sỡ màu sắc.

“Chúng ta đã tham quan qua!” Bảy năm trước, chúng tôi cũng gặp được quá loại lều trại thần bí này.

“Còn nhớ rõ trong lều trại có cái gì sao?”
Tôi nghĩ nghĩ, không nghĩ nhiều mà đi tới: “Giống như…… Không có gì đi? Nhưng mà buổi biểu diễn có chút kì quái?”
Thường thường có người chui vào lều trại, cửa lều trại có cái trừu cái tẩu mập mạp, bên ngoài một biển quảng cáo khai trương, thẻ bài kì quái, nhìn giống người, giống động vật hoặc là nói, thú bông.

Âm nhạc buồn cười từ bên trong truyền ra.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy chán ghét mãnh liệt: “Vẫn là đừng đi thì hơn!”
“Sao vậy? Lily, chị sợ sao?”
Tôi cảm giác đầu có chút choáng váng, xoa xoa huyệt Thái Dương, trong đầu lại bỗng nhiên thoáng hiện liên tiếp những hình ảnh —— tôi cùng Rebecca cười, nhảy, mơ mơ màng màng mà chui vào lều trại, ánh sang âm u ánh sáng, có thật nhiều, thật nhiều búp bê Tây Dương kì quái.

Bởi vì có búp bê không có tay, không có chân, đầu thì rất nhỏ, có đầu thù rất lớn, chúng nó ngơ ngác mà nhìn chúng tôi, chất lỏng màu đỏ tươi từ khớp xương chảy xuống.

Sau một trận nôn khan, tôi từng bước lui về phía sau.

Rebecca vội vàng đỡ lấy tôi: “Chị sao vậy?”
“Choáng váng đầu…… Muốn ói……”
“Chúng ta không xem nữa! Chị cũng đừng nghĩ nữa, chúng ta sẽ không xem!”
Em nôn nóng đến nỗi môi trắng nhợt, mang tôi vài toilet, lại đỡ tôi ngồi trên ghế ven đường, cho cho tôi nước trái cây mát lạnh.

Khi bình tĩnh lại, tôi lại càng thêm cảm thấy bản thân có chút không thích hợp, một khi nhớ lại lần “Bỏ trốn” kia, ký ức liền trở nên đặc biệt đơn thuần, giản nét giống nhau.


Giản nét đó nói cho tôi biết, chúng tôi rời nhà gần bảy ngày, cùng nhau đi dạo, không có tiền, liền về nhà.

Mà giờ phút này, nhớ lại một lần, ký ức liền sẽ trở nên có chút không giống nhau.

Một ít đồ vật đáng sợ,đồ vật được cố tình chôn giấu sau trong tiềm thức dưới, tựa hồ đang chậm rãi bò ra……
“Rebecca, bảy năm trước bỏ nhà trốn đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chị giống như đã quyên chuyện gì rồi.” tôi hỏi.

Nghĩ một hồi lại nói, “Hơn nữa về sau cái gì xảy ra, cũng mơ mơ hồ hồ……”
Rebecca hơi nhíu mày, em đang do dự.

Em rất ít khi như vậy.

Một lát sau, em hỏi: “Lily, nếu ý nghĩa chân tướng là thống khổ, mà ý nghĩa của vô tri là hạnh phúc, chị sẽ chọn cái nào?”
“Vô tri đạt được hạnh phúc là tạm thời.

Chân tướng, chẳng sợ làm em khổ sở một chút, cũng là đáng giá.

Đã biết chân tướng, em liền có lựa chọn tự do, cho dù là khuất phục hay là phản loạn, kết quả sẽ như thế nào, ai cũng muốn biết!”
Em chăm chú nhìn tôi, chậm rãi gật đầu: “Chị nói được không sai.

Vậy em liền nói cho chị biết chân tướng.”
Em nâng chân trái lên, chậm rãi kéo váy, lộ ra làn da trắng nõn.

Sau đó bắt được tay của tôi, sờ qua.

Mặt tôi liền đỏ: “Nè! Em làm cái gì!”
Mà tay dời xuống, lập tức đụng phải sau đùi em.

—— lúc này mới phát hiện, nơi đó vậy mà có dấu đạn.

Thân thể của tôi hơi hơi phát run, ôm lấy đầu, từng trận đau đầu.

Em thở dài một hơi, ôm lấy tôi, nhẹ giọng nói: “Còn nhớ rõ hai ly rượu ngọt kia không……”
Rebecca đứt quãng mà giảng lại, tôi cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, kí ức thiếu hụt dần dần tái hiện.

Chúng ta ở quán rượu gặp một đám người chơi nhạc, chơi thật sự hay, bọn họ mời □□ (cái này mình không biết, từ bị ẩn), uống rượu Cocktail.

Cũng cho chúng tôi hai ly rượu ngọt, bỏ thêm liêu rượu ngọt.

Đêm khuya, chúng tôi đi theo bọn họ, đi vào công viên trò chơi, chui vào lều trại, lần đầu thấy người tú chấn động (?).


Cao hứng phấn chấn qua, căn bản không biết, ông chủ đã muốn đem chúng tôi bồi dưỡng thành người cơ (?), giúp gã kiếm tiền như thế nào.

Đương nhiên, khi chúng tôi tỉnh lại, đã bị đủ loại cơ người cột vài lều trại—— giống như chuyện xưa khủng bố đã từng đọc, chúng tôi đã bị.

Suốt ba tháng, chúng tôi cũng chưa chạy đi.

Chúng tôi làm bộ ngoan ngoãn, tích cực làm việc vặt vãnh, cũng không phản kháng.

Cũng may ông chủ cũng không có bắt làm mấy việc quá đáng.

Nhưng lúc sau, một tin tức khủng bố truyền đến.

Sau mấy ngày mấy ngày, bọn họ chuẩn bị “Cải tạo” tôi —— đem tôi chế tác thành “Venus cụt tay”.

Còn nói tôi là hàng thượng hạn, được lão gia coi trọng, mua với giá cao.

Trước một tối “Cải tạo”, Rebecca mang tôi chạy trốn.

Bị thủ vệ Chu Nho phát hiện, thất bại, tôi bị trói, Rebecca bị đánh đến đứng dậy không nổi.

Bọn họ tiêm thứ gì vào tôi, làm tôi lâm vào trạng thái hôn mê.
Cùng ngày, bọn họ đem tôi vào lều trại “Cải tạo”.

Nơi đó có tác phẩm “Thành công”, cũng có “Thất bại”, bộ mặt hoàn toàn bị thay đổi, tác phẩm hư thối.

Ở nơi đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đối, lúc đó tôi vẫn mơ mơ màng màng, hết thảy đều là bóng dáng hư ảo.

Khi tỉnh lại, đã nằm trên lưng Rebecca.

Em cõng tôi, chạy như điên về phía trước.

Xung quanh toàn tuyết, gió nổi lên tứ phái.

Tôi đau đầu, hai mắt mông lung, nhưng vẫn biết là phải ôm em.

Giọng em nghẹn ngào, không ngừng nói với tôi: “Chị Lily! Chúng ta có thể lập tức thoát rồi!”
Xóc nảy, tôi ngửa đầu, thấy bong truyến tung bay trong gió.

Ánh mặt trời từ chân đường tro đen, nhất thời vui vẻ thoải mái, đôi mắt hơi hơi nheo lại.

Sau đó, liền nghe được tiếng súng.

Ngã xuống lăn trên đất, đầu va phải tảng đá, bén nhọn đau đớn.

Cơn đau đã đánh thức tôi.

Tôi vội vàng bò về phía em, trời ạ, chân em bị thuơng, thật nhiều máu, thật nhiều máu!
Xa xa, có bóng dáng màu đen đang đuổi tới, giống như gấu đen.


Đại não trống rỗng, tôi cõng theo em, chạy về phía trước.

Nhìn đến chiếc xe đang mở rộng, mở cửa xe, ôm Rebecca đi vài.

Đây là xe dùng chở hàng hóa, tôi thử vài lần không màng tất cả mà khởi động xe.

Xiêu xiêu vẹo vẹo mà trốn ra, viên đạn đánh nát cửa sổ pha lê phía sau.

Máu của Rebecca đang không ngừng tràn ra, tôi nghe được tiếng ve bén nhọn.

Xé rách quần áo giúp Rebecca băng bó, máu đã nhuộm đỏ ghế ngồi, hô hấp tôi như đình chỉ.

Rebecca bắt được góc áo của tôi, không ngừng nói: “ Chị Lily…… Đừng khóc…… Em không sao…… Đừng khóc!”
“Chị không khóc! Chị không khóc! Chị không khóc!!”
Nhìn nàng càng thêm tái nhợt mặt, ta bắt tiến cổ tay của nàng, dường như như vậy thân thể của nàng liền sẽ nhiệt một chút: “Chúng ta đi bệnh viện! Đi bệnh viện! Lập tức đi bệnh viện! Rebecca, đừng ngủ mà!”
“Đi…… Bệnh viện…… Phải trở về…… Đừng đi bệnh viện……”
“Chúng ta không chạy thoát! Trở về đi! Chờ em khỏe lại! Chúng ta liền trở về!”
Sau đó, nghe được xe cảnh sát thanh âm.

Vi phạm quy định điều khiển, bị cảnh sát bắt lấy.

Có thể nói, cảnh sát đã cứu chúng ta.

Rebecca bị xe cảnh sát đưa đi bệnh viện, ta bị câu lưu, nhưng lúc sau, cũng bởi vì ta cùng Rebecca, “Trái pháp luật chế tạo cơ người” đội bị một lưới bắt hết.

Tôi cùng Rebecca cũng không thành niên, cảnh sát liên hệ phụ thân ta cùng Rebecca tiểu dì.

Lần đầu tiên tư bôn trong khi ba tháng linh bốn ngày, lấy thất bại chấm dứt.

Ta nằm ngửa ở công viên giải trí màu trắng ghế trên, nhìn mây đen giăng đầy không trung, nói: “Nếu đây là chân tướng, kia ít nhất cuối cùng chúng ta được cứu trợ, cũng không đến mức đến ‘ chân tướng lệnh người thống khổ ’ hoàn cảnh a.”
Rebecca nhẹ nhàng cọ xát ngón tay của ta: “Vậy chị còn nhớ lúc trở về đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tôi sửng sốt, trở về về sau? Bị phụ thân quở trách, sau đó, đi học?
“Chúng ta bị lưu ban, chị không nhớ rõ?”
“Lưu ban?”
“Chúng ta rời nhà ba tháng, lúc trở vêc suốt chín tháng, chúng ta đều không có đi học.”
“Chín tháng……”
Lạnh lẽo giọt mưa rơi trên mặt đất, dừng ở chúng ta trên người.

Càng rơi xuống càng lớn.

Trong mưa, Rebecca nâng mặt tôi, hôn lên trán, hai mắt nhìn nhau, nói: “Em thật sự không muốn nói chị biết.

Có lẽ cứ như vậy đi, mang theo chụ chạy trốn, là lại hạnh phúc bất quá sự tình…… Nhưng giống như chị nói, hạnh phúc vô tri, là tạm thời, cuối cùng chúng ta vẫn sẽ bị bắt lại.

Thứ chúng ta chân chính muốn, không phải là chạy trốn mà là đối mặt, là lựa chọn tự do, không phải sao?”
Tôi nhẹ nhàng cọ cọ trán em, nắm chặt tay em: “Đừng lo lắng, Rebecca.

Đừng quên lời chị đã nói, chỉ cần ở cùng em, cái gì chị cũng không sợ!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương