Tôi thật sự, thật sự không lo lắng cho tương lai của cả hai.

Nhưng mà hiện thực không cho phép, xui xẻo cứ thế ập đến.
16 tuổi năm ấy, giữa tháng 9.
Cá chép đỏ trong hồ chết hết, mà tôi thích cá nhất.

Bụng trương chết trắng phau, mùi hôi phảng phất bốc lên.

Bóng hình phức tạp của Caroline in trên nước, cậu ấy gãi gãi tóc: "Cái kia, Lily, tớ nghe được một ít......!Nghe đồn, cậu đừng giận nha, nhưng mà cậu và Rebecca có phải hay không......"
"Có phải hay không cái gì?"
Tôi quay đầu sang, câụ ấy như rối rắm hồi lâu, lại liên tục xua tay nói: "Tớ tin rằng nhất định là cậu ta dụ dỗ cậu, cậu không có khả năng......!Không có khả năng thật sự...!Ờm với cậu ta......"
Tôi thấy, người chung quanh đều dừng lại, bọn họ đang ở nhìn chằm chằm tôi, mặt không cảm xúc, dường như đã đem tôi kéo tới nơi phán xét.
Tôi biết việc Caroline khó có thể mở miệng chính là cái gì.

Tôi chỉ là không biết bọn họ sao mà biết được.

Trong lòng hơi hoảng, nhưng tôi mỉm cười nói với họ: "Tớ là ở yêu đơn phương cậu ấy, làm sao vậy?"

Tôi phát hiện trên mặt và mu bàn tay của Rebecca bị thương, hỏi em ấy bị gì, em ấy trả lời: " Không cẩn thận té một cái, từ sườn dốc lăn xuống, đánh vào thân cây, đau chết mất!"
Cặp sách của em bị mất được tìm thấy ở hồ nước, sách vở trôi trên mặt nước, phía trên còn có tranh của em.

Nhưng em hoàn toàn không thèm để ý, đem sách phơi trên ban công, còn nói sách bị ướt có cảm giác như đồ cổ vậy, còn bảo bản thân thích cảm giác cổ xưa.

Chỉ cần tôi và Rebecca ngốc ngồi cạnh nhau, những người khác nhìn chúng tôi với ánh mắt không đúng lắm, tất cả đều xì xào nói khẽ.


Tan học, tôi đang chờ em, bàn của em được bọc một lớp vải trắng tinh.

Từ bao giờ mà ẻm lại ưa sạch sẽ như vậy? Tôi dựa vào bàn ngắm nhìn các bạn hoa văn dệt ở trên, dùng đầu ngón tay tì xuống, bỗng nhiên phát hiện dưới vải dệt hơi gập ghềnh.

Quả nhiên, khi tôi lật tấm vải ra, khiếp sợ đến khó có thể hình dung.

Trên bàn học của Rebecca, rất nhiều chữ được khắc trên-- "Biến thái", "Đồ điên", "Ghê tởm", "Tránh Lily xa một chút", "Nữ vu", "Mày với mẹ mày là một thứ", "Đi chết đi", "Đồ đĩ", "Cút khỏi trấn Mead đi"......!
Cực kỳ phẫn nộ, cực kỳ bi ai, cực độ hối hận.

Chẳng lẽ vì lời nói của tôi, hại Rebecca bị người ta bắt nạt?
Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, Rebecca rốt cuộc đã chịu đựng bao lâu?
Vì cái gì bọn họ chỉ công kích Rebecca, không công kích tôi?
A, tôi biết rồi.

Bởi vì tôi là con gái của vị bác sĩ tâm lý nổi dạn, mẹ dù bị điên nhưng cũng từng là quý tốc xuống dốc, tôi còn là cán bộ học sinh, có A Bố cường tráng bảo vệ.

Trừ việc lặng lẽ thảo luận bên ngoài, bọn họ không dám làm gì tôi.

Mà Rebecca, mẹ và bà ngoại của em đều đã qua đời, không có cha bảo vệ, ngay cả dì nhỏ cũng không ở cạnh.

Người trong trấn ai cũng căm hận mẹ của Rebecca, cho rằng bà làm ô nhục danh dự của cả trấn, tin rằng bản thân Rebecca chính là " Con của Ác ma", vẫn luôn chờ đợi cơ hội nhục nhã em, đuổi em đi.


Thật không dám tưởng tượng khi không có tôi em đã phải trải qua những gì!
Tôi chạy vội đến trường, hô hấp cũng phát run.

Tôi chạy vào vườn trường liền thấy Rebecca.

Mọi người xung quanh vậy lại cười nhạo, mấy tên con trai to cao bao vây Rebecca.

Một tên béo nắm tóc Rebecca, một tên giống con khỉ kéo váy em.

"Dừng tay!!" Tôi lớn tiếng gầm lên, nhưng mà không ai nghe thấy.

Rebecca nhấc chân đá mạnh vào bộ phận yếu ớt của "Viên hầu", "Viên hầu" ai da che chỗ hiểm.

Em lại xoay người đá thẳng vào mặt tên mập.

Tiếng huýt sao trêu đùa lại vang lên, lại có mấy tên con trai đứng lên, xoa tay hầm hè tới gần chỗ Rebecca, bộ dáng kiêu ngạo.

Thật là châm chọc, bọn chúng là những con thú hoang mất trí, tự cho bản thân là "Người", "Cao cao tại thượng", đương nhiên đem những phần không hợp với quan niệm quan nhân của chúng gọi là" Biến thái", "Súc sinh", vui vẻ mà cướp đoạt nhân quyền của bọn họ, chỉ muốn đem bọn họ nhốt vào lồng sắt mà nhục nhã.

Rõ ràng điều khốn nạn nhất thế gian này, chính là những người tự xem mình là thượng đế, đem bạo lực cùng ngược đãi trở thành quyền lực cao không với tới, đem giẫm đạp làm như một loại bố thí.

Rõ ràng chính bọn chúng mới là những con cầm thú chân chính.

Nhớ đến kết cục của vu nữ bị đá ném chết kia, cả người phát lạnh.

Không được--
Váy của Rebecca bị xé rách, lộ ra cặp đùi trắng nõn.

Lũ thú hoang mất đi lý trí, từng bước đến gần Rebecca.

Rebecca chà lau chỗ bị thương, lui về sau từng chút.

Quá nhiều quá nhiều thú hoang, một mình Rebecca không thể đánh thắng được.

Tôi gầm rú, tôi muốn ngăn cản, vô dụng.

Tôi bị vướng ngã trên đất, khiến cho một đám cười vang.

Có người đi lên kéo tôi, lắc đầu, kêu tôi không cần can thiệp kẻo rước họa vào thân.
Nhưng mà nếu không có người ngăn cản nói, thật sự không dám tưởng tượng kết thúc của chuyện này.
Tôi đứng ở trong đám người, hai mắt tê dại, cả người run rẩy.

Cùng lúc đó, sự phẫn nộ như cơn đại hồng thủy, lập tức liền bạo phát, dâng lên mà ra.

Tiếng ve thét chói tai, xung quanh tôi khi thì chao đảo khi thì bành trướng, khi thì co chặt trong bức tường dơ bẩn, chai nhựa dơ bẩn, không thể làm gì, đầu đội mặt nạ, lũ súc sinh cười đến khủng bố, nghe được âm thanh thần kinh của mình đứt gãy.

Tôi thấy được người phụ nữ tóc vàng mặc áo choàng màu đen, là mẹ của tôi, trong tay nắm lam hồng đưa cho tôi gậy bóng chày, mỉm cười nhìn tôi, nói: "Con không phải là Lilith sao? Sợ hãi cái gì chứ?"
Con không phải Lilith sao?

Sợ hãi cái gì chứ?
Ha.

Tôi đâu có sợ hãi.

Tôi nắm chặt gậy bóng chày, đi đến chỗ đám súc sinh kia.

Dùng sức vung lên, chất lỏng sền sệch văng khắp nơi, cả trên mặt.

Tất cả động tác đều chậm lại, những cái đầu đội mặt nạ hoảng sợ trừng to mắt nhìn tôi.

Lại lần nữa nâng gậy lên, ném vào người một tên súc sinh khác, giống như bù nhìn buồn cười mà gục xuống.

Nắm lấy ta Rebecca, kéo em đi.

Điên cuồng mà chạy vội, chạy vội.

Rớt một chiếc giày, cũng không quay đầu lại.

Nỗ lực mà chạy vội, chạy vội.

Chạy ra khỏi vườn trường, chạy qua khỏi phố lớn ngõ nhỏ, xuyên qua tiếng ve từng trận trên đồng ruộng, nhảy vào khu rừng rậm rạp.


Sâu trong rừng, có một mảng hoa dại, tôi buông tay em ra, dừng lại thở hổn hển.

Em lo lắng lau mặt tôi, không ngừng nói: "Đừng khóc! Đừng khóc chị Lily, em không sao!"
Lúc này tôi mới phát hiện thế mà mình khóc.

Tim tôi đập phình phịch, như sắp rơi ra, nước mắt tự động chảy xuống, không ngăn được.

Rửa mặt bên bờ suối, giúp em rửa mặt, rửa sạch vết máu trên người, nói: "Vừa rồi chị thấy Catharine."
"Sao dì ấy lại đến trường học?"
"Không biết.

Bóng chày là mẹ đưa cho."
"Vừa rồi chị Lily quá ngầu!" Em cười đến vui vẻ, rõ ràng mặt sưng lên hết rồi.

Tôi lấy thuốc mỡ trong cặp ra, giúp em thoa khóe miệng, khóe mắt miệng vết thương: "Mẹ gọi chị là Lilith ."
" Lilith là có nghĩa là gì? Có khác với Lily không ta?"
Nghĩ tới cái gì, tôi lại cảm thấy buồn cười, lắc lắc đầu: "Không có gì khác, chỉ là tên thôi, mà em bị bọn họ bắt nạt bao lâu rôig, vì sao không nói cho chị? Trước kia bọn họ gây phiền cho em phải không? Rốt cuộc đã làm gì em hả? "
"Cũng tìm em hai ba lần rồi, nhưng mà em có thể đánh lại, chị cũng thấy rồi đó, riêng hôm nay thì khác, lần trước chỉ có ba người tìm em, đều bị em đánh ngã, có lẽ muốn trả thù nên hôm nay mới kêu thêm người......"
"Đồ ngốc! Nếu chị không tới rồi sẽ như thế nào?! Lỡ như em......" Quả thật tôi không thể nói được, từng giọt từng giọt nước mắt lại rơi xuống.

Em liên tục giúp tôi lau mặt, hôn nhẹ lên những giọt nước mắt: "Nếu đánh không lại, em sẽ chạy, em còn trốn nhanh hơn khỉ đó!"
Lại chọc tôi cười khì.


Em ôm lấy tôi, toàn mùi thuốc mỡ: "Nhưng mà hôm nay em rất cảm động, chị Lily lại đến cứu em, chị thật sự, giống như thần vậy......"
"Thật là biết nịnh!"
"Chị Lily, chân chị chảy máy!" Em nói, cởi giày, đeo cho tôi.

"Vậy em làm sao bây giờ?"
Em quơ quơ chân mình: "Em da dày! Không có việc gì!"
Không nhịn được ôm lấy em, ngón tay xuyên qua tóc em, chậm rãi vuốt ve, em mềm mại như vậy, ấm áp như vậy.

Ở cạnh em, là điều hạnh phúc nhất thế gian này.

Chỉ là, trên thế giới này có quá nhiều thứ bất đắc dĩ.

Chúng tôi là con gái, ở tại một trấn nhỏ hẻo lánh, ngay cả sinh hoạt cũng phải theo quy củ mà làm, đều chỉ là thứ phụ thuộc vào đàn ông.

Chúng tôi trước giờ cũng không thể nào giống như những đứa con trai được học hành tử tế, chúng tôi có nghĩa vụ là sinh con cho người đàn ông của mình, nếu có thể làm gia sư, hộ sĩ linh tinh, đều đã là cực kì phi thường rồi.

Mà bất kể như tôi làm "Họa sĩ", hay như Rebecca làm "Diễn viên", đều là nằm mơ.

Tạm không nói đến ước mơ, nếu dám vi phạm uy quyền của đàn ông, yêu đồng tính, thật không biết sẽ xảy ta chuyện gì-- tôi đọc phiên biến trong thư phòng của cha, cái này gọi là"Tính đảo sai" và "Tính biến thái".

Tính đảo sai, là chỉ hành vi lệch khỏi quỹ đạo bình thường, nói ngắn lại, là một loại bẹnh nghiêm trọng, là sự khinh thường và ô nhục đối với thần.

Mà đối tượng liệt kê trong sách, toàn bộ đều là nam cùng nam, còn nữ thì chưa thấy trường hợp nào cả--
Tôi tuyệt vọng mà biết được, nếu kiên trì đi con đường này, sẽ hoàn toàn bị cạnh hóa (?).

Cuối cùng tôi cũng hiểu, vì sao mẹ tôi lại bị điên, bà cùng vu nữ có quan hệ như thế nào, vì sao hắc nữ vu lại bị đá ném chết, mẹ vì sao lại sợ cha đến vậy, cha sao lại lo lắng cho tôi như vậy, không ngừng vì tôi tìm kiếm đối tượng xem mắt.

Nhưng mà, tất cả có thể dừng lại, còn có thể.

Tôi thật sự thích Rebecca, tôi khát vọng em, hết thuốc chữa.

Nhưng Rebecca không giống, em ở cạnh tôi, chỉ là trò chơi tuổi dậy thì.

Người em thích, là cậu trai ở bãi biển.

Em hoàn toàn không cần thiết cùng tôi vùi trong vũng lầy này, em hoàn toàn có thể bình tĩnh, vui sướng cả đời!
Cho nên tôi nhìn Rebecca, nhẹ giọng nói: "Chúng ta tạm thời tách nhau ra vẫn tốt hơn."
"Vì cái gì?"
"Nếu cùng giới mà thân cận nhau quá mức, sẽ bị biến thái."
"Chị Lily sợ bị biến thành biến thái sao?"
"Chị đương nhiên không sợ, nhưng em --"
Em cười: "Em không sợ trời không sợ đất!"
Lại dễ dàng, nói ra những lời này.

Tôi vừa kinh hỉ, lại sợ hãi, nước mắt trào khỏi hốc mắt.

"A! Đừng khóc! Đừng khóc! Chúng ta đi mạo hiểm, giải sầu, được không?"
Em kéo tôi đi vào bụi cây cao cao, đóa hoa màu kim sắc như sóng biển quay cuồng.

Chúng tôi tay trong tay, đi vào phía nam rừng rậm bị cấm vào, cao lớn, cây cối cao to che trời, chúng tôi ở nơi này thật nhỏ bé.

Không cẩn thận giẫm phải nhành cây, liền sẽ khiến cho một đàn chim chóc bay mất.

Con bướm kì dị đang lượn múa, từng đoạn hợp âm của nhóm côn trùng hết bản này đến bản khác, lợn rừng phụt phụt chạy qua mấy lùm cây, ngẫu nhiên nhìn thấy con cáo đuôi to đang ở cảnh giác mà đào hang, hay nhìn một đám gà rừng, còn có mấy com khỉ nhìn lén chúng tôi.


Không đếm được, những đóa hoa đủ màu, thảm thực vật tươi tốt, những tảng đá kì dị.

Chúng tôi phát hiện một con suối trong veo, vui vẻ ngồi bắt cá tôm, một đám chim nước không sợ người mò đến nhìn chúng tôi, giống như đang cười nhạo kỹ năng dở tệ của cả hai.

Đi theo dòng nước, rời trấn nhỏ ngày càng xa.

Uống mật hoa bên đường, ăn quả dại, Rebecca đánh dấu lên nấm dại trên đường, sương khói lượn lờ.
Tiếng nước càng lúc càng lớn, hơi nước bốc lên, chúng tôi thấy thác nước hùng vĩ, ao hồ trong vắt.

Càng đi sâu, cảnh sắc ngày càng xinh đẹp, thế giới càng rộng lớn, phiền não của bản thân ngày càng nhỉ bé.

Chúng tôi tiếp tục đi, đi mãi.

Bỗng nhiên, một đoạn phía trước là vực sâu ngàn dặm, cuồn cuộn nước lũ.

Mà đoạn đường bên kia càng xinh đẹp, có những chú chim màu sắc sặc sỡ chưa thấy bao giờ, những đóa hoa nở càng rực rỡ.

Cuối đường mòn, là một mảng thâm sắc chưa biết (?).

Hấp dẫn chúng tôi, tim đập bịch bịch.

Tôi muốn qua.

Nhưng không dám.

Tôi nhìn xuống, chóng mặt (*), hai chân phát run, tôi nói: "Không được."
"Muốn đi xem sao?" Rebecca hỏi.

"Muốn......!Nhưng mà quá nguy hiểm......"
Còn chưa nói xong, Rebecca đã nhảy qua.

Những lời còn lại đều kẹt ở họng.

Em vững vàng đứng ở tảng đá đối diện, dưới ánh mặt trời, dường như cả người đều ở sáng lên.

Em ngồi xổm xuống, vươn tay về phía tôi: "Đừng sợ, lại đây."
"Nhưng mà......!Chị......!Vận động không tốt!" Một khi mà ngã xuống, nhất định mất mạng.

"Em sẽ giữ chặt chị."
"Nhưng mà......" Lỡ như không giữ chặt rồi sao......!
" Chị tin em sao?" nhìn tôi, màu tím trong mắt em lấp lánh.

Cái này còn phải nói sao--
Tôi lui về sau vài bước, đột nhiên chạy lên, nhảy, ánh mặt trời lóng lánh đến chói mắt.

Tóc cùng quần áo tôi lay lay, đụng phải tay em.

Em gắt gao nắm chặt tay tôi, lòng bàn tay nóng bỏng.

Vọt vào ngực em, lăn mấy cái, đem em đè xuống giữa bụi hoa.

Vài tiếng hót thanh thúy, một mảng lớn hoa tử la lan lay động theo chúng tôi, mang theo mùi hương tươi mát.

Em chăm chú nhìn tôi, tươi cười từ trong mắt tràn ra, phảng phất giống như một đóa dần dần nở rộ hoa, thanh âm như vậy mềm mại:
" Thành công rồi, chị Lily!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương