[bhtt] Phân Ngoại Yêu Yêu Nhiêu Miêu Tổng Tài
-
C29: Dắt Tay
Bóng Đêm là địa phương nào, Mộ Dung Phỉ sớm biết, rất nhiều tên côn đồ yêu thích chỗ đó, Mộ Dung Phỉ lúc còn lẩn vào các bang phái khác, cũng từng đi vào đó. Bóng Đêm là một nơi tửu sắc yên hoa, không mở buổi sáng, chỉ mở buổi tối.
Bóng Đêm có thể xem như chỗ ăn chơi lớn nhất H thị, nhưng kỳ dị chính là, nó không nằm ở khu phố buôn bán phồn hoa, mà là nằm ở một quảng trường thanh lương, ngã tư đường Hướng Dương.
Ngã tư đường, một khu phố cổ tên Lão Nhai, thuần một sắc đen, tối thiểu có hai đến ba mươi năm lịch sử, nằm bên cạnh H thị phồn hoa nhất quốc gia. Bởi vì trị an không tốt, cho nên nhiều năm trước, mọi người đã lục tục bàn cách nơi này. Ban ngày ở đây cơ hồ không có ai, không khí trầm lặng vây quanh một tòa quỷ thành. Nhưng là, vừa đến buổi tối, cảnh tượng lại hoàn toàn bất đồng.
Ban đêm, đèn đường lâu năm không có sửa chữa, phát ra ánh sáng hết sức mờ nhạt, cũng không đủ để chiếu sáng mặt đường. Nhưng điều khác thường là, các loại kiểu dáng xe hơi không ngừng lướt qua, hai bên ngã tư còn thỉnh thoảng xuất hiện một đám trẻ trâu, tóc nhuộm đủ màu, làm cho bầu không khí trầm lặng của ban ngày biến đổi.
Đây là con phố mà mỗi người dân H thị đều biết, Lão Nhai nổi danh như thế, nguyên nhân là do có một công thần, chính là toà nhà mới xây duy nhất nằm ở trung ương dãy phố, "Bóng Đêm".
Theo lẽ thường, buôn bán có hiệu ứng tụ tập mắc xích, tỷ như ở một khu thương mại, chỉ cần một phẩm bài trứ danh nhập trú, những phẩm bài khác sẽ gia nhập theo. Tửu sắc cũng có quy luật này.
Bóng Đêm sinh ý hảo, cơ hồ dân nội thị ai cũng biết, nhưng phụ cận không có một quán bar nào tương tự nó. Điều này thuyết minh Thanh Liên Hội có phân lượng rất lớn.
Lần này đi Bóng Đêm, Tàng Huyền Thanh cho xuất động 3 chiếc xe Benz, cô cùng Mộ Dung Phỉ ngồi ở giữa, trước 1 chiếc sau 1 chiếc, 1 mở đường 1 bảo vệ, hộ tống tiêu chuẩn. 3 xe dừng trước cửa Bóng Đêm, 2 xe hộ tống lập tức mở ra, tổng cộng 8 gã đại hán mặc âu phục đen nối đuôi nhau bước ra, động tác rất nhanh hình thành một vòng tròn, gác tay ưỡn ngực đứng thẳng, vây kín Tàng Huyền Thanh.
Hai bên đại môn, đứng một loạt 10 đại hán, bọn hắn chính là bảo vệ, phụ trách thu thập phí vào cửa, mặc kệ bạn đi vào Bóng Đêm có tiếp tục tiêu phí hay không, mỗi vị 500, già trẻ không phân.
Trong nước, phí vào cửa 500 tuyệt đối không rẻ, quả thật có thể nói là quá cao, phải biết rằng cho dù tiến vào buổi triển lãm tranh của một vị hoạ sĩ nổi danh thế giới, phí vào cửa cũng chỉ có 300. Nhưng vẫn có rất nhiều người đang xếp hàng, chờ tiến vào nơi tửu sắc này.
Bởi vì quá đông, rất nhiều người dần dần không nhịn được, la hét ầm ĩ thúc giục bảo vệ nhanh lên, nhưng lại không có ai dám không tuân thủ quy củ của Bóng Đêm.
Khi Tàng Huyền Thanh tới, không gian đột nhiên yên tĩnh trở lại, bởi vì Tàng Huyền Thanh phô trương cùng trận thế, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, có kinh ngạc, có tò mò. Mà 10 gã bảo vệ sau khi nhìn thấy, lập tức cúi đầu thấp eo.
Tài xế của Tàng Huyền Thanh xuống xe trước, sau đó cung kính cúi người, mở cửa xe. Tiếp theo, trong ánh mắt kinh ngạc cộng thêm tò mò của bàn dân thiên hạ, một đôi giày vải thêu hoa đế bằng hiếm thấy ở xã hội ngày nay bước ra cửa xe, một nữ tử mặc sườn xám xanh đen thêu hoa Bỉ Ngạn xuất hiện trước mắt bọn họ.
Dung nhan tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành, khiến người ta cảm thấy mình tựa hồ xuyên vào trong tranh, bởi vì người như vậy cho dù là ở trong phim ảnh cũng tìm không thấy, chỉ có hoạ sĩ cao siêu dựa vào suy nghĩ mới có thể miêu tả ra nữ tử này.
Nữ tử điên đảo chúng sinh đương nhiên là Tàng Huyền Thanh, nhưng cô lại hai mắt mê ly mông lung, hoàn toàn coi thường những ánh mắt nhìn chăm chú kia, cô đứng tại chỗ vô thần nhìn bóng đèn neon, đã lâu rồi cô chưa từng đến đây.
Ngay sau đó Mộ Dung Phỉ và Kinh Luân đi ra, đứng ở hai bên Tàng Huyền Thanh, hai người đều là mặt không chút thay đổi, trầm mặc nhìn về phía chiêu bài nghê hồng kia.
Một vũ tăng toàn thân, thậm chí trên mặt trên ngón tay đều tràn đầy đồ án quỷ dị, một cô gái dung mạo giảo hảo diễn cảm lãnh khốc, bất cẩu ngôn tiếu, hơn nữa còn có Tàng Huyền Thanh yêu nghiệt điên đảo chúng sinh, tổ hợp như vậy mặc kệ ở đâu cũng đều thu hút sự chú ý.
Tàng Huyền Thanh cảm thấy có chút mất hứng, một khi cô cảm thấy vô vị thì sẽ mệt mỏi chỉ muốn ngủ, một khi chỉ muốn ngủ thì sẽ ngáp không ngừng. Đứng ở cửa, hai tròng mắt mê ly chớp chớp, sau đó lại tập quán ngáp dài một cái, tư thế mỹ nhân biếng nhác tẫn hiển không thể nghi ngờ, khiến mọi người bị mê hoặc sâu hơn, thẫn thờ.
Ngáp xong, Tàng Huyền Thanh rất muốn trở về mỹ mỹ ngủ một giấc, nhưng mà có một số việc là không thể không đi làm, trong nội tâm cô u oán bất đắc dĩ ám thở dài một hơi, chuẩn bị đi vào cửa. Nhưng cô mới vừa bước đi lại dừng, tựa hồ nghĩ tới điều gì. Mộ Dung Phỉ và Kinh Luân phía sau đều nghi hoặc nhìn bóng lưng cô.
Tàng Huyền Thanh quay đầu, lẳng lặng nhìn Mộ Dung Phỉ, Mộ Dung Phỉ khó hiểu, cũng lẳng lặng đối diện Tàng Huyền Thanh. Lúc này các nàng không biết, hình ảnh một đại mỹ nữ cùng một tiểu mỹ nữ trầm mặc đối diện là có bao nhiêu mờ ám, dẫn người mơ màng.
Nhìn khuôn mặt Mộ Dung Phỉ tuy rằng lãnh khốc nhưng lại rất đẹp, Tàng Huyền Thanh tưởng, nếu mình đã tuyển định Mộ Dung Phỉ là người thừa kế, thì nên cấp em ấy địa vị tương ứng. Vì thế Tàng Huyền Thanh vươn tay, đối Mộ Dung Phỉ nhẹ nói: "Đến."
Mộ Dung Phỉ nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn Tàng Huyền Thanh. Nàng biết Tàng Huyền Thanh mời dắt tay, nhưng nàng không rõ vì sao Tàng Huyền Thanh lại đột nhiên có hành động này, nàng đoán không ra. Cúi đầu nhìn tay Tàng Huyền Thanh, nàng phát giác bàn tay kia đẹp lắm, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo duy mỹ, thon dài tinh tế, màu da trắng nõn, như tay Dương Chi Ngọc Quan Âm, thiên thiên ngọc thủ, không chút tỳ vết.
Có thể làm cho Tàng Huyền Thanh chủ động vươn tay ra mời dắt tay, thế gian này chỉ có ba người, hai người đầu tiên là thân sinh phụ mẫu, Mộ Dung Phỉ là người thứ ba. Tàng Thiên Hải và Trương Nghiên Khánh đã chết, Mộ Dung Phỉ tựu thành người duy nhất, nàng hẳn là cảm thấy vinh quang và may mắn mới đúng a, nhưng nàng lại dám nhượng Tàng Huyền Thanh giơ tay vượt qua 2 phút.
Tàng Huyền Thanh có điểm không kiên nhẫn, nhíu mày, tay tiếp tục duỗi thẳng một chút, hờn giận xuất thanh: "Hửm?"
Kỳ thật Tàng Huyền Thanh không biết Mộ Dung Phỉ từ lúc còn nhỏ, không thích tiếp xúc thân thể với người khác, nàng không chủ động tiếp xúc người khác, cũng không cho phép người khác chủ động tiếp xúc nàng. Mộ Dung Phỉ tổng cảm thấy mình và bọn họ không đồng dạng, cái cảm giác này rất mơ hồ cũng rất khó nói rõ, tựa như mình và bọn họ không phải là cùng một giống loài vậy.
Mộ Dung Phỉ đối Tàng Huyền Thanh một chút cũng không nề hà, hơn nữa nàng còn thích môi son đỏ của Tàng Huyền Thanh, Tàng Huyền Thanh mời dắt tay, trong nội tâm nàng không bài xích, chỉ là không có thói quen cùng nghi hoặc mà thôi.
Tàng Huyền Thanh nhắc nhở, Mộ Dung Phỉ chuẩn bị cảm thụ cùng người ta dắt tay lần đầu, nàng nâng tay mình lên trước, mở ra nhìn một chút, mới chậm rãi dời về phía Tàng Huyền Thanh, chậm rãi thiếp thượng, hơi hơi buộc chặt.
Tàng Huyền Thanh kiên nhẫn cơ hồ là bị Mộ Dung Phỉ mài hết, Mộ Dung Phỉ là người thứ nhất có thể khiến cô khoan dung lâu như vậy. Mộ Dung Phỉ phóng tay lên, Tàng Huyền Thanh thu chặt, xoay người đưa lưng về phía Kinh Luân và Mộ Dung Phỉ nói: "Đi thôi."
Bởi vì là lần đầu tiên, Mộ Dung Phỉ thật cẩn thận đi hiểu rõ cảm giác này, tay Tàng Huyền Thanh tinh xảo mềm nhũn, nhưng lại có thể bao trùm cả bàn tay nàng, có một nguồn nhiệt truyền đến tay nàng, sau đó tựa hồ sẽ lan tràn, xông vào làn da, cuối cùng thấm vào trái tim.
Tâm Mộ Dung Phỉ bình sinh lãnh khốc, lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp.
Tàng Huyền Thanh sống cho tới bây giờ, tổng cộng dắt qua tay ba người, tay Tàng Thiên Hải thô ráp mạnh mẽ, tay Trương Nghiên Khánh mềm mại ấm áp, mà... Tay Mộ Dung Phỉ nhỏ hơn cô, tế nhuyễn mang theo khô mát thoáng lạnh, làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái, cảm giác lành lạnh này trực tiếp truyền vào lòng cô, đóng băng buồn bực trong nội tâm cô.
Vào đại môn, còn muốn thông qua một cái hành lang rất dài rất tối, dọc theo đường đi chỉ có một hàng mắt mèo chiếu sáng, chỉ có đi qua hành lang mới là thật sự tiến vào Bóng Đêm. Đi đến cuối hành lang, một đại hán đẩy cửa ra.
Cửa vừa mở ra, tay nắm tay Tàng Huyền Thanh cùng Mộ Dung Phỉ chưa bao giờ ăn ý đến thế, hai người đồng thời nhíu mày lại, độ cong cũng thập phần tương tự. Mở ra cánh cửa kia, tựa như thấy được một thế giới khác, đèn laser không ngừng nhấp nháy, âm thanh đinh tai nhức óc, tiếng người ồn ồn ào ào đập vào mặt.
Đây là một thế giới hỗn loạn, đây là một thế giới hoàn toàn không có đạo đức luân lý, trên vũ đài có vài vũ nữ khêu gợi đang múa thoát y, mà nam nữ trẻ tuổi ở dưới đài cũng điên cuồng kêu gào, còn có một ít người muốn phá vỡ cả trái tim và màng tai, âm nhạc rock metal vặn vẹo, quấn quít.....
8 bảo tiêu diễn cảm lạnh lùng vây Tàng Huyền Thanh vào giữa, 4 gã mở đường, gặp ai chặn đường thì không chút khách khí đẩy ra, 4 gã kia cũng là như thế, phàm là ai chen chúc tới đều đẩy ra hết.
Những người đang high tới cực điểm đặc biệt dễ dàng bị kích thích, đột nhiên bị đẩy ra trong lòng liền lửa giận ngút trời, nhưng khi bọn hắn vừa quay đầu lại thấy bảo vệ mặc chế phục thống nhất, cái gì cũng không dám nói, thành thành thật thật tránh ra.
Trong hoàn cảnh chen chúc hỗn độn, nhờ 8 tên bảo tiêu cường tráng, ba người Tàng Huyền Thanh không có trở ngại. Bước lên lầu hai, vòng qua một chỗ ngoặt, lỗ tai thoáng chốc thanh tịnh không ít, toà nhà Bóng Đêm này, toàn bộ đều là cách âm.
Tàng Huyền Thanh nắm tay Mộ Dung Phỉ, dưới sự dẫn dắt của bảo tiêu, đi đến gian phòng cùng các lão đại hẹn gặp mặt, vừa đi đến cửa, liền nghe thấy bên trong có thanh âm truyền ra...
"Trần Dương, vì sao lão đại Thanh Liên Hội không phải là ngươi? Ta luôn luôn xem trọng ngươi, ta nguyên bản vẫn cho rằng sau khi Tàng lão mất, vị trí kia nhất định sẽ là của ngươi, không nghĩ tới lại..."
Càng ngày càng thấy Thanh tỷ dễ thương là sao ta? =))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook