*tiểu sắc quỷ = quỷ nhỏ háo sắc :3


Mộ Dung Phỉ bị máu tươi của Sở Thu mê hoặc hai mắt cho nên không thể khống chế tâm tình, đột nhiên một cỗ khí tức lạnh băng thổi tới trước mặt, Mộ Dung Phỉ cả kinh tìm về một ít thần trí, phát hiện Sở Thu đang chĩa lỗ châu mai tối om vào ấn đường của mình, ánh mắt tràn ngập sát khí, làm nàng cực độ chán ghét.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, huyệt Thái Dương bên phải của Mộ Dung Phỉ lại đau đớn, sau đó ảo giác che kín hồng vụ trong mắt bắt đầu kỳ dị biến hóa, hồng vụ chậm rãi tụ tập, dần dần ngưng tụ thành đoàn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hóa thành đôi môi gợi cảm của Tàng Huyền Thanh, lan tràn, biến thành gương mặt xinh đẹp của Tàng Huyền Thanh, Mộ Dung Phỉ ý thức được mình đánh mất bản thân, mày nhíu chặt, cố gắng khống chế suy nghĩ, trong lòng nhớ Tàng Huyền Thanh, còn có cảm giác ấm áp mà Tàng Huyền Thanh cho nàng, chậm rãi thanh tỉnh lại. Quá trình miêu tả thật rườm rà, nhưng kỳ thật chỉ phát sinh trong chớp mắt, bởi vì suy nghĩ tức thời của con người được truyền qua các dây neuron thần kinh.

Biết Sở Thu muốn giết mình, nàng phản xạ có điều kiện cầm đao, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sở Thu muốn bóp cò, nhưng ông trời không cho hắn quá nhiều thời gian, tay hạ xuống, tuyệt khí, vẫn duy trì bộ dạng nhìn chằm chằm Mộ Dung Phỉ, thật khủng bố, chết không nhắm mắt.

Mới qua bờ sinh tử, Mộ Dung Phỉ không có nhiều phản ứng, nàng khẽ nhíu mày nhìn Sở Thu, thấy hắn đã chết, mới hơi nới lỏng chuôi đao. Nàng xem tử trạng của Sở Thu, nhớ tới hắn trước khi lâm chung, ánh mắt đó không phải lần đầu tiên, bởi vì nàng cực độ chán ghét bài xích nó, cho nên mới nhớ rõ, tính ra đây là lần thứ tư.

Trước kia Mộ Dung Phỉ chỉ biết mình không thích, không tự giác muốn phản kháng, hiện giờ nàng hiểu được, chính là sát khí, nguyên lai Sở Thu đã sớm muốn giết mình.

Trừ bỏ Tàng Huyền Thanh có thể tiến vào nội tâm nàng, Mộ Dung Phỉ rất máu lạnh, cô gái 17 tuổi như nàng, nhìn xác chết của người vừa muốn giết mình, hẳn là sợ hãi hoặc là phát run mới đúng, nhưng Mộ Dung Phỉ chỉ lãnh đạm, trầm mặc nhìn Sở Thu.

Mộ Dung Phỉ thu hồi ánh mắt, nàng có lẽ đã ý thức được máu đỏ sẽ làm cho mình bị lạc ý chí, cho nên cưỡng chế chính mình dời đi ánh mắt, không nhìn, lúc này nàng chỉ muốn Tàng Huyền Thanh, dục vọng mãnh liệt, chạy nhanh trở về bên Tàng Huyền Thanh, đã nhiều ngày không thấy cô, trong lòng tựa như bị đào một cái hố, trống rỗng hư không.

Dĩ vãng Mộ Dung Phỉ chưa bao giờ biết thế nào mới xem như tưởng niệm, bây giờ nàng không có hứng thú đi nghiên cứu định nghĩa, mà đã nếm thử tư vị vô cùng chuẩn xác.


Mộ Dung Phỉ muốn về cạnh Tàng Huyền Thanh, trước khi đi, nàng cẩn thận quan sát xung quanh, sợ có người nhìn thấy tình hình bây giờ, nàng không muốn gặp phải phiền toái, nó có thể quấy rầy nàng đứng bên cạnh Tàng Huyền Thanh. Mộ Dung Phỉ ngẩng đầu nhìn lên trên, một mảnh tối đen, không có một cửa sổ nào sáng, cũng không có ai, vì thế nàng yên tâm, chỉ là còn chưa thu hồi ánh mắt, lại đột nhiên phát hiện cửa sổ lầu ba có quang điểm hồng sắc lóe ra hai cái, khiến nàng chú ý.

Người bình thường có lẽ sẽ không để ý điểm đỏ, nhưng Sở Thu và Mộ Dung Phỉ đều là người trải qua huấn luyện, cho nên nàng và Sở Thu có đồng dạng hoài nghi. Sở Thu lúc ấy không hành động, cho dù hoài nghi, đối với hắn là vô dụng, nhưng đối với Mộ Dung Phỉ thì chính là phiền toái không hề nhỏ.

Mộ Dung Phỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm điểm đỏ loé ra, hai tròng mắt hiện lên một đạo hàn quang lãnh liệt, nàng nhớ kỹ vị trí cửa sổ, sau đó xoay người lên thang lầu, cẩn thận đi, phi đao trong tay trong bóng đêm ngẫu nhiên hiện lên lãnh ý.

Đi đến lầu ba, cửa khoá kín, bất quá Mộ Dung Phỉ rất hài lòng tình huống này, bởi vì cửa khoá từ bên ngoài, nói cách khác bên trong hẳn là không ai. Nàng vì giết Sở Thu, cẩn thận đến mức không hành động thiếu suy nghĩ theo sát ba ngày, tự nhiên đối tình huống khác cũng có lo lắng, trên người nàng trừ bỏ phi đao, còn có một cặp bao tay và một đôi nylon bọc giày.

Mộ Dung Phỉ không thể lưu lại bất cứ dấu vết gì, nàng lấy ra bao tay cùng bọc nylon, tránh lưu lại vân tay cùng dấu giày, dấu giày trên đường cùng thang lầu, nàng không lo lắng, nàng biết quá trình cảnh sát phá án, bởi vì địa chất xi măng, người qua lại thật bình thường, hơn nữa nàng cũng không giẫm lên bùn lầy hoặc là vết máu, cảnh sát căn bản không có biện pháp tra được tung tích, nhưng chỗ ở thì không giống.

Bởi vì cần giết Sở Thu, cần lẻn vào chỗ hắn ở, cho nên Mộ Dung Phỉ cũng mang theo công cụ mở khoá, kỳ thật cái gọi là công cụ cũng rất đơn giản, chẳng qua chỉ là mấy thỏi kim thép đặc thù trải qua gia công đặc biệt thôi.

Mộ Dung Phỉ rất dễ dàng mở khóa, sau đó lẻn vào trong phòng, đóng cửa lại, sau đó đứng bất động ước chừng một phút, nàng không thể bật đèn, cho nên nàng cần thích ứng hắc ám trước.

Chờ ánh mắt thích ứng ánh sáng mỏng manh, Mộ Dung Phỉ động, cước bộ nhẹ nhàng, cơ hồ không phát ra tiếng vang, nàng đi qua cửa sổ quả nhiên phát hiện nơi đó có treo máy quay, là hàng thường, không phải hàng cao cấp như trong quân dụng, nàng đã yên tâm hơn, xem ra cũng không phải cảnh sát treo nó.


Mộ Dung Phỉ không biết mục đích sử dụng cũng chẳng muốn nghĩ, nàng trực tiếp lấy ra cuộn phim bên trong, sau đó cũng không đóng máy, mang theo cuộn phim, khoá cửa, lặng yên rời đi.

Mộ Dung Phỉ lướt qua thi thể Sở Thu, chưa từng nhìn một cái nào, lãnh đạm làm người sợ hãi, đao trong tay nắm chặt không buông, nếu lúc này có người phát hiện tung tích của nàng, nàng sẽ không chút do dự hạ thủ tàn nhẫn, nàng phải trở về cạnh Tàng Huyền Thanh, chấp niệm khắc cốt ghi tâm, không cho phép bất kỳ ai ngăn cản.

Mộ Dung Phỉ đi ra lộ khẩu, thấy được xe Sở Thu, sau đó dừng bước lại, trí nhớ có chút mơ mơ hồ hồ, nhưng Sở Thu trước khi chết có nói qua trên xe hắn có quyển sổ gì đó, còn nhờ mình thay mặt hắn giao cho Sở Thanh Phong. Nghĩ một chút, Sở Thu luôn luôn nhằm vào Thanh Liên Hội, quyển sổ rất có thể sẽ gây bất lợi cho Tàng Huyền Thanh. Nghĩ vậy, nàng lấy ra công cụ mở khoá, đi qua.

Lúc này trong lòng Mộ Dung Phỉ chỉ có một người, thì phải là Tàng Huyền Thanh, còn có an nguy của Tàng Huyền Thanh, toàn bộ thế giới không trọng yếu bằng Tàng Huyền Thanh. Nàng lấy được quyển sổ, khoá xe Sở Thu như nguyên dạng, không để lại dấu vân tay. Nàng không nhìn bên trong ghi cái gì, nàng không quan tâm cũng không cần, nàng chỉ muốn giao cho Tàng Huyền Thanh thôi.

Nhớ Tàng Huyền Thanh, ý tưởng trở về bên Tàng Huyền Thanh càng thêm cường liệt và vội vàng, nàng cơ hồ lại nhìn thấy Tàng Huyền Thanh cười với nàng, còn nhẹ nhàng ngoắc đầu ngón tay, vì thế nàng bước nhanh hơn, đi qua leo lên xe, nàng liền quăng quyển sổ và cuộn phim sang một bên, ly khai Minh Thương, nơi này hết thảy, không còn quan hệ với nàng.

Mộ Dung Phỉ muốn lập tức nhìn thấy Tàng Huyền Thanh, nhưng vẫn cứ chạy theo tốc độ hạn định, nàng không muốn bị CSGT chú ý tránh đưa tới phiền toái không cần thiết. Nàng dùng khoảng một giờ, về đến Tàng gia.

Bảo vệ Tàng gia nguyên bản xa xa đã bắt đầu cảnh giác nhìn xe Mộ Dung Phỉ tới gần, khi nhận ra xe nhà mình mới dám mở cửa, sau đó thấy Mộ Dung Phỉ, cung kính gập người kêu một tiếng: "Mộ Dung tiểu thư."

Mộ Dung Phỉ nhìn thẳng, trực tiếp lái xe đi vào, không xem hai gã bảo vệ một cái, này không quan hệ thanh cao cùng ngạo mạn, đây chỉ là tính cách của nàng, thế giới này trừ bỏ Tàng Huyền Thanh, không còn ai có thể khiến nàng chú ý.

Hai gã kia bị Mộ Dung Phỉ coi thường, cũng không có quá nhiều biểu tình, chỉ là làm hết phận sự đóng cổng, bọn hắn hiểu vị trí của mình, quan hệ giữa Mộ Dung Phỉ và Đại tiểu thư, cả Tàng gia ai cũng biết, biết tính khí Mộ Dung Phỉ, tuy rằng bọn hắn tò mò Mộ Dung Phỉ gần đây đi đâu, hiện giờ đêm khuya mới trở về, nhưng bọn hắn không hỏi, cũng không thảo luận, tất cả chuyện này đều là quy củ khi Tàng Thiên Hải còn sống đã định ra, cho dù hôm nay Tàng Thiên Hải sớm hóa thành bụi đất, bọn hắn vẫn cứ giữ vững.


Mộ Dung Phỉ dừng xe, cước bộ không ngừng đi đến phòng ngủ của Tàng Huyền Thanh, đến cửa, thuần thục nhập mật mã, cửa mở, nàng ngay lập tức đi đến giường, không hề cố ý phóng nhẹ bước chân, nàng biết Tàng Huyền Thanh đã ngủ, nhưng nàng mặc kệ, nàng chỉ muốn hảo hảo nhìn Tàng Huyền Thanh, cũng muốn Tàng Huyền Thanh hảo hảo nhìn nàng.

Mộ Dung Phỉ đi đến trước giường, dừng bước, rốt cuộc gặp được Tàng Huyền Thanh mà nàng vô cùng tưởng niệm, giờ phút này Tàng Huyền Thanh tựa hồ đang ngủ say, cô nhắm hai mắt, thật tao nhã, thật xinh đẹp. Tâm Mộ Dung Phỉ nguyên bản bởi vì dục vọng mãnh liệt mà buồn bực, lúc này kỳ dị hạ xuống, thấy Tàng Huyền Thanh bình yên đi vào giấc ngủ, nhất thời quên hết thảy, chỉ biết si ngốc nhìn, tham lam nhìn.

"Ai... Em về rồi." Tàng Huyền Thanh không mở mắt, đột nhiên thở dài một hơi, nhẹ giọng nỉ non. Sau đó cô mở hai mắt ra, mặt không chút thay đổi nhìn Mộ Dung Phỉ, Mộ Dung Phỉ cũng nhìn cô.

Hai người lẳng lặng đối diện, Tàng Huyền Thanh quan sát vẻ mặt Mộ Dung Phỉ, mà Mộ Dung Phỉ chỉ rất đơn thuần nhìn, có lẽ như lúc trước đã nói với Tàng Huyền Thanh, xem là bởi vì nàng thích.

Kỳ thật lúc Mộ Dung Phỉ mở cửa, Tàng Huyền Thanh đã tỉnh, cô không chút kinh hoảng, biết mật mã phòng này chỉ có cô và Mộ Dung Phỉ. Mộ Dung Phỉ ly khai cô ba ngày, cô cũng khó chịu, chưa bao giờ biết, chính mình cũng sẽ tưởng niệm một người như vậy, ngẫu nhiên miên man suy nghĩ, Mộ Dung Phỉ đã về bên Sở Thu, không trở về nữa. Cửa bị mở ra, lòng cô kinh hỉ, cái loại cảm giác này tựa như một thê tử chờ đợi trượng phu về nhà. Cô nhắm mắt lại, sau đó cô nghe thấy Mộ Dung Phỉ đứng ở trước giường, trong đầu cũng rất tự nhiên tưởng tượng hình ảnh Mộ Dung Phỉ đứng đó si ngốc nhìn mình, vừa nghĩ như thế, tim liền đập phi thường mau.

Tàng Huyền Thanh không biết vì sao phải thở dài trước khi mở mắt, nhưng nó thật sự thoải mái, có lẽ là than vãn ba ngày lo lắng. Mở mắt, quả nhiên là thấy Mộ Dung Phỉ si ngốc nhìn mình, Tàng Huyền Thanh thích bộ dạng Mộ Dung Phỉ mê luyến cô, cùng nàng nhìn nhau một hồi lâu.

Tàng Huyền Thanh thản nhiên cười, sau đó hỏi: "Sở Thu đã chết?"

Mộ Dung Phỉ nhìn Tàng Huyền Thanh, nghe được lời cô, nhẹ nhàng gật đầu một cái, trên mặt cũng không có biểu tình bi thương.

Thấy Mộ Dung Phỉ gật đầu, Tàng Huyền Thanh liền thu liễm nụ cười, nhìn Mộ Dung Phỉ, biết Mộ Dung Phỉ quả nhiên là hướng về mình, lại không có quá nhiều vui sướng, ngược lại là lo lắng, giết cảnh sát cấp cao, không biết Mộ Dung Phỉ xử lý có tốt không, đứng dậy, nghiêm túc hỏi Mộ Dung Phỉ: "Em tự động thủ sao? Có bị ai thấy không?"

Khi hỏi cái này, Tàng Huyền Thanh đã quyết định tốt rồi, nếu thật sự có ai thấy Mộ Dung Phỉ động thủ, mặc kệ đối phương là ai, mặc kệ trả giá đại giới như thế nào, cô cũng phải giúp Mộ Dung Phỉ giải quyết nỗi lo về sau. Mộ Dung Phỉ là của mình, chỉ có thể thuộc về mình, bất luận kẻ nào cũng không thể đoạt đi em ấy!


Mộ Dung Phỉ nhớ lại ánh mắt đầy sát khí của Sở Thu, nhăn mi, trong mắt một đạo hàn quang hiện lên, nàng không biết, cũng bởi vì biểu tình lần này, lại làm cho tâm Tàng Huyền Thanh căng thẳng. Dừng một hồi Mộ Dung Phỉ mới nói: "Không, không phải em giết. Giết hắn là Lưu Tổ Thông. Lúc ấy em có ở đó, nhưng không ai biết em ở."

Tàng Huyền Thanh nghe nói như vậy, kinh ngạc trừng lớn hai mắt, sau đó lông mày nhíu chặt như nghĩ mãi mà không rõ, hỏi: "Lưu Tổ Thông? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Mộ Dung Phỉ mới nhớ tới trong tay cầm gì đó, nàng hướng Tàng Huyền Thanh đưa tới, nói: "Ngay lúc đó em lấy được cái này."

Tàng Huyền Thanh nhìn thoáng qua tay Mộ Dung Phỉ thân thủ nhẹ nhàng nhận lấy, không hỏi vấn đề cụ thể, nếu Mộ Dung Phỉ nói không ai biết sự tồn tại của nàng, không cần lo lắng quá mức, sau này có gì thì hỏi lại cũng được. Giờ khắc này còn có thể bảo trì bình tĩnh là Tàng Thiên Hải thường xuyên dạy cô: Mặc kệ là tình huống nào, đều phải bảo trì bình tĩnh, như vậy con mới không bị che mờ hai mắt. Một khi tâm rối loạn sẽ dễ dàng mắc lỗi, mà loại người như chúng ta sợ nhất chính là mắc lỗi, nếu có sai sót, mất mạng như chơi!

Bất quá, quyển sổ màu đen kia khiến Tàng Huyền Thanh nghi hoặc, lắc nó hai cái ở trước mặt Mộ Dung Phỉ, hỏi: "Đây là cái gì?"

"Là của Sở Thu, hắn trước khi chết, nhờ em nhất định phải thay mặt hắn, tự tay giao cho Sở Thanh Phong." Mộ Dung Phỉ đáp, đáp án tuy rằng đơn giản, vẫn như tác phong của nàng, không chút nào giấu giếm.

"Nha? Rất thú vị." Tàng Huyền Thanh kinh ngạc, nhíu mi, nghe Mộ Dung Phỉ nói như vậy, quyển sổ này rơi vào tay mình, sẽ rất có giá trị lợi dụng. Tàng Huyền Thanh nghĩ xong, sau đó ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Phỉ, nhìn kỹ, mới phát hiện mặt Mộ Dung Phỉ hơi bẩn, hơn nữa trên người còn có mùi mồ hôi, nhưng không khó ngửi. Tàng Huyền Thanh nghĩ Mộ Dung Phỉ rời đi ba ngày, hẳn là không có tắm rửa, trong lòng đối với nàng có chút thương tiếc, Tàng Huyền Thanh lại thở dài, nói: "Mộ Dung, em đi tắm đi. Tôi chờ em, ha?"

Tàng Huyền Thanh nói xong lời cuối cùng, khí tức có một tia quyến rũ, Mộ Dung Phỉ nghe được, hai mắt đột nhiên sáng lên, sau đó dùng lực gật đầu, nói: "Hảo." Bộ dáng kia cùng phía trước khác biệt rất rõ ràng, điều này khiến Mộ Dung Phỉ có vẻ càng thêm linh động, tựa hồ chỉ có Tàng Huyền Thanh mới có thể khiến nàng chân chính sống lại.

Mộ Dung Phỉ sâu kín nhìn Tàng Huyền Thanh một cái, sau đó không chút do dự xoay người đi tới phòng tắm. Tàng Huyền Thanh nhìn bóng lưng Mộ Dung Phỉ, nhớ rõ hai mắt nàng sáng ngời, cảm thấy đáng yêu cực kỳ, tâm cô dần dần nóng lên, hai mắt bao hàm tình yêu nồng đậm, nhưng trong lòng không khỏi oán thầm Mộ Dung Phỉ: Tuổi không lớn mà lại để bụng phương diện kia như vậy, thật là một tiểu sắc quỷ... Tiểu sắc quỷ khả ái!

Còn chê con người ta là tiểu sắc quỷ, sao chế không thừa nhận chế là đại sắc quỷ đi ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương