[bhtt] Dò Hư Lăng - Quân Sola [hiện Đại] P2
C194: Chương 512 - Nhập Rương

Edit: DVLA

Sư Thanh Y thật sự không nghĩ tới, Ngư Thiển lại có thể lựa chọn hát bài này để dụ địch đến. Càng không nghĩ tới chính là, Ngư Thiển vậy mà thuộc hết bài hát này.

Bài hát này quá nổi danh, thuộc về tác phẩm kinh điển nghe nhiều nên thuộc, nàng không biết Ngư Thiển là từ đâu đã nghe qua bài hát này, từ đó sinh ra hứng thú, có thể là ở trên "thần khí" điện thoại của Ngư Thiển, trên TV, hoặc là nghe lúc đi dạo cửa hàng, siêu thị. Đoạn thời gian Ngư Thiển ly khai Thần Chi Hải, một mình ở bên ngoài kia, sinh hoạt của Ngư Thiển có lẽ trôi qua rất có tư vị, ngay cả buổi biểu diễn cũng đã đi qua, Sư Thanh Y nghĩ vậy, đột nhiên lại cảm thấy Ngư Thiển sẽ hát bài này, cũng không tính là ly kỳ.

Nàng nắm vững dạ minh châu trong tay, bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn về phía Ngư Thiển đang đứng ở nơi đá mạch tinh cao nhất.

Ngư Thiển hát đến thập phần nhập tâm, thậm chí là say mê, khóe mắt đều là ẩn giấu tươi cười, tư thế cầm "Microphone" bốn màu bút lông càng là hữu mô hữu dạng, hiển nhiên đã từng bắt chước qua động tác cùng loại.

Cá này thuần khiết đến sáng trong, có chút thời điểm lại không rõ đạo lí đối nhân xử thế của thế gian, nàng tựa hồ không biết cảm giác xấu hổ là cái gì. Chuyện mà người khác cảm thấy xấu hổ, khi nàng làm ra, lại luôn luôn chỉ có tự nhiên cùng đáng yêu.

Nếu như Ngư Thiển muốn đặc biệt đi học một thủ khúc, liền có nghĩa rằng nàng thập phần yêu thích thủ khúc này.

Có thể làm sự tình mà mình thích, tâm tình liền có biết bao sung sướng.

Nếu như được, Sư Thanh Y hi vọng Ngư Thiển vẫn luôn có thể bảo trì được tâm tính sạch sẽ như vậy. Nhưng nàng có thể dự liệu được, chuyện này đã là không thể, chân tướng tàn khốc đang lặng yên ở phía sau cánh cửa, chỉ chờ Ngư Thiển tự mình đi tới mở ra cánh cửa kia, bước vào bên trong mảnh máu tươi lạnh ngắt.

Thời gian không còn nhiều lắm.

Trong lòng Sư Thanh Y chua xót, trước khi chuyện đó đến, hãy để cho Ngư Thiển lại vui vẻ lâu hơn một chút.

Thời điểm Trạc Xuyên vừa nghe Ngư Thiển cất tiếng hát, trên mặt lập tức lộ vẻ vẻ kinh ngạc. Nàng là một cái người cổ đại, chưa từng nghe qua phong cách ca khúc loại này, cảm giác thập phần rung động, nhất thời không kịp phản ứng.

Nhưng rất nhanh nàng đã phục hồi lại tinh thần, học động tác lúc trước Ngư Thiển đã dạy cho nàng, từ trái sang phải, lại từ phải sang trái, lay động dạ minh châu trong tay, toàn tâm toàn ý vì Ngư Thiển "đánh nhịp" .

Trong mắt nàng, bất luận Ngư của nàng hát thủ khúc gì, đều là tiếng hát thiên tiên.

Bất quá đây cũng không phải là bởi vì tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, tình Ngư trong miệng hóa thiên tiên, mà bởi vì giọng nói của Ngư Thiển, vốn dĩ đã cực kỳ động lòng người. Giao nhân đều giỏi ca hát, bất kể là hắc giao hay là bạch giao, trời sinh đã có một bộ giọng hát tuyệt vời, giọng hát loại này là đỉnh cao mà nhân loại cố gắng cả đời đều không thể sánh bằng, huống chi thanh âm giao nhân, vốn dĩ mang theo vô tận mị hoặc.

Giờ này khắc này, tiếng ca của Ngư Thiển giống như dòng suối thanh tuyền róc rách, cực kì uyển chuyển mềm mại mà tiến vào trong tai.

Có lẽ bởi vì hiện tại Ngư Thiển đang dùng ca văn, mặc dù trong tràng mọi người không cảm giác được ca văn tồn tại, thế nhưng tiếng ca tựa hồ lại để cho lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, phảng phất như có ngọn gió xuyên qua thân thể, cảm giác tê dại hầu như muốn ngừng mà không được.

Êm tai và dễ nghe.

Chỉ là, bài hát này từ trong miệng Ngư Thiển đi ra, lại phối hợp với hình ảnh trước mắt, thật sự là vô cùng... buồn cười.

Bên môi Sư Thanh Y chứa đựng vui vẻ, vừa đúng lúc này Ngư Thiển lại quay đầu, nhìn lại.

Ánh mắt Ngư Thiển vốn dĩ rơi vào trên người Trạc Xuyên, ngón tay chỉ vào nàng, Trạc Xuyên tuy rằng không hiểu là ý gì, nhưng trong tay lay động Dạ minh châu càng thêm ra sức.

Ngư Thiển cười yếu ớt dịu dàng, lại dùng ngón tay chỉ về Sư Thanh Y, phảng phất như đang nói tại sao không đánh nhịp.

Sư Thanh Y: "......"

...... Cái này, vậy mà cũng đã học được hỗ động trên sân khấu, tác động qua lại với nhau, xem ra đúng là không phí công xem buổi biểu diễn.

Sư Thanh Y không chịu nổi ánh mắt tha thiết chờ đợi này của nàng, chỉ đành phải tượng trưng mà lung lay dạ minh châu thoáng một phát.

Ngư Thiển nhìn về phía hai người ở dưới đài rất hài lòng, nàng một bên vừa hát, ánh mắt tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng nhìn về phía Lạc Thần.

Tư thế Lạc Thần ngồi đến đoan chính, hai tay đặt ở phía sau, ngón tay thon dài bọc lấy dạ minh châu.

Ngư Thiển vừa nhấc tay, liền chỉ vào Lạc Thần.


Lạc Thần: "......"

Sư Thanh Y ở bên cạnh nhìn xem, nghĩ thầm một màn nàng mong đợi nhất đã đến, thật sự nhịn cười không được. Nhưng nàng lại không thể cười ra tiếng, tranh thủ thời gian nghiêng mặt đi, cười đến hai vai đều bắt đầu run rẩy.

Lạc Thần không có phản ứng.

Ngư Thiển kiên nhẫn, lại chỉ vào nàng.

Cả người Lạc Thần đều giống như cứng lại rồi, dạ minh châu giấu ở phía sau càng là không hề nhúc nhích, nhưng Sư Thanh Y hầu như đều có thể cảm giác được ngay cả lông tơ của nàng đều bắt đầu co quắp. Lạc Thần tựa hồ cũng không nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của Ngư Thiển, nhưng lấy tính tình nàng, cũng không cách nào làm theo kỳ vọng của Ngư Thiển đi vung vẩy dạ minh châu, vì vậy chỉ có thể cứng lại tại chỗ kia, thế này cũng không được, thế kia cũng không xong.

Còn tốt, Ngư Thiển đột nhiên thu ngón tay về, cũng ngừng hát.

Hai vai Lạc Thần vốn căng thẳng lúc này mới hơi chìm xuống, nhẹ nhàng thở ra.

Ngư Thiển tận hứng nhưng vẫn không quên chính sự, ở phía trên nói: "Ta đã hát một hồi, nhưng ca văn cũng không có nửa điểm chấn động. Phạm vi ca văn của ta rất rộng, nếu như đối phương đối với ca văn tầng này có phản ứng, tất nhiên đã sớm nghe thấy được. Xem ra tầng ca văn cấp cao nhất này đối với quỷ vật phẩn giai màu vàng kia không có hiệu quả, ta lại đổi một tầng khác thử."

Sư Thanh Y nghe xong, yên tâm hơn một chút, nói: "Khá tốt, không phải tầng cao nhất. Nếu như vật kia thật đúng có thể cảm ứng được ca văn tầng cao nhất, ngược lại càng khó giải quyết."

Ngư Thiển gật đầu, thay đổi ca văn, bắt đầu lại hát: "Là ai, tiễn đưa nàng tới đến bên cạnh ta ~ Là viên Minh Nguyệt tròn trịa kia, Minh Nguyệt ~"

"Là sơn tuyền róc rách kia ~ Là sơn tuyền róc rách kia ~"

Chỉ là nàng mới hát vài câu, sắc mặt lập tức thay đổi, bất quá nàng cũng không dừng lại, mà ở một bên hát, một bên hướng về Sư Thanh Y làm cái thủ thế "OK".

Trước kia nàng không hiểu động tác dùng tay ra hiệu này, thường xuyên so sánh với lan hoa chỉ, hôm nay rốt cuộc dùng đến quen thuộc.

Sư Thanh Y thấy nàng dùng tay ra hiệu thế này, trong lòng nhất thời cũng lộp bộp.

Nàng minh bạch ý của Ngư Thiển, ca văn nảy sinh hiệu quả, đang chấn động.

Ngư Thiển đem ca văn giảm thấp một tầng, vừa rồi ca văn tầng cao nhất không có phản ứng, bây giờ là tầng ca văn thứ hai. Cường độ ca văn đối ứng với phẩm giai cao thấp, mà quỷ vật phẩm giai màu vàng kia hiển nhiên là quỷ vật khó chơi nhất ở đây, ca văn hiện tại đã chấn động, không thể nghi ngờ là quỷ vật phẩm giai màu vàng kia đã nhận ra.

Một khi đối phương phát giác, dùng ca văn sinh ra sức hấp dẫn mãnh liệt với nó, tất nhiên sẽ lập tức hướng về bên này chạy đến.

Sư Thanh Y lập tức nói: "Chú ý, có cái gì đang ở gần, bảo trì cảnh giác."

Bầu không khí ở đây lập tức trở nên ngưng trệ, chỉ có tiếng ca Ngư Thiển còn ở bên trong mảnh trống trải này quanh quẩn. Lúc trước còn cảm thấy buồn cười, hiện tại tiếng ca kia tràn ra, ngược lại bao lấy một loại khí tức khẩn trương, lạnh buốt.

Sư Thanh Y nhìn về phía Trạc Xuyên, nói: "Cô cảm thấy ở nơi nào dùng rương tróc yêu thỏa đáng nhất?"

Trạc Xuyên đứng dậy, dùng ngón tay ở trên mặt đất lúc nãy mà hư không vòng ra một cái phạm vi nhỏ: "Quỷ vật kia tốt nhất là đi vào phạm vi này, lúc này sẽ không đến mức nguy hiểm khi bắt không được.

Sư Thanh Y đi đến trong phạm vi kia, nói: "Vật kia rất có thể không thể nhận ra. Đợi lát nữa nếu như vật kia đến trước mặt, tôi liền đánh dấu lên vật kia, để thuận tiện cho cô nhìn rõ vị trí chuẩn xác của nó, cô liền lập tức dùng rương tróc yêu."

"Tốt." thần sắc Trạc Xuyên nghiêm nghị, trận địa sẵn sàng đón quân địch, nói: "Giao cho ta."

Sư Thanh Y nhìn về phía những thần quan ẩn nấp trong bóng tối, dặn dò: "Nếu như Trạc Xuyên dùng rương tróc yêu, thấy quỷ vật kia kịch liệt phản kháng, các ngươi liền bắn tên, suy yếu sức lực của nó.

Triệu Giác nói: "Vâng, Điện hạ."

Thanh âm của Sư Thanh Y có chút lạnh: "Tôi muốn nó còn sống."

Một cái quỷ vật có chủ, giữ lại tự nhiên là có ích. Có thể lấy quỷ vật phẩm giai màu vàng đem ra sử dụng như vậy, bản lãnh chủ nhân ở sau lưng nó có bao nhiêu khó lường, nhất thời thật đúng là khó có thể tưởng tượng.


"Thần hạ minh bạch."

Sư Thanh Y an bài tốt hết thảy, lúc này mới vận khởi huyễn đồng, nhìn chăm chú vào ảnh điệp bay trên không trung.

Lần này, một khi đã dùng tới huyễn đồng, liền không thể lại dừng lại, nàng gặp phải một trận đánh lâu dài phải tiêu hao tinh lực cực lớn.

Vật kia không biết lúc nào sẽ tới đây, nàng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào ảnh điệp, yên lặng chờ đợi lúc ảnh điệp cảm giác được vật kia đến, biến thành màu vàng.

Đây là phương pháp duy nhất để nàng có thể "Trông thấy" vật kia.

Nhưng mà làm cho nàng cảm thấy may mắn chính là, trước mắt chỉ có con quỷ vật phẩm giai màu vàng kia mới có thể bị ca văn tầng này ảnh hưởng, những vật khác sẽ không chen chúc tới, áp lực nghênh địch giảm bớt không ít.

Tiếng ca Ngư Thiển vẫn còn tiếp tục.

Tất cả mọi người đang đợi.

Rồi lại không biết bản thân đến tột cùng là đang đợi cái gì, cũng không biết thứ chính mình chờ lúc nào sẽ đến, đây không thể nghi ngờ chính là một loại dày vò.

Gương mặt Lạc Thần trầm tĩnh mà ngồi đó, một tay đặt ngang ở vỏ ngoài Cự Khuyết đang nằm trên đá mạch tinh, một tay đặt ở trên đùi, ngón tay ngẫu nhiên sẽ nhẹ nhàng nhúc nhích.

Đôi đồng tử của Sư Thanh Y phảng phất như hãm sâu bên trong vòng xoáy, càng tách ra sáng tỏ không thuộc về thế giới này, theo thời gian trôi qua, nàng càng nhìn chăm chú vào ảnh điệp thật nhỏ kia, mồ hôi trên cổ cũng liền càng nhiều.

Giờ này khắc này, nàng giống như ở trong bóng tối bị củi lửa thiêu đốt.

Một mực phát sáng.

Nhưng luôn luôn có một khắc, củi lửa này cuối cùng sẽ thiêu đốt đến hầu như không còn. Nàng kiên trì, để cho mình có thể đốt được lâu hơn một chút.

Trên chóp mũi Sư Thanh Y thấm ra mồ hôi óng ánh, có chút ngứa, nàng vươn tay nhẹ nhàng lau đi, bên tai phảng phất cũng theo thời gian dài tiêu hao mà mất cảm giác. Tiếng ca Ngư Thiển tựa hồ bắt đầu đi xa, nàng lờ mờ nghe thấy được âm thanh hít thở của mình, phập phồng phập phồng.

Không biết vì cái gì, nàng luôn luôn có một loại dự cảm cổ quái, chính là vật kia có lẽ đã gần trong gang tấc.

Nhưng bốn phía không có bất luận tiếng gió nào.

Đừng nói là tiếng gió nhỏ tí tẹo, mà ngay cả khí lưu ở bốn phía Sư Thanh Y đều không cảm giác được có sự thay đổi. Rõ ràng lúc trước gặp phải quỷ vật kia ở gần, nàng cùng Lạc Thần cũng có thể cảm giác được không khí lưng động như có như không, thời điểm công kích sẽ xoáy lên gió lớn, nhưng hiện tại ở xung quanh lại cực kỳ yên tĩnh, phảng phất như mặt nước lắng đọng.

Cho dù ném một viên đá vào, cũng kích không nổi nửa điểm rung động.

Loại yên tĩnh này, mới là đáng sợ nhất.

Vốn dĩ nhìn không thấy, bây giờ cũng không nghe được, thậm chí ngay cả một tia khí lưu nhỏ bé nhất để có thể cảm giác đến đều biến mất, dưới loại tình huống này, dù cho đối phương đi đến trước mặt các nàng, từ chỗ cao chậm rãi quan sát xuống, nhìn chằm chằm vào các nàng, các nàng cũng hoàn toàn không biết gì cả.

Không có bất kỳ báo hiệu, cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào.

Đó là cảm giác áp bách thẩm thấu đến chỗ sâu nhất trong linh hồn. Sự sợ hãi của con người đối với điều không biết, vĩnh viễn là sâu nhất, phảng phất như thâm uyên nhìn qua không thấy đáy, bên trong chỉ có một mảnh dày đặc đen tối, ngươi biết rất rõ bên trong có cái gì, nhưng lại không biết đó là cái gì, bộ dáng cụ thể thế nào.

Càng không biết rằng, nó đã tới.

Thời gian dài sử dụng huyễn đồng, khiến cho thân thể Sư Thanh Y dần dần trở nên mệt mỏi, nhưng con mắt nàng hầu như cũng không dám chớp.

Ngư Thiển đã hát xong hai lần, thời gian của bài hát này đại khái là trên dưới bốn phút, mắt thấy đã tám phút đi qua, nàng bắt đầu lặp lại hát lần thứ ba.


"Là ai ~"

Sư Thanh Y nhìn chằm chằm vào cánh ảnh điệp.

"Tiễn đưa ngươi ~"

Phạm vi chiếu sáng của dạ minh châu là có hạn, ánh sáng đến nơi cao phía trên chỉ là thập phần yếu ớt, Sư Thanh Y nắm nắm ngón tay, ảnh điệp liên tục vỗ cánh dần dần làm cho nàng cảm thấy có chút hoa mắt.

"Đi vào bên cạnh ta ~"

Nhưng vào lúc này, cánh ảnh điệp bỗng nhiên biến thành màu vàng.

Hơn nữa loại màu vàng này lập tức lan tràn ra toàn thân nó.

Sư Thanh Y rùng mình, ảnh điệp liền bay ở phía trên bên phải của nàng, bay rất cao, nhưng sau khi ảnh điệp biến thành màu vàng, nó bắt đầu lao xuống, nhưng mà cũng chỉ lao xuống một khoảng cách ngắn, dừng lại. Nó dừng lại ở trong một tích tắc, sau đó liền giống như là một mảnh lá cây rất nhỏ, đụng phải gì đó, rồi nhẹ bổng bay lên.

Sư Thanh Y nhìn chuẩn xác vị trí mà lúc nãy ảnh điệp dừng lại, không chút do dự đưa tay ra, dưới tình trạng không có cung, trực tiếp ngưng tụ ra bốn mũi kim tiễn, bắn ra.

Cho dù nhìn không thấy, nhưng có một vị trí đại khái, nhiều thêm mấy mũi tên, luôn sẽ tăng tỉ lệ trúng mục tiêu.

Tiễn khí của nàng quá mức hung ác quyết tiệt, không khí đều giống bị đầu mũi tên xé rách, bốn mũi Kim Tiễn một đường không gặp trở ngại, theo đó chỉ nghe được vài tiếng động cùng loại kim loại va chạm nhau, bốn mũi Kim tiễn tựa hồ là đồng thời bắn trúng một đồ vật cực kì cứng rắn, bị đồ vật nhìn không thấy đó nuốt sống, chỉ để lại một nửa thân tiễn, thập phần quỷ dị mà lơ lửng ở giữa không trung.

Cùng lúc đó, một tiếng gào thét đinh tai nhức óc nổ bung ra, hiển nhiên là vật kia bị bắn trúng, dưới cơn đau đớn phát ra tiếng gào thét xé tâm.

Lúc trước rõ ràng không có bất kỳ thanh âm nào, hiện tại tiếng gào thét này vang vọng toàn bộ phía dưới Triệu mạch, hầu như chấn động đến mức toàn bộ đá mạch tinh đều đang lắc lư.

Nhưng ai cũng nhìn không thấy, cuối cùng là quái vật khổng lồ như thế nào. Mà bình thường vật có thể tích khổng lồ lúc hành động, tất nhiên sẽ phát ra âm thanh, còn nó lại có thể hành động được nhẹ nhàng như lông vũ.

Lạc Thần đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn chăm chú.

Hai tay Trạc Xuyên bấm thủ quyết, trong khoảng khắc, rương tróc yêu giấu ở sau lưng đá mạch tinh dựng lên, cửa rương mở rộng ra.

Từ trong rương tróc yêu phóng ra tám đạo xiềng xích, xiềng xích kia không hề giống như thực chất tồn tại, ngược lại càng giống như khói đen ngưng kết thành. Chúng giống như có thần trí của chính mình, đi theo Trạc Xuyên chỉ, hướng về phía bốn mũi kim tiễn của Sư Thanh Y bay đến.

Tuy rằng nhìn không thấy vật kia, nhưng Kim tiễn đã tiến vào trong cơ thể nó, chuẩn xác mà chỉ rõ vị trí của nó.

Tám đạo xiềng xích khói đen một đầu bắt nguồn từ rương tróc yêu, ở bên kia theo bốn phương tám hướng đi vòng qua, thoáng chốc liền trói chặt quỷ vật.

Lúc trước không trói lại còn tốt, lần này một trói, bởi vì lúc xiềng xích trói thành công, xiềng xích sẽ dính sát vào mặt ngoài vật bị trói, có thể đại khái vòng quanh thể tích vật đó, Sư Thanh Y giương mắt nhìn lại, quả thực bị một màn trước mắt chấn nhiếp.

Kích thước vật kia gần như bằng một tòa biệt thự mấy tầng lầu, hơn nữa nó cũng không chạm đất, mà là lăng không bay trên không trung.

Vật khổng lồ như vậy, đến tột cùng là làm như thế nào để khi di chuyển không phát ra bất kỳ thanh âm gì, thậm chí không khiến cho khí lưu nảy sinh ra một điểm biến hóa?

Vừa rồi chỉ cần các nàng chậm thêm một bước, bị thứ này áp xuống, hậu quả thực sự không tưởng tượng nổi.

"Tản ra!" Sư Thanh Y lập tức quát.

Ngón tay Lạc Thần lại giật giật, tựa hồ là dắt vật gì đi theo nàng, lúc sau bước chân biến hóa, bước nhanh đến bên người Sư Thanh Y.

Tiếng ca Ngư Thiển hiện tại càng không cách nào đình chỉ, vật kia bị ngăn cách trong ca văn của nàng, tạm thời còn có chút không thanh tỉnh. Chỉ cần nàng tiếp tục hát, ít nhất ca văn còn có thể đối với vật kia sinh ra mê hoặc nhất định, nàng ở một bên ca hát, một bên khẩn trương mà nhìn về Trạc Xuyên.

Trạc Xuyên lại lần nữa biến hóa thủ quyết, ngưng mi, đem những xiềng xích đã lôi ra buộc quái vật khổng lồ kia hướng về trong rương tróc yêu.

Cửa rương tróc yêu mở ra, từ bên ngoài nhìn vào, bên trong tối như mực, phảng phất đã thành một cái sơn động nhìn qua không thấy đáy. Rương kia rộng mở, càng mang theo một cỗ hấp lực không cách nào ngăn cản, cuồng phong bốn phía gào thét, khí lưu đều đi theo bị bóp méo dữ tợn, toàn bộ không khí bên trong khu vực này đều đang cuồn cuộn, tạo thành một đạo vòi rồng cực lớn xoay tròn, chăm chú bao lấy quỷ vật kia.

"Bắn tên!" Sư Thanh Y ra lệnh cho nhóm thần quan.

Hơn mười mũi kim tiễn hướng đến trên thân vật kia mà đi, chỉ nghe tiếng đinh đinh đang đang vang lên liên tiếp, vật kia bị bắn thành gai nhím, nhưng vẫn ở trên không trung cuồn cuộn không ngớt, càng phát ra tiếng kêu gào sắc nhọn.

Triệu Giác, Triệu Nghiễn cùng nhóm thần quan kia nhao nhao che tai.

Hai tay Trạc Xuyên bóp bí quyết, căn bản không rảnh chú ý hắn, nàng cắn răng quát lạnh một tiếng: "Phù đến!"


Tám đạo phù chú màu đen từ trong rương tróc yêu bay ra, áp vào bên trên tám đạo xiềng xích.

Rương tróc yêu mang theo cuồng phong lập tức càng lớn, cơ hồ là giống như điên cuồng mà đem vật kia hút vào trong rương, xiềng xích khói đen lay động không thôi, vật kia dưới sự trói buộc của phù chú cùng xiềng xích, kích thước bắt đầu dần dần nhỏ đi.

Thế nhưng tiếng rít lại càng thê lương, từng người nghe thấy thanh âm này, đều ở trong đầu giống như bị thanh âm ngưng kết ra kim loại sắc bén cắt phá, tựa như sắp nứt ra.

Ngư Thiển nhìn tình huống, lập tức đình chỉ ca hát, chạy đến sau lưng Trạc Xuyên, bưng kín lỗ tai Trạc Xuyên.

"Ngư, nhanh che lỗ tai lại! Không cần quan tâm ta!" Trạc Xuyên lập tức nói.

Thanh âm ở bốn phía như quỷ khóc sói gào, nàng cũng không biết Ngư Thiển có thể nghe thấy hay không, lại không thể nới lỏng bí quyết, trong lòng nóng như lửa đốt.

Thính giác của Sư Thanh Y vốn dĩ nhạy cảm, tiếng kêu gào kia lọt vào tai, nàng chỉ cảm thấy đau đớn khó nhịn, màng tai đều giống như muốn đánh rách tả tơi.

Nhưng tình huống khẩn cấp, nàng cũng bất chấp nhiều như vậy, lập tức hướng về chỗ Trạc Xuyên cùng Ngư Thiển chạy đến, Lạc Thần theo sát tại bên người nàng, dán bên tai nàng nói: "Giúp Ngư Thiển che!"

Sư Thanh Y nghe Lạc Thần nói vậy, lập tức giúp Ngư Thiển che lại hai tai.

Lạc Thần duỗi ra hai tay, bàn tay lạnh buốt che ở bên tai Sư Thanh Y, giúp Sư Thanh Y che.

Sư Thanh Y cảm giác được đầu ngón tay Lạc Thần như quấn quanh vật gì, xúc cảm từ vật kia tinh tế như sợi tơ, ở bên tai nàng quét qua, cọ đến có chút ngứa, rất nhanh liền biến mất.

"Em không sao!" trong lòng Sư Thanh Y gấp đến không được, trong khoảng thời gian ngắn cũng không để ý tới loại cảm giác cổ quái này, mà là lớn tiếng hô: "Chị nhanh che cho chị!"

Chỉ nghe thanh âm vô số mảnh vỡ văng tung tóe, tất cả dạ minh châu các nàng mang theo vậy mà ở trong tiếng gào thét của vật kia lập tức biến thành bột mịn, ở trong cuồng phong bị thổi tan.

Bốn phía lập tức lâm vào lờ mờ, chỉ còn lại loáng thoáng những ánh sáng li ti trôi nổi lơ lửng trên không trung.

Lạc Thần đứng ở sau lưng Sư Thanh Y, nhưng chỉ bịt lấy tai nàng, cũng nói: "Không sao, hiện nay chị không bị tiếng rít kia ảnh hưởng."

Che lỗ tai cũng không thể hoàn toàn cách trở thính lực của các nàng, nhưng lại có thể hữu hiệu mà giảm bớt cảm giác đau đớn do tiếng rít này tạo nên, các nàng hiện tại gần sát lẫn nhau, kề sát bên tai nói chuyện, vẫn có thể nghe được thanh âm của đối phương.

"Không bị ảnh hưởng là có ý gì?" Sư Thanh Y nóng nảy.

"Chị đều có biện pháp che." Lạc Thần dán sát tai của nàng, an ủi nàng nói: "Chị có máy trợ thính, em chớ lo lắng."

Sư Thanh Y có chút nghi hoặc, máy trợ thính?

Tiếng kêu gào đình chỉ, tám đạo xiềng xích buộc vật kia, thẳng đến thể tích vật kia trở nên không sai biệt lắm, có thể nhét vào trong rương, xiềng xích mạnh mẽ kéo, đem vật kia kéo vào trong rương.

Rương tróc yêu từ không trung rơi xuống, khí thế vật kia lại chưa tiêu tán, vẫn còn ở bên trong cuồn cuộn, ngay sau đó, rương tróc yêu đã ở trên mặt đất bật lên, phát ra động tĩnh va đập trùng trùng điệp điệp.

Lạc Thần buông ra Sư Thanh Y, bước nhanh chạy vội tới bên cạnh rương tróc yêu, một tay đè xuống rương tróc yêu.

Vật trong rương bị nàng áp chế, làm thế nào cũng lật không nổi.

Một lát sau, rương tróc yêu dần dần yên tĩnh, cuối cùng tại trong tay Lạc Thần không chút sứt mẻ.

Cắm vào phiếu tên sách.

==========


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nhiệt liệt chúc mừng buổi biểu diễn của Ngư viên mãn thành công!!!!!!!!!!!!!!!!! Vỗ tay!!!!!!!!! Đề nghị diễn tiếp, lại hát một lần! Phải đánh nhịp!

Lạc: "...... Không cần."

Nhiều hơn điểm bình luận~ Như vậy ta mới có nhiều động lực cập nhật chương~



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương