[bhtt] Chuyện Ta Không Biết - Ninh Viễn
C163: Chương 162 - Ngọc Lâm (pn)

Lâm Cung một cước đá bay hộ giáp kia, Ngọc Chi bất khả tư nghị nhìn về phía nàng.

"Bổn vương từ trước đến nay không nợ ân tình." Lâm Cung chăm chú nhìn con bọ cạp kia và nói, "Ảo cảnh này tuy rằng cổ quái, khắc chế quỷ khí của bổn vương, nhưng con tiểu trùng hèn mọn này vẫn là không thể thương tổn đến tính mạng của bổn vương. Tặc nô trước tiên chớ vội tự mình hại mình, ngươi tạm thời ngồi cho ổn, không được động đậy."

Trong lúc nói chuyện Lâm Cung lại bước đi về hướng con côn trùng to lớn kia. Bọ cạp nhìn thấy con mồi tự mình đưa đến tận cửa, dựng thẳng độc châm lên, mở ra cái kìm cùng cái mồm to, chỉ còn chờ cắn nuốt sạch sẽ.

Lâm Cung chạy rất nhanh tới, độc châm hướng về phía đỉnh đầu của nàng đâm tới, nàng xoay người khéo léo tránh đi, đạp vào cái đuôi của con bọ cạp rồi nhẹ nhàng nhảy lên lưng nó.

Vài động tác này nhìn có vẻ dễ dàng, giống như chuồn chuồn lướt nước không có chút lề mề, lực đạo lại cực lớn. Ngọc Chi nghe lời ngồi ở tại chỗ bị nàng túm kéo về phía trước, nhào lộn mấy vòng ở trong cát ăn phải mấy ngụm cát đắng.

Con bọ cạp cảm giác được có người đứng ở trên lưng nó, bắt đầu điên cuồng vặn vẹo, Lâm Cung ở trên lưng nó bị nghiêng ngã suýt chút nữa trượt xuống. Nếu như hai tay nàng được tự do, nhất định đã ôm lấy cái đuôi của nó, vừa đạp vừa túm thì sớm muộn gì cũng bẻ gãy cái đuôi độc của nó. Mà hiện tại hai chân đứng không vững, Ngọc Chi lại trở mình lăn đi, Lâm Cung hướng nàng hét lớn một tiếng: "Ngồi cho ổn!" Lập tức đạp vào đầu con bọ cạp, lại một lần nữa bay lên trời.

Ngọc Chi rốt cuộc đã nhìn ra, Quỷ Vương đây là đem nàng làm quả cân đối trọng, để nàng ấy mượn lực bay khắp trời đó mà.

Ngọc Chi chống đỡ thân mình đứng lên, lại đem bạch cốt tiên quấn vài vòng trên người, dùng sức dẫm nát mặt cát.

Mới vừa rồi còn cảm giác mơ hồ chênh vênh giờ lại lập tức buộc chặt, Lâm Cung xoay người lại nhìn, thấy Ngọc Chi quấn lấy sợi roi đối diện nàng cười:

"Tiểu nương tử mau chóng giải quyết con đại trùng này đi, bổn tướng quân thay ngươi lột vỏ nướng thịt, cùng nhau làm một bữa tối thịnh soạn."

Lâm Cung không muốn cái ý tưởng cùng tặc nô Minh phủ ăn bữa tối, nhưng diệt trừ con côn trùng này quả thật là việc cấp bách trước mắt. Nàng nương theo lực của Ngọc Chi bay trọn một vòng trong không trung, giống như cơn lốc xoáy tung chân đá trúng đầu con bọ cạp. Con bọ cạp thảm thiết rít lên một tiếng, thân mình vốn dĩ linh hoạt lại bắt đầu lảo đảo nghiêng về một bên. Lâm Cung biết cú đá này có hiệu quả, nhanh chóng lộn nhào, đem bạch cốt tiên quấn vào đuôi nó, ngay lúc rơi xuống đất liền dùng sức chạy ngược lại hướng của Ngọc Chi, bạch cốt tiên lập tức xoắn chặt lấy cái đuôi của con bọ cạp.

Ngọc Chi nhìn ra suy tính của nàng, trong lòng âm thầm khen ngợi, lập tức xoay thân dùng hết phần khí lực cuối cùng hợp lực cùng Lâm Cung vặn đứt cái đuôi của con bọ cạp.

Cái đuôi bị đứt của con bọ cạp rơi xuống, dòng máu màu xanh lam tuôn ra không ngừng, nó kêu lên thảm thiết.

Lâm Cung một cước đá độc châm hướng trở về, độc châm ở giữa không trung xoay tròn thần tốc, cắm một phát vào bụng con bọ cạp. Con bọ cạp gào rống, tiếng kêu thập phần thê lương. Ngọc Chi muốn ngăn cản cũng đã không kịp.

Con bọ cạp bị độc châm của chính mình đâm chết, một màu tím lan ra toàn thân tất cả đều là nọc độc, không còn động tĩnh nữa. Y phục trên người Lâm Cung đã bị mồ hôi thấm đẫm, nàng thở hổn hển quay đầu lại nhìn Ngọc Chi: "Ngươi muốn nói cái gì?".

Ngọc Chi thoát lực té trên mặt đất, cười khổ nói: "Tiểu nương tử cứ như vậy phá hỏng bữa tối của chúng ta rồi."

"Thứ ghê tởm như vậy, bổn vương không ăn."


"Không ăn thì chờ chết đói sao?" Ngọc Chi chỉ chỉ vào mặt trời sắp xuống núi, "Ngươi nhìn xem ảo cảnh này có cảnh trí hơi tệ, nhưng về phương diện dằn vặt người khác thì vẫn là trông ra dáng đúng không. Chờ đến lúc mặt trời này lặn xuống núi, mặt cát trở nên lạnh lẽo gió nổi lên bốn phía, ngươi đói bụng cả ngày dùng cái gì để chống đỡ giá lạnh? Tin chắc ngươi cũng đã phát hiện ra, bên trong ảo cảnh này ngươi và ta không phải Quỷ Vương cũng không phải Minh phủ tướng quân, rõ ràng chính là người bình thường, quỷ khí và minh khí tất cả đều biến mất, ngay cả một con côn trùng cũng thiếu chút nữa là lấy mạng chúng ta. Người bình thường cần có hơi ấm cần có thức ăn, muốn đi ra khỏi ảo cảnh này, ngươi không thể tùy hứng. Huống chi, ngươi so với ta càng muốn đi ra ngoài hơn, cũng giống như ngươi không ngại đối nghịch với Minh phủ, ngươi có chấp niệm lưu tại nhân gian. Vì chấp niệm này, ngươi hẳn là cũng không muốn chết ở chỗ này."

Lời nói của Ngọc Chi đâm vào trong lòng nàng, Lâm Cung cũng không để ý: "Ta sẽ không cảm thấy ngươi am hiểu được người khác, cũng sẽ không vì ngươi hèn mọn nói mấy câu đã bị ngươi khích tướng. Nói cái gì cũng vô nghĩa, ngươi lại còn hỏi cái gì, ác quỷ không phải là vì chấp niệm mà sinh tồn sao? Cố ý ở lại nhân gian tất nhiên là có chuyện chưa thể hoàn thành."

Ngọc Chi cười nói: "Ngươi cũng biết chính mình là ác quỷ."

"Há chỉ là ác quỷ, bổn vương là Quỷ Vương."

"Ha ha ha, vậy Quỷ Vương đại nhân nói một chút xem, tiếp theo chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Tiếp tục tìm mắt trận."

Ngọc Chi nghe nàng nói lời này liền đảo tròn mắt, dứt khoát nằm thành hình chữ đại trên mặt đất, cũng không để ý đến tôn nghiêm tướng quân cái gì nữa: "Không có thịt ăn không có rượu uống, còn bị đánh cho trọng thương...... Ngươi còn muốn người ta đi? Muốn người ta đi đâu chứ. Người ta đi không nổi, hay là Quỷ Vương cõng ta đi?".

Lâm Cung khó tin trừng nàng: "Bổn vương đã từng gặp qua biết bao nhiêu tiện nô không biết xấu hổ, gom lại cùng nhau cũng không bằng một phần vạn của ngươi. Ngươi lớn như vậy lại còn là mãnh tướng mà cũng không biết xấu hổ tự xưng người ta? Lại còn không biết xấu hổ mà bảo ta cõng ngươi?".

Ngọc Chi chớp mắt mấy cái, tỏ vẻ vô tội: "Sao lại xấu hổ? Mãnh tướng cho dù có mạnh mẽ, cũng là cô nương gia đang tuổi lớn, tự xưng người ta thì làm sao chứ? Còn có mấy từ lợi hại hơn chưa nói ra miệng đâu."

"Cảm tạ ngươi, nghìn vạn lần cũng đừng nói ra miệng."

"Tiểu nương tử lúc mới vừa rồi lợi dụng bổn tướng quân sao không thấy ghét bỏ?"

"Trong lòng ghét bỏ là đủ rồi, không rảnh nói mà thôi."

Hai người đều mệt mỏi.

Lâm Cung ngoài miệng thì nói muốn tiếp tục đi tìm mắt trận, Ngọc Chi lại nằm phịch xuống, nàng căn bản túm kéo thế nào cũng bất động. Nhìn bộ dạng vô lại của tên tặc nô này, Lâm Cung cũng ngồi xuống. Tranh cãi một trận này cùng nàng càng thêm miệng khô lưỡi khô. Bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi tới, thổi bay làn váy dài mỏng manh của nàng, cuối cùng lại làm cho nàng nổi lên một tầng da gà.

Không biết từ khi nào mặt trời đã biến mất bóng dáng, hỏa cầu tan biến, bãi cát rộng lớn bị hàn khí màu xanh lam đậm bao phủ.

Lâm Cung thực sự cảm giác được rét lạnh.


Không khí khô nóng đình trệ mới vừa rồi còn như keo dính trong nháy mắt đã bị gió lạnh thổi bay đến không còn chút tung tích, nhiệt độ giảm mạnh, gió tuyết đột kích.

Ngọc Chi lạnh run cả người, chống đỡ thân thể đau nhức đứng lên, từ trong cát đào ra hai tảng đá, đánh vào nhau, gọt đẽo thành một thạch đao sắc bén. Nàng đưa mắt nhìn về nơi xa, nhìn thấy thân cây khô cằn to lớn kia vẫn như trước ở cách đó không xa, liền đi về phía nó.

"Cũng là vận khí tốt." Ngọc Chi vừa cạo đi vụn gỗ bên trong thân cây khô đó, vừa nói, "Cạo rỗng bên trong thân cây khô, lấp kín hai đầu lại có thể chắn gió phòng lạnh, còn có thể che giấu mùi hương ngăn chặn sự tập kích của mãnh thú về đêm...... Đêm nay cứ ngủ ở đây đi."

Lâm Cung đi theo phía sau nàng, thấy Ngọc Chi đi khắp nơi tìm một đống cành cây khô cùng đá vụn, lấp đi một đầu của thân cây rỗng bên trong, tự mình chui vào trước, rồi ngoắc tay với Lâm Cung: "Đến nha tiểu nương tử, chẳng lẽ tối nay ngươi muốn ở bên ngoài hóng gió?".

Thân cây khô này trông thì rất to lớn, nhưng nếu cả hai người đều đi vào trong thì nhất định cũng khó có thể duỗi người thoải mái được. Nàng không nói tiếng nào, chỉ đứng bất động tại chỗ.

"Vậy ta nằm đây." Ngọc Chi thật sự quá mệt mỏi, không còn hơi sức để nhiều lời cùng nàng, trở mình thoải mái nằm xuống, lại còn gọi: "Này, tiểu nương tử, ngươi thật sự không vào sao? Thân cây khô này vẫn còn nhiều hơi ấm, bên trong quả thật là ấm áp!".

Làn tóc của Lâm Cung bị gió thổi khiêu vũ giữa không trung, không bao lâu đã bắt đầu có mưa tuyết rơi xuống. Y phục đơn bạc trong nháy mắt liền ướt đẫm, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng bị luồng khí lạnh rút đi, rốt cuộc khiến cho nàng run lên cầm cập.

"Mau vào!" Ngọc Chi lôi kéo bạch cốt tiên, "Ngươi muốn bị chết cóng ở chỗ này sao? Chết cóng ở chỗ này cũng chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vậy ngươi tội gì phải đối địch với Minh phủ?".

Lâm Cung đứng tại chỗ do dự.

Ngọc Chi thở dài một tiếng, từ bên trong đi ra: "Được rồi, ngươi vào đi thôi."

Lâm Cung kinh ngạc nhìn nàng.

"Ta cũng không chen chúc với ngươi, cứ an tâm ở trong đó đi."

Ngọc Chi thật sự nói sao làm vậy, mở rộng lối vào bên trong thân cây, đem cành cây khô và đá vụn ôm vào trong ngực: "Ngươi đi vào rồi ta sẽ lấp kín đầu bên này lại, gió thổi không tới ngươi mưa rơi không ướt ngươi, coi như là đáp trả vì đã liên lụy ngươi. Đi thôi."

Ngọc Chi nói rất nghiêm túc, cũng không giống như là lại có chủ ý quỷ quái gì. Lâm Cung nhìn gương mặt Ngọc Chi, nước mưa chảy xuống từ làn tóc đen, dính ướt hai hàng mi của nàng, đôi môi đỏ hồng khẽ giương lên, hàn khí lan tỏa khắp người, gương mặt như ngọc trắng bệch một mảnh, lại ngoài ý muốn có cảm giác thêm chút mảnh mai.

"Không cần ngươi chiếu cố." Lâm Cung nói, "Cùng nhau vào đi."


Ngọc Chi có chút bất ngờ nhìn nàng.

Lâm Cung im lìm chẳng hé răng, cũng không nhiều lời, trực tiếp chui vào bên trong thân cây. Ngọc Chi ở bên ngoài chần chừ, Lâm Cung bị bạch cốt tiên treo hai tay lên, tư thế khó chịu, bất mãn nói: "Ngươi còn muốn như thế nào nữa?".

Ngọc Chi nói: "Tiểu nương tử, ta và ngươi thương lượng một chút đi, thật sự là phi thường nghiêm túc mà thương lượng chuyện đứng đắn, không có ý tứ sai lệch gì khác."

Không nói đến mấy lời mở đầu tàm tạm này, Ngọc Chi càng cường điệu thì ánh mắt của Lâm Cung nhìn nàng lại càng xem thường.

"Cái lỗ này rất hẹp, một thân áo giáp này của ta cũng rất chiếm chỗ, ta cởi ra được chứ?"

Lâm Cung cũng rất bình tĩnh: "Cởi thì cởi đi, ậm ờ nửa ngày làm chi."

"Bổn tướng quân là sợ ngươi thẹn thùng."

"Thẹn thùng? Chẳng lẽ bên dưới lớp áo giáp của ngươi là thân thể trần trụi?"

"......Sao có thể, bổn tướng quân nào có sở thích này chứ."

"Vậy thì được rồi, đều là nữ nhân, có cái gì phải giải thích."

Rõ thật là gặp quỷ mà, Ngọc Chi lo lắng Quỷ Vương đây nhiều mao bệnh, muốn đề cập một chút chiếu cố một chút, kết quả bị ghét bỏ! Ngọc Chi thở phì phì cởi ra toàn bộ áo giáp để qua một bên, mặc trung y chui vào bên trong thân cây.

Lâm Cung toàn thân tựa như một tờ giấy ẩm ướt dính vào trên vách bên trong thân cây, nàng vốn là rất gầy, nhưng bên trong thân cây này thật sự quá nhỏ, thân mình hai người xê dịch nửa ngày, đều nóng đến tuôn mồ hôi, Ngọc Chi tốn thật nhiều sức lực mới miễn cưỡng chen vào đến.

"Ngược lại thật sự là một phương pháp tốt để sưởi ấm." Ngọc Chi gian nan vươn tay ra, lấp kín cái lỗ ra vào. Đá vụn và cành khô nằm đan xen lẫn nhau, có thể chắn gió chắn mưa có thể thông khí, vách cây gỗ còn giữ nhiệt, hai người chen chúc ở cùng một chỗ quả thực không lạnh. Chỉ có điều y phục ướt sũng dính ở trên người đặc biệt khó chịu, Ngọc Chi muốn xoay chuyển thân mình tìm một tư thế thoải mái, lại bị Lâm Cung kìm giữ.

"Hê, tiểu nương tử, phối hợp một chút nhé? Ta đếm một hai ba, chúng ta cùng nhau xoay về phía bên trái? Cánh tay này của ta bị đè ép sắp không còn cảm giác nữa rồi."

Lâm Cung đưa lưng về phía nàng, lại không thèm để ý.

"Tiểu nương tử?"

Vẫn không có động tĩnh.

Chẳng lẽ đang ngủ? Tư thế khó chịu như vậy mà có thể ngủ nhanh như vậy sao? Ngọc Chi lại cảm thấy bất thường, da thịt phía sau lưng Lâm Cung lạnh như băng, thậm chí có phần run rẩy.

Hỏng rồi.


Lòng bàn tay của Ngọc Chi đụng đến một mảnh sệt dính, nàng xoay nghiêng co người lại đưa đến trước mắt nhìn, chính là nọc độc.

Nàng trúng độc? Đúng rồi, con bọ cạp kia đã đâm sượt qua thân thể nàng, có lẽ không phá rách da, nhưng có thể đã bị nọc độc bắn dính vào y phục. Lẽ nào nọc độc này có thể xuyên thấu qua y phục và da thịt trực tiếp làm người ta trúng độc?

Nghĩ đến đây, Ngọc Chi vội vàng từ phía đỉnh đầu rút ra một nhánh cây, lau đi nọc độc trong lòng bàn tay mình, cố gắng ngồi dậy lay gọi Lâm Cung: "Tiểu nương tử, tiểu nương tử? Ngươi ổn chứ?".

Lâm Cung mơ mơ màng màng rên hừ vài tiếng, rõ ràng là thần trí mơ hồ rồi. Ngọc Chi cảm thấy thân thể nàng lạnh như băng, nhưng vẫn túa ra mồ hôi lạnh.

Cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ phát độc mà chết, Ngọc Chi lập tức nhích người dời xuống, gian nan cong lưng lại, gần như muốn làm cho vách thân cây nứt ra, rồi mới miễn cưỡng nằm sấp lên trên lưng Lâm Cung, vị trí trúng độc ở ngay đây.

Ngọc Chi vừa xé mở y phục của Lâm Cung vừa cầu nguyện tiểu nương tử nếu có thể còn sống nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai, thì đừng ngoảnh đầu lại liền giết người diệt khẩu.

Tình huống của Lâm Cung tệ hơn so với tưởng tượng, nọc độc đã ăn mòn một mảng lớn da thịt ở sau lưng nàng. Ngọc Chi nhịn không được nói: "Đều bị thương thành như vậy rồi mà trước đó lại không phát hiện ra sao? Hay là căn bản đã phát hiện, chẳng qua là cứng rắn chống chịu?".

Ngọc Chi dùng gậy gỗ cùng thạch đao cắt đi mảng thịt thối rữa kia của nàng, đau đớn làm cho Lâm Cung thống khổ khẽ rên một tiếng, âm thanh yếu ớt nói: "Không muốn...... trở thành trói buộc."

Ngọc Chi tròn xoe đôi mắt, bất đắc dĩ nói: "Ngươi và ta bị trói cùng một chỗ lại đang bị trọng thương, đối với nhau đều là trói buộc, còn cái gì có thể ghét bỏ được chứ? Chúng ta hiện tại phải nghĩ cách làm thế nào cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này." Nàng ho khan vài tiếng, nói, "Ta cắt đi lớp thịt thối rữa của ngươi, thanh lọc sạch sẽ chất độc, tất nhiên sẽ đau, ngươi kiên nhẫn một chút."

Lâm Cung ậm ừ nghiêm mặt "Ừm" một tiếng.

Hai người đều là tướng lĩnh, đã từng trải qua vô số trận chiến ác liệt, chút đau đớn này cũng đã nếm nhiều rồi, không đáng kể chút nào. Chẳng qua là Lâm Cung bộ dáng ngọc diệp kim kha làm cho Ngọc Chi chùn tay, dù sao vẫn không thể gắt gao hạ thủ, sợ làm đau người dưới thân.

Mồ hôi của Lâm Cung thấm ướt y phục, cũng cảm thấy Ngọc Chi xuống tay quá nhẹ, liền trấn an nàng: "Ngươi cứ việc động thủ, chút đau đớn này bổn vương không để ở trong mắt."

Ngọc Chi ho khan liên tục, cũng sắp không chống đỡ nổi nữa. Trong thân cây thật sự chật hẹp, thắt lưng của nàng cong oằn sắp gãy đến nơi, hai chân run rẩy kịch liệt, gian nan dùng một tay chống đỡ thân mình.

"Cành cây và thạch đao quá cùn, kéo dài thời gian càng khiến ngươi khó chịu, vả lại cũng không sạch sẽ, chỉ sợ độc này chưa lọc sạch lại dính phải độc khác."

Vành mắt của Lâm Cung biến thành màu đen, chậm rãi xoay đầu nhìn về phía nàng: "Có ý tứ gì?".

Ngọc Chi nằm áp trên lưng nàng, phía dưới cằm chính là chỗ thắt lưng bị thương của Lâm Cung, tư thế này cũng là được rồi.

"Ta giúp ngươi hút độc ra." Ngọc Chi nhấn mạnh, "Nhân nghĩa lễ trí tín, ôn lương cung kiệm nhượng, ta giúp ngươi hút ra."



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương