[bhtt] Chuyện Ta Không Biết - Ninh Viễn
C155: Chương 154 - Liễu Khôn Nghi (pn)

Đây là một quá trình vừa dài dòng vừa hỗn độn, Lưu Đình không biết mình đã ngủ say trong bao lâu, rốt cục ở giữa sự giãy dụa thống khổ mà mở mắt ra.

Nơi này là nhân gian, nàng nhìn thấy phía cuối bóng tối có một chiếc cầu phao, đúng là chiếc cầu phao mà nàng quen thuộc nhất, đó là con đường nàng nhất định phải đi qua để về nhà, nàng có thể nói rõ từng chi tiết của chiếc cầu cũ nát đó, có thể nhớ lại cảm giác lảo đảo lắc lư khi đứng trên cầu phao, cùng với tiếng nước sông chảy róc rách dưới cầu.

Bên kia đầu cầu, là nhà của nàng.

Lưu Đình gần như là theo bản năng đi về phía trước, bỗng nhiên dưới chân trống rỗng, nỗi sợ hãi vì không có trọng lực khiến cho nàng trong nháy mắt thanh tỉnh không ít.

Không...... Không đúng, nhà của nàng đã không phải ở phía bên kia cầu phao nữa rồi, nàng đã ở cùng một chỗ với Mạnh Hân mà.

Mạnh Hân......

Mạnh lão sư đâu?

Dòng suy nghĩ này mãnh liệt ập vào trong đầu Lưu Đình, tầm nhìn được mở rộng, nàng phát hiện thân thể của mình đang lơ lửng lắc lư giữa không trung, dưới chân nhẹ hẫng, nàng thực sự đang nổi lơ lửng trong không trung.

Một đàn chim bay xuyên qua thân thể nàng, không một chút do dự.

Lưu Đình sợ ngây người.

Trên cầu phao vào đêm khuya không một bóng người, Lưu Đình hồn bay phách lạc bồng bềnh ở phía trên cầu phao, cố gắng nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng vì sao lại biến thành như vậy.

Trí nhớ được tìm về từng chút từng chút một, đúng vậy, nàng nhớ tới Mạnh Hân, càng nhớ tới Lưu Hướng Quân, nhớ tới đêm mưa như trút nước kia.

Nàng nhớ rõ đêm đó mưa to tầm tã cùng sấm sét rung chuyển đất trời, nhớ rõ tiếng thét chói tai không biết từ nơi nào truyền đến cùng với mùi nước mưa lọt vào trong phòng khách rộng mở, cùng với......

Mùi máu tanh.

Ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi dao.


Lưu Hướng Quân không ngừng vung cánh tay.

Có tàn thuốc rơi ở trên mặt nàng, nàng đã không thể động đậy.

Mạnh lão sư đâu?

Đột nhiên có một cái gì đó hình tròn từ xa lăn lại đây, sau vài tiếng "lộp bộp" đã dừng lại ở bên mặt nàng.

Đó là một cái đầu. Lưu Đình biết. Nhưng đó là đầu của ai?

Những sợi tóc bị máu dính bệt lại tựa như những chiếc xúc tua vươn ra hướng đến hai má của Lưu Đình, Lưu Đình dùng đến một chút sức lực cuối cùng, quay đầu lại, đối diện với cái đầu kia.

Nàng nhìn thấy chính là Mạnh Hân vẫn như trước mở to hai mắt. Trong đôi mắt đó không có sự ôn nhu và mẫn tuệ mà nàng quen thuộc, chỉ còn lại một mảnh đen kịt, tràn ngập hơi thở của cái chết.

Đây là đầu của Mạnh Hân, Mạnh Hân đã bị giết chết.

Sự phẫn nộ dữ dội dâng trào ở trong ngực Lưu Đình, nàng muốn giết chết Lưu Hướng Quân, nàng muốn đem gã khốn kiếp này ra thiên đao vạn quả! Sự phẫn nộ có thể khiến toàn bộ thế giới này vỡ tung dồn nén ở bên trong thân thể của Lưu Đình, làm cho cả người nàng run rẩy không thôi.

Nhưng nàng đã bất lực, nàng cũng đã sắp chết.

Hai hàng nước mắt từ trong mắt nàng chảy ra, gột rửa đi vết máu trên mặt, từng giọt rơi trên mặt đất.

Là lỗi của tôi, là tôi liên lụy đến cô.

Lưu Hướng Quân lại tiếp tục một dao bổ xuống, nàng liền bị chặt đứt trong sự oán hận thấu xương.

Nàng nhất định sẽ biến thành ác quỷ.


Nàng lưu luyến nhân gian, hồn phách không có đi đến Minh phủ, đã phiêu đãng trên bầu trời thành thị này sáu ngày rồi.

Lúc nàng nhớ lại khoảnh khắc chính mình cùng Mạnh Hân bị giết, oán hận to lớn ngập trời chôn ở trong lòng nàng lại một lần nữa cuồn cuộn nổi lên, trong lòng điên cuồng dậy sóng.

Nàng hiểu được hồn phách của mình vì sao lại trở về.

Hình ảnh Mạnh Hân trước khi chết ở trong đầu nàng mãi không xóa đi được, nàng vô cùng hối hận. Nếu không phải vì nàng thì Mạnh Hân cũng sẽ không chết. Mạnh Hân sống tích cực lạc quan như vậy, có tiền đồ tốt đẹp, lại bị đối đãi tàn nhẫn như vậy.

Mạnh Hân đã chết, một người tốt như vậy lại bị giết hại như thế.

Lưu Đình gào khóc bi thảm giữa trời đêm, nàng không thể cứ như vậy rời khỏi nhân gian. Nàng muốn báo thù.

Lưu Hướng Quân loại súc sinh rác rưởi đó căn bản không nên đến với thế giới này. Nàng phải lôi Lưu Hướng Quân ra bầm thây vạn đoạn!

Trên cầu phao có một vị nữ tử mặc váy dài màu trắng một mình đứng tại chỗ, vô thanh vô tức, lặng lẽ ngóng nhìn Lưu Đình rất lâu. Nàng với đôi mắt phượng trong trẻo lạnh lùng, tùy ý thu hồi ánh nhìn chăm chú nãy giờ, trên cánh tay phải của nàng xách theo một thùng cá thật lớn, tay trái mang theo túi thức ăn mua về.

Không thể nán lại được nữa, đi ra ngoài lâu như vậy, nếu không trở về thì cái tên chỉ biết ăn không ngồi rồi kia ở trong nhà phỏng chừng thật sự sẽ bị chết đói.

Bên trong thùng đựng cá là một con cá kỳ dị toàn thân trong suốt đang nhẹ nhàng rẽ nước, một đôi mắt tròn vo chớp cũng không hề chớp nhìn chăm chú từng chi tiết trong đêm tối......

"Cậu rốt cuộc đã trở về!"

Liễu Khôn Nghi vừa mở cửa quả nhiên nghe được câu nói như trong dự kiến.

Phó Uyên Di nằm dài trên ghế sofa, bộ dáng hấp hối. Liễu Khôn Nghi đi vào nhà vừa bày túi thức ăn mua về lên bàn, Phó Uyên Di lập tức bắn người dậy: "Thơm quá! Thịt xay đậu que! Thịt heo kho tàu!".

Liễu Khôn Nghi: "Cậu là cẩu sao?".


Phó Uyên Di một đường đánh bay bàn trà, giá áo và cái cân, giống như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn mà bổ nhào tới, một phát liền đụng đến thức ăn trên bàn. Nàng vừa rồi còn nửa chết nửa sống giờ phút này lại giống như là sói đói bắt được cừu non, hai mắt tỏa ra lục quang!

"Cậu đợi một lát đi." Liễu Khôn Nghi ghét bỏ nàng rất không tiền đồ, chụp lại bàn tay nàng đang dò tìm đôi đũa, "Thức ăn nguội rồi, tớ hâm nóng lên cho cậu rồi hãy ăn."

"Yêu cầu nhiệt độ cao hâm nóng trong hai phút!"

Liễu Khôn Nghi: "......"

Lò vi ba trong phòng bếp vang lên vù vù, Phó Uyên Di làm thế nào cũng không đi, một mực canh chừng bữa cơm tối của nàng.

Liễu Khôn Nghi thật sự nhìn không nổi nữa: "Có chút tiền đồ đi a Phó Uyên Di, ra phòng khách đợi đi, hâm nóng xong tớ cam đoan đưa đến trước mặt cậu, còn có thể ăn vụng của cậu sao? Tránh đi tránh đi."

Phó Uyên Di ủy khuất: "Cậu thật đúng là đuổi tớ. Cậu nói bảy giờ rưỡi sẽ trở về, tớ còn cho rằng bản thân rất hiểu cậu, cậu nói mấy giờ thì có thể sẽ trở về trễ hơn giờ đó nửa tiếng, tớ đều đã chuẩn bị tinh thần chờ cậu tám giờ trở về, kết quả thì hay rồi, giờ này rạng sáng mới đi vào nhà. Khôn Nghi, cậu trễ đến hơn sáu tiếng đồng hồ, có phải là hơi quá khoa trương rồi không?".

Liễu Khôn Nghi không nhìn nàng, đem mấy hộp đựng thức ăn ra: "Lẽ ra bảy giờ rưỡi là có thể trở về rồi, nhưng trên đường gặp được cá bạch cốt hiếm gặp, mất rất nhiều sức mới bắt được nó."

"Cá bạch cốt? Nấu canh?"

Liễu Khôn Nghi vẻ mặt khó tin nói: "Cậu ngay cả cá bạch cốt cũng không biết? Cậu có phải là lớn lên ở Phó gia không vậy?".

Lời này vừa nói ra nàng có chút hối hận, theo bản năng liếc nhìn Phó Uyên Di một cái.

Phó Uyên Di ngược lại không có biểu tình gì dư thừa, thực nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, có điều là tớ vẫn luôn đầu óc hồ đồ, chỉ biết chạy chơi khắp núi khắp thung lũng, không có tâm tư học tập. May mà tớ có Khôn Nghi nha. Khôn Nghi bách khoa toàn thư, đồng bọn tốt ở bên cạnh tớ."

Liễu Khôn Nghi nhìn thấy bộ dáng này của nàng trong lòng nhẹ nhàng thở phào, lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy, gõ gõ vào đầu nàng: "Ai muốn ở bên cạnh cậu, phát tởm."

Lúc ấy Phó Uyên Di 15 tuổi vừa náo loạn ầm ĩ với người trong nhà, từ trong núi lớn đi vào thành thị một mình sinh sống, trên người không có tiền, phải ngủ ở công viên. Thân là bạn thuở nhỏ Liễu Khôn Nghi tuy rằng từng bị khi dễ không ít, nhưng việc này của Phó Uyên Di quả thực đã nháo quá lớn, đối với chuyện nghiêm túc này Liễu Khôn Nghi cũng biết chừng mực, hiểu được săn sóc quan tâm, trước tiên cũng đem "thù hận" tích tụ từ những trò ầm ĩ đánh nhau vặt vãnh ngày xưa bỏ qua một bên, từ Lâm Thành đi đến thành phố G, ở cùng với Phó Uyên Di.

Nàng mua một căn nhà cho bạn tốt trước tiên dọn vào ở, thỉnh thoảng còn mua cơm cho nàng. Khi đó Liễu Khôn Nghi vừa mới lên trung học, mỗi ngày chạy tới chạy lui giữa hai thành phố, cũng rất vất vả. Nhưng nàng chưa từng nói một câu oán trách nào.

Phó Uyên Di cảm động đến rơi nước mắt, hạ quyết tâm nhất định phải làm việc thật tốt kiếm tiền thật nhiều, sau này báo đáp ân tình to lớn của Liễu Khôn Nghi. Liễu Khôn Nghi không cần nàng báo đáp, nguyện vọng duy nhất đối với nàng chính là nàng có thể sống độc lập.


Mà sống độc lập bắt đầu từ việc không cần người khác mua thức ăn cho nàng.

Lúc đó dịch vụ đặt thức ăn qua mạng còn chưa có phát triển, Phó Uyên Di tiến vào trong một môi trường mới, hai mắt nhìn không thấy nàng ít nhiều cũng có chút sợ hãi, đang cố gắng thích ứng với hoàn cảnh. Liễu Khôn Nghi nhìn thấy ở trong mắt, tuy rằng chế nhạo Phó Uyên Di là tiểu tổ tông quần áo đưa đến thì giang tay thức ăn đưa đến thì há mồm, nhưng thực tế khi sống chung, có thể giúp thì nàng nhất định giúp.

Mỗi cuối tuần Liễu Khôn Nghi sẽ đến đây ở cùng với Phó Uyên Di, Lâm Cung bình thường vốn đi theo bên cạnh Phó Uyên Di vào ngày cuối tuần cơ bản là nhìn không thấy bóng dáng đâu cả. Lâm Cung ở ngoài mặt thì trông có vẻ không thèm chấp nhất với Liễu Khôn Nghi, kỳ thực lại sợ nàng. Thân là Quỷ Vương tuyệt đối không có khả năng thừa nhận điều này, cho nên Lâm Cung mới bày ra tư thái: "Có tớ không có nàng, có nàng không có tớ".

Liễu Khôn Nghi vừa đến Lâm Cung liền lánh đi, vì thế mỗi cuối tuần liền trở thành khoảng thời gian riêng tư cho hai người bạn tốt này đơn độc gặp nhau.

1 giờ 20 phút rạng sáng, cái dạ dày bị tàn phá của Phó Uyên Di rốt cuộc cũng nghênh đón những món ăn đầu tiên của ngày hôm nay.

Cho dù rất đói bụng, nhưng Phó Uyên Di lúc ăn vẫn xem như là dè dặt.

Liễu Khôn Nghi ngồi ở trên ghế sofa bên kia, tivi trong phòng khách phát ra âm thanh, đang chiếu một vở kịch truyền hình đêm khuya, Liễu Khôn Nghi đem thùng đựng cá bạch cốt di chuyển đến bên cạnh tivi. Da thịt và nội tạng của cá bạch cốt đều là trong suốt, toàn thân nhìn bắt mắt nhất chính là bộ xương màu trắng của nó. Thực dễ dàng đoán được, nó chính là vì vậy nên được đặt cái tên này.

Cá bạch cốt vốn dĩ không sống ở Nhân giới, nó là loài cá có nguồn gốc từ Minh phủ. Nhưng mấy năm nay mậu dịch thương mại ở Tứ giới ngày càng phát triển, hiện tượng buôn lậu vượt biên lại liên tiếp phát sinh, có thể nhìn thấy cá bạch cốt ở Nhân giới cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Cá bạch cốt lấy những linh hồn thoát thể làm thức ăn, đối với nhân loại không có uy hiếp, nhưng đối với dã quỷ mà nói thì chính là sự tồn tại vô cùng hung tàn. Nếu có thể đem nó về thuần hóa thật tốt, liền có thể trở thành hoán thú đắc lực.

Liễu Khôn Nghi đã sớm muốn bồi dưỡng một đám phó* thú trung thành ở bên người mình.

(*Phó: đầy tớ, nô bộc)

Có điều......

Nhớ lại tiểu dã quỷ mà hôm nay nàng đã nhìn thấy ở trên cầu phao kia, Liễu Khôn Nghi lại có một tính toán khác.

Phó thú dù sao cũng là thú, nếu khống chế không tốt có thể dễ dàng bị phản phệ. Nhưng nếu bồi dưỡng một đám phó quỷ có nhân tính thì sao?

Một nhóm tiểu cô nương xinh đẹp đồng thời hầu hạ ở bên người, cùng nhau ở trong một quỷ trạch u mịch, mỗi ngày rượu không rời tay, sống mơ mơ màng màng, chẳng phải là thống khoái lắm sao.

Liễu Khôn Nghi tuyệt đối là người thành thục sống bằng lý trí nhìn xa trông rộng, năm nàng 15 tuổi đã vì tương lai của chính mình mà vẽ nên một bản kế hoạch xây dựng thật tỉ mỉ, từng bước tiến đến với lý tưởng của nàng không chút dao động.

Cũng chính điều này đã thúc đẩy cho sự gặp gỡ định mệnh giữa nàng và Lưu Đình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương