[bhtt] Chuyện Ta Không Biết - Ninh Viễn
C145: Chương 144 - Tới Đây Nào, Đừng Thẹn Thùng (hoàn)

Liễu Khôn Nghi bảo Lưu Đình đưa mẹ của Phó Uyên Di đi, Lâm Cung tạm thời thu vào bên trong túi bùa để cho nàng an tĩnh khôi phục quỷ khí. Lâm Trạch Bạch sau khi bị đoạt đi chút hồn phách vẫn còn hôn mê, Du Nhâm Tuyết chỉ còn là một cái xác không hồn. Nhóm lục quỷ phụ trách dọn dẹp chiến trường, kéo các nàng đưa lên xe.

Liễu Khôn Nghi tìm thật lâu cũng chưa tìm được thân thể Vương Phương, không biết Lâm Trạch Bạch đã đưa đến nơi nào rồi.

Liễu Khôn Nghi đem viên tử ngọc đang nhốt Lâm Trạch Bạch và Phương Trúc Ác Anh nắm ở trong tay, Lưu Đình hỏi nàng:

"Chị muốn xử trí bọn họ như thế nào?"

Liễu Khôn Nghi không trả lời, chỉ nhìn về phía Phó Uyên Di đang si ngốc ngồi trước mảnh hoang tàn.

"Các em trở về trước đi." Liễu Khôn Nghi nói với Lưu Đình.

Lưu Đình biết nàng muốn ở lại cùng Phó Uyên Di, cũng không nói gì nữa, chuẩn bị rời đi.

"Đừng, cậu cùng các nàng trở về đi." Phó Uyên Di trầm mặc hồi lâu rốt cuộc cũng mở miệng, "Tớ kêu gào dùng sức quá nhiều, mệt rồi. Nghỉ ngơi trong chốc lát cũng sẽ trở về."

Liễu Khôn Nghi đương nhiên biết lời này của nàng không phải là thật lòng, nàng muốn ở lại chỗ này tiếp tục tìm Du Hân Niệm: "Ngọc Chi bị Minh Vương mang đi, trong lúc chúng ta đang bận đối chiến cùng Phương Trúc Ác Anh thì người của Minh phủ đã mở ra quỷ đạo mai phục bên cạnh, bắt Du Hân Niệm trở về Minh phủ rồi. Cậu ở chỗ này có tìm lâu đến mấy cũng sẽ không tìm được nàng."

"Thật không?" Phó Uyên Di sắc mặt căng thẳng, tâm tình trầm xuống, giữa một mảnh khói bụi này quả thật bắt được khí tức của Minh phủ, "Thì ra là như vậy. Sau khi khôi phục thị lực quả nhiên sẽ ỷ lại vào hai mắt để bắt giữ vạn vật, tớ vậy mà lại không thể phát hiện được hành tung của Minh phủ. Khôn Nghi, cậu đã sớm biết sao lại không nói cho tớ biết? Lại chỉ đứng nhìn tớ ngớ ngẩn đi khắp nơi gào rống, kết quả người đã sớm đi đến Minh phủ rồi......"

"Cậu biết lý do vì sao tớ không nói cho cậu biết."

"Phải, cậu sợ tớ trực tiếp đánh đến Minh phủ."

"Nhưng tớ hiện tại chỉ có thể nói cho cậu biết."

"Phải, cậu càng sợ tớ tìm một lần chính là cả đời, lại không có tìm đúng chỗ."

Liễu Khôn Nghi: "Nói cũng để cho cậu nói hết rồi. Hiện tại cậu muốn làm như thế nào?".

Phó Uyên Di xoay đầu lại nhìn nàng, cười với nàng.

Vừa thấy nụ cười này liền biết ngay là không có chuyện gì tốt, Liễu Khôn Nghi thở dài: "Tớ biết tớ có nói cái gì cũng vô dụng, chuyện cậu đã quyết định ai cũng không thể thay đổi được."

"Đúng vậy. Nhưng mà trước khi đi đến Minh phủ, tớ có chút chuyện muốn làm phiền cậu."

Liễu Khôn Nghi tối sầm mặt.

Không có chuyện gì tốt.

Chút chuyện này của Phó Uyên Di thật đúng là không phải chỉ có "một chút".

Nàng nhờ Liễu Khôn Nghi đem Lâm Trạch Bạch đặt vào trong băng quan, "Ba ngày sau mở băng quan ra, nàng sẽ tự mình thức tỉnh. Tử ngọc cậu trước tiên giúp tớ bảo quản thật tốt, chờ tớ trở lại xử lý.

Du Nhâm Tuyết chỉ còn lại một khối thi thể tàn tạ, giao cho Nghiêm đội trưởng người quen đã lâu của tớ, đem chân tướng cuộc thảm án của Du gia nói cho hắn biết, tổ đội phá án đặc biệt này của hắn chính là chuyên xử lý những chuyện kỳ quái, thảm án Du gia cũng có thể có một cái kết, làm yên lòng rất nhiều người.

Sau khi mẹ tớ tỉnh lại, nếu bà muốn ở lại thành phố G thì giúp bà tìm một chỗ ở trước, chờ tớ trở lại. Nếu như bà không quen cuộc sống thành thị mà muốn đi, thì nhờ cậu trước hết hỗ trợ chút lộ phí, tớ trở về cộng cả vốn lẫn lãi trả lại cho cậu.

Còn Lâm Cung...... Cậu thật sự phải giữ chặt nàng, tớ sợ nàng một mạch vọt tới Minh phủ gây náo loạn, Minh Vương một khi tức giận sẽ không nói đạo lý, lúc đó coi như xong.

Khôn Nghi, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, cậu cũng không thích tớ nói những lời này, cho nên tớ không nói nhiều nữa. Tớ đi rồi sẽ trở về, đừng nhớ tớ."

Mặt của Liễu Khôn Nghi đen không thể đen hơn được nữa.

Phó Uyên Di cầm dù một mình đi đến Minh phủ tìm Du tiểu thư của nàng, Liễu Khôn Nghi cùng đoàn người Lưu Đình trở lại thành phố G, dựa theo sự ủy thác của Phó Uyên Di mà đem Lâm Trạch Bạch đặt vào băng quan, liên hệ Nghiêm đội trưởng, đem Du Nhâm Tuyết giao cho đối phương.

Nghiêm đội trưởng lúc nhận được khối thi thể này của Du Nhâm Tuyết nhìn không ra thân thể còn sống hay chết, vẻ mặt hắn nhìn về phía Liễu Khôn Nghi vô cùng phức tạp.

Hồng Tư Viên ở trong bệnh viện hơn nửa tháng sau đó dần dần khỏe lại, từ trong miệng Liễu Khôn Nghi nghe kể lại toàn bộ quá trình sự kiện, khóe miệng chậm rãi hiện lên nét cười.

"A di, người trước tiên cứ đến ở chỗ con đi, văn phòng của Uyên Di vẫn còn đang sửa chữa."

"Không cần." Hồng Tư Viên từ chối ý tốt của Liễu Khôn Nghi, nói, "Ta đã quen với cuộc sống trên núi, không thích hợp với thành thị. Hơn nữa ta cũng muốn tìm một chỗ an nghỉ cho chú con."

Suy nghĩ của Phó Uyên Di quả nhiên không sai.

Liễu Khôn Nghi đưa cho Hồng Tư Viên một tấm thẻ tín dụng, phái Cao Kỳ một đường đưa bà đi đến nơi bà muốn đi. Hồng Tư Viên ngại nhận tiền của tiểu bối, Liễu Khôn Nghi nói: "Không có việc gì đâu, sau này con sẽ tính với Uyên Di."

Hồng Tư Viên nghe được lời này của nàng thì hết sức vui vẻ an tâm.

Lâm Cung vào cùng ngày trở lại thành phố G liền tỉnh lại, quả nhiên như Phó Uyên Di dự liệu, nàng thề phải đánh đến Minh phủ, cứu Ngọc Chi trở về.

"Cô bình tĩnh một chút mà ngẫm lại." Liễu Khôn Nghi tận tình khuyên răn, "Cho dù cô cùng Ngọc Chi hợp lực cũng không có khả năng đánh bay được Minh phủ. Quân đội liên hợp chỉ là một bộ phận chiến lực nho nhỏ của Minh phủ, tướng lĩnh Minh phủ có bao nhiêu đáng sợ, Minh Vương có bao nhiêu lợi hại, chắc chắn trong lòng của chính cô cũng hiểu rõ."

"Nhưng......"

"Tin tưởng Uyên Di, chờ tin tức của nàng đi."

Cuối cùng Lâm Cung không đi Minh phủ, ở lại nhân gian lặng lẽ chờ đợi.

Liễu trạch được xây dựng lại một lần nữa thật tốt, văn phòng Mystery của Phó Uyên Di cũng được tu bổ thật tốt.

Lại nói tiếp, trong quá trình trùng kiến người có công lớn nhất vẫn là Lâm Trạch Bạch.

Ba ngày sau trận đại chiến Phiên Dương Thử, Lâm Trạch Bạch quả nhiên tỉnh lại. Đối với việc chính mình đột nhiên tỉnh lại từ trong băng quan của Liễu gia, nàng tỏ ra hết sức hoảng sợ.

"Đây là làm sao vậy?" Lâm Trạch Bạch vịn vào mép băng quan chậm rãi đứng dậy, hai mắt trợn tròn, "Tôi đây là đã chết sao? Liễu tiểu thư? Là cô đem linh hồn nhỏ bé của tôi gọi trở về sao?".

Liễu Khôn Nghi đưa hai ngón tay lên nhéo mặt nàng.

"Đau quá!"


"Đau không? Đau là được rồi."

Lâm Trạch Bạch: "??"

Có thể chạy có thể nhảy có thể ăn có thể ngủ, Lâm Trạch Bạch không chết.

Nhưng sao nàng lại cảm thấy đã xảy ra một vài chuyện quan trọng, một giấc ngủ này của nàng cũng quá dài rồi.

Lâm Trạch Bạch từng đuổi theo sau Liễu Khôn Nghi muốn từ trong miệng đối phương hỏi ra chút chân tướng, lại bị Liễu Khôn Nghi sờ đầu vẻ mặt ghét bỏ hỏi: "Cô tên là gì?".

Lâm Trạch Bạch chẳng hiểu gì cả.

"Ba mẹ cô đâu?"

"Đều đã qua đời."

"Công việc của cô là gì?"

"Thư ký của đại bảo bối của tôi a."

"Lý tưởng cuộc đời cô là cái gì?"

"Kiếm tiền!"

"Tốt lắm."

Lâm Trạch Bạch: "??"

Lưu Đình vẫn luôn đề phòng Lâm Trạch Bạch lại sinh biến, nhưng Liễu Khôn Nghi ngược lại không hề lo lắng: "Uyên Di đã loại bỏ một phần trong hồn phách của nàng, vẫn giữ lại thân phận ngụy trang trước kia của nàng. Cũng tốt, Lâm Trạch Bạch vẫn là đứa nhỏ mê tiền quen thuộc kia."

Sự lấp lửng trong vụ án Du gia cuối cùng cũng bị phá vỡ, khi Lô Mạn biết được hung thủ thật sự là Du Nhâm Tuyết, trong nhất thời còn chưa có thể phản ứng gì kịp.

"Thật tốt." Tương Tranh Thanh nói, "Nút thắt lớn nhất trong lòng chị rốt cuộc cũng được tháo mở rồi."

Nút thắt lớn nhất trong lòng......

Lô Mạn nhìn thành phố G đang dần ngập tràn ánh nắng tươi đẹp, nó lại nghênh đón một mùa xuân hoàn toàn mới.

"Ừm, thật tốt." Nàng như trút được gánh nặng, cười nói.

Xuân về khắp nơi, trăm hoa đua nở, sau đó là nghênh đón một mùa hạ nóng bức của năm 2017.

Những sự kiện kinh thiên động địa đã từng phát sinh vào mùa đông rét lạnh đầu năm, cũng dần dần phai nhạt đi giữa cuộc sống bận rộn của mọi người.

Con người trong quá trình tiến hóa dài đăng đẵng có được năng lực lợi hại nhất, đó là quên đi thống khổ, ôm lấy hi vọng.

Những tòa cao ốc của thành phố G vẫn như trước đứng sừng sững ở vùng ven biển bao la, mùa bão lại tới.

Từ trên sườn núi Phúc Minh có thể quan sát cảnh tượng toàn bộ thành phố G bị bão thổi quét, Liễu Khôn Nghi một mực chờ đợi người kia trở về, nhưng người kia vẫn không xuất hiện.

Tử ngọc giam cầm hồn phách Phương Trúc Ác Anh và Lâm Trạch Bạch vẫn còn ở Liễu gia, đợi Phó Uyên Di trở về để cho nàng định đoạt, nhưng người kia lại chậm chạp chưa xuất hiện, tử ngọc cũng chưa hề nhúc nhích.

Lưu Đình nói thời gian ở Minh phủ trôi qua rất chậm, khuyên Liễu Khôn Nghi không nên sốt ruột.

"Phó Uyên Di giảo hoạt như vậy, chắc chắn có thể toàn thân trở ra."

Nhưng Liễu Khôn Nghi rốt cuộc chờ không được nữa, dự tính tự mình đi Minh phủ một chuyến.

Ngay khi nàng sắp sửa lên đường đi đến Minh phủ, Phó Uyên Di rốt cuộc đã trở lại, một mình một người trở lại.

Không có Du Hân Niệm, không có Ngọc Chi, ngay trong khoảnh khắc Phó Uyên Di nhìn thấy Liễu Khôn Nghi liền ngất xỉu ngã vào trong lòng nàng, ngủ một lần kéo dài tận ba ngày.

Lâm Cung chạy tới Liễu gia, nôn nóng chờ đợi Phó Uyên Di tỉnh lại.

"Có lẽ kết quả không tốt lắm." Liễu Khôn Nghi trước tiên an ủi Lâm Cung, "Chờ nàng tỉnh lại xem nàng nói như thế nào."

Sáng sớm ngày thứ tư, bão rời khỏi thành phố G, tiến đến thành phố xui xẻo kế tiếp, Phó Uyên Di ở giữa một mảnh trời trong nắng ấm mà tỉnh lại.

Lúc tỉnh lại nhìn thấy Liễu Khôn Nghi, Lâm Cung cùng với nhóm tiểu quỷ Liễu gia đều đang nhìn nàng chằm chằm.

"Hi, mọi người, nhanh như vậy đã gặp lại." Phó Uyên Di lộ ra dấu vết mỉm cười, nước mắt của Liễu Khôn Nghi thiếu chút nữa rơi xuống:

"Nhanh như vậy? Cậu có biết chúng ta chờ đợi cậu bao lâu rồi không?"

Ròng rã tám tháng.

Phó Uyên Di nhìn Lâm Cung đầy mong chờ ở trước mắt, cười không nổi.

"Xin lỗi."

Hai chữ, khiến cho con tim của Lâm Cung như rơi xuống đáy cốc.

Phó Uyên Di nói nàng một đường tiến đến trước đại môn của Minh phủ, chưa gặp Minh Vương, liền bị một đám tướng lĩnh Minh phủ ngăn cản.

"Cô là người của Phó gia?" Một vị đại tướng nói, "Cô muốn tìm Du Hân Niệm kia, đúng không?".

Lúc nghe đối phương nói như thế Phó Uyên Di cũng đã có dự cảm không tốt.

"Cô trở về đi, nàng đã luân hồi rồi."


Phó Uyên Di tức giận nói: "Minh phủ các người sao lại có thể cưỡng ép luân hồi?".

"Không phải cưỡng ép." Đại tướng nói, "Nàng là cam tâm tình nguyện tự mình đi luân hồi."

"Cam tâm tình nguyện? Làm sao có thể!"

"Đích thật là như vậy." Hồng Khúc từ phía sau vị đại tướng kia bước ra, nói, "Cô còn nhớ phù cưu tai ương chứ?".

Phó Uyên Di sững sờ.

"Nàng biết bản thân mình đã được định là phù cưu kiếp này của cô, chỉ cần nàng còn sống, cô sẽ chịu hiểm họa đến tính mạng, vì để bảo toàn một trăm năm tuổi thọ của cô, nàng nguyện ý đi luân hồi. Tôi không hề lừa cô, Phó Uyên Di, tâm ý này của nàng cô hẳn là rõ ràng nhất so với bất kỳ ai."

Phó Uyên Di chỉ vừa tới được đại môn của Minh phủ đã bị những lời này của Hồng Khúc làm cho hồn bay phách lạc. Mà Hồng Khúc còn nói với Phó Uyên Di: "Ngọc Chi cũng đã luân hồi."

"Vì sao?"

"Minh Vương vốn niệm tình nàng đã từng là đại tướng quân đoàn dẫn đường Hoàng Tuyền, đã từng vì Minh phủ lập nhiều công lao hãn mã, hơn nghìn năm trước mới cố tình xử nhẹ cho nàng, phong ấn trí nhớ rồi sắp xếp cho nàng làm việc ở cơ quan hộ tịch. Ai dè nàng biết sai không sửa, tiếp tục nhiễu loạn âm dương, tội ác tày trời! Minh Vương niệm tình nàng có công lao thiên thu nghìn đời, nhất thời hồ đồ, nên phạt nàng tiến vào lục thế luân hồi, tận cùng nếm trải khổ ải nhân gian, sau đó trở về Minh phủ. Chuyện cô và Liễu gia tiểu thư tự ý mở ra quỷ đạo đã được Liễu Hướng Can đứng ra bảo lãnh, cô mau chóng lui về đi."

Phó Uyên Di rõ thật là dở khóc dở cười. Minh Vương thật là rộng lượng, ngay cả một cơ hội để người ta náo loạn Minh phủ một trận long trời lở đất cũng không cho, liền trực tiếp tiến vào luân hồi.

Luân hồi mới là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất.

Phó Uyên Di biết dù có tiếp tục giằng co thì cũng sẽ không có kết quả, thể lực không thể chống đỡ nổi nữa, nàng chỉ có thể quay trở về Nhân giới.

Lâm Trạch Bạch sau khi nghe được chuyện này liền sợ hãi, "Tại sao tôi vừa tỉnh lại thì thế giới đã không còn như trước nữa vậy? Sao lại như thế a đại bảo bối, tiểu mập mạp của cô cứ như vậy đi đầu thai? Còn có Lâm Cung...... Cô cùng Ngọc Chi...... Vì sao lại như vậy?".

Phó Uyên Di thấy nàng lau nước mắt, tò mò hỏi: "Cô khóc cái gì?".

Lâm Trạch Bạch nghẹn ngào: "Tôi cũng không biết...... Chỉ là cảm thấy rất khó chịu, giống như tất cả đều là lỗi của tôi vậy."

Phó Uyên Di mỉm cười với nàng, giang hai cánh tay ra tỏ ý mời gọi một cái ôm. Lâm Trạch Bạch trong lòng giống như bị người ta cấu véo, khóc một trận dừng không được, chui vào trong lòng Phó Uyên Di mới có chút an tâm.

"Đừng khổ sở, đương nhiên không phải là lỗi của cô." Phó Uyên Di xoa vuốt lưng nàng, "Cô thực sự là đại bảo bối quan trọng của tôi, sau này văn phòng chúng ta còn phải trông cậy vào cô cơ mà."

Lâm Trạch Bạch nín khóc, mỉm cười.

......

Phó Uyên Di từng nghĩ đến việc đem tử ngọc đưa đến Minh phủ, dù sao thì hướng đi của vạn hồn trên thế gian này đều do Minh phủ định đoạt. Nhưng rồi nghĩ lại, lỡ như Phương Trúc Ác Anh lại tìm cơ hội đầu thai, lại để cho nàng gây náo loạn chấn động một phen nữa, cho dù có thể sống đến một trăm tuổi thì trái tim cũng mệt mỏi.

Phó Uyên Di trực tiếp tiêu hủy tử ngọc, làm cho chúng nó hoàn toàn biến mất khỏi Tứ giới.

Phương Trúc Ác Anh vốn dĩ không thuộc về Tứ giới, còn Lâm Trạch Bạch...... Con người lúc nào cũng nguyện ý giữ lại mặt tốt đẹp của mọi thứ.

Liễu Khôn Nghi bấm tay tính toán, Ngọc Chi sắp được sinh ra đời.

Lâm Cung quả thực không thể tưởng tượng ra được Ngọc Chi biến thành con người sẽ là một đứa nhỏ lanh lợi khiến cho người ta muốn ăn tươi nuốt sống như thế nào.

"Nàng sẽ được sinh ra vào lúc nào? Sinh ở đâu?" Lâm Cung đã không thể chờ đợi được nữa.

Tuy rằng nàng ghét bỏ Ngọc Chi cả ngàn năm, nhưng thật sự là sau khi cùng nàng ấy ly biệt mới cảm thấy đau lòng khổ sở. Lúc này đến lượt nàng đi tìm nàng ấy, bảo hộ nàng ấy, bồi tiếp nàng ấy lục thế luân hồi.

Sau khi được Liễu Khôn Nghi cho biết thời gian địa điểm, Lâm Cung liền nói lời từ biệt với Phó Uyên Di: "Tớ muốn đi tìm Ngọc Chi, sau khi tìm được nàng tất nhiên sẽ trở về. Cậu đã tìm lại được Quang Chúc Tinh, hẳn là cũng không cần đến tớ nữa rồi."

Phó Uyên Di làm sao có thể không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Lâm Cung? Nàng cầm tay Lâm Cung, nói: "Còn nhớ rõ chứ? Chúng ta hồn cốt tương liên, kiếp này bất ly bất khí."

Lâm Cung nhìn nàng.

"Tớ chờ cậu và Ngọc Chi cùng nhau về nhà."

......

Mùa đông lại đến ở thành phố G, dòng khí lạnh hòa cùng gió biển mặn chát quét đến giữa lòng thành thị, sáng sớm tinh mơ Lâm Trạch Bạch rời giường liền phát hiện ngoài cửa sổ phòng khách đã bị phủ một tầng hơi nước.

Cơn mưa mùa thu trút xuống cả đêm hôm qua, ngày mới còn chưa kịp ấm lên chỉ có thể bật máy điều hòa mà sưởi ấm.

Văn phòng Mystery trì hoãn chưa khai trương, tuy rằng tiểu thư ký biết rõ số tiền trong tài khoản của lão bản nhà mình đủ để tiêu xài đến ba bốn đời, nhưng cứ trì hoãn như vậy không phải là hoãn đến thành bệnh rồi chứ?

Còn nghĩ là phải nói với Phó Uyên Di như thế nào, kết quả Phó lão bản tự mình nói: "Tôi nhàn rỗi hồi nào chứ? Tôi đây bận rộn nhiều việc lắm được chưa?".

"Cô bận rộn? Cô bận cái gì?" Lâm Trạch Bạch khó hiểu, "Tôi căn bản không nhìn thấy cô đang làm chuyện gì khác a! Ngoại trừ đi mua một đống mỹ phẩm dưỡng da thì cô còn làm cái gì nữa?".

Phó Uyên Di rất nghiêm túc nhìn nàng và nói: "Tôi đang luyện đan."

"...... Luyện đan?" Lâm Trạch Bạch còn tưởng chính mình nghe lầm.

Phó Uyên Di thật sự là đang luyện đan.

Liễu Khôn Nghi tính toán được thời gian Ngọc Chi sinh ra đời, nhưng làm thế nào cũng tính không ra được của Du Hân Niệm.

"Nàng thật sự có đi luân hồi chứ?" Liễu Khôn Nghi tỏ vẻ hoài nghi, "Nàng chính là nhân vật phiền toái đã đại náo Minh phủ một trận, túm lấy nhân viên công vụ Minh phủ kiên quyết phải trở về nhân gian, không chừng lần này lại nửa đường xảy ra chuyện, đến bây giờ cũng chưa có tin tức gì."

"Không có khả năng đó chứ......" Nghe nàng nói như vậy Phó Uyên Di cũng có chút hoảng.

"Một ngày ở Minh phủ bằng mấy năm ở Nhân giới, nàng nếu như vẫn còn ở Minh phủ, cậu cho dù có thể sống đến một trăm tuổi cũng không chắc chắn có thể đợi cho đến khi nàng luân hồi." Nói tới đây, Liễu Khôn Nghi bỗng nhiên nở nụ cười tà ác, "Cho dù có đợi được, cậu ngẫm lại xem, đứa bé mười tuổi rơi vào tay lão bà tám mươi. Chậc chậc...... Thê thảm, thê thảm."


Liễu Khôn Nghi hiếm khi có thể dùng mồm mép chiếm được tiện nghi, lại thật sự dọa cho Phó Uyên Di nhảy dựng.

Liễu Khôn Nghi nói cũng không phải không có lý, lỡ như khi Du Hân Niệm tiến vào luân hồi nàng đã sắp chết thì phải làm sao đây? Cho dù không chết, nhưng biến dạng thành bà lão thì phải làm sao đây? Phó Uyên Di khẩn trương sờ sờ ngực mình, hình như không có bị chảy xệ. Lại ghé vào trước gương săm soi cả buổi, hoàn hảo không có nếp nhăn nào.

Thế gian này ngoại trừ mỹ phẩm dưỡng da thì còn có cái gì có thể làm cho người ta giữ mãi nét thanh xuân? Đó chính là tiên đan mà tất cả những vị hoàng đế Trung Hoa trong lịch sử gần năm nghìn năm đều tha thiết mơ ước!

"Hả?"

Nghe Lâm Trạch Bạch nói Phó Uyên Di đang luyện đan, Liễu Khôn Nghi ù ù cạc cạc không hiểu tại sao. Sau khi nghe được chân tướng, Liễu Khôn Nghi xem như là sợ nàng rồi.

"Trên thế gian này làm gì có người nào bất lão bất tử? Thật sự là hồ đồ!"

Liễu Khôn Nghi nhanh chóng tạo ra một hình nhân, nhìn trái nhìn phải, cảm thấy rất tốt, hỏi ý kiến Lưu Đình và Lâm Trạch Bạch, hai người tỏ vẻ không nhận ra cái này là có ý gì.

"Nhìn không ra sao?" Liễu Khôn Nghi dõng dạc, "Du Hân Niệm a, nhìn giống mà, mắt của các em có vấn đề gì vậy?".

Vậy mà lại có thể làm ra một hình nhân của Du Hân Niệm? Lưu Đình cùng Lâm Trạch Bạch liếc nhìn nhau, hai bên đều hiểu được ý tứ trong ánh mắt đối phương — thật sự là không giống.

Bị uy quyền của Liễu Khôn Nghi ép bách, cả hai cũng chưa dám lên tiếng, theo Liễu Khôn Nghi đi đến văn phòng Mystery.

Phó Uyên Di đã cải tạo phòng sách của văn phòng trở thành phòng luyện đan, sáng sớm vừa mở mắt dậy nước cũng chưa uống một ngụm liền chui vào ở lì trong đó, khói trắng ào ào tỏa ra ngoài.

Liễu Khôn Nghi mang theo hình nhân đến gõ cửa, Phó Uyên Di bước ra nhìn xem, ánh mắt dừng lại trên người hình nhân.

Liễu Khôn Nghi còn trông chờ nhìn thấy phản ứng kích động của nàng, ai ngờ nàng vô cùng ghét bỏ nói: "Đây là đồ chơi gì vậy?".

Liễu Khôn Nghi vỗ đầu hình nhân, nói: "Du tiểu thư của cậu, hoàn hảo chứ?".

"Du tiểu thư của tớ?" Phó Uyên Di nhìn tỉ mỉ một lần từ trên xuống dưới, bỗng nhiên bật cười.

"Thái độ gì vậy......"

Phó Uyên Di lau nước mắt:"Chị em tốt đúng là chị em tốt, sợ tớ độc thân quá lâu, tặng một con búp bê giống Du tiểu thư đến cho tớ giải sầu giải nghiện? Nhưng mà khuôn mặt này, dáng người này, thực sự là không có khớp. Chị em tốt, cảm ơn ý tốt này của cậu, tớ vẫn nên tiếp tục công việc luyện đan của tớ, giữ gìn thanh xuân của tớ đây."


Không giống?

Liễu Khôn Nghi thật không tin lời tà quái này.

Sau đó nàng trở về cố hết sức hồi tưởng lại bộ dáng của Du Hân Niệm, quyết tâm tăng ca thêm giờ làm ra một hình nhân khác, lần này thì giống, ngay cả Lâm Trạch Bạch và Lưu Đình cũng nói giống!

Lại đằng đằng sát khí mà dẫn bản sao của Du Hân Niệm chạy đến văn phòng, Phó Uyên Di đang ngồi quạt bếp lò, khi nhìn thấy Liễu Khôn Nghi mang đến một hình nhân mới thì ánh mắt quả thực lóe sáng.

"Lần này thế nào?" Liễu Khôn Nghi âm thầm đắc ý, "Không có gì bắt bẻ được rồi chứ?".

"Giống, quả thực giống." Phó Uyên Di khen ngợi.

"Coi như tớ tặng cậu quà giáng sinh đi, khi nào tịch mịch......" Liễu Khôn Nghi vỗ vỗ thắt lưng Phó Uyên Di, vẻ mặt như muốn nói "Cậu biết mà", "Để cho nàng cùng cậu giải sầu."

Phó Uyên Di tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, nhéo nhéo mặt của bản sao Du Hân Niệm. Bản sao Du Hân Niệm không né không tránh, ngược lại nhìn nàng mỉm cười.

Nụ cười này khiến cho Phó Uyên Di cả người khó chịu: "Không đúng, không đúng, không phải như vậy."

Liễu Khôn Nghi bực bội: "Lại có chỗ nào không đúng?".

"Tính tình không giống."

"Du Hân Niệm là tính tình thế nào?"

"Dễ nổi nóng, tính tình thối nát, chọc một cái liền bộc phát cáu kỉnh."

"Hóa ra cậu có khẩu vị này...... Được!" Liễu Khôn Nghi lại bị nàng kích ép ra ý chí chiến đấu, quyết tâm phải làm cho bằng được một hình nhân giống y như đúc, tiến quân hướng tới đỉnh cao của thuật hình nhân!

......

Bãi đậu xe của tòa cao ốc Lotus.

Lô Mạn vừa họp xong liền vội vội vàng vàng chạy bước nhỏ một mạch tới bãi đậu xe.

Nàng lúc nào cũng như vậy, cái tật xấu không chú ý đến thời gian này mãi vẫn không thay đổi được. Liếc mắt nhìn đồng hồ, đợi đến khi nàng nhìn thấy Tương Tranh Thanh chắc có lẽ lại muộn mất hai mươi phút rồi.

Nàng chạy xuyên qua bãi đậu xe để lấy xe, bỗng nhiên ngay phía trước có một người lao tới, suýt chút nữa cùng đối phương đâm sầm vào nhau.

"Xin lỗi." Lô Mạn nhìn thoáng qua cái người kỳ lạ này, người nọ tựa hồ đang hoảng hốt.

Lô Mạn sắp leo lên xe, chợt nghe thấy người phía sau hỏi nàng: "Cô không nhận ra tôi, đúng không?".

Lô Mạn quay đầu lại nhìn, trên khuôn mặt của cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này tìm không thấy một tia khí tức quen thuộc nào.

"Thật ngại quá." Xuất phát từ phép lịch sự, Lô Mạn dừng động tác lại, hỏi, "Cô là?".

Cô gái kia tâm tình có chút phức tạp khẽ cười, lắc đầu bỏ đi.

Lô Mạn không hiểu gì hết.

......

Quốc Thái Kim Điển.

Phó Uyên Di rốt cuộc đã luyện ra được một viên đan, đang muốn ăn vào thì Liễu Khôn Nghi lại tới gõ cửa.

Lần này nàng đã truyền vào bên trong hình nhân một chút hồn phách, có thể độc lập suy nghĩ mà lại không quá thông minh, chỉ biết tức giận.

Phó Uyên Di vẫn không hài lòng: "Chỉ biết tức giận sao được? Tớ cũng không phải thích chịu ngược. Hơn nữa, Du tiểu thư tuy rằng ưa tức giận, nhưng điểm đáng yêu nhất của nàng không phải là nàng thông minh sao?".

Liễu Khôn Nghi hai tay chống hông: "Cậu có thể đừng kén chọn như vậy không?".

"Không phải là tớ kén chọn, là cậu nhất quyết muốn khiêu chiến thuật hình nhân. Bản sao Du tiểu thư cũng không phải là tớ chủ động đề nghị nha......".

Liễu Khôn Nghi không còn cách nào khác, giơ ngón tay chỉ chỉ nàng vài cái rồi không cam tâm mà bỏ đi, để lại tiểu hình nhân chỉ biết tức giận.

Phó Uyên Di nhìn nhìn tiểu hình nhân, giống như là nhìn thấy chính Du Hân Niệm.

"Ai......" Phó Uyên Di thở dài, vuốt ve gương mặt đối phương, "Em nói xem em đi đâu vậy chứ? Tôi cũng đã bị em bức thành cái dạng gì rồi, tôi cũng bắt đầu tự đánh thuốc bản thân rồi."


Bên trong buồng thang máy im lặng tốc độ cao, Du Hân Niệm từ hình ảnh phản chiếu trong lớp thủy tinh nhìn thấy được khuôn mặt mình.

Đây là khuôn mặt của nàng, đây cũng là thân thể của nàng.

Thang máy đang chạy lên hướng đến văn phòng Mystery, mặc dù thang máy không có tiếng động, nhưng vẫn có cảm giác ù tai thoáng qua.

Nàng nâng cánh tay lên, nhìn những mạch máu màu xanh bên dưới làn da trắng nõn, nhẹ nhàng siết chặt bàn tay, rồi lại buông ra. Xương cốt rõ ràng đang cử động, nàng rõ ràng đang hô hấp.

Trong nháy mắt cảm giác hạnh phúc ùa đến tràn đầy cõi lòng.

Nàng lấy tư thái tốt đẹp nhất trở lại nhân gian, Phó tiểu thư nhìn thấy nàng nhất định sẽ rất vui vẻ a.

"Đinh" một tiếng, Du Hân Niệm từ trong thang máy bước nhanh đi ra, đến ấn chuông cửa văn phòng.

Lâm Trạch Bạch vừa mở cửa nhìn thấy, sợ ngây người.

"Du......!"

Du Hân Niệm nhìn thấy nàng cũng có chút sửng sốt, nhưng lập tức nghĩ tới cái gì đó, liền làm động tác tay ra hiệu "Suỵt".

Đôi giày và cây dù của Phó Uyên Di đều đặt ở cửa, nàng chắc chắn là đang ở nhà.

Rón ra rón rén đi lên lầu, nét tươi cười vẫn còn đọng trên gương mặt, đang muốn gõ cửa, bỗng nhiên nghe thấy từ trong phòng truyền ra tiếng cười của Phó Uyên Di: "Ha ha ha, đừng nháo đừng nháo, làm đau tôi."

Du Hân Niệm ánh mắt chợt sắc bén, trong nháy mắt liền dừng động tác — làm đau tôi?

Có một tiếng cười khác tựa như tiếng chuông bạc không dứt bên tai, Phó Uyên Di tiếp tục cười làm nũng: "Được rồi được rồi, tiểu yêu nóng tính tôi thực hầu hạ không nổi."

Hầu hạ?!

Cảm xúc rụt rè cho khoảnh khắc tương phùng vừa rồi còn treo ở trong lòng trong nháy mắt đã hóa thành lửa giận, Du Hân Niệm một cước đạp tung cánh cửa, chỉ thấy Phó Uyên Di nằm ở trên giường, một người với bộ dạng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đang ngồi cưỡi trên lưng nàng, hai người quần áo không chỉnh tề, chơi đùa đến vô cùng thích ý.

Người nọ cùng Phó Uyên Di đồng thời nhìn về phía Du Hân Niệm đang mặt mày giận dữ, vẻ mặt Phó Uyên Di do dự không đến một giây liền cười tươi hơn nữa: "Ô, lần này lại nhanh như vậy? Lần này tốt đấy, quả thực giống y như đúc. Còn nữa không?".

Trong đầu Phó Uyên Di hiện lên cảnh tượng Du Hân Niệm lấp đầy toàn bộ căn phòng này vây quanh nàng cùng nàng chơi đùa các loại, quả thực là hạnh phúc đến lòng đầy nhộn nhạo.

"Tới đây." Phó Uyên Di hướng đến người đang đứng ở cửa mà vẫy tay, "Tới đây nào, đừng thẹn thùng."

Du Hân Niệm nhìn Phó Uyên Di mặt đầy sắc xuân và "chính mình" áo rũ lộ vai ngồi ở trên người nàng – tốt lắm, nỗi nhớ nhung khắc cốt ghi tâm hoàn toàn không có chỗ để dâng trào, cửu biệt tương phùng cũng hoàn toàn không có nước mắt tuôn rơi gì hết. Hóa ra nàng đây một đường trải qua núi đao biển lửa mà về đến, trong lòng còn cảm thấy đặc biệt hổ thẹn với Phó Uyên Di — Phó tiểu thư nhất định là đang đau khổ chờ mình, mình nhất định phải nhanh chóng trở về bên nàng.

Ôm ấp loại tín niệm này gian nan trở về, kết quả là người ta lại rất khoái hoạt, còn hàng đêm sênh ca nữa chứ.

Du Hân Niệm mỉm cười, đem cánh cửa lung lay lắc lư nhẹ nhàng đóng lại, dáng đi xinh đẹp gợi cảm, khẽ khàng uốn éo cái eo nhỏ, chậm rãi tiến đến bên giường.

Phó Uyên Di nhìn thấy "hình nhân" này có một loại tư vị khác, có chút xuất thần.

Quả thực có điểm thú vị, trước đây khi Du Hân Niệm biến thành ác quỷ thì nhiệt tình như lửa, mỗi lần nhớ lại trận kịch chiến ngày đó Phó Uyên Di đều muốn tiếp tục chìm đắm. Hình như Du tiểu thư ngày đó cũng là mê người như vậy, độ cong nét cười hay thậm chí là cảnh xuân trong mắt đều giống y như đúc.

"Hình nhân" mới tới tung một cước đạp hình nhân trên người Phó Uyên Di ngã nhào xuống giường, Phó Uyên Di nhìn nàng mà cảm thấy có chút thở không nổi, hai mắt đăm đăm đang muốn đứng dậy, lại bị đối phương ôm cổ, cảm giác da thịt mềm mại khi hai bầu ngực đè ép vào, khuấy đảo làm con tim Phó Uyên Di nhảy múa nhộn nhạo.

Chuyện gì xảy ra vậy!

Sao lại câu dẫn người khác như vậy!

"Nàng tốt hay là em tốt?" Du Hân Niệm dùng đùi nhẹ nhàng ma sát ở giữa hai chân nàng, Phó Uyên Di trong lòng nở hoa, khen ngợi:

"Đều tốt, đều tốt."

Đều tốt?!

Du Hân Niệm tức giận đến sắp xù lông lên rồi — hóa ra em so với một con rối cũng không khác biệt bao nhiêu?

Được lắm, Phó Uyên Di.

Du Hân Niệm dán sát vào Phó Uyên Di vừa xoa vừa ép, Phó Uyên Di hai mắt nở hoa, cảm thán nói: "Lần này Khôn Nghi đúng là có tâm, thật sự có tâm...... Không hổ là chị em tốt."

Du Hân Niệm khẽ đảo mắt, ngón tay vuốt ve bên thắt lưng nàng, hỏi: "Nàng để cho em tới hầu hạ chị, nghe nói chị thích người nóng tính, mãnh liệt một chút."

Không đợi Phó Uyên Di mở miệng, bàn tay của Du Hân Niệm đã luồn vào bên trong áo ngủ của nàng, tóm lấy một mảng thịt nhỏ ở bên hông, ánh mắt sắc bén hung hăng véo một phát: "Như thế này?".

Phó Uyên Di đau đến cả người bắn lên, kinh ngạc nhìn người trước mắt.

Du Hân Niệm quỳ trước mặt nàng, hơi nghiêng đầu, tóc dài mềm mại tựa như thác nước chảy xuống trên vai và sau lưng nàng, trong ánh mắt xinh đẹp hàm chứa ánh sáng linh động, khuôn miệng nhỏ nhắn khẽ chúm chím, đầy giảo hoạt.

Phó Uyên Di suy tính trong lòng: Hình nhân này cũng quá giống người thật rồi, quả thực cùng Du tiểu thư giống nhau y như đúc...... Khoan đã, bộ dáng nở rộ của vùng tư mật bên dưới cũng giống y như đúc...... Khôn Nghi làm sao có thể biết được đặc điểm này?

Nghĩ đến đây Phó Uyên Di ngay lập tức lên tinh thần, nhanh chóng lùi lại cách xa người trước mặt, đoan đoan chính chính quỳ ở một góc giường, vẻ mặt chính trực nói lời cự tuyệt: "Không nói dối ngài, thật ra tôi đang toàn tâm toàn ý chờ đợi bạn gái tôi về nhà. Từ mùa đông đợi cho đến mùa hè, từ mùa hè lại đợi cho đến mùa thu. Thấy mùa đông sắp đến, bạn thân của tôi sợ tôi một mình ôm mối thâm tình rất tổn hại sức khỏe, cho nên mới tự tay đưa đến cho tôi vài bản sao của bạn gái."

"Phải ha." Du Hân Niệm lại nhích gần về phía nàng, "Để em tới bồi bổ thân thể cho chị, nâng cao tinh thần."

Phó Uyên Di ngay lập tức ngăn chặn bàn tay đang muốn véo một mảng thịt nhỏ của mình: "Không được."

Không được?

Du Hân Niệm nhìn nàng.

Phó Uyên Di hết sức nghiêm túc nói: "Mặc dù em cực kỳ giống bạn gái tôi, nhưng em dù sao cũng không phải là nàng. Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi vẫn nên toàn tâm toàn ý chờ nàng trở lại thôi."

Giờ phút này còn cố gắng đẩy đưa, kỳ thực trong lòng cả hai đều đã rõ ràng.

Du Hân Niệm rất tò mò muốn biết, Phó đại thần côn có thể giả bộ tới khi nào.

"Thật sự muốn chờ bạn gái chị trở về?" Du Hân Niệm hỏi.

Phó Uyên Di hơi nhíu mày, chậm rãi gật đầu, bày tỏ dáng vẻ tình bền chắc hơn vàng.

"Được, em đây thành toàn cho chị." Du Hân Niệm xoay người một cái bước xuống giường, Phó Uyên Di "Hở?" một tiếng.

"Cứ ở đây mà chờ bạn gái của chị đi." Du Hân Niệm ngọt ngào cười với nàng, "Em đi trước."

Phó Uyên Di còn tưởng rằng nàng chỉ nói đùa thôi, ai ngờ Du đại tiểu thư nói đi là đi.

"Đợi đã –"

Lâm Trạch Bạch đang ở dưới lầu vừa ngâm nga ca hát vừa chuẩn bị nấu cơm, chỉ nghe trên lầu một trận rối loạn, khiến cho nàng trong lòng cả kinh — ôi mẹ ơi, Du tiểu thư vừa mới về tới thôi đã chiến đấu kịch liệt như vậy? Chắc cũng sắp chiến đến dưới này rồi? Lâm Trạch Bạch nhanh chóng khóa chặt cánh cửa phòng bếp lại, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương