Nốt ván đấy Phó An Tư không nhanh không chậm mời tài khoản game có tên có Zoeyn vào.

Hà Địch thấy vậy thì ú ớ: “Ôi anh trai hôm bữa hả?”

Phó An Tư gật đầu.

Gia Lan Chi nhanh chóng bật mic hỏi: “Anh có mic không ạ?”

Kỷ Duyệt phía bên kia có thể cảm nhận được ở đó rất đông và ồn ào, tại mic của đối phương xuất hiện rất nhiều tạp âm, tiếng nói, tiếng nhạc,…

Cậu nhíu mày gõ nhanh một dòng chữ: “Bên đấy khá ồn?”

Lạc Mộng để ý, không biết đấy là ai: “Ai vậy?”

“Là anh trai chúng tôi vô tình quen được, newbie” Gia Lan Chi mỉm cười.

Lục Sở ồ lên một tiếng, rồi chăm chú xem bọn họ thao tác.

Zoeyn: Mạng hơi yếu, có gỉ bóp team quá cho tôi thông cảm nhé.

RùaV: Em gánh!

Phó An Tư quay sang nhìn Hà Địch rồi bật cười, mỉa mai: “Ôi trời, còn đòi gánh người ta, tự lượng sức đi chứ tao nhục hộ mày luôn á”


Hà Địch bực bội đáp trả: “Gì, bạn bè với nhau mà mày không hiểu trình độ thượng đẳng của tao hả!?”

Lạc Mộng tỏ vẻ sùng bái: “Các cậu xong ván, mình tải game về chơi cùng được không?”

Bầu không khí đột nhiên trầm mặc xuống.

“Ừ, xíu mình nhường slot cho cậu chơi nhé” Gia Lan Chi ngượng ngùng nói, dẫu sao cô cũng rất quý Lạc Mộng vì sự năng động, dễ mến ấy.

Hà Địch ngạc nhiên: “Không phải cậu còn cày top hả?”

Bầu không khí lại một lần nữa im lặng.

“A…Vậy dịp khác cũng được mà, tớ tải sẵn game đợi các cậu!” Lạc Mộng gãi gãi đầu rồi rời đi, vẫy vẫy tay đến chỗ Nguỵ Minh.

Phó An Tư nhăn mày, hiện tại đang giao tranh nhưng Kỷ Duyệt bị lag đứng yên không nhúc nhích được, cậu bất quá bật mic lên rủa một câu: “Chết tiệt- Tôi bị lag rồi, mọi người đi trước”

Lúc này Lục Sở mở to mắt đầy kinh ngạc, bởi vì giọng nói hết sức quá giống cậu, ba cái điện thoại đồng thời cùng vang lên tiếng âm thanh trầm ổn và ấm áp thu hút sự chú ý không ít người.

“Ồ ai đây? Tiểu caca nào? Giọng rất hợp gu tôi” Một bạn nữ tay lắc lắc chai bia, mặt ửng đỏ vì men rượu.

Kỷ Duyệt phía bên kia cũng phát hiện mình lỡ lời, cậu và Phó An Tư đã chạm mặt, có nghe giọng nhau rồi chưa kể lỡ như bọn họ có bạn quen biết cậu, nghe phát chắc cũng bán tín bán nghi thì lúc đó lại mệt chuyện rồi.

Cố Diệp giật mình quay đầu sang chỗ đó: “Kỷ D-“ phát hiện ra không có bóng dáng quen thuộc liền thôi, thầm nghĩ bản thân chắc là nghe nhầm rồi.

“Nghe giống giọng của Kỷ Duyệt thật” Lạc Mộng cùng Nguỵ Minh một lát sau lại tiến đến phía đấy, tay cậu ta còn cầm một chai soda chanh cười cười nói.

Nói trúng tâm tư của mọi người đang suy nghĩ nãy giờ, nhưng giống cũng chỉ là giống, thế giới này biết bao nhiêu người, người giống người chỉ là chuyện bình thường mà thôi.

Xong ván Phó An Tư vuốt mái tóc ánh tím của mình, hạ mi thở hắc ra một hơi.

Kỷ Duyệt chột dạ nên nghỉ trước, Phó An Tư vậy mà cũng nghỉ theo.

“Không chơi nữa” Quăng lại một câu rồi rời đi.

Để lại cho mọi người những con mắt khó hiểu, hắn đó giờ yêu game như yêu mạng, không chơi thì thôi nếu đã chơi thì phải chơi cho tới. Nay còn chưa chơi được ba ván, đúng là chuyện lạ đêm khuya mà, gặp ma!

_______

Phó An Tư: Kỷ?

Kỷ Duyệt úp điện thoại xuống bắt đầu suy nghĩ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại rốt cuộc thì cậu cũng chẳng phải lo gì, người giống người là chuyện thường tình thôi. Dở điện thoại lên thấy hắn gửi một chữ họ lại bắt đầu suy nghĩ, không dám seen vì cũng không biết trả lời sao.


Rốt cuộc thì cậu cũng chẳng cần phải trốn tránh…

Thùng Gạo: Là sao?

Giả điên là thượng sách!

Phó An Tư: Anh họ Kỷ?

Thùng Gạo: Không, sao vậy?

Phó An Tư: Giọng anh nghe rất giống một người mà tôi biết, rất rất giống…tựa như là một người…

Phó An Tư: Nên tôi muốn hỏi không biết anh có phải họ hàng thân thích gì không.

Là một đó, giống gì nữa ><

Dẹp bỏ suy nghĩ của mình, cậu gõ gõ.

Thùng Gạo: Vậy à? Vậy có lẽ là duyên thôi, người giống người là chuyện thường tình mừa [Ngôn Nhất Trì bắn tim]

Phó An Tư ngồi xổm trước bể bơi, có rất nhiều suy nghĩ vụt qua trong đầu hắn. Rốt cuộc cũng là hắn chính mình phủ nhận đi toàn bộ.

Đồng hồ vừa vặn điểm giờ mới, mọi người bắt đầu tập trung ra phía ngoài để tụ tập, hắn cũng không vội, trả lời xong câu mới rời đi.

Phó An Tư: Ồ, chắc vậy [Thiếu nữ e thẹn]

Kỷ Duyệt nhìn dòng chữ đang rất bình thường, nhìn lui cái icon muốn đập điện thoại. Người ta là alpha mạnh mẽ, nam tính, men lì, cơ bắp cuồng cuộng đó trời dùng cái icon mắc gớm ghê! Đêm nay đúng là gặp ma!

Cố Diệp tựa lưng vào ghế, nhắm mắt tận hưởng.


“Cho cậu” Lạc Mộng tiến đến với một xiên thịt nướng bốc hương thơm ngào ngạt khiến người ta thèm khát.

Không hiểu sao anh lại nhớ đến hình bóng Kỷ Duyệt phát dục vào buổi tiệc hôm nao, vô thức nuốt nước bọt, rồi tự nghĩ đầu tự bóc khói sôi sùng sục luôn. Anh ngại ngùng nhận lấy.

“Cảm ơn nhé”

Lạc Mộng ngồi xuống cạnh anh, cười nhẹ, khuôn mặt không phải vẻ rạng rỡ như mợi khi mà là như ánh trăng nhẹ nhàng đằm thắm, day dứt khó quên.

Cố Diệp nhíu mày.

“Tôi muốn làm thân với cậu thôi”

“Vì cái gì?” Anh nghi ngờ hỏi.

“Vì tớ cảm thấy cậu rất đỉnh…” Lạc Mộng xoa xoa mũi.

Anh nhấp một miếng coca, khẽ đáp: “Tôi có nghe Kỷ Duyệt nói”

Lạc Mộng nghe vậy mừng rỡ: “Vậy à? Cậu ấy nói sao a?”

“Nói cậu khá dễ thương và thân thiện, hoạt bát, dễ mến”

Vành tai cậu ta đỏ lên: “Vậy hả…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương