" Người tiểu thư được gả chính là đương kim Thất Vương gia.

"Đại khái tình hình Ninh Vãn Ca xem như đã rõ, liên buông tay Tiểu Lục ra.

Sau khi bước vào buồng tân hôn, chắc chắn rằng không có ai ở xung quanh, Ninh Vãn Ca tháo khăn trùm đầu và chạy đến trước gương để kiểm tra , cô thấy gương mặt này không có gì thay đổi, vẫn là khuôn mặt của cô ở thế kỉ 21, nhưng vào lúc này, khuôn mặt cô đầy thịt và tròn xoe.

Nơi mà cô đang sống hiện nay là Huyền Thiên đại lục, được chia thành bốn vương quốc, cô đang ở Đông Lăng Quốc – một vương quốc rất cường thịnhCô quan sát xung quanh, thấy không có bộ quần áo nào bình thường,cô cứ thế mà đi ra, thản nhiên viết đơn ly hôn đặt lên bàn, sau đó nhảy ra ngoài cửa sổ…Màn đêm buông xuống lạnh hơn một chútNinh Vãn Ca trèo lên tường định nhảy xuống, nhưng sau lưng cô vang lên một giọng nói"Phu nhân đi đâu ?" một giọng nói trầm thấp phát ra bốn chữ, quyến rũ động lòng người.

Ninh Vãn Ca bị âm thanh đột ngột làm cho hoảng sợ, "A a", cô ngã ra khỏi tường, cú ngã cực kỳ chật vật.

Cô đột nhiên nhảy dựng dậy, xoa xoa bờ mông đang bị đau và tức giận nói: "Ngươi là ai?"Giờ phút này ánh sáng trăng xuyên qua tầng mây dày đặc chiếu xuống mặt đất, chiếu dọi phiá trước chiếc áo choàng bạc trên người một nam nhân.

Lần đầu tiên nhìn thấy , đồng tử cô hơi co lại và tràn ngập trong mắt của cô đầy sự kinh ngạc.


Áo choàng màu bạc bị ánh trăng từng li từng tí nhuộm lên, vóc dáng cao lớn của nam nhân càng làm cho áo choàng toát ra vẻ cao quý, mái tóc không vén lên không buộc lại theo gió đêm nhẹ nhàng đung đưa, còn có vài sợi tóc hững hờ lướt nhẹ trước mặt hắn.

Đôi mắt đen láy như vực sâu, trong đôi mắt ấy giống như phản chiếu ánh sao sáng, sóng sánh lấp lánh, mơ hồ có một luồng gió lạnh thổi đến thoang thoảng, làm say đắm lòng người!Ngũ quan trên khuôn mặt của nam nhân kia thật tinh tế và sắc sảo, trời cao chắc rủ lòng thương, ban cho hắn những nét đẹp nhất trên khuôn mặt, nhưng môi hắn trắng bệch, sắc mặt hơi tái nhợt và trên mặt hiện rõ đang bị bệnh.

Ninh Vãn Ca khẽ mở miệng kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình.

"Thần Tiên?" Cô hỏi lớn, hình như đã quên câu “Phu nhân đi đâu ?” mà vị soái ca vừa hỏi.

Nam nhân khẽ nhếch khóe môi, nụ cười giễu cợt nở ra từ đôi môi mỏng không chút máu, một nụ cười nhạt và lạnh lùng.

"Phu nhân đi đâu?" Hắn lại hỏi một tiếng.

Mặc dù đó là một nụ cười chế giễu, nhưng nam nhân này đẹp trai đến mức làm cho ánh mắt của Ninh Vãn Ca bối rối trong một lúc.

Khi Ninh Vãn Ca là một đặc công, cô đã nhìn thấy vô số đàn ông, trong đó có rất nhiều mỹ nam, nhưng sao người trước mặt này lại thực sự gây ấn tượng với cô.

“ Àh, ta biết rồi, ngươi chính là Phong Mạch Hàn? Một nam nhân sắp chết?"Người ta nói rằng Phong Mạch Hàn, Thất Vương gia của Đông Lăng Quốc, một người luôn bị bệnh ốm đau liên tục, không chỉ vậy, sau khi hắn nôn ra máu cách đây không lâu, thái y đã nói rằng hắn có thể sẽ không qua khỏi trong năm nay.

Hoàng Thượng vì muốn cho Thất Vương gia có hỉ sự trong năm nên vốn định gả tam tiểu thư của phủ Thừa tướng cho vị Vương gia này, nhưng lại chẳng ngờ rằng…Ninh Vãn Ca là việc ngoài ý muốn.

Phong Mạch Hàn lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mặt.

Hắn nhìn đánh giá từ trên xuống dưới nữ nhân trước mặt, người ngoài đều nói rằng vị ngũ tiểu thư của Phủ Thừa tướng vô cùng xấu xí, nhưng xem ra thì cô ta cũng chỉ là béo hơn chút và da ngăm đen hơn chút.


Hắn đang định nói, nhưng lại cảm thấy cổ họng có vị đắng, tay nắm chặt lấy môi ho khan kịch liệt: "Khụ khụ khụ ! "Bởi vì ho khan, cơ thể của hắn hơi cúi xuống, nhìn hắn như thể muốn ho ra cả tim phổi của mình, bộ dạng thực sự làm người khác đau lòng.

Ninh Vãn Ca nhìn, thầm nghĩ đây cũng là một mỹ nam, quả thực đáng tiếc khi chết vì ho thế này, cô đột nhiên tiến lên hai bước, nắm lấy cổ tay hắn nói: "Ta sẽ giúp ngươi"Chỉ cần nữ nhân đụng chạm ,hắn sẽ nhanh chóng né tránh.

Hắn ghét nhất sự đụng chạm của nữ nhân.

Khi hắn đột nhiên né tránh tay của cô, Ninh Vãn Ca nhăn nhíu mày, buông tay nói: "Nếu ngươi không cần thì ta đi, lần sau gặp mặt coi như không quen biết nhau, à không, chúng ta vẫn là không hẹn ngày gặp lại thì hơn! Đơn ly hôn ta đã để trên bàn, quả là một quyết định đáng mừng!”Nói xong cô đang muốn trèo lên ,tiếp tục trèo qua tường định rời đi, không ngờ lại bị tóm lại ở cổ áo phía sau.

"Làm cái gì thế?" Ninh Vãn Ca nổi giận.

"Khụ khụ ! Ngươi muốn đi cũng không được! ”Hắn yếu ớt nói, nhưng khí thế độc đoán trong giọng nói càng ngày càng mãnh liệt.

"Ngươi định làm cái trò gì vậy? " Ninh Vãn Ca tức giận đến mức dùng cả hai chân đá lên, ước gì có thể đá người đàn ông này một cước.

"Khụ khụ ! " Hắn làm như không nghe thấy, xách cô bước đi, mới đi được hai bước, đột nhiên thấy có cảm giác ứ đọng trong lồng ngực.

Ninh Vãn Ca vốn định mắng chửi hắn, nhưng phát hiện cổ áo đột nhiên buông lỏng, cô thoát khỏi hắn, nắm lấy vạt áo đối phương tức giận.


Không ngờ thân thể này lại mạnh mẽ đến vậy!Nhưng chỉ vừa mới nắm lấy vạt áo của hắn, khuôn mặt hắn ngày càng trở nên nhợt nhạt, gần như trong suốt.

"PHỐC! " Bỗng nhiên một ngụm máu tươi phun ra, bắn lên ca mặt và người cô.

Một chút máu nhuộm áo choàng màu bạc sang trọng của hắn, nhìn mà ghê cả người.

"Vương gia!" Đột nhiên một giọng nói hét lên, và một tên thị vệ vội vàng chạy đến.

Ninh Vãn Ca đột nhiên cảm thấy không ổn, nam nhân này vốn là một người sắp chết, bây giờ lại nôn ra máu thế này, những người này sẽ cho rằng cô đang âm mưu hại hắn hay sao?Vừa mới bước được hai bước, hai thanh kiếm bỗng nhiên kề cổ cô, hai tên thị vệ từ xung quanh nhảy ra, nhanh chóng khống chế cô lại!“Được rồi, ta có cách chữa bệnh cho hắn!” Ninh Vãn Ca thấy ánh mắt của những người này vô cùng dữ tợn, hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, nên cô nhanh chóng dơ tay ra hiệu đầu hàng.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương