Béo Mới Là Đẹp
-
Chương 3: Đại đường và hiện đại
Lý Viện Viện khoanh chân ngồi dưới đất, nghiêm túc nghe người trong TV giảng giải, ngay cả Yến Tư Thành dọn dẹp xong nhà cửa lúc nào cũng không biết.
Yến Tư Thành lẳng lặng canh giữ ở huyền quan*, giống như trước đây y luôn canh giữ ngoài phòng công chúa. Điểm khác biệt chính là, y cũng giương ánh mắt sáng quắc mê mẩn xem TV như Lý Viện Viện.
*Huyền quan: Thường là chỗ hành lang nối giữa cửa ra vào và phòng khách.
TV phát xong đoạn người đàn ông trung niên thì chuyển sang quảng cáo, xong quảng cáo lại tới thời gian phát phim truyền hình, Lý Viện Viện xem không dời mắt, lúc phim mới bắt đầu, ánh mắt nàng vẫn điềm tĩnh mà sắc bén, giống hệt các nàng phi tử đang trò chuyện với nhau, tập trung tinh thần, im lặng quan sát từng chi tiết, mặc dù không cười, nhưng thần sắc hết sức ôn hòa, che giấu tâm trạng thật.
Nhưng khoảng mười phút sau, Lý Viện Viện hoàn toàn bị cuốn theo nội dung phim, nàng chuyên tâm theo dõi, nghe thấy lời nói khôi hài còn bật cười khanh khách.
Yến Tư Thành quay qua ngó nàng, Lý Viện Viện chẳng phát hiện ra, vẫn chăm chú dõi theo, ánh mắt Yến Tư Thành chợt mềm mại hẳn, nàng thích ở đây, vậy y càng phải nhanh chóng lý giải nơi này.
Nhìn lướt qua TV, Yến Tư Thành nhẹ giọng nói: "Công chúa, thuộc hạ đi vòng quanh tra xét một chút."
"Ừ, đi đi." Nàng vui vẻ xem TV, ngữ điệu bất giác trở nên hơi thúc giục.
Yến Tư Thành biết lúc nàng chuyên chú làm gì thì không thích bị người khác quấy rầy, bèn cầm chìa khóa lên, nhẹ nhàng ra ngoài.
Qua một lúc, Lý Viện Viện ngồi ngay ngắn xem TV đã lâu, đôi chân tê mỏi, Lý Viện Viện thầm nhủ bây giờ đâu phải thời Đường, nơi đây cũng không phải phủ công chúa, vì mải xem người ta diễn nên nàng vẫn ngồi thẳng, lưng hơi mỏi, nhìn ra sau, thấy chiếc đệm tựa lưng ở ngay phía sau! Nàng thuận thế ngả lưng xuống, hai tay đặt lên bụng.
Nằm một lát, lại thấy tư thế này có vẻ hơi kỳ, do vốn quen với quy củ ràng buộc, nhưng ngồi lâu quá rồi, nên nằm vẫn thoải mái hơn.
Hơn nữa Yến Tư Thành cũng không có ở đây, chẳng ai nhìn thấy nàng cả...
Lý Viện Viện nghĩ vậy liền ngả xuống đệm, bật thốt: "A... Mềm mại thật."
Giữ tư thế đó một lút, Lý Viện Viện chợt phát hiện ra bên phía tay trái có bình nước, dưới giường bên phía tay phải có một túi ni lông màu trắng, dùng lực một chút đã mở được, bên trong hóa ra lại đựng đồ ăn vặt vừa mới quảng cáo trong TV!
Lý Viện Viện sáng bừng mắt. Tay lấy một gói ra, nghĩ thế nào lại để lại. Nhưng một lúc sau, TV lại chiếu quảng cáo đồ ăn vặt, Lý Viện Viện lại nhìn chằm chằm sang chiếc túi trắng.
Nàng chỉ ăn một gói nhỏ, hẳn là sẽ không sao đâu?
Bóc vỏ ra, nàng quay đầu nhìn thấy thùng rác bên giường, bèn nhẹ nhàng ném vào đó.
Chủ nhân căn phòng này thiết kế thật tinh vi! Dù đang nằm nhưng vẫn làm được mọi việc.
Cơ thể Lý Viện Viện trước đây không được khỏe mạnh cho lắm, kiêng khem đủ thứ, nhưng hiện giờ thì khác hẳn, nàng ăn liên tiếp vài gói. Ăn nhiều lại thấy khát nước, tay trái bê bình nước lên rót vào cốc, uống xong lại đặt cốc lên bụng, tiện biết bao nhiêu.
Lý Viện Viện thoải mái thở hắt ra.
Sống thế này thích thật.
Yến Tư Thành xách túi đồ ăn về thì thấy Lý Viện Viện gần như nằm nhoài ra đệm, chân gác lên nhau, tay trái giữ cốc đặt trên bụng, tay phải thì móc đồ ăn vặt, vừa cắn răng rắc vừa khoái chí xem TV.
Yến Tư Thành ngẩn người, quên cả gọi nàng.
Cánh cửa sau lưng Yến Tư Thành sập lại, nghe thấy tiếng động, Lý Viện Viện mới lơ đãng ngoái lại nhìn, thấy Yến Tư Thành đứng ở huyền quan, lúc đầu nàng còn thấy không có gì lạ, sau mới sực nhớ ra, tức thì cả người run lên, nước sóng sánh ra ngực, cảm giác lạnh lẽo khiến Lý Viện Viện vội đứng lên, gấp gáp chà lau.
Nàng không ngờ rằng, hiện giờ nàng béo hơn trước đây rất nhiều, trong lúc nàng chà lau thì bộ ngực cũng nảy lên phập phồng. Nước ngấm vào quần áo, thấm ướt một mảng, Lý Viện Viện vội lấy giấy vệ sinh từ chiếc bàn lên lau.
Yến Tư Thành khom người hành lễ với Lý Viện Viện, giả bộ không thấy gì hết, xoay người vào bếp.
Thái độ khác thường, chẳng nói chẳng rằng.
Có điều Lý Viện Viện cũng chẳng để ý tìm tòi nghiên cứu.
Lúc Yến Tư Thành gọt hoa quả mang ra thì Lý Viện Viện đã ngồi nghiêm chỉnh trước bàn uống nước, vẫn xem TV, thần thái bình thường.
"Công chúa." Yến Tư Thành nhẹ giọng bẩm báo như thường: "Thuộc hạ đã tra xét khu vực xung quanh, đây là hoa quả thuộc hạ mua ở chợ, thuộc hạ đã nếm qua, khá mới mẻ ngon miệng."
Lý Viện Viện đưa mắt nhìn đĩa hoa quả: "Tự ngươi mua ư? Mua thế nào?"
Yến Tư Thành lấy ra một chiếc ví tiền màu vàng nhạt từ trong túi quần, cung kính dâng cho Lý Viện Viện: "Trong đây có không hề ít tiền bạc, căn cứ theo mức tiêu hôm nay, số tiền này đủ cho chúng ta dùng trong một tháng."
Từ trước tới giờ Lý Viện Viện không hiểu về tiền bạc, nên chỉ gật đầu: "Vậy giao cả cho ngươi."
Yến Tư Thành lĩnh mệnh, lại đứng lên bước vào phòng bếp.
Ở đây không có đầu bếp, Yến Tư Thành không còn cách nào khác đành phải tự tay nấu nướng, y vẫn chưa học được cách sử dụng dụng cụ nhóm lửa, nên cũng chỉ có thể làm mấy món đơn giản, mãi cho tới tận lúc trời sẩm tối, y mới nấu xong cơm tối.
Y thử hết qua một lượt, phỏng đoán khẩu vị Lý Viện Viện, đoán xem nàng không thích ăn gì, lại làm thêm vài món ăn, sau đó mới bưng đồ ra đặt xuống bàn uống nước.
Trời chuyển tối, Yến Tư Thành vô cùng ngại ngùng nói: "Công chúa thứ tội, hôm nay thời gian cấp bách, chỉ làm được vài món đơn giản..."
"Không sao." Lý Viện Viện vẫn đang xem TV, Yến Tư Thành sắp xong bát đũa, đang định lui xuống đứng canh thì bỗng nghe Lý Viện Viện nói: "Ngươi bận rộn cả ngày, chắc cũng mệt rồi, cùng dùng cơm với ta đi. Chỗ này chỉ có hai người chúng ta, không cần giữ lễ tiết."
Yến Tư Thành sửng sốt.
Gia thế xuống dốc, y trở thành nô bộc của phủ công chúa từ nhỏ, sau này thành trưởng hộ vệ, y cũng vẫn chỉ mang phận người hầu, người ngoài chẳng ai coi trọng y, chỉ có Lý Viện Viện từ xưa tới nay đều đối đãi thân thiết tử tế, khiến y thỉnh thoảng chợt nghĩ, y không phải chỉ là một nô bộc, mà còn là người huynh trưởng lớn lên bên nàng, là người thân của nàng.
Nhưng y sao có thể thực sự là người thân của nàng được chứ, Yến Tư Thành hiểu rõ thân phận mình, không dám vượt quá chút nào.
"Công chúa, Tư Thành ăn sau cũng được."
"Ngươi ăn luôn đi." Lý Viện Viện nhoẻn cười: "Tư Thành, bụng người đang gõ trống kìa."
Yến Tư Thành ngẩn ra, mặt thoắt ửng đỏ, lập tức tuân lệnh vào bếp dùng cơm.
Đói là phải, ngẫm lại thì, cả ngày nay y đã ăn gì đâu.
Thu dọn xong xuôi, Yến Tư Thành đã biết cách dùng nước nóng, đồng thời suy ra cả cách tắm rửa. Mệt mỏi cả ngày, Lý Viện Viện cũng thấy nhớp nháp, Yến Tư Thành liền giảng lại cách dùng nước nóng cho Lý Viện Viện trong phòng vệ sinh.
Mặc dù ban chiều đã xem trên TV, nhưng nàng vẫn thấy kỳ diệu: "Chỉ cần giật ra là có nước nóng à?" Nàng hứng chí bừng bừng, giật nhẹ một chút, ai ngờ nước lạnh phọt thẳng vào người, Lý Viện Viện bất ngờ dính nước liền lạnh cóng cả người, cuống quýt nhảy lung tung.
"Lạnh quá!" Nàng trợn to mắt, nhăn mày méo mặt ngó Yến Tư Thành.
Tóc tai dính nước khiến Lý Viện Viện thoạt trông hơi nhếch nhác.
Yến Tư Thành bất giác muốn cười, nhưng thấy nước ẩm thấm vào ngực áo, hiện rõ quần áo lót bên trong, đường cong ẩn hiện thì đờ người ra, cúi đầu xuống, vô thức cúi người thi lễ: "Công chúa thứ tội..."
Lý Viện Viện đỡ lấy y: "Nền nhà đang ướt đấy."
Trong lúc trò chuyện, nước dần dần nóng lên, toả làn hơi mờ. Lý Viện Viện ngây người, tâm tư nhanh chóng bị hấp dẫn: "Nóng thật này."
"Mời công chúa dùng." Yến Tư Thành như thể được cứu sống, vội vã lùi ra ngoài. Ra khỏi phòng tắm, vẫn nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, Yến Tư Thành đành phải mở cửa ra ngoài hóng gió.
Hồi lâu sau, Lý Viện Viện mở cửa, mái tóc còn ẩm ướt, gọi Yến Tư Thành vào.
Nàng thay trang phục của Yến Tư Thành vào, trang phục tuy ít lớp, nhưng quần lại dài chấm đất. Lý Viện Viện cũng không để ý nhiều, lại ngồi xuống trước bàn uống nước, bắt đầu luyện TV tiếp.
Lát sau, mí mắt Lý Viện Viện bắt đầu díp lại, Yến Tư Thành nhắc nàng đi nghỉ, nàng mới lưu luyến bò lên giường, nhưng đầu vẫn ngẩng lên ngó TV. Yến Tư Thành đang định tắt TV thì nghe Lý Viện Viện bảo:
"Tư Thành, đừng tắt, ta nghe tiếng mới ngủ được."
"Vâng."
Mắt nàng nheo chặt lại, cứ như chuẩn bị ngủ tới nơi: "Tư Thành. Chúng ta đã tới 1000 năm sau đấy."
"Vâng." Ban chiều trong lúc tuần tra xung quanh, Yến Tư Thành cũng cố gắng tìm hiểu thế giới này, y phát hiện nơi đây khác biệt nghiêng trời lệch đất so với thời Đường, cuộc sống của người dân trở nên nhanh chóng và thuận tiện tới khó tin.
"Nơi đây mặt trời mọc từ Trường An, hoàng hôn buông xuống tận vùng đất phía nam. Chẳng cần ra khỏi cửa cũng có thể ngắm trọn phong cảnh thế gian, xem trọn trăng sao nhật nguyệt." Lý Viện Viện líu ríu rủ rỉ: "Thời đại này cường thịnh hơn biết bao so với Đại Đường ta."
Yến Tư Thành không đáp lời, thân là người sống hai mươi năm dưới thời nhà Đường, Yến Tư Thành cũng phải thừa nhận, nhìn cảnh thái bình thịnh thế hiện giờ, trong lòng y bỗng dấy lên cảm giác phiền muộn mơ hồ.
Lý Viện Viện khép mắt: "Chợ nơi đây lớn hơn hẳn, khắp nơi đều có đồ ăn ngon, còn cả những điều mới mẻ nữa..." Gương mặt cô ửng hồng, giọng điệu mơ màng: "Đây... Quả là một thời đại tuyệt vời..."
Mới qua một buổi chiều, công chúa đã phản quốc rồi sao...
Yến Tư Thành ngắm bộ dạng ngái ngủ của Lý Viện Viện, mỉm cười bất đắc dĩ.
Y đi tắt đèn, bỗng nhiên từ góc phòng vang tiếng reng reng, làm Lý Viện Viện giật mỉnh tỉnh giấc. Yến Tư Thành chau mày, lia mắt tìm kiếm nơi phát ra tiếng động, nhưng trước khi y di chuyển, Lý Viện Viện đã đưa tay lấy thứ gì đó từ trên đầu giường xuống: "Ta biết đây là cái gì." Lý Viện Viện phấn khởi nói: "Đây là điện thoại di động, trong TV người ta dùng thứ này để trò chuyện với bạn bè ở phương xa!"
Yến Tư Thành tức thì trầm mặc hẳn.
Lý Viện Viện xem xét điện thoại di động một lúc, thấy màn hình hiển thị hai chữ "Trương Nam", Lý Viện Viện tò mò nghịch ngợm, bỗng thấy bên trong truyền ra giọng nói: "A lô?"
Lý Viện Viện trợn mắt ngạc nhiên, kìm chế phấn khích: "... A lô?" Nàng cất giọng vừa thấp thỏm, vừa kích động, còn pha lẫn... niềm khẩn trương khi làm chuyện xấu.
"Lý Viện Viện." Bên trong truyền ra giọng nói không mấy thiện cảm của một chàng trai: "Cô muốn làm mình làm mẩy gây khó dễ cho cả nhóm hả?"
Lý Viện Viện ngây người.
"Tới phòng tập ngay."
"Bây giờ ư?" Lý Viện Viện lướt nhìn sắc trời, nói: "Muộn rồi, tôi còn phải ngủ..." Lời còn chưa dứt, bên kia đã ào ào mắng mỏ: "Mới có tám giờ! Ngủ cái gì chứ! Tới ngay cho tôi!"
Giọng anh ta to tới mức Yến Tư Thành ở bên cạnh cũng nghe thấy được, Yến Tư Thành nhíu mày, Lý Viện Viện cũng hơi khó chịu vì đòi hỏi cương quyết này, ngoại trừ phụ hoàng ra, chẳng ai dám ra lệnh với nàng như thế, huống chi còn giở giọng ác cảm tới vậy.
Nàng nhẹ nhàng điều tiết hơi thở, cất giọng ôn hoà nhưng cứng rắn: "Xin lỗi, hôm nay tôi không khoẻ, mệt lắm, mặc kệ anh có chuyện gì, mai nói tiếp nhé. Hẹn gặp lại."
"Cô..."
Người nọ không nói thêm được nữa. Lý Viện Viện học theo TV cúp điện thoại cái rụp.
Song điện thoại di động lập tức vang lên tiếp, Yến Tư Thành thấy Lý Viện Viện bực bội, bèn chủ động hỏi: "Công chúa?"
"Tư Thành, làm nó đừng kêu nữa."
"Vâng."Yến Tư Thành nắm chặt điện thoại, đang muốn vận lực bóp nát thì thấy di động ngưng kêu, lát sau, điện thoại rung nhẹ, màn hình sáng lên, Yến Tư Thành nhìn lướt qua thì thấy một tin nhắn.
Trương Nam:
Sự tùy hứng của cô đã làm lỡ buổi tập luyện của mọi người, tôi rất thất vọng, chỉ còn một tuần nữa là công diễn rồi, hiện giờ cô là người có vấn đề lớn nhất, ngày mai có buổi tập, tôi mong cô đừng bỏ nữa.
Yến Tư Thành ném điện thoại xuống đệm, sau đó ngồi ngay ngắn lên trên, chặn lại nó.
Yến Tư Thành lẳng lặng canh giữ ở huyền quan*, giống như trước đây y luôn canh giữ ngoài phòng công chúa. Điểm khác biệt chính là, y cũng giương ánh mắt sáng quắc mê mẩn xem TV như Lý Viện Viện.
*Huyền quan: Thường là chỗ hành lang nối giữa cửa ra vào và phòng khách.
TV phát xong đoạn người đàn ông trung niên thì chuyển sang quảng cáo, xong quảng cáo lại tới thời gian phát phim truyền hình, Lý Viện Viện xem không dời mắt, lúc phim mới bắt đầu, ánh mắt nàng vẫn điềm tĩnh mà sắc bén, giống hệt các nàng phi tử đang trò chuyện với nhau, tập trung tinh thần, im lặng quan sát từng chi tiết, mặc dù không cười, nhưng thần sắc hết sức ôn hòa, che giấu tâm trạng thật.
Nhưng khoảng mười phút sau, Lý Viện Viện hoàn toàn bị cuốn theo nội dung phim, nàng chuyên tâm theo dõi, nghe thấy lời nói khôi hài còn bật cười khanh khách.
Yến Tư Thành quay qua ngó nàng, Lý Viện Viện chẳng phát hiện ra, vẫn chăm chú dõi theo, ánh mắt Yến Tư Thành chợt mềm mại hẳn, nàng thích ở đây, vậy y càng phải nhanh chóng lý giải nơi này.
Nhìn lướt qua TV, Yến Tư Thành nhẹ giọng nói: "Công chúa, thuộc hạ đi vòng quanh tra xét một chút."
"Ừ, đi đi." Nàng vui vẻ xem TV, ngữ điệu bất giác trở nên hơi thúc giục.
Yến Tư Thành biết lúc nàng chuyên chú làm gì thì không thích bị người khác quấy rầy, bèn cầm chìa khóa lên, nhẹ nhàng ra ngoài.
Qua một lúc, Lý Viện Viện ngồi ngay ngắn xem TV đã lâu, đôi chân tê mỏi, Lý Viện Viện thầm nhủ bây giờ đâu phải thời Đường, nơi đây cũng không phải phủ công chúa, vì mải xem người ta diễn nên nàng vẫn ngồi thẳng, lưng hơi mỏi, nhìn ra sau, thấy chiếc đệm tựa lưng ở ngay phía sau! Nàng thuận thế ngả lưng xuống, hai tay đặt lên bụng.
Nằm một lát, lại thấy tư thế này có vẻ hơi kỳ, do vốn quen với quy củ ràng buộc, nhưng ngồi lâu quá rồi, nên nằm vẫn thoải mái hơn.
Hơn nữa Yến Tư Thành cũng không có ở đây, chẳng ai nhìn thấy nàng cả...
Lý Viện Viện nghĩ vậy liền ngả xuống đệm, bật thốt: "A... Mềm mại thật."
Giữ tư thế đó một lút, Lý Viện Viện chợt phát hiện ra bên phía tay trái có bình nước, dưới giường bên phía tay phải có một túi ni lông màu trắng, dùng lực một chút đã mở được, bên trong hóa ra lại đựng đồ ăn vặt vừa mới quảng cáo trong TV!
Lý Viện Viện sáng bừng mắt. Tay lấy một gói ra, nghĩ thế nào lại để lại. Nhưng một lúc sau, TV lại chiếu quảng cáo đồ ăn vặt, Lý Viện Viện lại nhìn chằm chằm sang chiếc túi trắng.
Nàng chỉ ăn một gói nhỏ, hẳn là sẽ không sao đâu?
Bóc vỏ ra, nàng quay đầu nhìn thấy thùng rác bên giường, bèn nhẹ nhàng ném vào đó.
Chủ nhân căn phòng này thiết kế thật tinh vi! Dù đang nằm nhưng vẫn làm được mọi việc.
Cơ thể Lý Viện Viện trước đây không được khỏe mạnh cho lắm, kiêng khem đủ thứ, nhưng hiện giờ thì khác hẳn, nàng ăn liên tiếp vài gói. Ăn nhiều lại thấy khát nước, tay trái bê bình nước lên rót vào cốc, uống xong lại đặt cốc lên bụng, tiện biết bao nhiêu.
Lý Viện Viện thoải mái thở hắt ra.
Sống thế này thích thật.
Yến Tư Thành xách túi đồ ăn về thì thấy Lý Viện Viện gần như nằm nhoài ra đệm, chân gác lên nhau, tay trái giữ cốc đặt trên bụng, tay phải thì móc đồ ăn vặt, vừa cắn răng rắc vừa khoái chí xem TV.
Yến Tư Thành ngẩn người, quên cả gọi nàng.
Cánh cửa sau lưng Yến Tư Thành sập lại, nghe thấy tiếng động, Lý Viện Viện mới lơ đãng ngoái lại nhìn, thấy Yến Tư Thành đứng ở huyền quan, lúc đầu nàng còn thấy không có gì lạ, sau mới sực nhớ ra, tức thì cả người run lên, nước sóng sánh ra ngực, cảm giác lạnh lẽo khiến Lý Viện Viện vội đứng lên, gấp gáp chà lau.
Nàng không ngờ rằng, hiện giờ nàng béo hơn trước đây rất nhiều, trong lúc nàng chà lau thì bộ ngực cũng nảy lên phập phồng. Nước ngấm vào quần áo, thấm ướt một mảng, Lý Viện Viện vội lấy giấy vệ sinh từ chiếc bàn lên lau.
Yến Tư Thành khom người hành lễ với Lý Viện Viện, giả bộ không thấy gì hết, xoay người vào bếp.
Thái độ khác thường, chẳng nói chẳng rằng.
Có điều Lý Viện Viện cũng chẳng để ý tìm tòi nghiên cứu.
Lúc Yến Tư Thành gọt hoa quả mang ra thì Lý Viện Viện đã ngồi nghiêm chỉnh trước bàn uống nước, vẫn xem TV, thần thái bình thường.
"Công chúa." Yến Tư Thành nhẹ giọng bẩm báo như thường: "Thuộc hạ đã tra xét khu vực xung quanh, đây là hoa quả thuộc hạ mua ở chợ, thuộc hạ đã nếm qua, khá mới mẻ ngon miệng."
Lý Viện Viện đưa mắt nhìn đĩa hoa quả: "Tự ngươi mua ư? Mua thế nào?"
Yến Tư Thành lấy ra một chiếc ví tiền màu vàng nhạt từ trong túi quần, cung kính dâng cho Lý Viện Viện: "Trong đây có không hề ít tiền bạc, căn cứ theo mức tiêu hôm nay, số tiền này đủ cho chúng ta dùng trong một tháng."
Từ trước tới giờ Lý Viện Viện không hiểu về tiền bạc, nên chỉ gật đầu: "Vậy giao cả cho ngươi."
Yến Tư Thành lĩnh mệnh, lại đứng lên bước vào phòng bếp.
Ở đây không có đầu bếp, Yến Tư Thành không còn cách nào khác đành phải tự tay nấu nướng, y vẫn chưa học được cách sử dụng dụng cụ nhóm lửa, nên cũng chỉ có thể làm mấy món đơn giản, mãi cho tới tận lúc trời sẩm tối, y mới nấu xong cơm tối.
Y thử hết qua một lượt, phỏng đoán khẩu vị Lý Viện Viện, đoán xem nàng không thích ăn gì, lại làm thêm vài món ăn, sau đó mới bưng đồ ra đặt xuống bàn uống nước.
Trời chuyển tối, Yến Tư Thành vô cùng ngại ngùng nói: "Công chúa thứ tội, hôm nay thời gian cấp bách, chỉ làm được vài món đơn giản..."
"Không sao." Lý Viện Viện vẫn đang xem TV, Yến Tư Thành sắp xong bát đũa, đang định lui xuống đứng canh thì bỗng nghe Lý Viện Viện nói: "Ngươi bận rộn cả ngày, chắc cũng mệt rồi, cùng dùng cơm với ta đi. Chỗ này chỉ có hai người chúng ta, không cần giữ lễ tiết."
Yến Tư Thành sửng sốt.
Gia thế xuống dốc, y trở thành nô bộc của phủ công chúa từ nhỏ, sau này thành trưởng hộ vệ, y cũng vẫn chỉ mang phận người hầu, người ngoài chẳng ai coi trọng y, chỉ có Lý Viện Viện từ xưa tới nay đều đối đãi thân thiết tử tế, khiến y thỉnh thoảng chợt nghĩ, y không phải chỉ là một nô bộc, mà còn là người huynh trưởng lớn lên bên nàng, là người thân của nàng.
Nhưng y sao có thể thực sự là người thân của nàng được chứ, Yến Tư Thành hiểu rõ thân phận mình, không dám vượt quá chút nào.
"Công chúa, Tư Thành ăn sau cũng được."
"Ngươi ăn luôn đi." Lý Viện Viện nhoẻn cười: "Tư Thành, bụng người đang gõ trống kìa."
Yến Tư Thành ngẩn ra, mặt thoắt ửng đỏ, lập tức tuân lệnh vào bếp dùng cơm.
Đói là phải, ngẫm lại thì, cả ngày nay y đã ăn gì đâu.
Thu dọn xong xuôi, Yến Tư Thành đã biết cách dùng nước nóng, đồng thời suy ra cả cách tắm rửa. Mệt mỏi cả ngày, Lý Viện Viện cũng thấy nhớp nháp, Yến Tư Thành liền giảng lại cách dùng nước nóng cho Lý Viện Viện trong phòng vệ sinh.
Mặc dù ban chiều đã xem trên TV, nhưng nàng vẫn thấy kỳ diệu: "Chỉ cần giật ra là có nước nóng à?" Nàng hứng chí bừng bừng, giật nhẹ một chút, ai ngờ nước lạnh phọt thẳng vào người, Lý Viện Viện bất ngờ dính nước liền lạnh cóng cả người, cuống quýt nhảy lung tung.
"Lạnh quá!" Nàng trợn to mắt, nhăn mày méo mặt ngó Yến Tư Thành.
Tóc tai dính nước khiến Lý Viện Viện thoạt trông hơi nhếch nhác.
Yến Tư Thành bất giác muốn cười, nhưng thấy nước ẩm thấm vào ngực áo, hiện rõ quần áo lót bên trong, đường cong ẩn hiện thì đờ người ra, cúi đầu xuống, vô thức cúi người thi lễ: "Công chúa thứ tội..."
Lý Viện Viện đỡ lấy y: "Nền nhà đang ướt đấy."
Trong lúc trò chuyện, nước dần dần nóng lên, toả làn hơi mờ. Lý Viện Viện ngây người, tâm tư nhanh chóng bị hấp dẫn: "Nóng thật này."
"Mời công chúa dùng." Yến Tư Thành như thể được cứu sống, vội vã lùi ra ngoài. Ra khỏi phòng tắm, vẫn nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, Yến Tư Thành đành phải mở cửa ra ngoài hóng gió.
Hồi lâu sau, Lý Viện Viện mở cửa, mái tóc còn ẩm ướt, gọi Yến Tư Thành vào.
Nàng thay trang phục của Yến Tư Thành vào, trang phục tuy ít lớp, nhưng quần lại dài chấm đất. Lý Viện Viện cũng không để ý nhiều, lại ngồi xuống trước bàn uống nước, bắt đầu luyện TV tiếp.
Lát sau, mí mắt Lý Viện Viện bắt đầu díp lại, Yến Tư Thành nhắc nàng đi nghỉ, nàng mới lưu luyến bò lên giường, nhưng đầu vẫn ngẩng lên ngó TV. Yến Tư Thành đang định tắt TV thì nghe Lý Viện Viện bảo:
"Tư Thành, đừng tắt, ta nghe tiếng mới ngủ được."
"Vâng."
Mắt nàng nheo chặt lại, cứ như chuẩn bị ngủ tới nơi: "Tư Thành. Chúng ta đã tới 1000 năm sau đấy."
"Vâng." Ban chiều trong lúc tuần tra xung quanh, Yến Tư Thành cũng cố gắng tìm hiểu thế giới này, y phát hiện nơi đây khác biệt nghiêng trời lệch đất so với thời Đường, cuộc sống của người dân trở nên nhanh chóng và thuận tiện tới khó tin.
"Nơi đây mặt trời mọc từ Trường An, hoàng hôn buông xuống tận vùng đất phía nam. Chẳng cần ra khỏi cửa cũng có thể ngắm trọn phong cảnh thế gian, xem trọn trăng sao nhật nguyệt." Lý Viện Viện líu ríu rủ rỉ: "Thời đại này cường thịnh hơn biết bao so với Đại Đường ta."
Yến Tư Thành không đáp lời, thân là người sống hai mươi năm dưới thời nhà Đường, Yến Tư Thành cũng phải thừa nhận, nhìn cảnh thái bình thịnh thế hiện giờ, trong lòng y bỗng dấy lên cảm giác phiền muộn mơ hồ.
Lý Viện Viện khép mắt: "Chợ nơi đây lớn hơn hẳn, khắp nơi đều có đồ ăn ngon, còn cả những điều mới mẻ nữa..." Gương mặt cô ửng hồng, giọng điệu mơ màng: "Đây... Quả là một thời đại tuyệt vời..."
Mới qua một buổi chiều, công chúa đã phản quốc rồi sao...
Yến Tư Thành ngắm bộ dạng ngái ngủ của Lý Viện Viện, mỉm cười bất đắc dĩ.
Y đi tắt đèn, bỗng nhiên từ góc phòng vang tiếng reng reng, làm Lý Viện Viện giật mỉnh tỉnh giấc. Yến Tư Thành chau mày, lia mắt tìm kiếm nơi phát ra tiếng động, nhưng trước khi y di chuyển, Lý Viện Viện đã đưa tay lấy thứ gì đó từ trên đầu giường xuống: "Ta biết đây là cái gì." Lý Viện Viện phấn khởi nói: "Đây là điện thoại di động, trong TV người ta dùng thứ này để trò chuyện với bạn bè ở phương xa!"
Yến Tư Thành tức thì trầm mặc hẳn.
Lý Viện Viện xem xét điện thoại di động một lúc, thấy màn hình hiển thị hai chữ "Trương Nam", Lý Viện Viện tò mò nghịch ngợm, bỗng thấy bên trong truyền ra giọng nói: "A lô?"
Lý Viện Viện trợn mắt ngạc nhiên, kìm chế phấn khích: "... A lô?" Nàng cất giọng vừa thấp thỏm, vừa kích động, còn pha lẫn... niềm khẩn trương khi làm chuyện xấu.
"Lý Viện Viện." Bên trong truyền ra giọng nói không mấy thiện cảm của một chàng trai: "Cô muốn làm mình làm mẩy gây khó dễ cho cả nhóm hả?"
Lý Viện Viện ngây người.
"Tới phòng tập ngay."
"Bây giờ ư?" Lý Viện Viện lướt nhìn sắc trời, nói: "Muộn rồi, tôi còn phải ngủ..." Lời còn chưa dứt, bên kia đã ào ào mắng mỏ: "Mới có tám giờ! Ngủ cái gì chứ! Tới ngay cho tôi!"
Giọng anh ta to tới mức Yến Tư Thành ở bên cạnh cũng nghe thấy được, Yến Tư Thành nhíu mày, Lý Viện Viện cũng hơi khó chịu vì đòi hỏi cương quyết này, ngoại trừ phụ hoàng ra, chẳng ai dám ra lệnh với nàng như thế, huống chi còn giở giọng ác cảm tới vậy.
Nàng nhẹ nhàng điều tiết hơi thở, cất giọng ôn hoà nhưng cứng rắn: "Xin lỗi, hôm nay tôi không khoẻ, mệt lắm, mặc kệ anh có chuyện gì, mai nói tiếp nhé. Hẹn gặp lại."
"Cô..."
Người nọ không nói thêm được nữa. Lý Viện Viện học theo TV cúp điện thoại cái rụp.
Song điện thoại di động lập tức vang lên tiếp, Yến Tư Thành thấy Lý Viện Viện bực bội, bèn chủ động hỏi: "Công chúa?"
"Tư Thành, làm nó đừng kêu nữa."
"Vâng."Yến Tư Thành nắm chặt điện thoại, đang muốn vận lực bóp nát thì thấy di động ngưng kêu, lát sau, điện thoại rung nhẹ, màn hình sáng lên, Yến Tư Thành nhìn lướt qua thì thấy một tin nhắn.
Trương Nam:
Sự tùy hứng của cô đã làm lỡ buổi tập luyện của mọi người, tôi rất thất vọng, chỉ còn một tuần nữa là công diễn rồi, hiện giờ cô là người có vấn đề lớn nhất, ngày mai có buổi tập, tôi mong cô đừng bỏ nữa.
Yến Tư Thành ném điện thoại xuống đệm, sau đó ngồi ngay ngắn lên trên, chặn lại nó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook