Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê
Chương 25: Phía sau hoa viên gặp đám tiểu thiếp

Đường Tĩnh tỉnh lại đã là ba ngày sau, nàng từ từ mở mắt liền nhìn thấy Xuân Ngọc đang canh giữ bên cạnh nàng, nhẹ giọng kêu một tiếng: “Xuân Ngọc.”

Xuân Ngọc nhìn thấy nàng tỉnh lại đột nhiên đứng dậy, kinh hỉ hét lên: “Vương phi, rốt cuộc người cũng tỉnh.”

Đường Tĩnh nâng mắt nhìn nàng cười cười: “Ta ngủ rất lâu sao?”

“Đúng vậy, đã ba ngày, làm chúng ta thật lo lắng. Người không biết ba ngày này Vương gia không ăn không uống ở bên cạnh người không chợp mắt. Ngay cả thuốc đều là tự hắn làm, không cho chúng ta nhúng tay.”

Nghe đến chuyện này, cảm thấy được bọn họ quan tâm, trong nháy mắt Đường Tĩnh cảm nhận được sự ấm áp như mùa xuân, hốc mắt có chút nóng lên, cười nói: “Vậy Vương gia đâu?”

“Hiên vương gia không đành lòng Vương gia không ăn không uống, sợ thân thể của hắn không chịu nổi cho nên để hắn đi nghỉ ngơi.”

“Hiên vương gia đến đây lúc nào?”

“Tiểu thư, chúng ta đang ở Hiên vương phủ, người đang ở phòng Hiên vương phi.” Tinh tế đánh giá một phen, mùi hoa mẫu đơn thoang thoảng, cửa khắc hoa có ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua. Khắp phòng bài trí đẹp đẽ cao quý, khắp nơi lộ ra sự tinh xảo không phải là phong cách của Thần vương phủ, quả thật không phải là phòng của nàng.

Đường Tĩnh gật đầu: “Tại sao ta ở chỗ này?” Lấy tay chống vào bên cạnh giường muốn đứng dậy, trước ngực đau đớn làm cho nàng không nhịn được mà đau đến nhe răng.

“Vương gia nói Vương phủ cách xa Phủ thừa tướng, sợ người bị xóc nảy cho nên ở nơi này dưỡng thương, mấy ngày nay Hiên vương phi vẫn đến thăm người.” Xuân Ngọc vừa nói đồng thời cẩn thận đỡ Đường Tĩnh ngồi xuống, sau đó săn sóc để một cái gối phía sau.

“Lan nhi, rốt cuộc nàng cũng tỉnh lại.” Mới nghe hạ nhân bẩm báo, Mộ Dung Thiên Thần đã như ngọn gió xông tới ôm lấy Đường Tĩnh.

“A...” Vừa vặn đụng tới vết thương trước ngực, Đường Tĩnh đau hét thành tiếng.

“Như thế nào vậy Lan nhi, ta làm nàng đau sao, nhanh, nhanh gọi Hồ thái y.” Vẻ mặt Mộ Dung Thiên Thần khẩn trương, chân tay luống cuống kiểm tra một lượt.

Đường Tĩnh giữ chặt tay hắn, khóe miệng nhàn nhạt ý cười: “Không cần gọi Thái y, ta không có việc gì, chàng quên ta là đại phu sao.”

“Cái này không được, để Thái y đến xem ta mới yên tâm.” Mộ Dung Thiên Thần muốn để cho Thái y kiểm tra, Đường Tĩnh không lay chuyển được hắn nên đành nghe theo.

Đợi Hồ thái y xác nhận không có chuyện gì hắn vẫn hỏi có gì quan trọng cần chú ý, dưỡng thương như thế nào, không cần uống thuốc gì sao... Hồ thái y bị hỏi á khẩu không trả lời được, Mộ Dung Thiên Thần bắt ép dọa dẫm mới ứng phó kê mấy vị thuốc đông y bổ dưỡng.

Đường Tĩnh ở bên cạnh nhìn hắn nghe Hồ thái y nói chuyện, giống như đứa trẻ mới đi học nghe phu tử nói, hết sức ngoan ngoãn, giữa hai hàng lông mày tràn đầy ý cười.

Hiên vương gia và Hiên vương phi nghe Đường Tĩnh đã tỉnh cũng vội vàng tới thăm nàng. Đường Tĩnh nhìn người đứng khắp phòng cúi đầu xin lỗi: “Để mọi người lo lắng rồi.”

“Ngươi cứu mạng Thiên Thần, nói ra thì chúng ta phải nên cảm ơn mới đúng.” Hiện tại đã tỉnh chúng ta cũng yên tâm.” Hiên vương gia cười nói, trong lời nói lộ ra mấy phần cảm kích.

Hiên vương phi đến bên cạnh nàng, cười nói: “Nói cái gì vậy, đều là người một nhà, lo lắng cũng là chuyện nên làm. Ngươi cứ ở đây dưỡng thương, cái khác không cần nghĩ tới, muốn ăn cái gì thì nói cho ta biết, nhất định để cho ngươi thỏa mãn.”

Đường Tĩnh nhìn bọn họ cảm động mỉm cười, vừa muốn nói gì Mộ Dung Thiên Thần đã bắt đầu có ý đuổi người: “Lan nhi mới tỉnh lại cần phải nghỉ ngơi, người đã xem thì nhanh rời khỏi đi.” Không chút để ý tới đang ở Vương phủ của người khác, còn cố tình làm bậy.

Bọn họ biết Đường Tỉnh mới tỉnh lại, vợ chồng son còn có nhiều lời muốn nói, cho nên không ở lâu, chỉ dặn Đường Tĩnh an tâm dưỡng thương rồi rời đi.

Những người khác rời đi, gương mặt Mộ Dung Thiên Thần tràn đầy ý cười kéo xuống giống như người khác thiếu tiền của hắn. Đường Tĩnh nghi hoặc nhìn hắn, vừa rồi còn tốt sao lại biến sắc còn nhanh hơn trời thay đổi thời tiết vậy.

Ngồi bên cạnh Đường Tĩnh, hắn ôm lấy nàng: “Vì sao lại chắn giúp ta một kiếm, nàng có biết lúc đó trái tim của ta như muốn nhảy ra ngoài...”

“Ta...”

“Lan nhi, có phải ta rất vô dụng hay không, ngay cả nữ nhân của mình cũng bảo vệ không tốt. Nhìn nàng ngã trên mặt đất, ta hy vọng người ngã xuống là ta, ta tình nguyện thịt nát xương tan cũng không nguyện để nàng bị một chút thương tổn. Nàng mê man mấy ngày, ta vẫn một mực nghĩ nếu võ công của ta tốt hơn, có phải nàng sẽ không bị thương tổn.”

Nghe lời hắn nói, Đường Tĩnh chấn kinh từ trong ngực hắn bò ra, ngửa đầu nhìn biểu tình đau khổ của hắn, cả người chìm trong hồi ức thống khổ không thể tự thoát ra. Có trời mới biết nàng thật sự không nghĩ nhiều như vậy, chỉ không muốn hắn bị thương mà thôi.

Hai tay Đường Tĩnh nâng mặt hắn, nghi vấn hỏi: “Đây là Thần vương trong ấn tượng của ta, kiêu ngạo bất kham hay sao? Nói nhanh, ngươi mang phu quân của ta ở đâu rồi?”

Mộ Dung Thiên Thần bắt lấy tay nàng, “ Lan nhi, thật xin lỗi, gả cho ta cũng không thể mang lại hạnh phúc cho nàng.”

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, nàng ngồi thẳng người: “Vậy chàng nói cho ta biết, cái gì gọi là hạnh phúc? Chẳng lẽ đeo vàng đội bạc mới là hạnh phúc sao? Hay là quyền thế ngập trời mới là hạnh phúc?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

“Vậy theo như chàng nói, Phụ hoàng của chàng rất hạnh phúc sao? Đào Uyên Minh ẩn cư rừng núi thì không hạnh phúc sao?”

Mộ Dung Thiên Thần chau mày suy nghĩ, mấy vấn đề này hắn chưa từng có đáp án chính xác, không nghĩ hiện tại bị Đường Tĩnh hỏi ngược lại nên có chút lo lắng, không biết trả lời thế nào.

“Làm sao không nói, ta nói cho chàng. Mỗi người đều có một định nghĩa về hạnh phúc, không thể nói cái này hạnh phúc cái kia không hạnh phúc. Hạnh phúc của ta rất đơn giản, chỉ cần người ta yêu khắp nơi bao dung ta, tha thứ cho tính tình của ta, chịu đựng sự tức giận của ta. Những thứ này chàng đều làm được và ta cảm thấy hạnh phúc.” Trong mắt Đường Tĩnh tràn ngập sự chân thành nhìn không ra một chút giả dối.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương