Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê
-
Chương 23: Ấm áp
Hồ thái y còn chưa ăn xong cơm trưa đã bị Dịch Phong vội vàng kéo đến Phủ thừa tướng. Vốn tưởng người trong phủ thừa tướng xảy ra chuyện hắn còn có chút kênh kiệu. Nhưng nhìn thấy Thần vương ngồi trước giường cẩn thận ôm lấy Thần vương phi, trước ngực Thần vương phi cắm một thanh đao ba tấc, phần lớn đã cắm sâu vào ngực. Trong lòng hắn phát hiện không ổn, mắng Dịch Phong đã kéo hắn tới, thân thể Vương phi gầy gò như vậy rất khó chữa trị, huống hồ vết thương còn nằm trước ngực.
“Vương gia, Thái y tới.”
“Cựu thần bái...”
“Đừng nhiều lời vô nghĩa, mau đến xem Vương phi như thế nào.”
Thái y ngẩn ra, hắn chưa bao giờ thấy Thần vương tức giận như vậy, không thèm quan tâm hành lễ mà nhanh chóng bắt mạch cho Đường Tĩnh.
“Bẩm Vương gia, mạch Vương phi hữu lực, chỉ cần rút kiếm tĩnh dưỡng cơ thể là tốt, không có gì đáng ngại.”
“Vậy còn thất thần làm gì, nhanh kéo ra.” Mộ Dung Thiên Thần quát lên, bên trong tràn đầy phẫn nộ và đau lòng.
“Nhưng...” Thái y khó xử, nhưng vết thương là chỗ...
“Vương gia, vẫn nên để dân phụ tới.” Chu thị lập tức hiểu được chỗ khó xử của Thái y, lên tiếng.
Thần vương nhìn chằm chằm vào miệng vết thương trên người Đường Tĩnh, đau đớn nói: “Bổn vương tự mình kéo. Các ngươi ra ngoài trước đi, Hồ thái y, ngươi đứng ở ngoài cửa.”
“Vâng.” Tất cả mọi người đều tận lực không phát ra âm thanh, lần lượt đi ra ngoài.
Mọi người đi ra, Mộ Dung Thiên Thần nhẹ nhàng đặt Đường Tĩnh nằm ngang lên giường, tay xoa xoa khuôn mặt không một chút huyết sắc của nàng, lúc này nàng giống như mỹ nhân đang ngủ say, không dám đụng tới, tay hắn từ từ trượt xuống, đỡ lấy kiếm, đôi môi căng lên, dùng lực rút ra.
Hôm nay Đường Tĩnh làm cho hắn hết sức rung động, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có người chắn kiếm cho hắn. Lúc cây kiếm cắm vào thân thể nàng, hắn cảm thấy đau đớn tột đỉnh, thậm chí còn đau hơn so với đâm vào bản thân, nhìn nàng từ từ ngã xuống, loại đau đớn này càng kịch liệt hơn, giống như lục phủ ngũ tạng bị xé nát. Cuộc đời hai mươi mấy năm qua ngoại trừ có Hoàng huynh làm bạn hắn đều cô độc, không ai quan tâm tới phế nhân như hắn. Nhưng nàng xuất hiện làm cho hắn được bao dung và trân trọng. So với việc nàng trả giá vì hắn, Mộ Dung Thiên Thần cảm thấy bé nhỏ không đáng kể.
“Nàng nhất định phải nhanh chóng tỉnh lại, Mộ Dung Thiên Thần nguyện phụ cả thiên hạ cũng chỉ tốt với một mình nàng.”
Mấy ngày nay phủ Thừa tướng trở nên tăm tối, toàn phủ đều rơi vào áp suất thấp. Nhị tiểu thư hồi phủ thăm người thân gặp thích khách ám sát, Thần vương lo lắng tuyên bố nếu Vương phi không tỉnh, toàn bộ phủ phải chôn cùng. Trong lúc này, phủ thừa tướng người người cảm thấy bất an, khẩn trương cầu mong Thần vương phi sớm tỉnh lại.
Cơ sở ngầm ở Vận thành phân bố khắp nơi, Thần vương phi ở phủ thừa tướng gặp chuyện đã nhanh chóng truyền khắp Vận thành. Hiên vương gia nghe tin cũng mang theo Hiên vương phi Ngọc Tử Khâm vội vàng đến phủ Thừa tướng. Nếu như trước đây hắn sẽ không để ý tới, nói không chừng còn trộm mừng thầm. Nhưng kể từ lần đó nói chuyện với Mộ Dung Thiên Thần, hắn thấy đệ đệ này của hắn đã động tâm với Lý Linh Lan rồi. Mà Lý Linh Lan này cũng một lòng đối tốt với đệ đệ của hắn, không có hai lòng. Nghe nói lần này cũng vì cứu Thiên Thần nên mới bị thương. Nếu hai người bọn họ yêu nhau, vậy hắn cũng không cầu gì, sẽ coi nàng như người trong nhà mà đối đãi.
Hậu viện phủ Thừa tướng.
Lý Chung Lương ngồi trong phòng Triệu di nương cáu kỉnh, vốn muốn lợi dụng Lý Linh Lan ở Thần vương phủ tìm một ít tin tức có ích, nhìn sự ái mộ của nàng với Thái tử mà tận tâm làm việc vì Thái tử. Không nghĩ tới nữ nhi vô dụng này của hắn lại đóng giả thành thật, làm ngược lại, yêu Thần vương gia không nói còn kéo lửa lên người bọn họ, vạn nhất nàng chết ở phủ Thừa tướng không lẽ còn muốn cả gia tộc của hắn chôn theo nàng sao?
“Lão gia, ngươi nhanh chóng nghĩ biện pháp, vạn nhất Lý Linh Lan kia có chuyện không may xảy ra, không lẽ chúng ta phải chết cùng nàng sao?” Triệu di nương khóc sướt mướt nói với Lý Chung Lương, nàng ta bị dọa không còn khí thế bức người như thường ngày. Nàng không muốn chết, nàng còn muốn dựa vào địa vị của Phủ thừa tướng tìm một vị hôn phu tốt cho nữ nhi, nàng cũng muốn mẹ quý nhờ con, hoàn toàn nắm giữ phủ Thừa tướng, để cho nữ nhân kia không được sống yên ổn. Nàng không không vì nữ nhi của nữ nhân đó làm cho cả người bị rơi vào nước sôi lửa bỏng.
“Ồn ào cái gì, không phải nàng còn chưa chết sao?” Lý Chung Lương nhíu mày chán ghét nói. Tâm tình của hắn đã không tốt, nàng ta còn nháo thêm làm cho hắn thêm phản cảm.
“Lão gia, lão gia..” Ngoài cửa hạ nhân kêu lớn.
“Có chuyện gì?” Lý Chung Lương phiền chán hỏi, hiện tại ngay cả hạ nhân cũng ngày càng không có phép tắc.
“Lão gia, Hiên vương gia và Hiên vương phi tới, nói đến thăm Thần vương phi.”
Vừa nghe đến Vương gia, Lý Chung Lương liền đau đầu, một lão phật gia còn chưa đi một người khác lại tới. Hắn vội vàng đẩy cửa ra. “Hiện tại người đang ở đâu?”
“Đã tới cửa rồi.”
“Vậy còn thất thần làm cái gì, nhanh theo ta đi ngênh đón.” Lý Chung Lương sốt ruột ra ngoài, không quan tâm Triệu di nương, để một mình nàng ta ở trong lòng khóc lóc.
Đến cửa chính thì Hiên vương gia và Hiên vương phi đang đi về phía sảnh. Lý Chung Lương nhanh chóng tiếp đón, sợ hãi hành lễ: “Cựu thần tiếp giá chậm, mong Vương gia, Vương phi thứ tội.
Hiên vương gia thản nhiên liếc một cái: “Lý thừa tướng mau đứng lên, hôm nay Bổn vương tới chủ yếu là thăm Thần vương phi, nhanh dẫn đường.”
Lý Chung Lương và Hiên vương gia tới chỗ Mộ Dung Thiên Thần, hắn vừa mới đút xong thuốc cho Đường Tĩnh, Mộ Dung Thiên Thần đưa chén thuốc cho Hồ thái y ở bên cạnh, đứng dậy hành lễ. Mộ Dung Thiên Hiên ngăn hắn lại,không nhịn được mà nhíu mày, hiện tại toàn thân Mộ Dung Thiên Thần quần áo nhăn rúm, râu ria lùm xùm, hoàn toàn lôi thôi lếch thếch, không nghĩ tới đệ đệ hắn cũng đi đến nông nỗi này.
Nghiêng đầu nhìn người trên giường, “Đệ muội như thế nào, thương thế nghiêm trọng sao?”
Nói đến đây, Mộ Dung Thiên Thần hổ thẹn cúi đầu: “Thái y nói không có gì đáng ngại nhưng vẫn bất tỉnh, có lẽ là đang trách đệ không bảo vệ nàng thật tốt, còn để nàng bảo vệ đệ. Nhị ca, có phải đệ rất vô dụng hay không?”
Hiện tại Mộ Dung Thiên Thần đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ kiêu ngạo, chỉ giống một người bình thường đang chờ thê tử nhanh chóng tỉnh lại.
“Vương gia, Thái y tới.”
“Cựu thần bái...”
“Đừng nhiều lời vô nghĩa, mau đến xem Vương phi như thế nào.”
Thái y ngẩn ra, hắn chưa bao giờ thấy Thần vương tức giận như vậy, không thèm quan tâm hành lễ mà nhanh chóng bắt mạch cho Đường Tĩnh.
“Bẩm Vương gia, mạch Vương phi hữu lực, chỉ cần rút kiếm tĩnh dưỡng cơ thể là tốt, không có gì đáng ngại.”
“Vậy còn thất thần làm gì, nhanh kéo ra.” Mộ Dung Thiên Thần quát lên, bên trong tràn đầy phẫn nộ và đau lòng.
“Nhưng...” Thái y khó xử, nhưng vết thương là chỗ...
“Vương gia, vẫn nên để dân phụ tới.” Chu thị lập tức hiểu được chỗ khó xử của Thái y, lên tiếng.
Thần vương nhìn chằm chằm vào miệng vết thương trên người Đường Tĩnh, đau đớn nói: “Bổn vương tự mình kéo. Các ngươi ra ngoài trước đi, Hồ thái y, ngươi đứng ở ngoài cửa.”
“Vâng.” Tất cả mọi người đều tận lực không phát ra âm thanh, lần lượt đi ra ngoài.
Mọi người đi ra, Mộ Dung Thiên Thần nhẹ nhàng đặt Đường Tĩnh nằm ngang lên giường, tay xoa xoa khuôn mặt không một chút huyết sắc của nàng, lúc này nàng giống như mỹ nhân đang ngủ say, không dám đụng tới, tay hắn từ từ trượt xuống, đỡ lấy kiếm, đôi môi căng lên, dùng lực rút ra.
Hôm nay Đường Tĩnh làm cho hắn hết sức rung động, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có người chắn kiếm cho hắn. Lúc cây kiếm cắm vào thân thể nàng, hắn cảm thấy đau đớn tột đỉnh, thậm chí còn đau hơn so với đâm vào bản thân, nhìn nàng từ từ ngã xuống, loại đau đớn này càng kịch liệt hơn, giống như lục phủ ngũ tạng bị xé nát. Cuộc đời hai mươi mấy năm qua ngoại trừ có Hoàng huynh làm bạn hắn đều cô độc, không ai quan tâm tới phế nhân như hắn. Nhưng nàng xuất hiện làm cho hắn được bao dung và trân trọng. So với việc nàng trả giá vì hắn, Mộ Dung Thiên Thần cảm thấy bé nhỏ không đáng kể.
“Nàng nhất định phải nhanh chóng tỉnh lại, Mộ Dung Thiên Thần nguyện phụ cả thiên hạ cũng chỉ tốt với một mình nàng.”
Mấy ngày nay phủ Thừa tướng trở nên tăm tối, toàn phủ đều rơi vào áp suất thấp. Nhị tiểu thư hồi phủ thăm người thân gặp thích khách ám sát, Thần vương lo lắng tuyên bố nếu Vương phi không tỉnh, toàn bộ phủ phải chôn cùng. Trong lúc này, phủ thừa tướng người người cảm thấy bất an, khẩn trương cầu mong Thần vương phi sớm tỉnh lại.
Cơ sở ngầm ở Vận thành phân bố khắp nơi, Thần vương phi ở phủ thừa tướng gặp chuyện đã nhanh chóng truyền khắp Vận thành. Hiên vương gia nghe tin cũng mang theo Hiên vương phi Ngọc Tử Khâm vội vàng đến phủ Thừa tướng. Nếu như trước đây hắn sẽ không để ý tới, nói không chừng còn trộm mừng thầm. Nhưng kể từ lần đó nói chuyện với Mộ Dung Thiên Thần, hắn thấy đệ đệ này của hắn đã động tâm với Lý Linh Lan rồi. Mà Lý Linh Lan này cũng một lòng đối tốt với đệ đệ của hắn, không có hai lòng. Nghe nói lần này cũng vì cứu Thiên Thần nên mới bị thương. Nếu hai người bọn họ yêu nhau, vậy hắn cũng không cầu gì, sẽ coi nàng như người trong nhà mà đối đãi.
Hậu viện phủ Thừa tướng.
Lý Chung Lương ngồi trong phòng Triệu di nương cáu kỉnh, vốn muốn lợi dụng Lý Linh Lan ở Thần vương phủ tìm một ít tin tức có ích, nhìn sự ái mộ của nàng với Thái tử mà tận tâm làm việc vì Thái tử. Không nghĩ tới nữ nhi vô dụng này của hắn lại đóng giả thành thật, làm ngược lại, yêu Thần vương gia không nói còn kéo lửa lên người bọn họ, vạn nhất nàng chết ở phủ Thừa tướng không lẽ còn muốn cả gia tộc của hắn chôn theo nàng sao?
“Lão gia, ngươi nhanh chóng nghĩ biện pháp, vạn nhất Lý Linh Lan kia có chuyện không may xảy ra, không lẽ chúng ta phải chết cùng nàng sao?” Triệu di nương khóc sướt mướt nói với Lý Chung Lương, nàng ta bị dọa không còn khí thế bức người như thường ngày. Nàng không muốn chết, nàng còn muốn dựa vào địa vị của Phủ thừa tướng tìm một vị hôn phu tốt cho nữ nhi, nàng cũng muốn mẹ quý nhờ con, hoàn toàn nắm giữ phủ Thừa tướng, để cho nữ nhân kia không được sống yên ổn. Nàng không không vì nữ nhi của nữ nhân đó làm cho cả người bị rơi vào nước sôi lửa bỏng.
“Ồn ào cái gì, không phải nàng còn chưa chết sao?” Lý Chung Lương nhíu mày chán ghét nói. Tâm tình của hắn đã không tốt, nàng ta còn nháo thêm làm cho hắn thêm phản cảm.
“Lão gia, lão gia..” Ngoài cửa hạ nhân kêu lớn.
“Có chuyện gì?” Lý Chung Lương phiền chán hỏi, hiện tại ngay cả hạ nhân cũng ngày càng không có phép tắc.
“Lão gia, Hiên vương gia và Hiên vương phi tới, nói đến thăm Thần vương phi.”
Vừa nghe đến Vương gia, Lý Chung Lương liền đau đầu, một lão phật gia còn chưa đi một người khác lại tới. Hắn vội vàng đẩy cửa ra. “Hiện tại người đang ở đâu?”
“Đã tới cửa rồi.”
“Vậy còn thất thần làm cái gì, nhanh theo ta đi ngênh đón.” Lý Chung Lương sốt ruột ra ngoài, không quan tâm Triệu di nương, để một mình nàng ta ở trong lòng khóc lóc.
Đến cửa chính thì Hiên vương gia và Hiên vương phi đang đi về phía sảnh. Lý Chung Lương nhanh chóng tiếp đón, sợ hãi hành lễ: “Cựu thần tiếp giá chậm, mong Vương gia, Vương phi thứ tội.
Hiên vương gia thản nhiên liếc một cái: “Lý thừa tướng mau đứng lên, hôm nay Bổn vương tới chủ yếu là thăm Thần vương phi, nhanh dẫn đường.”
Lý Chung Lương và Hiên vương gia tới chỗ Mộ Dung Thiên Thần, hắn vừa mới đút xong thuốc cho Đường Tĩnh, Mộ Dung Thiên Thần đưa chén thuốc cho Hồ thái y ở bên cạnh, đứng dậy hành lễ. Mộ Dung Thiên Hiên ngăn hắn lại,không nhịn được mà nhíu mày, hiện tại toàn thân Mộ Dung Thiên Thần quần áo nhăn rúm, râu ria lùm xùm, hoàn toàn lôi thôi lếch thếch, không nghĩ tới đệ đệ hắn cũng đi đến nông nỗi này.
Nghiêng đầu nhìn người trên giường, “Đệ muội như thế nào, thương thế nghiêm trọng sao?”
Nói đến đây, Mộ Dung Thiên Thần hổ thẹn cúi đầu: “Thái y nói không có gì đáng ngại nhưng vẫn bất tỉnh, có lẽ là đang trách đệ không bảo vệ nàng thật tốt, còn để nàng bảo vệ đệ. Nhị ca, có phải đệ rất vô dụng hay không?”
Hiện tại Mộ Dung Thiên Thần đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ kiêu ngạo, chỉ giống một người bình thường đang chờ thê tử nhanh chóng tỉnh lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook