Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê
Chương 2: Gặp Mộ Dung Thiên Thần

Hiểu rõ tình cảnh của mình, Đường Tĩnh tự an ủi chính mình, nơi này nàng tương đối hài lòng.

Trong lòng nàng đối với chủ nhân thân thể này nói: ngươi yên tâm, ta dùng thân thể của ngươi, sẽ thay ngươi sống thật tốt, cũng coi như báo đáp ngươi.

“ Ôi, nô tỳ mải hỏi thăm chuyện Vương phi cũng không bẩm báo với Vương gia là Vương phi đã tỉnh. Vương gia chắc lo lắng lắm đây. “ Xuân Ngọc gấp gáp đứng dậy chạy ra ngoài.

“ Vương gia rất quan tâm ta sao? “

“ Trước kia Vương gia và Vương khi luôn không vừa mắt nhau, nhưng kể từ khi Vương phi gả cho Vương gia, Vương gia đối với Vương phi rất tốt. “ Xuân Ngọc vui mừng nói, cái nha đầu này như bà cụ non, Đường Tĩnh cảm thấy buồn cười.

“ Được rồi, ngươi nhanh đi nói với Vương gia đi. “ Đúng lúc nàng muốn gặp vị phu quân hiện tại này.

“ Không cần, Bổn vương đã biết. “ Nói xong, một bóng dáng nhàn nhã đi tới, Đường Tĩnh nghe âm thanh, ngẩng đầu nhìn người đi tới, ngũ quan như điêu khắc, cả người mặc trường bào màu đen, bên hông buộc ngọc đái màu trắng, tóc đen buộc chỉnh tề dùng ngọc quan cố định lại, cả ngươi tản ra hơi thở lạnh giá.

Đường Tĩnh ngây người nhìn, khuôn mặt sắc sảo, ngũ quan kiên nghị, tỷ lệ thích hơn không thừa không thiếu, nhưng so với minh tinh trong ti vi chỉ có đẹp trai hơn. Chỉ tiếc là sắc mặt hắn rất dọa người, vừa nhìn chính là một con bệnh.

“ Vương phi cuối cùng cũng tỉnh, Bổn vương thật sự lo lắng. “

Lo lắng? Đường Tĩnh bĩu môi, ngoài miệng thì nói là lo lắng nhưng nàng thấy được sự giễu cợt và chán ghét trong đôi mắt hắn.

Xem ra Xuân Ngọc nói đúng, Vương gia này thật sự không thích Lý Linh Lan, vậy sao còn muốn thành thân với nàng? Trong lòng tò mò, gương mặt Đưỡng Tĩnh vẫn bình thản:

“ Ta đã tỉnh, Vương gia có thể yên tâm rồi. “

“ Vậy thì tốt, Vương phi hiện tại có thể ra ngoài, đám người Thái tử biết ngươi vừa gả vào đây đã bị trúng độc thì hết sức lo lắng, cho nên có ghé thăm ngươi một chút, ngươi trang điểm rồi đi theo Bổn vương ra ngoài gặp họ. “

Nói xong, không đợi Đường Tĩnh trả lời liền vung trường bào đi ra ngoài, đúng là chán ghét tới cực điểm. Thậm chí nói cũng không cho nàng nói, Đường Tĩnh cười khổ trong lòng.

“Vương phi, nô tỳ trang điểm giúp người.” Thấy Vương gia đi ra ngoài, Xuân Ngọc hỏi.

“ Ừ. “ Đường Tĩnh gật đầu, đến bàn trang điểm, nhìn bộ dáng của bản thân, người trong gương làn da như mỡ đông, trắng như tuyết, một đôi mắt xếch thâm thúy, đôi môi anh đào đỏ thẫm, quả nhiên xinh đẹp, trong lòng Đường Tĩnh âm thầm đánh giá. Một người xinh đẹp như vậy vẫn không lọt được vào mắt vị Vương gia này, nếu đã chán ghét vì sao phải cưới nàng?

Đường Tĩnh nghi hoặc chờ Xuân Ngọc trang điểm cho mình.

“Tiểu thư, được rồi, hôm nay đeo trâm sao?” nói xong liền cầm một cây trâm vàng Khổng Tước, làm cho Đường Tĩnh hết chỗ nói.

Trâm vàng Khổng Tước khảm bảo thạch ngũ sắc, còn nam vàng nạm bạc, đủ nặng, đeo lên đầu thật không muốn sống nữa.

Nhìn mái tóc của nàng được chải thành búi thanh loa kế phức tạp như vậy.

“ Không được, chải đơn giản một chút đi. “ Đường Tĩnh lắc đầu.

“ Vâng ạ. “ Xuân Ngọc tuy nghi ngờ nhưng không hỏi nhiều, nhanh chóng trang điểm lại cho nàng.

“ Vương phi, được rồi, người xem như hiện tại có được không? “

Đường Tĩnh ngẩng đầu nhìn vào gương đồng lần nữa, lần này là búi tóc lưu nguyệt đơn giản.

“ Được rồi, để kiểu này đi. “ Đường Tĩnh vừa lòng gật đầu, cầm lấy cây trâm đơn giản không có trang trí gì thêm đưa cho Xuân Ngọc.

“ Vương phi, người mặc quần áo nào để đi gặp Vương gia đây? “

Trang điểm xong, Xuân Ngọc thay nàng tìm quần áo.

“ Chọn bộ quần áo người thích nhất sao? “ Nói xong, từ trong tủ lấy ra bộ quần áo màu đỏ thẫm thêu tơ vàng hoa mẫu đơn.

“Sao lại chọn bộ quê mùa như vậy?” Đường Tĩnh nhíu mày, sở thích của Lý Linh Lan này thật không thể khen nổi.

“Không được, tìm cho ta bộ nào càng đơn giản càng tốt.”

Xuân Ngọc thả quần áo vào tủ, lần nữa tìm bộ khác cho nàng. Chọn mãi, rốt cuộc Xuân Ngọc cũng tìm được một chiếc váy hồng nhạt từ trong đống quần áo lòe loẹt, trên cổ tay áo thêu chỉ vàng hoa mai, càng thêm sức sống.

Rốt cuộc cũng chọn được, Đường Tĩnh nhìn trong gương, nghĩ mình đơn thương độc mã đi gặp Vương gia thật sự là khó khăn. Có lẽ đây là khó khăn đầu tiên ngươi phải trải qua, dù như thế nào ngươi cũng phải cố gắng lên, ngàn lần không được để lộ sơ hở, Đường Tĩnh ở trong lòng tự cổ vũ cho mình, hiện tại ngươi không phải là Đường Tĩnh, mà là Lý Linh Lan.

Sau khi xác định mình không có gì không ổn, Đường Tĩnh thản nhiên bước ra ngoài, Mộ Dung Thiên Thần ở bên ngoài đợi lâu như vậy cũng không còn kiên nhẫn, vừa muỗn vào thúc giục thì thấy Lý Linh Lan từ từ đi ra, toàn thân trắng nhạt chấm đất, bọc lại eo nhỏ, giữa tóc chỉ có một châm ngọc, cả người xinh đẹp mang theo mấy phần lười biếng.

Cho dù đã gặp qua nàng nhiều lần, nhưng Mộ Dung Thiên Thần hôm nay lại bị nàng hấp dẫn.

“Có gì không ổn sao?” Đường Tĩnh thấy hắn nhìn mình chằm chằm, lại cúi đầu nhìn lại bản thân, đành lên tiếng hỏi, nhưng lại thấy mình không có gì không ổn.

“Không có gì, rất tốt.” Lỗ mãng để lại một câu sau đó bỏ mặt mình nàng đi về phía trước.

Đúng là trò cười, làm sao Ngũ vương gia cao ngạo có thể nói với nàng, hắn cảm thấy hôm nay nàng đặc biệt xinh đẹp. Bất quá Đường Tĩnh lại không nghĩ như vậy, hắn tình nguyện không nhìn mình, xem ra con đường phía trước thật sự nhấp nhô đây.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương