Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê
-
Chương 19: Lúc dạ yến được tiến hành
Ánh trăng dịu nhẹ chiếu lên vùng đất, ca múa lại tiếp tục náo nhiệt, trong Ngự hoa viên hiện lên cảnh tượng sôi nổi, không ai chú ý tới nhiều người phát sinh nhiều tâm tư. Đường Tĩnh trở thành tiêu điểm, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Đường Tĩnh đầy kinh diễm, ghẹn tỵ, thưởng thức. Gương mặt Mộ Dung Thiên Thần tràn đầy ý cười từ từ suy sụp xuống. Lan nhi là của mình hắn, hắn không thích bị những nam nhân này dùng ánh mắt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào Lan nhi.
Yến hội có nhiều thức ăn ngon mà Đường Tĩnh chưa từng thấy qua, nhìn thèm nhỏ dãi, ăn vào càng ngon hơn. Đường Tĩnh đắm chìm trong mỹ thực không thấy sự biến hóa của Mộ Dung Thiên Thần. Mộ Dung Thiên Thần nhìn Đường Tĩnh ăn uống mà không chú ý tới hắn, lửa giận trong lòng hắn càng tăng.
Vẫn không nhúc nhích nhìn Đường Tĩnh, nhìn mãi nàng mới dừng động tác trong tay, thả chiếc thìa trong tay, nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Thiên Thần: “Làm sao vậy?” Nhiều người nhìn chằm chằm như vậy mà nàng không chú ý tới.
“Không có gì, chỉ thấy nơi này hơi muộn, muốn rời khỏi.”
“Vậy chúng ta rời trước.” Đường Tĩnh nói mà không hề chú ý, dù sao cũng nhìn không ít, ăn cũng ăn xong rồi.
“Thật sao, nàng cũng nán lại đã đủ, vậy chúng ta đi thôi.” Nghe hắn nói như vậy, biết hắn nói thật.
“Làm sao rời đây?” Nhiều người như vậy làm sao có thể rời khỏi đầu tiên?
“Yên tâm, muốn rời thì nhất định có thể.” Mộ Dung Thiên Thần nói đầy tự tin
“Sao, tin tưởng như vậy?” Đường Tĩnh bĩu môi, hắn có khả năng lớn như vậy, ở cùng hắn lâu như vậy mà chưa từng thể hiện.
Mộ Dung Thiên Thần đắc ý nhíu mày, tay đột nhiên che ngực, sắc mặt có chút tái nhợt, chau mày: “Ừmm...” Phát ra tiếng thống khổ.
“Chàng làm sao vậy?” Đường Tĩnh sốt ruột đỡ hắn sắp ngã ngửa, giữa lông mày hiện lên sự lo lắng. Vừa rồi còn tốt, làm sao đột nhiên đã không thoải mái rồi.
Đưa tay bắt mạch cho hắn, thì thấy hắn nháy nháy mắt với nàng, ngăn lại động tác của nàng.
Nhớ tới lời hắn vừa nói, Đường Tĩnh hiểu ra, thì ra là giả bộ phát bệnh, mệt cho hắn cũng nghĩ ra được, vậy mà không thương lượng với nàng, lỡ may lộ thì làm thế nào?
Nghe được tiếng la của Đường Tĩnh, tất cả mọi người không hẹn mà dừng động tác trong tay nhìn qua. Nhìn thấy Mộ Dung Thiên Thần ngã xuống, nhiều người thất kinh, cục diện trở nên lộn xộn. Hiên vương gia không có ở đây, nếu Thần vương gia có chuyện gì xảy ra, bọn họ làm thế nào cho tốt, bọn họ đều là người thuộc băng đảng của Nhị vương gia.
Thái hậu và Đức phi thấy thế có chút lo lắng, vội vã gọi Thái y. Chỉ có Hoàng đế ở trên cao mặt không đổi sắc:“ Sao lại thế này?” Chỉ là một câu hỏi nhưng không có một chút lo lắng, thậm chí là cảm giác gì, giống như người sắp ngất đi không liên quan gì tới hắn.
Đường Tĩnh ổn định tinh thần ứng phó chuyện để Thái y bắt mạch cho hắn, trong lòng oán thầm tên gia hỏa Mộ Dung Thiên Thần nham hiểm này, nghĩ ra chủ ý thối tha như vậy, chính mình té xỉu cũng không lo, để cho nàng thu thập cục diện rối rắm này.
Không lay chuyển được đám người này, Đường Tĩnh đành phải để một thái y tóc dài râu bạc đức cao vọng trọng bắt mạch cho Mộ Dung Thiên Thần. Thái y kia đặt tay lên mạch tượng của Mộ Dung Thiên Thần liền nhíu mày, thời gian càng lâu mày nhíu càng sâu, người bên cạnh nhìn thấy trong lòng run sợ, sợ Thần vương gia bị bệnh nan y.
Chỉ có trong lòng Đường Tĩnh hiểu được, độc trong cơ thể hắn đã được nàng khống chế tốt, nếu không bắt mạch cẩn thận, mạch tượng của hắn không khác gì người bình thường. Nếu là một người bình thường giả bệnh thì làm sao thấy được cái gì?
“Thái y, Vương gia nhà ta như thế nào rồi? Làm sao mãi vẫn không tỉnh lại?” Đưỡng Tĩnh làm bộ gấp gáp, dùng khăn tay lau nước mắt, giống như Mộ Dung Thiên Thần không tỉnh thì hắn sẽ gào khóc.
Thái y thi tay lau mồ hôi trên trán, xoay người chắp tay trước mặt Hoàng thượng, chỉ nói thân thể Thần vương gia suy yếu, hôm nay ăn quá nhiều, không có gì đáng ngại. Sau đó kê nhiều thuốc bổ, dặn Đường Tĩnh mớm thuốc cho hắn. Đường Tĩnh giả bộ nghe lời, thỉnh thoảng gật đầu làm bộ, lại lấy phương thuốc tiện ta ném vào trong thùng trúc.
Đúng là lăng băng, mở nhiều loại thuốc đại bổ như vậy, nếu là một người thân thể không tốt cũng chỉ sợ chịu không nổi huống chi là Mộ Dung Thiên Thần. Quan trọng hơn là phương thuốc có mấy vị thuốc cùng độc tố trong người Mộ Dung Thiên Thần tương xung, uống hết có tác dụng phụ gì nàng cũng không biết. Là hắn hiểu nhầm Mộ Dung Thiên Thần, có lẽ không phải địch nhân của hắn quá nhiều, hạ nhiều độc trên người hắn như vậy, mà là băng đảng của hắn quá yếu, cho hắn ăn nhiều 'độc dược' như vậy.
Đường Tĩnh nâng Mộ Dung Thiên Thần 'suy yếu' đi tới, phúc thân với Hoàng đế. “Phụ hoàng, thân thể Vương gia không tốt, nô tì mang Vương gia về trước, mong Phụ hoàng thông cảm.”
“Đi nhanh đi, đi nhanh đi, trở về cho Thần nhi nghỉ ngơi thật tốt.” Không đợi Hoàng thượng lên tiếng thì Thái hậu đã vội vã nói.
“Nhanh về đi.” Hoàng đế vẫy vẫy tay, khẩu khí mang theo sự nén giận, giống như trách bọn họ phá hủy bầu không khí thịnh yến. Đột nhiên Đường Tĩnh ngẩng đàu, sự lạnh lùng của Hoàng đế làm Đường Tĩnh đau đớn. Đây là nhi tử ruột của hứn, từ lúc Mộ Dung Thiên Thần ngất xỉu vẫn không có một lời quan tâm, còn có bộ dáng ghét bỏ, tục ngữ nói hổ dữ không ăn thịt con, hắn làm sao có thể máu lạnh với nhi tử của mình như vậy.
Đôi mắt nhìn tới gương mặt Đường Tĩnh càng tối lại, Đường Tĩnh thở dài, ngày thường miệng nói không cần Phụ hoàng, nhưng có nhi tử nào không thèm để ý phụ thân tán thưởng và quan tâm minh. Buông Mộ Dung Thiên Thần đang nắm chặt tay, cầm lấy tay hắn, nhẹ giọng nói: “Chàng còn có ta.”
Không nói gì ngoài một câu 'chàng còn có ta' bao hàm tình cảm của nàng với hắn. Dù cho vật đổi sao dời, sông cạn đá mòn, ta sẽ không rời không bỏ chàng.
Hai người ngồi lên xe ngựa, xe ngựa đi theo quỹ tích, chạy về Thần vương phủ...
Trong xe ngựa, Mộ Dung Thiên Thần và Đường Tĩnh hai mắt nhìn nhau, đôi mắt Mộ Dung Thiên Thần đen như mực, hết sức u ám, cùng với dung nhan như ngọc của hắn làm người ta thương tiếc không nói nên lời. Hôm nay Hoàng thượng như vậy làm cho hắn hết sức thương tâm, có lẽ nàng chỉ thấy một góc băng sơn, nói không chừng khi còn chưa tới nơi này, đã tình diễn nhiều cảnh bi thương như vậy. Bỗng nhiên nàng nhắm chặt mắt, kiềm chế sự đau lớn trong lòng, tựa vào lòng Mộ Dung Thiên Thần, ngẩng đầu ấn môi lên môi hắn.
Kỹ thuật của Đường Tĩnh ngây ngô hôn lấy lòng hắn, rất nhanh hắn trở thành chủ động, hung hăng hôn nàng. Nụ hôn ôn nhu lưu luyến, giống như muốn dùng tình cảm này xóa tan áp lực ngày hôm na. Sau đó hai người lẳng lặng dựa vào nhau, trong xe hết sức ngọt ngào ấm áp.
Sau khi hồi phủ, hắn nhanh chóng kéo Đường Tĩnh về phòng
“Làm cái gì mà gấp như vậy?” Đường Tĩnh không hiểu chuyện gì lại gấp gáp như vậy. Mộ Dung Thiên Thần không thèm nói gì, đột nhiên hôn môi Đường Tĩnh, so với nụ hôn trên xe, nụ hôn này càng kịch liệt triền miên. Rất nhanh thân mình Đường Tĩnh dựa vào người hắn mềm như một dòng nước, hắn ôm lấy nàng, nàng thuận thế dựa vào người hắn mới không ngã xuống, Đường Tĩnh nhíu mày, hôm nay hắn làm sao vậy, giống như con mèo động dục tham hoan không đủ.
(Kinh hồn chưởng, tiểu thần là mèo động dục, thế mà cũng ví được...)
Mộ Dung Thiên Thần buông Đường Tĩnh ra, thâm tình nhìn nàng: “Lan nhi, chúng ta là phu thê.”
Đường Tĩnh thở nhẹ, không hiểu vì sao hắn lại nhắc tới chuyện này, nàng nháy nháy mắt: “Đúng vậy, chúng ta là phu thê.”
“Cho nên chúng ta có danh phu thê cũng phải có quan hệ phu thê thực sự.”
Oanh! Đầu óc Đường Tĩnh nổ tung, không ngờ đột nhiên hắn lại nhắc tới chuyện này.
“Làm sao lại nhắc tới chuyện này?” Gương mặt Đường Tĩnh đỏ lên, đôi mắt trong veo như nước, nhẹ nhàng dập dờn một mảnh nhu tình. Bọn họ phát triển không ngừng, tình cảm sâu đậm, nàng cũng không bài xích. Như lời hắn nói, bọn họ là phu thê,rốt cuộc cũng sẽ có ngày này. Chỉ là đột nhiên bị hắn nhắc tới làm nàng không kịp thích ứng/
“Lan nhi, nàng vẫn không muốn sao?” Con ngươi Mộ Dung Thiên Thần nhiễm một tầng u tối, như che đậy một lớp bụi bặm. Hắn vẫn một mực chờ nàng, nhưng hôm nay nhìn nhiều người như vậy mơ ước nhìn nàng, hắn không đợi nổi nữa, có lẽ nàng trở thành người của hắn thì hắn mới có thể yên lòng được.
Đường Tĩnh lâm vào trầm tư, “Lan nhi, nàng đã không muốn....” Đường Tĩnh cười trộm.
“Ngốc...” Đột nhiên ngẩng đầu hôn hắn, Mộ Dung Thiên Thần phản ứng lại, vui sướng vạn phần, hung hăng hôn nàng, ôm nàng lên giường...
Tấm màn che màu hồng buông xuống, đêm xuân phơi bày. Ngay cả trăng cũng xấu hổ trốn vào phía sau đám mây...
(Cha ơi, đêm xuân đáng giá ngàn vàn, tưởng còn bắt bà con đợi cơ chứ!!!)
Yến hội có nhiều thức ăn ngon mà Đường Tĩnh chưa từng thấy qua, nhìn thèm nhỏ dãi, ăn vào càng ngon hơn. Đường Tĩnh đắm chìm trong mỹ thực không thấy sự biến hóa của Mộ Dung Thiên Thần. Mộ Dung Thiên Thần nhìn Đường Tĩnh ăn uống mà không chú ý tới hắn, lửa giận trong lòng hắn càng tăng.
Vẫn không nhúc nhích nhìn Đường Tĩnh, nhìn mãi nàng mới dừng động tác trong tay, thả chiếc thìa trong tay, nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Thiên Thần: “Làm sao vậy?” Nhiều người nhìn chằm chằm như vậy mà nàng không chú ý tới.
“Không có gì, chỉ thấy nơi này hơi muộn, muốn rời khỏi.”
“Vậy chúng ta rời trước.” Đường Tĩnh nói mà không hề chú ý, dù sao cũng nhìn không ít, ăn cũng ăn xong rồi.
“Thật sao, nàng cũng nán lại đã đủ, vậy chúng ta đi thôi.” Nghe hắn nói như vậy, biết hắn nói thật.
“Làm sao rời đây?” Nhiều người như vậy làm sao có thể rời khỏi đầu tiên?
“Yên tâm, muốn rời thì nhất định có thể.” Mộ Dung Thiên Thần nói đầy tự tin
“Sao, tin tưởng như vậy?” Đường Tĩnh bĩu môi, hắn có khả năng lớn như vậy, ở cùng hắn lâu như vậy mà chưa từng thể hiện.
Mộ Dung Thiên Thần đắc ý nhíu mày, tay đột nhiên che ngực, sắc mặt có chút tái nhợt, chau mày: “Ừmm...” Phát ra tiếng thống khổ.
“Chàng làm sao vậy?” Đường Tĩnh sốt ruột đỡ hắn sắp ngã ngửa, giữa lông mày hiện lên sự lo lắng. Vừa rồi còn tốt, làm sao đột nhiên đã không thoải mái rồi.
Đưa tay bắt mạch cho hắn, thì thấy hắn nháy nháy mắt với nàng, ngăn lại động tác của nàng.
Nhớ tới lời hắn vừa nói, Đường Tĩnh hiểu ra, thì ra là giả bộ phát bệnh, mệt cho hắn cũng nghĩ ra được, vậy mà không thương lượng với nàng, lỡ may lộ thì làm thế nào?
Nghe được tiếng la của Đường Tĩnh, tất cả mọi người không hẹn mà dừng động tác trong tay nhìn qua. Nhìn thấy Mộ Dung Thiên Thần ngã xuống, nhiều người thất kinh, cục diện trở nên lộn xộn. Hiên vương gia không có ở đây, nếu Thần vương gia có chuyện gì xảy ra, bọn họ làm thế nào cho tốt, bọn họ đều là người thuộc băng đảng của Nhị vương gia.
Thái hậu và Đức phi thấy thế có chút lo lắng, vội vã gọi Thái y. Chỉ có Hoàng đế ở trên cao mặt không đổi sắc:“ Sao lại thế này?” Chỉ là một câu hỏi nhưng không có một chút lo lắng, thậm chí là cảm giác gì, giống như người sắp ngất đi không liên quan gì tới hắn.
Đường Tĩnh ổn định tinh thần ứng phó chuyện để Thái y bắt mạch cho hắn, trong lòng oán thầm tên gia hỏa Mộ Dung Thiên Thần nham hiểm này, nghĩ ra chủ ý thối tha như vậy, chính mình té xỉu cũng không lo, để cho nàng thu thập cục diện rối rắm này.
Không lay chuyển được đám người này, Đường Tĩnh đành phải để một thái y tóc dài râu bạc đức cao vọng trọng bắt mạch cho Mộ Dung Thiên Thần. Thái y kia đặt tay lên mạch tượng của Mộ Dung Thiên Thần liền nhíu mày, thời gian càng lâu mày nhíu càng sâu, người bên cạnh nhìn thấy trong lòng run sợ, sợ Thần vương gia bị bệnh nan y.
Chỉ có trong lòng Đường Tĩnh hiểu được, độc trong cơ thể hắn đã được nàng khống chế tốt, nếu không bắt mạch cẩn thận, mạch tượng của hắn không khác gì người bình thường. Nếu là một người bình thường giả bệnh thì làm sao thấy được cái gì?
“Thái y, Vương gia nhà ta như thế nào rồi? Làm sao mãi vẫn không tỉnh lại?” Đưỡng Tĩnh làm bộ gấp gáp, dùng khăn tay lau nước mắt, giống như Mộ Dung Thiên Thần không tỉnh thì hắn sẽ gào khóc.
Thái y thi tay lau mồ hôi trên trán, xoay người chắp tay trước mặt Hoàng thượng, chỉ nói thân thể Thần vương gia suy yếu, hôm nay ăn quá nhiều, không có gì đáng ngại. Sau đó kê nhiều thuốc bổ, dặn Đường Tĩnh mớm thuốc cho hắn. Đường Tĩnh giả bộ nghe lời, thỉnh thoảng gật đầu làm bộ, lại lấy phương thuốc tiện ta ném vào trong thùng trúc.
Đúng là lăng băng, mở nhiều loại thuốc đại bổ như vậy, nếu là một người thân thể không tốt cũng chỉ sợ chịu không nổi huống chi là Mộ Dung Thiên Thần. Quan trọng hơn là phương thuốc có mấy vị thuốc cùng độc tố trong người Mộ Dung Thiên Thần tương xung, uống hết có tác dụng phụ gì nàng cũng không biết. Là hắn hiểu nhầm Mộ Dung Thiên Thần, có lẽ không phải địch nhân của hắn quá nhiều, hạ nhiều độc trên người hắn như vậy, mà là băng đảng của hắn quá yếu, cho hắn ăn nhiều 'độc dược' như vậy.
Đường Tĩnh nâng Mộ Dung Thiên Thần 'suy yếu' đi tới, phúc thân với Hoàng đế. “Phụ hoàng, thân thể Vương gia không tốt, nô tì mang Vương gia về trước, mong Phụ hoàng thông cảm.”
“Đi nhanh đi, đi nhanh đi, trở về cho Thần nhi nghỉ ngơi thật tốt.” Không đợi Hoàng thượng lên tiếng thì Thái hậu đã vội vã nói.
“Nhanh về đi.” Hoàng đế vẫy vẫy tay, khẩu khí mang theo sự nén giận, giống như trách bọn họ phá hủy bầu không khí thịnh yến. Đột nhiên Đường Tĩnh ngẩng đàu, sự lạnh lùng của Hoàng đế làm Đường Tĩnh đau đớn. Đây là nhi tử ruột của hứn, từ lúc Mộ Dung Thiên Thần ngất xỉu vẫn không có một lời quan tâm, còn có bộ dáng ghét bỏ, tục ngữ nói hổ dữ không ăn thịt con, hắn làm sao có thể máu lạnh với nhi tử của mình như vậy.
Đôi mắt nhìn tới gương mặt Đường Tĩnh càng tối lại, Đường Tĩnh thở dài, ngày thường miệng nói không cần Phụ hoàng, nhưng có nhi tử nào không thèm để ý phụ thân tán thưởng và quan tâm minh. Buông Mộ Dung Thiên Thần đang nắm chặt tay, cầm lấy tay hắn, nhẹ giọng nói: “Chàng còn có ta.”
Không nói gì ngoài một câu 'chàng còn có ta' bao hàm tình cảm của nàng với hắn. Dù cho vật đổi sao dời, sông cạn đá mòn, ta sẽ không rời không bỏ chàng.
Hai người ngồi lên xe ngựa, xe ngựa đi theo quỹ tích, chạy về Thần vương phủ...
Trong xe ngựa, Mộ Dung Thiên Thần và Đường Tĩnh hai mắt nhìn nhau, đôi mắt Mộ Dung Thiên Thần đen như mực, hết sức u ám, cùng với dung nhan như ngọc của hắn làm người ta thương tiếc không nói nên lời. Hôm nay Hoàng thượng như vậy làm cho hắn hết sức thương tâm, có lẽ nàng chỉ thấy một góc băng sơn, nói không chừng khi còn chưa tới nơi này, đã tình diễn nhiều cảnh bi thương như vậy. Bỗng nhiên nàng nhắm chặt mắt, kiềm chế sự đau lớn trong lòng, tựa vào lòng Mộ Dung Thiên Thần, ngẩng đầu ấn môi lên môi hắn.
Kỹ thuật của Đường Tĩnh ngây ngô hôn lấy lòng hắn, rất nhanh hắn trở thành chủ động, hung hăng hôn nàng. Nụ hôn ôn nhu lưu luyến, giống như muốn dùng tình cảm này xóa tan áp lực ngày hôm na. Sau đó hai người lẳng lặng dựa vào nhau, trong xe hết sức ngọt ngào ấm áp.
Sau khi hồi phủ, hắn nhanh chóng kéo Đường Tĩnh về phòng
“Làm cái gì mà gấp như vậy?” Đường Tĩnh không hiểu chuyện gì lại gấp gáp như vậy. Mộ Dung Thiên Thần không thèm nói gì, đột nhiên hôn môi Đường Tĩnh, so với nụ hôn trên xe, nụ hôn này càng kịch liệt triền miên. Rất nhanh thân mình Đường Tĩnh dựa vào người hắn mềm như một dòng nước, hắn ôm lấy nàng, nàng thuận thế dựa vào người hắn mới không ngã xuống, Đường Tĩnh nhíu mày, hôm nay hắn làm sao vậy, giống như con mèo động dục tham hoan không đủ.
(Kinh hồn chưởng, tiểu thần là mèo động dục, thế mà cũng ví được...)
Mộ Dung Thiên Thần buông Đường Tĩnh ra, thâm tình nhìn nàng: “Lan nhi, chúng ta là phu thê.”
Đường Tĩnh thở nhẹ, không hiểu vì sao hắn lại nhắc tới chuyện này, nàng nháy nháy mắt: “Đúng vậy, chúng ta là phu thê.”
“Cho nên chúng ta có danh phu thê cũng phải có quan hệ phu thê thực sự.”
Oanh! Đầu óc Đường Tĩnh nổ tung, không ngờ đột nhiên hắn lại nhắc tới chuyện này.
“Làm sao lại nhắc tới chuyện này?” Gương mặt Đường Tĩnh đỏ lên, đôi mắt trong veo như nước, nhẹ nhàng dập dờn một mảnh nhu tình. Bọn họ phát triển không ngừng, tình cảm sâu đậm, nàng cũng không bài xích. Như lời hắn nói, bọn họ là phu thê,rốt cuộc cũng sẽ có ngày này. Chỉ là đột nhiên bị hắn nhắc tới làm nàng không kịp thích ứng/
“Lan nhi, nàng vẫn không muốn sao?” Con ngươi Mộ Dung Thiên Thần nhiễm một tầng u tối, như che đậy một lớp bụi bặm. Hắn vẫn một mực chờ nàng, nhưng hôm nay nhìn nhiều người như vậy mơ ước nhìn nàng, hắn không đợi nổi nữa, có lẽ nàng trở thành người của hắn thì hắn mới có thể yên lòng được.
Đường Tĩnh lâm vào trầm tư, “Lan nhi, nàng đã không muốn....” Đường Tĩnh cười trộm.
“Ngốc...” Đột nhiên ngẩng đầu hôn hắn, Mộ Dung Thiên Thần phản ứng lại, vui sướng vạn phần, hung hăng hôn nàng, ôm nàng lên giường...
Tấm màn che màu hồng buông xuống, đêm xuân phơi bày. Ngay cả trăng cũng xấu hổ trốn vào phía sau đám mây...
(Cha ơi, đêm xuân đáng giá ngàn vàn, tưởng còn bắt bà con đợi cơ chứ!!!)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook