Bênh Vực Người Mình Cuồng Ma
-
Quyển 4 - Chương 19
Chờ đến khi Từ Hướng Đông bưng đồ ăn lên, ngoại trừ Tô Viên Viên, những người khác đều chấn động, bởi vì thật sự quá ngon!
Từ Hướng Tiền vui mừng vỗ vỗ bả vai hắn, "Đông Tử, còn tưởng em ở bên ngoài chỉ chơi đùa lung tung, không ngờ cũng học được không ít thứ a, lái xe tốt, nấu ăn cũng giỏi, không chừng sau này còn có thể làm đầu bếp trong tiệm cơm quốc doanh a!"
Trong cái niên đại bần cùng này, đầu bếp của tiêjm cơm quốc doanh chính là một trong những cương vị nổi bật nhất, không những phúc lợi cao, còn có thể ăn vụng không ít, về cơ bản đều có thể tự nuôi mình đến mập mạp béo tốt. Cho nên Từ Hướng Tiền nói vậy, trên cơ bản chính là vô cùng tự hào về tài năng của em trai, thực sự cảm thấy hắn rất có tiền đồ.
Quý Lan không nhịn được đâm vào một câu, "Từ khi cưới vợ, Đông Tử càng ngày càng giỏi giang ha, hôm nay cũng nhờ phúc Viên Viên, bằng không chúng ta còn khướt mới được đụng tới món ăn thơm ngon như vậy!"
Tô Viên Viên coi như không nghe thấy, thản nhiên gắp mấy miếng thịt vào chén Lưu Thục Anh, cười nói: "Mẹ ăn nhiều một chút, nếu thấy ngon, về sau lại bảo Đông Tử làm tiếp là được."
Lưu Thục Anh cười tủm tỉm vỗ vỗ tay nàng, "Viên Viên, con cũng ăn đi, Quý Lan nói vậy cũng không sai, nhờ có con mà Đông Tử mới nỗ lực tiến tới a, con chính là phúc tinh của gia đình này. Con không biết chứ, lúc trước mẹ không ít lần nhắc nhở tên tiểu tử thúi này, vậy mà nó có thèm nghe đâu, giờ mới chịu ổn định, có công tác đàng hoàng, mẹ thấy vậy cũng yên tâm. Sau này thằng bé có vợ hiền là con, nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn."
Quý Lan giận tái mặt! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?!!! Từ Hướng Tiền nghe lời ả, Lưu Thục Anh nhìn không vừa mắt, giờ lại khuyến khích Từ Hướng Đông nghe theo Tô Viên Viên? Đều là con dâu, thiên vị bất công cũng đừng rõ ràng thế chứ?!!! Bất quá, nghĩ đến công tác của Từ Hướng Đông hiện tại, Quý Lan thầm cười trộm, hừ, chẳng mấy năm nữa cái nhà máy kia liền sụp, kiểu công nhân như Từ Hướng Đông nhất định sẽ là nhóm đầu tiên bị giảm biên chế, có gì tốt mà khoe? Làm tài xế có thể sánh được với Từ Hướng Tiền mở trại nuôi gà và vườn cây ăn quả sao?
Tưởng tượng đến đây, ả cảm thấy trong lòng như nở hoa: "Đúng nha, đúng nha, Viên Viên thực vượng phu. Đúng rồi, Đông Tử đã thành công nhân chính thức, sắp tới sẽ được phân phòng phải không? Nếu vậy cũng nên đón Viên Viên tới huyện thành, vợ chồng son cứ xa nhau mãi thế này cũng không ổn, mẹ còn đang đợi ôm cháu đấy, đúng không mẹ?" Càng nói càng cảm thấy lý do này quá tốt, ả nhìn qua Lưu Thục Anh nói tiếp, "Mẹ, mẹ thấy có đúng không? Có Viên Viên ở bên cạnh, Đông Tử nhất định sẽ càng cố gắng tiến tới, sau này nói không chừng còn có thể vươn lên làm cán bộ trong xưởng a!"
"Lời này tư thích!" Lưu Thục Anh cuối cùng cũng cảm thấy Quý Lan thuận mắt hơn chút, "Chuyện phòng ở thế nào rồi? Đông Tử, con đã đệ đơn lên chưa?"
"Con đã làm đơn xin phân phòng rồi, nhưng có lẽ còn phải chờ một thời gian nữa. Trong xưởng công nhân đông đảo, con là công nhân mới, đây là phúc lợi đặc biệt, khó lắm! Từ từ rồi tới, tạm thời Viên Viên cứ ở trong nhà, thay con hiếu kính mẹ, về sau con được nghỉ trở về nhiều vài lần cũng được." Từ Hướng Đông vô tình đập nát ảo tưởng của Quý Lan, nói như chuyện phân phòng còn xa mới có thể thành, khẽ liếc qua Quý Lan, quả nhiên, sắc mặt ả còn khó coi hơn lúc trước.
Không ai thèm để ý Quý Lan nghĩ cái gì, người một nhà thân thân mật mật ăn xong bưa cơm, nghỉ ngơi nói chuyện một lát rồi từng người trở về phòng người nấy. Quý Lan nghĩ nếu quản không được người khác, dứt khoát tập trung công phá Từ Hướng Tiền trước, người này rất có trách nhiệm, nếu sinh một đứa nhỏ, chắc hẳn có thể trói chặt Từ Hướng Tiền, đồng thời địa vị ở Từ gia cũng có thể khôi phục như lúc ban đầu. Vì thế, nằm lên giường, Quý Lan luôn cố ý dán lấy Từ Hướng Tiền, nhưng anh không chịu tiếp thu, thậm chí còn xuống giường lấy thêm một cái chăn đơn, nói thẳng thời gian này làm việc quá mệt mỏi, muốn yên ổn mà ngủ.
Quý Lan nhỏ giọng nức nở, Từ Hướng Tiền nằm yên coi như không nghe thấy, bởi anh vẫn còn chưa thể quên được những lời Trâu Văn nói hôm đó, mỗi lần chạm đến Quý Lan liền không nhịn được nhớ tới, hoài nghi Quý Lan có lẽ từng ghét bỏ mình, vậy còn lấy đâu ra hứng thú với cô ả nữa? Trước khi nghĩ thông chuyện này, anh không có tâm tình đụng vào Quý Lan, dù sao thì Đông Tử cũng đã kết hôn, đúng là mẹ sốt ruột ôm cháu, nhưng chẳng phải còn có Đông Tử sao, anh không vội.
Ngày cuối cùng kỳ nghỉ, Từ Hướng Đông dùng nốt số thịt lớn rựng còn lại làm thành thịt khô, lại một lần nữa triển lộ trù nghệ cao siêu, người trong thôn nghe nói, có mấy người thân thiết chạy tới đổi một chút về nhấm nháp, ấn tượng về Từ Hướng Đông lập tức đổi mới không ít. Bây giờ có được một môn tay nghề đều quý giá vô cùng, còn hắn lại thành thạo đến hai loại kỹ năng, hực sự đáng tin cậy hơn những người chỉ biết xuống đất làm việc nhiều. Chỉ có Quý Lan thầm cười nhạo, tương lai đầu bếp chạy đầy đất, có gì quý giá, ngày này qua tháng khác chỉ nhận được một phần tiền lương ít ỏi, sao sánh được với kinh doanh? Cho nên, ả chẳng những không hầm mộ, mà còn không ngừng nghĩ cách phân gia.
Sắp tới thời gian thu hoạch vụ thu, hôm nay Quý Đại Vĩ thông báo toàn thôn tập hợp, sau đó vui vẻ công bố: "Sau khi thu hoạch vụ thu năm nay, đồng ruộng liền phân chia cho cá nhân tự hành trồng trọt, ấn đầu người mà phân, về sau ruộng đồng liền thuộc về bà con, làm nhiều thu hoạch nhiều, cần mẫn liền cơm no áo ấm!"
Các thôn dân đều chấn kinh rồi!
"Đại đội trưởng, là thật sao? Mọi người không cần làm việc theo công xã nữa? Thật sự chia đất cho mọi người sao?"
"Thật, đương nhiên là thật, về sau đồng ruộng không nằm trong chế độ tập thể nữa. Còn về chuyện đất tốt đất xấu, chúng ta sẽ tổ chức rút thăm. Phân riêng mấy mảnh ruộng tốt nhất và xấu nhất ra, tất cả mọi người rút thăm, dùng vận khí quyết định. Phần ruộng dư lại liền ấn đầu người phân đều, mọi người thấy vậy đủ công bằng chưa?"
"Đủ rồi, đủ rồi, Đại đội trưởng, đến bao giờ sẽ bắt đầu phân? Hay là bây giờ phân chia luôn đi! Coi như cho mọi người thêm động lực lao động!"
Quý Đại Vĩ thấy mọi người đều hưng phấn, nghĩ nghĩ một hồi liền gật đầu nói: "Được! Vậy chờ lát nữa bắt đầu đo đạc, đo xong liền tiến hành phân phối. Ngoài ra, sau này mọi người có thể tùy tiện nuôi dưỡng gia cầm, gia súc, nhưng điều kiện tiên quyết là nếu có gia cầm gia suc nhiễm bệnh, nhất định phải lập tức đăng báo lên trên, nếu cố tình giấu diếm, để liên lụy đến người khác, vậy đừng trách tôi xử phạt theo phép. Mọi người lượng sức mà làm, năng lực đến đâu liền nuôi bấy nhiêu, đừng để đến lúc gặp rắc rối lại hại mình hại người. Thôi, mọi việc tôi đều thông báo rồi, mọi người giải tán, tôi tìm người đi đo đạc ruộng đất."
Lúc trước, mỗi gia đình chỉ được nuôi hai con gà, nếu thêm nữa, đó sẽ trở thành tài sản chung của đại đội. Hiện tại tuy nói không hạn chế nữa, nhưng mọi người cũng chẳng hào hứng mấy, cho nuôi mà không cho bán thì có khác gì lúc trước, nhiều lắm thì nuôi thêm vài con thu trứng gà bồi bổ thân thể. Nuôi nhiều hơn, mất công tốn sức tỉ mỉ chăm sóc cuối cùng còn chẳng kiếm được thêm thu nhập, vậy nuôi làm gì? Còn heo? Nói nhảm sao, nuôi heo tốn sức hơn nuôi gà nhiều, hôm trước Từ gia mới đánh được đầu heo rừng đấy thôi, chỉ có thể đem đi đổi lương thực tinh. Nuôi heo còn chẳng bằng cẩn thận hầu hạ hoa màu trong đất, đó mới là con đường đứng đắn.
Vì thế, thôn dân xúm lại cùng nhau đều nói chuyện chia đất, chỉ có mình Quý Lan vui mừng khấp khởi. Rốt cuộc tới rồi! Có thể bắt đầu xây dựng trại gà rồi! Trước tiên nuôi một đám gà, chờ mấy tháng sau thông qua chính sách tự do mua bán, nhất định có thể đoạt trước những kẻ khác kiếm lớn một hồi!
Quý Lan hưng phấn về nhà nói với Từ Hướng Tiền, nhưng trước giờ anh có nuôi gà lần nào đâu, nghe ả nói lập tức nuôi mấy chục, thậm chí cả trăm con cùng lúc, rồi kiếm bao nhiêu tiền, chỉ cảm thấy ả nói năng vớ vẩn, đương nhiên không đồng ý.
Quý Lan lại thử thăm dò hỏi Lưu Thục Anh, bà nghe xong nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén nhìn xoáy vào Quý Lan: "Cô không thể sống yên ổn sao? Mới mấy ngày đã bắt đầu kiếm chuyện? Còn đòi bán gà, cô lấy đâu ra tự tin nói sắp được tự do mua bán? Đại đội trưởng nói? Ta lập tức qua nhà cô hỏi xem!"
Quý Lan vội vàng lắc đầu, "Không, không phải, mẹ, là con phỏng đoán, mẹ nghĩ xem, tình huống hiện tại càng ngày càng tốt, con......"
"Không được, loại đoán mò vô căn cứ này mà cô cũng dám nói ra? Hướng Tiền từ nhỏ hàm hậu thành thật, làm việc vững chắc, hiện tại được phân đất, chỉ cần tiếp tục an ổn trồng trọt, bằng năng lực của thằng bé còn lo thu hoạch không tốt sao? Đến lúc đó, nhà ta nhất định là hộ thu hoạch tốt nhất thôn, cô còn không thấy đủ sao? Cả ngày chỉ biết nghĩ ngợi lung tung vớ vẩn, Hướng Tiền vốn không phải kiểu người đầu óc linh hoạt biết buôn bán, cô đừng có ở đó xúi giục linh tinh." Lưu Thục Anh càng nói càng tức, con trai bà bà hiểu, chuyện này nếu để Đông Tử đi làm còn được, nhưng nếu là Hướng Tiền, lỗ sạch vốn còn là nhẹ, Quý Lan thân là người bên gối, vậy mà bản tính chồng mình là gì cũng không biết, hai cô con dâu, Tô Viên Viên tướng vượng phu, còn Quý Lan này, hừ, điển hình khắc phu!
Quý Lan thuyết phục thất bại, tâm tình cực kỳ kém, thầm chửi rặt một đám ếch ngồi đáy giếng, không biết nhìn xa trông rộng. Đến ba ngày sau toàn thôn rút thăm chia đất, Lưu Thục Anh trực tiếp bảo Tô Viên Viên có phúc khí, giao cho nàng đại diện cả nhà rút thăm, Quý Lan tức đến nghẹn một bụng lửa, cảm giác mình bị cô lập. Cố tình Tô Viên Viên lại rút được mảnh đất tốt nhất cả thôn, hoàn toàn chứng thực lời Lưu Thục Anh nói, người toàn thôn đều khen nàng tay son!
Lưu Thục Anh vô cùng vui sướng, ôm chặt lấy Tô Viên Viên không chịu buông, làm nàng thực bất đắc dĩ, nàng chỉ tới xem náo nhiệt thôi a, nào có ý khi dễ người khác đâu, nàng là hồ ly tinh, đương nhiên dễ dàng thấy được lá thăm tốt nhất nằm ở đâu. Nàng không ngờ Lưu Thục Anh lại phái mình lên rút thăm, đã biết rõ cái nào là tốt nhất, chẳng lẽ lại đi rút cái kém hơn? Cộng thêm thấy Lưu Thục Anh chờ mong đến thế, nàng liền quyết định lấy luôn cái thăm tốt nhất kia ra......
Nhưng làm vậy có thể chọc tức Quý Lan cũng không tồi, ả suốt ngày tỏ thái độ như vậy, Từ Hướng Tiền càng không muốn tha thứ, trong nhà không có ai duy trì, không thể châm ngòi gây rắc rối, ả càng tức, nhưng chỉ có thể nghẹn, quả là một vòng tuần hoàn ác tính...... Nhưng Quý Lan có tức cũng chả làm được gì, ả càng nghẹn nàng lại càng vui nha!!!
Phương thức rút thăm này công bằng nhất, tổng cộng tám mẫu đất cực tốt, sau mẫu cực kém, có người rút trúng, có người không, nhưng mặc kệ là tốt hay xấu thì mỗi nhà cũng chỉ rút đến một mẫu. Như mẫu đất Tô Viên Viên rút trúng ấy, vị trí tốt, đất phì nhiêu màu mỡ, nhưng có mỗi một mẫu, những người khác thấy cũng chỉ có hâm mộ chứ không ghen ghét. Những nhà xui xẻo rút phải phần đất không tốt, cũng chỉ là một mẫu mà thôi, sẽ còn được phân thêm, không đáng oán giận, cho nên cuối cùng mọi người đều thực vừa lòng với kết quả này.
Số đất còn lại tuy cũng có tốt có xấu, nhưng cũng chẳng chênh lệch mấy, chia đều phân về mỗi hộ. Từ gia có sáu người, tổng cộng được phân ba mươi mẫu đất. Đây còn bởi bọn họ ở phương Bắc, Phong Thu đại đội khai khẩn được khá nhiều đất, nghe nói có nơi mỗi người chỉ được phân chưa đến nửa mẫu. Thôn dân tập trung thương lượng, những nhà đã rút được thăm có một mẫu đất lúc trước, bây giờ đương nhiên muốn đổi được mấy miếng đất nằm gần đó, Từ gia cũng khá may mắn, ba mươi mốt mẫu đất đều ở gần nhau, thuận tiện chăm chút.
Ngoại trừ số đất được phân, nếu muốn thì mọi người còn có thể đi tự đi khai hoang, khai khẩn được thì giao chút tiền cho thôn là được, tương đối tiện nghi, nhưng khai hoang vất vả, còn phải phí công dưỡng phì, chẳng mấy người nguyện ý đi, dù sao thì Từ gia quyết định không khai hoang, trong nhà chỉ có ba người biết trồng trọt, có phần đất này là đủ rồi.
Phân chia xong, toàn thôn bắt đầu khí thế ngất trời tiến vào vụ thu hoạch, Tô Viên Viên không biết nấu cơm cũng chẳng biết thu hoạch hoa màu, cân nhắc một chút dứt khoát nhận nhiệm vụ "vận chuyển". Nàng sức lực lớn, gánh lương thực nặng trĩu mà vẫn có thể bước đi như bay, tự thành một hình ảnh đặc biệt trong thôn!
Từ Hướng Tiền vui mừng vỗ vỗ bả vai hắn, "Đông Tử, còn tưởng em ở bên ngoài chỉ chơi đùa lung tung, không ngờ cũng học được không ít thứ a, lái xe tốt, nấu ăn cũng giỏi, không chừng sau này còn có thể làm đầu bếp trong tiệm cơm quốc doanh a!"
Trong cái niên đại bần cùng này, đầu bếp của tiêjm cơm quốc doanh chính là một trong những cương vị nổi bật nhất, không những phúc lợi cao, còn có thể ăn vụng không ít, về cơ bản đều có thể tự nuôi mình đến mập mạp béo tốt. Cho nên Từ Hướng Tiền nói vậy, trên cơ bản chính là vô cùng tự hào về tài năng của em trai, thực sự cảm thấy hắn rất có tiền đồ.
Quý Lan không nhịn được đâm vào một câu, "Từ khi cưới vợ, Đông Tử càng ngày càng giỏi giang ha, hôm nay cũng nhờ phúc Viên Viên, bằng không chúng ta còn khướt mới được đụng tới món ăn thơm ngon như vậy!"
Tô Viên Viên coi như không nghe thấy, thản nhiên gắp mấy miếng thịt vào chén Lưu Thục Anh, cười nói: "Mẹ ăn nhiều một chút, nếu thấy ngon, về sau lại bảo Đông Tử làm tiếp là được."
Lưu Thục Anh cười tủm tỉm vỗ vỗ tay nàng, "Viên Viên, con cũng ăn đi, Quý Lan nói vậy cũng không sai, nhờ có con mà Đông Tử mới nỗ lực tiến tới a, con chính là phúc tinh của gia đình này. Con không biết chứ, lúc trước mẹ không ít lần nhắc nhở tên tiểu tử thúi này, vậy mà nó có thèm nghe đâu, giờ mới chịu ổn định, có công tác đàng hoàng, mẹ thấy vậy cũng yên tâm. Sau này thằng bé có vợ hiền là con, nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn."
Quý Lan giận tái mặt! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?!!! Từ Hướng Tiền nghe lời ả, Lưu Thục Anh nhìn không vừa mắt, giờ lại khuyến khích Từ Hướng Đông nghe theo Tô Viên Viên? Đều là con dâu, thiên vị bất công cũng đừng rõ ràng thế chứ?!!! Bất quá, nghĩ đến công tác của Từ Hướng Đông hiện tại, Quý Lan thầm cười trộm, hừ, chẳng mấy năm nữa cái nhà máy kia liền sụp, kiểu công nhân như Từ Hướng Đông nhất định sẽ là nhóm đầu tiên bị giảm biên chế, có gì tốt mà khoe? Làm tài xế có thể sánh được với Từ Hướng Tiền mở trại nuôi gà và vườn cây ăn quả sao?
Tưởng tượng đến đây, ả cảm thấy trong lòng như nở hoa: "Đúng nha, đúng nha, Viên Viên thực vượng phu. Đúng rồi, Đông Tử đã thành công nhân chính thức, sắp tới sẽ được phân phòng phải không? Nếu vậy cũng nên đón Viên Viên tới huyện thành, vợ chồng son cứ xa nhau mãi thế này cũng không ổn, mẹ còn đang đợi ôm cháu đấy, đúng không mẹ?" Càng nói càng cảm thấy lý do này quá tốt, ả nhìn qua Lưu Thục Anh nói tiếp, "Mẹ, mẹ thấy có đúng không? Có Viên Viên ở bên cạnh, Đông Tử nhất định sẽ càng cố gắng tiến tới, sau này nói không chừng còn có thể vươn lên làm cán bộ trong xưởng a!"
"Lời này tư thích!" Lưu Thục Anh cuối cùng cũng cảm thấy Quý Lan thuận mắt hơn chút, "Chuyện phòng ở thế nào rồi? Đông Tử, con đã đệ đơn lên chưa?"
"Con đã làm đơn xin phân phòng rồi, nhưng có lẽ còn phải chờ một thời gian nữa. Trong xưởng công nhân đông đảo, con là công nhân mới, đây là phúc lợi đặc biệt, khó lắm! Từ từ rồi tới, tạm thời Viên Viên cứ ở trong nhà, thay con hiếu kính mẹ, về sau con được nghỉ trở về nhiều vài lần cũng được." Từ Hướng Đông vô tình đập nát ảo tưởng của Quý Lan, nói như chuyện phân phòng còn xa mới có thể thành, khẽ liếc qua Quý Lan, quả nhiên, sắc mặt ả còn khó coi hơn lúc trước.
Không ai thèm để ý Quý Lan nghĩ cái gì, người một nhà thân thân mật mật ăn xong bưa cơm, nghỉ ngơi nói chuyện một lát rồi từng người trở về phòng người nấy. Quý Lan nghĩ nếu quản không được người khác, dứt khoát tập trung công phá Từ Hướng Tiền trước, người này rất có trách nhiệm, nếu sinh một đứa nhỏ, chắc hẳn có thể trói chặt Từ Hướng Tiền, đồng thời địa vị ở Từ gia cũng có thể khôi phục như lúc ban đầu. Vì thế, nằm lên giường, Quý Lan luôn cố ý dán lấy Từ Hướng Tiền, nhưng anh không chịu tiếp thu, thậm chí còn xuống giường lấy thêm một cái chăn đơn, nói thẳng thời gian này làm việc quá mệt mỏi, muốn yên ổn mà ngủ.
Quý Lan nhỏ giọng nức nở, Từ Hướng Tiền nằm yên coi như không nghe thấy, bởi anh vẫn còn chưa thể quên được những lời Trâu Văn nói hôm đó, mỗi lần chạm đến Quý Lan liền không nhịn được nhớ tới, hoài nghi Quý Lan có lẽ từng ghét bỏ mình, vậy còn lấy đâu ra hứng thú với cô ả nữa? Trước khi nghĩ thông chuyện này, anh không có tâm tình đụng vào Quý Lan, dù sao thì Đông Tử cũng đã kết hôn, đúng là mẹ sốt ruột ôm cháu, nhưng chẳng phải còn có Đông Tử sao, anh không vội.
Ngày cuối cùng kỳ nghỉ, Từ Hướng Đông dùng nốt số thịt lớn rựng còn lại làm thành thịt khô, lại một lần nữa triển lộ trù nghệ cao siêu, người trong thôn nghe nói, có mấy người thân thiết chạy tới đổi một chút về nhấm nháp, ấn tượng về Từ Hướng Đông lập tức đổi mới không ít. Bây giờ có được một môn tay nghề đều quý giá vô cùng, còn hắn lại thành thạo đến hai loại kỹ năng, hực sự đáng tin cậy hơn những người chỉ biết xuống đất làm việc nhiều. Chỉ có Quý Lan thầm cười nhạo, tương lai đầu bếp chạy đầy đất, có gì quý giá, ngày này qua tháng khác chỉ nhận được một phần tiền lương ít ỏi, sao sánh được với kinh doanh? Cho nên, ả chẳng những không hầm mộ, mà còn không ngừng nghĩ cách phân gia.
Sắp tới thời gian thu hoạch vụ thu, hôm nay Quý Đại Vĩ thông báo toàn thôn tập hợp, sau đó vui vẻ công bố: "Sau khi thu hoạch vụ thu năm nay, đồng ruộng liền phân chia cho cá nhân tự hành trồng trọt, ấn đầu người mà phân, về sau ruộng đồng liền thuộc về bà con, làm nhiều thu hoạch nhiều, cần mẫn liền cơm no áo ấm!"
Các thôn dân đều chấn kinh rồi!
"Đại đội trưởng, là thật sao? Mọi người không cần làm việc theo công xã nữa? Thật sự chia đất cho mọi người sao?"
"Thật, đương nhiên là thật, về sau đồng ruộng không nằm trong chế độ tập thể nữa. Còn về chuyện đất tốt đất xấu, chúng ta sẽ tổ chức rút thăm. Phân riêng mấy mảnh ruộng tốt nhất và xấu nhất ra, tất cả mọi người rút thăm, dùng vận khí quyết định. Phần ruộng dư lại liền ấn đầu người phân đều, mọi người thấy vậy đủ công bằng chưa?"
"Đủ rồi, đủ rồi, Đại đội trưởng, đến bao giờ sẽ bắt đầu phân? Hay là bây giờ phân chia luôn đi! Coi như cho mọi người thêm động lực lao động!"
Quý Đại Vĩ thấy mọi người đều hưng phấn, nghĩ nghĩ một hồi liền gật đầu nói: "Được! Vậy chờ lát nữa bắt đầu đo đạc, đo xong liền tiến hành phân phối. Ngoài ra, sau này mọi người có thể tùy tiện nuôi dưỡng gia cầm, gia súc, nhưng điều kiện tiên quyết là nếu có gia cầm gia suc nhiễm bệnh, nhất định phải lập tức đăng báo lên trên, nếu cố tình giấu diếm, để liên lụy đến người khác, vậy đừng trách tôi xử phạt theo phép. Mọi người lượng sức mà làm, năng lực đến đâu liền nuôi bấy nhiêu, đừng để đến lúc gặp rắc rối lại hại mình hại người. Thôi, mọi việc tôi đều thông báo rồi, mọi người giải tán, tôi tìm người đi đo đạc ruộng đất."
Lúc trước, mỗi gia đình chỉ được nuôi hai con gà, nếu thêm nữa, đó sẽ trở thành tài sản chung của đại đội. Hiện tại tuy nói không hạn chế nữa, nhưng mọi người cũng chẳng hào hứng mấy, cho nuôi mà không cho bán thì có khác gì lúc trước, nhiều lắm thì nuôi thêm vài con thu trứng gà bồi bổ thân thể. Nuôi nhiều hơn, mất công tốn sức tỉ mỉ chăm sóc cuối cùng còn chẳng kiếm được thêm thu nhập, vậy nuôi làm gì? Còn heo? Nói nhảm sao, nuôi heo tốn sức hơn nuôi gà nhiều, hôm trước Từ gia mới đánh được đầu heo rừng đấy thôi, chỉ có thể đem đi đổi lương thực tinh. Nuôi heo còn chẳng bằng cẩn thận hầu hạ hoa màu trong đất, đó mới là con đường đứng đắn.
Vì thế, thôn dân xúm lại cùng nhau đều nói chuyện chia đất, chỉ có mình Quý Lan vui mừng khấp khởi. Rốt cuộc tới rồi! Có thể bắt đầu xây dựng trại gà rồi! Trước tiên nuôi một đám gà, chờ mấy tháng sau thông qua chính sách tự do mua bán, nhất định có thể đoạt trước những kẻ khác kiếm lớn một hồi!
Quý Lan hưng phấn về nhà nói với Từ Hướng Tiền, nhưng trước giờ anh có nuôi gà lần nào đâu, nghe ả nói lập tức nuôi mấy chục, thậm chí cả trăm con cùng lúc, rồi kiếm bao nhiêu tiền, chỉ cảm thấy ả nói năng vớ vẩn, đương nhiên không đồng ý.
Quý Lan lại thử thăm dò hỏi Lưu Thục Anh, bà nghe xong nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén nhìn xoáy vào Quý Lan: "Cô không thể sống yên ổn sao? Mới mấy ngày đã bắt đầu kiếm chuyện? Còn đòi bán gà, cô lấy đâu ra tự tin nói sắp được tự do mua bán? Đại đội trưởng nói? Ta lập tức qua nhà cô hỏi xem!"
Quý Lan vội vàng lắc đầu, "Không, không phải, mẹ, là con phỏng đoán, mẹ nghĩ xem, tình huống hiện tại càng ngày càng tốt, con......"
"Không được, loại đoán mò vô căn cứ này mà cô cũng dám nói ra? Hướng Tiền từ nhỏ hàm hậu thành thật, làm việc vững chắc, hiện tại được phân đất, chỉ cần tiếp tục an ổn trồng trọt, bằng năng lực của thằng bé còn lo thu hoạch không tốt sao? Đến lúc đó, nhà ta nhất định là hộ thu hoạch tốt nhất thôn, cô còn không thấy đủ sao? Cả ngày chỉ biết nghĩ ngợi lung tung vớ vẩn, Hướng Tiền vốn không phải kiểu người đầu óc linh hoạt biết buôn bán, cô đừng có ở đó xúi giục linh tinh." Lưu Thục Anh càng nói càng tức, con trai bà bà hiểu, chuyện này nếu để Đông Tử đi làm còn được, nhưng nếu là Hướng Tiền, lỗ sạch vốn còn là nhẹ, Quý Lan thân là người bên gối, vậy mà bản tính chồng mình là gì cũng không biết, hai cô con dâu, Tô Viên Viên tướng vượng phu, còn Quý Lan này, hừ, điển hình khắc phu!
Quý Lan thuyết phục thất bại, tâm tình cực kỳ kém, thầm chửi rặt một đám ếch ngồi đáy giếng, không biết nhìn xa trông rộng. Đến ba ngày sau toàn thôn rút thăm chia đất, Lưu Thục Anh trực tiếp bảo Tô Viên Viên có phúc khí, giao cho nàng đại diện cả nhà rút thăm, Quý Lan tức đến nghẹn một bụng lửa, cảm giác mình bị cô lập. Cố tình Tô Viên Viên lại rút được mảnh đất tốt nhất cả thôn, hoàn toàn chứng thực lời Lưu Thục Anh nói, người toàn thôn đều khen nàng tay son!
Lưu Thục Anh vô cùng vui sướng, ôm chặt lấy Tô Viên Viên không chịu buông, làm nàng thực bất đắc dĩ, nàng chỉ tới xem náo nhiệt thôi a, nào có ý khi dễ người khác đâu, nàng là hồ ly tinh, đương nhiên dễ dàng thấy được lá thăm tốt nhất nằm ở đâu. Nàng không ngờ Lưu Thục Anh lại phái mình lên rút thăm, đã biết rõ cái nào là tốt nhất, chẳng lẽ lại đi rút cái kém hơn? Cộng thêm thấy Lưu Thục Anh chờ mong đến thế, nàng liền quyết định lấy luôn cái thăm tốt nhất kia ra......
Nhưng làm vậy có thể chọc tức Quý Lan cũng không tồi, ả suốt ngày tỏ thái độ như vậy, Từ Hướng Tiền càng không muốn tha thứ, trong nhà không có ai duy trì, không thể châm ngòi gây rắc rối, ả càng tức, nhưng chỉ có thể nghẹn, quả là một vòng tuần hoàn ác tính...... Nhưng Quý Lan có tức cũng chả làm được gì, ả càng nghẹn nàng lại càng vui nha!!!
Phương thức rút thăm này công bằng nhất, tổng cộng tám mẫu đất cực tốt, sau mẫu cực kém, có người rút trúng, có người không, nhưng mặc kệ là tốt hay xấu thì mỗi nhà cũng chỉ rút đến một mẫu. Như mẫu đất Tô Viên Viên rút trúng ấy, vị trí tốt, đất phì nhiêu màu mỡ, nhưng có mỗi một mẫu, những người khác thấy cũng chỉ có hâm mộ chứ không ghen ghét. Những nhà xui xẻo rút phải phần đất không tốt, cũng chỉ là một mẫu mà thôi, sẽ còn được phân thêm, không đáng oán giận, cho nên cuối cùng mọi người đều thực vừa lòng với kết quả này.
Số đất còn lại tuy cũng có tốt có xấu, nhưng cũng chẳng chênh lệch mấy, chia đều phân về mỗi hộ. Từ gia có sáu người, tổng cộng được phân ba mươi mẫu đất. Đây còn bởi bọn họ ở phương Bắc, Phong Thu đại đội khai khẩn được khá nhiều đất, nghe nói có nơi mỗi người chỉ được phân chưa đến nửa mẫu. Thôn dân tập trung thương lượng, những nhà đã rút được thăm có một mẫu đất lúc trước, bây giờ đương nhiên muốn đổi được mấy miếng đất nằm gần đó, Từ gia cũng khá may mắn, ba mươi mốt mẫu đất đều ở gần nhau, thuận tiện chăm chút.
Ngoại trừ số đất được phân, nếu muốn thì mọi người còn có thể đi tự đi khai hoang, khai khẩn được thì giao chút tiền cho thôn là được, tương đối tiện nghi, nhưng khai hoang vất vả, còn phải phí công dưỡng phì, chẳng mấy người nguyện ý đi, dù sao thì Từ gia quyết định không khai hoang, trong nhà chỉ có ba người biết trồng trọt, có phần đất này là đủ rồi.
Phân chia xong, toàn thôn bắt đầu khí thế ngất trời tiến vào vụ thu hoạch, Tô Viên Viên không biết nấu cơm cũng chẳng biết thu hoạch hoa màu, cân nhắc một chút dứt khoát nhận nhiệm vụ "vận chuyển". Nàng sức lực lớn, gánh lương thực nặng trĩu mà vẫn có thể bước đi như bay, tự thành một hình ảnh đặc biệt trong thôn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook